CHƯƠNG 6
Tiếng lành đồn xa, thanh thế của toán cướp Bảy Phi càng ngày càng lớn. Từ khắp các Phủ, Lộ, dân làng ai ai cũng nức lòng. Chỉ có bọn quan lại thì ngày đêm lo sợ, của cải của chúng vì thế không dám phô trương, cũng gia giảm phần nào việc vơ vét từ người dân, sợ rằng tai tiếng đồn đến tai cướp núi, không sớm thì muộn nhà chúng cũng bị tấn công.
Triều đình liên tiếp nhận được tấu sớ, bẩm báo việc vùng rừng núi Hoài An có toán cướp, ngày đêm lộng hành, nhũng nhiễu dân chúng. Trong tấu sớ, bọn quan lại ô hợp hè nhau che giấu việc do chúng chèn ép dân lành, vơ vét mùa màng nương ruộng, bóc lột con dân đến tận xương cùng tủy mới dẫn đến cớ sự người hiền lẩn vào rừng sâu, rồi trở về đánh cướp. Đương nhiên, chúng cũng che giấu việc ông Bảy ra lệnh tài vật cướp được, phần lớn đều chia cho dân nghèo, những người đang sống trong cảnh khốn cùng dưới muôn trùng đàn áp. Trong tấu sớ của chúng, tướng cướp Bảy Phi là tên quái vật khát máu, gặp người giết người, không tha ai bất kể già trẻ lớn bé. Thuộc hạ của Bảy Phi đều là bọn ô hợp, tham lam vô độ, vì vậy mà hại không biết bao nhiêu gia đình tan nát. Triều đình ban tiền của tài vật cho quan lại địa phương truy tìm tông tích toán cướp, ngày qua tháng qua, người thì không tìm được, mà tấu sớ dâng lên càng lúc càng nhiều, mãi không thấy dứt.
Lúc bấy giờ, toán cướp của ông Bảy đã lên đến sáu mươi hai người, ngoài thủ lĩnh Bảy Phi, và thầy đồ Hảo chuyên trách việc thảo thư từ và chăm lo thương thế cho sơn trại, sáu mươi người còn lại do bốn người Lục, Lâm, Thảo, Khấu nắm giữ bốn đội Đông, Tây, Nam, Bắc, mỗi đội gồm mười lăm người. Trần dù vẫn theo ông Bảy đánh khắp bốn phương, vẫn không bao giờ được ông cho phép làm cướp, động tay vào bất cứ của cải nào. Không phải ông sợ Trần sinh lòng tham lam mà còn vì một lý do khác. Tài sản do ông cùng các anh em cướp về, dù với bất cứ danh nghĩa nào, giúp đỡ dân nghèo hay trừ gian diệt ác, thì với người đời, vẫn là vật phi nghĩa, là giết người cướp của, phóng hỏa đốt nhà. Những kẻ mà ông và mấy anh em đây xuống tay đều là gian thần, tham quan đáng tội chết, thì dù đúng lẽ trời, hợp lòng người, ông vẫn là kẻ làm trái luật. Ông đã dự cảm không lành về tương lai, vì vậy, ông không muốn Trần nhúng tay vào.
Hàng ngày, ông Bảy cùng bốn đội tập luyện quyền cước, đao kiếm cung tên. Trước mỗi trận đánh, ông dặn dò rất kỹ, trận địa tình thế. Toán người nào, đánh vào đâu, dùng binh khí gì, tập kích từ mấy phía đều được phân phó không hề sơ suất. Nhưng ông cũng hạ lệnh, tài sản là phụ, mạng người là chính. Khi tấn công nhà quan, tuyệt đối không được giết đàn bà trẻ con, người già lớn tuổi tay không tấc sắt. Nếu trong lúc giao chiến, chẳng may thất thế, lập tức thu đội, không vì tham thứ tài sản bất nghĩa mà nấn ná ở lại, vừa hại bản thân, vừa rầy rà đến anh em. Ngộ nhỡ, có ai đó không thoát được, ông Bảy căn dặn nhất định không được khai báo đường vào ra của trại, như vậy, mới mong bảo toàn được hết thảy anh em. Mấy mươi con người phần kính trọng ông Bảy, phần cũng từ tráng chí nam nhi bất thành mà vào đây, đã không thành danh với đời thì thác cũng phải giữ tròn đạo nghĩa, ai cũng lập lời thề, thà chết không phản bội, cam lòng tự nguyện không hề than van.
Trước mỗi trận đánh, sáu mươi hai người đều cùng chia nhau chén rượu, uống cho ấm lòng, rồi thúc ngựa lên đường.
Năm đó, Trần tham gia trận đánh thứ một trăm lẻ sáu.
Lần này, ông Bảy quyết định tập kích vào nhà của Chánh An Phủ, là viên quan lớn nhất của phủ Hoài An. Chánh An Phủ lúc bấy giờ là Trần Thiệu Hưng, gọi cậu ruột của vua là nghĩa phụ. Cậy thế lực triều đình hùng hậu chống lưng, dù đã nghe tiếng tăm của toán cướp Bảy Phi hắn vẫn ra sức vơ vét của dân làng. Chánh An Phủ Thiệu Hưng, ngoài việc lấy hết lúa ruộng của dân, còn bòn rút cả tiền Triều đình cấp phát để đắp đê ngăn lũ quét. Mùa mưa vừa đến, lũ từ trên núi tràn xuống, cuốn đi hết hơn trăm nóc nhà, lấy đi tất cả bốn mươi ba mạng người. Dân tình ta thán bao nhiêu thì cũng đủ biết, tiền triều đình, tiền dân đen chảy vào túi hắn bấy nhiêu.
Trong bốn mươi ba mạng người đó, có sáu người là quyến thuộc của chú Lâm, chú Khấu, và mấy anh em cánh Tây. Vì vậy, cả toán cướp lửa hận ngút trời, lần này quyết không tha cho bọn bất lương. Vì là người trong vùng, ông Bảy cử sáu người ở cánh Tây, trà trộn vào làng dọ thám tình hình.
Nhà của Chánh An Phủ uy thế trầm mặc, tường vây có mấy vòng, bên ngoài lúc nào cũng có ba ngũ đi tuần, mỗi ngũ có năm người, thay phiên nhau tức trực. Nhóm người cánh Tây giả làm người đi buôn, qua lại mấy vòng, đếm thời gian thay ca của ba ngũ tuần đinh, sau đó lẻn vào trong nhà.
Qua khỏi cánh cổng bề thế uy nghiêm, cánh Tây nhận ra mỗi một lần trống canh, thì có một đô quân, mười người đi một vòng khắp khuôn viên, vừa xem xét vừa kiểm tra trong ngoài. Quan sát như vậy trong ba lần trống canh, cánh Tây cắt lại hai người nằm phục, một người lẻn ra ngoài thông báo tình hình.
Ông Bảy trực tiếp gặp người vừa lẻn được ra ngoài, hỏi han tỉ mỉ. Người đó bẩm:
- Thưa ông Bảy, trong phủ canh phòng nghiêm ngặt lắm. Mỗi lần trống canh, đều có một đô quân đi xem xét tình hình trong ngoài, liên tiếp không nghỉ.
Ông Bảy hỏi
- Vậy ngươi thấy, đô quân đó có khác nhau không, hay vẫn là người cũ đi tuần?
- Bẩm, là khác nhau, cả thảy con phục ở đó 3 tuần trống, đều là người khác nhau hết.
- Vị chi, có ít nhất ba mươi quân trong nhà, thêm 3 ngũ bên ngoài hết thảy là bốn mươi lăm tên.
- Bẩm, có điều con thấy rất lạ. Bọn chúng xem xét rất kỹ, các gian các phòng. Chỉ riêng chái phòng phía Bắc là chỉ đi lướt qua, thậm chí không dám nhìn vào. Tất cả quân sau đó đều thu về phía Đông, sau đó mới tiếp tục đi.
Ông Bảy ra chiều suy nghĩ.
- Nếu như vậy, không chừng đó là nơi nghỉ của Chánh An phủ, bọn chúng không dám kinh động.
- Bẩm, chúng con cũng nghĩ vậy, nhưng có điều, trước lúc con trở ra, thấy có mấy người phụ việc mang quan phục của Chánh An phủ và dãy nhà phía Đông ạ.
- Sao ngươi biết đó là quan phục của Chánh An phủ?
- Bẩm, con nghe người phụ việc dặn nhau, đấy là quan phục của quan ngài, cẩn thận không thì chết chém!
- Ngươi thấy quan phục thế nào?
- Họ xếp gọn trên khay, tuy nhiên, vạt áo có hơi nhàu nhĩ một chút, vì người phụ việc bất cẩn một chút nên con thấy họ suýt đánh rơi. Vì vậy mà khi trở ra, người phụ việc bị hình phạt thê thảm lắm thưa ông, tội, chỉ sơ sảy một chút mà mạng cũng có khi không giữ nổi.
- Lúc đó, ngươi thấy khu nhà phía Tây có mở cửa không?
- Bẩm, dạ có, khu nhà phía Tây có mở cửa sổ.
Ông Bảy vỗ vai, khen mấy người cánh Tây quan sát tỉ mỉ cẩn thận, sau đó lập tức bàn thảo với mấy chú Lục, Lâm, Thảo, Khấu.
- Theo như tin tức truyền ra, chín phần khu nhà phía Tây là nơi nghỉ của Chánh An Phủ, vì vậy mà khi cửa sổ mở, nhìn ra ngoài, hắn có thể nhìn thấy người phụ việc đánh rơi quan phục. Chẳng trách, bọn họ bị trừng phạt.
Bốn đội Đông, Tây, Nam, Bắc được chia ra bốn hướng, lúc trời vừa sụp tối, đánh gục ba ngũ canh tuần bên ngoài, không giết chết. Cánh Nam ở ngoài phủ canh giữ, hai cánh Đông, Bắc lẻn vào trong phủ trước, do người cánh Tây dẫn đường, lập tức đánh úp đô quân canh tuần đang đi ở hướng nhà phía Đông, như vậy, nhà phía Bắc và nhà phía Tây không thấy rõ ràng.Cánh Tây sau khi tập hợp, xông thẳng vào phía nhà Tây, ông Bảy và Trần theo phía sau yểm trợ. Khi cánh cửa vừa mở, toán người của ông Bảy thuận thế, chia về bốn góc, quan sát xung quanh, nhóm còn lại thì chia ra, lục soát khắp gian nhà.
Mọi việc thuận lợi, cho đến khi người cánh Tây phát hiện, có một lối thoát phía góc thi viện, sau kệ sách, trên kệ còn vương mảnh áo rách. Bọn họ chỉ kịp hét "Chánh An Phủ thoát rồi!" thì khắp bốn hướng, đèn đuốc sáng rực.
Ngoài cửa, cánh Nam đang bị một toán quân đánh lùi càng lúc càng sâu vào trong phủ viện. Trên lầu cao phía Tây phát ra tiếng cười lớn.
- Ông Bảy, lần này triều đình cử rất nhiều quân lính đến đây bắt ngươi , xem ngươi thoát được không.
Cười chưa dứt, một mũi tên bằng đồng, xé gió lướt tới, cắm phập vào cổ họng Chánh An Phủ Thiệu Hưng, gã lộn nhào một vòng, rồi rơi xuống trước sân, mắt mở trừng trừng. Quân lính hai bên như được châm ngòi pháo, lập tức giao chiến.
Tiếng la hét vang dậy cả một góc trời....