Có những chiều xập xình loang vọng thính
Chán ồn ào, nhẫn nhịn điểm tô xinh
Không chật bó, thùng thình hay lỉnh kỉnh
Chỉ gọn gàng, cổng chính tránh tinh tinh!
Dãy thời gian trường chinh trong câm nín
Chẳng đảo chao luýnh quýnh trước chình ình
Mặc kệ người chùng chình hay say xỉn
Vẫn nhẹ nhàng thủng thỉnh tự thông minh…
Từ sẫm tối lân tinh gieo hoàn chỉnh
Trả dương trần rủng rỉnh hoặc điêu linh
Dầu nhạt nhẽo lặng thinh hay hóm hỉnh
Chỉ âm thầm khẳng định bởi đinh ninh…
Ai khát vọng cung đình trên thượng đỉnh
Ai ước mơ sang xịn bước đăng trình
Còn riêng em “Cánh Quỳnh” nơi khung tĩnh
Nghĩa đá vàng chặt dính mảnh hồn linh…
Có những chiều xập xình loang vọng thính
Chán ồn ào, nhẫn nhịn điểm tô xinh
Không chật bó, thùng thình hay lỉnh kỉnh
Chỉ gọn gàng, cổng chính tránh tinh tinh!
Dãy thời gian trường chinh trong câm nín
Chẳng đảo chao luýnh quýnh trước chình ình
Mặc kệ người chùng chình hay say xỉn
Vẫn nhẹ nhàng thủng thỉnh tự thông minh…
Từ sẫm tối lân tinh gieo hoàn chỉnh
Trả dương trần rủng rỉnh hoặc điêu linh
Dầu nhạt nhẽo lặng thinh hay hóm hỉnh
Chỉ âm thầm khẳng định bởi đinh ninh…
Ai khát vọng cung đình trên thượng đỉnh
Ai ước mơ sang xịn bước đăng trình
Còn riêng em “Cánh Quỳnh” nơi khung tĩnh
Nghĩa đá vàng chặt dính mảnh hồn linh…
18/7/2018
Nguyễn Thành Sáng
Trải Lòng
(Họa lại thơ Liền Âm – Tác Giả Nguyễn Thành Sáng)
Gió man mát ngát hương từ cánh phượng
Điệp ve sầu hoạ xướng cạnh mé mương
Đàn bướm trắng, xanh, hường đang chao lượn
Tia nắng vàng cố nhướng phả tà dương
Chiều Chủ Nhật trên giường em nằm nướng
Mẹ xoa đầu mắng gượng “Tiểu cô nương”
Bố dạy bảo: “Nhún nhường con sẽ bướng!
Tánh lanh chanh như vượn lại dở ương.”..
Chợt ngẫm nghĩ bình thường mình đâu sướng
Cũng gian truân ở ngưỡng cửa tình trường
U khắc khoải chán chường hằn sâu trượng
Xác vật vờ vất vưởng thọ độc thương
Trách Nguyệt Lão tơ đường se lệch hướng
Hận duyên trời nghiệp chướng tạo nhiễu nhương
Uyên lẻ bạn đoạn trường nơi âm hưởng
Mộng chờn vờn gắng gượng nhạt nhoà gương
Buồn dằng dặc quỳnh tương phôi pha mượn
Đỉnh cao lầu gió rướn lạnh thấu xương
Đơn chiếc bóng in tường sau mành trướng
Tiếng côn trùng miễn cưỡng khúc thê lương
Tình vạn kỷ hồn thương in trí tưởng
Dẫu hiện đời chẳng vướng nợ chung phương
Ngộ chân lý vô thường không cầu cưỡng
Chén tửu quỳnh sân thượng cạn hàn sương.
Gió man mát ngát hương từ cánh phượng
Điệp ve sầu hoạ xướng cạnh mé mương
Đàn bướm trắng, xanh, hường đang chao lượn
Tia nắng vàng cố nhướng phả tà dương
Chiều Chủ Nhật trên giường em nằm nướng
Mẹ xoa đầu mắng gượng “Tiểu cô nương”
Bố dạy bảo: “Nhún nhường con sẽ bướng!
Tánh lanh chanh như vượn lại dở ương.”..
Chợt ngẫm nghĩ bình thường mình đâu sướng
Cũng gian truân ở ngưỡng cửa tình trường
U khắc khoải chán chường hằn sâu trượng
Xác vật vờ vất vưởng thọ độc thương
Trách Nguyệt Lão tơ đường se lệch hướng
Hận duyên trời nghiệp chướng tạo nhiễu nhương
Uyên lẻ bạn đoạn trường nơi âm hưởng
Mộng chờn vờn gắng gượng nhạt nhoà gương
Buồn dằng dặc quỳnh tương phôi pha mượn
Đỉnh cao lầu gió rướn lạnh thấu xương
Đơn chiếc bóng in tường sau mành trướng
Tiếng côn trùng miễn cưỡng khúc thê lương
Tình vạn kỷ hồn thương in trí tưởng
Dẫu hiện đời chẳng vướng nợ chung phương
Ngộ chân lý vô thường không cầu cưỡng
Chén tửu quỳnh sân thượng cạn hàn sương.
July 19, 2018
Tam Muội
Trăn Trở Mối Duyên Tình
(Thơ liền âm – Tác Gỉả Nguyễn Thành Sáng)
Chiều thơ thẩn u hoài, nhìn phương ấy
Tận cõi lòng cứ mãi nhớ thương “Ai”
Niềm mênh mang ngập đầy bao khắc khoải
Dưới khung tà nhẹ rải sắc heo may!
Đường tiếp bước chẳng hay hình ảnh thấy
Chỉ biết mình động đậy cả chân tay
Xanh, đỏ, trắng… quanh đây đang rồ chạy
Mà tưởng chừng khoan khoái rượt hàng mây
Cả không gian phủ dài muôn sắc thái
Như vô tình phơi trải nét phôi phai
Thế mà sao vẫn hoài đâu đó cạy
Quả tim hồng bỏng cháy tự lâu nay
Để tấc dạ tháng ngày luôn uể oải
Đỡ mộng vàng hứng lấy bóng trời tây
Chuỗi sớm tối lắc lay hằng trăm cái
Khối tình chung run rẩy lệch khoan thai
Đêm tĩnh mịch héo gầy ôm tê tái
Thả ánh buồn phe phẩy giọt sương cây
Bao lóng lánh ngã nhoài rơi xuống đấy
Là bấy lần quằn quại cánh hồn say
Ôi duyên nợ! An bày chi hiện tại
Cảnh éo le ngang trái rẽ chia hai
Cho da diết đoạn đoài lảm ngây dại
Khiến mảnh hồn yêu ái nhỏ sầu cay…
Vài tia chớp lóe ngay bầu góc phải
Gió vụt vù mạnh đẩy áng mờ bay
Dãy u ám cuồng quay rồi chợt vẩy
Quán bên lề ghé lại…Đẫm bờ vai…
Chiều thơ thẩn u hoài, nhìn phương ấy
Tận cõi lòng cứ mãi nhớ thương “Ai”
Niềm mênh mang ngập đầy bao khắc khoải
Dưới khung tà nhẹ rải sắc heo may!
Đường tiếp bước chẳng hay hình ảnh thấy
Chỉ biết mình động đậy cả chân tay
Xanh, đỏ, trắng… quanh đây đang rồ chạy
Mà tưởng chừng khoan khoái rượt hàng mây
Cả không gian phủ dài muôn sắc thái
Như vô tình phơi trải nét phôi phai
Thế mà sao vẫn hoài đâu đó cạy
Quả tim hồng bỏng cháy tự lâu nay
Để tấc dạ tháng ngày luôn uể oải
Đỡ mộng vàng hứng lấy bóng trời tây
Chuỗi sớm tối lắc lay hằng trăm cái
Khối tình chung run rẩy lệch khoan thai
Đêm tĩnh mịch héo gầy ôm tê tái
Thả ánh buồn phe phẩy giọt sương cây
Bao lóng lánh ngã nhoài rơi xuống đấy
Là bấy lần quằn quại cánh hồn say
Ôi duyên nợ! An bày chi hiện tại
Cảnh éo le ngang trái rẽ chia hai
Cho da diết đoạn đoài lảm ngây dại
Khiến mảnh hồn yêu ái nhỏ sầu cay…
Vài tia chớp lóe ngay bầu góc phải
Gió vụt vù mạnh đẩy áng mờ bay
Dãy u ám cuồng quay rồi chợt vẩy
Quán bên lề ghé lại…Đẫm bờ vai…
19/7/2018
Nguyễn Thành Sáng
Thoáng Chút Suy Tư
(Họa lại thơ Liền Âm – Tác Giả Nguyễn Thành Sáng)
Chuông đã điểm đúng giờ em tan sở
Cụm hoa vàng rực rỡ đến ngẩn ngơ
Lòng se sắt bất ngờ đan nỗi nhớ
Dấu yêu ơi! Bên nớ cảm chơ vơ?
Thầm tưởng vọng đôi bờ vai vạm vỡ
Để tựa nương khi trở giấc dật dờ
Vơi trống vắng đợi chờ trong bỡ ngỡ
Vuốt tóc huyền nức nở dưới trăng mơ
Trang web này sử dụng cookie để giúp cá nhân hóa nội dung, điều chỉnh trải nghiệm của bạn và để giữ cho bạn đăng nhập nếu bạn đăng ký.
Bằng cách tiếp tục sử dụng trang web này, bạn đồng ý với việc sử dụng cookie của chúng tôi.