Chương 10: Quyết Đấu
Ngày hôm sau hai đứa chả có việc gì làm, ngoài nằm dài trên sàn chờ màn đêm buông xuống. Quả là một ngày dài chờ đợi. Chúng tin con Sói Hai Đầu cũng đang nóng lòng chờ đợi một cuộc đối đầu với chúng, chỉ là nó đang chờ một cơ hội mà thôi. Mong rằng ngọn lửa thịnh nộ vẫn bừng bừng, réo rít thúc đẩy nó, đêm nay chúng sẽ cho nó cái cơ hội hằng mong chờ đó!
Ánh chiều tà vừa nghiêng bóng lập tức hai đứa leo xuống đi về phía bờ đầm. Sắp đặt đâu đấy, ra hiệu nhắc nhở nhau lần cuối, chúng bắt đầu lặng lẽ chờ đợi đêm đầu tiên.
Màn đêm lành lạnh chầm chậm phủ xuống vạn vật.
Ánh trăng đêm nay đột nhiên trong và sáng hơn hẳn, treo lơ lửng ngay trên đầu; cứ như nó cũng đã biết và đang ngóng đợi, chứng kiến một cuộc chiến khốc liệt giữa Rừng Chết đêm nay vậy. Nền trời như tấm vải nhung, rắc lác đác mấy vì sao thưa lấp lánh.
Xít ngồi lặng lẽ một mình bên đống lửa nhỏ gần gốc cây Muồng trắng, ánh mắt chăm chăm vào ngọn lửa bập bùng trước mặt. Đêm đã về khuya.
Đột ngột một cơn gió lạnh lướt qua, Xít khẽ rùng mình. Một bóng đen đứng lêu nghêu trên đỉnh sống đất từ lúc nào không hay, tựa một bóng ma. Hai chân trước nó chống trên mấy cây gỗ, mình vươn cao, bốn con mắt đỏ rực như những hòn than lừ lừ nhìn xuống.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, nó mới khẽ dùng chân đẩy mấy cây gỗ lăn xuống ầm ầm, rồi phóng vụt xuống. Không gì khác, chính là con Sói Hai Đầu! Thoắt chốc nó đã chỉ còn cách Xít chừng hai chục bước chân. Lần đầu tiên Xít được ngắm nhìn rõ con quái thú, thứ nghiệp chướng của đời nó. Món nợ máu bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt. Loài quái thú đã trút máu tanh và gieo biết bao khổ đau, căm hận lên gia đình nó!
Con sói có thân hình to lớn dài cả sải, cái lưng võng xuống uốn lượn uyển chuyển theo mỗi bước đi; hai bả vai nổi u nhấp nhô theo nhịp những bàn chân to như cái bát ấn sâu vào đất. Nhìn nó to lớn khác thường và từ nó ào ạt tỏa ra một sự đe dọa của một chúa sơn lâm. Toàn thân từ đầu tới chót đuôi nó phủ một lớp lông dày, mượt và đen kịt như bóng đêm. Ngoại trừ một vệt xám như cái yếm bạc nằm ngay trước ức. Và cũng từ cái ức sáng ấy hai chiếc cổ dài đong đưa mọc chẻ ra; chúng vươn lên xà xuống, uốn éo như hai chiếc cổ rắn. Cái cổ bên trái rậm lông đen mướt đỡ một cái đầu sói to như đầu một con gấu ngựa, nhìn vô cùng hung dữ. Cả cái đầu là một khối đen tuyền làm nổi bật hai con mắt cháy rực, ẩn sâu bên trong đang chiếu ra nhìn Xít với ánh mắt nung nấu, đầy sự thèm khát man dại... Ánh trăng rờ rỡ soi xuống như làm cái đầu ấy lại gần hơn.
Nhưng cái đầu thứ hai bên phải nhìn mới thực sự đáng sợ. Nó mọc trên một cái cổ đỏ bầm, trụi lóc, nhìn như một con trăn vừa bị lột da đỏ quạch. Trên đó là một cái đầu kỳ dị: nhỏ quắt, mõm dài nhọn hoắt.
Cái đầu ấy dường như chỉ có lớp da đỏ sọng, trơn láng bọc trọn lấy hộp sọ. Không một cọng lông, ngoại trừ vài chiếc to cứng như lông lợn lòi dựng tua tủa đâm ra ngay trước trán, nằm giữa hai cái tai nhăn nheo mỏng dính như hai mẩu da thừa dính sát xuống da đầu. Trên da mặt của cái đầu ấy mọc lên những mụn thịt đỏ bầm như mụn cóc; và làn da bị kéo căng ra, tựa như có bàn tay sau gáy túm chặt làm khóe mắt nó sếch ngược lên lòi cả lòng trắng trắng dã. Cái mép đỏ lòm bị kéo giật lên tận mang tai, phơi ra cái lợi đỏ lòm cùng một hàm răng vẹo vọ, đâm tua tủa như một mớ gai mây chìa ra toang hoác. Nhìn nó vừa kinh tởm, vừa quái dị.
Khác với cái đầu kia, chiếc đầu này có hai con mắt tí hí lừ lừ ẩn dưới hai mí thịt đỏ sưng tấy, căng mọng như hai con đỉa no máu bám sát vào bờ mi. Cái đầu ấy đang cúi xuống rà rà sát đất, như đầu một con rắn đang lia lưỡi đánh hơi mùi hiểm họa tỏa ra từ một cái bẫy giấu ở đâu đó. Một mắt nó hé nhếch lên liếc nhìn Xít đầy vẻ thâm hiểm, gian giảo, trong khi con mắt kia lia liếc bốn bề xung quanh dò xét đầy vẻ ngờ vực.
Xít chậm dãi đứng lên, miệng nó khẽ lầm bầm: "Mày, quả là xảo quyệt lắm! Nhưng thế là chưa đủ đâu!"
Chờ con sói bước tới thêm vài bước, Xít mới cúi xuống móc đầu sợi thừng vùi dưới chân lên, vẫy mạnh một cái cho sợi dây bật hẳn lên khỏi mặt đất, rồi ném mạnh vào đống lửa trước mặt. Ngọn lửa lập tức bắt lấy sợi dây thừng cháy phì phì, phun ra thứ lửa tím ngắt. Con sói khẽ giật mình liếc nhìn. Ngọn lửa lan nhanh như rắn bò, lem lém chạy dọc theo sợi dây dẫn tới những khúc gỗ vừa lăn xuống. Chỉ trong chớp mắt cả khu đất trống đã bị lửa dựng lên bừng bừng quây kín, chỉ còn ngoại trừ phía bờ đầm.
Nhìn lại, thấy vòng vây lửa bao quanh chỉ có vậy, con sói tỏ vẻ chẳng hề e sợ, tiếp tục lặng lẽ bước tới cái bóng đang đứng đơn độc trước mặt. Nhưng vừa bước lên hai bước, một lần nữa, nó lại phải giật mình khựng lại. Từ dưới mặt đầm lầy lõng bõng, đen quánh một cái đầu vừa đội nước thò lên, và rồi một thân hình cao lớn, toàn thân bóng nhẫy bùn đen, tay cầm lao dài từ dưới nước đi lên. Dưới ánh trăng bàng bạc, cái bóng đen nhễ nhại ấy nhìn như một hung thần vừa xuất hiện.
Con sói ngay lập tức hiểu ra nó vừa rơi vào một cái bẫy, kẻ trước mặt nó không hề đơn độc. Nhưng lửa từ mấy thân cây đang bốc lên ngùn ngụt sau lưng, nó chẳng còn đường nào để lui. Đôi mắt trên cái đầu nhỏ quái dị càng thu hẹp lại, lừ lừ ngước lên đầy nham hiểm. Đan, cái bóng ướt sũng vừa ngoi lên, bước lại gần đứng sát bên Xít. Hai đứa nắm chắc vũ khí trong tay, từng bước cùng nhau tiến tới.
Con Sói Hai Đầu khẽ lùi lại một bước, chân trước hơi chùng xuống, cái đầu hạ thấp. Hai đôi mắt nó trợn tròng đỏ rực, gầm gừ; sống mũi soắn tít lại, xếch lên để lộ hai hàm răng nanh trắng ởn, to cồ cộ như ngón tay cái, cùng cái mép đỏ như tiết nhểu rớt rãi dòng dòng.
Đột nhiên nhìn vào cái miệng đỏ như bát máu ấy, Xít chợt nhớ tới bà Bơ Nót và những chiếc sọ người trong hang. Nó nghiến răng kèn kẹt, xiết chặt cán lao. Máu trong người bỗng chốc nóng bừng, hừng hực như vừa nốc một bát rượu mạnh, cơ bắp toàn thân giần giật thôi thúc xông tới, thèm khát được lăn xả vào một cuộc chém giết, quyết tử.
Xiết căng toàn bộ cơ bắp, nhìn thẳng vào con sói, Xít nghiến răng gầm gừ: "Hừ! Đêm nay! Tao sẽ cho mày biết, không chỉ có mình mày mới là quỉ dữ trong cánh rừng này đâu!"
Rồi không bảo nhau mà cả Đan và Xít cùng đồng loạt tiến lên. Tay lao nhọn tay dao dài, chúng xông tới như hai con cọp dữ đâm chém vùn vụt. Con Sói Hai Đầu cũng chẳng hề nao núng, hai cái đầu hiếu chiến vươn ra chẳng chút e ngại, vừa né tránh vừa cắn trả rất nhanh. Nhưng hai ngọn lao thi nhau đâm ra vun vút quá rát, làm nó bắt buộc phải lùi dần. Con mắt ti hí một lần nữa rà thấp, liếc lên đầy gian xảo như toan tính gì đó. Rồi lùi nhanh một bước dài, bất chợt con sói phóng mình lao thẳng vào hai đứa như một thân cây từ ngọn thác cao phóng xuống. Đan và Xít chẳng hề né tránh, chúng kề sát vai nhau cùng vung dao chống trả. Một trận quyết chiến nổ ra. Con Sói lăn xả vào giữa cắn xé, quăng mình rầm rầm, lồng lộn như một con trăn dữ. Những chiếc nanh cứng tựa thép lóe lên như chớp giật, quay cuồng đối đầu cùng ánh dao bay loang loáng dưới ánh trăng vằng vặc. Xít và Đan cũng thả hết, để mặc cơn say máu bạo liệt trong mình bùng lên, mặc nó cuốn chúng vào vòng xoáy điên cuồng, hoang dại của đâm chém và gào thét. Chúng phạt ngang chém dọc bằng tất cả sức mạnh đáng sợ của sức trai mười bảy đương thì, bằng lòng hận thù ấp ủ bấy lâu nay và những miếng đánh Tay-Yia uy mãnh nhất.
Cả ba quấn vào nhau không còn phân biệt nổi đâu người đâu sói, trong những tiếng quật "thình! thịch!" Và màn bụi trắng bay lên mờ mịt. Răng nanh và dao sắc, vốt lớn với lao dài, tất cả hừng hực, toàn lực lao vào nhau với một ý chí quyết tử đáng sợ. Tiếng hầm hừ thét lác vang dội cả một góc rừng đêm.
Quần thảo một hồi, bất chợt con sói nhảy vọt ra khỏi vòng chiến. Đan và Xít cũng dừng lại không truy sát. Cuộc chiến kinh hoàng đột nhiên tạm thời ngừng trong giây lát. Vì tuy không dài nhưng cuộc hỗn chiến quá khốc liệt, đã lấy đi khá nhiều sức lực của cả hai bên. Cả ba đều đứng hóp bụng vào thở hồng hộc. Nhưng đó cũng là lúc những vết thương trên cả ba cái thân thể bắt đầu cắn rứt, phát tác.
Đan và Xít thấy đau buốt khắp nơi, cùng mình là những vết cứa, xé rát bỏng. Cả hai ngọn lao cũng đã mất: cây của Xít đã gẫy đôi trong một cú đâm tận lực, còn của Đan thì đã bị hất văng ra xa cả hơn chục bước.
Nhưng xem ra tình hình con sói có vẻ còn tệ hơn nhiều, toàn thân nó không dưới chục vết thương. Nó đứng hít thở từng hồi nặng nhọc, một chân trước hơi run run co lên, một dòng máu đen theo lớp lông rỉ xuống nhểu thành vũng, nổi bật trên lớp bụi trắng.
Sau vài hơi hít thật sâu lấy lại sức, dù đau buốt toàn thân, không bảo nhau Đan và Xít vẫn lập tức tiến lên, tiếp tục tấn công. Không thể hạ gục đối phương bằng sức mạnh phủ đầu, con Sói Hai Đầu quyết định giở thứ vũ khí tối hậu của mình. Nó lùi lại vài bước giữ khoảng cách, rồi vươn cổ, hai cái mõm ngửa lên trời, bắt đầu tru lên những âm thanh rền rĩ, quỉ mị như tiếng quỉ gào vọng về từ địa phủ - Những âm thanh từ thấp lên cao, rồi cứ cao dần, đan quyện vào nhau đâm xoáy vào màng tang len lên tận óc, đã bóp ngẹt lý trí, hạ gục biết bao kẻ thù.
Nhưng thật kỳ lạ! Nó đã tru lên hai ba hồi, mà chờ mãi mà vẫn thấy hai kẻ tử thù kia lừng lững bước tới, chẳng hề có biểu hiện gì chậm lại, hay liêu xiêu mê loạn. Không tin kẻ thù có thể khánh cự trước chuỗi âm thanh đầy yêu ma mê mị, con sói ưỡn lưng, phồng căng hết ngực tru lên một hồi dài cao vút bất tận nữa. Nhưng lần này nó thật sự e sợ, hoảng hốt. Hai cái thân hình cao lớn cuồn cuộn cơ bắp, mồ hôi bóng nhẫy, từ đầu đến chân bê bết loang lổ những mảng bụi trắng trộn lẫn máu đỏ toe toét, nhìn tựa như hai ác thần từ dưới đất chui lên kia vẫn cứ như gỗ, như đá lầm lụi tiến tới.
Quá bất ngờ trước thứ vũ khí đoạt hồn tối thượng lại hoàn toàn vô dụng, con sói bắt đầu trở lên hốt hoảng, lúng túng. Nó gầm gừ lùi lại, đảo hai cái đầu hết nhứ lao qua phải lại lao qua trái tìm đường tháo lui trước vòng vây đang dần khép lại, vòng lửa bừng bừng gào thét sau lưng chẳng còn cách mấy bước. Sau cùng bất ngờ và liều lĩnh, nó nhao người lách qua phía Đan vọt ra ngoài, cam chịu một nhát chém cực nhanh và mạnh sượt xéo vào đuôi mắt của Đan. Con sói gào lên đau đớn phóng về phía gốc cây. Dù biết con sói không thể thoát ra khỏi bãi trống, nhưng đang hừng hực khí thế áp đảo, Đan và Xít liền hối hả quay người lao theo truy sát ráo riết.
Nhưng không ngờ chỉ trong một khắc nóng vội bất cẩn trọng, chúng đã mắc phải một sai lầm và phải trả giá đắt.
Vì gần hơn nên Đan lao tới trước Xít vài bước. Vừa đuổi tới gốc cây, Đan tưởng chừng con sói sẽ chạy vòng luồn qua. Nhưng bất ngờ, nó vô cùng ranh ma và liều lĩnh, phóng mình lên thân cây rồi mượn đà bật ngược trở lại, từ trên cao bổ xuống ngay sau lưng Đan. Đang đà lao tới Đan chỉ kịp khẽ lạng người sang phải, nhưng vẫn không sao tránh nổi cả phần thân sau đồ sộ của con sói quăng mạnh vào sườn. Đan bị dội bắn vào gốc cây đánh "Uỵch!" rồi văng ra đất như một súc thịt, nằm sõng soài bất động. Ngay phía sau, Xít cũng vừa lao tới thì đã thấy hai bộ răng nanh trắng ởn giương lên chờ đón. Nó vội ngã nhào sang bên, cuộn tròn một vòng trên đất né tránh, nhưng vẫn thấy cùi chỏ nhói lên đau buốt. Cú lăn ấy vô tình đưa Xít đến gần mũi cây lao gãy, nó liền nắm chặt lấy nhổm dậy. Vừa đứng lên nó đã thấy một cái đầu đen trũi phóng thẳng vào bụng như tên bắn. Khoảng cách quá gần không kịp thu dao về Xít liền đưa đầu gối thúc thẳng lên. Cái đầu gối cứng như gốc cây của nó chẳng khác gì cái đầu vồ phạt ngang. Một tiếng "Khộc!" vang lên, đầu con sói bật ngửa hẳn ra sau, Xít cũng loạng choạng bắn văng ra xa. Vừa gượng hết sức đứng dậy, Xít vội nhào tới chỗ Đan đứng che chắn trước bạn.
Cú thúc gối xem ra khá mạnh, làm con sói choáng váng giây lát, nó đứng lúc lắc cái đầu mấy cái mới từ từ tiến tới. Giờ nó chẳng có gì phải vội, kẻ thù trước mặt chỉ còn một mình đơn độc, và cũng đã cùng mình thương tích, như con nai con hoẵng sa xuống hố chẳng thể chạy đâu cho thoát. Cái họng kia rồi sẽ sớm ngập trong hàm nó!
Cái đầu lớn đen trũi, khẽ đưa lưỡi liếm một vòng tròn quanh cái mép đỏ lòm, ướt rượt. Trong khi cái đầu kia vẫn cúi xuống gườm gườm liếc nhìn nó đầy nham hiểm.
Tình thế đảo ngược quá nhanh, từ kẻ đang thắng thế truy đuổi, bỗng chốc Xít trở thành kẻ thất thế, bị dồn tới đường cùng. Đã mất đi sự trợ giúp đắc lực - thua về lực lượng; lại chẳng thể tự do di chuyển tránh né. Cùng lúc con quái thú đang lên cơn điên giận hăng máu nhất, giữa một nơi bốn bề trống trải.
Không còn đường lui, Xít nghiến răng trụ cứng hai chân xuống đất, tay nắm chặt chuôi dao cùng đoạn lao gãy. Trên bắp đùi nó bốn năm vết cứa dài đang ứa máu, nhức buốt tận xương.
"Được!" Xít nghiến răng. Phóng ánh nhìn tử thủ gườm gườm của một con thú đã cùng đường xuyên qua mảng tóc bê bết bụi rủ ngang mặt, chiếu thẳng vào con sói, nó lầm bầm: "Hôm nay phải chết thì cùng chết! Mũi dao này sẽ xuyên thấu tim mày! Đừng hòng động đến bạn tao! Hôm nay tao thề sẽ tận diệt mối hậu họa này cho làng bản Tơ Gúc!"
Rồi Xít chợt thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, một sự thanh thản lạ thường tràn ngập trái tim nó. Xít thả lỏng người chậm dãi đưa cây dao lên ngang ngực chờ đợi, mũi lao gẫy chúc xuống che giấu đòn đánh.
Như cái bóng của tử thần đùa giỡn trước một linh hồn đang hấp hối, con sói cứ chậm dãi đi lại chờn vờn trước mặt Xít. Nó không xông vào ngay, như thể tuân theo một ý đồ đen tối của cái miệng cười nửa mép nham hiểm, trên cái đầu đỏ hỏn trọc lóc kia - kéo dài giây phút hấp hối, tận hưởng sự kinh hoàng, khiếp sợ của con mồi trong khoái trá, và dình dập một cơ hội đoạn mạng.
Nhưng Xít, lâu nay với bản tính cương cường, cùng ý trong lòng đã quyết! Nên nó đâu còn thấy sợ. Không hoảng loạn, nên Xít cũng nhận ra một ý đồ khác của con sói: nó đang muốn lừa, dồn Xít tách ra khỏi gốc cây và chỗ Đan nằm, tới một chỗ trống trải hơn để hai chiếc đầu có thể dễ bề tấn công cùng lúc. Ngầm hiểu được thâm ý của con quái thú, Xít kiên định đứng yên tại chỗ, nhất định không di chuyển, dù con sói có cố tình tạo cho nó một khoảng trống để thoát ra. Thấy không đạt được ý đồ nham hiểm, con sói mới từng bước chậm dãi tiến thẳng lại. Bốn ánh mắt đỏ lòm dán chặt, quây tròn lấy Xít, lạnh lùng như một con linh miêu trước con mồi bé nhỏ cùng đường.
Chỉ còn cách ba bốn bước chân, Xít có thể nhìn rõ những chiếc lông gáy con sói đang từ từ dựng lên. Đột nhiên nó chợt nhớ đến bà Bơ Nót, đến ánh mắt khốn khổ của bà đã kinh hoàng tột cùng thế nào trước khi chết thảm. Chớp mắt hai cái đầu cùng đồng loạt phóng tới.
Xít gầm lên một tiếng như cọp, vung dao chém vùn vụt, cả hai món vũ khí trong tay nó cứ nhắm thẳng vào cái đầu cồ cộ đen trũi mà nhào tới, đâm tới tấp.
Xít đã có chủ ý. Nó quyết tâm chỉ nhắm vào cái đầu ấy hạ gục cho bằng được, mặc cho chiếc đầu kia cắn xé thế nào cũng mặc.
Cái đầu đen trũi đã bị thương do vết dao chém của Đan, lại to lớn hơn, di chuyển có phần chậm chạp, nên nhận luôn thêm hai ba nhát chém của Xít. Con sói bật lùi lại trước sự phản kháng quá dữ dội của kẻ thù. Nhưng ngay sau đó nó lại xông tới, vẻ điên cuồng hung hăng hơn. Rõ ràng những vết thương đã làm nó say máu, liều lĩnh hơn. Nó quyết dùng toàn lực áp đảo hạ gục Xít bằng mọi giá.
Cái đầu đen nháy loang lổ máu đỏ đầm đìa, trông ghê rợn như một loài ác quỉ, một lần nữa chồm tới. Xít liều chết vung dao đâm chém cật lực. Nhưng đó là một cuộc chiến không cân sức. Con Sói to lớn và quá khỏe, và nhất là khi nó sẵn sàng liều mình xông thẳng vào dao kiếm quyết hạ gục con mồi, kết thúc một cuộc chiến chớp nhoáng, thì sức nó mạnh như một con quỉ.
Nhanh chóng chỉ trong chớp mắt, Xít đã bị dí sát vào gốc cây, những nhát dao của nó dần vướng víu rối loạn, chẳng còn nhanh nhẹn, khốc liệt như ban đầu. Và rồi trong cuộc chiến hỗn loạn không cân sức ấy, chẳng biết bằng cách nào, cái hàm răng tua tủa như khúc gai của con sói đã luồn được vào giữa, đớp trúng đoạn lao trên tay Xít. Nó nghiến hai hàm răng lại giữ chặt lấy, Xít cũng gồng hết sức như một con trăn oằn người ghì lại.
Một cuộc giằng co quyết liệt diễn ra. Những tiếng thở hồng hộc, mồ hôi đẫm đìa giữa ánh lửa tím nhập nhòa nhảy múa bao quanh, như hò reo cổ vũ cho trận chiến nghiệt ngã khốc liệt.
Giữ lúc giằng co quyết liệt nhất, bất ngờ con sói tinh quái há miệng nhả khúc lao ra, làm Xít ngã ngửa ra ra sau, loạng choạng ngã ngửa đúng vào giữa mấy cái rễ cây. Ngay lập tức một bàn chân to như chiếc vồ đá chồm tới đè cứng lên ngực Xít, bàn chân còn lại giẫm lên cánh tay đang nắm chuôi dao.
"Thế là hết!" Xít nghe từng chiếc móng cắm vào da thịt đau buốt, một sức nặng ghê gớm đè xuống ngực mỗi lúc một nặng, tưởng chừng như xương lồng ngực đang rạn vỡ ra từng mảnh; hơi thở đau đớn, nhức buốt như dao đâm.
Hai cái đầu sói từ trên cao chờn vờn hạ dần xuống mặt Xít như hai chiếc đầu rắn khổng lồ; ánh mắt chúng bừng lên sự khoái trí, sắc lạnh và man dại. Dòng rớt dãi trong suốt, hôi tanh tởm lợm từ hai chiếc lợi đỏ lòm, nhễu nhão rỏ tong tỏng xuống ngực Xít.
Xít trợn trừng mắt như muốn rách khóe, nhìn thẳng vào bốn con mắt đỏ rực đang chiếu xuống mình. Thật lạ, nó chẳng hề thấy sợ, chỉ thấy một niềm uất hận tột cùng, dâng lên trong tim. Vậy là cuối cùng nó đã lỗi hẹn với tất cả! Chẳng cứu được Đan! Không về được với Dơ lin! Và cả cái ước nguyện cuối cùng: thọc mũi dao xuyên vào tim con ác thú này.
Cái chết chậm chạp hạ xuống. Nhích dần từng đốt, từng đốt...
Bất chợt phía sau con sói có gì đó khẽ nhô lên. Ngay khi Xít còn chưa kịp tròn mắt kinh ngạc, thì Đan, bỗng như một cái xác vừa sống lại, lừ lừ đứng dậy. Rồi thoắt một cái, nó phóng vọt lên cổ con sói như một con nhái bén; nằm bò ra, vòng tay quặp chân xiết chặt lấy cổ con sói.
Dưới sức nặng của Đan, cổ con sói xiêu rụi xuống không ngóc đầu lên được. Và ngay khi cả con sói lẫn Xít còn chưa hết bàng hoàng, thì bằng một hành động đột ngột, ghê gớm tiếp theo Đan làm Xít tròn mắt kinh ngạc. Nó luồn đầu xuống dưới, hả hai hàm răng ngoạm vào cổ họng con sói. Cú cắn kinh hoàng có phần ghê rợn ấy làm con sói rống lên đau đớn. Chỉ cần nhìn nó nhảy dựng lên vật vã điên cuồng, hai mắt trợn trừng lên trắng dã, đủ biết nó đau đớn cỡ nào. Nó quăng người ầm ầm giãy giụa, sùi bọt mép cố hất cái thứ đang bám chặt trên cổ mình văng xuống đất.
Nhưng với ý chí lỳ lợm, cùng những ngón tay cứng như sắt của Đan đã soắn chặt lớp lông mềm thì không gì có thể giãy ra được. Nó càng giẫy càng lắc, Đan càng như một con tắc kè dùng tất cả móng vuốt lẫn hàm răng bám cứng lấy cổ nó, nhất định không buông tha. Cái đầu đỏ hỏn dị hợm cũng chẳng còn giữa được vẻ lừ lừ gian sảo nữa. Nó quay đầu vươn cổ sang tìm cách táp liên hồi vào vai vào cổ Đan giật xuống. Nhanh như chớp Xít liền lao vào chia sẻ hiểm nguy với bạn. Nó cứ nhằm cái đầu quái đản ghê tởm kia mà chém tới tấp. Những nhát chém ào ạt bỗng chốc lại bừng lên lấp loáng, xẻ xuống những đường dao chí tử, liên tiếp không ngừng.
Không gượng nổi trước sự lì lợm, ngoan cường và đòn độc của hai đứa, con sói quay đầu lồng lên bỏ chạy. Nhưng Xít không để nó dễ bề đào thoát như thế. Nó vung dao áp sát lại chém rất dát, cố bám theo cái đầu vẹo vọ, quyết không để nó mang Đan đi.
Đang chém vùi, chợt thoáng thấy sợi dây thừng cháy dở nằm vắt dưới chân, Xít liền sục chân hất mạnh về phía trước. Cú hất chính xác. Sợi dây bay vút lên quàng ngay vào chiếc cổ trần đỏ hỏn của con sói quấn liền hai, ba vòng.
Bị lửa tím phừng phừng quấn quanh cổ; kinh hoàng, con sói dùng toàn lực chồm lên bỏ chạy. Nhưng chạy đâu cho được khi sợi thừng níu vào thân cây kéo giật nó lại, làm nó càng thêm kinh sợ cuống cuồng.
Cơ hội ngàn vàng trước mắt. Xít liền cúi xuống nhặt đoạn lao gãy xông tới. Nhưng nó vừa xông tới, cùng lúc hai cái đầu sói chợt trừng trừng quay ngoắt lại. Trông ánh mắt chúng đột nhiên trở lên lạnh lẽo, ghê rợn khác thường; như thể có thứ gì đó vừa nhập vào linh hồn chúng. Những ánh mắt bỗng trở lên xanh lét, man dại và trống rỗng, dường như không còn biết sợ trước bất cứ dao kiếm hay lửa thiêu gì nữa. Và dường như sức nó cũng đột nhiên khỏe kinh người, vươn cái cổ nhấc bổng luôn cả Đan lên. Sâu hun hút bên trong đôi mắt ấy, Xít như thấy những cánh cửa của âm ty đang mở ra, kêu gọi, triệu hồi những linh hồn chết chóc u tối bước vào. Linh hồn điên dại của con quái thú đã hoàn toàn bị ma quỉ chế ngự! Nó chồm tới lao thẳng vào Xít tựa như một con thú phát cuồng, một con quỉ dữ.
Không lùi nửa bước, hít một hơi thật sâu. "Giết!" Xít rít lên giữa hai kẽ răng. Và với một sự điềm tĩnh lạ thường, nhưng vô cùng chính xác, quyết đoán. Chờ con sói lao tới đúng tầm, Xít bước xéo lên một bước, lấy chân sau làm trụ, toàn thân xoay mạnh nửa vòng, hai cánh tay vung chéo ra tựa hai cánh én.
Lưỡi dao trên tay phải phóng ra vạch một đường cong biếc sắc thép dưới ánh trăng tà, đâm xuyên qua hàm cái đầu bên trái, thọc lên tận sống mũi. Cùng lúc cánh tay trái của Xít vung mạnh ra sau, đón đúng cái cổ họng đỏ lòm đang ngoác ra chồm tới. Mũi lao nhọn hoắt đi ngọt lịm, thuốn sâu vào cổ họng con sói, lút tận cán.
Một cú ra đòn chính xác.
Con sói từ từ khụy xuống, đổ gục, chết không kịp ngáp. Kéo theo hai chiếc cổ nằm vật ra sõng soài trên mặt đất như phủ phục dưới chân Xít. Bên cạnh Đan cũng úp mặt xuống đất, nằm bất tỉnh như một cái xác, chân nó vẫn vòng ôm cứng chiếc cổ.
Buông tay ngã khụy xuống, Xít cũng nằm vật xuống đất. Tất cả sức lực trong cơ thể nó đột nhiên rút đâu hết, toàn thân rã rời. Trong một khoảng khắc, Xít cảm thấy khoan khoái trút bỏ tất cả sự nặng nhọc của cả đầu óc lẫn thân thể, để mặc cái thân xác rã rời bồng bềnh trôi đi vô định. Thật là một sự thoải mái, dễ chịu!
Một lúc sau, Xít mới hít một hơi thật sâu gượng dậy, bước khập khiễng về phía chỗ Đan. Vết cứa ở đùi trái giờ đây càng cắn rứt, rát bỏng, mồ hôi pha máu rỉ trên mép mằn mặn. Nó dùng hết sức sốc hai nách mới lôi được Đan ra khỏi cái xác chình ình của con sói đè lên, kéo lê về phía gốc cây. Kê đầu bạn lên đùi, nó lấy ống nước trong túi dốc lên mặt Đan, rửa ráy cái mồm đỏ lòm nhoe nhoét máu trông thật ghê sợ.
Nước lạnh làm Đan tỉnh lại. Nó nằm im chớp chớp mắt nhìn cái xác sói như muốn hỏi: "Nó chết thật rồi sao?"
Xít khẽ mỉm cười gật đầu. Rồi hai đứa lại ngả người nhắm mắt lim dim, nằm im.
Vầng trăng mỏng như vừa ngáp dài một cái rồi lẩn vào trong đám mây. Đêm đã sâu, những chấm sáng lấp lánh bắt đầu lấm tấm hiện ra trên mặt đất.
Nằm một lúc tận hưởng mùi vị chiến công, hai đứa ngồi dậy. Việc đầu tiên là mở túi, lấy gói thuốc giải của cụ Sóc dán lên tai. Phần thuốc còn lại là một thứ giống như thạch: trong suốt màu xanh lá trông rất đẹp, được phết một lớp rất mỏng, bóng lọng kẹp giữa hai mảnh lá buông tươi. Chẳng hiểu sao đã hơn hai chục ngày mà vẫn còn xanh ngắt. Nó có mùi thơm cay dìu dịu như vỏ cây bạc hà, rất dễ chịu.
Tách đôi hai lớp lá buông, chúng chia nhau mỗi đứa một nửa đặt lên áp vào tai chỗ đã châm cây gai xuyên qua.
Chúng im lặng chờ đợi, phải một lúc lâu sau mới bắt đầu thấy một cảm giác man mát lan tỏa khắp đầu, tê tê. Đan và Xít ngả người ra sau, nhắm mắt cảm nhận có cái gì đó bên trong đầu như đang được gột rửa dần. Cái đầu dần thông thoáng, nhẹ bẫng. Rồi "póc!" một cái, màng nhĩ chúng như nẩy lên. Một âm hưởng nhớ nhung, quen thuộc của rừng đêm ùa ập vào đầu: tươi mới như lần đầu được rót vào tai nghe vô cùng êm ái và rõ ràng, dù Rừng Chết trong đêm gần như hoàn toàn tịnh mịch im ắng. Hai đứa vui sướng ôm chầm lấy nhau cười ha hả.
Thật không gì sung sướng bằng được nghe lại những âm thanh sau khi bị điếc đặc: nó vừa lạ vừa quen, thật thú vị! Và biến thế giới câm lặng u ám xung quanh đột nhiên trở lên sinh động đầy màu sắc.
Mà nhất là khi, đó lại là những tiếng cười rổn rảng, vui vẻ của đứa bạn thân thuộc trong niềm vui không gì tả xiết. Hai đứa cứ ôm nhau cười sung sướng, vỗ bồm bộp vào lưng nhau, nhìn như hai đứa rồ. Chúng có quá nhiều niềm vui, quá nhiều điều để nói, để kể cho nhau nghe sau cả mấy như cả tháng trời câm lặng.
- Ta sẽ mang cả hai cái đầu về chứ? - Xít hỏi.
- Cả hai cái ư? - Đan hỏi lại - Cả hai thì nặng và cồng kềnh quá, nhất là cái đầu lớn. Ta chỉ cần cắt cái đầu nhỏ hơn kia mang về là đủ thỏa lòng mọi người rồi!
Xít gật đầu, nó xăm xắn cầm dao bước tới, chỉ vài đường dao Xít đã cắt lìa cái đầu nhỏ quắt vẹo vọ hất ra lăn lông lốc trên đất. Chúng dồn đồ hai túi vào làm một, để lấy một túi riêng đựng cái đầu sói. Cái đầu chết ngoẻo nhưng hình hài, vẻ mặt quái dị của nó vẫn làm hai đứa có chút ghê sợ, kinh tởm, nên chúng dùng cán chiếc lao gãy hất nó vào miệng túi, rồi buộc túm lại thật chặt lại; cứ như thể nó có thể nhảy ra mà cắn vậy. Ngay cả xách Đan cũng chẳng muốn, nó đem cái túi buộc vào đầu ngọn lao rồi vác lên trên vai chứ chẳng chịu cầm lủng lẳng bên người.
- Vậy mà lúc nhảy lên cắn, sao cậu không chọn cái đầu này mà cắn? - Xít trêu chọc.
- Lúc đấy tỉnh lại, tớ bỗng thấy thèm được cắn vào một cái cổ, dù là bất cứ cái cổ nào! - Đan thủng thẳng đáp, mặt tỉnh rụi - Và hình như bây giờ cơn thèm ấy lại dâng lên, tớ cần cái cổ của một đứa nào đấy!
- Cậu là Anh Hùng của tớ đấy! - Xít cười nói, rồi móc túi ra một viên sỏi bé tí để lên lòng bàn tay nó giả làm Đan, diễn trò "Chết! Chết đi! Đồ khốn!"
Đan cũng bật cười, tiện chân nó đạp cho thằng Xít một đạp vào mông.
Ngồi một lát hai đứa xách túi, đẩy nhau trèo lên sống đất. Đứng trên đỉnh, một lần cuối chúng nhìn lại cái xác chình ình, đen trùi trũi của con sói phơi ra giữa nền đất trắng và cái bãi chiến trường chúng vừa tranh thắng với tử thần.
Vậy là từ nay, con sói mãi mãi chỉ còn là cái bóng ma không đầu. Huyền thoại về nó đã chấm dứt đêm nay, dưới ánh trăng này. Bản Tơ Gúc, và có lẽ còn nhiều những bản làng khác nữa, từ nay sẽ được mãi mãi bình yên. Nỗi ám ảnh về một bóng ma ghê sợ sẽ chỉ còn là dĩ vãng!
Tất cả vẫn đang nhập nhòa trong ánh lửa tím biếc bập bùng phát ra từ mấy khúc cây cháy dở, cùng ánh trăng xanh rời rợi dải xuống nền rừng lấm tấm sao rơi. Đẹp đẽ và chết chóc đem lại cho khung cảnh bãi đất trống một màu ảm đạm, ma quái dị thường.
Hai đứa quyết định đi ra khỏi Rừng Chết trước khi trời sáng, rồi sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi ngoài rừng U Linh ngoài kia. Chúng đi một mạch, chỉ dừng lại nghỉ chân một lần trong chốc lát.
Đêm nay màn mưa đó lại thưa mỏng hơn, chẳng biết có bao giờ nó ngừng hẳn. Hai đứa ngồi dưới tán lá dày vững chãi, thong thả ngắm nhìn lần cuối cái vẻ đẹp kỳ ảo hiếm hoi ấy. Chúng biết rồi đây, sau khi trở về, nó sẽ là một chi tiết chẳng hề kém phần thú vị trong câu chuyện săn Sói Hai Đầu; và sẽ còn được mọi người nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong các buổi tụ họp, lễ hội sau này.
Nghĩ tới đó chúng không thể giấu được một niềm tự hào âm ỉ dâng lên trong lòng. Dù gì, trong mắt mọi người chúng vẫn chỉ là những đứa thiếu niên hiếu thắng, bồng bột; còn trẻ người non dạ lắm! Nhưng hôm nay chúng đã lập được một chiến công lớn! Chiến công này sẽ là minh chứng cho sự trưởng thành của chúng. Và có lẽ từ chiến tích này, hai đứa sẽ không cần phải vượt qua bất cứ thử thách theo thông lệ nào nữa để làm cái lễ Trưởng Thành nay mai như mọi đứa trai khác khi bước vào tuổi mười bảy. Một chiến công mà sau này mọi người không dễ gì lãng quên... Nhưng quan trọng hơn cả là từ nay: bản làng Tơ Gúc sẽ không bao giờ còn phải nghe thấy những tiếng kêu khóc xé ruột, ai oán, bất thình lình vang lên nữa. Sẽ không còn đứa trẻ nào phải chịu cảnh mồ côi, lớn lên trong tủi nhục và côi cút nữa!
Gần sáng thì chúng ra tới bìa rừng già bên ngoài. Đi ráng thêm một lúc chúng tìm được một khe nước nhỏ đầy ăm ắp, nước trong leo lẻo. Hai đứa liền lội ào xuống tắm rửa kỳ cọ cho thật thỏa thích. Nhất là Đan, nó ngâm mình thật lâu trong làn nước, cho tay vào miệng chà sát, kỳ cọ hàm răng đến suýt bật máu mới thôi. Xít đứng phía sau lặng thầm nhìn bạn, nó hiểu rằng phải có sự thôi thúc mãnh liệt nhường nào, lòng can đảm thế nào mới cho Đan vượt qua nỗi ghê tởm ấy!
Tắm táp xong, chúng lên bờ nhóm một đống lửa để hong quần áo và chuẩn bị bữa ăn luôn. Trong khi chờ đợi Xít lấy bó thuốc của cụ Sóc cho bôi dịt lên những vết thương lớn, đứa nào cũng bị sáu, bảy nhát cứa xẻ thịt, chẳng thể nào biết đâu là vết răng đâu là móng vuốt, còn những vết xước hay bầm tím thì vô kể.
- Hi vọng nanh của nó không có độc như lũ rắn hay mãng xà! - Đan vừa dịt thuốc vừa nói.
- Dù có thành tinh nó cũng chỉ là loài sói, sao mà răng nanh có độc được chứ? Nếu có nó đã phát tác ngay trong Rừng Chết, đâu chờ tới bây giờ? - Xít nói.
- Ừm - Đan gật gù. Ngừng một lát rồi nó nói - Mà sao mấy hôm nay lẫn cả đêm qua, không thấy con Chim Trắng đâu nhỉ?
- Nó hình tích ẩn hiện bất thường lắm, ta chẳng thể biết được đâu! Nhưng tớ đoán, có lẽ từ nay chắc ta sẽ chẳng còn gặp lại nó nữa đâu! - Xít nói.
- Sao cậu nghĩ vậy?
- Tớ chỉ đoán vậy thôi! - Xít đáp - Có lẽ nó chỉ đi theo chúng ta khi ta còn săn tìm con Sói Hai Đầu. Giờ con sói đã bị hạ, nó cũng không cần theo hỗ trợ gì ta nữa. Chẳng hiểu chúng có liên quan gì tới nhau? Chẳng lẽ nó cũng có mối thù với con sói? Thật chẳng có cách nào để giải thích điều này! Mà đấy cũng chỉ là tớ đoán thế thôi! Chứ tớ còn mong gặp lại nó gấp trăm lần. Dù sao chúng ta cũng nợ nó một cái ơn cứu mạng quá lớn, khó mà trả nổi.
- Ừ mà nó thần thông như thế thì cần gì mình trả! Không biết tình hình ở bản giờ ra sao nhỉ? - Đan đột ngột chuyển qua chuyện khác.
- Chắc mọi người cũng đã lên đường rồi từ lâu rồi! - Xít nói - Ngay hôm đi nhìn ánh mắt khổ sở, nặng trĩu của cụ Sóc, tớ đoán cùng lắm cụ cũng chỉ nín nhịn được một ngày là cùng.
- Nín cái gì?
- Thì việc giấu chuyện chúng ta đi, không cho trưởng bản biết ấy!
- Ừm! Nếu đúng như vậy thì ít nhất mọi người cũng đi được hơn mười ngày rồi! Chẳng biết giờ này họ đang ở đâu? Liệu có đi theo đường chúng ta đã đi không?
- Dấu chúng ta để lại thì chẳng khó tìm. Tớ chỉ e mọi người tìm được vết chân Sói Hai Đầu thì sẽ lần theo hướng khác.
- Hy vọng là vậy! Mong họ đừng đi cùng lối với chúng ta! - Đan lẩm nhẩm.
- Đừng đi cùng lối? Ý cậu là sao? - Xít chau mày nhắc lại lời Đan.
- Nếu cùng hướng với ta, chắc chắn họ sẽ đi vào cái Thung lũng Đỏ ấy! - Đan nói - Mà chui vào đấy, không may mắn gặp được Chim Trắng bảo vệ như chúng ta thì cậu thử hình dung xem, điều gì sẽ xảy ra?
- Ừ! - Xít gật đầu vẻ mặt lo lắng - Tớ không nghĩ ra điều ấy! Chỉ mong mọi người không lần ra chúng ta mà đi theo lối khác.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn, Đan chợt nghĩ ra, xoa dịu:
- Đừng lo! Chúng ta nghĩ chưa tới, chứ chắc chẳng đến nỗi nào đâu. Vì ít nhất, họ cũng đi theo từng nhóm hàng chục, hai chục người, đông như thế, cung tên giáo mác lại đầy đủ, có đi vào thung lũng đó cũng không đến nỗi khốn đốn như hai đứa mình!
Nghe Đan nói vậy Xít mới vơi đi phần nào trong lòng. Ừm! Hóa ra cái thằng bạn mà nó vẫn coi là loại cào đồi, phá núi này, đôi khi cũng suy nghĩ sâu xa, cặn kẽ ra phết chứ chẳng chơi!
Ăn xong, hai đứa kiếm một phiến đá lớn ngay cạnh khe nước đánh một giấc dài lấy lại sức sau một đêm thức trắng đã vắt kiệt cả sức lực lẫn tinh thần.
Ngày hôm sau hai đứa chả có việc gì làm, ngoài nằm dài trên sàn chờ màn đêm buông xuống. Quả là một ngày dài chờ đợi. Chúng tin con Sói Hai Đầu cũng đang nóng lòng chờ đợi một cuộc đối đầu với chúng, chỉ là nó đang chờ một cơ hội mà thôi. Mong rằng ngọn lửa thịnh nộ vẫn bừng bừng, réo rít thúc đẩy nó, đêm nay chúng sẽ cho nó cái cơ hội hằng mong chờ đó!
Ánh chiều tà vừa nghiêng bóng lập tức hai đứa leo xuống đi về phía bờ đầm. Sắp đặt đâu đấy, ra hiệu nhắc nhở nhau lần cuối, chúng bắt đầu lặng lẽ chờ đợi đêm đầu tiên.
Màn đêm lành lạnh chầm chậm phủ xuống vạn vật.
Ánh trăng đêm nay đột nhiên trong và sáng hơn hẳn, treo lơ lửng ngay trên đầu; cứ như nó cũng đã biết và đang ngóng đợi, chứng kiến một cuộc chiến khốc liệt giữa Rừng Chết đêm nay vậy. Nền trời như tấm vải nhung, rắc lác đác mấy vì sao thưa lấp lánh.
Xít ngồi lặng lẽ một mình bên đống lửa nhỏ gần gốc cây Muồng trắng, ánh mắt chăm chăm vào ngọn lửa bập bùng trước mặt. Đêm đã về khuya.
Đột ngột một cơn gió lạnh lướt qua, Xít khẽ rùng mình. Một bóng đen đứng lêu nghêu trên đỉnh sống đất từ lúc nào không hay, tựa một bóng ma. Hai chân trước nó chống trên mấy cây gỗ, mình vươn cao, bốn con mắt đỏ rực như những hòn than lừ lừ nhìn xuống.
Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, nó mới khẽ dùng chân đẩy mấy cây gỗ lăn xuống ầm ầm, rồi phóng vụt xuống. Không gì khác, chính là con Sói Hai Đầu! Thoắt chốc nó đã chỉ còn cách Xít chừng hai chục bước chân. Lần đầu tiên Xít được ngắm nhìn rõ con quái thú, thứ nghiệp chướng của đời nó. Món nợ máu bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt. Loài quái thú đã trút máu tanh và gieo biết bao khổ đau, căm hận lên gia đình nó!
Con sói có thân hình to lớn dài cả sải, cái lưng võng xuống uốn lượn uyển chuyển theo mỗi bước đi; hai bả vai nổi u nhấp nhô theo nhịp những bàn chân to như cái bát ấn sâu vào đất. Nhìn nó to lớn khác thường và từ nó ào ạt tỏa ra một sự đe dọa của một chúa sơn lâm. Toàn thân từ đầu tới chót đuôi nó phủ một lớp lông dày, mượt và đen kịt như bóng đêm. Ngoại trừ một vệt xám như cái yếm bạc nằm ngay trước ức. Và cũng từ cái ức sáng ấy hai chiếc cổ dài đong đưa mọc chẻ ra; chúng vươn lên xà xuống, uốn éo như hai chiếc cổ rắn. Cái cổ bên trái rậm lông đen mướt đỡ một cái đầu sói to như đầu một con gấu ngựa, nhìn vô cùng hung dữ. Cả cái đầu là một khối đen tuyền làm nổi bật hai con mắt cháy rực, ẩn sâu bên trong đang chiếu ra nhìn Xít với ánh mắt nung nấu, đầy sự thèm khát man dại... Ánh trăng rờ rỡ soi xuống như làm cái đầu ấy lại gần hơn.
Nhưng cái đầu thứ hai bên phải nhìn mới thực sự đáng sợ. Nó mọc trên một cái cổ đỏ bầm, trụi lóc, nhìn như một con trăn vừa bị lột da đỏ quạch. Trên đó là một cái đầu kỳ dị: nhỏ quắt, mõm dài nhọn hoắt.
Cái đầu ấy dường như chỉ có lớp da đỏ sọng, trơn láng bọc trọn lấy hộp sọ. Không một cọng lông, ngoại trừ vài chiếc to cứng như lông lợn lòi dựng tua tủa đâm ra ngay trước trán, nằm giữa hai cái tai nhăn nheo mỏng dính như hai mẩu da thừa dính sát xuống da đầu. Trên da mặt của cái đầu ấy mọc lên những mụn thịt đỏ bầm như mụn cóc; và làn da bị kéo căng ra, tựa như có bàn tay sau gáy túm chặt làm khóe mắt nó sếch ngược lên lòi cả lòng trắng trắng dã. Cái mép đỏ lòm bị kéo giật lên tận mang tai, phơi ra cái lợi đỏ lòm cùng một hàm răng vẹo vọ, đâm tua tủa như một mớ gai mây chìa ra toang hoác. Nhìn nó vừa kinh tởm, vừa quái dị.
Khác với cái đầu kia, chiếc đầu này có hai con mắt tí hí lừ lừ ẩn dưới hai mí thịt đỏ sưng tấy, căng mọng như hai con đỉa no máu bám sát vào bờ mi. Cái đầu ấy đang cúi xuống rà rà sát đất, như đầu một con rắn đang lia lưỡi đánh hơi mùi hiểm họa tỏa ra từ một cái bẫy giấu ở đâu đó. Một mắt nó hé nhếch lên liếc nhìn Xít đầy vẻ thâm hiểm, gian giảo, trong khi con mắt kia lia liếc bốn bề xung quanh dò xét đầy vẻ ngờ vực.
Xít chậm dãi đứng lên, miệng nó khẽ lầm bầm: "Mày, quả là xảo quyệt lắm! Nhưng thế là chưa đủ đâu!"
Chờ con sói bước tới thêm vài bước, Xít mới cúi xuống móc đầu sợi thừng vùi dưới chân lên, vẫy mạnh một cái cho sợi dây bật hẳn lên khỏi mặt đất, rồi ném mạnh vào đống lửa trước mặt. Ngọn lửa lập tức bắt lấy sợi dây thừng cháy phì phì, phun ra thứ lửa tím ngắt. Con sói khẽ giật mình liếc nhìn. Ngọn lửa lan nhanh như rắn bò, lem lém chạy dọc theo sợi dây dẫn tới những khúc gỗ vừa lăn xuống. Chỉ trong chớp mắt cả khu đất trống đã bị lửa dựng lên bừng bừng quây kín, chỉ còn ngoại trừ phía bờ đầm.
Nhìn lại, thấy vòng vây lửa bao quanh chỉ có vậy, con sói tỏ vẻ chẳng hề e sợ, tiếp tục lặng lẽ bước tới cái bóng đang đứng đơn độc trước mặt. Nhưng vừa bước lên hai bước, một lần nữa, nó lại phải giật mình khựng lại. Từ dưới mặt đầm lầy lõng bõng, đen quánh một cái đầu vừa đội nước thò lên, và rồi một thân hình cao lớn, toàn thân bóng nhẫy bùn đen, tay cầm lao dài từ dưới nước đi lên. Dưới ánh trăng bàng bạc, cái bóng đen nhễ nhại ấy nhìn như một hung thần vừa xuất hiện.
Con sói ngay lập tức hiểu ra nó vừa rơi vào một cái bẫy, kẻ trước mặt nó không hề đơn độc. Nhưng lửa từ mấy thân cây đang bốc lên ngùn ngụt sau lưng, nó chẳng còn đường nào để lui. Đôi mắt trên cái đầu nhỏ quái dị càng thu hẹp lại, lừ lừ ngước lên đầy nham hiểm. Đan, cái bóng ướt sũng vừa ngoi lên, bước lại gần đứng sát bên Xít. Hai đứa nắm chắc vũ khí trong tay, từng bước cùng nhau tiến tới.
Con Sói Hai Đầu khẽ lùi lại một bước, chân trước hơi chùng xuống, cái đầu hạ thấp. Hai đôi mắt nó trợn tròng đỏ rực, gầm gừ; sống mũi soắn tít lại, xếch lên để lộ hai hàm răng nanh trắng ởn, to cồ cộ như ngón tay cái, cùng cái mép đỏ như tiết nhểu rớt rãi dòng dòng.
Đột nhiên nhìn vào cái miệng đỏ như bát máu ấy, Xít chợt nhớ tới bà Bơ Nót và những chiếc sọ người trong hang. Nó nghiến răng kèn kẹt, xiết chặt cán lao. Máu trong người bỗng chốc nóng bừng, hừng hực như vừa nốc một bát rượu mạnh, cơ bắp toàn thân giần giật thôi thúc xông tới, thèm khát được lăn xả vào một cuộc chém giết, quyết tử.
Xiết căng toàn bộ cơ bắp, nhìn thẳng vào con sói, Xít nghiến răng gầm gừ: "Hừ! Đêm nay! Tao sẽ cho mày biết, không chỉ có mình mày mới là quỉ dữ trong cánh rừng này đâu!"
Rồi không bảo nhau mà cả Đan và Xít cùng đồng loạt tiến lên. Tay lao nhọn tay dao dài, chúng xông tới như hai con cọp dữ đâm chém vùn vụt. Con Sói Hai Đầu cũng chẳng hề nao núng, hai cái đầu hiếu chiến vươn ra chẳng chút e ngại, vừa né tránh vừa cắn trả rất nhanh. Nhưng hai ngọn lao thi nhau đâm ra vun vút quá rát, làm nó bắt buộc phải lùi dần. Con mắt ti hí một lần nữa rà thấp, liếc lên đầy gian xảo như toan tính gì đó. Rồi lùi nhanh một bước dài, bất chợt con sói phóng mình lao thẳng vào hai đứa như một thân cây từ ngọn thác cao phóng xuống. Đan và Xít chẳng hề né tránh, chúng kề sát vai nhau cùng vung dao chống trả. Một trận quyết chiến nổ ra. Con Sói lăn xả vào giữa cắn xé, quăng mình rầm rầm, lồng lộn như một con trăn dữ. Những chiếc nanh cứng tựa thép lóe lên như chớp giật, quay cuồng đối đầu cùng ánh dao bay loang loáng dưới ánh trăng vằng vặc. Xít và Đan cũng thả hết, để mặc cơn say máu bạo liệt trong mình bùng lên, mặc nó cuốn chúng vào vòng xoáy điên cuồng, hoang dại của đâm chém và gào thét. Chúng phạt ngang chém dọc bằng tất cả sức mạnh đáng sợ của sức trai mười bảy đương thì, bằng lòng hận thù ấp ủ bấy lâu nay và những miếng đánh Tay-Yia uy mãnh nhất.
Cả ba quấn vào nhau không còn phân biệt nổi đâu người đâu sói, trong những tiếng quật "thình! thịch!" Và màn bụi trắng bay lên mờ mịt. Răng nanh và dao sắc, vốt lớn với lao dài, tất cả hừng hực, toàn lực lao vào nhau với một ý chí quyết tử đáng sợ. Tiếng hầm hừ thét lác vang dội cả một góc rừng đêm.
Quần thảo một hồi, bất chợt con sói nhảy vọt ra khỏi vòng chiến. Đan và Xít cũng dừng lại không truy sát. Cuộc chiến kinh hoàng đột nhiên tạm thời ngừng trong giây lát. Vì tuy không dài nhưng cuộc hỗn chiến quá khốc liệt, đã lấy đi khá nhiều sức lực của cả hai bên. Cả ba đều đứng hóp bụng vào thở hồng hộc. Nhưng đó cũng là lúc những vết thương trên cả ba cái thân thể bắt đầu cắn rứt, phát tác.
Đan và Xít thấy đau buốt khắp nơi, cùng mình là những vết cứa, xé rát bỏng. Cả hai ngọn lao cũng đã mất: cây của Xít đã gẫy đôi trong một cú đâm tận lực, còn của Đan thì đã bị hất văng ra xa cả hơn chục bước.
Nhưng xem ra tình hình con sói có vẻ còn tệ hơn nhiều, toàn thân nó không dưới chục vết thương. Nó đứng hít thở từng hồi nặng nhọc, một chân trước hơi run run co lên, một dòng máu đen theo lớp lông rỉ xuống nhểu thành vũng, nổi bật trên lớp bụi trắng.
Sau vài hơi hít thật sâu lấy lại sức, dù đau buốt toàn thân, không bảo nhau Đan và Xít vẫn lập tức tiến lên, tiếp tục tấn công. Không thể hạ gục đối phương bằng sức mạnh phủ đầu, con Sói Hai Đầu quyết định giở thứ vũ khí tối hậu của mình. Nó lùi lại vài bước giữ khoảng cách, rồi vươn cổ, hai cái mõm ngửa lên trời, bắt đầu tru lên những âm thanh rền rĩ, quỉ mị như tiếng quỉ gào vọng về từ địa phủ - Những âm thanh từ thấp lên cao, rồi cứ cao dần, đan quyện vào nhau đâm xoáy vào màng tang len lên tận óc, đã bóp ngẹt lý trí, hạ gục biết bao kẻ thù.
Nhưng thật kỳ lạ! Nó đã tru lên hai ba hồi, mà chờ mãi mà vẫn thấy hai kẻ tử thù kia lừng lững bước tới, chẳng hề có biểu hiện gì chậm lại, hay liêu xiêu mê loạn. Không tin kẻ thù có thể khánh cự trước chuỗi âm thanh đầy yêu ma mê mị, con sói ưỡn lưng, phồng căng hết ngực tru lên một hồi dài cao vút bất tận nữa. Nhưng lần này nó thật sự e sợ, hoảng hốt. Hai cái thân hình cao lớn cuồn cuộn cơ bắp, mồ hôi bóng nhẫy, từ đầu đến chân bê bết loang lổ những mảng bụi trắng trộn lẫn máu đỏ toe toét, nhìn tựa như hai ác thần từ dưới đất chui lên kia vẫn cứ như gỗ, như đá lầm lụi tiến tới.
Quá bất ngờ trước thứ vũ khí đoạt hồn tối thượng lại hoàn toàn vô dụng, con sói bắt đầu trở lên hốt hoảng, lúng túng. Nó gầm gừ lùi lại, đảo hai cái đầu hết nhứ lao qua phải lại lao qua trái tìm đường tháo lui trước vòng vây đang dần khép lại, vòng lửa bừng bừng gào thét sau lưng chẳng còn cách mấy bước. Sau cùng bất ngờ và liều lĩnh, nó nhao người lách qua phía Đan vọt ra ngoài, cam chịu một nhát chém cực nhanh và mạnh sượt xéo vào đuôi mắt của Đan. Con sói gào lên đau đớn phóng về phía gốc cây. Dù biết con sói không thể thoát ra khỏi bãi trống, nhưng đang hừng hực khí thế áp đảo, Đan và Xít liền hối hả quay người lao theo truy sát ráo riết.
Nhưng không ngờ chỉ trong một khắc nóng vội bất cẩn trọng, chúng đã mắc phải một sai lầm và phải trả giá đắt.
Vì gần hơn nên Đan lao tới trước Xít vài bước. Vừa đuổi tới gốc cây, Đan tưởng chừng con sói sẽ chạy vòng luồn qua. Nhưng bất ngờ, nó vô cùng ranh ma và liều lĩnh, phóng mình lên thân cây rồi mượn đà bật ngược trở lại, từ trên cao bổ xuống ngay sau lưng Đan. Đang đà lao tới Đan chỉ kịp khẽ lạng người sang phải, nhưng vẫn không sao tránh nổi cả phần thân sau đồ sộ của con sói quăng mạnh vào sườn. Đan bị dội bắn vào gốc cây đánh "Uỵch!" rồi văng ra đất như một súc thịt, nằm sõng soài bất động. Ngay phía sau, Xít cũng vừa lao tới thì đã thấy hai bộ răng nanh trắng ởn giương lên chờ đón. Nó vội ngã nhào sang bên, cuộn tròn một vòng trên đất né tránh, nhưng vẫn thấy cùi chỏ nhói lên đau buốt. Cú lăn ấy vô tình đưa Xít đến gần mũi cây lao gãy, nó liền nắm chặt lấy nhổm dậy. Vừa đứng lên nó đã thấy một cái đầu đen trũi phóng thẳng vào bụng như tên bắn. Khoảng cách quá gần không kịp thu dao về Xít liền đưa đầu gối thúc thẳng lên. Cái đầu gối cứng như gốc cây của nó chẳng khác gì cái đầu vồ phạt ngang. Một tiếng "Khộc!" vang lên, đầu con sói bật ngửa hẳn ra sau, Xít cũng loạng choạng bắn văng ra xa. Vừa gượng hết sức đứng dậy, Xít vội nhào tới chỗ Đan đứng che chắn trước bạn.
Cú thúc gối xem ra khá mạnh, làm con sói choáng váng giây lát, nó đứng lúc lắc cái đầu mấy cái mới từ từ tiến tới. Giờ nó chẳng có gì phải vội, kẻ thù trước mặt chỉ còn một mình đơn độc, và cũng đã cùng mình thương tích, như con nai con hoẵng sa xuống hố chẳng thể chạy đâu cho thoát. Cái họng kia rồi sẽ sớm ngập trong hàm nó!
Cái đầu lớn đen trũi, khẽ đưa lưỡi liếm một vòng tròn quanh cái mép đỏ lòm, ướt rượt. Trong khi cái đầu kia vẫn cúi xuống gườm gườm liếc nhìn nó đầy nham hiểm.
Tình thế đảo ngược quá nhanh, từ kẻ đang thắng thế truy đuổi, bỗng chốc Xít trở thành kẻ thất thế, bị dồn tới đường cùng. Đã mất đi sự trợ giúp đắc lực - thua về lực lượng; lại chẳng thể tự do di chuyển tránh né. Cùng lúc con quái thú đang lên cơn điên giận hăng máu nhất, giữa một nơi bốn bề trống trải.
Không còn đường lui, Xít nghiến răng trụ cứng hai chân xuống đất, tay nắm chặt chuôi dao cùng đoạn lao gãy. Trên bắp đùi nó bốn năm vết cứa dài đang ứa máu, nhức buốt tận xương.
"Được!" Xít nghiến răng. Phóng ánh nhìn tử thủ gườm gườm của một con thú đã cùng đường xuyên qua mảng tóc bê bết bụi rủ ngang mặt, chiếu thẳng vào con sói, nó lầm bầm: "Hôm nay phải chết thì cùng chết! Mũi dao này sẽ xuyên thấu tim mày! Đừng hòng động đến bạn tao! Hôm nay tao thề sẽ tận diệt mối hậu họa này cho làng bản Tơ Gúc!"
Rồi Xít chợt thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, một sự thanh thản lạ thường tràn ngập trái tim nó. Xít thả lỏng người chậm dãi đưa cây dao lên ngang ngực chờ đợi, mũi lao gẫy chúc xuống che giấu đòn đánh.
Như cái bóng của tử thần đùa giỡn trước một linh hồn đang hấp hối, con sói cứ chậm dãi đi lại chờn vờn trước mặt Xít. Nó không xông vào ngay, như thể tuân theo một ý đồ đen tối của cái miệng cười nửa mép nham hiểm, trên cái đầu đỏ hỏn trọc lóc kia - kéo dài giây phút hấp hối, tận hưởng sự kinh hoàng, khiếp sợ của con mồi trong khoái trá, và dình dập một cơ hội đoạn mạng.
Nhưng Xít, lâu nay với bản tính cương cường, cùng ý trong lòng đã quyết! Nên nó đâu còn thấy sợ. Không hoảng loạn, nên Xít cũng nhận ra một ý đồ khác của con sói: nó đang muốn lừa, dồn Xít tách ra khỏi gốc cây và chỗ Đan nằm, tới một chỗ trống trải hơn để hai chiếc đầu có thể dễ bề tấn công cùng lúc. Ngầm hiểu được thâm ý của con quái thú, Xít kiên định đứng yên tại chỗ, nhất định không di chuyển, dù con sói có cố tình tạo cho nó một khoảng trống để thoát ra. Thấy không đạt được ý đồ nham hiểm, con sói mới từng bước chậm dãi tiến thẳng lại. Bốn ánh mắt đỏ lòm dán chặt, quây tròn lấy Xít, lạnh lùng như một con linh miêu trước con mồi bé nhỏ cùng đường.
Chỉ còn cách ba bốn bước chân, Xít có thể nhìn rõ những chiếc lông gáy con sói đang từ từ dựng lên. Đột nhiên nó chợt nhớ đến bà Bơ Nót, đến ánh mắt khốn khổ của bà đã kinh hoàng tột cùng thế nào trước khi chết thảm. Chớp mắt hai cái đầu cùng đồng loạt phóng tới.
Xít gầm lên một tiếng như cọp, vung dao chém vùn vụt, cả hai món vũ khí trong tay nó cứ nhắm thẳng vào cái đầu cồ cộ đen trũi mà nhào tới, đâm tới tấp.
Xít đã có chủ ý. Nó quyết tâm chỉ nhắm vào cái đầu ấy hạ gục cho bằng được, mặc cho chiếc đầu kia cắn xé thế nào cũng mặc.
Cái đầu đen trũi đã bị thương do vết dao chém của Đan, lại to lớn hơn, di chuyển có phần chậm chạp, nên nhận luôn thêm hai ba nhát chém của Xít. Con sói bật lùi lại trước sự phản kháng quá dữ dội của kẻ thù. Nhưng ngay sau đó nó lại xông tới, vẻ điên cuồng hung hăng hơn. Rõ ràng những vết thương đã làm nó say máu, liều lĩnh hơn. Nó quyết dùng toàn lực áp đảo hạ gục Xít bằng mọi giá.
Cái đầu đen nháy loang lổ máu đỏ đầm đìa, trông ghê rợn như một loài ác quỉ, một lần nữa chồm tới. Xít liều chết vung dao đâm chém cật lực. Nhưng đó là một cuộc chiến không cân sức. Con Sói to lớn và quá khỏe, và nhất là khi nó sẵn sàng liều mình xông thẳng vào dao kiếm quyết hạ gục con mồi, kết thúc một cuộc chiến chớp nhoáng, thì sức nó mạnh như một con quỉ.
Nhanh chóng chỉ trong chớp mắt, Xít đã bị dí sát vào gốc cây, những nhát dao của nó dần vướng víu rối loạn, chẳng còn nhanh nhẹn, khốc liệt như ban đầu. Và rồi trong cuộc chiến hỗn loạn không cân sức ấy, chẳng biết bằng cách nào, cái hàm răng tua tủa như khúc gai của con sói đã luồn được vào giữa, đớp trúng đoạn lao trên tay Xít. Nó nghiến hai hàm răng lại giữ chặt lấy, Xít cũng gồng hết sức như một con trăn oằn người ghì lại.
Một cuộc giằng co quyết liệt diễn ra. Những tiếng thở hồng hộc, mồ hôi đẫm đìa giữa ánh lửa tím nhập nhòa nhảy múa bao quanh, như hò reo cổ vũ cho trận chiến nghiệt ngã khốc liệt.
Giữ lúc giằng co quyết liệt nhất, bất ngờ con sói tinh quái há miệng nhả khúc lao ra, làm Xít ngã ngửa ra ra sau, loạng choạng ngã ngửa đúng vào giữa mấy cái rễ cây. Ngay lập tức một bàn chân to như chiếc vồ đá chồm tới đè cứng lên ngực Xít, bàn chân còn lại giẫm lên cánh tay đang nắm chuôi dao.
"Thế là hết!" Xít nghe từng chiếc móng cắm vào da thịt đau buốt, một sức nặng ghê gớm đè xuống ngực mỗi lúc một nặng, tưởng chừng như xương lồng ngực đang rạn vỡ ra từng mảnh; hơi thở đau đớn, nhức buốt như dao đâm.
Hai cái đầu sói từ trên cao chờn vờn hạ dần xuống mặt Xít như hai chiếc đầu rắn khổng lồ; ánh mắt chúng bừng lên sự khoái trí, sắc lạnh và man dại. Dòng rớt dãi trong suốt, hôi tanh tởm lợm từ hai chiếc lợi đỏ lòm, nhễu nhão rỏ tong tỏng xuống ngực Xít.
Xít trợn trừng mắt như muốn rách khóe, nhìn thẳng vào bốn con mắt đỏ rực đang chiếu xuống mình. Thật lạ, nó chẳng hề thấy sợ, chỉ thấy một niềm uất hận tột cùng, dâng lên trong tim. Vậy là cuối cùng nó đã lỗi hẹn với tất cả! Chẳng cứu được Đan! Không về được với Dơ lin! Và cả cái ước nguyện cuối cùng: thọc mũi dao xuyên vào tim con ác thú này.
Cái chết chậm chạp hạ xuống. Nhích dần từng đốt, từng đốt...
Bất chợt phía sau con sói có gì đó khẽ nhô lên. Ngay khi Xít còn chưa kịp tròn mắt kinh ngạc, thì Đan, bỗng như một cái xác vừa sống lại, lừ lừ đứng dậy. Rồi thoắt một cái, nó phóng vọt lên cổ con sói như một con nhái bén; nằm bò ra, vòng tay quặp chân xiết chặt lấy cổ con sói.
Dưới sức nặng của Đan, cổ con sói xiêu rụi xuống không ngóc đầu lên được. Và ngay khi cả con sói lẫn Xít còn chưa hết bàng hoàng, thì bằng một hành động đột ngột, ghê gớm tiếp theo Đan làm Xít tròn mắt kinh ngạc. Nó luồn đầu xuống dưới, hả hai hàm răng ngoạm vào cổ họng con sói. Cú cắn kinh hoàng có phần ghê rợn ấy làm con sói rống lên đau đớn. Chỉ cần nhìn nó nhảy dựng lên vật vã điên cuồng, hai mắt trợn trừng lên trắng dã, đủ biết nó đau đớn cỡ nào. Nó quăng người ầm ầm giãy giụa, sùi bọt mép cố hất cái thứ đang bám chặt trên cổ mình văng xuống đất.
Nhưng với ý chí lỳ lợm, cùng những ngón tay cứng như sắt của Đan đã soắn chặt lớp lông mềm thì không gì có thể giãy ra được. Nó càng giẫy càng lắc, Đan càng như một con tắc kè dùng tất cả móng vuốt lẫn hàm răng bám cứng lấy cổ nó, nhất định không buông tha. Cái đầu đỏ hỏn dị hợm cũng chẳng còn giữa được vẻ lừ lừ gian sảo nữa. Nó quay đầu vươn cổ sang tìm cách táp liên hồi vào vai vào cổ Đan giật xuống. Nhanh như chớp Xít liền lao vào chia sẻ hiểm nguy với bạn. Nó cứ nhằm cái đầu quái đản ghê tởm kia mà chém tới tấp. Những nhát chém ào ạt bỗng chốc lại bừng lên lấp loáng, xẻ xuống những đường dao chí tử, liên tiếp không ngừng.
Không gượng nổi trước sự lì lợm, ngoan cường và đòn độc của hai đứa, con sói quay đầu lồng lên bỏ chạy. Nhưng Xít không để nó dễ bề đào thoát như thế. Nó vung dao áp sát lại chém rất dát, cố bám theo cái đầu vẹo vọ, quyết không để nó mang Đan đi.
Đang chém vùi, chợt thoáng thấy sợi dây thừng cháy dở nằm vắt dưới chân, Xít liền sục chân hất mạnh về phía trước. Cú hất chính xác. Sợi dây bay vút lên quàng ngay vào chiếc cổ trần đỏ hỏn của con sói quấn liền hai, ba vòng.
Bị lửa tím phừng phừng quấn quanh cổ; kinh hoàng, con sói dùng toàn lực chồm lên bỏ chạy. Nhưng chạy đâu cho được khi sợi thừng níu vào thân cây kéo giật nó lại, làm nó càng thêm kinh sợ cuống cuồng.
Cơ hội ngàn vàng trước mắt. Xít liền cúi xuống nhặt đoạn lao gãy xông tới. Nhưng nó vừa xông tới, cùng lúc hai cái đầu sói chợt trừng trừng quay ngoắt lại. Trông ánh mắt chúng đột nhiên trở lên lạnh lẽo, ghê rợn khác thường; như thể có thứ gì đó vừa nhập vào linh hồn chúng. Những ánh mắt bỗng trở lên xanh lét, man dại và trống rỗng, dường như không còn biết sợ trước bất cứ dao kiếm hay lửa thiêu gì nữa. Và dường như sức nó cũng đột nhiên khỏe kinh người, vươn cái cổ nhấc bổng luôn cả Đan lên. Sâu hun hút bên trong đôi mắt ấy, Xít như thấy những cánh cửa của âm ty đang mở ra, kêu gọi, triệu hồi những linh hồn chết chóc u tối bước vào. Linh hồn điên dại của con quái thú đã hoàn toàn bị ma quỉ chế ngự! Nó chồm tới lao thẳng vào Xít tựa như một con thú phát cuồng, một con quỉ dữ.
Không lùi nửa bước, hít một hơi thật sâu. "Giết!" Xít rít lên giữa hai kẽ răng. Và với một sự điềm tĩnh lạ thường, nhưng vô cùng chính xác, quyết đoán. Chờ con sói lao tới đúng tầm, Xít bước xéo lên một bước, lấy chân sau làm trụ, toàn thân xoay mạnh nửa vòng, hai cánh tay vung chéo ra tựa hai cánh én.
Lưỡi dao trên tay phải phóng ra vạch một đường cong biếc sắc thép dưới ánh trăng tà, đâm xuyên qua hàm cái đầu bên trái, thọc lên tận sống mũi. Cùng lúc cánh tay trái của Xít vung mạnh ra sau, đón đúng cái cổ họng đỏ lòm đang ngoác ra chồm tới. Mũi lao nhọn hoắt đi ngọt lịm, thuốn sâu vào cổ họng con sói, lút tận cán.
Một cú ra đòn chính xác.
Con sói từ từ khụy xuống, đổ gục, chết không kịp ngáp. Kéo theo hai chiếc cổ nằm vật ra sõng soài trên mặt đất như phủ phục dưới chân Xít. Bên cạnh Đan cũng úp mặt xuống đất, nằm bất tỉnh như một cái xác, chân nó vẫn vòng ôm cứng chiếc cổ.
Buông tay ngã khụy xuống, Xít cũng nằm vật xuống đất. Tất cả sức lực trong cơ thể nó đột nhiên rút đâu hết, toàn thân rã rời. Trong một khoảng khắc, Xít cảm thấy khoan khoái trút bỏ tất cả sự nặng nhọc của cả đầu óc lẫn thân thể, để mặc cái thân xác rã rời bồng bềnh trôi đi vô định. Thật là một sự thoải mái, dễ chịu!
Một lúc sau, Xít mới hít một hơi thật sâu gượng dậy, bước khập khiễng về phía chỗ Đan. Vết cứa ở đùi trái giờ đây càng cắn rứt, rát bỏng, mồ hôi pha máu rỉ trên mép mằn mặn. Nó dùng hết sức sốc hai nách mới lôi được Đan ra khỏi cái xác chình ình của con sói đè lên, kéo lê về phía gốc cây. Kê đầu bạn lên đùi, nó lấy ống nước trong túi dốc lên mặt Đan, rửa ráy cái mồm đỏ lòm nhoe nhoét máu trông thật ghê sợ.
Nước lạnh làm Đan tỉnh lại. Nó nằm im chớp chớp mắt nhìn cái xác sói như muốn hỏi: "Nó chết thật rồi sao?"
Xít khẽ mỉm cười gật đầu. Rồi hai đứa lại ngả người nhắm mắt lim dim, nằm im.
Vầng trăng mỏng như vừa ngáp dài một cái rồi lẩn vào trong đám mây. Đêm đã sâu, những chấm sáng lấp lánh bắt đầu lấm tấm hiện ra trên mặt đất.
Nằm một lúc tận hưởng mùi vị chiến công, hai đứa ngồi dậy. Việc đầu tiên là mở túi, lấy gói thuốc giải của cụ Sóc dán lên tai. Phần thuốc còn lại là một thứ giống như thạch: trong suốt màu xanh lá trông rất đẹp, được phết một lớp rất mỏng, bóng lọng kẹp giữa hai mảnh lá buông tươi. Chẳng hiểu sao đã hơn hai chục ngày mà vẫn còn xanh ngắt. Nó có mùi thơm cay dìu dịu như vỏ cây bạc hà, rất dễ chịu.
Tách đôi hai lớp lá buông, chúng chia nhau mỗi đứa một nửa đặt lên áp vào tai chỗ đã châm cây gai xuyên qua.
Chúng im lặng chờ đợi, phải một lúc lâu sau mới bắt đầu thấy một cảm giác man mát lan tỏa khắp đầu, tê tê. Đan và Xít ngả người ra sau, nhắm mắt cảm nhận có cái gì đó bên trong đầu như đang được gột rửa dần. Cái đầu dần thông thoáng, nhẹ bẫng. Rồi "póc!" một cái, màng nhĩ chúng như nẩy lên. Một âm hưởng nhớ nhung, quen thuộc của rừng đêm ùa ập vào đầu: tươi mới như lần đầu được rót vào tai nghe vô cùng êm ái và rõ ràng, dù Rừng Chết trong đêm gần như hoàn toàn tịnh mịch im ắng. Hai đứa vui sướng ôm chầm lấy nhau cười ha hả.
Thật không gì sung sướng bằng được nghe lại những âm thanh sau khi bị điếc đặc: nó vừa lạ vừa quen, thật thú vị! Và biến thế giới câm lặng u ám xung quanh đột nhiên trở lên sinh động đầy màu sắc.
Mà nhất là khi, đó lại là những tiếng cười rổn rảng, vui vẻ của đứa bạn thân thuộc trong niềm vui không gì tả xiết. Hai đứa cứ ôm nhau cười sung sướng, vỗ bồm bộp vào lưng nhau, nhìn như hai đứa rồ. Chúng có quá nhiều niềm vui, quá nhiều điều để nói, để kể cho nhau nghe sau cả mấy như cả tháng trời câm lặng.
- Ta sẽ mang cả hai cái đầu về chứ? - Xít hỏi.
- Cả hai cái ư? - Đan hỏi lại - Cả hai thì nặng và cồng kềnh quá, nhất là cái đầu lớn. Ta chỉ cần cắt cái đầu nhỏ hơn kia mang về là đủ thỏa lòng mọi người rồi!
Xít gật đầu, nó xăm xắn cầm dao bước tới, chỉ vài đường dao Xít đã cắt lìa cái đầu nhỏ quắt vẹo vọ hất ra lăn lông lốc trên đất. Chúng dồn đồ hai túi vào làm một, để lấy một túi riêng đựng cái đầu sói. Cái đầu chết ngoẻo nhưng hình hài, vẻ mặt quái dị của nó vẫn làm hai đứa có chút ghê sợ, kinh tởm, nên chúng dùng cán chiếc lao gãy hất nó vào miệng túi, rồi buộc túm lại thật chặt lại; cứ như thể nó có thể nhảy ra mà cắn vậy. Ngay cả xách Đan cũng chẳng muốn, nó đem cái túi buộc vào đầu ngọn lao rồi vác lên trên vai chứ chẳng chịu cầm lủng lẳng bên người.
- Vậy mà lúc nhảy lên cắn, sao cậu không chọn cái đầu này mà cắn? - Xít trêu chọc.
- Lúc đấy tỉnh lại, tớ bỗng thấy thèm được cắn vào một cái cổ, dù là bất cứ cái cổ nào! - Đan thủng thẳng đáp, mặt tỉnh rụi - Và hình như bây giờ cơn thèm ấy lại dâng lên, tớ cần cái cổ của một đứa nào đấy!
- Cậu là Anh Hùng của tớ đấy! - Xít cười nói, rồi móc túi ra một viên sỏi bé tí để lên lòng bàn tay nó giả làm Đan, diễn trò "Chết! Chết đi! Đồ khốn!"
Đan cũng bật cười, tiện chân nó đạp cho thằng Xít một đạp vào mông.
Ngồi một lát hai đứa xách túi, đẩy nhau trèo lên sống đất. Đứng trên đỉnh, một lần cuối chúng nhìn lại cái xác chình ình, đen trùi trũi của con sói phơi ra giữa nền đất trắng và cái bãi chiến trường chúng vừa tranh thắng với tử thần.
Vậy là từ nay, con sói mãi mãi chỉ còn là cái bóng ma không đầu. Huyền thoại về nó đã chấm dứt đêm nay, dưới ánh trăng này. Bản Tơ Gúc, và có lẽ còn nhiều những bản làng khác nữa, từ nay sẽ được mãi mãi bình yên. Nỗi ám ảnh về một bóng ma ghê sợ sẽ chỉ còn là dĩ vãng!
Tất cả vẫn đang nhập nhòa trong ánh lửa tím biếc bập bùng phát ra từ mấy khúc cây cháy dở, cùng ánh trăng xanh rời rợi dải xuống nền rừng lấm tấm sao rơi. Đẹp đẽ và chết chóc đem lại cho khung cảnh bãi đất trống một màu ảm đạm, ma quái dị thường.
Hai đứa quyết định đi ra khỏi Rừng Chết trước khi trời sáng, rồi sẽ tìm chỗ nghỉ ngơi ngoài rừng U Linh ngoài kia. Chúng đi một mạch, chỉ dừng lại nghỉ chân một lần trong chốc lát.
Đêm nay màn mưa đó lại thưa mỏng hơn, chẳng biết có bao giờ nó ngừng hẳn. Hai đứa ngồi dưới tán lá dày vững chãi, thong thả ngắm nhìn lần cuối cái vẻ đẹp kỳ ảo hiếm hoi ấy. Chúng biết rồi đây, sau khi trở về, nó sẽ là một chi tiết chẳng hề kém phần thú vị trong câu chuyện săn Sói Hai Đầu; và sẽ còn được mọi người nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong các buổi tụ họp, lễ hội sau này.
Nghĩ tới đó chúng không thể giấu được một niềm tự hào âm ỉ dâng lên trong lòng. Dù gì, trong mắt mọi người chúng vẫn chỉ là những đứa thiếu niên hiếu thắng, bồng bột; còn trẻ người non dạ lắm! Nhưng hôm nay chúng đã lập được một chiến công lớn! Chiến công này sẽ là minh chứng cho sự trưởng thành của chúng. Và có lẽ từ chiến tích này, hai đứa sẽ không cần phải vượt qua bất cứ thử thách theo thông lệ nào nữa để làm cái lễ Trưởng Thành nay mai như mọi đứa trai khác khi bước vào tuổi mười bảy. Một chiến công mà sau này mọi người không dễ gì lãng quên... Nhưng quan trọng hơn cả là từ nay: bản làng Tơ Gúc sẽ không bao giờ còn phải nghe thấy những tiếng kêu khóc xé ruột, ai oán, bất thình lình vang lên nữa. Sẽ không còn đứa trẻ nào phải chịu cảnh mồ côi, lớn lên trong tủi nhục và côi cút nữa!
Gần sáng thì chúng ra tới bìa rừng già bên ngoài. Đi ráng thêm một lúc chúng tìm được một khe nước nhỏ đầy ăm ắp, nước trong leo lẻo. Hai đứa liền lội ào xuống tắm rửa kỳ cọ cho thật thỏa thích. Nhất là Đan, nó ngâm mình thật lâu trong làn nước, cho tay vào miệng chà sát, kỳ cọ hàm răng đến suýt bật máu mới thôi. Xít đứng phía sau lặng thầm nhìn bạn, nó hiểu rằng phải có sự thôi thúc mãnh liệt nhường nào, lòng can đảm thế nào mới cho Đan vượt qua nỗi ghê tởm ấy!
Tắm táp xong, chúng lên bờ nhóm một đống lửa để hong quần áo và chuẩn bị bữa ăn luôn. Trong khi chờ đợi Xít lấy bó thuốc của cụ Sóc cho bôi dịt lên những vết thương lớn, đứa nào cũng bị sáu, bảy nhát cứa xẻ thịt, chẳng thể nào biết đâu là vết răng đâu là móng vuốt, còn những vết xước hay bầm tím thì vô kể.
- Hi vọng nanh của nó không có độc như lũ rắn hay mãng xà! - Đan vừa dịt thuốc vừa nói.
- Dù có thành tinh nó cũng chỉ là loài sói, sao mà răng nanh có độc được chứ? Nếu có nó đã phát tác ngay trong Rừng Chết, đâu chờ tới bây giờ? - Xít nói.
- Ừm - Đan gật gù. Ngừng một lát rồi nó nói - Mà sao mấy hôm nay lẫn cả đêm qua, không thấy con Chim Trắng đâu nhỉ?
- Nó hình tích ẩn hiện bất thường lắm, ta chẳng thể biết được đâu! Nhưng tớ đoán, có lẽ từ nay chắc ta sẽ chẳng còn gặp lại nó nữa đâu! - Xít nói.
- Sao cậu nghĩ vậy?
- Tớ chỉ đoán vậy thôi! - Xít đáp - Có lẽ nó chỉ đi theo chúng ta khi ta còn săn tìm con Sói Hai Đầu. Giờ con sói đã bị hạ, nó cũng không cần theo hỗ trợ gì ta nữa. Chẳng hiểu chúng có liên quan gì tới nhau? Chẳng lẽ nó cũng có mối thù với con sói? Thật chẳng có cách nào để giải thích điều này! Mà đấy cũng chỉ là tớ đoán thế thôi! Chứ tớ còn mong gặp lại nó gấp trăm lần. Dù sao chúng ta cũng nợ nó một cái ơn cứu mạng quá lớn, khó mà trả nổi.
- Ừ mà nó thần thông như thế thì cần gì mình trả! Không biết tình hình ở bản giờ ra sao nhỉ? - Đan đột ngột chuyển qua chuyện khác.
- Chắc mọi người cũng đã lên đường rồi từ lâu rồi! - Xít nói - Ngay hôm đi nhìn ánh mắt khổ sở, nặng trĩu của cụ Sóc, tớ đoán cùng lắm cụ cũng chỉ nín nhịn được một ngày là cùng.
- Nín cái gì?
- Thì việc giấu chuyện chúng ta đi, không cho trưởng bản biết ấy!
- Ừm! Nếu đúng như vậy thì ít nhất mọi người cũng đi được hơn mười ngày rồi! Chẳng biết giờ này họ đang ở đâu? Liệu có đi theo đường chúng ta đã đi không?
- Dấu chúng ta để lại thì chẳng khó tìm. Tớ chỉ e mọi người tìm được vết chân Sói Hai Đầu thì sẽ lần theo hướng khác.
- Hy vọng là vậy! Mong họ đừng đi cùng lối với chúng ta! - Đan lẩm nhẩm.
- Đừng đi cùng lối? Ý cậu là sao? - Xít chau mày nhắc lại lời Đan.
- Nếu cùng hướng với ta, chắc chắn họ sẽ đi vào cái Thung lũng Đỏ ấy! - Đan nói - Mà chui vào đấy, không may mắn gặp được Chim Trắng bảo vệ như chúng ta thì cậu thử hình dung xem, điều gì sẽ xảy ra?
- Ừ! - Xít gật đầu vẻ mặt lo lắng - Tớ không nghĩ ra điều ấy! Chỉ mong mọi người không lần ra chúng ta mà đi theo lối khác.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của bạn, Đan chợt nghĩ ra, xoa dịu:
- Đừng lo! Chúng ta nghĩ chưa tới, chứ chắc chẳng đến nỗi nào đâu. Vì ít nhất, họ cũng đi theo từng nhóm hàng chục, hai chục người, đông như thế, cung tên giáo mác lại đầy đủ, có đi vào thung lũng đó cũng không đến nỗi khốn đốn như hai đứa mình!
Nghe Đan nói vậy Xít mới vơi đi phần nào trong lòng. Ừm! Hóa ra cái thằng bạn mà nó vẫn coi là loại cào đồi, phá núi này, đôi khi cũng suy nghĩ sâu xa, cặn kẽ ra phết chứ chẳng chơi!
Ăn xong, hai đứa kiếm một phiến đá lớn ngay cạnh khe nước đánh một giấc dài lấy lại sức sau một đêm thức trắng đã vắt kiệt cả sức lực lẫn tinh thần.
Chỉnh sửa lần cuối: