Tôi biết đến " Thiên sơn một tuyết " là nhờ phim ảnh. Khi đã theo dõi đến tập cuối cùng của bộ phim mới hoảng hốt đi tìm cuốn sách này để đọc. Vì tôi biết, phim chuyển thể chẳng khi nào có thể giống với nguyên tác một cách toàn vẹn được. Có lẽ là hơi khác người, nhưng tôi phải nói rằng nguyên tác chỉ khiến tôi càng thêm không ưa nổi nhân vật Đồng Tuyết. Mặc dù tôi cũng rõ Đồng Tuyết có khá nhiều fan từ tiểu thuyết lẫn truyền hình. Và khi nói ra hẳn tôi sẽ nhận được cả rỗ đá vì phát ngôn của mình. Nhưng thật sự, thật sự tôi chẳng thể nào hiểu nổi Mạc Thiệu Khiêm làm sao có thể yêu được người con gái như thế? Đằng này người con gái ấy lại là kẻ có huyết hải thâm thù với mình. Yêu vì sự trong sáng, ngây thơ của cô ta ư? Hay yêu sự thiện lương phần tính cách mà Mạc Thiệu Khiêm luôn cố giấu đi trong bản chất của mình? Nếu nói thế thì sao không thể bảo rằng cô ta ngốc nghếch, bất lực trước cuộc đời nên chỉ có thể nhu nhược để tỏ ra mình thiện lương. Tôi bảo cô ta là nhân vật nữ chính ích kỷ nhất mà tôi từng gặp. Cô ta luôn lo nghĩ, tiếc thương cho những người mà cô ta yêu mến( trong đó có cả những người luôn lợi dụng và xem cô ta như một con ngốc) nhưng lại hết mực tàn nhẫn và lạnh lùng đối với người đã yêu thương cô ta. Sự hy sinh của Mạc Thiệu Khiêm, nỗi khổ của anh, sự ẩn nhẫn của anh. Tất cả những yêu hận đan xen tàn phá trái tim anh, tôi nói cô ta không phải không biết mà là giả vờ không quan tâm hay nói thẳng ra là không muốn quan tâm. Đồng Tuyết chỉ biết khư khư giữ mình, oán trách Mạc Thiệu Khiêm phả hủy tuổi xuân của cô. Nhưng cô ta nào biết tuổi xuân của cô ta cũng kéo theo cả nhưng yêu hận và con người Mạc Thiệu Khiêm trầm luân vào biển khổ. Đồng Tuyết khổ lẽ nào Mạc Thiệu Khiêm có thể thảnh thơi. Tôi biết, con người luôn luôn ích kỷ, ai cũng phải giữ riêng cho bản thân mình. Nhưng thế giới tình yêu ngôn tình lý tưởng khiến tôi có đôi chút hụt hẫng khi nhìn vào lối suy nghĩ và cách hành xử của Đồng Tuyết.
Tôi oán cô ta nhẫn tâm vì tôi thật sự, thật sự rất xót xa cho những oán hận và tổn thương của Mạc Thiệu Khiêm. Một câu Mạc Thiệu Khiêm cầm thú, hai câu cũng là Mạc Thiệu Khiêm cầm thú. Nhưng có mấy ai hiểu anh cầm thú là vì đâu? Sự thâm trầm, độc đoán ấy chẳng phải là do thời cuộc, con người mà tạo thành sao? Anh từng có tuổi trẻ, từng có khát khao, hoài bão lớn lao một đời người. Và anh cũng đã từng có một gia đình dù không hoàn hảo nhưng vẫn có một người cha khiến anh sùng bái và một người mẹ thương anh bằng cả trái tim. Tất cả như một giấc mộng và anh là hoàng tử, anh đang ấp ủ giấc mộng của một đế vương.Nhưng tất cả đều vụng vỡ trong một cái chớp mắt vì lòng tham của con người, vì sự ích kỷ của một mối tình si bất chấp. Cuộc sống " chó chui gầm chạn " khiến anh trở nên thâm trầm và sống ẩn nhẫn để chờ ngày trùng sinh từ trong đỗ nát. Tình yêu đáng sợ của một người phụ nữ khiến anh ngỡ ngàng đến mức nực cười vì biết được hóa ra anh tan nhà nát cửa chỉ bởi tình yêu. Và người con gái mang tên Đồng Tuyết là một bài học tình yêu đắt giá khiến anh khắc cốt cả đời. Cái anh lượm lặt được chẳng gì ngoài những mảnh ghép mơ hồ loáng thoáng máu tươi rỉ ra từ trái tim tan vỡ. Anh vì cô ta mà dằn vặt, vì cô ta mà hồi sinh, và cũng chính cô ta khiến anh buông tay tất cả để rồi vạn kiếp bất phục. Tình yêu của con người ấy, phút cuối mới khiến anh vỡ lẽ. Cô ta có thể thiện lương và yêu thương bất cứ một ai ngoài anh ra. Nhưng chính anh lại chẳng cách nào buông bỏ Đồng Tuyết vì anh đã yêu, yêu cho một lần và mãi mãi. Với anh thù hận cũng là một loại tình yêu. Và anh có thể đánh đổi, có thể trả giá vì tình yêu ấy âu cũng là một loại hạnh phúc.
Như tôi đã nói, có lẽ tôi hơi khác người. Khép lại Thiên Sơn Mộ Tuyết, nhân vật khiến tôi không tài nào quên được lại là Mộ Vịnh Phi. Có thể nhiều người cho rằng cô ấy là nữ thứ xấu xa, kiêu ngạo, cô ấy không xứng đáng có được tình yêu của Mạc Thiệu Khiêm. Nhưng với tôi, cô ấy thật quá đáng thương. Ôm một giấc mộng đi hết quãng đường xuân sắc của một người con gái. Nào hay mộng đẹp ngày nào ấp ủ suốt tháng năm tuổi trẻ hóa chỉ là một vỡ hài kịch lãng mạn chính bản thân tạo thành. Cô ấy cô chấp níu kéo một người đàn ông mà số mệnh đã định sẵn không thuộc về cô suốt 10 năm trời. Đời người con gái được bao cái mười năm? Tuổi xuân mất đi trong mơ hồ tiếc nuối ai rồi sẽ trả lại cô những tháng ngày xuân xanh? Sự cô chấp, sự cuồng si, sự ích kỷ đuổi theo một mối tình hoàn mỹ khiến Mộ Vịnh Phi ngày càng lún sâu và lầm lỗi và bi thương. Khoảnh khắc gặp gỡ định mệnh chính là lúc bi kịch bắt đầu. Tuổi trẻ trôi qua của cô, sự không cam tâm của cô khiến tình yêu lặng thầm trong cô độc hóa thành độc dược đáng sợ giết chết một đời người. Có người bảo cô đến phút cuối cùng vẫn không hề biết hối cải. 10 năm trước khiến Mạc Thiệu Khiêm nhà tan cửa nát vì một chữ Yêu. 10 năm sau, cũng chính là người phụ nữ ích kỷ là cô đẩy Mạc Thiệu Khiêm vào bước đường cùng, một tay bóp nát tình yêu vô vọng của anh. Từ đầu đến cuối, mỗi việc cô làm, mỗi lỗi lầm cô phạm chỉ vì một chữ Yêu chưa bao giờ cất được thành lời. Cô không phải không biết hối cải, cũng không phải cô nhẫn tâm dồn ép người mà cô cả đời thương yêu. Chỉ là cô không cam tâm. Giấc mơ ấy, cô đã âm thầm níu kéo 10 năm trời. Tuổi xuân của cô, khát vọng của cô há có thể dễ dàng từ bỏ. Cô là Mộ Vịnh Phi, là một nữ vương. Cô vốn sinh ra là để trở thành người phu nữ quyền lực. Quyền trượng, vương miệng chỉ cần cô muốn lí nào không có được. Chỉ vì cô trót yêu một người, một người mà cả đời này cô không thể nào có được cô đã chẳng tiếc buông tay vương vị. Cớ sao, cớ sao trời trêu lòng người! Tất cả hóa ra đều vô nghĩa. Đồng Tuyết là ai? Mạc Thiệu Khiêm thì xá gì? Chỉ cần Mộ Vịnh Phi cô muốn dù có là mười tên Mạc Thiệu Khiêm thì chỉ cần trở tay cũng có thể bóp chết. Chỉ là, cô không đủ nhẫn tâm, vì người đàn ông ấy là giấc mơ của cô, người cô đã yêu suốt những năm tháng tuổi trẻ.
Giấc mộng một đời người cuối cùng chỉ có thế mà thôi!
Tôi oán cô ta nhẫn tâm vì tôi thật sự, thật sự rất xót xa cho những oán hận và tổn thương của Mạc Thiệu Khiêm. Một câu Mạc Thiệu Khiêm cầm thú, hai câu cũng là Mạc Thiệu Khiêm cầm thú. Nhưng có mấy ai hiểu anh cầm thú là vì đâu? Sự thâm trầm, độc đoán ấy chẳng phải là do thời cuộc, con người mà tạo thành sao? Anh từng có tuổi trẻ, từng có khát khao, hoài bão lớn lao một đời người. Và anh cũng đã từng có một gia đình dù không hoàn hảo nhưng vẫn có một người cha khiến anh sùng bái và một người mẹ thương anh bằng cả trái tim. Tất cả như một giấc mộng và anh là hoàng tử, anh đang ấp ủ giấc mộng của một đế vương.Nhưng tất cả đều vụng vỡ trong một cái chớp mắt vì lòng tham của con người, vì sự ích kỷ của một mối tình si bất chấp. Cuộc sống " chó chui gầm chạn " khiến anh trở nên thâm trầm và sống ẩn nhẫn để chờ ngày trùng sinh từ trong đỗ nát. Tình yêu đáng sợ của một người phụ nữ khiến anh ngỡ ngàng đến mức nực cười vì biết được hóa ra anh tan nhà nát cửa chỉ bởi tình yêu. Và người con gái mang tên Đồng Tuyết là một bài học tình yêu đắt giá khiến anh khắc cốt cả đời. Cái anh lượm lặt được chẳng gì ngoài những mảnh ghép mơ hồ loáng thoáng máu tươi rỉ ra từ trái tim tan vỡ. Anh vì cô ta mà dằn vặt, vì cô ta mà hồi sinh, và cũng chính cô ta khiến anh buông tay tất cả để rồi vạn kiếp bất phục. Tình yêu của con người ấy, phút cuối mới khiến anh vỡ lẽ. Cô ta có thể thiện lương và yêu thương bất cứ một ai ngoài anh ra. Nhưng chính anh lại chẳng cách nào buông bỏ Đồng Tuyết vì anh đã yêu, yêu cho một lần và mãi mãi. Với anh thù hận cũng là một loại tình yêu. Và anh có thể đánh đổi, có thể trả giá vì tình yêu ấy âu cũng là một loại hạnh phúc.
Như tôi đã nói, có lẽ tôi hơi khác người. Khép lại Thiên Sơn Mộ Tuyết, nhân vật khiến tôi không tài nào quên được lại là Mộ Vịnh Phi. Có thể nhiều người cho rằng cô ấy là nữ thứ xấu xa, kiêu ngạo, cô ấy không xứng đáng có được tình yêu của Mạc Thiệu Khiêm. Nhưng với tôi, cô ấy thật quá đáng thương. Ôm một giấc mộng đi hết quãng đường xuân sắc của một người con gái. Nào hay mộng đẹp ngày nào ấp ủ suốt tháng năm tuổi trẻ hóa chỉ là một vỡ hài kịch lãng mạn chính bản thân tạo thành. Cô ấy cô chấp níu kéo một người đàn ông mà số mệnh đã định sẵn không thuộc về cô suốt 10 năm trời. Đời người con gái được bao cái mười năm? Tuổi xuân mất đi trong mơ hồ tiếc nuối ai rồi sẽ trả lại cô những tháng ngày xuân xanh? Sự cô chấp, sự cuồng si, sự ích kỷ đuổi theo một mối tình hoàn mỹ khiến Mộ Vịnh Phi ngày càng lún sâu và lầm lỗi và bi thương. Khoảnh khắc gặp gỡ định mệnh chính là lúc bi kịch bắt đầu. Tuổi trẻ trôi qua của cô, sự không cam tâm của cô khiến tình yêu lặng thầm trong cô độc hóa thành độc dược đáng sợ giết chết một đời người. Có người bảo cô đến phút cuối cùng vẫn không hề biết hối cải. 10 năm trước khiến Mạc Thiệu Khiêm nhà tan cửa nát vì một chữ Yêu. 10 năm sau, cũng chính là người phụ nữ ích kỷ là cô đẩy Mạc Thiệu Khiêm vào bước đường cùng, một tay bóp nát tình yêu vô vọng của anh. Từ đầu đến cuối, mỗi việc cô làm, mỗi lỗi lầm cô phạm chỉ vì một chữ Yêu chưa bao giờ cất được thành lời. Cô không phải không biết hối cải, cũng không phải cô nhẫn tâm dồn ép người mà cô cả đời thương yêu. Chỉ là cô không cam tâm. Giấc mơ ấy, cô đã âm thầm níu kéo 10 năm trời. Tuổi xuân của cô, khát vọng của cô há có thể dễ dàng từ bỏ. Cô là Mộ Vịnh Phi, là một nữ vương. Cô vốn sinh ra là để trở thành người phu nữ quyền lực. Quyền trượng, vương miệng chỉ cần cô muốn lí nào không có được. Chỉ vì cô trót yêu một người, một người mà cả đời này cô không thể nào có được cô đã chẳng tiếc buông tay vương vị. Cớ sao, cớ sao trời trêu lòng người! Tất cả hóa ra đều vô nghĩa. Đồng Tuyết là ai? Mạc Thiệu Khiêm thì xá gì? Chỉ cần Mộ Vịnh Phi cô muốn dù có là mười tên Mạc Thiệu Khiêm thì chỉ cần trở tay cũng có thể bóp chết. Chỉ là, cô không đủ nhẫn tâm, vì người đàn ông ấy là giấc mơ của cô, người cô đã yêu suốt những năm tháng tuổi trẻ.
Giấc mộng một đời người cuối cùng chỉ có thế mà thôi!
Chỉnh sửa lần cuối: