Trăng đỏ - Cập nhật - Akaisuuichi

akaisuuichi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/5/14
Bài viết
10
Gạo
0,0
Tên truyện: Trăng đỏ.
Tác giả: Akaisuuichi.
Tình trạng truyện: Đang sáng tác.
Giới hạn độ tuổi: Không giới hạn.
Giới thiệu truyện: Khánh là một cô gái bình thường giống như mọi người nhưng rồi một ngày cô nhận ra sự thật không phải vậy. Cô là người của một thế giới khác biệt hoàn toàn với chúng ta, do chiến tranh giữa các bộ tộc trong nước mà cô được gửi đến thực tại với nhiệm vụ cứu đất nước và bộ tộc của mình. Từ một chiếc vòng, cô tìm lại được quyền năng và quá khứ của bản thân. Cô đã phải tìm cách để vượt thời gian và không gian để trở về với thời đại của mình. Đây là lúc cô phải lựa chọn giữa tình yêu và lý trí, phải đối diện với nhiều bất ngờ và thử thách nhất, ngay cả những điều có nằm mơ cô cũng không thể nghĩ đó là sự thật.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
akaisuuichi: tui vừa bị xóa bài vì tội không viết đầy đủ chủ ngữ kìa :-ss. Thế nên lần này viết đầy đủ luôn, bạn làm bài giới thiệu tại #1 nhé, cái bài giới thiệu đấy chưa hoàn chỉnh đâu. Sau thì đăng truyện ở mục này luôn nhé. Tóm lại là đọc kỹ yêu cầu đăng bài đi, đọc mà vẫn không làm được thì... (tớ làm hộ cho).
 

akaisuuichi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/5/14
Bài viết
10
Gạo
0,0
Bạn làm hộ tớ luôn đi. Chẳng hiểu gì cả.
 

Mèo Lười

Mèo con ham chơi!
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
21/2/14
Bài viết
3.420
Gạo
1.500,0

Ryan Nguyễn

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
15/1/14
Bài viết
683
Gạo
60,0
Bạn làm hộ tớ luôn đi. Chẳng hiểu gì cả.
Phải tự làm thôi, tớ làm sao làm hết cho bạn được và nếu cứ sai mãi sẽ bị xóa bài. Nếu đọc hướng dẫn và yêu cầu thấy khó hiểu thì lôi cái file tớ sửa hộ ra mà so với file ban đầu của bạn, sẽ thấy khác biệt lớn đấy.
 

zid.seranatruc94

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/4/14
Bài viết
52
Gạo
0,0
Đúng là mỗi người mới vào đều khá chật vật. Bạn xem mình đây, vô một phát, bị nhắc chỉnh đi chỉnh lại cả 5 6 lần. Khóc không ra nước mắt.
Hiện tại mình mỗi ngày đều đọc lại từng chap trước, thấy sai lại tự chỉnh, mãi thành thói quen.
Nếu bạn muốn trình bày tác phẩm nhưng thấy không hiểu, có thể ghé qua xem thử bên phần trình bày tác phẩm Duyên Nghiệt của mình nhé.
Có gì cần hỗ trợ thì mình sẽ giúp cho :D
Đừng nản. Muốn làm nhà văn thì phải kiên trì.
 

akaisuuichi

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/5/14
Bài viết
10
Gạo
0,0
Chương I: Chiếc vòng ma thuật

"Leblance...Leblance... cô đang ở đâu? - Một giọng nói lạ hoắc xa vời vọng lên từ không gian tối tăm vô định.

"Leblance... Leblance..." - Giọng nói ấy lại vang lên lần nữa, rõ hơn và âm vang len lỏi vào trong tâm trí cô gái trẻ. "Ai,... ai đang gọi vậy? Leblance, Leblance là ai?..." Suy nghĩ ấy đột nhiên vang lên từ tiềm thức của cô gái trẻ, đáp lại những lời gọi vô định như vọng lên từ địa ngục.

- Khánh! - Và tất cả đột nhiên tan biến hoàn toàn sau tiếng gọi ấy. Không gian xung quanh dần dần hiện lên trước mắt cô gái.

- Khánh! Dậy đi con. mẹ cần đi công chuyện gấp.

Khánh choàng tỉnh dậy và nói với theo:

- Vâng. Mà có việc gì thì mẹ cứ đi đi, gọi con dậy làm gì cơ chứ?

- Con quên hôm qua mình đã hứa gì với mẹ à?

- Hôm qua con đã hứa gì sao ạ? Là gì vậy nhỉ?

- Con nhỏ này...

- Vâng vâng. Con biết rồi. Dọn dẹp nhà kho chứ gì? Xời, chuyện bé tí, mẹ cứ đi đi.

Người mẹ nở một nụ cười thật tươi rồi mở cánh cửa, đi ra ngoài, nhanh chóng và vội vã.

Khánh ngồi một mình nhìn theo một lúc rồi nhanh chóng ra khỏi giường, đi thẳng vào nhà tắm. Sau khi vệ sinh cá nhân, Khánh cúi gập người, tì tay vào thành bồn rửa mặt. Đôi mắt cô như chúa đựng một nỗi niềm, một sự bí ẩn khó có thể diễn tả cho kỳ hết được. Khánh nhìn thẳng vào gương, tự suy nghĩ về giọng nói kỳ lạ trong cơn mê sáng nay.

"Liệu đã có chuyện gì xảy ra với mình vậy nhỉ" - Cô tự độc thoại với bản thân trong tấm gương phản chiếu. Các cơn mê như sáng nay cứ liên tiếp xuất hiện, kéo về và đổ ập xuốn giấc ngủ của Khánh, dội vào lòng cô cảm giác bất an khủng khiếp.

Dứt khỏi dòng suy nghĩ mung lung của cảm xúc, Khánh trở về với thục tại xung quanh mình. Cô không phải một người yếu bóng vía vậy nên những chuyện này sẽ nhanh chóng được xóa khỏi bộ não. Chỉ đơn giản, Khánh nghĩ rằng những bộ phim gần đây cô xem khiến cô bị ám ảnh, chỉ vậy mà thôi.

Mở cánh cửa, Khánh bước ra bên ngoài, như một thói quen, cô lặng lẽ hít thở không khí trong lành vào sáng... muộn. Cô bước về phía thùng thư. Hóa đơn thanh toán tiền điện , tiền nước, giấy giới thiệu một vài lớp học... ngoài những thứ đó ra, chẳng có gì cả. Cho đến tận cuối xấp giấy, cô nhạn ra một bức thư đề tên mình nhưng không hề có tên người gửi như vốn dĩ nó đã vậy. Cầm lá thư , cô đi vào nhà, Thật ngạc nhiên, bên trong lá thư chỉ là một tờ giấy trắng, không có một ký hiệu hay bất kỳ dấu hiệu nào. Nó trống rỗng và trắng trơn như đơn giản vì nó vốn dĩ đã như thế. Khánh xem đó như một trò đùa kém vui của lũ bạn, bức thư hẳn dã dược người nào đó bỏ vào thùng, không phải nhân viên bưu điện hay chuyển phát nhanh, chỉ là một kẻ nào đó, hẳn là với một chút điên rồ, trêu ngươi, dã để lại. Khánh ném bức thư xuống bàn và bỏ đi thật nhanh về phía nhà kho để thực hiên lời hứa của mình, như mẹ cô nói.


Keettt... etttttt...

Cánh cửa nhà kho cũ kĩ dần được mở ra tạo nên một âm thanh cứa vào da thịt. Bụi bặm. Cũ kĩ. Ẩm mốc. Đó là những gì chúng ta có thể nhận xét khi cánh cửa nhà kho mở ra. Mùi của bụi hòa trong không khí với từng lớp ẩm mốc dày đặc chồng chất lên nhau trở thành kẻ thù của khứu giác con người. Thật ghê rợn.

Mất một lúc mày mò trong bóng tối mờ ảo của căn phòng, Khánh mới mở dược chiếc cửa sổ duy nhất trong nhà kho. Căn phòng trở nên sáng sủa hơn. Khánh quay sang, bất lục nhìn một đóng những mớ lộn xộn đến ngớ ngẩn xếp quanh phòng. Mẹ Khánh đang có ý định sửa sang nơi bụi bặm cũ kỹ này thành một phòng ở, nới rộng thêm diện tích căn nhà, và cô biết, hẳn rằng, ý tưởng ấy sẽ khó có thể hoàn thành được với đống công việc bừa bộn của mẹ.

Bắt đầu với mớ sách vở cũ bám dày bụi đã có thể cho vào viện bảo tàng, cô bịt băng khẩu và xắn tay áo lên dọn dẹp mọi thứ. Những gì không còn có thể dùng được nũa, Khánh sẽ cho một vé miễn phí trở về tham quan nơi sản xuất. Cô tìm thấy ở nơi này rất nhiều thứ mà trước đây cô từng cất gữ như báu vật. Những quyển album cũ, những con búp bê dã bạc màu theo thời gian, những bức thư với nét chữ lem nhem của lũ bạn hồi nhỏ... tất cả những thứ ấy được Khánh lấy lên từ những lớp bụi thời gian, trong cái khó chịu của căn nhà kho này. Đang dọn dẹp, Khánh nhận ra một vật sáng lấp lánh do bị ánh sáng chiếu thẳng vào. "Gì vậy nhỉ? Thử lại gần đó xem sao". Khánh cẩn thận bước từng bước lại gàn vật sáng lấp lánh đầy mê hoặc ấy. Nhắc các thùng catton ra, Khánh nhận ra một thứ tuyệt đẹp đang nằm im lìm dưới đất và hầu như không bị dính bụi do dược những thùng catton che chắn. Năng nó lên lòng bàn tay, Khánh lật vật đó qua lại để có thể nhìn thấy rõ những vẻ đệp của nó. Một chiếc vòng, chính xác hơn là một chiếc vòng cổ được chạm khác tinh xảo và kỳ công đến độ tuyệt đối với một viên hồng ngọc ở giữa. "Thứ này ở đâu vậy nhỉ, sao trước đây mình không hề thấy nó?" Khánh vừa ngẫm nghĩ vùa lẳng lặng bỏ nó vào túi, tiếp tục công việc vẫn còn đang đang dở của mình.

Trở ra sau khi xong đống công việc bề bộn, Khánh lập tức đi thay quần áo và lấy chiếc vòng ra xem xét tỉ mỉ. Mọi đường nét hoa văn dược chạm trổ đều rõ ràng và tuyệt mỹ. Trong khi đang ngắm nhìn chiếc vòng cổ sác xảo ấy, tình cờ Khánh chạm tay vào viên hồng ngọc. Đột ngột không gian của căn phòng sáng bừng lên bỏi một thứ ánh sáng kỳ diệu, rồi mọi thứ bỗng trở nên mờ nhạt như ở trong không thời gian vô định. Khánh cảm thấy đau buốt ở ngực. Cảm giác ấy kéo dài và lan khắp cơ thể, cuốn theo một loạt những hình ảnh kỳ quái hiện ra trong tâm trí cô. Cô nhìn thấy mọi thứ, ở mọi cung bậc khác nhau. Một thiếu phụ gầy gò đang khóc. Những bầy sói ồn ào. Những ngọn lửa sáng rực. Nước. Những cánh đồng chết hoang. Và máu. Máu ở khắp nơi. Một màu đỏ tươi nhuốm lấy bức tranh ấy. Màu đỏ của máu và tội ác. Tất cả hiện lên trong tâm khản Khánh. Nhanh chóng, dồn dập nhưng rõ nét và ấn tượng. Khánh thấy từng chi tiết nhỏ trong bức tranh cảm xúc ấy. Những ánh mắt đau khổ, gương mạt xanh xao , gầy gò. Ánh mắt đen, vô hồn, chìm sâu trong tuyệt vọng. Cả những đôi mắt trắng dã của loài thú dữ khát mồi và những chiếc răng nanh nhọ hoắt ngập trong máu tươi. Tất cả hiện lên trên nền đỏ quạnh của một mặt trăng rực rỡ như máu. Chúng xoáy sâu vào tâm trí Khánh rồi đột nhiên biến mất, nhanh như khi nó ập đến. Không gian xung quanh trở lại bình thường, cơn đau cũng đột nhiên chấm dứt. Khánh không còn đứng vững trước cảnh tượng đó. Cô loạng choạng mất thăng bằng và dựa mạnh vào tường. Chồng sách đổ ập xuống sàn. Khánh ngất đi trong cơn mê man.
 

Devil Nguyễn

Gà con
Tham gia
27/4/14
Bài viết
5
Gạo
0,0
Chương II: Sói

“Lạch cạch”-Một tiếng mở cửa nhẹ nhàng và mơ hồ lọt vào tai Khánh. “Chuyện gì vậy nhỉ?”-Cô cảm nhận được mọi thứ xung quanh nhưng không rõ ràng, hoàn toàn mờ nhạt. Sự mệt mỏi và bất an bao trùm lấy cô. Một giọng nói vang lên khắp căn nhà và một bàn tay nhắc bổng Khánh lên. Cô không biết đó là là ai. Cô muốn kháng cự nhưng hoàn toàn bất lực. Rồi không gian xung quanh bỗng bừng sáng, mọi thứ cứ rõ nét rồi lại mờ dần cho đến khi tất cả trở lại là không gian yên bình. Khánh tỉnh dậy , đầu vẫn còn choáng váng:

-Cậu làm sao vậy?-một giọng nói vang lên ngay bên cạnh Khánh. Cô giật mình quay laị và nhận ra Lâm-bạn trai cô đã ngồi bên từ lúc nào.

-Cậu có làm sao không?-câu hỏi được lặp lại như đánh thức Khánh khỏi cơn mê chưa tỉnh hẳn.

-Mình ổn mà.Thật may người có mặt ở đây lại là cậu.

-Tại mình thấy cửa không khóa nên đã tự ý vào. Mà cậu bị làm sao vậy?

-À, không sao đâu. Chắc tại… nhà kho…

Nói đến đây, Khánh chợt vùng dậy, lao về phía bàn học nhưng tất cả đã biến mất. Chiếc vòng cổ đó. Những hình ảnh đó. Tất cả là gì vậy. Mọi thứ mà cô đã nhìn thấy… liệu đó là gì vậy? Nếu đó là ảo giác thì nó quá chân thực như thể chúng ùa ra từ ngăn kéo nào đó của kí ức. Khánh bắt đầu cảm thấy hoang mang về những gì đã xảy ra. Tất cả chúng gợi lên cho Khánh cảm giác về cái chết khủng khiếp. Một bàn tay đặt lên vai Khánh. Rợn người. Khánh quay lại. Là Lâm:

-Có chuyện gì à?

-Không sao. Trong này ngột ngạt quá. Tớ muốn đi dạo để thay đổi không khí. Cậu đi cùng chứ?-Quả thực Khánh cần không khí trong lành để có thể xóa đi những hình ảnh ghê rợn vừa rồi.

Hai người đi dạo qua công viên. Con phố cũng đã lên đèn, mọi người đi lại cũng đông và hối hả hơn. Cả hai dừng lại bên cạnh một ghế đá. Khánh ngồi xuống ghế, lặng lẽ ngắm nhìn không gian xung quanh lúc này đang thanh bình đến lạ.

-Cậu ngồi đây nhé, mình sẽ đi mua chút đồ ăn nhẹ. Cậu vẫn chưa ăn gì mà, Đúng không? Mình biết một quán khá ngon gần đây.

-Ừm. Cậu đi đi.-Khánh nói với một nụ cười nhẹ trên môi.Lâm cười đáp lại và quay lưng chạy đi, chỉ một chốc đã hòa vào làn đường đầy xe cộ. Nhìn bóng Lâm đang mờ dần trong làn ánh sáng của những đèn pha xe, đôi mắt Khánh chợt dịu lại và rồi lại chợt sáng lên khi nghe tiếng chuông điện thoại. Là mẹ cô gọi, hẳn bà cảm thấy lo lắng cho đứa con gái vắng nhà mà không hề báo cho bà một câu.

-Vâng, con nghe đây mẹ… Con đang đi dạo cùng Lâm… Vâng… Vâng… Mẹ đừng lo lắng… Con xin lỗi… Vâng… Con sẽ về sớm mẹ ạ. Vâng… Con chào mẹ.

Kết thúc cuộc gọi, Khánh thở dài một tiếng. Không gian quá yên tĩnh. Ánh đèn sáng rực hắt lên màu của cây cối phối lên một gam màu không mấy dễ chịu làm người ta không thể không để ý. Nhưng có một thứ khác khiến Khánh chú ý hơn cả những gam màu ấy, đó là những tiếng quát tháo thỉnh thoảnh cứ vang lên ở một góc khất của công viên, nơi mà ánh sáng ở đó chỉ đủ để người ta nhìn mờ mờ khuân mặt của người đối diện cách đó vài bước chân. Đôi khi kèm theo đó còn là tiếng đánh đập bằng vũ lực. Có chuyện gì đang xảy ra ở đó?! Khánh muốn chờ Lâm về cùng đi nhưng trí tò mò của cô đã bị kích thích, cô cũng chưa thấy bóng dáng của Lâm xuất hiện ở phía con đường. Khánh đứng dậy, khuân mặt lộ chút vẻ lo lắng nhưng cũng không giấu nổi sự tò mò. Khánh tiến từng bước chậm về phía ánh sáng mờ ảo. Cô không hề biết ở đó có gì cả. Liệu có nguy hiển hay không? Hé mắt qua một bụi cây , Khánh lờ mờ thấy một đám người trong màn đêm nhập nhoạng. Lũ người đó là ai vậy? Chúng đang làm gì ở một không gian u tối như thế này? Khánh không biết có chuyện gì đang diễn ra nhưng cô hiểu đó chắc không phải điều gì tốt đẹp. Và quả nhiên, cô đã đúng. Đám người đó đang vây quanh một cô gái với mái tóc dài. “Hẳn đó là một lũ côn đồ vô phép tắc”-Khánh nghĩ. Họ nói gì đó với nhau. Khánh không nghe rõ được bởi chất giọng khàn khàn thi thoảng cứ rít lên của gã côn đồ. “Bốp”-một tiêng động khô khốc vang lên và Khánh cho rằng đó chính là kết quả của những lời nói ban nãy. Người tóc dài ngã xuống dưới ánh sáng mờ ảo của góc công viên. Mọi thứ hiện lên mơ hồ trước mắt Khánh và trong đầu cô chợt xuất hiện hình ảnh của máu-hệt như những gì cô thấy trong mộng ảo của mình vài giờ trước. Cô bắt đầu lo lắng trở lại. Người tóc dài kia vừa bị đánh và có thể sẽ còn bị đánh cho đến chết nếu cứ tiếp tục như vậy. Phải chi có Lâm ở đây. Giờ cô phải làm thế nào? Nếu không phải là cô mà là một người khác, như Lâm chẳng hạn, cậu ấy sẽ làm thế nào? Nếu con người vừa bị đánh kia là một người cô quen biết cô sẽ làm thế nào? Tiếng động tàn bạo khi nãy lại một lần nữa vang lên. Cô do dự nhưng cô cũng không thể tiếp tục đứng nhìn. Lương tâm cô không cho phép mình làm vậy. Khánh đứng thẳng người, và bước ra, thu hết can đảm:

-Này, các người có biết hèn hạ là gì không vậy?

Giọng của Khánh vang lên xé tan không gian tối tăm. Cô tiếp tục:

-Một lũ sáu bảy người các ngươi xúm lại bắt nạt một người đơn độc như vậy mà không biết xấu hổ hay sao?

-Mày là đứa nào? Chuyện của bọn tao có khiến mày phải xen vào đâu hả?

-Chuyện đó mi không cần phải biết. Mau thả người này ra.

-Ha ha ha…-lũ côn đồ cất tiếng cười ngạo nghễ-chúng mày có nghe thấy gì không? Ha ha… Ôi tao cười đến chết mất thôi …-chất giọng khàn của hắn lạc đi thật khó nghe.

-Đừng nói nhiều nữa. Mau thả người đi.-Khánh thu hết can đảm để nói câu đó bởi nếu bị chúng tấn công, cô sẽ không thể chống đỡ hết được.

-A! Mày cũng lì lợm thật đấy. Được thôi tao sẽ cho mày phải câm mồm.- tên côn đồ rít lên qua cuống họng .

Vừa dứt lời, hắn vẫy tay ra hiệu cho đồng bọn lên. Xong. Kế hoạch lần này không hiệu quả. Giờ cô phải đánh tay đôi với chúng và chỉ biết hi vọng Lâm sẽ nhanh chóng tìm ra cô. Tên đầu tiên vượt lên và bị Khánh hạ gục nhưng những lần sau thì không đơn giản như thế. Một cây gậy giáng mạnh vào lưng Khánh và một bàn tay thúc mạnh vào bụng. Cô gục xuống, mắt cô hoa lên và một lần nữa cô lại nhìn thấy máu. Khác với những lần trước, máu như loang ra thấm đầy mắt cô, nhuộm không gian xung quanh bằng một màu đỏ. Một sức mạnh vô hình như cuốn lấy người cô và làm căng da thịt. máu chảy dưới lớp da nóng bừng lên rồi cũng đột ngột lạnh đi, tê tái, khó chịu và đau đớn. Nhưng rời tất cả những điều đó cũng qua đi rất nhanh. Máu lại sôi lên và cô như nổ tung. Khánh gượng đứng thẳng người dậy, cố gắng dùng sức lực để đưa cánh tay đang bị giữ chặt lên, kề vào cổ tên hèn hạ và lẳng hắn như một hòn đá. Mắt cô đỏ ngầu lên. Đôi bàn tay mới cánh đây vài phút còn bình thường giờ đã mọc đầy lông lá và những chiếc vuốt sắc nhọn. Đôi mắt cô đảo xung quanh tìm những tên côn đồ còn lại, cả những chiếc vuốt nhọn cũng tìm đến chúng để cào xé trừng phạt như loài sói săn mồi.Tất cả qua đi, bọn lưu manh chạy thoát nhưng không tên nào lành lặn và chắc từ giờ về sau có cho tiền chúng cũng sẽ không giám lặp lại chuyện này. Chúng có thể sẽ bị cảnh sát bắt, cũng có thể sẽ được bệnh viện chở đi khi nói cho người khác biết chuyện này. Khánh thẫn thờ buông thõng cả hai tay, đôi chân như không còn đứng vững mà phải quỳ xuống đất. Mọi thứ trở lại bình thường. Cô còn chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra lúc này, và cũng không còn nhớ gì đến xung quanh. Sự sợ hãi và đau đớn đột ngột cứ thế bao trùm lên tất cả. Nó khiến cô thấy mệt mỏi. Đúng lúc đó Lâm chạy đến. Những gì cậu thấy là Khánh trong bộ dạng tiều tụy, thất thần. Lâm quỳ xuống, lay lay gọi Khánh nhưng cô không còn biết gì cả, chỉ thấy Khánh lặp lại mấy từ trông vô thức:… cứu… người đó… cứu… sói… cứu… Lâm thực sự cảm thấy hoang mang. Mồ hôi vã ra trên người Khánh và cô thiếp đi vì mệt và quá khiếp sợ. Lúc này Lâm mới nhìn ra xung quanh nhưng không hề có ai. Cậu vội vã đưa Khánh về nhà. Ngay khi cả hai người vừa đi, người tóc dài ban nãy xuất hiện từ một bóng cây, lặng lẽ nhìn theo bóng Khánh được Lâm dìu lên xe ôtô mà mỉm cười đắc ý.
 

Devil Nguyễn

Gà con
Tham gia
27/4/14
Bài viết
5
Gạo
0,0
Chương III: Sự thật hé mở

Một buổi sáng nữa lại tràn về. Khánh thức dậy trong sự đau nhức và mệt mỏi. Những gì xảy ra đêm qua cô vẫn còn nhớ nguyên vẹn nhưng dù vậy, cô vẫn không thể lý giải nổi những điều kỳ lạ mà cô gặp phải. Khánh cố gắng nhớ lại. Phải rồi, chính từ khi cô chạm vào chiếc vòng đó mà mọi điều bí ẩn liên tiếp xảy ra. Giờ thì chiếc vòng đó biến mất, không còn một dấu vết đù cho Khánh đã tìm khắp nơi. Và cả con người đó. Khánh đã nghe Lâm nói khi cậu tìm thấy cô thì không có bất cứ ai ở xung quanh đó. Con người đó là thế nào? Tất cả từ trí tò mò đã biến thành sự sợ hãi. Phải cô cảm thấy rợn người về những gì xảy ra về cảm giác mà cô đã trải qua. Liệu đó có phải là sự thật? Đang mải suy nghĩ chợt tiếng gõ cửa vang lên. Mẹ cô mở cửa bước vào:

-Con sao rồi? Tối qua con làm sao vậy? Con làm mẹ lo quá.

-Con không sao đâu mà mẹ.

-May mà hôm qua có Lâm đưa con về. Con thực sự đã khỏe rồi chứ?

-Vâng.-Khánh nói một cách nhẹ nhàng nhưng tim cô lại đang đập rất mạnh. “Lại chuyện gì nữa đây?”-Khánh nghĩa thầm và có hết sức tỏ vẻ mặt tươi cười.

-Vậy thì tốt. Có người tìm con đấy nhưng nếu con thấy không khỏe thì thôi, mẹ sẽ bảo người ta hôm khác ghé qua.

-Ai vậy mẹ?

-Một người tóc dài, con trai. Mẹ không nghĩ con quen ai như vậy.

“Tóc dài? Con trai ư? Lẽ nào đó là…?

-Không cần đâu mẹ. Con sẽ ra.

-Con đi được chứ?

-Được mà mẹ. Mẹ nói người đó chờ con một chút.

-Ừm… Được rồi

“Chẳng lẽ đó là người tối qua? Xem ra anh ta …”-Nghĩ đến đây, Khánh vội vàng đi xuống nhà mang theo một hi vọng mơ hồ.

Khẽ đẩy cánh cổng cũ kĩ, Khánh bước ra đường. Ngay trước mắt cô là một người con trai tóc dài nàu bạch kim ánh đỏ, nước da trắng trẻo,đôi mắt màu đỏ rực nhuộm sắc cam chói lọi. Ở con người này có cái gì đó thật đặc biệt, thần sắc đẹp lạ thường. Ánh mắt ấy không hiểu sao lại cho Khánh cảm giác có thể tin tưởng được.Người con trai lên tiếng:

-Chào cô. Tôi đến đây để cảm ơn cô về chuyện tối qua.

-A! Chào anh. Tôi cứ nghĩ anh là người ngoại quốc. Tôi xin lỗi.Anh là…

-Cô có thể gọi tôi là Ned, nếu cô muốn.

-Mà anh có sao không?-Khánh ái ngại nhìn những vết bầm tím trên trán anh ta.

-Tôi mới phải là người hỏi câu đó chứ.

-À, tôi không sao. Hôm qua… anh… không… không… nhìn thấy gì chứ?

-Có chuyện gì sao?

-Không. Không có gì…

-Cái này là để cảm ơn cô về chuyện tối qua.-Anh ta lấy ra một bó hoa hồng lớn từ trong xe.-Không biết tôi có thể mời cô ra quán cà phê gần đây không?

-Tôi xin lỗi nhưng… có lẽ là không được. Nếu là chuyện quan trọng, ta có thể vào nhà nói chuyện.

-Vậy cũng được. Chúng ta lên phòng cô nhé. Có chuyện không tiện để người khác nghe thấy.

-Ơ…

Khi Khánh còn chưa kịp nói gì, Ned đã tự tiện vào nhà khiến cô vội vã chạy theo. Cậu đi lên tầng hai và mở cửa phòng trong sự ngỡ ngàng của Khánh:

-Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?

Kéo một cái ghế và ngồi xuống, Ned hỏi Khánh:

-Có phải cô dã tìm thấy một chiếc vòng có một viên đá hồng ngọc không?

-Cái gì? Tại sao anh?

-Trả lời tôi đi. Tôi đến đây để giúp cô.

-Hả? Tại sao? Thế là thế nào?

-Đừng hỏi nữa. Chỉ cần cô cho tôi câu trả lời. Có đúng là vậy không?

-Đúng thế. Anh biết gì về nó?-Khánh quyết định tin tưởng vào con người này.

-Hãy cho tôi xem tay của cô.

Khánh ngạc nhiên về lời đề nghị này. Anh ta thực sự định làm gì?Mặc dù còn nhiều nghi hoặc về con người này nhưng Khánh vẫn chấp nhận bởi có vẻ anh ta biết rõ về những điều xung quanh cô.Khánh đưa cho Ned xem. Ned cầm tay Khánh và vén tay áo lên, khẽ lẩm bẩm một vài từ ngữ khó hiểu. Khánh đột nhiên thấy khó chịu và khó thở. Và thật ngạc nhiên, khi cảm giác đó qua đi, trên bắp tay cô bỗng xuất hiện ba vết hằn lớn. Chúng lóe sáng lên rồi vụt tắt, để lại ba vết sẹo máu đen thẫm chạy song song nhau dài khoảng một đốt ngón tay.

-Chuyện gì xảy ra vậy? Đó là thứ gì?-Khánh kinh hãi giật tay mình ra khỏi tay Ned và cố gắng chà mạnh cho thứ đó mất đi nhưng chúng vẫn lì lợm ở trên tay Khánh

-Đây là thứ có thể lý giải mọi điều đang xảy ra với cô.-Ned lên tiếng.

-Sao? Ý anh nói nó là nguồn gốc của mọi chuyện xảy ra với tôi?

-Đúng vậy. Đó là dấu ấn của bộ tộc chúng ta. Nhưng tôi thực sự không ngờ nó diễn ra nhanh thế?

-Anh… rốt cuộc đang nói về cái gì thế hả?

“Phập”-một mũi tên bay vào phòng và gim thẳng lên tường.

-Có chuyện gì vậy?”-Khánh hốt hoảng.

Ned tiến lại gần phía mũi tên, rút nó ra khỏi tường, La lớn:

-Nằm xuống!

Ngay sau đó là một loạt các mũi tên khác liên tiếp bay đến. Tiếng các mũi tên xé không khí lao đến nghe thật ghê rợn. Ngay khi đợt mưa tên dừng lại, Ned kéo tay Khánh: “Chúng ta phải chạy thôi”.

-Tôi không thể đi được. Còn mẹ tôi!

-Đồ ngốc. Bà ấy đã rời khỏi đây an toàn rồi. Giờ tính mạng của cô mới là quan trọng. Nếu chần chừ, khi chúng tiến vào đây, chúng ta sẽ không thoát nổi đâu.

-Mẹ tôi… anh nói thật chứ?

-Nhanh lên!

Ned kéo tay Khánh chạy ra khỏi phòng. Ngay lúc đó, một loạt tên nữa lại lao đến.

Cả hai chạy xuống nhà. Chặn ngay cửa chính là hai thây ma màu đen. Nấp vào một góc khuất, Ned hỏi:

-Nhà cô có cửa sau chứ?

-Không có… Chúng ta phải làm sao đây?

-… Kéo tay áo xuống. Đừng để chúng thấy dấu ấn trên tay cô. Được chứ?

-Ừm.

Ngay sau đó, Ned úp hai lòng bàn tay vào nhau, khẽ máy miệng đọc mấy từ, một bộ cung tên hiện lên trước mặt. Khánh còn chưa kịp hiểu gì, Ned nói:

-Cô nấp ở đây. Ngay khi tôi hạ hai tên đó, cô phải chạy theo sát tôi. Chúng ta sẽ cùng chạy ra ngoài.

Không chờ Khánh đáp lại, Ned xoay người ra ngoài, gương cung tên lên, hét to:SAYLO. Mũi tên từ đó bay đi cắm vào kẻ thù, chúng lập túc đóng băng và tan vỡ thành thừng mảnh nhỏ.Cả hai chạy ra ngoài. Cùng lúc đó, từ phía xa chân trời, một đám mây đen kéo lại.

-Là bọn chúng. Chúng ta cần nhanh hơn nữa. Mau đi cùng tôi.

Vừa chạy Khánh vừa hỏi: “Tại sao anh không làm như ban nãy?”

-Chuyện đó tôi sẽ giải thích sau, lo chạy đi, nếu không muốn bị bắt và giết chết.
 

Devil Nguyễn

Gà con
Tham gia
27/4/14
Bài viết
5
Gạo
0,0
Chương IV: Bóng ma thợ săn

-Khoan đã! Tôi… tôi không thể chạy được nữa… chân tôi…Chúng ta đã chạy hơn ba tiếng… rồi…tôi… không thể chạy được nữa.

-Cố lên… Chúng ta sắp tới nơi an toàn rồi…

Khánh đã mệt nhoài và không còn có thể chạy được nữa. Cô chạy chậm lại và dựa vào tường thở dốc. Ned quay lại chỗ Khánh: “Cô không sao chứ? Để tôi cõng cô. Chúng ta sắp đến nơi rồi.” Khánh hơi do dự nhưng nếu đúng như lời anh ta nói thì cần phải đến nơi an toàn trước. “Thôi được rồi, tôi có thể tự đi được. Chúng ta mau đi thôi.”-Khánh nói. Cả hai tiếp tục chạy cho đến lúc tới một căn nhà kho cũ kỹ.

-Đây là nơi an toàn sao?-Khánh ái ngại.

Ned không trả lời cô mà đẩy cánh cửa đi vào. Họ bước vào. Không có gì ngoài những đống gỗ ngổn ngang và bụi mốc. Ned dừng lại trước một cánh cửa sập. Cậu kéo nó lên và giục Khánh đi xuống cùng mình. Bước xuống đó, Khánh vô cùng kinh ngạc khi bên trong là một không gian hoàn toàn khác. Đó là hai căn lều nhỏ được cất cạnh một bìa rừng. Không gian lúc này đang tối dần. Ned bảo Khánh ngồi xuống. Cô hoàn toàn không hiểu gì cả. Ned biết cô cần lời giải thích.

-Ngồi xuống đi. Tôi sẽ cho cô biết mọi chuyện.

Khánh miễn cưỡng ngồi xuống. Ned đi về phía khu rừng, một lúc sau trở ra với một bó củi lớn. Thấy Khánh ngạc nhiên, cậu lên tiếng: “Trời sắp tối rồi và chúng ta cần củi đốt. Cô không nghĩ thế sao?”

Trời đã tối hẳn. Không gian xung quanh lúc này được thắp sáng nhờ ánh sáng của đám lửa được đốt lên giữa hai chiếc lều. Lúc này Khánh mới lên tiếng:

-Đây là đâu?

-Đây là không gian trung lập giữa thế giới hiện đại và thế giới của chúng ta. Muốn về thế giới của ta buộc phải mở một cánh cổng qua không gian này. Nhưng tôi không thể mở nó. Chỉ có tưởng tộc và cô có thể mở được.

-Tôi ư? Anh đang nói gì vậy? Anh làm ơn nói rõ hơn đi. Tất cả là sao?

-Chẳng phải tôi đã nói rồi ư? Cô là người của bộ tộc chúng tôi.

-Như vậy là sao? Từ nhỏ tới giờ tôi chưa nghe ai nói vậy cả.

-Tất nhiên bởi sự tồn tại của cô là bí mật, là sự tồn tại của bộ tộc. Theo như lời tiên tri của pháp sư thì sẽ có một ngày những bóng ma thơ săn thoát ra khỏi phong ấn của thần Malyta và tấn công bộ tộc để đoạt được thần lực tối cao…Sau khi thần mất đi, trưởng tộc của chúng tôi đã gửi thần lực tối cao ấy vào con gái của thần và đem đến một nơi rất xa để những tên kỵ sĩ không thể tìm được. Nhưng giờ điều mà bộ tộc lo lắng nhất đã xảy ra: Phong ấn của thần Malyta đã sắp sửa bị phá vỡ và những thợ săn bóng đêm đã chuẩn bị cho sự trở lại đày thù hận.

-Thợ… thợ săn bóng đêm ư? Nếu đúng như anh nói thì chuyện vừa rồi xảy ra là sao?

-Chúng đã tìm thấy cô nhờ một tên còn sót lại trong cuộc càn quét của bộ tộc. Chúng tôi không thể tìm ra hắn bởi hán che giấu pháp thuật của mình trong bộ dạng con người. Nói cánh khác, trong thời gian đó, hắn đã đi tìm cô và khi cô chạm vào chiếc vòng kia, cô đã khởi động pháp lực khiến hắn đã tìm thấy cô. Đám mây đen mà cô thấy vừa nãy chính là hắn cùng tay sai đế bắt cô.

-Tại sao? Anh đã nói tất cả đã bị bắt sao? Tại sao chúng lại đông như vậy?

-Tôi không chắc về điều này nhưng hắn là một thợ săn trung thành với bộ tộc của mình. Có lẽ chính lòng trung thành của hắn đã biến thành sự thù hận và cho hắn sức mạnh điều khiển những thây ma dưới địa ngục. Hắn có thể làm tất cả mọi điều mà chúng ta không thể ngờ tới để giải thoát cho bộ tộc và chiếm hữu thần lực. Hắn tìm thấy cô nhanh như vây hẳn phải là người rất gần cô.

-Chẳng lẽ bộ cung tên này cũng là do pháp thuật biến thành?Tại sao anh có thể dùng pháp thuật mà phải chạy chốn chúng?

-Chúng là những thây ma có khả năng đánh hơi thấy pháp thuật. Khi chúng ta sử dụng nó cũng là lúc chúng biết ta đang ở đâu. Hành động của tôi khi nãy chỉ là bất đắc dĩ không còn cánh nào khác. Nói tóm lại, cho đến khi mở cánh cổng, ta không thể sử dụng pháp thuật một cánh tùy tiện. Ít nhất không được để cho chúng phát hiện ra nơi này.

Khánh thực sự kinh ngạc trước những điều mà Ned vừa nói: “Cứ cho những điều mà anh vừa nói là đúng đi. Nhưng tại sao anh lại có mặt ở đây và có mặt trong công viên lúc đó?”

-Tôi tới công viên đó là để gặp cô, còn lũ côn đồ đó tôi không hề biết chúng. Nhưng cũng may, nhờ có chúng mà tôi càng chắc chắn cô đúng là người mà tôi đang tìm.

-Vậy hôm đó chuyện gì đã xảy ra với tôi? Cảm giác lúc đó thật kinh khủng. Cả những ảo giác mà tôi gặp trước đó nữa. Tất cả cả sao?

-Đó là bản năng của sói, thứ mà bẩm sinh trong cô đã có, là những gì thuộc về cô. Những ảo giác đó là lời nhắn mà trưởng tộc đã để lại cho cô khi cô tìm thấy chiếc vòng đó. Cô là sói, là người duy nhất có thể cứu bộ tộc. Thợ săn vốn dĩ lâu nay vẫn săn đuổi sói nhưng với cô thì khác. Cô có thần lực tối cao và cô cần giúp bộ tộc đánh đuổi những bóng ma đó để giữ lại sự yên bình của thế giới chúng ta. Sinh mạng của rất nhiều người đang phụ thuộc vào cô.

-Tôi… tôi… không biết những điều đó. Tôi… liệu sẽ phải làm gì? Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả. Kẻ đang săn tìm tôi… hắn là người rất gần tôi ư?

-Phải… nhưng hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra hắn. Đừng nghĩ nữa. Từ ngày mai tôi sẽ giúp cô những điều có thể để mở được cánh cổng…

-Đừng nghĩ nữa sao? Anh rốt cuộc làm sao vậy? Hay anh đang đùa giỡn với tôi? Tôi phải quay lại nhà của mình. Tôi không thể bỏ mọi thứ chỉ vì lời nói vô căn cứ của anh. Tôi sẽ đi tìm gia đình tôi. Cả Lâm nữa, có thể cậu ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm-Khánh nói trong sự phẫn nộ và lo sợ.

-Cô điên rồi. Khó khăn lắm chúng ta mới có thể chạy chốn vậy mà cô lại muốn quay về sao? Ngu ngốc. Cô làm thế không những không cứ được họ mà chỉ làm hại họ thêm thôi. Tôi đã nói mẹ cô vẫn ổn, vậy nên quay lại đi.

-Tại sao tôi phải tin anh? Nếu họ…

-Cô không thể đi lúc này. Nếu thực sự cần, ngày mai chúng ta sẽ đi. Bây giờ ngoài kia hẳn cũng đã tối, cô nghĩ cô thể đùa với những bóng ma trong hoàn cảnh như thế sao? Mau về lều ngủ cho lại sức đi. Cô mệt rồi đấy.- Ned nói xong liền bỏ vào trong lều, để Khánh đứng đó bên cạnh đống lửa chập chờn.

Khánh nhìn căn lều rồi lại nhìn đống lửa. Có cái gì đó đang kéo lòng cô nặng trĩu lại. Con người bí ẩn đó rốt cuộc là ai? Trong tình thế này, Khánh chỉ còn con đường tin tưởng vào anh ta, một niềm tin mơ hồ nhưng không sợ hãi. Đám lửa sáp tắt hẳn, Khánh vào trong lều, cảm giác cô đơn nuốt trọn cô. Giấc ngủ ùa về theo sự bất an, những ảo giác lại tiếp tục hiện lên trong tâm tưởng khiến đêm kéo dài như vô tận. Vằng trăng sáng bạc bỗng đỏ quạnh lại, kéo những đám mây đen che kín bầu trời. Cả bầu trời như bị nhuộm kín bằng máu. Rồi đêm lại qua đi, vầng trăng vờn mây kéo về chân trời trước khi hai người thức dậy, để lại một chân trời rực đỏ như báo hiệu điều sắp diễn ra sẽ không yên ả gì.
 
Bên trên