Chương 10: Gặp gỡ là định mệnh
Trời về chiều se se lạnh, gió mơn man nụ mai vừa chớm nở. Hương cỏ non thoang thoảng bên cánh mũi làm lòng người bình yên đến lạ. Tính ra, vùng quê chưa hoàn toàn bị đô thị hóa cũng có cái hay.
"Em làm gì đó Hà?" Minh Du đang nghiêng người vẽ con phượng hoàng lên mộ phần màu trắng của ông cố, nghe tiếng máy ảnh anh vội dừng cọ, ngẩng đầu.
"Có hot girl bán bánh tráng trộn, em định câu like bằng hot boy vẽ tranh mộ." Minh Hà giấu điện thoại sau lưng, cười lém lỉnh.
"Em..." Anh trợn mắt buông tất cả chạy tới cốc mạnh trán cô. Nói thật thì Minh Du sợ lắm những hệ quả khi gây sốc trên mạng xã hội.
"Hai đứa kia thôi giỡn qua phụ một tay coi." Thanh Vỹ trông hai vợ chồng quấn quýt chẳng khác nào trêu tức kẻ cô đơn. Hắn siết chặt cây khoai mì, cau có gọi lớn.
"Sức trai không nhổ nổi một bụi khoai, sau này cô nào dám lấy." Bà nội đẩy nón lá chệch ra sau lưng, xắn tay áo dùng sức nhấc bổng cây khoai lên khỏi mặt đất. Thanh Vỹ ngỡ ngàng, miệng há hốc đầy kính nể.
"Anh chàng ăn chơi liêu lỏng sao sánh được bà nội học võ từ năm ba tuổi." Minh Hà cười cười, ném con dao sát mũi chân Thanh Vỹ, chuẩn như người ta ném phi tiêu.
"Bây cứ nhổ nhiều nhiều về, tối tao đãi món khoai mì quết mỡ hành, cuốn với bánh trán cá lóc nướng, bảo đảm ăn đứt mấy món Sài Gòn." Bà nội cười sảng khoái.
Minh Hà khoanh tay, nhìn bộ dáng chật vật của Thanh Vỹ. Cô từ xưa đã ghét mấy chàng công tử da trắng, mặt hồng, bàn tay không một vết chai. Trong cảm nhận của cô, những người ấy thường không biết sự quang vinh của lao động.
"Vợ, qua xem tác phẩm phác họa của anh này." Minh Du nheo mắt, vẫy vẫy Minh Hà, mỗi phút mỗi giây anh đều muốn cô ở cạnh mình.
"Này! Là đãi cả nhà sao bắt mình tao lao động." Thanh Vỹ ngẩng đầu thì Minh Hà đã vọt sang chỗ chồng. Hắn bất lực thở ra mấy hơi liền tiếp tục công việc.
"Người xấu."
Hai tay Thanh Vỹ mỏi rã rời, hắn vừa ngả người trên bãi cỏ, đột nhiên thằng nhóc hôm bữa xuất hiện. Thằng nhóc vẫn nhếch nhác như lúc đầu, đôi mắt xấc xược ánh lên chút tinh quái.
"Anh đây không rảnh chơi với mày." Thanh Vỹ nhìn áng mây sắp nhuốm vàng lững thững nối đuôi nhau bay tận chân trời.
Thằng nhóc chẳng màng Thanh Vỹ có quan tâm mình không, nó tự nhiên ngồi xuống cầm tay hắn, đặt vào đấy thứ gì đó rồi bỏ chạy. Thanh Vỹ lười nhác nhắm hờ mắt, cảm nhận hương cỏ non đang quyện vào cánh mũi. Hắn nhớ những ngày buông thả bản thân trong men rượu. Hắn đã cười rất nhiều, nhưng có bao nhiêu là thật lòng. So với bây giờ, cả người nhẹ nhõm, hắn muốn nằm mãi ở cánh đồng tràn đầy sức sống mãnh liệt này. Thanh Vỹ mãi mê thả hồn bay tận chín tầng mây, tới lúc lòng bàn tay cứ truyền tới cảm giác nhột nhột khó chịu, buộc lòng hắn phải mở mắt, nhàm chán nhấc tay lên xem.
"Thứ quái quỷ gì đây? " Khóe môi Thanh Vỹ giật giật. Mấy con giun đất to bằng ngón tay em bé đang quằn quại luồn qua kẽ tay hắn, thậm chí có con rơi cả lên ngực. Bình sinh là người thì phải có nhược điểm, tình huống này Thanh Vỹ muốn khóc cũng khó thành tiếng. Hắn vùng dậy, phủi sạch toàn thân liền dùng hết sức chạy khỏi đồng cỏ. Trong đầu Thanh Vỹ hận thằng nhãi vô cùng, lần này hắn quyết tâm xử lý nó tới nơi tới chốn. Minh Hà thấy hắn hầm hầm lướt ngang chỗ mình, lấy làm lạ định bám theo hỏi, liền bị chồng cản lại. Không phải nghi ngờ, nhưng kỳ thực Minh Du chẳng thích vợ anh đi với bạn thân mình chút nào. Suy cho cùng, trừ thần tiên hoặc kẻ thiểu não ra, đâu thằng đàn ông nào rộng lượng.
Dấu chân Thanh Vỹ hằn sự tức giận, hắn vượt qua phần đất của bà Minh Hà, quyết tâm truy lùng bằng được tung tích thằng nhãi xấc xược. Dọc hai bên đường, từng giàn khổ qua xanh um nối đuôi nhau tít tắm, Thanh Vỹ bất giác sững lại khi phát hiện mình đứng ở một nơi xa lạ. Hắn ngỡ ngàng nhận ra chân lý "Giận quá mất khôn."
Trời dần chuyển sang màu đỏ rực, bóng Thanh Vỹ bất lực đổ dài về hướng Đông, hắn muốn gọi cho Minh Du nhưng sợ thằng bạn chí cốt cười vào mũi. Lòng kêu hãnh của một gã đàn ông trỗi dậy, hắn cố tìm về con đường cũ.
Tay bỏ vào túi, Thanh Vỹ xoay lưng chậm rãi đạp lên nền cỏ xanh mướt. Nền trời ngày càng đỏ sẫm, nhìn từ xa đàn cò hối hả bay về tổ cũng biến thành chấm đen. Thanh Vỹ lấy điện thoại, hắn định ghi lại khoảnh khắc khổ sở nhất của đời mình. Song khi Thanh Vỹ vừa giơ máy lên, trong tầm ống kính lại xuất hiện thêm người. Cô gái mặc áo bà ba màu tím, vài sợi tóc nâu theo gió bay bay.
"Cô..." Khuôn mặt Thanh Vỹ lộ rõ niềm vui vô hạn, lòng dạ đang ủ rủ của hắn bỗng hồi sinh.
Cô gái ngẩng đầu nhìn Thanh Vỹ, lẳng lặng chào gã. Hương xuân trong không khí len lỏi vào nơi sâu thẫm của trái tim, Thanh Vỹ bất giác cười cười bước qua.
"Cô có thể đưa tôi về nhà Minh Hà?"
Cô hơi ngạc nhiên, hai mắt mở to rất lâu mới gật đầu.
"Tôi vác giúp cho." Thanh Vỹ nhiệt tình cầm giỏ khổ qua dưới chân cô, hắn tươi hơn hoa, khuôn mặt lộ ra sự hấp dẫn. Cô gái khẽ cúi đầu đi trước, hai má nhẹ hồng hồng.