Chương 02: Cuộc sống mới - 2.
...
Căn phòng mà dì Hồng chuẩn bị rộng hơn phòng cô ở quê rất nhiều. Xung quanh tường, được gián bằng giấy gián tường màu trắng có hơi pha chút vàng và điểm vài bông hoa nho nhỏ. Ga giường, màn và gối thì có cùng tông màu hồng nhạt, bên phải chiếc giường là cái tủ đựng quần áo cũng gam màu trắng, còn mấy cái viền thì cũng có một ít màu hồng chạy qua. Bên trái chiếc giường là cửa sổ, và có một cái bàn nhỏ nhỏ được đặt ngay cái cửa sổ, đó chính là cái bàn học tập của cô trong suốt ba năm sau này.
Bên trái cửa vào phòng là một cái tủ sách cũng vừa vừa, nó đủ cho cô đựng sách vở và đồ dùng học tập.
"Cháu thấy phòng thế nào?"
"Dạ, đẹp lắm ạ! Cháu cảm ơn dì nhiều lắm!"
"Cháu thích là dì vui rồi, mấy ngày nay chú Tín đi công tác nên dì cũng hơi bận vì thế cũng chưa mua được đầy đủ đồ trong phòng, cháu xem còn thiếu thứ gì nói dì biết nhé!"
"Dạ không ạ, cháu thấy đã đầy đủ rồi mà dì!"
"Cái con bé này lại còn khách sáo với dì nữa. Thôi cháu tắm rửa nghỉ ngơi chút đi rồi lát xuống ăn cơm, đi đường chắc cháu cũng mệt rồi!"
"Dạ, vâng!"
...
Cô lấy đồ từ trong va ly xếp gọn gàng vào tủ rồi lấy một bộ để chuẩn bị đi tắm. Dù từ quê lên thành phố chỉ đi tầm khoảng một giờ đồng hồ, nhưng nó cũng đủ khiến cho cô cảm thấy mệt mỏi và khó chịu...
Làn nước mát từ từ chảy xuống thấm vào da thịt cô, khiến cô cảm thấy thật mát mẻ và dễ chịu hơn phần nào, dù trời cũng sang thu rồi nhưng cái nóng oi bức dường như vẫn không giảm xuống, thời tiết càng ngày càng thất thường, nó đã không đi theo quy luật tự nhiên nữa rồi. Ngâm mình trong bồn tắm gần ba mươi phút đồng hồ, mọi sự mệt mỏi cũng qua đi, cô đứng dậy mặc quần áo vào và bước ra.
Cô nhìn lại một lượt xung quanh phòng lần nữa, cả căn phòng là màu trắng chủ đạo, màu mà cô yêu thích nhất từ trước đến nay, còn màu hồng không hẳn là cô không thích nhưng cô thấy nó không hợp với cô lắm, vì cái màu hồng mộng mơ của những cô gái mới lớn đã không thể tồn tại bên cô, nó đã bị cái màu đen u tối kia phủ kín khiến cho nó biến mất khỏi thế giới của cô.
Kể từ cái đêm mưa gió tháng tư ấy, cái đêm đen định mệnh ấy, cái đêm đã xảy ra vụ tai nạn khủng khiếp ấy, cái tai nạn đã cướp đi tất cả của cô. Nó đã cướp đi Bố, mẹ, và cả Vi Lê... Cô em gái xinh xắn đáng yêu của cô.
Cũng chính cái tai nạn khủng khiếp đó đã cho cô biết một sự thật, một sự thật đau lòng về cuộc đời của mình mà cô không muốn tin và không muốn chấp nhận cái sự thật đó.
Vì thế kể từ sau cái ngày ấy, cô chỉ thích một màu duy nhất đó là màu trắng. Màu của ánh sáng...
Bước sang ô cửa số, cô giơ cánh tay đẩy mạnh nó ra, vừa đúng có làn gió nhè nhẹ vừa thổi qua, một mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng đi vào mũi cô, từ từ lan xuống lồng ngực cô.
Cô nhắm mắt lại tận hưởng nó...
Phải! Đó chính là mùi hương của hoa sữa, bây giờ mới là đang đầu mùa nên hoa cũng chưa ra nhiều và cái mùi đặc trưng của nó cũng chỉ là thoang thoảng theo làn gió, nhưng như thế cũng đủ sức làm cho những ai yêu thích mùi hương ngọt ngào này đều say mê vì nó.
Chợt cô nhớ đến loại hoa hoang dã nơi quê mình, tuy nó không có hương thơm để làm cho người người say đắm, nhưng nó lại dư sức làm cho cô, một cô gái thôn quê ngất ngây vì vẻ đẹp dung dị, ung dung, thản nhiên khoe sắc nơi miền quê đồng nội.
Cô mỉm cười nhớ lại cái ngày vì bảo vệ loại hoa này mà đã xô ngã thằng Bình bạn cùng xóm toắc đầu, khiến cho đầu cậu ta cả tuần mới khỏi và sau một tháng mới chơi lại với cô.
Giữa cơn mưa đầu mùa hạ, cô và người bạn của mình đang chơi ở thềm nhà. Lúc ấy cô và cậu ta cũng đã tám tuổi, hai cô cậu đang chơi trò xếp ô ăn quan bỗng dưng từ ngoài cổng nhà cô có một đàn kiến mối bay lên khi cơn mưa vừa dứt. Cả hai vứt mấy viên sỏi tung toé chạy ra xem, chân còn không thèm mang dép...
"Ôi, nhiều quá!" Cô thốt lên khi chứng kiến cảnh kiến mối bay lên càng lúc càng nhiều.
"Ừ! Nhiều thật!" Bình thích thú trả lời cô mà mắt cứ gián vào đàn kiến mối.
"Này, mày vào nhà lấy cái chậu ra đây?"
"Để làm gì?"
"Thì mày cứ vào lấy ra đây, nhanh lên không hết bây giờ?" Cô bỏ qua cái thắc mắc của mình chạy vèo vào nhà lấy cái chậu nhựa màu xanh sẫm ra cho Bình.
"Đây mày!"
"Ừ, đưa tao!"
"Mà mày lấy chậu làm gì thế?"
"Hồi trước tao thấy anh tao hay bắt nó cho gà ăn lắm, tao với mày cũng bắt cho gà nhà mày ăn nha!"
"Gà cũng ăn con này à?"
"Sao không! Mà sao mày dốt thế, gà không ăn kiến mối thì nó ăn gì?"
"Thì tao đâu biết, tự dưng nói tao dốt, tao đánh cho bây giờ!"
"Thì dốt mới không biết, giờ mày có bắt không? Không thì tránh ra cho tao bắt!"
"Ờ, bắt thì bắt nhưng từ nay cấm nói tao dốt, nói nữa tao đánh à!"
"Thôi được rồi, mày bắt đi. À chờ tao một lát!" Nói rồi Bình cầm cái chậu chạy lại giếng múc một ít nước rồi mang ra. Không cần để cho cô hỏi thì cậu ta đã nói ngay mục đích khi múc nước.
"Phải bỏ vào nước như thế này thì nó mới không bay được nữa, bỏ vào nước thì cánh nó sẽ bị ướt!"
"Vậy à?"
"Ừ!"
Cô và Bình cứ hì hục bắt, rồi câu chuyện đáng nhớ cũng xảy ra khi Bình đang định nhổ bụi cỏ dại cho lũ kiến mối dễ dàng bay lên để hai cô cậu thu phục tận gốc không trừ một con.
"Ê! Ê mày định làm gì vậy?" Cô lật đật chạy sang hất cái cánh tay đang nắm lấy bụi cây kia.
"Tao nhổ cây!" Bình hồn nhiên đáp lại cô.
"Không được!"
"Sao lại không được?"
"Đó là cây hoa của tao!"
"May điên à? Hoa gì? Đây là cây Trốn Kim mà, cây cỏ dại thôi!" Vừa nói Bình vừa cúi xuống dùng sức nhổ.
Rựt! Rựt... Hai cành cây đã lìa khỏi bụi.
"Dừng lại!" Cô hét lên khi không kịp cản hành động vừa rồi của Bình.
Bằng một sức mạnh thần kỳ, cô đẩy Bình ngã lăn xuống cái mương bên cạnh, thật không may cho Bình và cả cô, dưới mương có mấy hòn đá đang ẩn mình dưới vũng nước và đầu Bình vô tình đã bị va vào chúng làm cho đầu cậu ta xước một mảnh rất sâu. Cô hoảng hốt khi thấy Bình nằm im không cử động, máu hoà với nước chảy xuôi theo dòng.
Cô rất sợ, lúc đó cô không biết phải làm sao nữa, cô đứng khóc và chỉ khóc thôi, chân tay thì đã bủn rủn, mềm nhũn. May là lúc đó có người đi ngang qua và đưa Bình ra trạm xá, nếu không giờ cũng chẳng biết Bình ra sao nữa.
Sau cái vụ đó Bình có biệt danh mới là Bình sẹo, và nó đã theo cậu ta đến tận bây giờ.
Còn cô sau khi gây ra vụ việc thì đã bị bố đánh cho một trận tơi bời, đến nỗi mông sưng cả ba ngày liền.
Ông là thế, tuy là rất thương con nhưng mà cũng rất là nghiêm khắc, vì thế cả hai chị em cô đều rất rất sợ bố.
Không những bị đánh đau mà cô còn phải theo bố sang nhà Bình xin lỗi cậu ta và bố mẹ cậu ta nữa. Cô thấy bản thân cũng có lỗi với Bình nhưng mà cũng rất ghét cậu ta ,vì cậu ta đã giết chết hai nhánh hoa của cô.
Tuổi thơ một khi nó đã đi qua rồi thì làm sao có thể lấy lại được... Giờ đây cô thật sự, thật sự thèm khát nó...
Giá như cổ tích thật sự có tồn tại trên đời này thì cô sẽ đi tìm ông bụt và xin ông một điều ước, chỉ một điều duy nhất.
Đó là được quay lại những ngày tuổi thơ, vô lo, vô nghĩ. Quay lại những ngày êm đềm hạnh phúc bên bố mẹ và cô em gái tội nghiệp của mình, nhưng mà điều đó là không thể... Sẽ mãi mãi không thể xảy ra.
...