Tuyết rơi mùa hè – Chương 1 – Trời sao trong mắt em
“Lời yêu mỏng manh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay”
Lúc tình cờ nghe được câu thơ này, em đã nhớ tới anh, nhớ tới tình cảm đang vì khoảng cách mà phai nhạt đi của chúng ta, rồi em lại tự trách mình vì đã không chịu tin anh.
Tuyết ở New York đang dày lắm, những bông tuyết rơi xuống vai em, man mát lành lạnh. Em ước mình có thể mang cho anh vài bông tuyết tinh khôi.
Anh có trách em không? Thực ra, anh chưa bao giờ giận em, nên nếu anh có trách em một xíu cũng không sao hết.
Anh ơi, ở bên này có lò sưởi nhưng vẫn chẳng đỡ lạnh chút nào, em đang run lên đây.
Anh à, trời Hà Nội trở gió rồi, gió đông bắc đầu mùa lạnh lắm. Anh phải cẩn thận giữ gìn, quàng khăn và nhớ đi tất.
Thương và nhớ anh nhiều!
Tuệ Ly.
Hạ Tuyết đọc bức thư bằng chất giọng mềm mại truyền cảm. Cô như hiểu được cảm giác của người phụ nữ tên Tuệ Ly này, vào những ngày trời trở rét, có lẽ ai cũng cần một bờ vai. Cô mỉm cười nói với các thính giả của mình:
- Chúng ta vừa nghe xong một bức thư rất cảm động. Hạ Tuyết hy vọng bạn trai của Tuệ Ly sẽ nghe được lời dặn của cô ấy. Tôi vẫn tin rằng tình yêu giống một quả cầu tuyết, linh lung diệu kỳ, chỉ cần bạn đủ nhẫn nại, đủ dũng khí, không khoảng cách nào có thể ngăn trở.
Hạ Tuyết tâm tình với thính giả mỗi tối, cảm thấy cuộc sống của mình thật sự đầy ắp màu sắc và hương vị, cho dù cô không biết họ, họ cũng không biết cô nhưng lại là những người tri âm tốt của nhau. Trong thành phố rộng lớn này, kỳ thực, ai cũng cần một người xa lạ để tâm tình. Cô vừa vặn lại trở thành người xa lạ ấy của rất nhiều người.
- Tôi thích đọc sách của Trương Ái Linh, gần đây tôi đọc được một câu “Tôi muốn bạn biết rằng, trên thế giới này luôn có một người đợi chờ bạn, bất kể nơi đâu, thì bạn vẫn biết, luôn có một người như thế’’. Người phụ nữ tài hoa nhưng bạc mệnh ấy dũng cảm yêu Hồ Lan Thành, trả giá vì tình yêu, cho dù kết cục có phải chịu nỗi đau bị lừa dối, phản bội thì bà vẫn có thể quay đầu một cách cô độc và kiêu ngạo. Chỉ cần bạn dám cố gắng hết mình, dẫu kết quả thế nào cũng không có gì phải hổ thẹn. Trời sắp đông rồi, nếu các bạn cảm thấy cần có người tâm sự, hãy gửi thư vào hòm thư của tôi nhé!
Chuyên mục kết thúc, cô sửa soạn rồi chào mọi người ở đài. Sắp giáng sinh rồi, ai cũng vội về nhà cả.
“ Vì ngày em đến là ngày tuyết rơi mùa hè
Bầu trời lấp lánh
Ngàn đóa hoa như sao tỏa bay..”
Tiếng nhạc chuông quen thuộc vang lên, cô lập tức nghe máy. Giọng anh trầm thấp như phảng phất hơi rượu sâm panh:
- Em tan làm chưa? Mau xuống đi, anh mua đồ ăn và trà sữa cho em này.
Cô vừa bước ra cửa vừa vâng một tiếng. Đôi mắt ngay lập tức dừng lại ở chiếc Audi màu đen bắt mắt đang đậu ngay cửa tòa nhà. Chiếc xe màu đen sang trọng không hề lẫn trong đêm tối mà như đang sáng rực bởi ánh điện từ các bảng hiệu.
Cô không muốn đồng nghiệp xuống nhìn thấy, liền ngay lập tức mở cửa xe chui vào. Cô ngồi bên cạnh anh, không kìm được xuýt xoa vì lạnh.
- Anh vừa đến à? – Cô cầm lấy túi cánh gà nướng, bắt đầu cắm cúi gặm.
- À cũng được nửa tiếng rồi, nghe được hết chương trình tối nay của em.
Anh nhanh chóng bẻ tay lái, phóng xe, hòa vào đêm tối. Đã mười một giờ đêm, xe cộ cũng không đông, nhưng cô cảm thấy còn rất nhiều người chưa ngủ. Thành phố này, có bao giờ yên giấc đâu.
Cô quay sang nhìn anh, khuôn mặt đẹp như tượng khắc của anh có vẻ hơi nghiêm nghị, mấy ngày không gặp, anh mệt mỏi hơn. Cô làm bộ thoải mái nói:
- Mấy ngày vừa rồi mệt chết a, em còn phải trực thay ca cho một đồng nghiệp, cô ấy ốm quá. Sau giờ làm còn phải đón con hộ cô ấy.
- Em lúc nào cũng tốt hết phần người khác.
Cô nhún vai:
- Em thích vậy mà, nên mới chọn công việc này. Em không thích bon chen.
Trần Lê Bá Vũ bất lực xoa xoa tóc cô như xoa đầu một cô nhóc. Cô bắt đầu kể, đôi môi hé mở, giọng nói cực kỳ êm tai, chuyện cơ quan rồi chuyện thính giả, cả chuyện nội dung cuốn sách cô mới đọc qua giọng kể của cô đều trở nên hấp dẫn. Không khí trong xe vui vẻ ấm áp, chẳng mấy chốc đã sắp đến căn biệt thự ngoại ô của anh.
Đến biệt thự, anh phóng xe vào gara, cô một mình vào nhà. Trong nhà, đèn chùm pha lê đã tự động bật sáng, ánh hoàng kim khiến cô lần nào cũng lóa mắt. Đây là căn nhà chung của hai người từ hơn một năm nay nên cô khá thân thuộc. Cô đi lên cầu thang lát bằng đá cẩm thạch, chạy vào nhà tắm. Nhà tắm ở đây cũng to gấp hai lần nhà tắm của cô. Thiết kế của căn nhà này tạo cảm giác như đang ở trong một cung điện châu Âu theo sở thích của Hạ Tuyết. Cô thích nhất được ngâm mình trong bồn tắm nạm vàng, ngắm nhìn trần nhà tắm bởi trần nhà được trạm trổ bức tranh thời phục hưng rất tinh mỹ. Mỗi lúc như vậy, cô cảm thấy mình như đang sống trong giấc mơ thần tiên, cả quá khứ xa xôi đều trở nên như chưa từng tồn tại.
Hương nhài thơm phảng phất như của quá khứ.
Cô còn đang thổi bay đám bọt trong bồn, đã nghe ngoài phòng có tiếng ti vi bật. Anh có lẽ đang ngả người trên giường xem mấy kênh tài chính, mấy kênh mà cô ghét nhất.
Cô xả nước, lau khô tóc rồi mặc bộ đồ ngủ mới màu mận chín, rón rén mở cửa. Tay anh đang cầm một ly whisky, đôi mắt anh nhuốm vẻ chán nản. Anh đưa mắt nhìn cô, cười nói:
- Hạ Tuyết, lại đây anh sấy tóc cho.
Cô ôm máy sấy, vui vẻ chạy lại, nụ cười tươi rói để lộ đôi má lúm đồng tiền lúng liếng, cặp mắt ướt sóng sánh xuân tình.
Anh sấy tóc cho cô, bàn tay vuốt nhẹ, thỉnh thoảng lại gỡ rối:
- Tóc em mềm như tóc trẻ con vậy.
Sấy tóc xong, cô lại như con chim non cuộn mình trong lòng anh. Anh có vẻ hơi mệt, cũng an tĩnh ôm cô.
- Bá V ũ, anh hôm nay không khỏe?
- Ừ
Cô biết anh không vui, những lúc như vậy, cô thường nắm tay anh rất chặt. Cô biết anh thích hơi ấm, mà bàn tay cô lại ấm. Bàn tay anh khẽ động, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô.
Cô nhớ có lúc anh cho cô xem ảnh anh hồi bé. Trong ảnh là một bé trai tám tuổi, môi hơi mím, mắt to tròn đen láy, khuôn mặt từ bé đã nghiêm nghị.
Cô còn đang mải nghĩ, anh đã hôn cô. Hơi thở của anh nồng nàn hương rượu, dịu dàng và chiếm hữu, bao bọc và vùi chôn tất cả những nghĩ suy. Bàn tay anh di chuyển trên cơ thể cô, lưu luyến nhấn chìm. Cô chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc anh, hình như anh đang run rẩy. Người đàn ông phong độ và giàu có này luôn sợ hãi một điều gì đó, anh khiến cô nghĩ rằng anh sẽ đốt mình đến hơi thở cuối của sự sống.
Trên thân thể cường tráng của anh có một vết sẹo dài, xung quanh còn những vết sẹo khác chẳng chịt, như những chiếc gai nhọn đâm vào trái tim cô.
Cô bỗng chạm tay vào vết sẹo, thân thể anh hơi cứng lại, lúc sau anh thờ ơ nói:
- Đó là vết tích sau nhiều năm lăn lộn, không xóa đi nổi.
Anh hờ hững như đang kể về chuyện của người khác, rồi dường như không để tâm, tiếp tục trầm mê trong dục vọng. Mọi lần anh rất nhẹ nhàng điều độ, nhưng hôm nay, trong anh có một ngọn lửa, anh muốn đốt anh, cũng đốt cả cô.
Sau đó, anh mệt mỏi ngã ra giường, mồ hôi ướt đẫm trán, trằn trọc không ngủ nổi. Cô vươn tay ôm anh, vỗ vỗ, thì thầm vào tai anh như đang thôi miên.
- A Bá Vũ, mai là ngày nghỉ, hay chúng ta làm bánh nhé. Để em dạy anh.
- Được rồi, vậy mai anh đưa em đi siêu thị mua bột.
Cô thơm lên trán anh, tỏ vẻ hài lòng.
Một người chỉ biết đến tiền tài quyền thế như anh, lại si mê những tác phẩm văn học của cô, rồi lại tìm mọi cách giữ cô bên mình.
Trong bóng tối, Bá Vũ vẫn nhận ra Hạ Tuyết có chút thất thần, liền lay lay vai cô, nghiêm túc nói:
- Hạ Tuyết, em có cần gì không? Hay anh mua xe cho em tiện đi làm nhé.
Cô mỉm cười, lắc lắc đầu:
- Em không cần gì hết.
Thiếu Vũ hơi nhíu mày, ôm cô chặt hơn.
Cô nghiêng đầu, như có chút ngẫm nghĩ nói:
- Nếu được, em muốn kỳ nghỉ lễ năm nay chúng ta đi du lịch.
- Em muốn đi đâu thế? Hay là đi châu Âu?
Cô vén tóc, đôi mắt phản chiếu những vì sao đang sa xuống nơi bầu trời ngoài cửa kính. Bởi cô thích sao trời, nên phòng ngủ của họ có trần kính, ngẩng đầu sẽ có cảm giác thu được cả trời sao trong đáy mắt. Tiếc là mùa này ít sao quá.
- Em muốn đi Cô Tô. Hồi còn học ở Helsinski, có một người bạn nói với em rằng rất nhớ Cô Tô, nơi ấy là đảo ngọc giữa nhân gian.
Anh chắn tầm nhìn của cô, ép cô chỉ nhìn mình anh, những lúc đôi mắt cô mơ màng, anh có cảm giác cô không thuộc về anh.
- Không phải quê anh ta ở Cô Tô sao?
Cô gật gật đầu, rồi nhắm mắt, tỏ vẻ buồn ngủ. Anh lay lay vai cô.
Cô trấn tĩnh lại, mỉm cười với anh, nói:
- Bá Vũ, em buồn ngủ quá.
Chính anh cũng thấy nực cười, tay họa sĩ kia đã chết rồi, anh còn tranh giành tình cảm với một người chết hay sao?
Anh thở dài, nằm xuống cạnh cô, với điều khiển, đóng trần nhà, ngăn cách họ với bầu trời.
Anh ghét những thứ khó nắm bắt. Cả một thời ấu thơ chỉ nhìn thấy đêm tối, khi trưởng thành lại gánh trên vai những thỏa thuận, đánh đổi và dối lừa. Một cuộc hôn nhân giả dối đánh đổi bằng giàu sang cả đời, những cuộc chơi thâu đêm, những bữa nhậu, cạnh tranh khốc liệt chốn thương trường…
Hạ Tuyết là vì sao duy nhất, người con gái mong manh như tuyết ấy đem hạnh phúc đến thế giới tăm tối của anh. Đối với anh, cô là không khí, là ánh sáng, là sự sống, là nồng nàn rượu say, là óng ánh mật ngọt.
Anh kéo chăn đắp cho cô, bàn tay lưu luyến trên làn da cô. Làn da cô nhiều lúc lạnh như hàn ngọc, cô vẫn thường đùa rằng đó chính là “ da như băng, xương như ngọc”.
Nhìn dáng cô nghiêng nghiêng say ngủ, tóc đen trượt qua bờ vai gầy mỏng manh, anh lại muốn hỏi:
Khi nhắm mắt, em mơ về bầu trời Helsinski hay nhớ tới anh?