Chap5:
Cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, thật là mệt mỏi quá đi, Tiểu Ly đứng dậy xoa hai cánh tay mỏi nhừ. Cả buổi sáng ngoại trừ điền cái đơn kỳ quái, thì cô chẳng biết phải làm gì cả. Loay hoay mấy cái văn kiện loằng ngoằng chữ mà toàn ngôn ngữ nào không à, cô chẳng hiểu chút gì cả. Vậy mà không hiểu sao cái người ngồi đằng kia có thể hiểu hết cơ chứ, đúng là giỏi thật.
Có lẽ do buổi sáng dậy sớm nên giờ cô thấy buồn ngủ quá đi. Sau một tiếng gật lên gật xuống, cuối cùng cô đã gục hẳn lên bàn mà ngủ một cách ngon lành nên bây giờ tinh thần cô sảng khoái, hưng phấn. Dù sao cũng thấy đói, trong phòng lại chẳng có ai, nên Tiểu Ly muốn làm quen với mọi người nhân tiện đi ăn luôn. Nhưng cả tầng này, ngoại trừ cô ra chẳng còn ai cả.
Vậy là cô đành xuồng tầng dưới, sáng nay lúc đi qua cô đã thấy bảng chỉ đường mà. Nhưng công ty gì mà rộng quá, hết thẳng rồi trái, lại trái rồi phải, nói chung là lộn tung hết cả lên. Sáng giờ chẳng có gì bỏ bụng lại đi bộ một quãng đường dài, giờ chẳng còn sức đâu mà đi nữa.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên khiến Tiểu Ly giật mình:
- Bạn không biết đương à? Bạn muốn đi đâu mình dẫn bạn đi.
Tiểu Ly quay người lại, là một anh chàng đẹp trai quá à, không phải nói là vô cùng đẹp trai. Gương mặt baby đẹp một cách thư sinh nhưng không hề mất sự khỏe mạnh. Vóc dáng có thể nói là chuẩn đến từng milimet. Đã vậy mái tóc dài xõa xuống mặt phù hợp với chiếc áo phông dài và chiếc quần bò. Hai mắt Tiểu Ly sáng lên nhìn chằm chằm vào hắn, tưởng chừng rớt luôn cả nước miếng luôn.
- Bạn gì ơi, bạn không sao chứ?
Woa, giọng nói cũng dễ nghe như vậy. Thật giống Ánh nhi, dễ thương quá đi.
- Cậu dẫn mình xuống phòng ăn được không, mình không biết đường đến đó.
- Được thôi. - Cậu ta mỉm cười, nụ cười tỏa nắng đẹ như thiên thần. Haizz cái bệnh mê trai đẹp lại nổi lên rồi. Tội lỗi, tội lỗi. Sau khi lượn lại tất cả những chỗ vừa đi qua, trở về thang máy, xuống tầng trệt, mới thấy được cái nhà ăn đề sáu chữ to đùng: PHÒNG ĂN DÀNH CHO NHÂN VIÊN. Tiểu Ly định bước vào thì bị cậu bạn kia giữ lại:
- Tạm biệt nhé. Chúng ta sẽ còn gặp lại. Nhớ mình nhé, mình là Trần Huy.
Tiểu Ly chưa kịp nói gì thì cậu bạn kia đã chạy đi mất tiêu làm gì mà như bị ma đuổi vậy. Oái tiếng gì vừa kêu vậy nhỉ, hì hì cái bụng đang biểu tình rồi. Chờ chút tao sẽ cho mày ăn.
Bước tới trước quầy đồ ăn, Tiểu Ly chen chúc trong một đám người. Mãi mới tới lượt mình thì haizz còn cơm thừa canh cạn thôi à, thôi ăn tạm cho đỡ đói. Bưng khay đồ ăn trên tay, Tiểu Ly lại lần nữa vất vả đi tìm chỗ ngồi. Phòng ăn nói nhỏ không phải, nhưng quả thật công ty này quá đông đúc mà. Đi loanh quanh một hồi, cuối cùng cô lại bước ra ngoài. Để ý mới thấy, cạnh phòng ăn của nhân viên còn có một phòng ăn nữa. Nhưng kỳ quái là căn phòng này rộng gấp đôi căn phòng kia, nhưng lại chỉ có vài người ăn. Đúng là lãng phí thật, cuối cùng cô cũng bước vào.
Chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thấy được khung cảnh nhôn nhịp ngoài phố. Lúc này cô mới từ từ thưởng thức bữa ăn của mình. Đột nhiên phía đối diện có tiếng kéo ghế, một người đàn ông khác lạ mà cô chắc chắn là chưa bao giờ gặp ngồi xuống. Hai mắt cô mở to, cái miệng đang ăn dừng hoạt động, cái tay vần còn đang dừng giữa không trung.
- Cô không ăn nữa sao?
- Đang ăn mà, nhưng sao anh ngồi đây, tôi quen anh hả, nhưng tôi có quen người nào đẹp trai giống anh đâu nhỉ?
- Tất nhiên là chúng ta không quen nhau rồi, đây là lần đầu tôi gặp cô mà.
- Thế sao anh ngồi đây?
- Tại sao tôi lại không thể ngồi đây?
Hai mắt mở to, trời người này bị gì không vậy, trông cái mặt cũng đâu đến nỗi tệ (cái mặt đẹp thế mà chị bảo không đến nỗi tệ) mà thần kinh bị gì không biết. Phòng này to đùng thế này, lại chẳng có mấy ai ngồi, thế mà lại chọn chỗ ngồi đây, lại còn đôi co với cô, cái người mà chẳng có tí quan hệ nào với anh ta cả.
- Cô đang nghĩ tôi bị làm sao đúng không? - Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên tỏ ý chủ nhân của nó đang vui vẻ.
- Sao anh biết tôi đang nghĩ gì?
- Nó hiện trên mặt cô kìa.
Oái thật sao, Tiểu Ly vội vã lấy chiếc gương nhoe hình Chiếc chuông gió ra xem, làm gì có đâu a, tên này lại thêm một tội nói dối rồi.
- Phì, cô ngốc thật hay ngốc giả vậy. - Khóe miệng không chỉ nhếch lên nữa mà gọi là cười tiêu chuẩn luôn rồi hở hết cả mười cái răng kia kìa. Cười gì mà cười, vô duyên, xùy xùy, đi đi...
Chán nản, cơm mới ăn được có vài miếng mà đã thấy không tiêu rồi, tất cả là tại hắn, cái đò vô duyên. Tiểu Ly đứng dậy quay ngoắt bước ra khỏi phòng ăn.
- Này, cô không ăn nữa sao!
- Bị anh làm cho hết hứng muốn ăn rồi. Tiểu Ly quay lại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta không bằng. Trên đời có 3 việc cô yêu nhất là ăn, ngủ, chơi. Mà hắn dám phá bữa ăn của cô, đây là một tội rất lớn lại không biết qua đầu hối cải. Bước đi hùng dũng ra chỗ thang máy, Tiểu Ly thấy lạ là sao nhìn thấy cô, mọi người lại cúi chào thế kia.Cô còn tưởng mình gặp người nổi tiếng nữa chứ. Quay lại thì ra cái tên khốn khiếp kia đang cười nhăn răng ở sau cô. Thật không thể chịu nổi, ám quẻ quá đi à. Tiểu Ly bước vô thang máy, hắn ta cũng bước vào theo. Cô ấn lên tầng 36 thì cái giọng đáng ghét kia lại vang lên sát phía sau cô làm cô nổi hết cả da gà.
- Woa, cô ở tầng 36 à, vậy là chúng ta còn gặp nhau nữa rồi.
Bước nhanh khỏi thang máy, để lại cái người đang cười như chưa bao giờ được cười kia, trở về phòng, cô đã thấy bàn làm việc của mình đã được kê ngay ngắn. Còn Boss đại nhân đã ngồi ngay ngắn tiếp tục làm việc. Haizz cô lại đi làm muôn nữa rồi, chỉ tại cái tên trời đánh kia.