Trời sao trong mắt em – chương 3 – Cuồng si
Bá Vũ sắp đi công tác tại Paris, anh phải ký nốt một hợp đồng hợp tác với tập đoàn quản lý khách sạn ACCOR HOTELS cho dự án phát triển phía Đông đảo Phú Quốc.
Hạ Tuyết nghe anh nói, đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt chẳng rõ vui buồn. Cô biết để thực hiện được dự án này, anh đã trả giá rất đắt.
Năm ngoái, ngay khi chuyến bay thẳng đầu tiên từ Hà Nội đến Phú Quốc vừa được mở, anh đã dẫn cô tới hòn đảo ngọc tuyệt vời này.
Những kỷ niệm ngày ấy còn sống động trong anh.
Phú Quốc, ngày mà bọn họ đặt chân đến, còn lại nét hoang sơ mộc mạc mà nhiều vùng biển khác không có được.
Anh luôn cảm thấy Hạ Tuyết thuộc về biển xanh, chạm tay vào lòng biển, cô vui như nối lại chiêm bao đứt quãng.
Có phải nỗi buồn của em giấu trong lòng bể? Có phải chỉ có những con sóng ngoài khơi xa kia mới chạm được đến em, một em chân thật nhất? Anh đã nghĩ thế khi dắt cô đi trên bãi cát mịn.
Đôi chân trần trắng muốt của cô bị cát lấp lên, lấp lánh, chiếc lắc chân như có như không khe khẽ rung theo từng nhịp bước.
- Anh có cảm thấy, hòn đảo này thực sự có linh hồn không? – Cô nhìn anh, cười bí hiểm.
- Linh hồn? Em đang kể chuyện thần thoại à?
Cô gật gật đầu, quả quyết nói:
- Lúc nãy, em nghe được tiếng chào của những chú chim hải âu trên cao, và cả bầu trời, cả rặng dừa kia nữa…Em nghe được tiếng thuyền chài khua mái chèo gọi cá, đó là linh hồn của đại dương. – Cô nhặt một vỏ ốc, đưa lên tai anh – Anh nghe thấy chứ, vỏ ốc này gửi đến tiếng vọng của đại dương. Nó không muốn cô đơn, nó muốn có ai đó nghe được tiếng mình, nên em đã cố gắng lắng nghe, dù chẳng hiểu gì hết.
Anh bối rối khi cô kiễng chân, áp sát vào anh. Đêm đó, sao nhiều vô kể, tưởng như đã rất gần, rất gần, như giơ tay ra có thể thu được một nắm. Hai người chạy dưới trời sao, bị sóng xô ngã, cả anh và cô đều ướt nhẹp, cô nhìn anh, phá lên cười. Vị của biển đêm mặn mòi sâu thẳm, anh thưởng thức hương vị ấy trên người cô.
Đôi môi cô cong lên trong một nụ cười quyến rũ có phần hơn xảo quyệt. Có phải anh đang ăn trái cấm một cách cam tâm tình nguyện? Khi ôm cô trong tay, tan ra bên bờ cát, run rẩy khi những ngón tay dài thơm hương của cô trượt trên thân thể, anh đã hiểu cảm giác của những bậc đế vương khi xưa phải trả ngàn vàng cho một nụ cười giai nhân.
Thế xác và linh hồn của anh thấm đẫm hương thơm, giọng nói, ánh mắt, điệu cười của người con gái ấy. Lúc đầu chỉ là cảm giác chinh phục, còn giờ anh đã bị chinh phục, đã đầu hàng, đã trầm mê và đã sợ hãi.
Cả khi anh đã tan ra vì em, cả khi anh thậm chí không khống chế nổi mình, mà em vẫn dửng dưng.
Nỗi sợ hãi ẩn ẩn trong lồng ngực, anh giật mình tỉnh giấc giữa những cơn mê ngắn.
Cô rất dịu dàng, rất ngoan ngoãn, rất nồng nhiệt, nhưng cũng rất xa với.
Xứng đáng, tất cả đều xứng đáng. Biển xanh nói. Cát trắng nói. Vầng dương nói.
A, anh đã nghe thấy rồi.
Nàng kiêu ngạo vì nàng đã chinh phục được ngươi. Nàng bí ẩn vì nàng không muốn bị ngươi nắm bắt, vĩnh viễn đừng bao giờ trói buộc nàng, nàng sẽ chạy trốn, vĩnh viễn đừng phản bội nàng, vì nàng sẽ thương tâm.
Không nói với cô toàn bộ tình cảm, chính là đường lui duy nhất anh để lại cho mình.
Ngày rời khỏi Phú Quốc, anh vui vẻ nói với cô:
- Hạ Tuyết, hòn đảo này rồi sẽ thuộc về chúng ta: bầu trời, mặt biển, đất đai, thậm chí cả những cánh rừng già.
Cô không hiểu, một lúc sau mới vỡ lẽ ra:
- Anh định đầu tư vào đây sao?
Hạ Tuyết trầm ngâm nhìn bãi biển hoang sơ ít dấu chân người. Cô thật không thể hiểu nổi tại sao những doanh nhân như anh khi đứng trước thiên nhiên tươi đẹp lại chỉ muốn quy đổi ra tiềm lực kinh tế và lợi nhuận?
- Theo anh, nếu được đầu tư đúng hướng, Phú Quốc chắc chắn sẽ trở thành đặc khu kinh tế hàng đầu. Hiện giờ, sân bay Phú Quốc, cảng biển quốc tế An Thới cùng trục đường xuyên đảo Bắc - Nam đang dần được hoàn thiện. Anh đang nhắm đến việc quy hoạch và mua Bãi Sao để xây dựng resort đẹp nhất Đông Nam Á. Các tập đoàn lớn mạnh như Vin Group đã mua đứt bãi Trường, tức là thôn tính bắc đảo, nhưng vùng nam đảo hoang sơ vẫn còn là một miền đất hứa.
Cô mím môi, rồi nói:
- Vậy những người dân coi biển là kế sinh nhai?
Bá Vũ cười khẽ, xoa xoa tóc cô:
- Anh sẽ cấp cho họ vốn đầu tư thứ khác. Vùng đất này, nếu anh không nhanh, cũng sẽ là người khác nhắm tới, đến lúc đó, làm sao còn có phần của anh nữa?
Ánh sáng lấp lánh của những biển hiệu, khu nghỉ dưỡng sang trọng, những khu phố sầm uất, tất cả sẽ cướp đi linh hồn của biển, cô nghe tiếng tim đập trong lồng ngực anh, không biết nói gì thêm.
Bá Vũ đã nói là làm. Ngay sau đó, suốt một năm liền anh tìm mọi cách đấu thầu thắng được Bãi Sao. Nhưng anh đã để vuột mất Rừng quốc gia Phú Quốc vào tay tập đoàn Vin Group, đêm đó, anh không ngủ, liên tục gọi điện cho ai đó, mày nhíu chặt.
Nhưng anh không từ bỏ, thay vào đó, thúc đẩy xây dựng khu Resort đẳng cấp quốc tế Miracle. Cuối năm nay, khi dự án đã hoàn thành một nửa, anh hợp tác với tập đoàn quản lý khách sạn của Pháp Accor Hotels, một tập đoàn có mạng lưới khách du lịch toàn cầu. Nhưng anh còn phải cạnh tranh với một vài tập đoàn lớn khác.
Cô nhìn những sợi tóc bạc lấp lánh giữa một rừng tóc đen trên đầu anh mà xót xa. Anh mới ba lăm tuổi... Cô chẳng có cách nào giúp anh bởi vì họ không chung một thế giới.
Hạ Tuyết từng tò mò mà đọc tin tức về anh trên mạng, chỉ trong mười năm, anh đã có hàng chục resort lớn nhỏ khắp cả nước và thi thoảng có những bài báo viết về vợ anh – Lê Uyên. Người vợ chính thức của anh, có một đời tư quá mức phức tạp, nhưng cô ta lại sở hữu một hãng thời trang lớn trực thuộc Hồng Hải đồng thời thuộc ban lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
----------
Cô chống cằm nhìn dáng anh đang bận bịu trước bàn máy tính, tự dưng nhớ ra mình cần phải chuẩn bị hành lý cho anh. Cô khệ nệ lôi chiếc vali to đùng ra, gọi với vào:
- Anh lần này đi bao nhiều ngày thế?
- Khoảng năm ngày, anh sẽ về trước giáng sinh.
Cô nghĩ nên chuẩn bị thêm nhiều quần áo, đủ từ áo sơ mi đến áo khoác ngoài, à còn cả mũ và găng tay cô mới mua tặng anh nữa. Những vật dụng khác như sạc điện thoại, dao cạo râu, bàn chải đều nằm trong túi đồ cá nhân. Anh không thích dùng chung nên khăn giấy, khăn tay, khăn tắm là không thể thiếu. Quan trọng nhất vẫn là túi thuốc, cô ghi ra một loạt những loại thuốc cần mang từ thuốc cảm, dầu gió đến thuốc điều trị bệnh, thuốc tiêu hóa…mỗi loại đều dán ghi chú để anh tiện sử dụng.
Bá Vũ lay lay vai cô:
- Sao em ưu tư thế này? Cười lên một cái đi nào.
Anh xoa xoa một cái lên vầng trán đang nhíu lại của cô, bỗng thấy vui vui:
- Sao thế? Không nỡ để anh đi à?
- Không nỡ. Không muốn. Không thích.
Hạ Tuyết cười toe toét trước điệu bộ của anh rồi chạy vào phòng làm việc. Cô mở mail, bắt đầu nghiêm túc, cần mẫn trả lời thư của thính giả. Có những cô bé cậu bé mới mười mấy tuổi tâm sự về mối tình đầu, lại cũng có những người lớn cô đơn giãi bày chuyện công việc và hôn nhân, một số khác lại chỉ muốn review cho cô vài bộ phim, cuốn sách họ vừa đọc. Một số người tuần nào cũng gửi một lá thư cho cô như viết nhật ký, cô không bao giờ quên trả lời cho dù đêm nào cũng phải thức đọc bệnh án bệnh nhân.
Thông qua công việc này, cô kết bạn được với một người bạn qua mạng thú vị cũng là thính giả trung thành nhiều năm.
Tên facebook của người bạn ấy là Mystery, còn facebook của cô là Fairy.
- Chào cô tiên. Đố cô biết tôi đang ở đâu?
Cô gửi một hình con thỏ nhảy nhót cùng dấu hỏi lớn.
- Tôi đang ở nơi tường trắng, gối trắng, quần áo trắng.
- Anh đang ở nhà giam à?
Đến lượt Mystery gửi một dấu hỏi.
Hạ Tuyết gõ rất nhanh:
- Haha, anh làm tôi liên tưởng đến một thứ gọi là “biệt giam trắng”, một trong những hình thức tra tấn khủng khiếp nhất lịch sử nhân loại.
- Ồ, rửa tai lắng nghe.
- Đây nhé, người ta sẽ cho anh vào một biệt giam kín mít, cách âm, không có ánh sáng mặt trời. Từ nền nhà đến trần nhà đều màu trắng, thậm chí đến đồ ăn cũng là màu trắng, ở nơi đó, không có ngày đêm, không có sinh khí. Sau một tuần, phần người trong anh sẽ gần như bị triệt tiêu, chỉ còn lại phần con, các giác quan trở nên thừa thãi, ảo giác xâm lấn tâm trí, lúc này anh sẽ phát điên, la hét và mất đi bản năng sinh tồn.
Cô gửi cho anh một video thí nghiệm.
- Nghe cô kể, tôi bắt đầu sợ màu trắng rồi đấy!
- À, thực ra, màu trắng cũng chẳng đáng sợ, thậm chí trắng tinh khiết sẽ giúp anh lạc quan hơn. Nhưng nếu phải nhìn thấy màu trắng trong thời gian dài, anh sẽ có cảm giác như ánh sáng trắng đang “đốt” anh, nhẹ thì trầm cảm, nặng thì tự sát. – Cô dừng một chút, chợt nhớ ra. – Anh vẫn chưa nói rầng anh đang ở đâu đấy nhé.
Mystery gửi hình mặt mếu:
- Tôi đang ở trong viện. Nghe cô nói xong lại thấy may mắn vì mình không phải ở trong tù.
- Bị ốm hả?
- No no, tôi trúng đạn, nhập viện, suýt thì hy sinh vì nhiệm vụ.
Cô nửa tin nửa ngờ:
- Nghe cao cả quá đấy?
- Tôi theo đuổi một chuyên án ma túy cả năm nay, vừa phá được xong, may công an ập tới kịp lúc, không thì tôi toi rồi. – Mystery gửi icon thần chết – À quên mất, chưa nói với cô, tôi là nhà báo. Lúc nào ký sự được đăng lên, tôi sẽ gửi cô.
- Anh đừng nói thời gian qua anh nằm trong sào huyệt bọn buôn ma túy chat với tôi nhé? – Cô lè lưỡi.
- Cũng gần như thế, công việc mà. Tôi vẫn đều đặn nghe chương trình của cô đấy, đúng là càng ngày càng cuốn hút.
- Thật à, thanks nhé. Đợi tôi một chút.
Cô nghe thấy tiếng Thiếu Vũ gọi, vội ơi một tiếng.
Anh đứng trước cửa phòng ngủ, chắc vừa rút quần áo, làm bộ nghiêm mặt nói:
- Cả tuần nay, em toàn thức đến 1h sáng, ở lì trong phòng làm việc. Thính giả của em quan trọng hay anh quan trọng hả?
Cô bất lực nói:
- Chẳng phải anh là độc giả với thính giả được em ưu tiên nhất hay sao? Thôi được, mai anh đi công tác rồi, hôm nay đặc cách.
Cô chạy vào phòng, thấy nick của Mystery vẫn sáng, liền nói
- Tôi phải đi ngủ đây, hu hu, bye bye nhé.
- Người yêu cô lại bắt cô đi ngủ sớm hả?
- Ừ, anh ấy “tàn bạo” lắm, tôi chết mất, tôi chết mất…Thôi, khi khác nói tiếp nhé.
Cô tắt máy tính, thu dọn bàn làm việc, mở hé cửa phòng ngủ. Bá Vũ đang nghe điện thoại. Cô thích nghe giọng anh lúc trả lời điện thoại của cấp dưới, lúc từ tốn lịch sự, khi lại hóm hỉnh thân thiết. Hạ Tuyết chẳng hiểu anh đang ra lệnh cấp dưới làm gì, cô chỉ
quan sát anh: hơi thở, giọng nói, dáng đứng, nét cười, cái nhíu mày, tất cả làm nên một anh chân thật, một con người đang tồn tại. Con người thường không mấy
nhận thức được sự tồn tại của người bên cạnh, cho đến khi người đó
tan biến, cô cũng từng như vậy.
Cô là một nhà văn, lấy con người làm đối tượng nghiên cứu, lấy chính mình làm vật thí nghiệm.