Sáng nào cũng thế, hấp thụ năng lượng ánh sáng như một thói quen ưa thích, nguyên do, cũng gắn kết từ kí ức, từ thân phận thật sự của Quan Hiểu Tinh. Sau một hơi thở sâu, Hiểu Tinh nhẹ mở mắt, xoay người.
Bắt gặp ánh mặt của cô gái phía đối diện, cảm thấy ngại ngùng, Khúc Uy Nhiên thu vội nụ cười. Nhưng Hiểu Tinh cũng đã kịp nhìn thấy đôi má lúng đồng tiền ấy. Cô nheo mắt, bước đến gần: “Anh dậy rồi à?”
“Phải.” Khúc Uy Nhiên nhìn cô: “Sao… sao tôi lại ở đây? Cô là ai?”
“Anh không nhớ gì sao? Tối qua ở quán bar đó!” Hiểu Tinh ngước đầu nhìn lên người đàn ông cao hơn cô ít nhất ba mươi centimét.
“Quán bar?... Phải rồi. Tôi chỉ nhớ đang uống rượu một mình, rồi hình như cô đến giật ly rượu của tôi. Sau đó tôi không nhớ gì nữa.” Đôi mày Khúc Uy Nhiên hơi nhíu lại, suy nghĩ.
“Ừ. Chính xác là thế.” Hiểu Tinh chớp mắt. “Sau đó anh ngất xỉu. Tôi đã khiêng anh về đây!”
“Khiêng tôi về đây?” Gương mặt Khúc Uy Nhiên nửa kinh ngạc nửa không thể tin vào những gì tai mình vừa nghe: “Cô dám đưa một người đàn ông uống say chưa hề quen biết về nhà mình ngay lần gặp đầu tiên?”
“Ừ. Phải. Thì sao?” Hiểu Tinh tỉnh bơ.
“Cô là gan thật, hay ngốc thế hả? Nếu không phải là tôi, lỡ là người khác, một cô gái nhỏ bé như cô, xảy ra chuyện gì thì sao?” Khúc Uy Nhiên khom người xuống ngang tầm mắt cô gái có vóc dáng nhỏ bé dường như chỉ bằng phân nửa mình.
“Ha ha!” Hiểu Tinh bật cười. “Tôi đang tính nói nãy giờ ngước lên, mỏi cổ quá, thì anh khom xuống rồi.” Cô gái nhỏ lại chớp mắt, vẻ như vô tư: “Anh hay ai đó dáng vóc như anh, cũng không làm gì được tôi đâu.”
“Hả?” Như không tin vào tai mình, Khúc Uy Nhiên càng ngạc nhiên. “Cô nói tôi không làm được gì cô hả?”
“Ừ. Vậy đó.” Hiểu Tinh nghiêng người, lách ra phía sau Khúc Uy Nhiên một cách nhẹ nhàng. Khúc Uy Nhiên bất ngờ, xoay người theo cô.
“Không phải anh muốn thử chứng minh xem anh có làm gì được tôi không đấy chứ? Nếu có ý định đó thì dập tắt ngay đi nhé!” Hiểu Tinh “tỉnh bơ”, tuy nhiên ngữ khí có phần tăng mạnh. “Đói rồi đúng không? Tôi đã nấu sẵn bữa sáng rồi. Chúng ta vừa ăn vừa nói tiếp. Phụ tôi mang chén bát ra tấm phản ngoài sân đi. Ra đó vừa ăn vừa phơi nắng, nạp thêm vitamin D, tăng cường sức khỏe.” Hiểu Tinh bước thẳng vào nhà. Khúc Uy Nhiên cũng nghe lời, bước theo.
Tấm phản được đặt ngay góc sân bên phải căn phòng trên tầng áp mái này. Quan sát kĩ, nơi đây là sân thượng của tòa nhà năm tầng kiểu hơi cổ, theo địa hình đồi núi chập chùng của Thành phố, từ vị trí này nhìn ra phía xa là ngọn đồi cùng những căn nhà nhỏ bé bên con đường uốn lượn dẫn ra ngoại ô thành phố. Phía góc trái sân thượng có một cầu thang riêng ngoài trời dẫn xuống các tầng và con đường dưới hẻm.
Bữa sáng Hiểu Tinh chuẩn bị cực kỳ đơn giản: Cơm trắng với nồi canh đậu hủ giá hẹ và thịt kho. Hiểu Tinh đưa chén cơm vừa bới cho Khúc Uy Nhiên: “Ăn tạm đi nha.”
“Cám ơn.” Khúc Uy Nhiên với tay nhận. “Nhưng… tôi còn chưa biết cô tên gì. Tôi là Khúc Uy Nhiên.”
“Ừ. Tôi biết. Tôi tên Quan Hiểu Tinh.” Hiểu Tinh mỉm cười, hai chiếc lúng hạt gạo in sâu bên khóe môi.
“Cô biết? Sao cô biết chứ?” Khúc Uy Nhiên lại ngạc nhiên.
“Trong ví anh có thông tin đó. Trên mấy tấm thẻ Visa VVIP. Xin lỗi, không cố ý lục lọi. Chỉ tiện tay thôi mà. Với lại đã vác anh về tới đây, cũng nên biết chút gì chứ. Chỉ có điều không có chứng minh thư, chẳng biết địa chỉ nhà anh ở đâu để gởi taxi cho anh tự về. Mà tìm đại Khách sạn nào đó quẳng anh ở lại xong đi về cũng không tiện lắm. Hôm qua anh mới là người gặp nguy hiểm hơn tôi đó.” Vừa nói, Hiểu Tinh vừa gắp miếng thịt vào chén cho Khúc Uy Nhiên: “Ăn đi chứ. Tôi không hạ độc đâu.” Biểu hiện nghịch ngợm, cô nhe răng cười.
“Độc?” Nghe đến từ này, Khúc Uy Nhiên như ngờ ngợ điều gì đó. “Tối qua tôi chợt thấy hoa mắt rồi ngất đi. Là do rượu ư? Hôm qua tuy đã uống khá nhiều, nhưng bình thường tôi không hề say như thế.” Khúc Uy Nhiên thắc mắc.
“Ừ. Một tí nữa thì mất mạng luôn rồi đó, anh túy linh lung ạ!” Hiểu Tinh nhủ thầm. “Nếu không nhờ “hoa thuốc” đặc biệt của cô bạn Thần Y cho trước đây, tôi lại vừa hay luôn mang theo bên mình, thì có khi anh đã sớm báo danh đi chầu Minh Vương rồi, vì đưa đến Bệnh viện cũng không kịp.” Một luồng suy nghĩ đáp lời.
“À, thì hình như hai cô nàng nóng bỏng được anh mời rượu, đã khuyến mãi thứ gì đó trong ly của anh. Cơ thể anh lại chẳng may dị ứng với chất thuốc ấy, nên không biết trời trăng mây gió gì luôn.” Hiểu Tinh trả lời. Nguyên nhân thật sự nữa, cùng ý nghĩ ban nãy, cô quyết định giữ lại. Vì nói ra lại lằng nhằng đủ chuyện, mà cũng chưa chắc người đàn ông đang ngồi trước mặt cô chịu tin. Ngoài ra, cũng còn rất nhiều điều cô cần phải tìm hiểu, phải xác định được lý do thật sự…
… Bảy tiếng trước, lúc nửa khuya…
Khúc Uy Nhiên chụp lấy cánh tay cô gái vừa giật ly rượu khỏi tay mình.
Trong khoảnh khắc, Hiểu Tinh nhìn thấy bóng đen sau lưng người đàn ông ấy biến mất, cũng đồng thời, một nỗi cô độc vô hình lan tỏa…
Người ấy đứng phắt dậy, nhìn chăm chú vào cô, rồi bỗng chốc ngã gục xuống, ôm chầm lấy cô.
“Nè anh, anh!” Hiểu Tinh lay vai người ấy.
Nếu là một cô gái bình thường, sẽ không đỡ nổi một người đàn ông cao to hơn mình rất nhiều, nhưng với công phu của Hiểu Tinh, cô thừa sức chống đỡ.
Hiểu Tinh dựa người Khúc Uy Nhiên xuống ghế, chạm thử lên gương mặt anh. Cả thân người anh đang lạnh dần, mạch đập và hơi thở cũng rất yếu.
Hai đứa con gái ngồi ở quầy liếc nhìn qua:
“Chuyện gì vậy? Con nhỏ đó là ai? Sao anh ta lại gục như vậy? Lúc nãy mày bỏ thuốc gì vậy?” Tóc ngắn nói.
“Thì thuốc bình thường của dân chơi tụi mình mà. Viên màu trắng.” Tóc xoăn dài vừa nói vừa mở chiếc ví cầm tay, liếc nhìn vào bên trong. Bỗng: “Á, chết! Tao nhầm! Bốc nhầm viên xanh.”
“Gì hả!” – Tóc ngắn la hoảng lên: “Loại này có nhiều chất gây phản ứng chết người nếu không hợp với cơ địa. Lần trước ở quán X có người suýt chết rồi đó, nếu không tình cờ có một con nhỏ nào đó cấp cứu cho người đó kịp thời. Sao mày còn dám trữ thứ này?”
“Tao… tao… Làm sao bây giờ…” Tóc xoăn dài có chút hoảng hốt.
“Suỵt. Cứ vờ như không biết gì đi.” Tóc ngắn đưa ngón tay chặn ngay miệng, ra hiệu im lặng.
~~
Góc bên kia, Hiểu Tinh vẫn đang chạm tay lên cổ Khúc Uy Nhiên, cảm nhận mạch đập.
Cô cầm phần còn lại của chai rượu lên, ngửi thử, rồi cúi xuống mảnh vỡ chiếc ly do lúc nãy Khúc Uy Nhiên bất ngờ gục vào người cô, cô đã tuột tay đánh rơi. Đầu óc Hiểu Tinh dịch chuyển lại vài phút trước đó…
“Đúng là như thế. Khi con nhỏ tóc ngắn kia thì thầm với anh ta, tóc dài đã nhanh tay búng thứ gì đó vào ly rượu. Mạch anh ta đang yếu dần, gọi cấp cứu liệu có kịp không?” Đôi mày Hiểu Tinh nhíu lại.
“Khoan đã, phải rồi, thuốc, có mang đây, biết đâu…” Những ý nghĩ ngắn gọn nối tiếp, Hiểu Tinh vội kéo ba lô xuống, lấy từ phía trong ngăn kéo thứ nhất ra một hộp thuốc nhỏ, mở vội ra. Điều kỳ lạ, “thuốc” đó lại là những cánh hoa màu tím nhạt. Cô lấy một cánh, hơi vò lại, nhấc nhẹ miệng của Khúc Uy Nhiên, đưa vào để anh ngậm.
Không biết đó là loại cánh hoa gì, có tác dụng như thế nào, nhưng chỉ trong phút tiếp theo, cơ thể Khúc Uy Nhiên bắt đầu ấm dần lên.
“Wow, quả là Thần dược. Nữ Thần Y à, cậu thật là giỏi!” Hiểu Tinh nhủ thầm: “Còn có hai cánh hoa à, biết thế lần trước tôi chôm hết của cậu luôn!” Một ánh cười
“ha ha” vang thầm lên trong đầu.
Thế nhưng tích tắc, Hiểu Tinh đứng thẳng dậy, xoay người “nhắm” thẳng mục tiêu phía quầy bar.
“Từ nay về sau hai cô ngưng trò dùng thuốc đùa người đi nhé. Chết người đó!” Không cần nghe giải thích, cũng không để cho hai con nhỏ kia mở miệng, hai tay Hiểu Tinh điểm nhẹ lên huyệt đạo trên vai cả hai đứa. Một cảm giác tê rần chạy dọc từ vai xuống chân. Hai nhỏ tóc xoăn dài và tóc ngắn ngồi yên bất động không thốt nên lời ngay chỗ quầy bar.
Nơi đây tiếng nhạc xập xình, ánh đèn chớp lóe, đám thanh niên nam nữ nói chuyện nhảy múa nhốn nháo, căn bản chẳng ai “để ý” chuyện lúc nãy đột nhiên một người đàn ông gục xuống vai một cô gái. Nhìn lướt qua, còn tưởng anh ta đang ôm bạn gái, hoặc uống say rồi ngất xỉu. Bên chỗ quầy bar, hai con nhỏ đang ngồi uống rượu, cô gái từ chỗ người đàn ông tiến đến, thì thầm gì đó, rồi bước đi trong tích tắc, không xô xát cãi vã, không đánh nhau đổ máu…, thì ai mà thèm để ý chứ.
Nói trở lại người đàn ông kia, Hiểu Tinh chạm tay lên gương mặt đã ấm trở lại của anh. Cảm giác cô độc ấy lại hiện lên. Một nỗi đau không tên. Nhưng không phải của cô. Là nỗi cô độc, trống rỗng, pha lẫn tuyệt vọng của người ấy.
Người này suýt chết. Bóng đen trước đó từ chỗ hai đứa con gái kia dịch chuyển qua anh ta. Phải chăng vì thế, anh ta mới suýt chết? Tuy bóng đen đã biến mất, nhưng không gì đảm bảo bóng đen ấy sẽ không quay lại. Rốt cuộc anh ta là ai? Vì sao sau bao nhiêu năm, bóng đen bí ẩn của Vương Quốc Bóng Đêm lại xuất hiện? Vì sao lại đứng sau lưng anh ta? Hay chỉ đơn thuần la đi theo hai cô gái kia?
Bóng đen vừa rồi có thấy mình không? Sóng linh lực của mình giờ chỉ như người bình thường, thậm chí không đủ xua tan nó từ khoảng cách xa cơ mà… Còn cả, cảm giác này là gì? Vì sao… Dường như mình đang cảm nhận cảm giác của anh ta? Đây là khả năng trong quá khứ cơ mà, từ khi đến Thế giới này, mình hoàn toàn là người bình thường. Vậy thì tại sao, khả năng ấy lại đột ngột xuất hiện?...
Hàng tá ý nghĩ xoay vần trong đôi mắt và bàn tay đang chạm vào khuôn mặt Khúc Uy Nhiên. Hiểu Tinh vẫy tay, gọi cậu phục vụ gần đó: “Giúp tôi dìu anh ấy ra xe nhé. Anh ấy uống say rồi. Tôi sẽ đưa anh ấy về. Cho hỏi đã thanh toán rồi chứ?”
“Vâng. Đã thanh toán lúc đầu rồi ạ.”
~~
Quá trình Khúc Uy Nhiên được “đưa” về nhà Quan Hiểu Tinh là như thế.
Hơi ngạc nhiên là vì sao Khúc Uy Nhiên chưa cảm thấy mình mẩy ê ẩm, bị lôi, lê, lết, kéo cỡ đó cơ mà. Ừ thì Taxi đưa hai người xuống dưới chân hẻm. Sau đó Hiểu Tinh phải dìu người đàn ông cao một mét tám mươi lăm với cơ thể chỉ cao một mét năm mươi lăm lên lầu năm, tiến về vị trí căn phòng áp mái. Tuy rằng bản thân từng – không – phải – người – phàm, nhưng hiện tại thì chính là người phàm, dù có khỏe hơn người thường một chút, cũng không dễ dàng để lên đến nơi. Cô không phải cô nàng tí hon Do Bong Soon, có thể vác dễ dàng hai anh chàng say rượu hoặc ném bay nguyên đám lưu manh mấy chục mét thẳng tít trời xanh. Ờ, cô chỉ biết bay thôi, với cả hóa thân thành ánh sáng và… pháo hoa nữa. Nhưng đó là chuyện của thời xa xưa.
“Cứ nhắc mãi về chuyện thời xa xưa thế này, không thực tế chút nào nhỉ, ha ha!” Hiểu Tinh nghĩ thầm sau khi “ném” được người đàn ông to lớn lên chiếc giường bé nhỏ của cô.
“Độc tố đã được giải. Giờ thì chỉ còn tác dụng của rượu. Lại chuyện hơi buồn cười nữa. Tác dụng của loại “Thần dược Cánh hoa” mà cô bạn Thần Y chế nên, chỉ phát huy đúng công dụng đưa cơ thể “người bệnh” trở về vị trí nguyên trạng thôi nhỉ. Nhắc mới nói, cậu ấy giờ đang ở đâu rồi? Đã tìm được người muốn tìm giống như mình chưa?” Trong đầu Hiểu Tinh hiện lên hình ảnh một cô gái trẻ khác, ở trên vách núi cheo leo, đang ngắm – ngắt những cành hoa – lá – cỏ, có vẻ như là thảo dược.
Người đàn ông kia chợt quơ tay, đưa Hiểu Tinh rời khỏi hình ảnh nơi vách núi…