Túp lều lý tưởng của hai kẻ thất bại - Cập nhật - Tình Phi

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 3:

Sao Minh Du lại nói "Thằng đây..."?
=> cúi
Đọc xuống bên dưới mới biết cái "thằng đó" là sao mà có...=))=))



Thừa cách.
Chương 4:


=> khiêng
Truyện thú vị nhưng đoạn cưới hỏi sao nhanh vậy chị!
Thấy chưa, đàn ông đẹp quá để làm gì? Chỉ tổ bị trai nó bu thôi.=))=))
Đoạn cưới chỉ là hồi ức của anh thôi...
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 5: Tôi là người đồng tính

Cô được chồng bế từ ngoài cổng vào nhà khiến khối giấc mộng tan vỡ. Minh Hà cào nhẹ cổ anh như lời cảnh cáo, cô không thuộc tuýp người giận dai, chỉ tại trời sinh trí nhớ tốt. Minh Du cười cười, đánh là thương, ghen là yêu, anh quyết tâm dùng thân đền cho cô.

Minh Hà nghỉ phép, toàn bộ thời gian rảnh rỗi đều dùng viết tiểu thuyết. Cô thường cho chồng đọc bản thảo đầu tiên. Ý tưởng siêu phi thường đó, anh đã nếm trãi qua. Thành thử mỗi lần cô gọi "Ông xã ơi!", anh liền mang đồ trốn vào toilet giả vờ tắm. Lâu dần Minh Hà bắt đầu nghi ngờ. Cô nghi ngờ anh lại tiếp tục ngoại tình.

Trước khi cưới có thỏa thuận quyền riêng tư, cô không tiện kiểm tra điện thoại hay Facebook của anh. Nhưng mỗi ngày ánh mắt hình sự dành cho anh chỉ tăng chứ không giảm.

Như sáng nay, Minh Du đứng trước gương chải chuốt. Cô nằm trên giường nhìn anh rất lâu. Minh Du dáng người cao ráo, cơ bắp tuy không sáu múi nhưng săn chắc, kết hợp chiếc sơ mi sọc, anh đẹp.

"Vợ, đừng nói em lại nghi ngờ anh nha!"

"Không có." Cô nói dối mặt chưa hề biến sắc.

Anh cười nhẹ, bước lại vén tóc hôn lên trán cô rồi như thường lệ mang dụng cụ đi vẽ dạo. Minh Hà thở dài, anh có tài cớ sao thích lang thang. Nhớ lúc mới cưới, vài trường mời về trợ giảng, anh đều lạnh lùng từ chối, thậm chí mẹ anh dứt khoát mở phòng tranh, anh cũng chẳng buồn ghé xem một lần. Minh Du với mọi người luôn ngẩng cao đầu, vô cùng kêu ngạo. Anh nói một thì không bao giờ làm hai.

"Cô Hà! Cô Hà!"

Minh Hà vừa thêm thếp ngủ, bị giọng lanh lảnh của ai đó đánh thức. Cô hơi khó nhọc bước xuống lầu, ra mở cửa.

"Nghe cô gặp tai nạn, chúng tôi sang thăm."

Lại là đám bà tám, Minh Hà đỡ trán, bất lực mời họ vào nhà. Cô đi đứng bất tiện nên họ tự rót nước phục vụ mình. Có điều sang thăm ư? Có mà tìm kiếm thứ để soi mói.

"Cậu Giang gần đây thường ra ngoài vào sáng sớm." Lời nói bâng quơ.

"Còn chải chuốt gọn gàng như đi hẹn hò." Ai đó phụ họa.

Minh Hà cố tình đọc sách, tim vẫn nhảy lên một cái.

"Mấy người nói bậy. Chiều nào tôi cũng thấy cậu Du về chung một cô gái trẻ."

Lần này quyển sách tuột khỏi tay Minh Hà, cô bối rối cười hì hì: "Thím Tám, nghe nói xăng đang giảm giá bộ thím mua dự trữ nhiều lắm ha?"

Có ai đó nhột nhột, cựa quậy trên ghế. Vài người khúc khích cười. Minh Hà gương mặt nhỏ nhắn càng đanh lại: "Chứa xăng vô cùng nguy hiểm, thím nên về giữ nhà mình cho tốt đi." Trong lời nói mỉa mai tiềm ẩn hăm dọa, khiến bà Tám hơi ngượng vội đứng dậy đi thẳng.

***

Minh Hà ngồi trên xích đu, quyển sách đặt ở đùi theo gió khẽ bay bay. Từ chân trời xa xăm, từng đụn mây màu trắng bị nhuộm thành cam nhạt rồi sẫm vàng. Hoàng hôn một mình, có chút quạnh hiu.

Ba năm qua, bao gồm khoảng thời gian yêu toàn màu hồng, giữa hai người chưa từng xuất hiện mảy may nghi ngờ nào. Gần đây chẳng hiểu vì sao liên tục lục đục, phải chăng hai trái tim đã bắt đầu lỗi nhịp, để giọt nước vô hình nào đấy len lỏi vào.

Minh Hà lắc mạnh đầu. Cô tin anh, cô mãi mãi tin anh.

Vì tin anh nên việc Minh Hà bất chấp cột sống đang đau vẫn cất bước ra đầu ngõ là để rình rập... À nhầm, là chờ đón anh. Thử nhìn khắp khu phố này, có người vợ nào thương chồng hơn cô.

Chiếc Air Black màu đỏ quen thuộc từ từ xuất hiện, trên xe chàng trai áo sọc, vẻ mặt lạnh lùng hằn tia bực bội. Trong lúc anh định rẽ vào hẻm, đột ngột một chiếc Vespa trắng thanh khiết vọt ra chặn đường. Minh Du vốn cau có, càng thêm khó chịu: "Cô đòi hỏi gì ở tôi nữa?"

Đòi hỏi nữa... Tức là hai người trước đó đã cho nhau cái gì ư? Minh Hà nấp sau trụ điện, tay siết thành nắm đấm. Cô thuộc tuýp phụ nữ nóng nảy, nhất thời máu dồn lên não, lập tức muốn đập anh một trận.

"Cho em cơ hội..." Cô nàng mặc áo đỏ ôm sát người vô cùng gợi cảm đang cong môi quyến rũ anh.

Đồ lẳng lơ. Minh Hà mắng thầm, cô cố dằn cảm xúc để không phạm pháp.

"Tôi nhắc lại lần thứ n+1 bình phương rằng tôi đã có vợ."

"Em không tin."

"Không tin là chuyện của cô, làm ơn tránh ra cho tôi về nhà." Anh gằn giọng, từng chữ nhả ra đầy đe dọa, cảnh cáo, lạnh lùng.

Cô gái áo đỏ dường như không cam tâm vẫn đứng nguyên tại chỗ. Cũng khó trách có sự hiểu lầm. Ngày xưa, Minh Du từng đem ảnh hai vợ chồng khoe đầy trang cá nhân, lượt like gần một ngàn, bình luận đến vài trăm. Mà tổng thể đều phán: "Đôi đũa lệch!" Minh Hà tự ái, bắt anh xóa hết bao gồm quan hệ vợ chồng. Anh hồi đó tức giận, mấy ngày ôm gối ngủ Sofa.

Minh Du giải thích chẳng xong bất lực xoa trán, thở dài: "Thực ra tôi thuộc giới tính thứ ba."

"Cái..." Cô gái áo đỏ trợn mắt kinh ngạc.

Minh Hà bên trong đầu choáng, tay chân run rẩy. Thật chẳng hiểu sao cô nhạy cảm với hai từ "Đồng tính". Có thể do mẫu bạn trai lý tưởng mà cô gặp, toàn bộ đều là Gay chăng.

"Xem xong thì tránh đường." Minh Du cố gắng giữ bình tĩnh, anh ấn chiếc điện thoại mở sẵn Facebook của mình cho cô ta xem. Trên màn hình rộng 4.7 inch, khuôn mặt nhìn nghiêng của Minh Du đẹp mê hồn. Chỉ là anh đang môi kề môi với người cùng giới, cả hai lung linh, tim hồng bay phấp phới.

"Cậu ta ở cạnh nhà tôi. Không tin cô cứ đi khắp xóm mà hỏi." Anh giật điện thoại về, cao ngạo xoay lưng.

Cô gái áo đỏ, tay hụt hẫng giữa không trung, lâu lắm mới lắp bắp: "Thế anh còn... cưới vợ để làm gì?"

Minh Du cười lạnh: "Thử dùng đầu mà suy nghĩ xem."

"Là... che mắt ba mẹ anh sao?" Cô gái khẽ run một cái, lảo đảo nép sát bờ tường.

Là che mắt ba mẹ anh sao...

Minh Hà bịt miệng, cố dằn tiếng nấc uất nghẹn. Rõ ràng hạnh phúc êm ấm quá lâu là có vấn đề. Anh... anh chỉ ngọt ngào để lừa cô ba năm qua. Minh Du, anh đáng chết!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 6: Nhà nước khuyến khích tiết kiệm điện

Minh Hà trằn trọc tới nửa đêm. Cô yêu anh nhưng không chấp nhận làm tấm bình phong che mắt. Hơn nữa, từ khi chàng trai nhà bên xuất hiện bản chất Minh Du càng lộ rõ. Đỉnh cao của tình yêu cao thượng là mang hạnh phúc cho đối phương. Cô ngồi dậy bật đèn, quyết tâm vì anh một lần.

Dưới phòng khách tối om, ánh sáng hắt ra từ cái Laptop chỉ đủ soi bóng lưng rộng lớn trên Sofa. Tấm lưng rắn rỏi bao lần cõng cô, nếu phải xa thật có chút luyến tiếc. Minh Hà mím môi, khó nhọc nhấc từng bước chân nặng nề xuống lầu.

Minh Du nghe tiếng động quay đầu, nhăn mày: "Đứng yên đó cho anh." Nói xong anh bỏ dở cuộc trò chuyện với Thanh Vỹ trên mạng xã hội, vội vàng chạy tới bế cô.

"Khuya rồi, thức đêm để thành bà vợ già khó tính à?" Anh cốc mạnh trán cô trêu chọc.

"Ông xã, em có chuyện quan trọng." Cô cầm tay anh, vỗ nhẹ mu bàn tay nhanh chống vào chủ đề: "Từ bé em đã lập dị, tư tưởng sống cũng khác người, nên chuyện anh có lệch lạc giới tính em vẫn chấp nhận được, anh không cần e ngại hay giấu diếm..."

"Hà, em lại nghĩ linh tinh gì đấy?"

"Em không linh tinh, em nói có căn cứ." Minh Hà vừa đáp vừa chỉ vào màn hình vi tính. Trên màn hình là tấm ảnh hồi chiều, anh cùng Thanh Vỹ còn đang comment khí thế bên dưới.

Sau một phút, màn hình phụt tắt. Cả gian phòng chìm vào yên lặng.

***

Rất nhiều câu chuyện kinh dị viết về tiếng thét lúc nửa đêm. Hầu hết chúng xuất phát từ phụ nữ. Kỳ thực chưa từng nghe đàn ông cũng biết kêu ai oán.

"Hiểu lầm... Anh bị oan... Em mau mở cửa cho anh!" Tiếng đập cửa đều đều, ba phút một lần của Minh Du vô cùng thảm thiết.

Khái niệm "Mong người mình yêu hạnh phúc bên người khác" vào tay Minh Hà biến chất thành: Trước khi hạnh phúc bên người khác hãy để tôi hành hạ anh. Cô nhỏ nhẹ nhìn thẳng mặt anh, nghiến răng phun hai chữ: "Ra ngoài."

Minh Du không muốn cũng đành bất lực. Chỉ có điều, ngẫm một lúc anh thật không cam tâm. Tấm ảnh kia, rõ ràng do Thanh Vỹ ghép. Gã nghe anh tâm sự chuyện "Chàng hàng xóm" mới nảy sinh ý nghĩ quái đản. Anh vì muốn dứt khoát với cô kia nên dùng cách hơi bỉ ổi. Nhưng anh làm thế không phải tránh mọi rắc rối cho cô ư. Với tính cách Minh Hà "Đánh trước nói chuyện sau", anh chỉ sợ mọi sự đều tới nước mang lên phường giải quyết.
Anh rõ ràng luôn suy nghĩ cho cô còn cô... Anh tức!

"Em có mở cửa không thì bảo? Anh đi thì đừng có hối hận... Đừng có hối hận nha."

"Tôi đi báo công an thì cậu đừng có hối hận đấy."

Minh Du đang gào thét đột ngột xoay đầu vì giọng nói lạnh băng sau lưng. Thì ra bác hàng xóm vốn khó ngủ lại bị đánh thức nên hằn hộc. Nhìn đôi mắt ti hí, chứa tia nguy hiểm, Minh Du rất thức thời. Anh im lặng ngồi xuống bậc thềm, bắt đầu đếm sao.

"Biết điều là tốt." Ông hàng xóm nhíu mày, gọi con cún Nhật trong nhà ra cột dưới chậu cau kiểng, đoạn phủi phủi tay bước vào.

Vốn con cún này với anh chẳng có gì nguy hiểm. Điểm rắc rối là bản tính thích hùa theo của đồng loại nó, một con sủa inh ỏi, sợ chưa đầy năm phút cả khu phố sẽ bị mấy trăm con chó đánh thức. Minh Du vuốt vuốt mũi, anh chưa muốn chết kiểu mất mặt ấy đành ngoan ngoãn ra xích đu nằm.

***

Trời sáng lạnh, Minh Hà rúc vào chăn tìm hơi ấm quen thuộc. Tay quơ quàng một lúc chỉ bắt được khoảng trống hụt hẫng cô choàng tỉnh, giật mình nhìn quanh. Chợt chuông điện thoại anh reo, bài "Lâu đài tình ái" văng vẳng vọng vào tai.

"Anh sẽ vì em làm thơ tình ái
Anh sẽ gom mây kết thành lâu đài..."

Nước mắt chực trào ra được cô kịp thời ngăn lại. Cuộc gọi của Thanh Vỹ, Minh Hà suy nghĩ một chốc liền lướt qua nghe. Cô định bảo anh không ở nhà. Chỉ là vừa hé môi đầu dây bên kia có người cười tới sập bàn, đổ ghế.

"Du, mày làm gì con gái người ta, để cô nàng qua Wall mắng xối xả vậy. Tao đang định chụp lại màn hình cho vợ mày xem. Biết điều ngoan ngoãn dẫn anh đi ăn sáng, anh mày rộng lượng bỏ qua cho."

"Thưa anh, em là vợ ảnh đây, anh có cần em qua mời đi ăn sáng?" Minh Hà chầm chậm nhấn mạnh từng chữ.

Tiếng Tút... Tút kéo dài. Đầu dây bên kia tắt máy cũng nhanh phết.
Minh Hà chau mày hầm hầm bước xuống lầu. Bên dưới, cái Laptop vẫn y nguyên chỗ đêm qua. Cô nhanh chóng mở lên xem, mật khẩu máy là ngày sinh của cô.

Trên màn hình, trang Facebook anh, cô gái áo đỏ với nickname Yuu đang tức tối Spam wall. Minh Hà không rảnh đọc, cô lướt qua tìm tới đọc tin nhắn.

Đoạn hội thoại khiến người ta không biết nên khóc hay cười:

Yuu: "Em có điểm nào thua kém vợ anh?"

Du Minh: "Em đẹp hơn cô ấy, cao hơn cô ấy lại còn điện nước dư thừa."

Yuu: "Thế sao anh không cho em cơ hội?"

Du Minh: "Vì nhà nước đang rầm rộ chiến dịch 'Tiết kiệm điện nước', tôi nghĩ của vợ mình đủ dùng rồi."

Yuu: "Đồ... điên!"

Du Minh: "Em theo đuổi đồ điên, vậy em là đồ... gì?"

Yuu: ...

Minh Hà đọc xong, tay cầm chuột khẽ run run. Lần đầu tiên phát hiện, suy nghĩ của anh còn khác thường gấp n+1 bình phương so với cô.

Quay lại tấm ảnh chồng cô với trai lạ.

Bên dưới, Thanh Vỹ để loạt mặt cười nham nhở: "Mày ghen với anh chàng hàng xóm, còn định cưa anh ta trước khi anh ta quyến rũ vợ mày, mà không hay hắn thích mày hơn à. Đồ ngốc!"

Du Minh: "Nín cho ông!"

Thanh Vỹ: "Ha... ha... ẩn ảnh hay xóa cũng vô ích vì tao có một đống, muốn ghép kiểu nóng hơn không?

Du Minh: "Mày dám..."


Thanh Vỹ: "Hà... hà... mày không hối lộ, ông đây lập tức gửi cho Minh Hà xem."

Du Minh: "Cứ việc, xem cô ấy xử thằng nào. Vợ anh mày tin tưởng chồng tuyệt đối nhé."

Thanh Vỹ: "Thằng cê - hát - o - sắc sợ vợ."

Du Minh: "Chú em không phân biệt được 'sợ' và 'thương' à? Tội nghiệp mẫu giáo chắc cháy trường..."

Thanh Vỹ: "Mày... mày..."

Minh Hà suýt tý đập đầu vào màn hình, thầm mắng hai tên trẻ con. Chợt cảm thấy trong lòng ấm áp chảy qua. Thì ra bao nhiêu chuyện đều do cô suy diễn, anh yêu cô nhiều như vậy. Thật chẳng biết hai năm qua, anh đã một mình đối phó chuyện tương tự bao nhiêu lần.

Cô sống trong lâu đài tình ái do anh xây đắp, cô cứ cảm thấy hạnh phúc, êm ái quá không bình thường. Kỳ thực anh không bình thường, tự mình ôm trọn áp lực từ mọi phía. Anh ngốc!

Minh Hà mở cửa nhìn ra bên ngoài. Bình minh mang hơi sương phủ lên hàng mi dày, mái tóc che nửa khuôn mặt trắng không tỳ vết, anh đang cuộn mình trên chiếc xích đu. Bất giác cô muốn ôm anh, véo chiếc mũi cao ngạo ấy, trách anh sao lại khờ như thế.

"Vợ... anh bị oan..." Minh Du nói mớ. Trong mơ vẫn không ngừng giải thích, nghe qua cũng biết chuyện đó ám ảnh anh thế nào.

"Ông xã, vào ăn sáng." Cô nhanh chống chạy qua, áp bàn tay ấm áp lên đôi gò má lạnh như băng. Minh Du hé hé mi, khi nhìn rõ là cô câu đầu tiên vẫn là: "Anh bị oan.. "

"Em biết." Cô dịu dàng kéo anh dậy, mỉm cười.

"Tối qua em rất quá đáng."

"Em biết."

"Thế em phải đền cho anh."

Cô gật đầu: "Anh muốn đền gì nào?"

Minh Du xoa xoa mũi, đoạn vòng tay qua siết nhẹ eo cô: "Người ta lạnh muốn chết, em còn không mau đưa người ta đi ngâm nước nóng."

Minh Hà giật mình, giãy giụa trong lòng Minh Du: "Anh tự tắm cũng được mà."

"Không thích, muốn em đền cho anh liền."

"Anh ngày càng biến thái." Minh Hà cấu nhẹ cổ anh.

"Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu. Em rõ ràng có viết như thế nha." Anh đáp gọn khiến cô đỏ mặt, nhất thời chưa tìm được câu phản pháo.

Mặt trời tách mình khỏi đường chân trời dài tít tắp, từng tia nắng ấm len lỏi trải khắp khu phố bình yên. Ngày mới bắt đầu.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Trích Tiên

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
2/8/14
Bài viết
1.900
Gạo
2.000,0
Chương 5+6:
Minh Du dáng người cao ráo, cơ bắp tuy không sáu múi nhưng săn chắc, chiếc sơ mi sọc mặc trên người anh, hợp đến mức hơn cả siêu mẫu.
=> tỷ sửa lại câu này đi. Bỏ "đến mức" nếu không dứt khoát viết lại luôn.
"Thếm Tám, nghe nói xăng đang giảm giá, thếm mua dự trữ nhiều lắm ha?"
Em không chắc nó có phải từ địa phương hay không nhưng nếu không thì tỷ thay bằng "thím" nhé.
Từ chân trời xa thăm thẳm, từng đụn mây màu trắng bị nhuộm thành cam nhạt rồi [S]vàng hoe[/S]. Hoàng hôn một mình, có chút quạnh hiu.
Chỗ này không dùng từ vàng hoe được. Đổi!
Vì tin anh nên việc Minh Hà bất chấp cột sống đang đau vẫn cất bước ra đầu ngỏ là để rình rập...
=> ngõ
"Biết đều [S]thì[/S] tốt."
Vâng, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu. Anh nhìn lại anh xem, đẹp đến lóa mắt, xấu thế chứ nữa thì...
Đoạn nói chuyện của anh Du với anh Vỹ dễ thương chết được.
Sao chị ý không tên là Côn nhỉ?=))=))
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 5+6:

=> tỷ sửa lại câu này đi. Bỏ "đến mức" nếu không dứt khoát viết lại luôn.

Em không chắc nó có phải từ địa phương hay không nhưng nếu không thì tỷ thay bằng "thím" nhé.

Chỗ này không dùng từ vàng hoe được. Đổi!

=> ngõ

Vâng, đàn ông không xấu phụ nữ không yêu. Anh nhìn lại anh xem, đẹp đến lóa mắt, xấu thế chứ nữa thì...
Đoạn nói chuyện của anh Du với anh Vỹ dễ thương chết được.
Sao chị ý không tên là Côn nhỉ?=))=))
Côn... Rất ba chấm...
 

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Hai chương mới ta thấy mượt à nha!
 

Tẫn Tuyệt Tình Phi

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
24/6/14
Bài viết
1.060
Gạo
0,0
Chương 7: Thanh Vỹ đào hôn

Gió xuân nhẹ nhàng cuốn trôi những chuyện đã xảy ra vào quên lãng. Trên chiếc xích đu màu trắng nằm trơ trọi cuốn sách bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình. Nhớ ngày nào Minh Du một mực bắt cô mua về cho anh nghiên cứu. Sâu trong đáy mắt nâu thăm thẳm của anh là cả bầu trời chân thành kiên định. Minh Hà chống cằm nhìn anh, với cô biểu hiện kia đủ chứng minh bọn họ đời này mãi mãi sẽ bên nhau.

Trời về chiều se se lạnh, Minh Hà khá mệt mỏi với việc tổng kết cuối năm, thống kê hàng hóa, dọn kho...v.v Lại thêm nỗi buồn vì bản thảo bị từ chối. Lần thứ bao nhiêu, Minh Hà không còn muốn đếm nữa, mặc nỗi hụt hẫng chiếm trọn tâm tư. Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cổng màu trắng vừa được Minh Du sơn lại hôm qua, cảm giác về nhà khiến phiền não phần nào giảm bớt. Thầm tưởng tượng cảnh ngâm mình trong bồn nước ấm, sau đó ăn cơm chồng làm, Minh Hà vô thức hé môi cười. Ngoài xã hội, có thể cô thất bại nhưng trong gia đình cô là người phụ nữ thành công.

Mùi thịt rim lan tỏa, len lỏi qua từng tế bào, bao tử bị kích thích khiến thần kinh ù lì của Minh Hà lập tức hoạt động. Cô quăng túi xách lên sofa chạy vào bếp. Trên chiếc bàn trải khăn trắng muốt, ba phần bát đũa được sắp xếp gọn gàng. Minh Du thuộc tuýp đàn ông theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Nhìn từ đầu đến chân luôn lịch lãm của anh, khỏi nói cũng biết lối sinh hoạt cầu kỳ trong gia đình này. Minh Hà dằn xuống cảm giác cồn cào, đảo mắt tìm chồng. Chợt nghe tiếng động phát ra từ nhà tắm, Minh Hà lém lỉnh bước tới định trêu anh.

"Du cưng, nhà cưng hết nước..."

Đột ngột cửa mở, một đôi mắt vừa lạ vừa quen sững sờ nhìn Minh Hà. Cô cũng ngỡ ngàng bất động chắn lối ra của đối phương. "A... a..." Tới lúc kịp hoàn hồn, cô hung bạo đạp người đó một cái. Hắn đỡ đòn chẳng kịp ngã phịch xuống sàn.

"Vợ!?" Minh Du thong thả bước trên lầu xuống, chứng kiến toàn bộ sự việc anh nhíu mày, đi tới kéo cô ra sau lưng.

"Gã này làm gì ở đây?" Minh Hà trợn mắt, hằn hộc chỉ vào con người đang lồm cồm bò dậy.

"Du, tao hiểu vì sao mày sợ vợ rồi đấy." Thanh Vỹ xoa xoa eo, vẻ mặt cảm thông thấu hiểu hướng Minh Du đầy thương hại.

"Mày..." Minh Du nghiến răng, định đấm cho hắn một cái, chợt nhìn chỗ bị Minh Hà đạp đang ửng đỏ, anh thở dài: "Thằng Vỹ muốn ăn bám vợ chồng ta vài ngày."

"Dùng từ "ghé chơi vài ngày" thì mày chết à?" Thanh Vỹ đẩy vai Minh Du, tự nhiên bước qua tủ lạnh lấy nước.

"Ở nhờ? Bộ nhà anh...?" Minh Hà xoay lưng, vô tình ánh mắt dán chặt vào cơ bắp săn chắc trên người hắn. Phải nói bản tính Thanh Vỹ không tốt nhưng bù lại anh ta có ngoại hình tương đối lý tưởng.

"Nó trốn tránh sự rình rập, truy bắt của gia đình." Minh Du tiện tay rút cái áo thun trong nhà tắm ném về phía Thanh Vỹ, ánh mắt anh đầy đe dọa.

"Mày có thù với tiếng Việt? Cô giáo đạo đức không có dạy "lựa lời mà nói" hả thằng xê - hát - ó?"

"Ờ... Dùng thế mới phù hợp tầm cỡ của mày." Minh Du không nhịn được phun một tràn cười.

"Hai người rốt cuộc có nhìn thấy sự tồn tại của tôi?" Minh Hà cau có ngồi xuống ghế. Cô thật chẳng hiểu nổi tình bạn kỳ quái giữa hai thằng đàn ông. Họ nói chuyện kiểu đá đểu từ trên Facebook đến ngoài đời, thế mà chưa đánh nhau lần nào, kể cũng lạ.

"Bé Hà, anh ở nhờ vài ngày, bảo đảm không gây phiền phức cho gia đình nhỏ của em đâu." Thanh Vỹ cười cười, ánh mắt thành khẩn trông cũng tội tội.

Minh Hà nhướng mày nhìn chồng: "Em được quyền biết lý do chứ? Hay lại bí mật giữa hai người đàn ông?"

"Mày tự khai hay tao thay lời muốn nói?" Chậm rãi đặt nốt đĩa rau lên bàn, Minh Du hỏi.

Thanh Vỹ lau vội mồ hôi lấm tấm trên trán, lầm bầm: "Mày nói hay tiếp tục dìm hàng ông." Đoạn hắn xoay qua Minh Hà, chán nản thở dài: "Ba má muốn dùng hôn nhân trói buộc anh. Anh là gió, gió phải được tự do."

Minh Hà nghe xong ho khụ khụ, miếng thịt mém tý nghẹn ở cổ. Minh Du vỗ nhẹ lưng cô, cười cười: "Gió to lắm đấy, vợ phải cẩn thận chứ."

Thanh Vỹ nhìn cảnh vợ chồng Hà - Du âu yếm, hắn thở dài cảm thán: "Nhớ cái thuở hai cô cậu bị gia đình ngăn cản, thằng này nhiệt tình làm cầu nối, còn không tiếc thân đi làm nuôi cậu đây mấy tháng. Giờ cô cậu hạnh phúc rồi đối xử với tôi thế đấy. Hỏi đời, khi hoạn nạn mới biết bạn là ai..."

"Ông xã, bảo anh ta im lặng hoặc vĩnh viễn không thể nói nữa." Minh Hà xỉa mạnh chiếc đũa xuống miếng dưa hấu tráng miệng, vài chấm đỏ lan trên nền khăn trắng. MôiThanh Vỹ giật giật mấy cái liền biết thân biết phận cúi đầu.

"Anh ở lại cũng được nhưng phải tuân theo quy tắc nhà em." Minh Hà hạ giọng.

Thanh Vỹ gật đầu lia lịa. Chợt phát hiện Minh Du đang cười trộm, linh tính mách bảo điều gì đó bất thường, hắn vội hỏi: "Đừng nói em định bắt anh làm Ôsin cho hai vợ chồng nha?"

Minh Hà lắc lắc tay: "Không, ý em là... Nếu chuyện nhà em mà lọt vào tai kẻ thứ ba thì anh nên đặt trước suất cơm dài hạn ở bệnh viện."

Dứt lời cô đứng dậy, chiếc bàn nhẹ run một cái. Thanh Vỹ nhìn theo bóng Minh Hà, mãi tới lúc tiếng bước chân trên lầu im bặt, hắn mới ôm ngực thở ra mấy hơi.

"Phụ nữ thật đáng sợ, anh thề không để bản thân rơi vào tình trạng như mày."

"Này bạn, tao đang hạnh phúc đấy." Minh Du dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, xắn tay áo rửa bát.

Thanh Vỹ trợn mắt, sau đó thở dài: "Trừ anh ra, những thằng đẹp trai khác hầu như đều bị khiếm khuyết dây thần kinh thẩm mỹ."

"Vợ!"

"Tao đâu có nói mày. Hai bảy tuổi chứ làm như con nít đâu mà hở tý là mách vợ." Thanh Vỹ cuốn quýt leo xuống ghế, chạy tới siết cổ Minh Du, không cho anh kêu.

Minh Du gỡ tay hắn ra, điềm tĩnh mấy cũng bật cười: "Gọi vợ là sở thích của tao. Khối đứa không biết ý nghĩa lớn lao của từ đó mới nói như mày."

"Khùng." Thanh Vỹ buông lại một câu rồi bỏ ra phòng khách nằm chơi game.

Minh Du nhẹ cười, với tay mở cửa sổ. Khung cửa sổ màu trắng thu vào tầm mắt anh khoảng trời bao la, lấp lánh mấy ngôi sao nhỏ. Đối với Minh Du, người được đặt vào vị trí vợ ấy vô cùng quan trọng, nếu ngày nào đó anh gọi mà chẳng có tiếng trả lời... Anh thật không tưởng tượng nổi, bản thân sau đó sẽ ra sao.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Ivy_Nguyen

...quy ẩn...
Nhóm Tác giả
Gà về hưu
Tham gia
29/8/14
Bài viết
5.515
Gạo
1.500,0
Chương này viết rất hay, hài và cũng mượt. Hơn hẳn mấy chương đầu về độ mượt đó. *Tung hoa*
Cơ mà vẫn còn lỗi này.
Mùi thịt ram lan tỏa
=> Rim nhá, ram có nghĩa
ngấm ngầm len lỏi qua từng tế bào
=> Từ này làm sao ấy, gợi ý: từ nhẹ nhàng được không?
Hắn đỡ chẳng kịp ngã phịch xuống sàn.
=> Ý nàng là Hắn chẳng kịp đỡ, ngã phịch xuống sàn. ?
Cô giáo đạo đức không có dạy "lựa lời mà nói" hả thằng cê - hát - ó
=> Theo mình là cờ - hát - o hoặc xê- hát - o
Minh Du không nhịn được phun một tràn cười
.
"Mày nói hay típ tục dìm hàng ông."
=> tiếp (hay nàng cố tình viết là típ?)
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên