Phần 2: Gia đình
Cánh cổng sắt lớn từ từ mở ra. Một người phụ nữ trung niên có vóc dáng nhỏ bé, gầy gò nhìn anh với gương mặt vô cùng mừng rỡ:
- A, cậu Quân, cậu Quân đã về! Bà chủ ơi!
Người đàn bà quay mặt trở vào trong, cố ý nói thật to, một người phụ nữ khác vóc dáng mảnh mai, ăn vận sang trọng từ trong nhà chạy ra. Quân cũng bỏ chiếc vali lại, bước nhanh vào nhà.
- Quân, con về rồi. Cuối cùng thì con cũng đã về rồi.
Người đàn bà ôm lấy anh, đôi mắt đỏ hoe. Quân đỡ lấy mẹ đi vào trong nhà, Ngọc cũng bước theo sau.
- Mẹ, con xin lỗi.
Quân lấy khăn chấm khô nước mắt trên mặt mẹ. So với năm năm trước, bà thật sự đã già đi rất nhiều. Gương mặt cũng gầy hơn ngày xưa. Anh nhìn mẹ, trong lòng chợt đau thắt cồn cào.
- Bác, anh ấy đã về với bác rồi.
Ngọc cất giọng nhẹ nhàng. Cô vẫn vậy, lúc nào cũng dịu dàng, ôn hòa, là một người con gái không bao giờ có thể khiến cho người ta ghét được. Trong suy nghĩ của Quân, Ngọc là một người con gái tốt, rất tốt, thậm chí không thể tìm ra được một điểm nào khiếm khuyết, chỉ có điều, tình cảm anh dành cho cô chưa bao giờ hơn mức bạn bè.
Mẹ Quân ngước lên nhìn Ngọc, gương mặt tỏ vẻ hài lòng. Bà quay sang nói với anh:
- Trong thời gian con đi, nếu không có Ngọc thường xuyên qua đây chơi, chắc mẹ buồn lắm. Ngọc nó đợi con suốt năm năm trời rồi, giờ con đã về nước, liệu ngày mà tổ chức đám cưới.
Quân hơi sững sờ trước câu nói của mẹ. Đúng là năm năm trước, hai người từng có đính ước nhưng đối với anh, đó chỉ là tình thế cấp bách tạm thời. Anh mượn chuyện định ước để quên đi một người con gái, mượn chuyện đính ước để ba anh lúc bấy giờ đang nằm trong bệnh viện có thể an tâm mà chữa bệnh. Ngoài ra, không còn ý nghĩa nào khác. Anh biết, chuyện đó không công bằng với Ngọc, nhưng trong đầu anh lúc đó, trong trăm ngàn phương cách đã không thể tìm ra được sự lựa chọn nào khác tốt hơn. Giờ này, đối diện với cô, anh cũng không biết mình sẽ phải làm như thế nào?
- Mẹ, chuyện này cứ từ từ có được không?
- Từ từ đến lúc nào nữa? Con xem mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Gần ba mươi tuổi đầu rồi. Con không lo thì cũng phải nghĩ cho con Ngọc nữa chứ, con bắt nó đợi đến bao giờ? Đời con gái có thì. Nó đợi chờ con suốt năm năm rồi, con mà phụ nó thì đừng trách mẹ.
Quân thoáng nhìn Ngọc. Ngọc nãy giờ chỉ lặng im, đến giờ mới cất tiếng:
- Bác, anh Quân mới về, chuyện đó chúng ta để sau hẵng nói. Hai mẹ con bác xa nhau đã lâu rồi, giờ hai người trò chuyện, con xin phép xuống bếp phụ cô Hải làm cơm.
**
Sau một ngày dài mệt mỏi, cuối cùng Quân cũng có được một khoảng riêng tĩnh lặng.
Dùng bữa tối với cả nhà xong, anh xin phép trở về phòng, nhẹ nhàng xoay nắm đấm cửa rồi bật đèn lên.
Mọi thứ trong phòng vẫn y nguyên, không có gì thay đổi, chỉ có con người là đã khác.
Anh bước tới bàn làm việc, mở ngăn kéo, bên trong đó còn một phong thư. Một phong thư chưa bao giờ được gửi đi.
Năm năm dài đằng đẵng đối với anh chỉ giống như một giấc mơ. Và anh của ngày hôm nay, giống như người vừa tỉnh lại sau cơn mơ dài ấy, vẫn còn cảm giác mơ màng, xáo trộn.
Phần 1 <->
Phần 3