[Truyện dài]-Bí mật của người chồng-Full-Cẩm Sắt (trannhubaongoc dịch)

Tên tác phẩm - Viết bằng ngôn ngữ gốc: 老公的秘密
Tên tác phẩm - Tiếng Việt: Bí mật của người chồng
Tên tác giả: Cẩm Sắt
Tên dịch giả: trannhubaongoc
Thể loại: Truyện dài, lãng mạn.
Tình trạng tác phẩm gốc: Hoàn (Full)
Tình trạng tác phẩm dịch: Hoàn (Full)
Độ dài: Dẫn truyện + 10 chương (20 phần)


1382156461.jpg


VĂN ÁN:


Kết thúc như vậy sao? Dừng lại ở đây sao?
Để rồi lưu lại trong tim thứ tình cảm làm anh trằn trọc thao thức?
Lần đầu là vì sự ràng buộc của đạo đức, anh không đành lòng làm cô bị tổn thương, vậy nên đã lựa chọn buông tay.
Lần này là cơ hội cuối cùng mà ông Trời dành cho anh, nếu như anh lại từ bỏ thì sẽ là kết thúc vĩnh viễn.
Rời xa… Rồi lãng quên sao?
Không… Anh không cho phép kết thúc như vậy.
Lần này không có ai xen vào giữa họ, anh làm sao có thể buông tay như vậy?
Ngay cả khi mỗi phút mỗi giây anh đều phải chịu đựng sự thấp thỏm lo âu vì lời nói dối có thể sẽ bị vạch trần bất cứ lúc nào, hay cho dù lúc bí mật cất giấu đằng sau anh bị phát hiện, cô có thể sẽ vì vậy mà oán hận anh, thậm chí không tha thứ cho anh đi chăng nữa, anh cũng sẽ dùng cả trái tim mình mà yêu cô, sẽ cố gắng làm cho cô hài lòng, để rồi trong lòng cô chỉ có thể có hình bóng anh, để ánh mắt cô chỉ nhìn thấy được anh, để cô không nỡ rời bỏ anh một lần nào nữa…


 
Chỉnh sửa lần cuối:

Bút Chì Gỗ

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
16/2/15
Bài viết
114
Gạo
180,0
CHƯƠNG 10 - PHẦN 1

Lương Thiếu Thanh không từ chối được sự nhờ vả của bạn thân, cuối cùng cũng đến Đài Nam giúp anh họ của cô ấy.

Bạn thân nói rằng anh họ là một đạo diễn, thường chỉ với một mệnh lệnh liền làm cho người ngã ngựa đổ, trợ lý của anh họ luôn không ngừng năn nỉ xin xỏ, chỉ thiếu nước quỳ xuống nữa thôi; cô ấy cũng vốn không phải lòng dạ sắt đá, vì vậy chỉ có thể đồng ý, nhưng vì gần đây có một vụ án nên không thể nào phân thân được, chỉ còn cách đổi cô đến thay thế, bạn thân đã gặp khó khăn, đương nhiên cô phải giúp đỡ.

Dù sao công việc cũng đơn giản, chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi bên cạnh đạo diễn, với kinh nghiệm thường chăm sóc những dũng sĩ lắm chiêu ở trường mầm non, đối với người đàn ông trưởng thành chắc có thể thuận lợi hơn.

Kết quả là cô đã nghĩ quá đơn giản.

Người đạo diễn cao cao tại thượng này thật đúng không phải người bình thường, không chỉ kén chọn đối với nước uống mà đến cả thức ăn trong cơm cũng kén chọn không kém.

Những ngày đầu, cô mua không được ngon, anh mở ra nhìn, tâm tình không tốt liền không ăn nữa, dù không nói gì, nhưng cũng làm lòng cô thấy có lỗi.

Những người khác nhìn thấy, đều an ủi cô không có chuyện gì, đạo diễn xưa này vốn là như vậy, may mà tuy là khó hầu hạ, nhưng không mắng chửi thô lỗ.

Trong lòng Lương Thiếu Thanh nghĩ rằng mình đến đây là để giúp bạn thân, cũng không nên để cho anh họ của cô ấy nhịn đói? Hơn nữa sự nhẫn nại và ý chí của cô sớm đã được bồi dưỡng từ khi còn bé, nên càng hăng hái muốn thử làm vui lòng anh ấy.

Cô nhìn anh như một thách thức khó khăn, không làm anh hài lòng thì không bỏ cuộc, đây chính là sự bền bỉ của cô, cũng là chuyện quan trọng, chỉ cần đạo diễn không vui, những người khác cũng sẽ gặp xui xẻo, cô đã đến làm trợ lý, ắt cần phải hoàn thành công việc, như vậy mới không hổ thẹn với nhờ vả của bạn thân.

Cô quan sát đạo diễn ba ngày, phát hiện ra một chuyện, thế là cô âm thầm lén lút làm một việc.

Tối hôm đó, mọi người đều ăn cơm ở nhà ăn, chỉ có duy nhất đạo diễn không xuống lầu, Lương Thiếu Thanh cũng không ăn cơm mà cầm dụng cụ lên lầu gõ cửa phòng đạo diễn, lúc cửa mở, anh tỏ vẻ không mấy vui vẻ nhưng cũng không dọa cô sợ.

- Đạo diễn, anh ăn cơm chưa?

Cô mỉm cười, không có ý đồ gì.

Tôn Ký Viễn nhận ra được người phụ nữ ngốc nghếch dường như đều để anh nhịn đói trong ba ngày này, nhưng bởi vì là bạn thân của em họ, đã được cô ấy dặn đi dặn lại là không được đắc tội, thật không biết tại sao anh lại xui xẻo như vậy.

- Có chuyện gì sao?

Anh lạnh lùng hỏi.

- Là như vậy, đây là cơm em đặc biệt đi mua cho anh, chủ quán đảm bảo rằng nó thích hợp với người bị đau dạ dày, đạo diễn có muốn thử xem sao không?

- Cô làm sao biết tôi đau dạ dày?

Bởi vì những thói quen xấu trước kia buộc anh giờ phải ăn cơm đúng giờ, hơn nữa không được cho quá nhiều dầu mỡ, nhưng những điều này anh không nói với bất kỳ ai, thậm chí đến cả em họ của anh cũng không biết, một người mới đến có ba ngày như cô ấy sao lại biết được?

- Em thấy mỗi lần anh ăn cơm đều nhấn tay ở bụng, rồi những thức ăn còn thừa lại đều là thứ có quá nhiều dầu mỡ, em đoán chắc là do bệnh về dạ dày, nên mới đặc biệt kén chọn, thực ra anh cũng đừng nên quá để bụng, có thể để cho những người khác biết, như vậy mọi người cùng giúp anh chú ý, nếu không ngày nào đó anh ngất xỉu, anh cần gọi những người khác giúp thì phải làm sao?

Đau dạ dày là bệnh của anh, việc của anh, những người bên cạnh không thể nào giúp anh chia sẻ, anh cũng không cho rằng cần phải nói ra, nhưng giờ người chu đáo như cô đã biết được, không khỏi làm anh bất ngờ, Tôn Ký Viễn cúi đầu nhìn hộp cơm, đột nhiên đối với người phụ nữ trước mặt có chút cảm tình.

- Cô đã ăn chưa?

Lương Thiếu Thanh đung đưa một hộp cơm khác.

- Lát nữa em về phòng ăn, thực ra em cũng không quen ăn thức ăn bên ngoài, anh ăn từ từ, nếu hợp khẩu vị ngày mai lại nói với em.

Nói xong, cô rời đi.

Tôn Ký Viễn đóng cửa, nhìn những đĩa thức ăn tinh tế tỉ mỉ trên bàn, anh vốn chẳng có khẩu vị gì, thế là anh mở hộp cơm ra, hương thơm bỗng lan tỏa, những món ăn bêntrong đơn giản nhưng từ màu sắc của nó có thể thấy được sự tận tâm của người đầu bếp, tuy anh không phải là nhà dinh dưỡng những cũng nhìn ra được hộp cơm này không những có màu sắc, hương vị mà còn đẩy đủ dinh dưỡng, trong đó càng không thể thiếu đi những thực phẩm tốt cho dạ dày.

Thực sự có loại cơm hộp đặc biệt nấu cho người đau dạ dày sao?

Anh hoài nghi ăn một miếng, một chút cũng không dầu mỡ, thanh đạm giống như mùi vị của bếp ở nhà nấu ra vậy, bỗng nhiên, lòng anh thầm cười, người phụ nữ này đã nói dối anh.

Ăn xong hộp cơm này, tâm tình anh đặc biệt tốt. Sáng hôm sau, anh dậy sớm xuống lầu ăn sáng, đúng lúc gặp Lương Thiếu Thanh cũng muốn xuống lầu.

- Đạo diễn, chào buổi sáng.

Lương Thiếu Thanh chào hỏi lễ phép.

- Sớm vậy sao, không ngủ thêm chút nữa?

Lần này Tiểu Phan không thể đến cùng, vốn muốn nhờ em họ đến, không ngờ người đến lần này lại càng thích hợp hơn, anh rất hài lòng.

- Đã quen rồi.

Gần đây may mà đến lượt cô nghỉ theo lịch, mới có cơ hội có thể đến để giúp đỡ.

- Cô làm nghề gì?

- Giáo viên mầm non.

- Vậy chắc rất có sự nhẫn nại.

Chẳng trách có thể vì anh mà nấu nướng, cũng có lẽ chỉ có người phụ nữ như vậy mới có thể bao dung sự tùy hứng của anh.

- Xem như vậy cũng được, em rất thích trẻ con, tuy chúng có lúc rất ồn ào, nhưng không có suy tính gì, không biết so đo tính toán, ở cùng chúng vô cùng vui vẻ.

Tôn Ký Viễn nhận ra cô thực sự yêu trẻ con bằng trái tim mình, điều này làm việc anh kỳ quặc bài xích với trẻ con dần dần biến mất.

- Tôi nghe trẻ con thời nay không dễ dạy bảo, đưa nào cũng đều nghịch như quỷ.

Lương Thiếu Thanh không khỏi gạt đầu đồng ý.

- Không sai, trẻ con bây giờ rất tinh quái, không thể giảng thuyết đạo lý quá nhiều, càng không thể quá giáo điều, nếu không chúng không muốn nghe, vì vậy chúng ta chỉ có thể coi chúng như bạn, chúng rất tinh anh, học rất nhanh, vì vậy cách giáo dục chúng cũng cần điều chỉnh.

- Nghe vậy chắc cô rất biết cách giáo dục trẻ con.

- Không sai, chỉ cần thật lòng yêu, tự nhiên sẽ cảm nhận được chúng.

- Cô nhất định là một người mẹ tốt.

- Cám ơn.

- Phải rồi, cám ơn cơm hộp tối qua của cô, nếu có thể, tôi hi vọng hôm nay lại được ăn.

- Được, nhưng… Chỉ có vào buổi tối, bởi vì chủ quán đó rất kỳ quái, chỉ bán vào buổi tối.

Thực tế là buổi trưa cô không có thời gian để đi mượn nhà ăn, chỉ sau khi tan làm mới có thời gian.

- Không sao, có ăn là được, ngoài ra phiền cô giúp tôi cám ơn bà chủ đã vất vả rồi.

Anh mỉm cười, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng.

Lương Thiếu Thanh bỗng khựng lại, xấu hổ đỏ mặt, rõ ràng là Tôn Ký Viễn cám ơn chủ quán, vì sao ánh mắt cứ nhằm vào mình, chắc không phải đã bị anh biết hết rồi chứ?

- Vâng… Vâng ạ.

Nhất thời Lương Thiếu Thanh lắp bắp, có chút hối hận khi gặp phải anh ở trong thang máy.

Cửa thang máy mở, hai người bước ra, Lương Thiếu Thanh vốn muốn nửa đường bỏ chạy, đang lúc chưa nghĩ ra lí do gì thì anh đã quay người lại, nhìn cô mỉm cười, gọi cô ngồi vào, lúc này cô không ngồi không được.

- Ở đây ăn sáng theo phong cách Hồng Kông, muốn ăn gì?

- Em không kén chọn, đều được cả.

- Em thật dễ nuôi.

Anh dường như hài lòng nói.

- Em nghĩ ăn uống vốn dĩ là hưởng thụ, dù có ăn phải thứ không ngon cũng có thể nhắc nhở bản thân lần sau đừng mua nữa.

Tôn Ký Viễn nhìn cô mở chiếc khăn trắng trải lên chân, rồi tỉ mỉ dùng khăn giấy lau bát đũa cho hai người, giống như coi anh là người thân, nhưng anh vẫn cảm thấy cô là coi anh như đứa trẻ.

- Có điều anh đặc biệt hơn, bởi vì anh bị đau dạ dày, thói quen ăn uống cần phải sửa, nếu không càng ngày càng nghiêm trọng thì thê thảm luôn, biết chưa?

Cô ấy thực sự xem mình như là đứa trẻ ở trường mầm non.

- Vâng, thưa cô giáo.

Câu trả lời của anh nhất thời làm Lương Thiếu Thanh đỏ mặt, vội cúi đầu xin lỗi.

- Đạo diễn, thật ngại quá, là bệnh nghề nghiệp của em.

- Anh thích bệnh nghề nghiệp của em.

Không chỉ có bệnh nghề nghiệp của cô, Tôn Ký Viễn phát hiện ra bản thân mình mấy ngày này, ánh mắt không thể rời khỏi cô… Người phụ nữ này đối với ai cũng đều rất khách khí, nhìn dường như không có lập trường, hiền lành đủ để bị người ta bắt nạt, làm sao biết cô cũng có cá tính, chỉ là cô không tự mình trực tiếp thể hiện ra, mà là ánh mắt, giọng điệu nói lên điều đó, làm người ta cũng không dám xem thường cô.

Cô giống như dòng nước đang chảy xuôi dòng, không thể chảy ngược, cho dù trải qua bao nhiêu khúc quanh co, bao nhiêu ghềnh thác, đều không thay đổi bản chất như nước của cô… Trong suốt, mềm mại lại nhẫn nại âm thầm xuyên qua ghềnh đá.

Sự nhẫn nại này so với tính tùy hứng của anh thật đúng là khác nhau một trời một vực.

Cô có ưu điểm mà anh không có, có tính cách mà anh yêu thích, cô giống như một đám mây mềm mại có thể bao lấy những khuyết điểm của mọi người, bảo anh làm sao không muốn bá đạo chiếm giữ lấy cô chứ, để làm nũng bên cạnh cô.

Sau khi kết thúc đợt quay ở Đài Nam, hai người sẽ tạm biệt.

Kết thúc như vậy sao?

Để lại trái tim anh trằn trọc khó ngủ, buông tay tại đây sao?

Không… Một chút anh cũng không muốn, anh là kiểu người hành động, một khi có dự định liền sẽ vạch lên kế hoạch, không lãng phí thời gian, thế là anh đã nghe ngóng được nơi cô sống và trường mầm non cô dạy, dùng tất cả các mối quan hệ tìm ra được con trai của em họ Tiểu Phan sống ở thành phố nơi Lương Thiếu Thanh sống, thế là mềm rắn đủ cả, thậm chí còn bỏ tiền , để con trai của em họ Tiểu Phan vào học trường mầm non đó.

Sau cùng, anh lấy thân phận chú để đi đón thằng bé tan học.

Hôm nay nhà trẻ tan học, vô cùng bất ngờ khi gặp được Tôn Ký Viễn, đặc biệt là đón trẻ tan học.

- Đạo diễn?

Cô có chút bất ngờ, người đàn ông như vậy làm sao có thể dịu dàng như vậy với trẻ con.

Tôn Ký Viễn dẫn tên quỷ nhỏ đang căng thẳng, đi đến trước mặt Lương Thiếu Thanh.

- Đã lâu không gặp.

- Anh là gì của Tiểu Hào?

- Chú.

Tiểu Hào ngẩng đầu lên đôi mắt mông lung, nhưng lại khóc không ra nước mắt, cậu… Cậu làm gì có chú chứ, hu hu, chú Tôn lạnh lùng không nói gì, làm cậu rất sợ, rất sợ.

Lương Thiếu Thanh liền hiểu ra, chủ động nắm tay Tiểu Hào, dịu dàng vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cậu có ý bảo yên tâm.

- Tiểu Hào, cháu có quen chú này không?

Tiểu Hào nhìn Tôn Ký Viễn một cái, lại nhìn Lương Thiếu Thanh, sụt sịt gật đầu. Chú Tôn này có đến nhà cậu mấy lần, mỗi lần đến đều tặng cậu quà, cậu rất thích những món quà nhưng lại cảm thấy chú Tôn rất khó gần, thực ra là có chút sợ hãi, nhưng mẹ lại nghe lời chú Tôn, hu hu, cậu có thể nào bị mang bán đi hay không?

- Vậy chú Tôn sẽ đưa con về nhà, phải không?

Tiểu Hào lại gật đầu, đây là điều mẹ đã căn dặn, nói sau này chú Tôn sẽ đưa cậu về nhà, hu hu, cậu rất sợ, rất sợ… Chú Tôn có đánh cậu hay không?

Lương Thiếu Thanh vuốt mặt Tiểu Hào, tỏ ý bảo cậu yên tâm.

- Con hãy tin cô, chú Tôn này thật ra là người tốt, tuyệt đối sẽ không ức hiếp con, vì vậy không phải sợ, có được không?

Cô giáo Lương đã nói như vậy, cậu cũng có chút yên tâm, dù sao cô giáo Lương vẫn luôn nói không được nói dối, có lẽ sẽ không gạt cậu.

Tiểu Hào gật mạnh đầu, nhìn Tôn Ký Viễn, lộ ra vẻ mặt kiên cường, Tôn Ký Viễn lại chẳng biết phải làm sao.

- Tiểu Hào, con để cặp sách ở đây, rồi đi chơi với các bạn trước, cô giáo có chuyện muốn nói với chú con một lúc.

Lương Thiếu Thanh nhìn biểu hiện của hai người lòng thầm cười.

Tiểu Hào nghe xong nói vâng, đặt cặp sách xuống rồi dường như nghĩ ra điều gì quay lại nói:

- Cô giáo Lương, chú Tôn không phải là chú ruột của con, chú ấy là bạn của bác Phan.

Nói xong liền nhập hội với bạn cùng lớp, vui đùa ở phòng trò chơi, hoàn toàn không biết rằng bản thân vừa tiết lộ bí mật của một ai đó.

- Thì ra anh không phải là chú ruột của Tiểu Hào, vậy sao anh lại đến đón cậu bé tan học?

- Em họ của Tiểu Phan gần đây bận việc công ty, Tiểu Phan cũng bận, vì vậy nhờ người gần đây nhàn rỗi nhất như anh, dù sao nhàn cũng nhàn rồi, nên anh đến thôi.

Anh tùy ý giải thích, không bận tâm suy nghĩ, bởi vì sự tự nhiên này sẽ lấy được lòng tin của Lương Thiếu Thanh.

- Thì ra là vậy, xem ra con người anh không tệ, chỉ cần biểu hiện ấm áp một chút, có lẽ sẽ ăn trọn điểm.

- Làm người tốt như vậy có tác dụng gì?

- Em thấy rất có tác dụng, chẳng lẽ anh hi vọng những người anh yêu quý khi gặp anh đều bị dọa cho phát run lên sao?

- Không muốn.

Anh vốn không muốn Lương Thiếu Thanh sợ mình.

- Vậy thì đúng rồi, vì vậy anh nên cười nhiều một chút, mỉm cười chính là ngôn ngữ chung cho cả thế giới.

Cô nói xong, để lại cho anh một nụ cười rực rỡ nhất.

Tôn Ký Viễn sững sờ một lúc, có chút ảo não vì sao lại không mang theo máy ảnh, tuy anh đã không còn chụp ảnh nữa, nhưng anh rất muốn chụp cô, cho dù biểu tình nào, động tác nào anh cũng đều muốn cất giữ lại.

Anh thích nụ cười của cô, thật muốn mang cô hòa tan vào trong lòng mình.

Sau ngày hôm đó, bởi vì Tiểu Hào, họ dần dần quen thuộc, anh biết cô là trẻ mồ côi, chỉ cần có thời gian rãnh, anh sẽ cùng cô trở về thăm cô giáo Từ một tay đã nuôi lớn cô ở cô nhi viện.

- Em bị vứt ở trước cửa cô nhi viện vào một ngày mùa đông, trên người chỉ để lại mảnh giấy có viết tên em, kịch bản rất cũ phải không? Nhưng nó đã xảy ra với em, em không biết cha mẹ em là ai, có đến đón em hay không, dù sao không có họ cũng chẳng sao, em còn có cô giáo yêu thương em nhất, bà ấy đối với em rất tốt, dạy em không được cảm thấy xuất thân đáng thương, bởi vì người đáng thương hơn em còn rất nhiều, ít nhất cơ thể em khỏe mạnh không có dị tật, có nhiều người tuy xuất thân phú quý nhưng lại suốt đời phải nằm trên giường, vì vậy sau đó em rất nhẹ lòng, bà ấy còn động viên em học hành, nhất định phải trở về giúp bà ấy.

Lúc này, Tôn Ký Viễn đang đứng cạnh cô cùng cô rửa bát.

Đối với người đàn ông có thể xắn tay áo lên lặng lẽ làm việc nhà này, Lương Thiếu Thanh khâm phục sâu sắc, ít nhất trong số những người đàn ông cô quen biết không có ai nguyện làm như vậy, hơn nữa còn là vì những người lạ không quan trọng.

- Làm người hiểu được chuyện “uống nước nhớ nguồn” là rất tốt.

Anh từ tốn nói.

- Ký Viễn, con người anh thật tốt.

Ngoài hai người bạn quan trọng nhất, anh là người đàn ông đầu tiên lắng nghe quá khứ của mình, cô đối với anh rất có thiện cảm.

Qua mấy tháng quen biết, họ đã trở thành những người bạn chuyện gì cũng có thể tâm sự, họ có thể bàn luận về phim ảnh, tin tức, sách báo, sở thích, những đề tài vô vị khác dưới khả năng đạo diễn của anh cũng trở nên rất thú vị, sự hiểu biết và tình cảm giữa họ cũng dần dần ấm lên.

Cô dần dần phát hiện ra người đàn ông này hiểu cô còn hơn cô hiểu mình, cuộc đời của cô dường như không thể thiếu đi anh ấy được nữa.

- Không cần phát thẻ người tốt cho anh, anh không phải người tốt.

Anh vốn không cho rằng mình là người tốt, nếu không có ý đồ xấu sao lại có thể ân cần như vậy, chỉ là sự ân cần này có thêm sự dịu dàng.

- Vì sao đàn ông dường như không muốn làm người tốt?

Không biết đã bao nhiêu lần được nghe lời kiểu như vậy rồi.

- Bởi vì đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.

Thì ra là vậy.

- Nhưng mà, em thích người tốt.
 

Bút Chì Gỗ

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
16/2/15
Bài viết
114
Gạo
180,0
CHƯƠNG 10 - PHẦN 2

Vậy anh nguyện làm người tốt vì em… Tôn Ký Viễn nói thầm trong lòng.

Nếu đổi lại là những người phụ nữ khác, anh sớm đã dùng lời ngon tiếng ngọt làm cho đối phương mất phương hướng, nhưng lúc này đối phương là Lương Thiếu Thanh, là người phụ nữ là anh động lòng, anh sẽ thấp thỏm lo âu, căng thẳng, sẽ nổ lực làm cho cô hài lòng, muốn làm cho mắt cô chỉ nhìn thấy được mình anh.

Anh lúc đó như một con nhện, đang nhẫn nại giăng tơ để chờ đợi con mồi đến cửa.

Anh từ từ bày ra thiên la địa võng, chính là để con mồi từ đó không có cách nào thoát ra được nữa.

- Người tốt đa số không hiểu được tư tưởng tình cảm, sẽ không biết được em đang nghĩ gì.

- Không sao, con người em cũng đơn điệu, không thích cái gì gọi là tư tưởng tình cảm, còn về suy nghĩ nội tâm, nếu mãi mãi không nói, đối phương đương nhiên sẽ không biết, tất nhiên cần trao đổi nhiều hơn mới duy trì được tình cảm.

Trong quan điểm về tình yêu, cô có cách lí giải của mình.

- Cũng đúng.

- Chờ chút, chỗ này của anh bị dính bọt xà phòng.

Lương Thiếu Thanh vừa nói vừa lấy mu bàn tay lau đi bọt xà phòng trên mặt anh, cô ngơ ngẩn nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên cảm thám nói:

- Anh trông rất đẹp trai, chỉ nhìn khuôn mặt này thôi cũng sẽ cảm thấy dường như đa yêu anh rồi.

- Thì ra em yêu anh chỉ vì khuôn mặt này sao?

Tôn Ký Viễn nắm lấy cơ hội mạnh dạn khơi gợi.

Cô yêu anh?

Không… Cô vốn không có, cô chỉ là… chỉ là… Trong đầu nghĩ cách làm thế nào để trả lời, nhưng cổ họng đến một chữ cũng không phát ra được, thậm chí cũng không có cách nào phản ứng kháng cự lại khuôn mặt đang áp sát lại của anh.

Trong chốc lát, trong lòng dâng lên một tia chờ mong… Như vậy là không đúng chăng?

Tôn Ký Viễn dần dần rút ngắn khoảng cách giữa họ, anh lại gần ngửi mùi hương của cô, rồi giữ chặt gáy cô, đặt lên một nụ hôn dài.

Anh mút lấy đôi môi cô, khiêu khích lưỡi cô, mục đích muốn dùng sức hút đàn ông bá đạo chiếm lấy lí trí của cô, anh muốn cô, đã muốn từ rất lâu, từ lúc cô mang đến cho anh hộp cơm tự tay mình nấu, trái tim anh đã không còn tĩnh lặng được nữa, xưa nay chưa có một người phụ nữ nào làm anh bận tâm, việc chú ý đến nhất cử nhất động của cô cũng không làm anh cảm thấy vô vị, cô giống như hương vị một một cuốn phim cũ đáng được xem đi xem lại, mà anh là người xem duy nhất.

Nụ hôn của cô thật ngọt ngào, môi cô rất thơm, cả người cô dường như tỏa ra hương thơm vị sô cô la, mãnh liệt thu hút lấy lí trí của anh, làm anh say đắm cô đến muốn ngừng mà chẳng được.

Anh thực sự rất thích cô, thích đến nỗi chỉ cần cô gật đầu, anh liền lập tức cưới cô.

- Thiếu Thanh… Thiếu Thanh…

Anh thì thầm tên cô, cho dù có nhắm mắt lại cũng vẫn đầy ắp hình ảnh của cô.

Lương Thiếu Thanh vốn đang đắm chìm cuối cùng cũng giật mình tỉnh lại sau tiếng gọi của anh, cô dùng hết sức lực mới đẩy được anh ra, tạo ra được một khoảng cách.

Cô thở, khuôn mặt hoảng loạn.

Anh không hiểu vì sao, rõ ràng trong đáy mắt cô cũng nhìn ra được sự say đắm, tuyệt đối không thể là anh tự mình đa tình.

- Sao vậy?

- Anh… Anh không biết rằng em đã kết hôn rồi sao?

Cô nhẹ nhành quăng ra một quả mìn gây sốc.

Trong chốc lát, mặt nước khuấy động dâng lên ngọn sóng cao nghìn trượng hướng về phía anh, triệt để nhấn chìm anh, làm anh rơi vào đại dương sâu không thấy đáy.

- Em… Kết hôn rồi sao?

Cô trẻ trung như vậy, nhìn thế nào cũng không giống vợ của tên đàn ông đáng chết nào đó.

Lương Thiếu Thanh thảng thốt liền hít thở sâu để ổn định trong lòng:

- Yên Phấn nói đã đề cập qua với anh.

Lúc đầu cô định từ chối chuyến đi Đài Nam, chính là sợ chồng sẽ không vui, bạn thân nói kể qua tình hình của cô, nếu có việc đột xuất, cô có thể tùy ý quay về Đài Bắc, vì vậy cô mới đồng ý.

- Cô ấy nói em chưa có người yêu.

Anh đã tin, vì vậy mạnh mẽ theo đuổi, trong đầu vốn muốn bày tỏ tâm ý của mình, ai biết được giờ lại xảy ra tình huống lúng túng như vậy, thật là quá ngốc.

- Em nghĩ chắc là hiểu nhầm… Đúng rồi, em nhớ ra rồi, ban đầu Yên Phấn dường như là nhờ một người bạn giúp đỡ, nhưng sau đó người bạn kia bận đọt xuất nên mới tìm em.

Thế nên mới tạo ra sự hiểu nhầm tai hại như vậy, cô không ngờ Tôn Ký Viễn lại có ý với mình.

- So?

Anh hỏi lại như là điều hiển nhiên, giống như cho dù cô đã kết hôn cũng không ảnh hưởng đến quan hệ giữa họ.

- Chúng ta như vậy không đúng, hoặc lúc đầu là hiểu lầm, anh đã biết rồi vậy thì không nên tiếp tục sai nữa, cần phải dừng lại ở đây.

Cô cho rằng Tôn Ký Viễn biết thân phận đã kết hôn của mình nên không nghĩ nhiều, đơn thuần cho rằng họ chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, nào ngờ lại xảy ra sự hiểu nhầm này.

- Em rất yêu anh ta?

Lương Thiếu Thanh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, do dự một lúc, biết rõ không nên do dự để anh có được cơ hội lấn tới, thế mà cô cứ do dự… Bởi vì cô thực sự không biết rõ tình cảm của bản thân đối với chồng là thế nào?

Lúc đầu, họ thực sự thích nhau, thế mà chỉ kết hôn sau một năm, người chồng lăng nhăng lại chứng nào tật nấy, cô không nghe lời can ngăn đừng kết hôn của bạn thân, bây giờ đau khổ tất nhiên không thể nói ra, chỉ có thể để trong lòng tự mình chịu đựng, cô đối với chồng giờ đây còn lại gì, chính cô cũng không biết rõ, thậm chí những gì tốt đẹp đã qua giờ cũng giống như cửa kính sau màn mưa, không thể nhìn rõ được nữa.

Cô và chồng, chỉ còn lại bản hợp đồng hôn nhân để duy trì mối quan hệ mỏng manh như cánh ve.

Không phải chưa nghĩ qua việc kết thúc, nhưng đành chịu với sự cố chấp của cô, bởi cô vẫn muốn được hi vọng chút cuối cùng, nhìn quá nhiều cuộc hôn nhân hợp tan, lòng cô luôn có ước muốn trước sau như một đối với hôn nhân, cô hi vọng đời này chỉ có một người chồng là được, nhưng mà…

- Em yêu anh ấy.

Tôn Ký Viễn tốt như vậy, đáng có được đối tượng tốt hơn.

- Vì sao pahir nói dối?

Nếu là yêu, sao có thể trong những cuộc nói chuyện giữa hai người lại chưa bao giờ nhắc đến chuyện người đàn ông đó.

- Em không có. Ký Viễn, nếu anh không thể xem em như bạn bè bình thường, vậy xin anh hãy rời khỏi cuộc sống của em, xin lỗi.

Hai chữ sau cùng có cả sự buồn bã.

- Ly hôn đi!

Đây là cách tốt nhất.

- Không được, em không thể…

- Vì sao không thể? Trái tim em đã phản bội anh ta, chẳng lẽ ở lại sẽ tốt hơn cho anh ta sao? Nó chỉ làm cho anh bị giày vò.

Trong tình yêu, sự ích kỷ của anh, hoàn toàn là vì tính ương bướng của anh.

- Rõ ràng em có tình cảm với anh, em có thể lừa bản thân mình nói rằng chúng ta chỉ là bạn bè bình thường sao?

- Anh hoàn hảo như vậy, người thích anh nhất định rất nhiều, tuyệt đối không thiếu người như em.

- Anh chỉ cần một mình em.

Biết rõ cơ hội mong manh nhưng anh vẫn cố sức giành lấy.

- Xin lỗi, em không thể phóng khoáng được như anh.

Cô thực sự không có dũng cảm làm được chuyện vì tình yêu mà không màng tất cả, Cô đã kết hôn nên chịu sự ràng buộc, không thể muốn bay liền bay.

Sau đó, họ vì chuyện này mà suốt ba tháng liền không liên lạc.

Cho đến một hôm, cô vì bị cảm lạnh, chồng lại ra nước ngoài, nên cuối cùng cô mới nhìn thấy anh, hoặc nên nói là anh tự mình đến thăm cô đang bệnh nặng.

Cửa vừa mở, Lương Thiếu Thanh liền sững sờ, bởi vì cô thực sự không ngờ lại có thể gặp lại được anh.

- Anh đến thăm em, không định cho anh vào nhà sao?

Lương Thiếu Thanh ho nhẹ mấy cái, quay người bước đi. Cô biết rõ Tôn Ký Viễn đủ lí trí, không làm ra việc lỗ mãng.

- Em bệnh nặng, anh ta lại có tâm trạng đi xa.

Không phải anh chế giễu mà là nói hoàn toàn sự thật.

- Chuyện công, anh ấy không thể không đi.

Cô giải thích thay chồng.

- Đi khám bác sĩ chưa?

Là người làm anh rung động duy nhất trong cuộc đời này, căn bản không có cách nào từ bỏ ngang đây.

Cô gật đầu.

- Ăn gì chưa?

Cô lắc đầu.

- Đi nằm đi, anh nấu ít cháo cho em.

Lương Thiếu Thanh nhìn nhưng không dám hỏi, ngoan ngoãn trở về phòng nằm. Nửa tiếng sau, cô bị anh đánh thức dậy ăn, bởi vì cơ thể không khỏe, lại không muốn làm phiền người khác nên có lẽ cô chỉ có thể ăn thức ăn còn lại đêm qua, nghĩ đến việc có người nấu cơm cho cô, sống mũi thấy cay cay.

Rõ ràng người nên ở bên cạnh cô lại bỏ cô lại một mình, người không nên thân thiết lại một lòng vì cô.

Lòng cô rất đau.

- Không ngon sao? Tài nghệ nấu nướng của anh không giỏi như em, nếu thực sự không ngon thì không cần miễn cưỡng, anh gọi thức ăn ngoài cho em.

- Rất ngon, cám ơn anh. Chỉ là em nghĩ đến việc ngoài cô giáo của em ra, lần đầu có người nấu cho em ăn, em rất… Cảm động.

- Cảm động vậy thì ăn nhiều một chút, đừng làm anh lo lắng.

- Em đáng để cho anh đối xử tốt như vậy sao?

- Không phải vậy thì là gì, chẳng lẽ em cho rằng anh nhàn rỗi không có việc gì làm hay là có tấm lòng Bồ Tát sao?

Có lẽ là do không muốn cô đang bệnh nặng lại phải khó chịu, nên anh nói với giọng trêu đùa, Lương Thiếu Thanh hiểu được ý tốt của anh, hết sức cám ơn, nếu lúc này anh lại hỏi những vấn đề trọng tâm, chỉ e làm cô bệnh càng thêm nặng.

- Cám ơn anh.

Tôn Ký Viễn âm thầm nhìn cô, trong lòng đầy ắp sự xót thương, nếu hôm nay đổi lại anh là chồng cô, tuyệt đối không nhẫn tâm vứt bỏ cô một mình cô đơn chống chói với bệnh cảm, nhất định sẽ cẩn thận nâng niu yêu thương cô trong lòng bàn tay.

Sợi tóc rơi trước trán cô, anh đưa tay vuốt nó qua, cô ngẩng đầu lên, khóe mắt đã đỏ lên, anh không đành lại đưa tay nâng khuôn mặt cô lên.

- Em thực sự có thể nhắm mắt làm ngơ với anh sao?

Lương Thiếu Thanh nhìn anh, không nói gì.

Khoảng thời gian này, người thường nghe cô nói chuyện là anh, đi cùng cô đến cô nhi viện cũng chỉ có anh, thậm chí anh còn quen thuộc chuyện của mình nhiều hơn chồng, nếu vứt bỏ đi rào cản các mối quan hệ, có thể nói rằng anh là người hiểu cô nhất thế gian này, chỉ có thời gian nửa năm ngắn ngủi thôi, thế mà…

Khoan đã.

Cô gặp đúng người nhưng sai thời điểm, cái gì cũng không đúng nữa.

Chẳng lẽ cô vì một tình yêu khác mà ích kỷ kết thúc lời hẹn ước đã từng hứa.

Không… Không thể, cô thực sự làm không được, tuy tình cảm giữa cô và chồng không còn như trước, nhưng chồng đối với cô vẫn rất tốt, giữa họ còn có trách nhiệm, không thể nói cắt đứt là cắt đứt được.

- Xin lỗi… Nếu anh em thực sự yêu anh, thì đó chính là không trung thành với hôn nhân, nếu anh đến làm bạn với em cũng không muốn nữa, thì em cũng có thể hiểu.

- Chúng ta đương nhiên không thể là bạn bè, trước giờ anh chưa từng coi em là bạn.

Lúc trước không, sau này càng không thể, anh đối với cô tràn đầy sự ham muốn độc chiếm, vậy mà, cô chỉ có thể trốn tránh, điều này làm anh phẫn nộ lại vừa không biết làm thế nào mới không tổn thương cô.

- Xin lỗi…

Cô vẫn chỉ có ba từ này.

- Thậm chí đến suy nghĩ cũng không cho anh sao?

- Một khi em suy nghĩ, thì nó sẽ gây ra tổn thương, em không thể ích kỷ như vậy.

- Chẳng lẽ không có tình cảm vẫn có thể ép buộc đối phương sống chung dưới một mái nhà hay sao?

- Hôn nhân không chỉ có tình cảm, mà càng cần có trách nhiệm, anh có thể cho rằng em bảo thủ, nhưng không có cách nào khác, tính cách em là như thế, em vẫn luôn không hiểu tại sao lại có người không coi trọng hôn nhân như vậy, vì thế em cũng không thể làm ra chuyện như vậy…

Cô nhìn xuống, không dám nhìn anh vì sợ để lộ tâm tình.

- Trong lòng em có anh, đúng không? Không cần phải nói dối anh, ít nhất anh muốn biết lời thật lòng của em.

- Có…

Tôn Ký Viễn hít sâu, cho dù nghe được đáp án muốn nghe, ngực anh vẫn có một cỗ áp lực khó lòng giải tỏa, một khi cô đã quyết định thì sẽ không thay đổi, anh hiểu cô, cũng không muốn làm cô tổn thương.

- Em hi vọng anh từ bỏ em, phải không? Chỉ cần em nói, từ nay anh sẽ không đến làm phiền em nữa, mong em hiểu cho, việc không thành người yêu có thể làm bạn sẽ không thể xảy ra giữa anh và em, bởi vì anh không có cách nào nhìn em ngả vào lòng của một người đàn ông khác, vì vậy em không thể mong việc anh trở thành bạn của em, giữa chúng ra chỉ có một loại khả năng… Sẽ do em quyết định.

Lương Thiếu Thanh nhìn biểu hiện của anh dường như là đã có quyết tâm cuối cùng, cô hiểu rõ đây là cơ hội cuối cùng mà anh cho cô.

Cô rất có tình cảm với Tôn Ký Viễn, cô thích vẻ hài hước dí dỏm của anh, thích sự chăm sóc ân cần dịu dàng của anh, càng thích từng phút từng giây ở cạnh anh, thực ra cô vô cùng hiểu rõ những hành vi này đã phản bội hôn nhân, nhưng cô không thể nào khống chế được phần khao khát ấy trong lòng mình… Điều cô có thể làm chỉ là dùng lí trí để trói buộc mình.

Nếu ai cũng hát bài tình yêu vạn tuế, vậy thì chế độ hôn nhân vậy chẳng phải đáng buồn cười lắm sao?

Có lẽ cô cổ hủ hoặc là bảo thủ, nhưng đây là sự tôn trọng lớn nhất của cô đối với tình yêu.

- Xin lỗi…

Tôn Ký Viễn nghe xong đáp án của cô, không hề bất ngờ, giống như anh sớm đã biết trước hai chữ này, thế là anh đứng dậy, nhìn cô lần cuối, từ đó rời khỏi thế giới của cô.

Cô đã coi trọng hôn nhân, vậy thì, anh sẽ tôn trọng cách nghĩ của cô, bởi vì anh yêu cô.

Cho dù có muốn độc chiếm, cũng không muốn tổn thương cô.

Từ bỏ là điều đau khổ nhất sao?

Không, anh lại nghĩ, phải lãng quên sau khi từ bỏ mới chính là điều giày vò con người ta nhất.
 

Bút Chì Gỗ

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
16/2/15
Bài viết
114
Gạo
180,0
KHÚC VĨ THANH

Để lãng quên đi người phụ nữ đã từng chiếm vị trí rất lớn trong lòng, anh dành tất cả thời gia cho công việc, sau cùng dành được thành tựu lớn, nhưng trong lòng vẫn trống rỗng.

Anh phiêu bạt rất lâu, hình bóng của người ở trong lòng anh vẫn chưa hề phai nhạt, càng không có cách nào tìm người thay thế.

Yêu… Nếu có thể dễ dàng thay thế, vậy một chút giá trị cũng đã không còn.

Như những tác phẩm anh quay ra vậy, mãi mãi là độc nhất vô nhị, cho dù có mô phỏng cũng sẽ thiếu đi mùi vị.

Vì vậy, anh vẫn kiên trì với lựa chọn ban đầu, cho dù không có được, cũng không muốn dùng đồ thay thế.

Thứ anh cần, là duy nhất

Bây giờ, thứ anh quan tâm duy nhất cuối cùng cũng đã nằm bên cạnh anh.

***

Trị liệu với bác sĩ tâm lý nửa năm, người trong lòng anh cuối cùng cũng tạm biệt với những bóng đen quá khứ, bước ra khỏi khoảng ký ức không vui vẻ đó, qua sự giới thiệu của bạn bè cũng đã tìm được nhà trẻ thích hợp để tiếp tục công việc.

Làm việc cô yêu thích, nhìn cô vui vẻ với điều đó, anh cũng vui mừng cho cô.

Hôm nay là ngày họ cử hành hôn lễ.

Một buổi hôn lễ theo phong cách Tây đơn giản, địa điểm là ở Vườn Yêu Trẻ.

Họ chỉ mời những người bạn thân thiết, bao gồm người nhà của anh từ châu Úc xa xôi đến.

Lương Thiếu Thanh rất biết quan tâm, sau khi cô đồng ý lấy anh liền cùng anh định cư ở châu Úc, để anh có thể tận hiếu, vì vậy anh vô cùng cảm động, dù sao đó cũng là một đất nước xa lạ, tiếng Anh của cô lại không giỏi, gần đây ngoài công việc ra cô còn bận học thêm những kiến thức mới để thích nghi với đất nước mới, mỗi tối đều sẽ nhìn thấy cảnh cô chăm chỉ học tiếng Anh, điều này làm anh vừa vui vừa đau lòng.

Bình thường dáng vẻ khi ngủ của cô rất đoan trang, nhưng hôm nay miệng lại hơi mở, có lẽ là quá mệt.

- Thiếu Thanh, dậy thôi nào, đã tám giờ rồi.

Anh hôn lên má cô, vô cùng không nỡ nhưng vẫn là phải đánh thức cô dậy.

- Ừmm… Cho em năm phút nữa đi.

- Nhưng hôm nay là hôn lễ của chúng ta, em muốn bỏ lỡ nó sao?

- Hôn lễ…?

Lương Thiếu Thanh mắt còn ngái ngủ, chớp chớp, mí mắt vẫn chưa mở hẳn, miệng vẫn còn lẩm nhẩm hai từ này có ý gì, đợi đến khi hiểu ra, lí trí như điện xẹt qua, lập tức ngồi dậy.

- Hôn lễ…?

- Đúng, hôm nay chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, em muốn đi không?

- Đương nhiên có, sao anh không gọi em dậy?

Lương Thiếu Thanh vừa nói vừa xông vào phòng tắm vệ sinh, vài phút sau cô nhanh chân bước ra, vội vã trang điểm.

- Nhanh một chút là chúng ta có thể chuẩn bị xuất phát lúc chín giờ.

Lương Thiếu Thanh đứng trước bàn trang điểm, nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường ở đằng sau, giận dỗi thưởng cho anh cái nhìn khinh khỉnh.

- Thời gian của đàn ông và phụ nữ không giống nhau.

Tôn Ký Viễn xuống giường, hôn trộm lên má của vợ… Không, sau hôn lễ mới là vợ của anh chứ, bây giờ là vợ chưa cưới… Một cái.

- Yên tâm, chúng ta là nhân vật chính, chúng ta chưa tới, hôn lễ sẽ không thể bắt đầu.

- Chúng ta là nhân vật chính thì càng phải đến đúng giờ, được rồi, đừng làm ồn em nữa, em phải chuẩn bị nhanh một chút.

Lương Thiếu Thanh không thèm để ý anh, chuyên tâm trang điểm, không giống với lần kết hôn trước, lần này đơn giản nhưng ấm cúng, cô cũng trang điểm vô cùng tao nhã.

Cùng lúc cô đang cố gắng trang điểm, Tôn Ký Viễn cũng không mất bao lâu đã ăn mặc chỉnh chu, còn có thời gian làm bữa sáng cho người vợ chưa cưới, tâm trạng anh cự kỳ tốt, còn huýt sáo.

Năm mươi phút sau, Lương Thiếu Thanh cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, dáng vẻ e thẹn làm Tôn Ký Viễn nhịn không được chỉ muốn mang cô trở lại phòng mà âu yếm.

- Cục cưng, em thật dẹp.

Anh nhìn cô bước lại gần rồi nắm lấy tay cô hôn lên đó.

Cô cúi đầu mỉm cười.

- Anh làm một phần sandwich, lấp đầy bụng trước một ít.

- Ký Viễn, cám ơn anh.

Là tình yêu của anh giúp cô có thể nhanh chóng quay trở về quỹ đạo cuộc sống bình thường, nếu không có anh, có lẽ sẽ không có cô của hiện tại.

Anh mỉm cười không nói.

Qua một lúc sau, điện thoại anh truyền đến tin nhắn.

Cánh tay Tôn Ký Viễn vòng lại.

- Xe của Tiểu Phan đã đến rồi, đi thôi bà xã.

Dù sao một tiếng sau cô sẽ là vợ của anh, anh nói vậy có lẽ cũng không sao.

Cô vòng tay qua cánh tay anh, mỉm cười:

- Vâng, thưa ông xã.

Lát nữa thôi, họ sẽ trở thành hai người thân thiết nhất trên pháp luật, mặc dù cuộc sống của họ sớm đã không thể thiếu đi được đối phương.

Lần đầu gặp gỡ chỉ vì sai thời điểm, lần này, sẽ không còn ai có thể chia lìa họ được nữa…
 

Bút Chì Gỗ

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
16/2/15
Bài viết
114
Gạo
180,0

Bút Chì Gỗ

Gà tích cực
Nhóm Chuyển ngữ
Tham gia
16/2/15
Bài viết
114
Gạo
180,0
Bên trên