Chương 2: Nỗi lòng của mẹ
Cả tháng nay nhìn Hiếu cứ buồn buồn, bà Năm không yên trong dạ. Mai dạo này không còn đến tìm con bà nữa, bà vừa mừng lại vừa lo. Bà mừng vì hai mẹ con có thể tiếp tục sống một cuộc đời yên ổn như trước đây, nhưng lại lo con bà sẽ tuyệt vọng, mỏi mòn tâm linh. Bà biết chúng nó yêu nhau nhưng hai chữ hèn sang lại là hố sâu cách biệt, chỉ tại bà nghèo nên con bà phải khổ. Nghĩ đến đây, khóe mắt bà Năm cay cay, bà kéo vạt áo lên lau nước mắt.
Ở trước sân, Hiếu đang tranh thủ chẻ củi trước khi lên rừng hái cà phê. Nhìn bóng lưng lầm lũi và cô độc của con mình, lòng bà Năm tràn ngập xót xa.
Bà kéo cái khăn rằn đang choàng trên cổ xuống, bước đến lau mồ hôi trên trán anh, rồi nói: “Hiếu à, má muốn bàn với con chuyện này. Hay là má con mình về Mỹ Tho ở chung với cậu con đi. Dù sao cũng là ruột thịt. Ông bà ta nói ‘Một giọt máu đào hơn ao nước lã’, có ốm đau no đói gì thì cũng có người nâng đỡ.”
“Vậy cũng có ích lợi gì đâu má? Nhà cậu mợ nghèo lại đông con. Ở đó lại khó kiếm việc làm. Mình về dưới chỉ làm cho cuộc sống của cậu thêm gánh nặng. Còn ở đây, hễ hết mùa cà phê thì con còn có thể lên rừng đốn củi, đặt bẫy, bẻ măng… Mình đắp đổi qua ngày cũng được mà má.”
“Mẹ con mình cực khổ quen rồi, má đâu có ngại gì chuyện đó con.”
“Vậy tại sao má lại đòi về Mỹ Tho với cậu?” Hiếu dừng tay chẻ củi, ngẩng mặt nhìn bà Năm.
Bà Năm thở dài, đôi bàn tay khẽ run run vuốt ve mái tóc Hiếu. Bà nói: “Tại vì má sợ. Má sợ có một ngày nào đó má con mình sẽ mất đi nguồn hạnh phúc nhỏ nhoi hiện tại. Má sợ đôi cánh tay già nua yếu đuối này không đủ sức để bảo bọc cho con. Hiếu ơi, người ta là chủ của một đồn điền thế lực giàu sang. Con gái người ta là lá ngọc cành vàng. Còn con chỉ là một dân phu, bữa đói bữa no, áo cơm đắp đổi từng ngày. Lần trước, ông chủ đã sai thầy Cai đến tận nhà mình, rào đón xa gần rồi buông lời dọa dẫm. Má già rồi, sống nay chết mai, má chỉ lo cho cuộc sống sau này của con thôi.”
“Má à, chuyện đã đến nỗi nào đâu mà má lo nghĩ chi nhiều. Vả lại, hơn tháng nay, Mai không có đến tìm con, điều ấy chứng tỏ Mai không còn lưu luyến gì con nữa. Chắc cô ấy đã quên con, giống như quên một thoáng cảm tình mong manh vậy. Má đừng để trong bụng rồi lo sợ nữa nghen má, sẽ không ai làm khó dễ mẹ con mình nữa đâu.”
“Hiếu à, có ai hiểu con bằng mẹ. Má biết con nặng lòng với nó lắm, cả tháng nay thấy con buồn mà lòng má không phút nào yên. Má chỉ sợ con khổ thôi.” Nói đến đây, bà lại nghẹn ngào rơi nước mắt.
Hiếu buông rựa, ôm chặt bà Năm vào lòng, nói: “Dù cho gặp phải chuyện gì, con cũng luôn nhớ rằng bên con vẫn còn có má mà. Con nỡ lòng nào để cho má buồn má khổ chứ? Thôi má cứ yên tâm, đừng lo nghĩ nữa, để con lên rừng kẻo muộn nghen má.”
“Ờ, con nói vậy thì má yên lòng. Đêm nay không có trăng, con nhớ về sớm nghen con.”
“Dạ, con biết mà.”
Hiếu đang đeo gùi chuẩn bị lên rừng thì bất ngờ đám người thầy Cai xông đến, túm chặt lấy anh.
“Thằng kia, đứng lại! Bây đâu, vô lục soát cho tao!” Thầy Cai lớn tiếng quát.
“Kìa, thầy Cai, thầy làm gì vậy? Sao tự nhiên lại cho người lục soát nhà tôi?” Hiếu bất bình, vừa hỏi vừa hất tay đám dân phu đang giữ chặt lấy vai mình.
“Làm sao mà tự nhiên được mậy? Tao còn biết bao nhiêu công việc ở đồn điền chứ đâu có rảnh rang khi không tới đây xét hỏi. Mày cả gan dám vuốt râu hùm làm mất công tao phải đến đây để dạy mày đạo lý.”
“Nhưng sao thầy lại đến đây xét hỏi? Thầy muốn hỏi ai và muốn tra xét điều gì chứ?”
“Hiếu, đã một lần tao khuyên mày nên an phận thủ thường. Vậy mà mày vẫn không biết điều, vẫn còn lén lút qua lại với cô Mai.” Thầy Cai sấn tới trước mặt Hiếu, nắm lấy cổ áo anh.
Hiếu không chịu thua, hất mạnh tay khiến thầy Cai lảo đảo lùi về phía sau vài bước. Bà Năm thấy thế vội chạy đến can ngăn, bà rối rít van xin thầy Cai: “Từ đó đến nay chuyện đã yên rồi, con tôi không hề gặp gỡ cô Mai và cô ấy cũng không còn đến đây nữa.”
“Hồi sáng cô Mai đã trốn ra khỏi nhà, nếu không gặp con bà thì cổ biết đi đâu?” Thầy Cai vừa lấy lại thăng bằng, cất giọng bực tức hỏi.
Hiếu thản nhiên nhún vai đáp: “Thầy hỏi hơi lạ đó, chẳng lẽ hễ cô Mai ra khỏi nhà là cứ nhất thiết phải đến gặp tôi hay sao?”
“Thầy Cai ơi, con tôi đã một lần dại dột, ông chủ đã lên tiếng răn đe rồi, nó không dám cả gan tái phạm nữa đâu. Thầy Cai đừng nghi ngờ nó tội nghiệp mà.” Bà Năm lại cúi đầu khúm núm van xin thầy Cai lần nữa.
Lúc này, đám dân phu từ trong nhà chạy ra báo cáo: “Dạ thưa thầy Cai, chúng tôi đã lục soát khắp nhà, không có ai hết.”
Mắt thầy Cai long lên giận dữ, nếu không tìm được cô Mai, chuyến này e rằng kể cả bản thân hắn cũng khó yên lành. Hắn gầm lên: “Hiếu, tao hỏi mày, mày định đi đâu đó?”
“Tôi đang sửa soạn vô rừng.”
“Mày định đi tới chỗ hẹn phải không?”
“Nếu thầy nghi ngờ thì cứ cho người theo dõi tôi, không ai cấm cản được thầy. Đừng có ở đây mà hạch hỏi tôi hoài.”
Bà Năm lay nhẹ tay anh. “Hiếu, đừng vô lễ với thầy Cai. Miễn con không có thì thôi.” Rồi bà quay sang thầy Cai cất giọng đầy thành khẩn: “Xin thầy Cai thương giùm hoàn cảnh mẹ con tôi, nói với ông chủ rằng từ lần đó đến giờ nó không còn gặp cô Mai nữa.”
“Tôi chúa ghét mấy thằng ngang ngạnh cứng đầu. Muốn chọc giận tôi thì khó sống ở đất này.”
“Thầy đừng hăm dọa, tôi không năn nỉ thầy để được làm công trong mùa cà phê tới đâu. Ai chấp nhận quỳ lạy thầy để có việc làm chứ tôi thì không. Bây giờ tôi phải đi kiếm sống đây. Nếu thầy cảm thấy nghi ngờ thì cứ cho người theo dõi. Chào thầy!” Nói xong, Hiếu quay lưng đi thẳng.
Thầy Cai tức điên, quay sang chì chiết bà Năm: “Bà có nghe con trai bà nó trả treo tôi không?”
“Dạ, thầy Cai ơi, con tôi nó còn nhỏ dại. Thầy bỏ qua cho nó nghe thầy. Để rồi tui về tui dạy lại con tui. Xin thầy đừng giận nghen thầy Cai. Tui lạy thầy mà, tui lạy thầy mà.” Bà Năm quỳ xuống van xin hắn.
“Tôi nói cho bà biết. Không có cái đồn điền cà phê này thì mấy người không có việc làm. Bà muốn ở đây thì phải biết điều với tôi. Tôi là thầy Cai mà. Được, được. Nó muốn chống tôi cho nó chống, để coi vụ mùa sắp tới tôi không nhận nó thì bà với nó sống bằng cách nào cho biết. Tới chừng đó đừng có lết bằng mo bò bằng mủng tới xin tôi nghe. Tụi bây đâu, về!” Nói xong, hắn hậm hực bỏ đi.
Nhìn theo bóng thầy Cai khuất dần, lòng bà Năm tràn ngập âu lo, bà có dự cảm cuộc đời của mẹ con bà phải hứng chịu sóng gió kể từ đây.
Chương 1 << >>
Chương 3