(Ảnh: Cát)
TRẮNG ĐEN
Tác giả: Cát
Thể loại: Ngôn tình Việt, hiện đại, có H.
Độ dài: Chưa xác định.
Lịch đăng: hai chương/ một tuần.
Cảnh báo về nội dung: Sẽ có một số chương (18+). Mình sẽ chú thích trên đầu chương.
Giới thiệu truyện:
Sự thật về cô bị những giả dối che mất.
Cũng giống như đôi mắt màu Hổ phách kiêu hãnh phải miễn cưởng che giấu bao năm.
Thật thật giả giả.
Ba – người cô kính yêu.
Anh – người cô tôn sùng.
Chị - người cô thần tượng.
Đều lừa cô.
Cô hoang mang.
Ranh giới của Trắng và Đen.
Có thể phân định rạch ròi sao?
Và cô gặp lại anh ấy. Gặp lại lần nữa. Lần nữa. Lần nữa…
Cứ thế khoảng cách bị quá khứ tạo ra cứ ngắn dần. Ngắn dần. Rồi dường như chẳng từng tồn tại.
Là anh… Thật ư?
“Sẽ mãi bên em. Chấp nhận quá khứ của em. Là thật sao?”
“Sẽ giúp em kiên cường, giúp em tìm ra sự thật sao?”
“Em thật sự không xứng. Xin anh, buông tay em.”
“Không. Ngoài em ra, không ai có thể khiến anh nhung nhớ, luyến tiếc, đau lòng như vậy. Xin em, hãy để anh bên em. Để anh có thể sưởi ấm trái tim yếu ớt của em. Cầu xin em.”
“Em buồn, em mệt mỏi thì có thể dựa vào vai anh này. Và cho dù có khóc, cũng phải khóc trên vai anh. Hiểu chưa?”
“Em phải nhớ. Em luôn có anh. Luôn luôn có anh bên cạnh em. Mọi nơi, mọi lúc.”
Tóm tắt truyện:
Mười hai năm trước, họ gặp nhau trên bãi biển hoang sơ thôn S.
Trên bãi biển có cát trắng, biển xanh và những hàng cây phi lao nối dài luôn ngập tràn những tiếng cười, tiếng hát ngân vang theo gió.
Những buổi gặp nhau ngỡ như đơn thuần, ngây thơ của chàng trai mười tám tuổi và cô nhóc mười hai tuổi lại là những ngày tháng tươi đẹp nhất của cả hai.
Gặp nhau, ở bên nhau, nói cười, cùng nhau chia sẻ. Không chủ đích. Hoàn toàn tự nguyện. Và đáng sợ hơn khi nó trở thành một thói quen.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày… Không thấy chàng trai ấy nữa.
Nhưng cô bé – Phan An Kỳ vẫn đợi, vẫn ngồi dưới tán cây phi lao, vẫn ngồi trên bãi cát trắng, vẫn mong được gặp anh.
Còn chàng trai – Bạch Khởi Nguyên ở cách xa cô bé nửa vòng trái đất. Vẫn luôn nhớ về nụ cười, về ánh mắt hổ phách, về bóng hình nhỏ bé luôn quấn quýt theo anh ở vùng biển hoang sơ ấy.
Cô bé vẫn đợi. vẫn đợi.
Cho đến cái ngày giông bão xảy ra, cô bé không đợi chàng trai năm nào nữa.
Nhưng vẫn không thể quên mà là chôn giấu nó ở trong con tim tuổi thơ.
Mười hai năm sau, họ lại gặp nhau. Vẫn trên bãi biển ấy, nhưng mọi thứ dường như đã khác.
Cô – Hoa hồng đen - điển hình của người phụ nữ hiện đại. Xinh đẹp, thông minh, tháo vát và sống có quy tắc.
Anh – trầm tĩnh, yên lặng, thành đạt.
Cô che giấu cảm xúc khi gặp anh. Thu mình trong ốc đảo mình đã xây dựng bao năm. Sống hoàn hảo trong vỏ bọc mình tạo ra sau đêm giông bão ấy.
Anh kiên trì cố gắng giải mã cô. Dùng sức mạnh của tình yêu phá vỡ vỏ bọc ngụy trang hoàn hảo ấy.
Cứ tưởng cuộc sống trong ốc đảo yên bình. Nhưng giông bão lại một lần nữa xảy ra.
Sự thật về quá khứ được phơi bày. Cô vấp ngã, suy sụp, hoang mang.
Anh đến bên cô.
Giải mã sự thật. Truy tìm thân phận. Dành lại sự công bằng.
Và rồi, lương duyên của họ đã tồn tại rất lâu rồi. Từ khi cô chào đời.
Trắng – Đen, đâu mới là ranh giới tận cùng?
Trên bãi biển có cát trắng, biển xanh và những hàng cây phi lao nối dài luôn ngập tràn những tiếng cười, tiếng hát ngân vang theo gió.
Những buổi gặp nhau ngỡ như đơn thuần, ngây thơ của chàng trai mười tám tuổi và cô nhóc mười hai tuổi lại là những ngày tháng tươi đẹp nhất của cả hai.
Gặp nhau, ở bên nhau, nói cười, cùng nhau chia sẻ. Không chủ đích. Hoàn toàn tự nguyện. Và đáng sợ hơn khi nó trở thành một thói quen.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày… Không thấy chàng trai ấy nữa.
Nhưng cô bé – Phan An Kỳ vẫn đợi, vẫn ngồi dưới tán cây phi lao, vẫn ngồi trên bãi cát trắng, vẫn mong được gặp anh.
Còn chàng trai – Bạch Khởi Nguyên ở cách xa cô bé nửa vòng trái đất. Vẫn luôn nhớ về nụ cười, về ánh mắt hổ phách, về bóng hình nhỏ bé luôn quấn quýt theo anh ở vùng biển hoang sơ ấy.
Cô bé vẫn đợi. vẫn đợi.
Cho đến cái ngày giông bão xảy ra, cô bé không đợi chàng trai năm nào nữa.
Nhưng vẫn không thể quên mà là chôn giấu nó ở trong con tim tuổi thơ.
Mười hai năm sau, họ lại gặp nhau. Vẫn trên bãi biển ấy, nhưng mọi thứ dường như đã khác.
Cô – Hoa hồng đen - điển hình của người phụ nữ hiện đại. Xinh đẹp, thông minh, tháo vát và sống có quy tắc.
Anh – trầm tĩnh, yên lặng, thành đạt.
Cô che giấu cảm xúc khi gặp anh. Thu mình trong ốc đảo mình đã xây dựng bao năm. Sống hoàn hảo trong vỏ bọc mình tạo ra sau đêm giông bão ấy.
Anh kiên trì cố gắng giải mã cô. Dùng sức mạnh của tình yêu phá vỡ vỏ bọc ngụy trang hoàn hảo ấy.
Cứ tưởng cuộc sống trong ốc đảo yên bình. Nhưng giông bão lại một lần nữa xảy ra.
Sự thật về quá khứ được phơi bày. Cô vấp ngã, suy sụp, hoang mang.
Anh đến bên cô.
Giải mã sự thật. Truy tìm thân phận. Dành lại sự công bằng.
Và rồi, lương duyên của họ đã tồn tại rất lâu rồi. Từ khi cô chào đời.
Trắng – Đen, đâu mới là ranh giới tận cùng?
Lời ngỏ:
Tôi chọn thể loại của Trắng – Đen là Ngôn tình Việt.
Chắc chắn nhiều bạn đọc sẽ có người cười và cho rằng tôi thật ấu trĩ. Ấu trĩ vì tôi lại theo cái mác Ngôn tình vốn dĩ chỉ dành cho loại truyện của Trung Quốc. Nhưng không! Theo tôi Ngôn tình chỉ là một thể loại truyện. Và tôi tự tin rằng, truyện của sẽ là Ngôn tình đậm chất Việt Nam.
Sẽ có nhiều bạn đọc phàn nàn rằng tạo hình nhân vật của tôi quá đẹp so với thực tế. Và tôi nghĩ rằng, tác phẩm là “đứa con tinh thần của mình”. Sẽ là nơi mà tôi truyền đến cái đẹp, cái hoàn hảo cho bạn đọc. Sẽ là nơi chôn giấu bao nhiêu tâm tư, tình cảm của người viết và người đọc về một cuộc sống mong muốn. Cũng giống như bạn muốn ăn ngon, mặc đẹp thì tác phẩm của tôi cũng cần những tạo hình đẹp.
Có những địa danh giấu tên nhưng tôi tin bạn sẽ nhận ra những địa danh, phong tục, văn hóa ấy là một phần của đất nước chúng ta.
Những tình tiết, những diễn biến có tính hư cấu, thậm chí rất hiếm khi xảy ra trong hiện thực. Và tôi, chính là muốn điều đó.
Truyện của tôi thiên về miêu tả nội tâm nhân vật rất nhiều. Cho nên, xin bạn hãy đọc thật chậm, thật kỹ để có thể hiểu được hết và sâu sắc những gì tôi muốn gửi thông qua tác phẩm.
Chắc chắn nhiều bạn đọc sẽ có người cười và cho rằng tôi thật ấu trĩ. Ấu trĩ vì tôi lại theo cái mác Ngôn tình vốn dĩ chỉ dành cho loại truyện của Trung Quốc. Nhưng không! Theo tôi Ngôn tình chỉ là một thể loại truyện. Và tôi tự tin rằng, truyện của sẽ là Ngôn tình đậm chất Việt Nam.
Sẽ có nhiều bạn đọc phàn nàn rằng tạo hình nhân vật của tôi quá đẹp so với thực tế. Và tôi nghĩ rằng, tác phẩm là “đứa con tinh thần của mình”. Sẽ là nơi mà tôi truyền đến cái đẹp, cái hoàn hảo cho bạn đọc. Sẽ là nơi chôn giấu bao nhiêu tâm tư, tình cảm của người viết và người đọc về một cuộc sống mong muốn. Cũng giống như bạn muốn ăn ngon, mặc đẹp thì tác phẩm của tôi cũng cần những tạo hình đẹp.
Có những địa danh giấu tên nhưng tôi tin bạn sẽ nhận ra những địa danh, phong tục, văn hóa ấy là một phần của đất nước chúng ta.
Những tình tiết, những diễn biến có tính hư cấu, thậm chí rất hiếm khi xảy ra trong hiện thực. Và tôi, chính là muốn điều đó.
Truyện của tôi thiên về miêu tả nội tâm nhân vật rất nhiều. Cho nên, xin bạn hãy đọc thật chậm, thật kỹ để có thể hiểu được hết và sâu sắc những gì tôi muốn gửi thông qua tác phẩm.
Thân.
MỤC LỤC
Chương 1. Gặp lại đôi mắt Hổ phách.
Chương 2. Vô tình gặp em - tựa như một hồi ức không thể xóa nhòa.
Chương 3. Vẫn nhớ về nhau.
Chương 4. Ánh mắt thâm tình của anh.
Chương 1. Gặp lại đôi mắt Hổ phách.
Chương 2. Vô tình gặp em - tựa như một hồi ức không thể xóa nhòa.
Chương 3. Vẫn nhớ về nhau.
Chương 4. Ánh mắt thâm tình của anh.
Chương 5.
Chỉnh sửa lần cuối: