Hoàn thành Tuổi thanh xuân (Cảm ơn anh đã luôn ở đây) - Hoàn thành - K

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Chương 7:

Hà công chúa: Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm nhé!

Duy Khánh: Ôi, chẳng có gì mà, tiện tay thôi ^^~.

Hà công chúa: Nhưng mà hôm nay cậu với cái Vy có duyên lắm đấy! Có một chuyện chẳng biết mình có nên hỏi không…

Duy Khánh: ?

Hà công chúa: Cậu chưa có người yêu đúng không? Mình hỏi hộ ấy mà không có ý gì đâu nhé!

Duy Khánh: Tạm thời chưa có, sao hả?

Hà công chúa: Thế cậu có để ý ai trong lớp không? Giống như Lan ấy!

Duy Khánh: Sao lại hỏi mỗi Lan? Lại nghe ai nói linh tinh gì rồi phải không? Mai đến lớp lại không tự nhiên bây giờ!

Hà công chúa: Tại Lan xinh mà, nhiều thằng trong lớp để ý bạn ấy lắm. Thế là chưa có đúng không?

Duy Khánh: Ừ. Trong lớp cũng có nhiều bạn xinh lắm, cậu cũng xinh mà! :x

Hà công chúa: Thấy hai đứa cũng hay nói chuyện nên hỏi thế thôi. Hì hì.

Duy Khánh: Thế ai nhờ cậu hỏi hộ?

Duy Khánh: Hay cậu định hỏi hộ tớ?

Duy Khánh: Viết chậm vậy chắc là không rồi!

Duy Khánh: Mà sao cậu lại cắt tóc ngắn vậy?

Hà công chúa: Ban đầu định cắt tóc chấm vai thôi, tại thằng cắt tóc nó cắt hỏng, hu hu.

Duy Khánh: Tớ thấy cậu để tóc dài xinh mà! Lần sau cầm theo mẫu bảo người ta cắt cho. Không sao đâu, để từ từ rồi tóc cũng dài lại thôi.

Hà công chúa: Ừ, bọn cắt tóc hay nói một đằng làm một nẻo lắm. Lần sau tớ phải rút kinh nghiệm mới được.

Hà công chúa: :)

Hà công chúa: À quên cậu ơi, tớ chưa hỏi xong, rốt cuộc cậu có thích ai không hả?

Duy Khánh: Ôi, câu hỏi…

Hà công chúa: Thế phải hỏi thế nào?

Duy Khánh: Hỏi Hà đẹp không chẳng hạn?

Hà công chúa: ==!

Duy Khánh: Đấy cũng là một câu hỏi mà?

Duy Khánh: Thôi không đùa nữa, muộn rồi đấy, không đi ngủ à? Ngủ muộn là tổn hại nhan sắc lắm đấy!

Hà công chúa: Ờ, để lát nữa tớ đi ngủ.

Duy Khánh: Ngủ sớm đi, mai còn đi học nữa. Ngủ ngon!

Cho đến tận khi dòng thông báo Khánh đã thoát khỏi facebook, Hà vẫn ngơ ngác không tin được sự thật trước mắt. Cô tự nhận bản thân là một người mồm mép nhanh nhẹn, thi thoảng có bị bạn bè nói là đứt giây thần kinh xấu hổ một chút nhưng chưa bao giờ cô bị người ta dắt mũi đi lòng vòng mà không khai thác được một tí thông tin giống như lúc này. Có khi nào đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết?

Đợi cho hai đứa bạn cười xong, mặt Hà nhăn lại như cái bánh tráng nhúng nước. Ngọc vuốt vuốt cái bụng bị đau vì cười quá nhiều, thấy vẻ mặt của Hà lại ôm bụng cười tiếp. Hà ngồi đần mặt, cào cào mái tóc mới chỉ dài đến gáy. Tất cả chỉ tại Khánh mà cô bị mang ra làm trò tiêu khiển cho hai đứa bạn, đúng là tất cả tại hắn! Sau này cậu ta mà có thành đôi với Vy, cô sẽ hành hạ cho hả giận, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

- Tôi bảo này! – Vy lau nước mắt. – Có khi nào người bạn ấy có ý là bà không hả?

- Ý? Tôi thấy chả có ý gì cả. Theo kinh nghiệm của tôi, nó đang cố tỏ ra nguy hiểm thôi!

- Tôi cũng nghĩ như Vy! Bà cẩn thận đấy Hà ạ, không khéo bà đang tự mai mối cho chính mình đấy!

- Bà đây mà thích nó thì sau này tôi sẽ gọi hai bà là mẹ!

- Nhớ đấy nhá! Tôi cá sau này bà nhất định phải gọi hai bọn tôi bằng mẹ!

Ông cha ta đã dạy, tự làm bậy không thể sống, đến mãi sau này, Hà mới thấm thía được câu nói này. Nhưng đó là chuyện của rất lâu về sau, nắng mưa là chuyện của trời, các cô là con người, chẳng thể nào quản được.

- Thôi thôi, chuyển đề tài đi! Nói nữa tôi sôi máu lên bây giờ. – Hà xua xua tay. – Đúng rồi, công việc làm thêm của bà sao rồi?

- Vẫn ổn, lúc đầu có hơi vất vả nhưng quen dần thì thấy không sao! Quên kể cho các bà, chị Phương chính là đàn chị nổi tiếng ở trong trường đấy!

- Thật á?

- Hôm sau chúng ta chuyển địa điểm tụ tập đến đó đi. Tôi cũng muốn diện kiến thần tượng lắm!

- Mà hôm nay không phải là ngày bà đi làm hả? Sao giờ này vẫn còn ngồi đây?

- Chết, quên xừ nó mất. Thôi tôi đi đây, mai gặp!

Vy chạy như làn khói ra khỏi quán cà phê. Gần đây, mọi chuyện đối với cô vô cùng thuận lợi. Tâm trạng vui vẻ, nhìn cái gì cũng thấy đẹp, đến cái lon trong thùng rác cũng thật mỹ lệ.

Đợi cô đến, chị Phương liền có việc đi ra ngoài. Bên trong quán, có mấy vị khách đang ngồi trò chuyện với nhau. Vy cất túi xách, dọn dẹp cốc chén trên chiếc bàn có lẽ khách vừa rời khỏi. Công việc này ban đầu cô nghĩ rất dễ dàng, không ngờ ngày đầu tiên lại cảm thấy rất mệt. Quán tuy nhỏ những cũng có thời điểm đông khách, một mình cô quay như chong chóng, chạy đi chạy lại phục vụ. Thấy con gái mệt mỏi, bố mẹ Vy xót con gái nên cũng có khuyên nhủ. Cũng không biết là lớn rồi nên suy nghĩ đã trưởng thành hơn không mà cô quyết tâm bám trụ đến cùng, cô tự nhủ muốn biết giới hạn cuối cùng của bản thân thì phải có một lần trải niệm, không thành công cũng thành nhân.

Và hình như ông trời đã cho cô một món quà sớm cho sự nỗ lực không ngừng của Vy, món quà đó đang đợi để cho cô một bất ngờ lớn. Cô tung tăng đi bộ từ bến xe buýt đến gần quán cà phê, tiếng nhạc phát ra như đang lôi kéo bước chân cô nhanh hơn. Xuyên qua cửa kính đang đóng, cô nhìn thấy một cậu con trai đang ngồi bên cây đàn, tiếng nhạc cô nghe thấy chính là của cậu ấy. Người đó ngồi quay lưng về phía cửa nên Vy không nhìn rõ mặt nhưng không hiểu sao cô cảm thấy bóng lưng đó cực kì quen thuộc. Cô đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió kêu leng leng không hề làm gián đoạn bản nhạc đang vang lên.

- Chị Phương, em họ của chị đấy ạ? – Vy nhẹ nhàng bước đến bên cạnh chị Phương, nhỏ giọng hỏi vì sợ làm phiền người đang chơi đàn.

- Ừ, em họ của chị đó.

Người chơi đàn cũng thật nhập tâm nên không hề chú ý có người bước vào. Kết thúc bản nhạc, cậu bạn đó hít một hơi thật sau, ngồi trầm ngâm một lúc rồi mới quay mặt lại. Khoảnh khắc đó, trái tim Vy tràn lên sự kinh ngạc xen lẫn vui sướng. Hai cảm xúc đó pha trộn lẫn nhau thành một mối tơ rối, xoắn xít trong lòng cô.

- Ơ?

- Ơ? Tuấn, cậu…

- Ơ hai đứa quen nhau hả? – Chị Phương cũng ngạc nhiên không kém.

- Bọn em học chung cấp ba với nhau. – Tuấn trả lời, trên gương mặt vẫn tràn đầy sự ngạc nhiên.

- Không ngờ trái đất tròn như thế, chị còn định giới thiệu hai đứa với nhau cơ! Quen nhau là tốt rồi, hi hi.

- Em ơi, tính tiền cho bọn chị với! – Tiếng vị khách cất lên làm gián đoạn câu chuyện của họ.

- Vâng ạ!

Chị Phương đáp lại vị khách, Vy nhân cơ hội đó cũng chạy ra phía sau quầy hàng. Sự xuất hiện của Tuấn quá đột ngột, cô còn chẳng chuẩn bị được chút gì cho bản thân. Cô lén lút ngắm nhìn cậu ngồi bên cây đàn, vẫn tiếp tục chơi nên những nốt nhạc trầm bổng. Xung quanh cậu dường như có cả những vầng hào quang đang tỏa ra, cô chợt nghĩ có lẽ hình ảnh hoàng tử ngồi bên cây đàn dương cầm cũng chỉ đến thế này thôi. Cuộc sống luôn tràn đầy những điều kì diệu, khi bạn đang mong muốn được gặp ai đó thì thời gian cứ vô tình mà trôi qua rồi cứ như đồng hồ được lên giây cót, thời gian đúng, người đó lại đột ngột xuất hiện. Hiện giờ, tất cả mọi thứ cứ giống như biến mất, chỉ còn cô đang ngồi ở dưới khán đàn, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn theo bóng dáng anh tuấn trên sân khấu đang say sưa không ngừng đàn lên những nốt trầm bổng. Khung cảnh xinh đẹp đến nỗi cô cứ muốn nó kéo dài mãi, kéo dài mãi không thôi. Cô mải chìm đắm trong những suy nghĩ của mình mà không hay biết tiếng nhạc đã chấm dứt từ lúc nào.

- Cậu rửa cái cốc đó đến hai lần rồi đấy!

Tuấn đứng đằng sau Vy, đột ngột nhắc nhở làm cô giật mình, trượt tay đánh rơi cái cốc trong tay. May mắn cậu bắt kịp nên chiếc cốc tránh khỏi số phận bị vỡ tan tành. Cô ngượng ngùng nói lời cảm ơn, nhanh chóng lấy cái chiếc cốc xếp lên giá. Lại suy nghĩ linh tinh rồi, chắc là bộ dạng lúc này của cô ngốc nghếch lắm nhỉ?

- Lúc nãy còn chưa chào hỏi đàng hoàng, rất vui vì chúng ta sẽ trở thành bạn đồng nghiệp! – Tuấn chìa tay ra trước mặt cô.

- Mình cũng vậy! – Vy nắm nhẹ tay cậu và buông ra. Cô biết chắc rằng tay của mình lúc này rất ẩm, không phải bởi vì nước mà vì nó đang rịn mồ hôi.

- Ôi sao trông hai đứa khách sáo với nhau thế hả? Thôi ở đó trông quán đi nha, chị đi có việc!

Chị Phương dặn dò hai đứa mấy việc rồi lái xe máy đi đâu mất. Bên ngoài chỉ còn lại hai đứa trông quán là cô và Tuấn. Cô cúi mặt giả vờ chăm chỉ rửa cốc, trong đầu liên tục cố tìm đề tài để bắt chuyện. Thường ngày đầu óc cô trí tưởng tượng rất phong phú, không hiểu sao trong lúc cần thiết thì nó đặc lại, không nghĩ được cái gì cả.

- Nhiều cốc thế hả? Mình giúp cậu xếp lên giá nhé?

Vy gật đầu, Tuấn đứng cạnh cô, trò chuyện đôi câu về cuộc sống thường ngày, về học hành và còn nhắc lại những kỉ niệm vui vẻ thời cấp ba nữa. Không khí giữa hai người tuy không tính là thân thiết nhưng cũng được xem là hài hòa giống như những người bạn chung lớp. Cô còn nhớ bạn bè từng nói cậu thay đổi rất nhiều, thế mà dường như cô không hề nhận ra điều đó, ít nhất những điều cô thích ở cậu vẫn nguyên vẹn, vẫn đủ sức mạnh làm tâm hồn cô rung động lần nữa.

“Choang!”

Tuấn trượt tay đánh rơi chiếc cốc xuống đất. Lần này nó không được may mắn như lần trước, cuối cùng vẫn thành những mảnh vỡ ở dưới sàn nhà.

- Thôi chết rồi, vỡ mất tiêu rồi! – Tuấn suýt xoa. – Chị ấy về lại mắng mình cho mà xem!

- Cẩn thận đấy! Đừng có lấy tay nhặt, để mình quét!

Tuấn dùng tay nhặt mấy mảnh vỡ to vứt vào thùng rác, để Vy cầm chổi quét những mảnh còn sót lại. Quét qua một lượt, cô dùng mảnh băng dính để tránh những mảnh nhỏ có thể làm bị thương người khác. Cậu đứng một bên buột miệng khen:

- Không ngờ cậu tỉ mỉ như vậy đấy!

- Hồi còn bé mình rất nghịch ngợm nên hay đánh vỡ đồ đạc, mỗi lần mẹ mình đều làm thế nên lâu dần cũng thành thói quen luôn! Ôi…

Mải nói chuyện với Tuấn, Vy không để ý có một mảnh vỡ rất bé nằm ngay dưới chân nên hậu quả là bị nó đâm trúng. Chân cô nhói lên một cái, chỗ bị mảnh chai đâm vào đang chảy máu. Đúng là nói trước bước không qua, vừa khen cô thì ngay lập tức cô bị thương. Tuấn lấy giấy ăn đặt ở gần đó giúp Vy cầm máu.

- Cậu ngồi yên ở đây, mình ra hiệu thuốc mua băng dán.

Cô lấy tờ giấy ăn bịt chặt lại chỗ chảy máu, mảnh chai không bị cắm vào nên chỉ cần xử lí đơn giản. Hình như đây là ông trời chướng mắt cô gần đây trôi qua quá thuận lợi hay sao ấy nhỉ? Tuấn trở về, trên tay cầm theo bông băng và oxy già. Cậu cảm thấy có lỗi nên rửa vết thương cho cô rất cẩn thận, vừa rửa vừa thổi thổi giống như dỗ trẻ con.

- Mình xin lỗi, nếu không đánh vỡ cái cốc thì đã chẳng làm cậu chảy máu rồi!

- Mình hay xui xẻo thế mà, cậu biết không nếu có ba đứa đi cùng nhau thì mình sẽ là người bị chọi bóng vào đầu, còn có khi đang đi trên đường bị người ta gạt tàn thuốc nóng rơi vào tay nữa cơ! Chút thương này cũng không có gì đâu!

Lời nói của Vy làm giảm sự áy náy của Tuấn, cậu bật cười vui vẻ. Xử lý xong, cậu để cô ngồi sang một bên còn mình tất bật thu dọn nốt phần còn lại. Quay qua quay lại cũng đã đến lúc đóng cửa quán, cậu đề nghị đưa cô về nhà xem như đền lỗi. Lúc ngồi đằng sau xe Tuấn, Vy vẫn có cảm giác ngày hôm nay cứ như một giấc mơ vậy. Đây là lần thứ hai được ngồi sau xe cậu ấy, chỉ khác là từ xe đạp đã nâng cấp thành xe máy. Giấc mơ này, cô thật sự không muốn tỉnh dậy. Nếu Tuấn quay lại sẽ thấy một con bé đang ngồi cười ngu ngốc ở đằng sau, trời hôm nay thật đẹp! Chắc chắn buổi tối, có trùm chăn ngủ cô cũng không thể nào khép miệng lại được.

Xe dừng lại trước cửa nhà, Vy tập tễnh đứng xuống chào tạm biệt Tuấn.

- Cảm ơn đã đưa mình về, cậu đi đường cẩn thận nhé!

- Ừ, cẩn thận đừng để chân nhúng nước.

Cô gật đầu, miệng vẫn cười thật tươi, không hề tìm thấy một chút đau đớn nào trên mặt. Vy vẫy vẫy tay chào tạm biệt Tuấn, cô định quay đầu vào nhà chợt phát hiện ra Việt đang đi tới.

- Ớ?

- Tuấn? Cậu cũng ở đây hả?

- Trùng hợp thật đấy. Vy bị thương ở chân nên mình đưa Vy về! Hôm nay quả là ngày đặc biệt nha, trước thì Vy làm ở chỗ chị họ mình, bây giờ lại gặp Việt. Đúng là quá trùng hợp rồi!

Nghe thấy cô bị thương, Việt lo lắng ngắm cô từ đầu đến chân. Cô ấy còn cười được, có lẽ không nghiêm trọng và cậu cũng nhận ra tâm trạng hôm nay của cô đặc biệt tốt, khóe miệng cứ cong cong lên trông vô cùng xinh đẹp. Tuấn chào Vy và Việt quay xe về trước. Cô nhìn theo bóng dáng khuất sau màn đêm, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối. Những ngày vui như vậy không nhiều.

Hết chương 7.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Chương 8:

Việt lặng lẽ ngắm nhìn Vy nhưng cô không hề hay biết bởi lẽ ánh mắt đang bận theo dõi một ai khác. Trong lòng cậu lóe lên một điều gì đó không rõ ràng và cảm giác đó làm cậu không hề dễ chịu. Có lẽ đứng bên ngoài lâu, đầu óc bị gió thổi nên không được tỉnh táo, có lẽ là thế, hi vọng là thế!

- Cậu đang ra ngoài à? Tối muộn rồi còn muốn đi đâu? Hôm nay chắc là ngày của sự trùng hợp quá!

- Không trùng hợp đâu, mình chính là đang đợi cậu. – Việt lẩm bẩm.

- Hả?

- À không, mình ra ngoài hóng gió thôi.

Vy cúi mặt xuống đất, cảm giác hạnh phúc vì được ở bên Tuấn trong quãng thời gian ngắn ngủi tạm gác lại, cô tự nhiên chột dạ, sợ rằng cậu đã nhận ra điều gì. Cô không lý giải nổi sự chột dạ đó, cứ tựa như người vợ bị chồng bắt gặp đang đi ngoại tình. Phi, cái gì mà vợ đi ngoại tình chứ, cô với Việt có gì đâu, chỉ là bạn bè thôi. Đầu óc cô chắc là bị mấy cái trùng hợp hôm nay ăn mất não, suy nghĩ bay lên tận vũ trụ mà ngồi. Cô tự gõ đầu mình một cái cho tỉnh táo, cố gắng đá văng mớ suy nghĩ trong đầu ra ngoài.

- Chân cậu bị thương sao vậy? Đứng mãi như thế có sao không?

- Không sao, bị giẫm vào mảnh chai thôi mà. Mai là hết, vết thương nhỏ thôi mà!

- Cậu hậu đậu thật đấy, suốt ngày bị thương thôi. Ngồi xuống để mình xem vết thương nào!

- Không cần mà, mình rửa sạch rồi, thật đấy. Lát về mình dán băng lại là hết ngay.

- Vết thương nhỏ cũng không được chủ quan đâu.

- Mình biết rồi mà. Muộn thế này, mình vào nhà đây, cậu cũng về đi.

Việt không đáp lại, nói bao nhiêu câu từ nãy tới giờ mà mục đích chính cậu vẫn không biết mở lời ra sao. Cặp vé xem phim nằm gọn trong túi giống như cục than bỏng, thôi thúc cậu mãi không thôi. Thấy cậu im lặng, cô bạn mở cổng định chào tạm biệt cậu vào nhà. Cậu nhớ đã từng đọc ở đâu đó có người từng bỏ lỡ một cơ hội sau đó là lỡ dở cả đời, cậu không muốn mình thành kẻ ngốc thư hai, cơ hội này qua đi, cậu rất sợ…

- Vy! Đợi một chút. Mình được tặng một cặp vé xem phim miễn phí ngày mai, bỏ đi thì phí, mình lại không có ai đi cùng, không biết cậu có thời gian không?

- Xem phim? Phim gì vậy?

- Mình cũng không rõ, nghe nói là đang hot ngoài rạp lắm, là phim tình cảm lãng mạn thì phải. Đi cùng mình được không?

- Cái đó… - Vy lưỡng lự. Ngày mai cô không có tiết, ở nhà cả ngày nhưng mà một nam một nữ đi xem phim tình cảm lãng mạn liệu có giống hẹn hò quá không?

- Nếu cậu không muốn đi cùng mình thì rủ bạn bè đi cũng được. Mình tặng cậu này!

Thấy cô phân vân, Việt nhanh chóng nói thêm. Cặp vé này là mua vì cô ấy, nếu không được đi cùng cô thì để cho cô đi cùng với bạn cũng là hoàn thành nửa mục đích rồi. Cậu tự an ủi mình, cứ từ từ, cô ấy chưa sẵn sàng, ngày dài tháng rộng, cậu sẽ nhẫn nại, sẽ chờ đợi được. Không để cô trả lời, Việt dúi hai tấm vé vào tay Vy và quay bước bỏ đi. Cô tần ngần hết nhìn hay tấm vé trong tay rồi lại nhìn theo bóng dáng cậu bạn. Cậu ấy hôm nay làm sao vậy? Cứ giống hệt mấy đứa trẻ đòi kẹo không được thì bày ra vẻ mặt tội nghiệp cho người lớn xem vậy.

- Việt!

Nghe thấy cô gọi mình, cậu dừng lại, trong lòng chờ mong không thôi. Quả không ngoài dự đoán, Vy tập tễnh đi lại, nhét một tấm vé vào túi áo Việt.

- Mình có nói là không muốn đi với cậu đâu! Được rồi, mai nhớ qua đón mình đúng giờ đấy, chân mình thế này không tự đi được, đã rủ người ta thì phải có trách nhiệm đó!

- Yes, madam!

Đứa trẻ được kẹo cười vui vẻ đến thật ngọt ngào. Mỗi khi Việt cười, ánh mắt cậu ấy lấp lánh giống như… giống như mấy ngôi sao trên bầu trời đêm. Vy bất giác đỏ mặt, dời ánh mắt khỏi cái lỗ đen hút hồn kia. Hình như biết con gái đã về mà mãi không vào nhà, bố Vy đứng trên ban công tầng hai nhìn xuống gọi:

- Vy ơi, còn đứng đó làm gì mà chưa vào nhà?

- A, con vào ngay đây ạ.

- Cháu chào bác. – Việt ngẩng lên chào bố cô.

Bố Vy gật đầu xem như đáp lại. Ông không nhìn rõ cậu thanh niên đang đứng cùng con gái nhưng ấn tượng đầu tiên về cậu không tệ, ít nhất cũng biết lễ phép chào ông. Cậu con trai vẫy tay chào tạm biệt với Vy, đợi cô vào nhà mới xoay người trở về. Ông vào phòng, bảo với vợ đang ngồi xếp quần áo.

- Em này, hình như anh già rồi đúng không?

- Gần sáu mươi rồi không già thì ai già? Anh lại làm sao rồi? – Mẹ Vy ngừng tay, ném ánh mắt kì lạ cho bố cô.

- Con gái hình như quen bạn trai rồi kìa, thấy có thằng bé đưa nó về.

- Bạn bè đưa nhau về là bình thường. Thời đại bây giờ có như ngày xưa đâu, chúng nó nam nữ chơi với nhau thì sao? Anh lại mò mẫn suy nghĩ cái gì linh tinh rồi!

- Là trực giác đàn ông đó! Thôi có nói em cũng không hiểu. Em mau xuống hâm lại đồ ăn kẻo nó đói bụng đấy!

Buổi tối, Vy nằm trên giường lăn qua lăn lại không sao ngủ được, cứ nhắm mắt lại là nhìn thấy những sự việc xảy ra ngày hôm nay. Đến tận bây giờ, cô vẫn chỉ nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp. Sự xuất hiện của Tuấn ở quán cà phê, cuộc gặp gỡ với Việt ở trước cửa nhà cứ đan xen xuất hiện trước mắt cô. Trong thâm tâm Vy, cô không muốn Việt phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Tuấn, thật sự vạn lần không muốn. Có lẽ một phần lý do vì cậu quen biết Tuấn và còn nhóm bạn hồi cấp ba nữa. Cô không muốn trong mắt người khác mình trở thành nữ phụ tội nghiệp không biết lượng sức mình đem lòng yêu nam vai chính. Phần lý do còn lại... cô lắc đầu trùm chăn lên mặt, cố chìm vào giấc ngủ. Thời gian này, Vy nghĩ đến Việt nhiều hơn, thậm chí việc ở cùng với cậu trở nên hiển nhiên, giống như cứ giờ giải lao là cô sẽ đi tìm Hà và Ngọc vậy. Khoảng cách giữa hai người bọn họ dường như đã gần thêm một chút, Việt là một người bạn trai thân thiết của Vy.

.

.

.

- Cậu lên rạp trước đi, mình đi gửi xe rồi lên.

- Ừ, mình lên đó ngồi trước chờ cậu nhé. À đúng rồi, có mua bỏng ngô với nước uống không mình mua trước cho?

- Không cần đâu, cậu cứ ngồi nguyên ở đó, mình lên rồi mua sau. Đừng có mua trước, nhớ chưa?

Vy gật đầu, chậm chạp đi đến trước cửa thang máy lên thẳng rạp chiếu phim. Trước cửa thang máy, có rất nhiều người đang đứng chờ. Lên thẳng rạp chỉ có hai cái thang máy này, nếu không muốn chờ chỉ có thể vòng vào trung tâm thương mại mà đi thang cuốn lên. Chờ hai lượt, buồng thang máy vẫn đông nghịt, cô quyết định đi đường khác. Các gian hàng trong trung tâm thương mại bày biện những món hàng vô cùng bắt mắt, đặc biệt đối với những cô gái có bệnh cuồng mua sắm giống như Vy. Ánh mắt cô cứ dán chặt lên mấy món đồ trong tủ kính với ánh điện lung linh tuyệt đẹp. Trong lúc cô mải mê ngắm, có ai đó kéo kéo vạt áo của cô. Vy cúi xuống, thấy một đứa bé mặt mũi méo xẹo đang níu lấy mình.

- Mẹ! – Giọng con bé nghẹn ngào gọi.

Dường như nhận ra cô không phải mẹ của nó, con bé òa khóc thật to, đôi tay nhỏ bé vẫn nắm chặt lấy vạt áo của Vy. Tiếng khóc của đứa nhỏ thu hút sự chú ý của tất cả những người đi ngang qua. Có lẽ thấy con bé bám vào cô, người ta chỉ chỏ như thể cô là người làm con bé khóc. Vy vội vã ngồi xuống dỗ dành, luôn miệng hỏi mẹ của nó đang ở đâu. Con bé vẫn tiếp tục khóc nấc lên, mặt mũi bị nước mắt lấm lem hết cả. Ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người họ mỗi lúc một nhiều hơn, cô đỏ bừng mặt, dắt con bé ra một góc vắng người. Vy là em út trong nhà, cô không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, bất chấp cô có nói gì, bé con vẫn gào khóc đến khản cả giọng, miệng vẫn gọi mẹ nó. Lúc này, cô thực sự muốn khóc luôn cùng nó.

“Rinh… rinh…”

Tiếng chuông điện thoại vang lên như vị cứu tinh. Thấy cái tên Việt hiện lên trên màn hình, cô nhanh chóng bắt điện thoại.

- Alo?

- Vy hả? Cậu ở đâu? Sao mình không thấy?

- Mình đang ở dưới nhà vệ sinh tầng ba của trung tâm thương mại, cậu xuống đây có được không? Nhanh lên! – Cô gấp gáp đáp lại.

- Mình nghe tiếng ai khóc, có chuyện gì hả?

- Mình sẽ giải thích sau, xuống đây nhanh lên.

Việt lấy làm kì lạ, đi thang máy xuống tầng ba theo lời của cô. Cậu nghe thấy tiếng khóc đó là của trẻ con. Lúc xuống đến nơi, cậu nhìn thấy một to một nhỏ đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ. Đứa bé khóc đến mức hai mắt sưng lên, miệng mếu máo nhớ mẹ. Người lớn thì mặt bất đắc dĩ, gấp đến muốn khóc luôn. Hình ảnh ngộ nghĩnh đó khiến cậu buồn cười, nếu không thấy cô cũng sắp khóc đến nơi, cậu đã cười thật to rồi.

- May quá. Cậu giúp mình với, con bé hình như lạc mẹ. Nó cứ bám lấy áo mình mãi, không biết sao nữa. Dỗ mãi nó không nín, hỏi cũng không nói gì.

Hiểu ra sự việc, Việt bế bổng bé con lên. Cậu bế nó vô cùng thuần thục, vỗ vỗ nhẹ vào lưng. Thật là kì lạ, cậu đong đưa qua lại mấy vòng, tiếng khóc nhỏ dần, bé con chỉ còn thút thít mà gục vào vai Việt. Vy rút khăn giấy trong túi đưa cho cậu lau nước mắt cho con bé.

- Bé con, mẹ em đâu?

- Mẹ… mẹ… không thấy!

- Vậy em có nhớ mẹ tên gì, số điện thoại bao nhiêu không?

- Nhớ…

Việt đặt con bé xuống đất, lấy điện thoại ra bấm theo số mà nó đọc. Con bé nức nở đọc từng chữ số, thật may là nó biết số điện thoại, nếu không thật không biết làm cách nào để tìm mẹ cho con bé. Việt vừa gọi, bên đầu giây kia lập tức bắt máy. Tiếng người phụ nữ tràn đầy sự lo lắng, có lẽ chị ấy đang rất nóng ruộy. Biết được con gái đã được người khác tìm thấy, chị rối rít cảm ơn. Bé con vẫn nức nở, đôi tay múp míp nhỏ bé dụi dụi đôi mắt sưng đỏ, tay còn lại vẫn tìm về vạt áo đã nhăm nhúm của Vy mà túm chặt lấy. Cô dở khóc dở cười nhìn thấy áo mình biến thành cái khăn lau nước mắt cho bé con.

- Em tên là gì?

- Em… tên Vy.

- Ơ, thế là cùng tên với chị này rồi. – Việt tủm tỉm cười. – Thảo nào mà túm chị ấy chặt thế.

- Không phải… áo mẹ… áo mẹ…

Vy và Việt đang cố gắng hiểu con bé nói gì thì mẹ nó hớt hải chạy đến. Nhìn chiếc áo mà chị ấy đang mặc giống hệt mình, cô mới vỡ lẽ ra lời nó. Chị gái rối rít cảm ơn hai người, còn muốn tặng họ cái gì đó làm quà cảm ơn. Bọn họ từ chối, bé con đáng yêu đó ai mà nỡ lòng nào từ chối giúp đỡ. Trước khi hai mẹ con trở về nhà, con bé quay lại ôm chân của Việt nhân tiện lau lau nước mũi vào quần cậu, nghẹn ngào nói lời cảm ơn theo lời mẹ nó dạy. Cậu mỉm cười, cúi xuống bế bổng nó lên trao lại cho người mẹ.

- Chết rồi, muộn giờ xem phim mất rồi.

- Ừ nhỉ, làm thế nào bây giờ?

- Vào xem phim giờ này cũng muộn quá rồi…

- Thôi, mặc kệ nó đi, chúng ta lên đó ngồi uống nước cũng được. Dù sao cũng đến rồi, về thì tiếc lắm.

Việt cứ trêu Vy mãi về bé con cũng tên Vy kia. Không biết phải nói là cô xui xẻo hay may mắn mặc cái áo giống hệt mẹ của con bé khiến nó tưởng mẹ, bám chặt lấy cô gây nên tình cảnh dở khóc dở cười. Nhưng cô phải công nhận, cậu rất giỏi dỗ trẻ con. Cô dỗ cả buổi nó không nín, thế mà cậu vừa bế nó vỗ vỗ mấy cái nó đã ngừng khóc làm cô ngưỡng mộ không thôi. Sau này chắc hẳn cậu ấy sẽ trở thành một ông bố tốt.

- Cậu uống gì, mình gọi cho?

- Cappuchino đi.

- Ok!

Vy ngồi trên ghế chờ cậu đi gọi đồ uống. Ngồi một mình buồn, cô lôi điện thoại ra chơi điện tử. Đang chăm chú nhìn vào màn hình, vai cô bị người ta vỗ thật mạnh. Cứ nghĩ là ai đó không may va vào mình, cô dịch người rồi lại tiếp tục chơi trò chơi. Người đó vẫn không chịu thua, tiếp tục vỗ lên vai cô. Vy cau có vỗ vào bên vai còn lại, cô có thói quen rất kì lạ vỗ vai là phải vỗ đều cả hai bên.

- Ê, thấy bạn bè mà cậu bơ mình thế à? – Khánh cười cười nhìn điệu bộ thú vị của Vy.

- Ý, Khánh này.

- Ừ, còn cậu?

- Mình cũng vậy thôi.

- Sao không thấy ai cả? Hà đâu? Không đi cùng với cậu à?

- Không, mình đi với bạn thôi, không phải là Hà. Nếu chưa vào xem thì ngồi xuống đây cho vui đi.

Khánh gật đầu, kéo ghế ngồi đối diện với Vy. Cô nheo mắt đánh giá người đối diện, cậu ấy thấy cô việc đầu tiên là hỏi Hà đâu cộng thêm đoạn chat lần trước, hai điều này dẫn tới một kết luận…

- Sao quan tâm đến Hà thế? Gặp mình mà chỉ nghĩ đến Hà là sao? – Vy tính trêu chọc cậu bạn một phen, nhân tiện thăm dò phản ứng. Nhìn qua nhìn lại cô vẫn cảm thấy Khánh rất xứng đôi với Hà.

Hết chương 8.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Chương 9:

- Không phải mà, tại theo phản xạ nên nghĩ thế thôi! – Khánh chống chế. – Mình thấy các cậu thân với nhau nên đoán bừa!

- Phản xạ là chết rồi. Aizzz, em Hà coi vậy mà đào hoa ghê ta!

Việt bưng khay đồ uống quay lại chợt nhìn thấy trên bàn thừa ra một người con trai. Bọn họ nói cười vui vẻ trông rất thân thiết. Học chung với nhau ba năm, cậu xem như hiểu khá rõ tính tình của Vy, cô nhút nhát lại hay ngại ngùng nên rất ít khi chơi với con trai. Chẳng lẽ lên đại học rồi nên cô đã thay đổi, hay cậu ta là một ngoại lệ?

- Đây là ai vậy? – Việt đặt khay đồ uống xuống bàn, cẩn thận bưng cốc cà phê với hình trái tim thật to ra trước mặt Vy.

- Trí nhớ của bạn Việt kém thật đấy, mới có mấy năm không gặp mà đã quên nhau nhanh thế rồi à?

Theo sau giọng nói có phần mỉa mai đó, Khánh nở nụ cười như có như không. Việt nhanh chóng lục lại trí nhớ về gương mặt quen thuộc này. Thì ra là cậu ta! Việt và Khánh từng học chung lớp học thêm hóa năm cấp ba. Lớp học thêm đó dạy dỗ rất nghiêm túc, hàng tháng đều có bài kiểm tra đánh giá học lực. Môn hóa vốn là sở trường của Việt nên cậu thường xuyên đạt điểm cao và hay được cô giáo ở đó khen ngợi. Ngày đó, đến lớp học thêm, ngoài việc học bài cậu cũng chẳng quan tâm đến cái gì khác, thế nhưng không phải ai cũng đều nghĩ như vậy và Khánh chính là một trong số đó. Đầu cấp ba, Khánh rất ham chơi, thường xuyên trốn học thêm đi chơi với bạn nên cũng vì vậy mà điểm số của mỗi bài kiểm tra định kì đều không cao. Lo lắng con mình trượt đại học, bố mẹ cậu đến lớp học thêm trò chuyện với cô giáo. Và cứ như thế, mọi tội lỗi của Khánh đều bị bố mẹ phát hiện, bọn họ luôn cằn nhằn cậu không được như con nhà người ta. “Con nhà người ta” trong miệng bố mẹ Khánh chính là Việt. Quãng thời gian đó, cậu ôm hận, ở lớp hay gây khó dễ với Việt. Những cậu học sinh cấp ba mới lớn thường hành động thiếu suy nghĩ, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy buồn cười nhưng cậu vẫn không ưa nổi Việt.

- À, lâu không gặp, không ngờ cậu lại càng thụt lùi đi! – Việt đáp trả lại một câu xem như hòa nhau. Trong ấn tượng của cậu, Khánh giống như ngựa non háu đá, hay tranh giành với mình. Kì thực cậu cũng không biết cậu ta muốn giành cái gì nữa.

- Hừ!

- Hai người quen nhau hả? – Vy chen vào giữa câu chuyện. Không khí giữa bọn họ làm cô cảm thấy kì lạ, rõ ràng là quen nhau nhưng là kiểu quan hệ gì đó đầy mùi thuốc súng.

- Ừ, bọn mình từng học thêm cùng lớp! Ấn tượng không được tốt lắm!

- Đúng vậy, cậu ta là “con nhà người ta”, là tấm gương sáng của mọi người.

Vy che miệng muốn cười. Cô không nghĩ đến Việt và Khánh còn có một tầng quan hệ sâu xa đến vậy. Nghe giọng điệu của cả hai, cô có thể hình dung được phần nào về câu chuyện lúc đó. Lần đầu tiên cô nhìn thấy một mặt khác của Việt. Quen biết cậu đã lâu, trong mắt cô, Việt là một người rất chững chạc, luôn luôn giữ được bình tĩnh, còn có thể nói là cậu trưởng thành sớm hơn mọi người. Thì ra cũng có những lúc cậu giống như mấy cậu thanh niên choai choai thích thể hiện bản thân trước người khác. Còn Khánh, cậu bạn này rốt cuộc đâu mới là tính cách chính của cậu ta?

- Cậu định xem phim gì thế Vy?

- À là phim này này! – Cô chìa tấm vé ra cho Khánh xem. – Nhưng mà bọn mình vẫn chưa được xem, lúc nãy gặp một chuyện nên muộn giờ chiếu mất, tiếc thật đấy!

- Phim này mình xem rồi, cũng khá cảm động đấy.

Khánh kể cho Vy nghe về nội dung chính của bộ phim, cốt truyện nói về một đôi nam nữ vượt qua rất nhiều sóng gió mới đến được với nhau. Tình tiết của nó không hề mới nhưng đặc biệt lãng mạn ở những cảnh quay nên rất ăn khách, nhất là đối với những đứa yêu thích đọc tiểu thuyết như Vy. Cô chăm chú lắng nghe mà không hề quan tâm Việt ngồi bên cạnh đang tỏ ra khó chịu. Cái tên Khánh này gây khó dễ cho cậu không phải lần một lần hai, cứ như bây giờ đây này, cậu ta đi xem phim của cậu ta đi, ngồi đây định làm trò gì đây? Không phải là đánh chủ ý gì đấy rồi chứ?

- Ơ phim hay thế sao? Lần sau nhất định mình phải xem mới được. – Vy tỏ ra vô cùng thích thú với bộ phim. – Mình đi vệ sinh một chút.

Vy đứng dậy, bỏ lại hai thằng con trai mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Khánh thậm chí còn quay mặt đi không thèm nhìn Việt. Thật ra những chán ghét không tên của cậu đối với Việt không còn nhiều như trước kia nhưng nó đã trở thành một thói quen, không làm Việt khó chịu thì cậu cũng không cảm thấy thoải mái. Cậu không phải là kẻ ngốc mà không nhận ra điều trước mắt.

- Cậu không phải là muốn xem phim sao? Không sợ muộn giờ hả?

- À, giờ tôi đổi ý rồi, ngồi đây trò chuyện cũng vui vẻ mà. Chắc mấy đứa bạn tôi vào xem lâu rồi!

- Thật ra là cậu định đánh chủ ý gì đây hả? Không phải là chỉ quen biết sơ sơ thôi à? Có chuyện gì để nói nữa chứ?

- Cậu nói như vậy ngược lại làm tôi thêm hứng thú đó, Vy cũng tốt mà, tôi cũng rất thích cậu ấy.

- Cậu…

Lần này thì Việt thật sự bị Khánh chọc tức. Trước kia cậu ta có gây khó dễ bao nhiêu cậu cũng mặc kệ, chẳng qua chuyện này là hoàn toàn khác hẳn. Có những thứ không thể nào xem là đồ chơi mà giành qua giành lại như con nít được.

- Nhìn cậu tức giận như vậy, xem ra tôi đã chọc đúng huyệt của cậu rồi. Thôi tôi cũng chẳng phải tiểu nhân mà đi làm trò cướp giật này nọ.

- Cậu biết thế thì tốt.

- Được rồi, tôi đi đây. Tôi nghĩ sau này còn có chuyện có thể nhờ cậu nên tôi cũng không thể để cậu quá khó coi được. Cố lên nhé!

Trước khi đi, Khánh vỗ vai Việt đầy hàm ý sau đó biến mất sau cánh cửa phòng chiếu phim. Từ phòng vệ sinh đi ra, Vy không thấy Khánh đâu nữa, bèn quay sang hỏi Việt:

- Khánh đi đâu rồi hả?

- Cậu ta có việc của cậu ta nên đi thôi. – Việt hít một hơi bình ổn lại tâm trạng.

- Hai người có vẻ… không thích nhau lắm có phải không?

- Ừ, cứ xem là thế đi.

- Lần đầu mình thấy cậu như vậy đấy! – Vy tủm tỉm cười.

- Sao là sao?

- Lúc cậu tức giận mũi hay nhíu nhíu lại trông đáng yêu lắm.

Vy bắt chước lại hành động lúc giận lên của Việt. Cậu phì cười, những sự tức giận ban nãy còn sót lại cũng bị cuốn trôi sạch. Trong vô thức, cậu vươn tay nhéo nhéo lên má Vy. Hành động đó làm Vy sững người lại, hai má như nóng lên. Cô lắp bắp:

- Cậu làm gì vậy?

- Cậu chẳng bảo là khi tức giận thì mình sẽ nhíu mũi còn gì, còn cậu mỗi lần xấu hổ thì tai sẽ đỏ trước sau đó má chẳng khác gì ăn ớt cay luôn!

- Này! Cậu chán sống rồi hả?

- Bớt giận, bớt giận! – Việt xoay người trốn tránh đòn tấn công nhẹ như bông của Vy. - Mình nghe nói Tuấn sẽ tổ chức sinh nhật ở chỗ cậu làm đúng không?

- Đúng rồi, mình cũng vừa mới biết. Cậu có đi không?

- Chắc là có, mình cũng muốn xem chỗ cậu làm luôn.

- Không biết mấy đứa kia có đi không nhỉ?

- Ý cậu là bọn cái Mai, Chi á?

- Ừ!

- Mình cũng không rõ lắm, lúc nào hỏi thử xem. Thôi bọn mình về đi!

.

.

.

Việt về đến cửa nhà nhìn thấy có một đôi giày đàn ông nằm ngay ngắn ở đó. Cậu âm thầm lấy làm lạ, đẩy cửa vào nhà. Từ phòng khách vọng lại tiếng trò chuyện của mẹ cậu với một người đàn ông. Sự xuất hiện của cậu trước cửa phòng khách làm gián đoạn câu chuyện của họ, cả hai quay ra nhìn cậu.

- A con về rồi hả? Mau chào bác đi. – Nhận được ánh mắt khó hiểu của cậu, bà giải thích thêm. – Bác Quân là bạn đồng nghiệp làm cùng phòng với mẹ.

- Cháu chào bác! – Việt ngoan ngoãn cúi chào người đàn ông tên Quân đó.

- Cháu là Việt đúng không? Nghe mẹ cháu kể nhiều về cháu bây giờ mới thấy tận mặt, ra dáng một người đàn ông rồi đấy chứ nhỉ?

- Bác ngồi chơi ạ, cháu lên trên phòng trước.

Mẹ của Việt nhìn theo bóng cậu khuất sau cầu thang, trong lòng tràn lên sự lo lắng. Bà ngây người một lúc, dường như là đang suy nghĩ gì đó rất nhập tâm, thậm chí không biết người đàn ông ngồi đối diện đang gọi mình.

- Diệp! Diệp! Em làm sao thế?

- À, xin lỗi, anh vừa nói gì với em hả?

- Anh đang nói là chỗ giấy tờ đó tối nay em chỉ cần kiểm tra lại phần quyết toán là được rồi. Mai nhớ trình lên sếp kí trước mười một giờ để gửi đến đơn vị.

- Được rồi, cảm ơn anh nhiều lắm, còn phiền anh mang tới tận nhà cho em nữa.

- Cái gì mà phiền với không phiền chứ! Người cùng phòng giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà. Anh về trước đây, có gì sai sót thì gọi lại cho anh nhé!

Mẹ Việt đứng dậy tiễn bác Quân ra tận cửa. Trước khi đi, ông nhìn bà hồi lâu rồi nói:

- Có chuyện gì thì nhớ phải tìm đến anh biết chưa? Không được sợ phiền đâu đấy. Em mà khách sáo thế thì coi như không xem anh là bạn bè rồi.

- Em biết rồi, cảm ơn anh.

Ngồi trên tầng hai, Việt nghe thấy tiếng đóng cổng. Cậu biết người đàn ông đó đã về rồi. Cậu chúi mũi vào máy tính, cố gắng tập trung đầu óc vào trận chiến trước mặt. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, có rất nhiều chuyện muốn tránh cũng không chạy khỏi được.

- Con ăn thêm rau vào, mẹ luộc nhiều lắm đấy. – Thấy con trai chỉ chăm chăm vào ăn thịt, mẹ Việt lên tiếng nhắc nhở.

- Con biết rồi ạ. Mẹ cứ mặc kệ con, con lớn rồi mà!

- Mẹ thấy con dạo này hay ra ngoài vào buổi tối, có chuyện gì hả?

- Không ạ, con chỉ đi loanh quanh dạo mát thôi. Ở nhà lắm cũng chán, mẹ yên tâm con sẽ cẩn thận.

Từ khi Việt gặp bác Quân, cậu vẫn tỏ ra bình thường và cũng không hỏi mẹ lấy một câu về người đàn ông đó. Cứ bình thản như vậy, bà lại càng lo lắng hơn. Bà biết kể từ khi bố Việt mất, bà chưa bao giờ mang bạn bè là nam giới đến nhà nên rất dễ gây hiểu lầm với Việt. Thà cậu cứ chất vấn để bà có cơ hội giải thích còn hơn là cứ yên lặng, còn nếu bà mở mồm nói chẳng khác nào tự chột dạ. Lần thứ hai, mẹ Việt không đoán nổi cậu đang suy nghĩ cái gì.

- Cái đó…

- Dạ?

- Bác Quân đó là bạn đồng nghiệp của mẹ. Hôm nay mẹ về nhà sớm nên bác ấy đến nhà đưa giấy tờ ngày mai cho mẹ nên mẹ mời bác ở lại uống nước thôi.

- Dạ con biết rồi. – Cậu bình tĩnh đáp.

Mẹ Việt lại thở dài, cậu trả lời như thế bảo bà nói thêm cái gì được nữa. Thấy mẹ như vậy, cậu nhận ra hình như thái độ của cậu đã làm mẹ hiểu lầm. Cậu cứ nghĩ không hỏi gì thì mẹ sẽ được tự nhiên thoải mái hơn, không ngờ lại khiến bà suy nghĩ lung tung.

- Con không nghĩ gì đâu, thật đấy! Mẹ đã nói là bạn của mẹ thì chính là bạn của mẹ. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều cũng đừng đè nén bản thân. Con thấy mẹ hay ở nhà, rất ít khi đi chơi với bạn, thỉnh thoảng ra ngoài trò chuyện với người ta sẽ thoải mái hơn. Mẹ không cần lo cho con, con lớn rồi, cũng biết cân nhắc suy nghĩ mà!

Mẹ Việt mỉm cười xoa đầu cậu con trai. Đôi khi bà cảm thấy mình thật buồn cười, tự đưa bản thân vào suy nghĩ bế tắc mà không phân tích tình hình xung quanh. Việt luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện, nó sẽ không vì thế mà giận bà đâu nhỉ?

.

.

.

Quán cà phê Gió…

Sinh nhật Tuấn, chị Phương đóng cửa quán, giành cả một buổi chiều để mở tiệc mừng tuổi mới cho cậu em họ. Đó chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ tụ tập lại bạn bè với nhau nhưng cũng mất thời gian để chuẩn bị hoàn tất. Vy cũng đến sớm giúp chị Phương gắn đồ trang trí lên tường. Món quà tặng Tuấn cô đã mất nhiều thời gian suy nghĩ và tỉ mỉ chọn lựa, chỉ chờ cơ hội để trao tặng. Nhưng cô không biết rằng phải rất lâu sau món quà đó mới đến được tay chủ nhân.

Công việc trang trí vừa hoàn tất, Tuấn cùng đám bạn đại học của cậu ấy đã đến nơi. Nhóm bạn chỉ có sáu người, ba nam ba nữ. Vy để ý có một người con gái đang khoác tay Tuấn đi vào, cô bạn đó hình như cô đã thấy ở đâu rồi. Đúng rồi, người đó chính là cô gái thường hay xuất hiện cạnh Tuấn trong những bức ảnh ở trên facebook của Tuấn.

Hết chương 9.

Sắp phát hiện ra rồi *nhìn trời*.
 

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Sao cậu lại xóa chương 10 đi thế?
À mình thấy nội dung chưa được ổn nên xóa đi để sửa ấy mà. Mình định sửa lại tất cả nhưng không có thời gian nên chỉ sửa chương này thôi vậy.
 

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Chương 10:

- Chúc mừng sinh nhật em trai! – Chị Phương hớn hở chạy đến ôm Tuấn. – Thế nào, thấy chị trang trí đẹp không?

- Đẹp! Em cảm ơn chị nhiều lắm.

- Ơn huệ cái gì chứ? Chẳng lẽ chị không tặng mày nổi một món quà? Với cả có Vy nó đến giúp chị nữa mà.

- Cậu cũng đến sớm thế hả Vy?

- Hì hì, có gì đâu, mình cũng là nhân viên của quán mà. Chúc mừng sinh nhật, mình… - Vy đang định nói gì đó thì cô bạn đi theo Tuấn đến bên cạnh họ.

- Cậu đứng đây làm gì đấy? – Cô bạn ghé vào tai Tuấn hỏi nhỏ. – Đây là ai vậy?

- Giới thiệu với cậu, đây là Vy, bạn ấy là nhân viên của quán cũng học chung với mình từ năm cấp ba. Còn đây là Bảo Anh, bạn cùng lớp hiện tại của mình.

- Rất vui được làm quen với cậu. – Bảo Anh chìa tay ra trước mặt Vy còn kèm thêm một nụ cười ngọt ngào. Bảo Anh thuộc tuýp thục nữ hiếm có, mỗi cử chỉ, hành động của cậu ấy đều toát lên vẻ nữ tính thật duyên dáng.

- Mình cũng vậy.

- Cậu làm ở đây lâu chưa? Chắc hay gặp Tuấn lắm nhỉ? Mình thấy cậu ấy bảo thường xuyên đến đây phụ giúp chị gái mà!

- Mình mới làm ở đây được một tháng thôi, cũng gặp cậu ấy có hai ba lần.

- Sao, cậu ấy có làm được việc không? Bình thường cậu ấy hậu đậu lắm, mấy lần đi chơi với lớp toàn thấy cậu ấy đánh rơi đồ đạc thôi.

- Cũng không hẳn, ha ha.

Vy cố gắng nở nụ cười méo mó. Qua cách nói chuyện của Bảo Anh, cô có thể nhận ra được bọn họ rất thân thiết với nhau. Một đám bạn đại học khác đến, kéo Bảo Anh và Tuấn sang trò chuyện cùng họ. Bọn họ đứng bên cạnh nhau trông thật hài hòa, không thể không thừa nhận Bảo Anh rất hợp với Dũng. Vy cúi mặt xuống, trái tim vừa mọc thêm một cái gai, thật khó chịu, thật chua xót. Mới đây thôi, cô giống như một đứa trẻ trộm được viên kẹo ngọt, hằng đêm đều lôi ra ngắm nghía và cười trộm. Cô không dám khoe với ai bởi cô rất sợ bị viên kẹo đó bị tan ra hay có ai đó sẽ cướp nó đi mất. Có lẽ điều cô sợ đã trở thành hiện thực, cũng có thể vốn dĩ ngay từ đầu, viên kẹo đã không phải là của cô. Thứ không thuộc về mình, có dùng dây buộc lại cũng không phải là của mình.

Những người bạn chung thời cấp ba của họ là đám bạn đến sau cùng. Không ngờ Hà Nội lại bé đến thế, trong đám bạn đại học của Tuấn có mấy người quen biết với đám Hân, Chi, Dũng nên không tránh khỏi tiết mục nhận “họ hàng”. Buổi tiệc nho nhỏ càng thêm ồn ã, náo nhiệt. Đám con trai hò nhau xếp mấy cái bàn trong quán thành một hàng để mọi người ngồi gần nhau dễ trò chuyện hơn. Bảo Anh mang chiếc bánh sinh nhật đưa cho chị Phương để bày ra đĩa. Chiếc bánh xinh đẹp với những bông hoa cầu kì không hề thua kém những chiếc bánh được bày bán ở ngoài cửa hàng. Bảo Anh thật là khéo tay, chẳng bù cho Vy, cô nấu được một bữa ăn nên hồn thì đã là cả một thành công lớn. Càng so sánh càng cảm thấy khập khiễng, tâm trạng Vy tụt xuống đáy cốc. Cô thì lấy được cái gì mà so với người ta cơ chứ? Cô cảm thấy mình thật nhỏ bé, nhỏ đến mức chẳng ai buồn bận tâm.

- Cậu ngắm cái gì mà say mê thế hả? – Việt kéo Vy ngồi xuống cạnh mình. – Ngồi xuống đi, đứng mãi không mỏi chân hả?

Vy gật gật đầu, không để tâm đến lời Việt nói, chỉ ngồi xuống theo phản xạ. Đôi mắt cô cụp xuống, hai tay miết miết vào nhau. Cậu nhận ra tâm trạng của cô không được tốt và hình như cậu có thể đoán được lý do. Việt cầm lấy cốc nước trước mặt uống cạn một hơi, cố ý dời tầm mắt đi chỗ khác, cậu nhắm mắt làm ngơ. Con người đôi khi luôn muốn tự lừa mình, dối người, Việt cũng vậy, Vy cũng vậy, đơn thuần chỉ vì muốn tự xây cho mình bốn bức tường chạy trốn khỏi sự thật.

Đèn điện vụt tắt trả lại không gian tối tăm của trời chiều hoàng hôn. Hai cây nến số mười chín thắp được thắp lên trong màn đêm lại càng lung linh huyền ảo. Trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật của mọi người, chiếc bánh ở trên tay Bảo Anh chầm chậm tiến lại gần chủ nhân của bữa tiệc.

- Cậu hãy ước ba điều đi. Hai điều ước đầu thì nói to cho mọi người cùng nghe, điều còn lại thì giữ trong lòng như thế mới linh nghiệm.

- Điều đầu tiên, mình mong cho tất cả những người mà mình yêu quý được hạnh phúc và vui vẻ. Điều thứ hai, mình mong có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, tìm được công việc ổn định. – Tuấn nhắm mắt, chắp tay nói ra điều ước. – Điều thứ ba…

Tuấn im lặng, nói thầm điều ước trong lòng. Cậu thổi tắt hai ngọn nến, chính thức đánh dấu mình đã thêm một tuổi mới. Mỗi ngọn nến đều mang theo một sức mạnh huyền bí nào đó, khi thổi tắt thì điều ước sẽ biến thành sự thật, đó chính là ý nghĩa của việc thổi nến trong ngày sinh nhật.

- Tuấn, đây là quà của mình, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Dũng là người đầu tiên tặng quà cho Tuấn. Tiếp theo đó, mọi người đều lần lượt mang quà của mình ra. Những chiếc hộp đủ màu sắc, hình dáng đặt ở trước mặt cậu. Vy ôm chặt chiếc túi đựng món quà của cô. Có rất rất nhiều điều cô muốn nói, muốn bày tỏ nhưng có lẽ vào thời điểm này, một lời chúc đơn giản là đủ rồi.

- Đây là quà của mình tặng cậu. – Bảo Anh đứng lên, cắt đứt ý định của Vy.- Chúc cậu sang tuổi mới gặp nhiều may mắn.

- Cậu đã tặng mình cả cái bánh to rồi còn chuẩn bị cái này nữa làm gì?

- Còn nữa, mình chưa nói hết. – Bảo Anh ngừng lại một chút, hít một hơi như để cố lấy thêm cam đảm. - Nhân tiện có mọi người ở đây, will you be my boyfriend?

- Ồ!

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái dũng cảm đang đứng đó. Đây được xem như là một lời tỏ tình, đúng không? Má Bảo Anh đỏ lên vì xấu hổ. Đúng, cô thích cậu ấy, rất thích, rất thích. Những kỉ niệm hai người trải qua, từng cử chỉ, hành động đầy sự quan tâm của Tuấn, cô không tin cậu không có một chút tình cảm nào đối với cô. Cô cho rằng trong tình cảm không phân biệt giới tính, ai nói ra trước đều không sao cả. Bất chấp sự xấu hổ trong lòng, Bảo Anh vẫn kiên định chờ đợi câu trả lời của Tuấn. Theo như điều tra, phụ nữ tỏ tình trước chín mươi tám phần trăm đều thành công, đây sẽ không là một ngoại lệ.

- Đồng ý đi! Đồng ý đi! – Bạn bè vỗ tay đồng thanh.

Tuấn đưa tay nắm lấy tay Bảo Anh mà không nói một lời nào. Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, mười ngón tay đan lại vừa khít. Cái nắm tay này nhuộm đỏ thêm hai gò má cô gái đang yêu, cái nắm tay này là bắt đầu của một cái gì đó rất đẹp, là một lời đồng ý cho sự khởi đầu mới.

“Choang!”

Tiếng cốc thủy tinh rơi xuống đất xen vào hình ảnh ngọt ngào đang tràn ngập không gian. Vy lúng túng cúi đầu nhìn mảnh vỡ tung tóe ở dưới chân mình. Cả cơ thể như run bắn lên như vừa mắc một lỗi rất lớn.

- Xin lỗi, mình trượt tay đánh rơi cốc. Cậu có làm sao không hả Vy?

Cô lắc đầu không nói gì, gương mặt trắng bệnh, hai mắt ửng đỏ như sắp khóc. Cậu nắm lấy đôi bàn tay run rẩy, ngăn hành động tiếp theo của cô. Vy ngây người nhìn Việt cúi xuống cẩn thận dẹp mảnh vỡ dưới chân. Rõ ràng cô là người đánh rơi chiếc cốc mà cậu lại biểu hiện như người đó mới là cậu. Việt làm thế để làm gì? Cô không biết, cô không biết nữa.

Cánh cửa có ánh sáng duy nhất đã đóng sập lại từ cái khoảnh khắc Tuấn nắm lấy tay Bảo Anh, cô cảm giác như mình đã mất hết hi vọng, tất cả đã chấm dứt, thật sự chấm dứt rồi. Đầu óc cô quay cuồng, trong cơn hoảng loạn, cô không biết mình nên làm cái gì, chỉ biết mình phải chạy, chạy khỏi nơi này, chạy thật xa, thật xa. Cô không chịu nổi ánh mắt của mọi người, cô không biết giải thích thế nào cả. Cô muốn chạy trốn, sau khi bình tĩnh cô nhất định sẽ tìm được lý do phù hợp.

- A, mình chợt nhớ còn có chuyện. Mình… mình phải đi trước.

- Để mình đưa cậu đi!

Vy không để ý đến sắc mặt của tất cả mọi người, cũng không để tâm đến Việt, một mình xông ra cửa. Bước chân cô loạng choạng như sắp ngã, mắt không nhìn, tai không nghe, đầu không nghĩ. Đi được vài bước, cô bị một người ở đằng sau kéo lại. Cả cơ thể lạnh cóng được kéo vào một cái ôm đầy ấm áp. Việt ôm Vy thật chặt, hơi ấm cơ thể lan tỏa bao trọn lấy con người trong lòng, cảm thấy cô đã bình tĩnh trở lại, cậu mới buông cô ra.

- Cậu đứng đây đi, mình đi lấy xe.

Cô gật đầu không đáp, cô sợ mình mở miệng ra thì ngay lập tức nước mắt cố nén từ nãy đến giờ sẽ trào ra. Việt đi vài bước rồi không yên tâm quay trở lại, cởi áo khoác choàng lên người cô. Cậu thở dài, chạy thật nhanh đi lấy xe. Tay Vy nắm chặt lấy vạt áo cậu, thân hình càng trở nên liêu xiêu trong cơn gió lạnh.

Việt lấy xe rất nhanh, cậu không chở cô về nhà mà đưa cô đến một nơi vắng vẻ. Vy ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh. Thấy cậu muốn xuống xe, cô vội ôm chặt lấy cậu, không muốn cho cậu quay lại mà nhìn thấy tình trạng thảm hại của mình. Nước mắt của cô thấm ướt một mảng áo đằng sau lưng Việt. Giá mà khóc có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, giá mà nỗi buồn đau có thể trôi theo giọt nước mắt, giá mà…

- Cậu thích Tuấn!

Việt đột nhiên lên tiếng. Đây Là một câu khẳng định. Câu khẳng định này chứng tỏ cậu đã biết rõ, cậu đã biết hết rồi. Tiếng khóc nghẹn lại trong cổ Vy, họng cô tắc nghẹn không thể lên tiếng. Việt nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang siết chặt lấy thắt lưng mình. Bấu trời tối đen, trên trời không có trăng, chỉ có một vì sao lẻ loi, cô đơn. Lòng cô đau, cậu hiểu bởi vì cậu cũng vậy. Tình cảm này giống như một trò chơi đuổi bắt mãi chẳng có kết quả, cô đuổi theo Tuấn còn cậu đang mải miết chạy theo cô. Người ở đằng trước vĩnh viễn không biết người ở đằng sau đang cực khổ đuổi theo như thế nào, mãi mãi không thể nào biết được.

Vy bỗng nhiên xuống xe, muốn đi đâu đó. Việt đuổi theo chặn cô, tóm lấy đầu vai muốn cô đối mặt với mình. Bị cô bám chặt lấy tay, cậu đành kéo cô lại mà ôm chặt. Vy vùi đầu vào cánh tay cậu, nước mắt vẫn tiếp tục rơi. Biết trước sẽ có ngày này nhưng không ngờ nó lại đau đến thế. Cô đã đè nèn tính cảm này ở dưới đáy hòm mà khóa chặt lại để quên đi nó nhưng nó vẫn ở đó, vẫn khiến cô thật đau.

- Cậu biết không, hôm nay chỉ có một vì sao trên bầu trời thôi. Ở giờ này, phút này, nơi này, chúng ta chỉ có thể thấy duy nhất một vì sao. Nó rất đẹp, rất lung linh nhưng chỉ có thể ngắm từ xa mà thôi. Giống như Tuấn đối với cậu và cũng giống cậu đối với mình vậy. Nhưng cậu biết không, ở một lúc khác, nơi khác cậu sẽ thấy rất rất nhiều vì sao cũng đẹp như thế, vì sao kia cũng chỉ là một trong số đó.

Đầu óc Vy lúc này không đủ tỉnh táo để phân tích những gì Việt nói. Cậu thở dài, dùng cả hai tay ôm cô. Tiếng hít thở nhộn nhạo bên cổ Vy như mang theo cả hơi ấm đi vào tận bên trong, xoa nhè nhẹ lên vết thương.

- Mình cũng thích một cô gái, cô ấy lại đem tình cảm dành cho người khác. Mình hiểu cảm giác đó! Nhưng cậu hãy nhớ rằng, còn có người đang chờ cậu, yêu cậu, thương cậu. Cậu khóc vì Tuấn, chỉ hôm nay thôi, được không?

Việt thì thầm bên tai cô. Mình rất tham lam Vy ạ, mình mong nụ cười và cả nước mắt của cậu sau này đều là của mình. Hôm nay cậu khóc vì người con trai khác mình sẽ cho qua nhưng lần sau không được như thế nữa. Mình không dám hứa sẽ không làm cậu khóc nhưng mình sẽ làm cậu cười thật nhiều. Chúng ta chỉ có thể là mình và cậu thôi, như vậy có được không?

- Cậu lấy tay áo mình mà lau đi này.

Việt giơ cánh tay ra đưa cho Vy, thấy cô dụi dụi đầu vào đó thì mỉm cười. Cô từ từ xoay người lại nhưng cô vẫn không ngẩng đầu lên. Được cậu ôm vào lòng, cô giống như một chú chim ẩn nấp sau đôi cánh của chim mẹ, che chở cô khỏi mọi đau khổ. Cậu nâng gương mặt cô lên, khẽ hôn lên đôi mắt đã sưng lên vì khóc. Nụ hôn dần di chuyển lên má và bất ngờ khẽ chạm vào đôi môi đang run rẩy của Vy. Bốn cánh môi chạm vào nhau rồi nhanh chóng tách ra. Cô khiếp sợ nhìn người con trai trước mặt mình qua làn nước mắt.

- Cậu…

- Suỵt! Đừng nói gì cả! Để mình đưa cậu về nhà!

Cậu đặt tay lên môi, ngăn những điều cô sắp nói. Cậu biết mình đã rất lỗ mãng hoặc cũng có thể coi cậu là một kẻ cơ hội. Hãy để cái hôn này tiếp thêm động lực để cậu kiên trì trong trò chơi đuổi bắt này. Việt cũng là con người, cậu cũng đã mệt, nhiều lúc đã muốn bỏ cuộc. Cô thích Tuấn là một hiện thực tàn khốc không thể nào thay đổi. Trận đấu đầu tiên cậu đã thua, liệu sau này còn có hi vọng? Hay vốn dĩ từ ban đầu đã định sẵn cậu không thể nào là người chiến thắng?

.

.

.

Vy trở về nhà, giấu đôi mắt sưng đỏ sau tấm khăng choàng của Việt. Bố mẹ cô đều ngồi ngoài phòng khách, cô chào một tiếng và chạy trốn trên phòng. Vừa nằm xuống giường, cô vùi mặt vài trong chăn. Một lúc sau, tấm đệm trên giường lún xuống, mẹ Vy không biết đã lên phòng từ bao giờ.

- Con khóc hả Vy? Sao thế?

- Con… con…

- Có phải là thất tình rồi không? – Con gái bà mang nặng đẻ đau, chỉ cần nó nhíu mày một cái là bà biết nó nghĩ gì rồi.

- Dạ…

- Không sao, ai cũng sẽ trải qua một lần như vậy! – Mẹ Vy vuốt tóc cô. – Ngủ một giấc, ngày mai dậy con sẽ thấy cả một thế giới tươi đẹp trước mắt. Người đó chỉ là một người đi qua đường, cho con ăn một loại hoa quả chua chua thôi.

Nghe lời mẹ, cô nằm xuống đắp chăn rồi chẳng biết ngủ thiếp đi từ lúc nào. Đêm đó, cô đã mơ một giấc mơ, mình biến thành một con thỏ nhỏ nhảy tung tăng trong rừng. Vì mải chơi, cô bị tuột xuống một vách núi rất cao. Khi đang vật lộn để trèo lên, cô được một con thỏ nắm lấy tay. Con thỏ đó kéo cô rất mạnh, cô mất đà, nằm đè lên nó. Bỗng nhiên, con thỏ đó biến thành Việt. Vy giật mình tỉnh dậy, cô sờ lên môi của mình trong vô thức. Ở đó như còn vương lại mùi vị của nụ hôn ban nãy. Nụ hôn đầu của cô đã bị cướp đi như vậy đấy.

Hết chương 10.

Món quà sinh nhật dành tặng một người đặc biệt. Chúc anh sinh nhật vui vẻ ^^~. Best wishes for you!
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Mới đọc chương một thôi à, văn phong bạ nhẹ nhàng, câu cú chắc chắn, viết mượt. Vừa đọc truyện bạn mình vừa hồi tưởng lại thời còn đi học, thấy vui đến lại. :-*
P/s: bạn nên giao lưu với các bạn khác trong diễn đàn để mọi người biết về truyện của bạn.:D
 

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Mới đọc chương một thôi à, văn phong bạ nhẹ nhàng, câu cú chắc chắn, viết mượt. Vừa đọc truyện bạn mình vừa hồi tưởng lại thời còn đi học, thấy vui đến lại. :-*
P/s: bạn nên giao lưu với các bạn khác trong diễn đàn để mọi người biết về truyện của bạn.:D
Cảm ơn bạn nhé. Còn cái vụ giao lưu gì đó thì mình không rõ lắm, với cả cũng lười nữa T.T
 

Vivilazh

Gà con
Tham gia
5/2/15
Bài viết
11
Gạo
0,0
Chào bạn. Tớ bị cuồng BK nên thích truyện của bạn lắm :D :D :D
Nội dung và cách viết khá ổn. Nhưng hình như có một số đoạn bạn bị viết theo hướng ngôn tình thì phải. Tớ nghĩ truyện của bạn dùng tất cả từ thuần Việt thì hơn. Ý tớ thế thôi, mong chap mới của bạn :D.
 

taohoney

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
8/1/15
Bài viết
112
Gạo
0,0
Chào bạn. Tớ bị cuồng BK nên thích truyện của bạn lắm :D :D :D
Nội dung và cách viết khá ổn. Nhưng hình như có một số đoạn bạn bị viết theo hướng ngôn tình thì phải. Tớ nghĩ truyện của bạn dùng tất cả từ thuần Việt thì hơn. Ý tớ thế thôi, mong chap mới của bạn :D.
Cảm ơn bạn góp ý, đúng là mình đọc ngôn tình nhiều hơn nên đôi khi có mấy từ ngữ đã dùng quen rồi, chẳng phân biệt được nữa. Nếu có thể bạn giúp mình chỉ ra với, mình muốn viết 1 truyện thuần Việt Nam nên muốn sửa lại. Cảm ơn trước nhé!
 
Bên trên