Chương 1: Hãy ban tặng cuộc sống mới cho chàng thanh niên này.
"Đau, đau quá..."
"Aghhhhhhhh..."
Từ khắp cơ thể tôi truyền đến những cơn đau cực độ, tưởng như có thể phá hủy hệ thần kinh. Ngay cả ánh nắng chói chang vào những ngày hè tháng 7 cũng đã không còn khó chịu như trước nữa.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Sau khi trốn học đi mua một quyển manga vừa ra lò, tôi hớn hở bước qua đường trong khi suy tính xem nên thưởng thức món nào tối nay. Kết quả là bị một chiếc xe tải tông phải.
Nhanh đến nỗi có thể biến nó thành một đoạn phim hài.
Theo thống kê, trung bình cứ 72 phút ở Nhật lại xảy ra một vụ tai nạn giao thông. Con số không tệ cho một gã kém may mắn như tôi.
Tôi nhắm dần mắt lại. Bên tai vẫn văng vẵng tiếng thanh minh của gã tài xế xen lẫn tiếng hét từ người qua đường.
"Chết tiệt, mình chỉ muốn đi mua manga thôi mà."
-------------------------------
Không biết thời gian qua bao lâu, nhưng tôi đã dần tỉnh lại.
Tay tôi vô thức đặt trên trán. Vẫn là cái ánh nắng mặt trời đó, nhưng có phần dễ chịu hơn.
Có lẽ do trời đã về chiều.
"Cái gì thế này. Mình không được đưa đến bệnh viện sao?"
Tôi bật dậy quan sát xung quanh. Đây là một con đường vẫn chưa được trải nhựa, còn bản thân tôi thì đang trong tình trạng khỏa thân.
Đúng... là hoàn toàn khỏa thân.
"AAAA... quần áo của mình đâu rồi?"
"Mà khoan đã, đây không phải Nhật Bản. Chỗ quái quỷ nào đây?"
Liên tục đón nhận những cú sốc, suýt nữa là tôi lại lăn đùng ra ngất xỉu.
"Dừng lại một chút. Tôi nghe có tiếng hét phía trước"
"Khu vực này gần thành phố Alentina lắm rồi mà? Đáng nhẽ không thể có trộm cướp hay tệ nạn gì được. Coi chừng bẫy."
Tiếng Nhật! Họ giao tiếp với nhau bằng tiếng Nhật. Ông trời ơi, tôi được cứu rồi. Mà thành phố Alentina là ở đâu nhỉ? Trong những tiết Địa lý tôi chưa từng được nghe nhắc đến địa danh này.
"Này... cậu làm sao vậy?"
Hai người đàn ông tóc vàng, cưỡi ngựa và ăn mặc như hiệp sĩ Châu Âu thời Trung cổ đang ở trước mặt tôi.
Toàn bộ hy vọng của tôi tan biến như bọt bong bóng.
-----------------------------------------------------------------
"Tôi... là người Nhậ-" Tôi tự giới thiệu với giọng dè chừng, nhưng rồi chợt sững lại.
Khoan đã, nếu nói bản thân đến từ thế giới khác liệu họ có tin hay không?
Trong tình huống bình thường, một người bình thường sẽ nghĩ gì khi nghe được những câu có-vẻ-ngu như thế này. Tôi cố gắng động não, đặt mình vào tình huống đó để suy nghĩ.
Có khi lại là "Tội nghiệp, chắc thằng bé này bị ảo tưởng~" hay "Hội chứng chuunibyou* phải không nhỉ?" tệ hơn thì "Viện tâm thần thẳng tiến~"
Không!!! Bộ não tôi đang cố phản lại chủ nhân của nó.
---------------------------------------------------------------------
Mất một hồi giải thích mới khiến họ tạm tin cái lý do củ chuối "nhân vật A (tôi) đã bị bọn cướp chặn đường, giấy tờ, tư trang, quần áo đều mất sạch."
Cuối cùng tôi lại không dám đánh cược vào cái khả năng 1% "Ồ, vậy chào mừng cậu đến với thế giới này".
Nói thật nếu họ tỏ ra tỉnh bơ như vậy mới khiến tôi lo sợ.~
Hiện giờ tôi đang ngồi trên một chiếc xe ngựa dùng để vận chuyển lương thực, trên người đã mặc quần áo do họ cho mượn. Chiếc áo hơi rộng, còn ống quần thì che cả bàn chân
"Chính quyền thành phố này làm gì mà để bọn cướp lộng hành như vậy? Nhất định ta sẽ báo lại với đức vua khi về hoàng cung."
Cái gã cưỡi ngựa đang đi song song với xe của tôi bực dọc lên tiếng.
Thành thật xin lỗi những vị cai quản thành phố này nhé.~
"Này cậu nhóc, không có gì phải lo lắng cả. Ta sẽ bắt đám ăn không ngồi rồi đó chịu toàn bộ trách nhiệm cho việc này."
Một gã khác cưỡi ngựa phía sau lên tiếng an ủi tôi.
Cái cảm giác tội lỗi này là sao đây?
Cuối cùng tôi cũng thấu hiểu cảm giác của những người bị quy trách nhiệm trong khi chính họ còn không hay biết về vấn đề đó.
Ở thế giới trước, khi đất nước xảy ra việc gì, thủ tướng hoặc bộ trưởng ngành phải lập tức từ chức và cúi đầu xin lỗi trước nhân dân. Dù cách qua một chiếc màn hình nhưng tôi vẫn cảm nhận được nỗi nhục nhã, ê chề và sự thất vọng qua những đôi mắt ấy.
Đó thật sự là mặt tối của giới chính trị.
Tạm gác chuyện đó một bên, có vẻ như đoàn xe này đang hộ tống một nhân vật VIP* hoặc vận chuyển món hàng trọng yếu nào đó. Phòng vệ hai bên cực kỳ nghiêm ngặt, những binh lính trong có vẻ chuyên nghiệp, và trên hết, theo như những lời gã vừa nãy nói, thì đích đến của họ là hoàng cung.
Hoàng cung - dù ở thế giới nào cũng chính là bộ mặt của cả quốc gia. Nơi nhà vua và các hoàng tộc cư trú. Với vùng thủ đô bao bọc xung quanh, các hoạt động mua bán diễn ra tấp nập, người qua kẻ lại không ngớt.
Ngoài ra thủ đô còn là nơi đóng quân chủ chốt với đội hiệp sĩ hoàng gia danh tiếng, các binh đoàn đông đảo được trang bị tận răng, bộ pháo binh, kỵ sĩ đoàn, binh chủng đặc biệt...
A A A... Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sướng tê người. Chết tiệt, tôi muốn đến thủ đô quá.
*Chuunibyou: Hội chứng tuổi teen. Những đứa trẻ mắc hội chứng này thường ảo tưởng mình có siêu năng lực, kiếp trước là ma vương, đấng cứu thế, người ngoài hành tinh... nói chung rất đa dạng và nhiều mẫu mã. :'>
*VIP: Very Important Person - chỉ những người cực kỳ quan trọng.