Chương 3: Cái tên mặt dày
Cuộc đời này sợ nhất làm bạn với hai loại người. Một người là kẻ hai mặt, người còn lại chính là loại mặt dày không tả nổi. Tôi lại rất ‘may mắn’, trong đời lần đầu tiên kết bạn thân với một tên con trai nhưng lại gặp đúng một tên mặt dày, phải nói là dày như da bò ấy. Vâng! Cậu bạn có làn da còn dày hơn da trâu ấy chính là Nguyễn Anh Kiệt. Nói chung chuyện hai chúng tôi quen nhau cũng rất đỗi bình thường. Có lúc tôi nghĩ nếu như hai chúng tôi không học cùng lớp, không ngồi cùng bàn thì có lẽ hai chúng tôi cũng sẽ giống như hai con người xa lạ giữa thế giới này, cũng sẽ không có người nào đi cứu rỗi cái thế giới quan chán ngắt của tôi.
----------------------------------------------
Hè năm ấy, cái năm mà tôi chuẩn bị lên lớp bảy đã có một chuyện bất ngờ xảy ra. Ba tôi đi họp phụ huynh về, vẻ mặt mừng vô số kể. Thấy biểu tình khó nhìn thấy trên mặt ba tôi, khỏi phải nói, lông tơ lông gì nổi hết cả lên.
-Mẹ ơi! Ba bị làm sao rồi này.
Mẹ tôi vẫn còn trong bếp làm cơm, bà nghe tiếng tôi gọi sợ hết hồn, cầm luôn cái mui chạy ra. Khi mẹ tôi thấy vẻ mặt của ba tôi thì cũng giật mình hết hồn. Phải nói cái người luôn nghiêm mặt trước mặt tôi từ nhỏ đến lớn đâu mất tiêu rồi nhỉ! Đột nhiên ba tôi chạy lại ôm chầm lấy mẹ tôi làm bà ấy hết hồn, còn tôi thì trừng to hai mắt, há hốc miệng nhìn cảnh trước mắt với vẻ không thể tin.
-Mẹ nó ơi! Con bé Hương nó được tuyển vào lớp chuyên rồi. Ha! Ha! Tôi biết mà, con nó thế nào cũng được di truyền một chút thông minh của tôi mà.
- Thật hả ông?! Ôi trời! Không khổ công nuôi nó ăn học tới giờ.
Hai nhân vật đang ôm nhau vui mừng thắm thiết kia quên luôn mất nhân vật chính là tôi đang ngơ ngẩng không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Oh My God!! Tôi mà cũng được vào lớp chuyên ư?! Vào cái lớp mà toàn học sinh giỏi ấy ư?! Càng nghĩ tôi càng không tin vào chuyện này tí nào. Trước đây tôi cũng từng nghĩ với IQ cao ngất ngưởng của ba tôi thì ít ra tôi cũng được di truyền một tí chất xám chứ. Nhưng sự thật chứng mình rằng suy luận ấy hoàn toàn sai.
Tôi không để ý đến hai người đang vui mừng kia, xoa xoa cằm suy nghĩ: “Có khi nào trùng tên hay không ta? Hay giả sử lúc nhập tên ghi lộn tên mình vào đó nhỉ?”. Tôi ngồi suy xét nhưng thấy khả năng mấy chuyện đó xảy ra không cao nên tôi cũng bình tĩnh lại. Nhìn ba mẹ chỉ vì tôi được vào lớp chuyên mà đã vui như vậy rồi, cũng chưa chắc là tôi có được cử đi thi hay không còn chưa biết nữa là, đúng là có những niềm vui mà chỉ có bậc phụ huynh mới hiểu.
Cứ thế tôi được tuyển thẳng vào lớp chuyên 7A17. Phải nói từ khi tôi được vào lớp này thì tôi đã không còn cái tuổi nổi loạn hồi khi học lớp sáu. Bây giờ tôi mới thấy môi trường bên ngoài ảnh hưởng đến tôi thế nào. Trong cái môi trường toàn học sinh giỏi, toàn những nhân vật có máu mặt trong trường, khi đó tôi cũng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc cho tương lai của mình.
Cô giáo chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi, vì lớp tôi chỉ có bốn mươi học sinh nên mỗi người hai bàn. Không giống như các trường cấp ba, trường cấp hai cho nam nữ ngồi chung bàn. Cho nên khi phân chỗ ngồi, vì tôi không bị cận và dáng người khá cao nên cô chủ nhiệm xếp tôi ngồi ở bàn gần cuối cùng với một cậu nam sinh khác. Tôi không có biểu tình gì ngồi vào cùng bàn với cậu bạn đó. Vẻ mặt tôi lạnh tanh, mắt không thèm nhìn cái tên kế bên, tay cầm viết viết vào cuốn sổ nhỏ những diều cần nhớ mà khi nãy cô chủ nhiệm dặn dò. Không biết tại sao nhưng tôi không muốn chơi thân với các bạn khác giới, không phải là bài xích nhưng cũng cho là có quen biết nhau là được. Hình như cậu ta cảm thấy tôi không them để ý đến cậu ta hay sao mà cậu ấy cứ ngồi không yên, cứ một hồi là lại nhúc nhích làm cái rung lên. Tay cầm viết của tôi bắt đầu nổi những đường gân xanh, cứ rung thế thì làm sao mà viết. Tôi mỉm cười – một nụ cười không thể nào lạnh hơn, ít nhất là tôi cảm thấy thế, quay qua đối mặt với ‘người lạ cùng bàn’.
-Cậu có việc gì muốn nói với tôi à?!
- À! Ờ! Chào cậu! Từ nay về sau tớ và cậu sẽ ngồi cùng bàn. Tớ tự giới thiệu trước, tớ tên là Nguyễn Anh Kiệt. Còn bạn tên gì?
- Trần Ngọc Hương.
Nói xong tên mình, tôi cảm thấy màn giới thiệu bản thân đã chấm dứt nên tiếp tục ghi thời khóa biểu trên bảng. Cái tên Anh Kiệt kia hình như rất không ngậm miệng ngồi yên một chỗ được nên quay qua quấy rối tôi.
-Nè! Cậu cho tớ số điện thoại đi. Số bàn cũng được mà di động càng tốt.
- Không có! Nhà nghèo không có tiền mua điện thoại.
Vốn tôi chỉ định kiếm một cái cớ để cho Anh Kiệt im cái miệng của cậu ta lại, ai ngờ cậu ta lại tưởng tôi nói thật, chớp chớp đôi mắt cún con với tôi, trong mắt toát lên vẻ thương hại. Tôi giật giật khóe miệng, không nói nên lời. Đã vậy đương sự còn choàng tay vỗ vỗ lưng tôi như an ủi.
-Không ngờ cậu nghèo đến vậy.
Nói xong Anh Kiệt cầm luôn cây viết của tôi, ghi ra một chuổi con số.
-Đây là số điện thoại của tớ. Nếu cậu có thắc mắc gì thì cứ ra bưu điện gọi cho tớ. Ôi! Tội nghiệp cậu quá!
Đầu tôi chảy qua ba vạch đen, không biết trong đầu cậu ta chứa cái gì nữa, tôi nói vậy mà cũng tin. Để tránh cái tuồng kịch lâm ly bi đát của Anh Kiệt, tôi ghi vào tập cậu ta một dãy số. Đương nhiên là số điện thoại bàn vì tôi cũng không có xài di động. Thấy tôi chịu cho số, Anh Kiệt kiền đổi ngay bộ mặt, cười cười nhìn tôi. Lúc đó tôi chợt nhận ra: “Trần Ngọc Hương! Mày đã bị lừa!”
------------------------------------------------
Cứ thế ngày lại qua ngày, tôi bị cái cậu bạn ngồi cùng bàn quấy rối cuộc sống yên bình bấy lâu. Làm như cái tên này rất dư tiền điện thoại ấy, cứ sáng gặp ở trường là tối cậu ta lại gọi tới số nhà tôi. Cho đến một ngày tôi chịu không nổi nữa mà bùng phát.
-Anh Kiệt! Cậu làm ơn! Đừng có tối nào cũng gọi cho tớ nữa! Mẹ tớ sẽ nghi ngờ tớ có bồ đấy.
-Cậu có tật giật mình à! Làm gì phải sợ! Mà cho tớ hỏi ngày mai học gì? Có bài gì cần làm không?
Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Cậu đi mà hỏi lớp phó học tập ấy!
- Tớ có số cậu ấy đâu mà gọi. Cậu là bàn cùng bàn tớ, chúng ta có trách nhiệm quan tâm lẫn nhau mà. Đúng không? Mà mai tớ nên ăn sáng món gì nhỉ? Cậu thấy mai tớ mang đôi giầy nào đẹp? Bla… Bla…
Tôi rủa thầm cái tên Anh Kiệt cả trăm lần, rốt cuộc mặt cậu ta dày tới cỡ nào vậy trời?!
-Đúng cái con khỉ ấy! Tớ là bạn cậu chứ không phải mẹ cậu?! Mấy cái đó đi mà hỏi mẹ cậu ấy.
Tôi cũng không thèm tên kia trả lời, cúp máy một cái rụp. Mẹ thấy tôi ngày nào cũng có người gọi tới thì lên tiếng hỏi:
-Ai vậy con? Sao tối nào cũng gọi đến thế?
Tôi nói dối không chớp mắt, nói:
-À! Là nhỏ bạn cùng lớp đó mẹ. Con nhỏ bạn con hơi bị đãng trí nên hay quên mấy việc cô dặn.
- Vậy à! Vậy mốt bảo bạn con gọi sớm sớm chứ gọi tối thế ba con la đấy.
-Vâng ạ.
Vâng lời mẹ xong, tôi thẳng bước vào phòng, chùm chăn đi ngủ, trong lòng thầm mặc niệm: “Anh Kiệt, đây là lỗi do cậu. Tôi cũng không muốn biến cậu thành con gái nhưng đây là cậu ép tôi nha!”
Chương trước <==> Chương sau
Chỉnh sửa lần cuối: