Chương 3: Bài ca
Hành lang xa hoa chiếc thảm đỏ rực trải dài từ cổng tạo nên vẻ diễm lệ. Những chiếc đầm dạ hội đủ màu sắc lướt qua nhau, mùi hương nhè nhẹ phảng phất dọc hành lang .Đuôi váy dài quét trên mặt thảm, chiếc đầm màu đỏ xẻ cao lộ ra cặp chân dài trắng muốt. Những bước đi thanh thoát, cổ váy chữ V nạm kim cương lấp lánh. Mái tóc dài được thả tùy tiện tạo nên vẻ phóng khoáng. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng. Trước những ánh mắt tò mò căm ghét cũng có những người hâm mộ. Lệ Thiên bước đi vô cùng tự tin.
Những người ở đây trước kia nói rằng cô sử dụng quy tắc ngầm để đạt được danh hiệu nữ hoàng. Rồi lại có những người nói rằng cô được bao nuôi sau lưng có đại gia chống đỡ. Khi đấy cô đáp lại những lời phỉ báng của họ chỉ bằng một câu: “ Trong giới này có đại gia chống lưng cũng là một loại tài năng“. Tuy rằng cô có rất nhiều tiền nhưng có nhiều thứ không phải cứ dùng tiền là mua được.
Họ luôn dùng những lời nói cay ngiệt để phủ nhận đi sự cố gắng của người khác khi mà họ không làm được như thế. Họ chỉ nhìn thấy bề nổi hào nhoáng mà không ai có thể nhìn được phía dưới tảng băng chìm là sự cố gắng. Bất kì những thành tựu nào cô đạt được, không phải vì cô bẩm sinh có tài năng. Mà vì cô đấu tranh với bản thân đấu tranh với xã hội để mọi người có thẻ nhìn thấy sự thành công của cô. Không thể nào chỉ ngồi một chỗ dùng lời nói để nhấn chìm người khác mà mình có thể nổi lên được. Thà là tự mình đứng lên thay vì cứ phải đợi chờ người ngã xuống mình mới có thể đứng lên.
Cánh cửa gỗ được mở ra. Cô rảo bước chầm chậm tiến vào, mọi ánh mắt đổ dồn về nơi cô đang đứng. Lệ Thiên nhìn xung quanh phía gần sân khấu, lão Hồ Ly đang đứng nói chuyện cùng một vài quan chức cô bước lại gần, chiếc đèn chùm pha lê chiếu xuống, dưới ánh đèn khuôn mặt cô được điểm thêm vài phần diễm lệ. Cô nhìn lão hồ ly đang tươi cười trước mặt.
Cô ghé sát vào tai quản lý giọng nói khẽ chỉ đủ cho hai người nghe được: “ Lão Hồ Ly tôi mới từ bệnh viện về nên còn mệt lát nữa tôi không ở lại lâu có gì ông xử lý nốt nhé“.
Lão gật đầu rồi nở nụ cười gian tà: “Được tôi biết rồi, à bài báo sáng nay khá hay“.
Lệ Thiên nghiến răng ánh mắt đột nhiên thay đổi: “Tôi không ngại bẻ răng ông đâu“.
Cô khoác tay Lão Hồ Ly đi xung quanh chào hỏi một vài người có thế lực trong giới nghệ thuật. Có một số người vui vẻ nói chuyện cũng có vài người gượng gạo đáp lại, ánh mắt còn hằn lên vài tia ghen tị khinh miệt. Cô không có tâm trạng để tâm đến những ánh nhìn của họ, nếu để tâm quá chỉ làm khó cho bản thân mình.
Lệ Thiên luôn nở nụ cười dịu dàng, cô đứng trong căn phòng xa hoa, những tiếng cười trào phúng, tiếng chạm ly giống như những hồi chuông cảnh báo.
Đến lúc này cô mới hiểu được câu nói cô đơn giữa hàng vạn người, cô sống trong bóng đêm tàn khốc, máu tanh vấy bẩn tàn tay cô. Cho đến khi cô gặp được Trịnh Phong anh không biết bàn tay anh đang nắm dơ bẩn đến nhường nào.
Cô từng nghĩ học bale là chuyện nực cười nhất đối với cô, một chị hai xã hội đen lại trở thành Nữ Hoàng Bale trên hắc bạch. Chỉ vì Trịnh Phong thích nên cô mới chấp nhận. Còn lúc này anh đi rồi cô còn cần cái danh hiệu hư vô đấy làm gì nữa chứ?
Đôi mắt ngập tràn một màn sương, Lệ Thiên nhanh chóng quay đi hít một hơi sâu rồi quay lại với vẻ kiêu ngạo của mình. Tại một góc căn phòng, người đàn ông ngồi vắt chéo chân trên trên ghế, ánh mắt chim ưng chăm chú theo dõi cô, quan sát từng hành động từ lúc cô trầm tư đến khi trở lại vẻ tự tin ban đầu. Anh ra lệnh cho người bên cạnh điều gì đó rất nhanh người đàn ông mặc đồ đen biến mất sau sân khấu.
“Alo Alo”.
Tiếng nói phát ra từ trên sân khấu tất cả quay đầu nhìn lên người đàn ông chững chạc khuôn mặt có chút vội vàng. Anh ta là MC ở đây cô đang định quay đi thì câu nói của anh ta khiến cô thêm chút nữa ngã xuống mặt đất.
“Xin chào mọi người, hôm nay chúng tôi rất vinh dự khi có Nữ Hoàng bale Lệ Thiên đến tham dự, vì vậy tôi muốn mời cô Lệ Thiên lên sân khấu hát một ca khúc mọi người có đồng ý không“. Anh ta nhấn rõ 3 chữ cuối mọi người dứng dưới sân khấu đều hưởng ứng nhiệt tình có vài tiếng nói vang lên“Lên đi”. “Không sao đâu”. “Cứ lên đi Thiên Thiên”.
Cô dùng ánh mắt sắc bén nhìn MC đang đứng trên sân khấu nếu ánh mắt có thể giết người tuyệt đối cô không để anh ta sống thêm một giây phút nào. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Lệ Thiên khiến anh ta run rẩy làm rơi mic tạo nên tiếng ồn vô cùng khó nghe. Lúc này cô biết rằng không thể từ chối cô quay sang nhìn Lão Hồ Ly đang cười trộm ánh mắt ý muốn nói cô: “ Lên đi không sao đâu“. Cô gật đầu đi về phía sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người. Lệ Thiên chưa từng hát nói đúng hơn cô chưa từng hát tại một nơi như thế này, cô không thích hát ở nơi đông người nó làm cô có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Nắm chặt mic, tiếng nhạc khe khẽ vang lên. Cánh cửa bỗng nhiên bật ra, cô đứng trên sân khấu trước mắt là cánh cửa một đôi nam nữ sánh đôi nhau bước vào.
Cô như chết lặng, trước mặt mọi thứ trở nên mơ hồ. Anh đang đứng trước mặt cô, thế giới này thật quá nhỏ bé. Có những người làm tổn thương nhau gây cho nhau muôn vàn nỗi đau. Cách xa nhau một vòng trái đất rồi lại quay trở về nơi bắt đầu.
Lại có những người yêu thương nhau, rồi lại chia ly nhau, cố gắng nhìn thấy nhau nhưng có đi mãi đi mãi cũng không thể trở lại điểm bắt đầu.
Trịnh Phong nhìn Lệ Thiên đứng trên sân khấu. Anh nhìn cô ánh mắt trở nên buồn bã. Chắc chắn lúc này cô đang rất hận anh lúc này anh chỉ muốn xông lên ôm chặt cô vào lòng. Vô tình anh buông vòng tay Hy Tâm, nhận ra mình đang sai lầm anh vội vàng quay sang nở nụ cười ngọt ngào với cô. Nắm tay Hy Tâm tiến vào một góc bàn.
Hy Tâm nhìn lên sân khấu đôi mắt hiện rõ vẻ căm ghét, cô tuy không bằng Lệ Thiên nhưng cũng được cho là xinh đẹp. Phụ nữ thường ghét những người xinh đẹp hơn mình cô cũng không ngoại lệ. Ngược lại còn là bạn gái cũ của chồng mình. Cô không ghen tị mới lạ.
Lệ Thiên đứng trên sân khấu, nhìn hai người trước mặt đang âu yếm, chỉ cần buông lỏng mic có thể nó sẽ bay về phía hai người kia lập tức. Cô đưa mắt nhìn về góc phòng Ca Nam cùng một vài đàn em đang đứng trà trộn vào đám người ra hiệu cho cô bình tĩnh. Cô nhắm mắt hít một hơi sâu, quay lưng lại ra hiệu cho dàn nhạc bắt đầu.
Tiếng nhạc cất lên, giai điệu buồn bã, những nốt nhạc nhẹ nhàng mà lại bi thương. Cô khép mi giọng hát dịu dàng vang lên, quấn theo nỗi buồn, quan khách đứng dưới sân khấu im lặng cảm nhận giọng hát của Lệ Thiên. Không chỉ là hay, cảm xúc cũng hòa tan theo điệu nhạc, lời ca như nói thay cho nỗi buồn của Lệ Thiên. Phóng viên trà trộn nhanh chóng bấm máy chụp được những khoảnh khắc đẹp. Lúc này cô không còn quan tâm phía dưới có những ai, cô hát bằng chính những nỗi đau của mình. Bi thương mà diễm lệ.
“Có được không, mỗi câu nói đều khiến em ngẹn ngào
Thành phố, có biết bao điều muôn hình muôn sắc
Chúng ta, như ngăn cách tất cả vũ trụ
Tạm biệt, tất cả đều hóa thành hư ảo
Chúng ta đã hứa sẽ nắm tay nhau không buông
Nhưng hiện thực đã nói, chỉ yêu thôi cũng chưa đủ
Đi tới ngã rẽ của con đường. Anh rẽ trái, em rẽ phải
Chúng ta kiên quyết không quay đầu lại
Chúng ta đã hứa dù cho chia tay cũng vẫn là bạn
Thời gian nói chúng ta từ đây không thể hỏi han nhau
Giữa biển người, ta lại gặp gỡ
Anh đã gầy hơn xưa nhiều
Em vẫn còn đắm chìm trong ánh mắt anh”.
Cô dừng lại, ánh mắt dừng trên người Trịnh Phong. Hội trường náo nhiệt nhìn theo ánh mắt cô. Trịnh Phong có chút bối rối, ly rượu vang trên tay sóng sánh như muốn đổ ra ngoài. Giong hát một lần nữa cất lên, lúc này trong tiếng hát của Lệ Thiên có đôi chút ngẹn ngào.
“Chúng ta đã hứa sẽ cùng thấy nhau từ từ già đi
Sẽ trở thành người nào đó hoàn toàn khác
Chúng ta đã hứa đời đời kiếp kiếp sẽ gặp lại
Nếu như lần sau còn gặp lại, anh đừng gầy nữa nhé
Đây là sai lầm không thể sửa chữa của tình yêu“.
Bài hát kết thúc, trên khóe mắt một giọt lệ nóng hổi rơi xuống, phía dưới sân khấu Ca Nam nắm chặt tay gân xanh nổi lên ánh mắt đỏ rực đầy tức giận.
Một tay kéo váy Lệ Thiên bước xuống sân khấu, tất cả rơi vào vòng tĩnh lặng nụ cười trên môi Hy Tâm chợt tắt khi thấy Lệ Thiên đang tiến lại phía mình.
Cô dừng lại đứng sát người anh giọng nói không nhỏ không lớn nhưng đủ để cho mọi người xung quanh nghe thấy: “Anh hạnh phúc chứ?“.
Trịnh Phong nhìn cô đôi môi mỏng hơi mím lại: “Anh xin lỗi“.
Cô lắc đầu, nhìn anh và nói: ”Anh không cần xin lỗi“.
Lệ Thiên quay đầu nhìn xung quanh hội trường ngột ngạt, không khí bức bách khó chịu.
Cô xoay lưng tiến ra cửa trước khi đi còn buông lại một tiếng: “Ca Nam“, rất nhanh cậu cùng 4 người lách ra khỏi đám đông tiến ra sau lưng cô. Bộ quần áo trắng phẳng phiu được Ca Nam khoác lên vô cùng lịch lãm. Lúc này trước mặt nhiều người cô trực tiếp gọi cậu chắc chắn cô đã muốn công khai thân phận thật sự của mình.
Hội trường im ắng nhìn một màn kịch vừa diễn ra có vài lời qua lại phán đoán xem Lệ Thiên rốt cuộc là ai. Tác phong khi nãy không giống bình thường mọi ngày cô rất dịu dàng ân cần nhưng tình cảnh vừa rồi cô trở nên lạnh lùng trên mặt còn có vài tia tàn nhẫn. Các phóng viên nhanh chóng dùng máy ảnh mini ghi lại màn kịch vừa diễn ra. Ngày mai trên các trang báo sẽ có những tin thực nóng hổi . Lão Hồ Ly vẫn đứng một chỗ há hốc miệng vẫn chưa khép lại được.
Tại một góc phòng vẫn có một ánh mắt theo dõi Lệ Thiên khóe môi nhếch lên một đường vòng cung tuyệt đẹp. Rời khỏi chiếc ghế bóng dáng cao lớn bước đi phía sau có 2 người mặc đồ đen cung kính theo sau rồi biến mất sau cánh cửa thoát hiểm.
Cô đi qua hành lang đám Ca Nam vẫn im lặng đi sau, bọn họ luôn biết lúc nào nên nói lúc nào không. Chiếc xe thể thao đen thân dài mang biển số xanh nhanh chóng đỗ trước mặt ngồi vào xe tâm trạng buồn bực lúc này thực muốn đánh người mà. Cô lay nhẹ mi tâm ánh mắt lướt qua cảnh vật ngoài cửa sổ .
Cô chìm đắm trong sự trầm mặc tiếng nói của Ca Nam phá vỡ sự yên tĩnh: “Chị hai trở về khách sạn hay về Thánh Điền“.
Cô hờ hững trả lời: “Về Thánh Điền“.
Im lặng một lúc lâu Ca Nam hỏi Lệ Thiên: “Chị hai chị ổn chứ nếu không em sẽ cho người đi giải quyết hắn“.
Cô trầm tư một lúc rồi đáp lại: “Cậu biết không, lúc này tôi không ghen tị với hạnh phúc hiện tại của anh ấy, tôi không dối lòng mình rằng tôi đang vui vẻ. Ngược lại tôi đang rất cô đơn nhưng tôi hài lòng với kết quả hiện tại rằng anh đang hạnh phúc. Rời khỏi tôi anh có thể tìm được hạnh phúc của mình là điều đáng mừng nếu như xa tôi anh trở nên vật vã khổ sở tôi sẽ càng đau lòng hơn".
Ca Nam sa sầm mặt: “Việc gì chị phải khổ sở như vậy em có thể đưa hắn về Thánh Điền trói hắn cả đời ở cạnh chị“.
“Không cần, tình cảm không phải là thứ có thể cướp giật nếu như anh ấy muốn ở lại không ai có thể bắt anh ấy đi. Nhưng nếu tâm can người ta đã muốn rời xa có đứng cạnh nhau cũng như xa cách tận chân trời không với được“.
Nghe được câu trả lời của Lệ Thiên, Ca Nam gật đầu trong lòng tuy còn khóc chịu nhưng đã yên tâm vài phần.
Xe băng qua các con phố lớn nhỏ, thành phố H mập mờ hiện lên qua cửa kính. Thành phố hoa lệ, về đêm những cuộc chơi xa hoa. Xe đi ngang qua một quán ăn ven đường ông chú mập mạp đang đứng nướng những xiên cánh gà. Cô bất giác mỉm cười. Lần đầu anh đưa cô đến đây đến khi cả 2 ngồi xuống bàn Trịnh Phong ngại ngùng, cô hiểu khi đó anh nghĩ rằng cô không thích những quán ăn ven đường lúc đó cô vội trấn an anh rằng: “Đừng lo em thích những nơi như vậy“.
Tuy Lệ Thiên có rất nhiều tiền nhưng cô không quan trọng về địa điểm ăn uống, cô có thể tùy tiện chọn một quán ăn nào đó chỉ để no bụng. Hoặc khi buồn có thể lôi Ca Nam vào một quán rượu ven đường nào đó uống một trận no say, còn Ca Nam luôn giữ chừng mực có thể kiếm xoát tất cả.
Năm đó Trịnh Phong biết cô đạt danh hiệu Nữ Hoàng Bale nhưng cô rất ít khi đi biểu diễn nên tiền casxe không có. Anh chỉ biết cô là Lệ Thiên còn những điều quá sâu về cô anh không biết được.
Qúa khứ lúc này cứ ùa về, trước đêm đám cưới của Trịnh Phong Tư Tư đã gọi cho cô nói rằng ngày mai anh sẽ làm đám cưới, khi đó cô không tin còn mắng cho cô bạn một trận lên xuống. Cô tức tốc đặt vé máy bay trở về cho đến khi gặp được Trịnh Phong nghe được anh nói rằng anh yêu người phụ nữ kia cô mới chấp nhận sự thật.
Cô không muốn tin lời thiên hạ bởi nó không phải là từ miệng anh nói ra. Nhất quyết cô sẽ không tin, bởi phải nghe từ chính anh nói cô mới cam lòng. Nhưng khi nghe song sao cô chẳng thấy cảm lòng mà khi nhớ lại cô chỉ thấy đau lòng?.
Cho dù đã là quá khứ nhưng khi nhớ lại cô chỉ cần biết mình đã từng yêu một người nhiều như thế, yêu một người bằng tất cả nông nổi của tuổi trẻ. Tình là mê luyến gặp được chân tình sẽ là thiên đường. Tình là bi ai nếu không gặp đũng người sẽ đau đến xương tủy. Cô đã được trải qua cái gì gọi là thiên đường cái gì là địa ngục khi nghĩ lại cô đã từng có một mối tình oanh oanh liệt liệt như thế vậy là đủ!.