[Truyện dài] Cảm nhận/giới thiệu tác phẩm bạn yêu thích - Thông báo về việc bỏ tặng xu

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Nhanh chân nhỉ? Thi thoảng lại thấy mấy bài cảm nhận của bạn. :>
Này không phải cảm nhận đâu, giới thiệu thôi. =)) Tui cũng muốn dừng rồi cơ mà truyện hay nên tui muốn viết. Nàng cũng ham hố thì viết đi. Tui bảo kê. =))
Nhà đang vắng khách, xu đang đầy ú mà chả ai muốn lấy, welcome vô viết bài.
 

kietvan

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
21/8/14
Bài viết
20
Gạo
0,0
Mạn phép giới thiệu truyện này Vùng đất lãng quên của Tama16.
Đầu tiên xin phép nói một câu: Chán bỏ bà.
Mình đã viết truyện từ rất lâu và cũng từng định bỏ viết. Nhưng sau cùng vẫn không thể bỏ được, đành quay lại con đường tội lỗi chông gai. Sau một tuần quay lại đăng truyện, mình cũng đi nhong nhong xem có gì mới hay đột phá bom tấn gì mới trong đây không. Kết quả là truện ngôn tình vẫn chiếm phần nhiều trong đây, vẫn sến súa và dài hơi như ngày nào. Mình cứ tưởng là ngoài mình ra thì không còn ai khác dám vượt biên để viết thể loại khác (Chắc là là dạo này do châu Âu dựng hàng rào gai, lắp súng máy để bắn bỏ tại chỗ người vượt biên nên bà con mới sợ chết không dám qua!).
Hôm nay, trời xui đất khiến như thế nào mà thấy cái tựa Vùng đất lãng quên nằm gần đầu danh sách truyện, nỗi lòng căm hơn ghen ăn tức ở nổi lên. Vào xem thử. Ấn tượng đầu tiên, thấy tên một vài nhân vật lạ đặt theo kiểu nước ngoài, bắt đầu thấy ghét vì trước giờ vốn ghét tên lai căng trong truyện, nhưng do thể loại này là huyền ảo nên cho qua. Nhưng sau khi đọc một hơi. Truyện không quá xuất sắc nhưng đủ để chấm ở mức khá.
Câu chuyện kể về Dương, một cô bé bị lạc vào vùng đất do mình tạo ra trong trí tưởng tượng đã lâu nhưng cô lại quên mất nó. Và bỗng dưng vùng đất này trở thành hiện tực khi cô nhận được một lá thư hình mặt cú và cuộc phiêu lưu của cô bé bắt đầu từ đó. Tóm tắt thế thôi, có gì bà con tự vào xem nhé, gõ bàn phím nãy giờ mỏi tay.
Đọc câu chuyện, không hiểu sao mình bắt đầu nhớ lại cái ước mơ muốn trở thành nhà văn hồi mấy năm trước nhưng mãi cho đến giờ vẫn chưa thành hiện thực. Mình nhớ lại những thế giới mà mình từng tạo ra nhưng chưa từng viết nó ra trang giấy, mình cảm thấy sự vô trách nhiệm với ước mơ của mình, cố quên đi giấc mơ đó. Nhưng càng cố quên thì ước mơ đó lại càng hiện rõ ra, nhắc nhở rằng mình từng là con người sáng tạo như thế nào và đam mê với ước mơ đó ra sao.
Con người của trí tưởng tượng vô hạn.
Vì thế khuyến khích mọi người nên đọc thử câu chuyện Vùng đất lãng quên. Biết đâu sẽ có ai đó như mình, nhớ lại những ước mơ xưa cũ và viết ra nó thay vì chỉ gò bàn phím máy tính, suy nghĩ ra những câu chuyện gò bó, rập khuôn và không phải là chính mình.

PS: Chán bỏ bà là nói bản thân mình chứ không phải bạn tác giả kia. Và ai phụ trách cái font chữ tiếng Việt kiểm tra lại font đi nhé, nãy giờ gõ bàn phím bị nuốt chữ mấy lần.
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Và ai phụ trách cái font chữ tiếng Việt kiểm tra lại font đi nhé, nãy giờ gõ bàn phím bị nuốt chữ mấy lần.
Nuốt chữ là do máy bạn nhé, không liên quan đến font chữ. Hì.
Còn,
Chắc là là dạo này do châu Âu dựng hàng rào gai, lắp súng máy để bắn bỏ tại chỗ người vượt biên nên bà con mới sợ chết không dám qua!).
Dư từ.
Chẳng cần vượt biên đâu, viết trong lãnh thổ nước ta cũng tốt mà, hì.
Kết quả là truện ngôn tình

trở thành hiện tực khi cô nhận
Đọc xong thấy không biết nên đọc không, thay vì tập trung cái hay của truyện thì phân nửa là nói về bản thân bạn rồi.
 

Ry Hanna

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
10/8/14
Bài viết
445
Gạo
250,0
Cảm nhận truyện: Đơn phương.
Tác giả: Huyền Nhâm


Có một cuốn sách nói thế này: “Vẫn tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào là khắc cốt ghi tâm. Vốn tưởng rằng có thể quên đi người ấy, trải qua rất nhiều việc mới biết thế nào là không thể nào quên.”

Nói gần nói xa không bằng nói thẳng! Theo em thấy, Thanh Mai trong truyện Đơn phương của chị Huyền Nhâm là hình mẫu điển hình cho những đứa “ưa” đọa mình đọa người. Vì sao vậy? Vì cô ấy luôn nghĩ nhiều hơn nói nhiều. Tận sâu tâm khảm tự mặc định rằng ta làm vậy chỉ vì muốn tốt cho người này người kia. Nhưng sự thật thì sao? Cả ba cùng khổ.

Ví như việc Thanh Mai quay lại với Việt mà trong lòng vẫn nhớ đến Minh. Tại bước ngoặc ấy, theo em, một trăm phần trăm cô ấy đã hồ đồ. Vì sao ư? Vì nếu đã không bỏ, không buông được mối tình thầm lặng của mình với Minh. Vậy thì bằng lý do nào đi nữa cô ấy cũng đừng cho ai, cho bất kì người nào một tia hi vọng. Để họ thôi cố gắng, thôi chờ mong, để rồi tự đứng dậy sau vấp ngã. Có vẻ như vậy sẽ hơi ác, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài.

Chị tin không? Một chiếc vòng chỉ đẹp khi nó có vài viết xước. Ví như ngày em còn bé, mẹ mua cho em một chiếc vòng ngọc màu xanh. Em nâng niu nó hết mực, không dám đeo, chỉ dám cầm trên tay ngắm nghía. Đến độ đem vòng lên lớp khoe mẽ mà còn không cho bạn bè chạm vào. Ai cũng nhìn em bĩu môi cười khinh khỉnh, em cũng mặc kệ. Thế rồi một ngày chiếc vòng ấy bể. Em tiếc, tiếc vì mình chưa một lần đeo, tiếc vì nó còn quá mới.

Chuyện tình của Việt với Mai cũng y chang chiếc vòng ấy. Việt bảo vệ tình cảm của cậu đến nỗi chỉ dám ngắm chứ không dám chạm. Làm vậy là tốt sao? Là cao thượng sao?

Em thiết nghĩ, đến hồi mất Mai chắc Việt cũng như em, chỉ muốn đập đầu vào tường cho bõ tức. Rõ ràng là có được người ta thật đấy những rồi suy cho cùng, mãi mãi chỉ là có tiếng mà không có miếng.

Sao không thử một lần làm người xấu để ngàn đời sau không ân hận? Ích kỉ một chút có khi lại tốt!

Ý kiến cá nhân, nghe không thuận tai thì cứ mặc em, coi như em nói sàm.
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Giới thiệu truyện dài: Độc
Tác giả: Độc

Nếu bạn là một độc giả thích những câu chuyện hường phấn, tình yêu chong xáng, chuyện tình bạch thỏ và soái ca, thì xin chia buồn rằng câu chuyện này không dành cho bạn. :D

Truyện có đại gia, soái ca cao to vạm vỡ nhiều tiền mỗi tội không đẹp trai lắm (chắc vậy á). Truyện cũng có nhiều phụ nữ, rất nhiều, nhưng chẳng có ai trẻ đẹp cả, toàn gái già thôi. Vâng, đã già còn chảnh. Thề luôn. Trai đòi bao, đòi cưới mà còn ngúng nguẩy hổng có thèm. Tiếc! :-s
Đừng bị lừa bởi văn án. Không có tình yêu chết đi sống lại sướt mướt nào cho bạn hóng hớt đâu. =))

Nhưng Ktmb yêu Độc lắm! Yêu đến mức đôi khi muốn giữ khoảng trời Độc ấy cho riêng mình, mình mình biết, mình mình thưởng thức thôi. Không muốn chia sẻ cho ai cả. Phải nói đây là truyện dài đáng đọc và đáng học tập nhất trong các tác phẩm truyện dài trên diễn đàn nhà Gác. Vì sao?

Vì từng câu chữ, từng lời thoại, từng chi tiết, từng bước đi của Độc được nắn nót tỉ mỉ đến mức người ta phải ghen tị. Quá hoàn hảo. Từ cách xây dựng nhân vật, xây dựng bối cảnh, cốt truyện, tình huống đến tâm lý, suy nghĩ, hành vi của nhân vật đều được viết một cách tinh tế nhưng lại vô cùng tự nhiên, uyển chuyển như một dòng chảy mà nó vốn thế, phải thế. Cứ mỗi lần đọc, Ktmb lại tự hỏi: Trời ơi, làm sao mà người ấy lại có thể viết được đến như thế!
Ồ, như cứ lòng vòng mãi vẫn chưa vào đến nội dung chính nhỉ. Rất xin lỗi vì cái thói lan man nhiều lời khó sửa!

Độc là câu chuyện rất đời thường, rất thực tế về cuộc sống của những tình nguyện viên thiện nguyện phi chính phủ (NGO), những người đàn bà khắp thế giới tập hợp với nhau lại một nơi gọi là Nhà nhóm để giúp đỡ những bệnh nhân HIV, những mảnh đời cơ nhỡ, những gái mại dâm, những người bị rơi vào tay bọn buôn người... Không lên mặt dạy đời, không ra vẻ ban ơn, không cúi mình trước đồng tiền và không đòi hồi đáp. Họ lặng lẽ bên nhau, lặng lẽ làm việc, lặng lẽ yêu và trao đi (chứ không phải là hy sinh) và lặng lẽ chết. Không cần ai phải xót thương, bao bọc, chở che hay ra vẻ giúp đỡ. Chỉ cần mỗi khi trở về, họ gặp nhau, chia nhau vài điều thuốc, vài hớp rượu, ném cho nhau những lời tưởng như mỉa mai, cay nghiệt.

Phận đàn bà...

Độc cũng có tình yêu đấy. Là tình yêu thầm lặng của một người đàn ông giàu có dõi theo một người đàn bà nay đây mai đó suốt nhiều năm. Là sự xót xa bất lực của người đàn ông đó khi biết người đàn bà mình yêu gặp nạn, bị thương, đau khổ nhưng chỉ có thể biết để đấy vì không có tư cách lo lắng, không có duyên cớ để tiếp cận và biết chắc rằng sẽ bị từ chối. Là một người đàn bà cô độc từ khi mới được sinh ra trên đời, không được yêu thương, không được đoái hoài, không được nhìn nhận như một sinh linh có mặt ở trên đời. Là người đàn bà tự lập đến đáng ghét, từ chối mọi sự ban ơn, từ chối cả cơ hội hạnh phúc của đời mình, chỉ vì biết đời này có ăn thì có trả, có cho thì có nhận.

Nếu như trai đẹp không bá đạo như thế, nếu như cô - Chi Lăng không có một vài phút yếu lòng, sợ rằng họ vĩnh viễn là những đường thẳng song song. Mà nếu như thế, đối với Ktmb, là bất nhân quá. Vì đôi khi Ktmb cũng sến sẩm lắm, lãng mạn nữa, câu chuyện nào cũng phải có chấm mút tí chút tình yêu mới chịu. Quả không làm người ta thất vọng, cái kết HE nha mọi người. *tung bông*

Nghiêm túc mà nói, Độc được viết ra hẳn tốn rất nhiều thời gian, sức lực cùng nơ ron thần kinh của tác giả. Để viết ra được một câu chuyện như thế, những lời lẽ thấm đến như thế, không một chi tiết thừa và rung động trái tim của độc giả đến thế. Đặc biệt, truyện được viết thuần Việt, không dễ đọc, dễ cảm nhưng đã đọc là ghiền, vốn từ phong phú (nhất là các từ xưa thật là xưa, hay và độc đáo), cá tính tác giả cũng như cá tính nhân vật rõ nét, ấn tượng, cuốn hút. Nói chung là ai không đọc, thiệt ráng chịu. :))

Khả năng viết của Ktmb có hạn, chỉ có thể nói đến thế. Mọi người cùng đọc thử xem sao nha. Không bổ não thì cũng bổ chữ.
Bonus thêm trích dẫn mà Ktmb thích nhất của Độc:
“Thế giới này đã đủ chật hẹp, một hay vài người đàn bà không muốn làm mẹ cũng chẳng khiến nhân loại tuyệt vong. Vì vậy, đàn bà sinh con chỉ để giữ một người đàn ông, một cuộc hôn nhân chính là sỉ nhục tôn nghiêm nữ quyền.”
Cảm ơn vì đã đọc! ;)
 
Chỉnh sửa lần cuối:

ngocnungocnu

Gà trùm
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
11/9/14
Bài viết
5.251
Gạo
1.500,0
“Thế giới này đã đủ chật hẹp, một hay vài người đàn bà không muốn làm mẹ cũng chẳng khiến nhận loại tuyệt vong. Vì vậy, đàn bà sinh con chỉ để giữ một người đàn ông, một cuộc hôn nhân chính là sỉ nhục tôn nghiêm nữ quyền.”
Cảm ơn vì đã đọc! ;)
---> Nhân loại chứ chị nhỉ? :)
 

Huyền Nhâm

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
22/9/14
Bài viết
1.902
Gạo
1.800,0
Cảm nhận truyện: Đơn phương.
Tác giả: Huyền Nhâm


Có một cuốn sách nói thế này: “Vẫn tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào là khắc cốt ghi tâm. Vốn tưởng rằng có thể quên đi người ấy, trải qua rất nhiều việc mới biết thế nào là không thể nào quên.”

Nói gần nói xa không bằng nói thẳng! Theo em thấy, Thanh Mai trong truyện Đơn phương của chị Huyền Nhâm là hình mẫu điển hình cho những đứa “ưa” đọa mình đọa người. Vì sao vậy? Vì cô ấy luôn nghĩ nhiều hơn nói nhiều. Tận sâu tâm khảm tự mặc định rằng ta làm vậy chỉ vì muốn tốt cho người này người kia. Nhưng sự thật thì sao? Cả ba cùng khổ.

Ví như việc Thanh Mai quay lại với Việt mà trong lòng vẫn nhớ đến Minh. Tại bước ngoặc ấy, theo em, một trăm phần trăm cô ấy đã hồ đồ. Vì sao ư? Vì nếu đã không bỏ, không buông được mối tình thầm lặng của mình với Minh. Vậy thì bằng lý do nào đi nữa cô ấy cũng đừng cho ai, cho bất kì người nào một tia hi vọng. Để họ thôi cố gắng, thôi chờ mong, để rồi tự đứng dậy sau vấp ngã. Có vẻ như vậy sẽ hơi ác, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài.

Chị tin không? Một chiếc vòng chỉ đẹp khi nó có vài viết xước. Ví như ngày em còn bé, mẹ mua cho em một chiếc vòng ngọc màu xanh. Em nâng niu nó hết mực, không dám đeo, chỉ dám cầm trên tay ngắm nghía. Đến độ đem vòng lên lớp khoe mẽ mà còn không cho bạn bè chạm vào. Ai cũng nhìn em bĩu môi cười khinh khỉnh, em cũng mặc kệ. Thế rồi một ngày chiếc vòng ấy bể. Em tiếc, tiếc vì mình chưa một lần đeo, tiếc vì nó còn quá mới.

Chuyện tình của Việt với Mai cũng y chang chiếc vòng ấy. Việt bảo vệ tình cảm của cậu đến nỗi chỉ dám ngắm chứ không dám chạm. Làm vậy là tốt sao? Là cao thượng sao?

Em thiết nghĩ, đến hồi mất Mai chắc Việt cũng như em, chỉ muốn đập đầu vào tường cho bõ tức. Rõ ràng là có được người ta thật đấy những rồi suy cho cùng, mãi mãi chỉ là có tiếng mà không có miếng.

Sao không thử một lần làm người xấu để ngàn đời sau không ân hận? Ích kỉ một chút có khi lại tốt!

Ý kiến cá nhân, nghe không thuận tai thì cứ mặc em, coi như em nói sàm.

(Sao mình không thấy hiện lên thông báo tag nhỉ? :D)

Không ngờ có ngày cái truyện ngược tâm vật vã quằn quại này lại được lên sàn với những cảm nhận mới lạ như vậy. Cảm ơn em đã dành thời gian nghĩ về nó nhé! ^_^

Đến chương mới nhất vừa rồi, hẳn bạn đọc đều hiểu là rốt cuộc, Mai đã quyết định chọn ai. Bản thân chị cũng nghĩ đó là một lựa chọn đúng đắn cho cô ấy. Chỉ tiếc là, mọi thứ vẫn chưa đến hồi kết thúc. Cuộc đời này luôn không hề dễ dàng, càng yếu đuối lại càng bị thử thách. Và chị hi vọng rằng mình đủ kiên nhẫn để dõi theo cô bé ấy đến tận khi trưởng thành.

Đây là một truyện buồn. Nhưng trong cái buồn ấy, chị mong là mỗi người sẽ tự nghiệm ra được một điều gì đó cho riêng bản thân mình. Có thể là trải nghiệm đúng để thêm niềm tin, có thể là trải nghiệm sai để thêm kinh nghiệm. Một lần nữa, cảm ơn em vì bài cảm nhận! :)
 

Ki No

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
7/6/15
Bài viết
599
Gạo
1.200,0
Ktmb Bài giới thiệu hay úa ạ (lap em liệt phím rồi, không biết làm sao viết cho đúng chính tả luôn, thông cảm giùm em chỗ này, hic). Đọc bài giới thiệu xong em muốn đi tìm truyện này để đọc luôn. Thanks chị giới thiệu. :3
 

Lê La

Gà BT
Nhóm Tác giả
☆☆☆
Tham gia
26/7/14
Bài viết
2.511
Gạo
2.620,0
Ktmb, sau "Không là Neverland" của chị U Huyễn, mình rất muốn hiểu thêm về Nhà nhóm, về những người làm thiện nguyện. Đọc giới thiệu "Độc" mà không kìm được, kiểu gì cũng sẽ đọc truyện này. :3
 
Bên trên