Vỉa hè điện ảnh

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Chao xìn anh em bạn bè thân hữu.
Tớ thì không hề là một con mọt phim, cũng không phải có niềm đam mê đặc biệt gì với điện ảnh. Tớ cũng ít xem phim nhưng thi thoảng vớ được phim hay thì vô cùng khoái tỉ và ngược lại.
Bình thường tớ hay lên facebook lảm nhảm trời mây, nhưng bây giờ khóa mất rồi. Như sách vở thì Goodreads là mạng xã hội chất lượng và có cộng đồng người Việt sử dụng khá đông đảo, dùng GR tớ cũng không đến nỗi bơ vơ. Còn điện ảnh thì có ImDb là chỗ đáng tin nhưng cái tài khoản của tớ chỉ dùng để tự kỉ chứ khả năng tương tác của ImDb hơi kém mà cũng chả có ma nào để buôn chuyện cả huhu. Xong là nghĩ nghĩ mấy hồi quyết định xí một góc vỉa hè ở đây. Cũng lâu rồi không mở thớt gì cả.
Cái thớt của tớ dùng để tớ huyên thuyên đủ thứ về phim tớ đã xem và cả những thứ linh tinh quanh phim. Sẽ cố gắng quy hoạch gọn ghẽ từng khu vực cho mỗi phim nhưng trong mỗi khu vực thì không chắc sẽ không lộn xộn, vì tớ hay ăn nói lộn xộn lắm. :)) Trước mắt sẽ chỉ lảm nhảm về movie (drama và TVseries sẽ tính sau) và chắc phần đông sẽ là phim ảnh châu Á (vì tớ thấy mình gắn bó và hợp rơ với văn hóa phương Đông hơn).
Topic mang tính chất hệ thống cá nhân nên có thể sẽ hơi vớ vẩn và thiếu thông tin một tí. Tớ sẽ chỉ chèn thêm poster phim và đưa điểm ImDb tại thời điểm tra cứu vào để tham khảo. Các thông tin khác thì tạm thôi nha. (Ngoài ra rate của tớ cũng sẽ rất ngáo vào cảm tính đấy. :)))
Hoan nghênh các cậu cùng tham gia bàn luận tán dóc và giới thiệu tung tóe (và tự làm bài viết list tổng hợp nếu muốn, xong tớ dẫn link lên post này), đặc biệt là mấy bạn thích coi phim điên loạn biến thái giống toai nhaaa. =))

List:​
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Vỉa hè điện ảnh
Train to Busan - 2016
ImDb: 7,6/10 - ‎32.967 votes
My rate: 9/10
P_20160224_102230.jpg
Xin được mở màn bằng cái phim đã dẫn độ mình đến một loạt các phim thảm họa của điện ảnh Hàn Quốc khác. Mình xem ở rạp, cũng lảm nhảm từ hồi đó lận nên giờ cho vô đây thấy hơi lạc quẻ, nhưng thôi kệ. :))

Phim hay vãi mèo luôn oizoioi. Lâu lâu cũng có một phim bàn dân thiên hạ khen thấu trời cái tôi coi thấy đúng là hay thật, lại còn là phim Hàn chứ. Thấy chưa, phim Hàn vứt bớt mấy cái lèo nhèo ỉ ôi màu mè nhão nhoét không cần thiết với cả không làm quá lên có phải là tốt hơn hẳn không hả hả. Tôi vừa xem xong muốn xem lại luôn này.
1f622.png

Mạch phim nhanh, hấp dẫn ngay từ đầu, không phải chờ đợi gì nhiều cả. Diễn xuất tốt, hốt luôn cả 2 ông bà trong Silenced há há ngồi một lúc mới nhớ ra bà Yu Mi cũng ở đấy ra.
Train to Busan là pha cứu thua đẹp mắt cho phim Hàn trong mắt tôi sau quả My new sassy girl dở hơi hết chỗ nói hôm nọ đi xem với Nhược với Hoạt. Điểm trừ duy nhất với tôi là cái kết cục òa òa. Tôi không muốn Gong Yoo aka ông bố chết đâu òa òa. Anh í có thể kiếm cái gì (cái áo í) trùm lên đầu thằng cha kia xong vặt cổ nó xuống cơ mà. :(( À còn một cái nữa là máu me nhìn y hệt tương ớt nhưng thôi chắc tại độc chất nó gây ra thế.
PACMAN_2.png
Nhưng mà nói chung là hay vãi linh hồn đồng bào ạ. Tôi cảm động lắm mà phải rưng rức hết sức nhẹ nhàng khẽ khàng không thôi sợ bể cái bóng tè thì ngoẻo. :((
Thôi không biết phải nói thế nào cho trọn vẹn, chỉ biết là
1) tôi rất hay buồn ngủ khi xem phim, mà bình thường nếu không được ngủ trưa dăm phút thì chiều chỉ có lờ đờ như xác chết
2) tôi chả mấy thích phim Hàn
thế mà hôm nay
1) mắt tôi thao láo từ lúc bắt đầu đến lúc hết phim không rời khỏi cái màn hình trừ lúc có cảnh hay thì quay sang trao đổi mấy câu với bạn
2) nó là phim Hàn kìa.
Mà bực bội mấy đồng chí láo nháo ồn ào nói chuyện liên tọi trong rạp chiếu phim ghê. Thanh niên mà vô ý thức.
1f611.png


Sau khi xem ở rạp về khoảng hai ba tuần thì trên mạng có bản uncut, mình phải nhảy đi xem lại ngay. Dù đã mất đi yếu tố bất ngờ so với lần đầu xem nhưng cảm xúc hầu như vẫn y nguyên như vậy. Rất đáng xem.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Mèo Lam

Gà BT
Nhóm Tác giả
Tham gia
6/5/14
Bài viết
1.159
Gạo
500,0
Re: Vỉa hè điện ảnh
Em nghe bảo phim làm có zombie nên sợ hổng dám xem mặc dù rất nhiều người khen hay.
 

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Vỉa hè điện ảnh
The flu/Gamgi - 2013
ImDb: 6,7/10 - 3556 votes
My rate: 6/10
P_20160224_102321.jpg
Vì có người xem Train to Busan về đem cân 2 phim xong xác định The flu nặng kí hơn nên mình cũng mò đi xem thử. Phim cùng cách xây dựng nhưng không quá chú trọng vào các câu chuyện cá nhân của các cá thể hay cách họ đối xử với nhau trong khó khăn và đối phó với thảm họa, mà đánh trọng tâm vào cách chính phủ lèo lái khi quốc gia lâm nguy nhiều hơn. Xem cũng được nhưng ấn tượng không nhiều như Train to Busan. Để dễ hình dung hơn thì TTB vừa xem ở rạp xong về mình rất muốn xem lại ngay, TF thì không có nhu cầu tua lại 2 tiếng trước.​
The flu, mệt ghê, lại mắc phải cái kiểu mình ghét ở phim Hàn ấy là điệu bộ cử chỉ lời nói của diễn viên nhìn/nghe phát ghét. Hời, có một cảm giác "chạy trời không khỏi nắng" nhẹ. Và nữa là nó quá là vĩ mô, quá ôm đồm, hiệu quả xem ra lại không bằng sự co nhỏ thu gọn như chuyến tàu đến Busan với chỉ một nhóm người nhưng tính cách của mỗi cá nhân và các tình huống nguy hiểm họ phải trải qua để giành quyền sống sót đều rất đặc sắc. Buồn cười là xem phim về cách loài người chống lại bệnh tật mà thấy còn hư cấu hơn cả phim về một tá người đánh nhau với bọn zombie nữa.
Như một thông tin khác hôm nọ mình đọc được thì tất cả các phim thảm họa của Hàn từ trước đến giờ đều "đào được mỏ vàng phòng vé", trừ phim này.
PACMAN_2.png

Nhưng mà bé Mi Reu dễ thương thật. Hàn Quốc đúng là cái lò số dzách về khoản đào tạo diễn viên nhí.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Vỉa hè điện ảnh
Em nghe bảo phim làm có zombie nên sợ hổng dám xem mặc dù rất nhiều người khen hay.
Yếu tố kinh dị của phim này không quá dày đặc và nặng đô như phim Hollywood kiểu The walking dead đâu em. Máu của bọn nó nhìn như tương ớt í, cam cam sánh sánh. :)) Thi thoảng xem cũng hơi giật mình nhưng chị chắc chắn là cái làm nên thành công của Train to Busan phần lớn không đến từ nỗi sợ bọn zombie. Phim rất cảm động.
 

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Vỉa hè điện ảnh
Deranged/Yeongasi - 2012
ImDb: 6.4/10 - 1198 votes
My rate: 6/10
P_20160224_102230.jpg
Vẫn là đại diện nằm trong series phim thảm họa của Hàn Quốc, Deranged ra đời trước và thành công hơn The flu về mặt thương mại và có vẻ là cả vài mặt khác khi The flu được đánh giá là khá tương đồng, không có gì mới lạ hơn so với Deranged và không giành được giải thưởng gì lớn.
Câu chuyện trong Deranged hầu như chỉ tập trung vào gia đình Jae Hyuk khi vợ con anh bị nhiễm bệnh và anh phải vô cùng vất vả tìm mọi cách để cứu họ.
Tình tiết phim khá ảo và diễn biến theo kiểu chẳng còn cách nào khác, nó phải diễn biến như vậy thôi. Có lẽ quan điểm của nhà sản xuất là các lỗ hổng nhỏ trong kịch bản không đáng tính là gì so với tầm vĩ mô của những sự kiện đang diễn ra, người xem không nên quá khắt khe quá. Mình thì thấy hơi bứt rứt một chút nhưng thôi cũng không phải vấn đề gì lớn lắm.
Cốt truyện thì khá đơn giản, không tệ song cũng cảm thấy không có gì đáng để tuyên dương. Điểm sáng của phim nằm ở diễn xuất, của nhân vật người vợ mỗi lần lên cơn thèm nước cảm giác đều rất bệnh hoạn và thật, của nhân vật người chồng thì vừa đủ. Các nhân vật khác không có quá nhiều đất diễn.
Phim tạm ổn.
 

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Vỉa hè điện ảnh
The tower/Taweo - 2012
ImDb: 6,5/10 - 3434 votes
My rate: 8/10
P_20160224_102321.jpg
Nghe nói phim tốn tận 2 năm cho giai đoạn hậu kì, kết quả là những cảnh quay mãn nhãn không thua kém gì phim Mẽo cả.
Loại phim kiểu này là để người ta nhận ra tính quan trọng và sức mạnh của tình thân và tình yêu. Khi khiến người xem đồng cảm và mủi lòng thì sẽ dễ nhận được lời khen ngợi. The tower không quá tập trung vào hoàn cảnh của riêng ai cả mà nó giống bức tranh được ghép lên từ nhiều mảnh ghép khác nhau. Người xem nhiều khả năng sẽ nhận thấy mình trong câu chuyện của nhiều người: dường như ta dành thời gian cho con ta chưa đủ, dường như ta quan tâm mẹ ta chưa đủ, đáng ra ta nên dũng cảm thổ lộ tâm tư của mình với người mình yêu từ trước, đáng ra ta nên thể hiện tình yêu với vợ mình như ta muốn (và cô ấy cũng muốn) trước khi quá muộn... vì sống nay đâu biết ngày mai.
Phim có những phân cảnh căng thẳng đến độ khiến tôi cũng phải vô thức níu hoặc rướn hoặc nghiêng theo chiều của nhân vật dù chỉ xem trên màn hình nhỏ không có miếng loa hay hiệu ứng nào. Diễn xuất có nhiều điểm tinh tế khó tả bằng lời mà chỉ có thể tự cảm nhận. Những chi tiết về sự thờ ơ vô cảm của giai cấp cầm quyền khiến tôi tức tối muốn điên rồi sau đó phải cười vì thấy hóa ra ở đâu cũng có những thành phần đáng nguyền rủa này cả.
Nhân vật có sức nặng nhất bên cạnh người cha bất chấp hiểm nguy để che chở cho con gái nhỏ, có phần còn hơn, thì có lẽ là người đội trưởng đội lính cứu hỏa (Young Ki) chọn hi sinh mạng sống của mình để cửu số đông rồi. Xem đến đây nhớ lại một chi tiết lúc đầu phim khi anh tân binh bảo muốn trở thành một người lính cứu hỏa xuất sắc, ông sếp hỏi Young Ki thế nào thì mới là xuất sắc, anh (bật cười và có vẻ hơi bỡn cợt) bảo chỉ cần không dễ dàng bỏ việc và có thể kiên trì đến cùng thì đã là lính cứu hỏa xuất sắc rồi. Hầy, đúng là nghề nào cũng có nỗi khổ cả.
 

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Vỉa hè điện ảnh
The tunnel/Teo-neol - 2016
ImDb: 6.9/10 - 993 votes
My rate: 8/10
P_20160224_102310.jpg
Thảm họa trong The tunnel mang tính cá nhân nhất từ đầu đến giờ vì tuy cái hầm đường bộ dài nhiều cây số bị sập gần hết nhưng chỉ có 2 nạn nhân, sau đó chỉ còn 1, bị kẹt lại. Phim là sự đối lập giữa hai bối cảnh với một bên là thế giới rộng lớn bên ngoài nơi cả nước Đại Hàn đang dồn mọi sự chú ý và quan tâm vào quá trình cứu hộ Lee Jung Soo; còn một bên là không gian chật hẹp tù túng với chỉ một chiếc bánh kem, hai chai nước khoáng, một chiếc smartphone và một em cún cưng (của người bị nạn xấu số còn lại) để anh vượt qua hơn một tháng khổ nạn kể từ khi sập hầm.
Xem phim với một vài băn khoăn (ví dụ như làm thế nào để điện thoại dùng tía lia nhưng không ngỏm trong vòng hơn 2 tuần, ngồi trong phòng kín một tí thì thấy khó thở mà sao chui dưới non 200m đất đá và vật liệu xây dựng ba mươi mấy ngày mà không làm sao...) nhưng diễn xuất sinh động và cực kì thuyết phục của Ha Jung Woo dễ dàng lái tôi ra khỏi chúng. Ngoài ra The tunnel còn thành công trong việc khắc họa một ngành truyền thông chó chết kiếm cơm trên bi kịch của người khác và những ông bà quan chức chỉ biết chỉ tay một ngón và tươi cười ban phát tình thương đồng thời chụp những bức ảnh lưu niệm thật đẹp với gia đình đang chìm trong lo lắng của nạn nhân, bên cạnh những người lính cứu hộ thật sự quý trọng mạng sống khác.
Tuy nhiên vấn đề giả tưởng phim đặt ra cũng đáng để suy nghĩ dù có khắc nghiệt: nên chọn bên nào, cuộc tìm kiếm cứu hộ tiêu tốn một biển tiền và cả mạng sống của những người khác hòng hi vọng giải cứu một người bên dưới lớp đất đá đổ nát kia mà nhiều nguy cơ là khi cứu được lên thì anh ta cũng đã chết rồi, hay buông tay bỏ mặc sự đau khổ của cha mẹ vợ con người đó mà biết đâu anh ta vẫn còn chiến đấu từng giây để giành giật sự sống để chờ được đến lúc thấy lại ánh mặt trời? Khó trả lời nhở. :<
Hôm nọ mình đọc được một bài review phim có một đoạn rất hay mà giờ không nhớ ở đâu để tìm lại nữa. Đại loại là hãy trân trọng những giây phút bình yên giản dị thậm chí có phần nhàm chán của cuộc sống, vì biết đâu nay mai bạn có thể sẽ bị kéo tuột ra rất xa khỏi sự bình yên đó mà muốn quay về cũng khó khăn vô cùng.
Còn đây là một bài review rất hay khác, thấy rất thấm thía, lưu lại để mai sau còn đọc.
The Tunnel - Bài ca tình người và khát vọng sống của điện ảnh Hàn
Năm 2014, đạo diễn Kim Seong Hun gây tiếng vang ở LHP Cannes với bộ phim tội phạm/kịch tính A Hard Day. Sau thành công này, ông biệt tăm hai năm trước khi quay lại với tác phẩm The Tunnel (Đường Hầm). Lần này, Kim Seong Hun chọn đề tài thảm họa, lồng ghép thái độ phê phán xã hội Hàn Quốc.
Đường dây chính của phim khá đơn giản. Trên đường lái xe về nhà, Jung Soo (Ha Jung Woo) gặp tai nạn sập hầm và mắc kẹt trong đống đổ nát. Một đội cứu hộ nhanh chóng được điều đến hiện trường. Tuy nhiên vì nhiều lý do như sụp đổ lan rộng, đánh giá sai, công việc giải cứu kéo dài hơn dự định. Ở bên dưới, Jung Soo phải nỗ lực sống còn chỉ với chiếc điện thoại, hai chai nước và một cái bánh kem.
The Tunnel không chỉ nói về cuộc đấu tranh sinh tồn đơn độc giống bộ phim Mỹ 127 Hours. Kịch bản do chính đạo diễn Kim Seong Hun chắp bút khéo léo mở rộng hai câu chuyện song song. Dưới đường hầm là Jung Soo đang mắc kẹt, trên mặt đất là nhiều con người đang thực hiện công tác cứu hộ gian nan. Đó là chưa kể đến làn sóng dư luận của người dân Đại Hàn tỏ ra muốn dừng cuộc giải cứu. Cả ba bối cảnh này đều có các tình tiết thú vị, đan xen tạo nên một đường dây hoàn chỉnh.
Điều thú vị của The Tunnel là không quá lạm dụng kỹ xảo như nhiều phim thảm họa khác. Thay vào đó, khả năng xoay sở, cách con người đối mặt với nghịch cảnh mới là chủ đề chính của tác phẩm. Dù gặp biến cố lớn nhưng Jung Soo vẫn duy trì tinh thần lạc quan và tin tưởng vào cuộc sống. Thậm chí, anh còn nhiều câu nói đùa để giảm căng thẳng và tạo ra không khí hài hước.
Hình ảnh của Jung Soo hiện lên rất đời thường mà không bị phô trương, làm quá theo chủ nghĩa anh hùng. Khi gặp người bị nạn khác, anh có chút ngần ngừ trong việc chia sẻ nhu yếu phẩm. Khi thời gian kéo dài, Jung Soo cũng bắt đầu tuyệt vọng và phải dựa vào sợi dây liên kết với gia đình mới bám trụ được.
Thế nhưng anh không hề đánh mất niềm tin và vẫn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Có lẽ chỉ có một con người với nghị lực mạnh mẽ như vậy, với tình cảm gia đình bền chặt như vậy mới có thể vượt qua được mọi giới hạn về thể chất. Khán giả đồng cảm với Jung Soo vì họ thấy chính mình trong đó, hoặc phần tốt đẹp của bản thân mà họ muốn hướng đến.
Thoạt đầu, hẳn người xem cũng suy nghĩ, tại sao phải cố gắng cứu một kẻ vô danh? Tại sao tính mạng của một người lại khiến cả nước tốn nhiều công sức như vậy? Thế nhưng bản chất của nhân loại không phải những cỗ máy được lập trình để tìm ra giải pháp hiệu quả nhất. Việc giải cứu Jung Soo không chỉ là cứu một sinh mệnh, mà còn là để thể hiện tình người, lòng bác ái của một giống loài không bao giờ bỏ đồng loại lại phía sau. Ngoài ra, đó còn là danh dự của quốc gia, nếu hôm nay anh từ bỏ người dân, ngày mai còn ai dám đứng cạnh anh?
Tuy nhiên, ngay cả những giá trị đó cũng vẫn bị thách thức trong xã hội đương đại. Trớ trêu thay, nếu giải cứu nạn nhân bên trong hầm sập lại đồng thời cản trở một đường hầm hoàn chỉnh gần đó. Mỗi ngày bỏ ra để cứu Jung Soo, cả nước lại thiệt hại hàng triệu USD. Dư luận mâu thuẫn và chia ra hai phe ủng hộ việc giải cứu hoặc không. Ranh giới giữa nạn nhân và tội đồ bị xóa nhòa. Bỗng nhiên, Jung Soo trở thành cái gai trong mắt nhiều người dù anh chẳng làm gì sai. The Tunnel thú vị còn vì nó đặt ra nhiều câu hỏi về phạm trù đạo đức mà không dễ trả lời rạch ròi.
Ngoài ra, tác phẩm còn mang tính châm biếm sâu sắc xã hội Hàn Quốc. Có thể nói, The Tunnel là câu chuyện của một người "khuất mặt" bên dưới và rất nhiều người "đeo mặt nạ" bên trên. Những công trình bị rút ruột, cánh nhà báo bất chấp tất cả để săn được tin nóng, giới lãnh đạo phát ngôn hùng hồn nhưng sâu bên trong chỉ quan tâm đến hình ảnh của mình, tất cả đều được thể hiện đầy đủ và đầy chân thực. Khán giả Việt Nam xem đến đây cũng sẽ gật gù đôi chỗ vì nhận ra có gì đó "gần gũi" ở câu chuyện này.
Về thủ pháp điện ảnh, Kim Seong Hun vẫn tiếp tục chứng tỏ phong độ của mình sau A Hard Day. Ông mang đến cách tiếp cận hiện đại, thoát dần khỏi phong cách lê thê và chú trọng lấy nước mắt của phim Hàn. Các tình tiết được bố cục hợp lý và chuyển cảnh gảy gọn giữa các đoạn trên và dưới mặt đất. Điều này khiến phim duy trì được sự căng thẳng mà không cần đẩy nhanh nhịp độ. Điểm trừ là ở vài chỗ, cách xử lý mâu thuẫn của phim còn dễ dàng, chưa đẩy đến tận cùng.
Nếu Train to Busan thu hút ở cách dựng di chuyển tiếp nối từ toa này đến toa khác giữa các cảnh thì The Tunnel lại gây ấn tượng bởi bối cảnh không gian hẹp. Sự chật chội giữa cơ thể người, chiếc xe, gạch đá tạo nên nỗi sợ hãi vô hình cho khán giả. Trong không gian hẹp, đạo diễn vẫn tạo được nhiều tình huống sáng tạo để nhân vật tương tác với các vật dụng xung quanh. Hiệu ứng kỹ xảo của phim không nhiều nhưng đủ mãn nhãn trong các cảnh hầm sập.
Thành công của một tác phẩm theo mô-típ sống còn phụ thuộc phần lớn vào diễn viên chính. Trong vai này, Ha Jung Woo có màn trình diễn xuất thần, phần lớn thời gian anh độc diễn trước máy quay. Chỉ trong năm nay, tài tử 38 tuổi có đến hai vai diễn ấn tượng với phong cách hoàn toàn khác nhau. Trong The Handmaiden, anh là một tay lừa bịp xảo trá lẫn si tình, nhưng đến The Tunnel, Ha Jung Woo lại hóa thân thành một người đàn ông đầy lạc quan và luôn hướng về gia đình.
Trong khi đó, diễn viên gạo cội Oh Dal Su cũng diễn đạt vai vị đội trưởng cứu hộ tận tâm, nỗ lực đến giây phút cuối cùng để không bỏ rơi người bị nạn. Nét chân thật, bộc trực của anh tạo được sự tương phản với lối diễn biến hóa của Ha Jung Woo. Nữ diễn viên xuất thân "trâm anh thế phiệt" Bae Doo Na (từng đóng Cloud Atlas) vào vai vợ của Jung Soo. Ngoài sự đau khổ khi chồng mắc kẹt, nhân vật này còn mang đến thông điệp tích cực khi bản thân cô cũng có mặt tại hiện trường hỗ trợ cho nhóm cứu hộ. Ngoài ra phim còn một "diễn viên" cực dễ thương khác để làm bạn đồng hành với nhân vật chính trong đống đổ nát, điều bất ngờ này xin dành lại cho khán giả tự "trải nghiệm".
Cũng như các phim khác cùng chủ đề, The Tunnel mang lại nhiều kiến thức khoa học về sự sinh tồn. Song, ý tưởng chủ đạo của phim xoay quanh tình người và khát vọng sống, hai chủ đề chưa bao giờ lỗi thời trên màn ảnh.
Tác phẩm còn mang đến nhiều dụ ngôn thú vị về hiện thực cuộc sống. Nếu Train to Busan minh họa cách phản ứng của xã hội khi đương đầu với thảm họa, thì The Tunnel lại dùng câu chuyện của một người trong thảm họa để nhìn ra đặc tính của xã hội đương đại. Một lần nữa phải ngả mũ với các nhà làm phim xứ Hàn về một tác phẩm chất lượng, ý nghĩa và đầy xúc động.
 

Haiiro

Gà BT
☆☆☆
Tham gia
9/12/13
Bài viết
2.021
Gạo
9.000,0
Re: Vỉa hè điện ảnh
Bên trên