Chương 6: Yêu chỉ mình anh
Tối hôm đó, trong phòng khách nhà Mai, bầu không khí căng như dây đàn.
“Ba, con không thể làm vợ anh Nam. Con cũng đã trả lời rõ ràng với ảnh. Ba đừng có ép con phải làm vợ ảnh mà.” Mai ấm ức nói.
Trước thái độ nóng lòng của cô, ông Trí vẫn thản nhiên như không: “Ba đã quyết, con không được cãi lời. Ba thương con nên mới thu xếp ổn thỏa cho tương lai của con. Sống với cậu Nam con sẽ sung sướng cả đời.”
“Nhưng con không hề yêu anh Nam, con chỉ xem ảnh là bạn, người con yêu là anh Hiếu. Nếu hôn nhân mà không có tình yêu thì làm sao có được hạnh phúc? Nếu thương con thì ba má hãy để con tự lựa chọn người chung thân trong cuộc sống sau này.” Giọng điệu của Mai có phần van xin, có phần trách cứ, nhưng trước sau như một cô vẫn giữ thái độ kiên quyết không chút nhân nhượng.
Nhìn thấy thái độ của con gái, Bà Loan bực mình quay sang chồng: “Ông thấy chưa? Bày đặt cho chúng nó học trường Tây làm gì để bây giờ, đứa thì ôm con bỏ cha bỏ mẹ ra nước ngoài, đứa thì dám cãi lời tự tiện yêu đương. Cái nhà này nó loạn rồi ông thấy chưa?”
“Bà bớt cái miệng bà lại một chút thì cái nhà này nó đỡ loạn đó bà. Không phải cứ nói nhiều là được việc. Tại bà cứ ham nói mà không chịu suy nghĩ nên đâu hiểu được những việc làm của tôi.” Ông Trí khẽ cau mày.
“Ông giỏi quá nên con cái nó trả treo với ông đó.”
“Bấy lâu nay tôi nhún nhường với nó là để mai này nó không oán trách chuyện tôi làm.” Rồi ông quay sang Mai, nói: “Còn con Mai, sự hòa nhã đối với mẹ con thằng Hiếu là vì ba muốn chuyện này được giải quyết êm đẹp, tránh thiên hạ bàn ra tán vào. Ba cũng đâu tiếc bạc vàng để bù đắp cho người ta dù trong tay ba có đầy đủ uy quyền. Nhưng con nên nhớ một điều, ba còn sống đây thì con không được tự mình làm hoen ố gia đình và xấu hổ mẹ cha.”
“Nhưng con không thể nào chấp nhận sự áp đặt này.” Giọng Mai không còn van xin mà lạnh lùng, cương quyết.
Bà Loan tiếp lời chồng: “Chọn nơi xứng đáng cho mày gửi thân là ba mày thương mày, lo cho mày. Tại sao mày cãi lại?”
“Ép buộc duyên con để con phải đau khổ cả đời là thương con, là lo cho con sao má?”
“Đủ rồi, lòng kiên nhẫn của ba có giới hạn. Con đừng ép ba phải dùng biện pháp với con. Ba không muốn nghe con nói nữa.” Ông Trí phất tay, tỏ ý muốn dừng cuộc nói chuyện.
“Hôn nhân là chuyện cả đời, hạnh phúc hay khổ đau cũng không ai có thể chia sẻ cùng con. Vậy thì tại sao ba không để cho con tự quyết định hạnh phúc của mình? Nếu ba má ép buộc con về làm vợ anh Nam, cả cuộc đời con sau này phải khổ hận, thử hỏi ba má có vui không?” Mai không muốn tỏ ra yếu đuối vào lúc này, nhưng không hiểu sao hai mắt cô vẫn đỏ hoe.
“Thương vội yêu cuồng một thằng dân phu bữa đói bữa no. Nó lấy gì để đảm bảo cho con một cuộc đời hạnh phúc chứ?”
“Quan niệm về hạnh phúc của ba là dựa trên tiền tài danh vọng, là thế lực uy quyền, được ăn trước ngồi trên. Có thể má con cho đó là hạnh phúc, cái hạnh phúc được hơn người. Nhưng với con, hạnh phúc của người vợ là được cùng chồng sẻ chia mọi buồn vui sướng khổ, cùng chung tay xây dựng một mái ấm gia đình. Đó mới là hạnh phúc thực sự ba à.”
Mai không hề tỏ ra đuối lý trước những lời chất vấn của ông Trí, nhưng nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của ông, cô thoáng run rẩy. Ánh mắt đó tuy thâm trầm nhưng tràn ngập sự uy hiếp và chết chóc.
Bà Loan lúc này đã hết sức tức giận, bà quát: “Mày ăn học nhiều quá, mày đọc tiểu thuyết nhiều quá nên bây giờ mày dạy khôn cha mẹ phải không? Nhưng mà tao cho mày biết, dầu sao đi chăng nữa, hễ tao mà bước ra đường thì thiên hạ phải cúi đầu chào và kính trọng gọi tiếng bà.”
“Vậy chứ má anh Hiếu người ta cũng gọi bằng bà, có ai gọi bằng con đâu mà má nói chứ?”
“Mày dám so sánh tao với cái bà già ăn mày đó hả? Đồ con bất hiếu!”
Loảng xoảng… loảng xoảng…
Ông Trí gạt mạnh bộ ấm trà trên bàn xuống đất, sự nhẫn nhịn của ông đã đến cực hạn. Tia mắt ông long lên giận dữ, ông gằn giọng hỏi cô: “Bây giờ con trả lời cho ba biết, con có chịu làm vợ của cậu Nam hay không?”
Từ trước đến giờ, cô chưa từng thấy ông tức giận như vậy. Dù rất sợ hãi trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện của ông, nhưng cô vẫn trả lời kiên quyết: “Ba đừng ép con. Ngoài anh Hiếu ra, con không làm vợ ai hết. Con chỉ yêu một mình ảnh thôi.”
“Con muốn yêu ai tùy con. Nhưng ba cấm con không được ra ngoài. Nếu ba phát hiện con còn lén đi gặp thằng Hiếu thì ba sẽ trị tội con Hỉnh cho con thấy.”
“Chị hai tội gì mà ba trị chứ?”
“Tội đưa đường dẫn lối, tội không canh giữ con cho đàng hoàng.”
“Được, nếu như ba đánh chị hai một roi thì con cũng tự đánh mình một roi. Chị hai bị hành hạ thế nào thì con sẽ tự hành hạ mình thế đó.” Dứt lời, cô quay lưng bỏ chạy về phòng.
Nhìn thấy hành động của con gái, ông Trí tức giận đập bàn, rồi lại sai thầy Cai nhốt cô vào nhà kho, cấm không cho ai đến gần. Lần này, ông quyết tâm dùng biện pháp mạnh với cô. Một đứa con gái từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự bảo bọc của ông, được ăn sung mặc sướng, chưa bao giờ phải lo cảnh ấm lạnh hay no đói. Ông muốn cho cô biết cái cảm giác nghèo khổ là như thế nào, thử xem cô chịu đựng được bao lâu mà đòi sống cả đời với cái tên nghèo kiết xác kia.
Bà Loan nói thì nói vậy, nhưng có người mẹ nào mà chẳng thương con. Thấy ông Trí nhốt cô vào nhà kho mà bà đau lòng không kể xiết. Mấy ngày nay, ngày nào bà cũng sai Hỉnh mang cơm đến cho cô, nhưng mang đi rồi lại mang về, không khi nào cô đụng tới.
Chưa bao giờ không khí trong nhà Mai lại lạnh lẽo và âm u tựa hồ địa ngục giống như lúc này. Bà Loan thì đứng ngồi không yên, trái lại mặt ông Trí vẫn lạnh băng không một chút cảm xúc, chẳng ai biết được ông đang suy tính điều gì.
Chương 5 << >> Chương 7
Tag
Starlight Lê La