Chương 11: Tra người hiềm nghi
Mãi đến khi tan làm, buổi thẩm vấn mới chính thức kết thúc, Tiền Y Hứa và Trịnh Hạo Bạch không hỏi ra tin nào hữu ích. Suốt buổi, Mã Phi chỉ loanh quanh kể về quá khứ của mình và khăng khăng rằng hắn không có giết người.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, Tiền Y Hứa duỗi người về chỗ làm việc. Đúng lúc đó, điện thoại cô reo lên. Cô lấy điện thoại từ túi quần ra, thấy tên người gọi là anh trai mình.
Anh trai của Tiền Y Hứa tên là Tiền Gia Hứa, anh ruột của cô, năm nay 27 tuổi, là bác sĩ tại thành phố H, rất thành đạt trong sự nghiệp. Từ nhỏ, anh đã luôn ưu tú hơn cô, sau khi tốt nghiệp cấp ba đã có mục tiêu rõ ràng là thi đỗ vào trường Đại học Y, sau khi hoàn thành việc học, anh vào làm bác sĩ chính khoa ngoại tại một bệnh viện trong top 3 có tiếng của thành phố.
Dựa theo ngày thường, nghề bác sĩ rất bận rộn, trong nhà gọi điện anh cũng không bắt máy. Hôm nay, hiếm khi anh chủ động gọi cho nên cô rất vui, liền lướt nghe.
"Anh, sao hôm nay lại gọi điện cho em thế?"
Tiếng nói trầm ấm, dịu dàng của anh vang lên từ đầu dây bên kia, giống như tiếng đàn cello du dương êm tai: "Mẹ nhắn cho anh nói em mới đi làm mà đã phải tăng ca mấy ngày liên tục, sợ em vất vả nên mẹ cũng không dám gọi cho em vì sợ ảnh hưởng đến công việc của em. Anh cũng biết chuyện khu nhà mình xảy ra án mạng rồi. Thật không ngờ, chỗ chúng ta lại có thể xảy ra chuyện chấn động như vậy."
Tiền Y Hứa gật đầu theo thói quen, nhưng chợt nhớ anh không thể nhìn thấy mình, bèn đáp lại: "Đúng vậy, anh không biết đâu, ngày đầu tiên đi làm em đã gặp phải một vụ lớn như thế này. Mấy đồng nghiệp còn bảo em chẳng biết là vận khí tốt hay xui xẻo nữa. Mà thôi, không nói chuyện này nữa, em vừa mới kết thúc công việc, tạm thời không có gì bận, mà anh gọi cho em là có chuyện gì thế? Nhanh nói đi!"
"Được được, em hiện tại là người bận rộn, bận hơn cả anh nữa rồi. Mẹ nói với anh rồi anh cũng xin nghỉ phép ở bệnh viện. May mà chưa dùng hết kỳ nghỉ phép năm nay, nên anh cũng quyết định về nhà thăm ba mẹ và ở lại hai ngày, hôm nay, em có về không?"
Tiền Y Hứa cười nói trong điện thoại:
"Ồ, thiệt hay giả đấy? Ừm, hiện giờ em không có việc gì, để lát nữa em hỏi đội trưởng xem hôm nay có về được không. Tốt quá, lâu lắm rồi em không được gặp anh. Mà lần này anh về có mang quà gì cho em không đấy?" Giọng Tiền Y Hứa làm nũng, hỏi Tiền Gia Hứa.
"Ha ha..." Tiền Gia Hứa cười khẽ vài tiếng, sau đó nói giỡn: "Em nhớ anh hay nhớ quà vậy?"
"Ai nha, nhớ anh, nhớ anh chứ!"
...
Hai anh em trò chuyện thêm một lúc nữa, sau đó Tiền Y Hứa cúp máy, vừa ngẩng đầu lên thấy Trịnh Hạo Bạch đang đứng đối diện. Nghĩ đến cảnh mình vừa tỏ vẻ làm nhũng bị anh ta bắt gặp, Tiền Y Hứa cảm thấy hơi ngượng.
Trịnh Hạo Bạch bước tới, trêu chọc: "Bạn trai à?"
Tiền Y Hứa giật mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Đương nhiên không phải, là anh trai em, anh ruột!"
Trịnh Hạo Bạch gật đầu, không hỏi thêm: "Anh em em thân thiết nhỉ!"
"Tất nhiên!" Tiền Y Hứa có chút kiêu ngạo mà hất cằm lên, rồi nhớ lại những lời anh trai nói qua điện thoại, cô bèn hỏi Trịnh Hạo Bạch: "Anh Trịnh, anh Trịnh, đội trưởng Triệu có ở đây không? Có bận không? Em muốn xin phép về nhà ăn cơm tối nay."
"À, chuyện nhỏ thế này không cần phải xin phép đội trưởng đâu, cứ quẹt thẻ tan làm thôi. Mới vào làm mà gặp phải vụ lớn thế này, em lại còn tăng ca liên tục mấy ngày, cũng thật vất vả. Tối nay cứ về nhà nghỉ ngơi đi, mai lại đến làm tiếp."
"Nhưng mọi người đều không về, em về thế này có ổn không?" Tiền Y Hứa có chút do dự. Thấy cô như vậy, Trịnh Hạo Bạch biết cô thật ra rất muốn về. Anh cười, cầm túi xách mà Tiền Y Hứa để trên bàn, khoác lên vai cô rồi đẩy cô ra cửa: "Đi đi, anh sẽ nói một tiếng với đội trưởng giúp em. Em cứ yên tâm về nhà đi."
"Ôi, cảm ơn anh Trịnh rất nhiều! Vậy em về nhà đây, mai gặp lại nha anh." Tiền Y Hứa tạm biệt, rồi vui vẻ chạy nhanh ra bãi xe. Chiếc xe nhỏ yêu thích của cô, Ngũ Lăng Hoành Quang Mini, đã bị cô "bỏ rơi" mấy ngày rồi. Hôm nay cô sẽ lái chiếc xe yêu dấu ấy về nhà.
Cô về đến nhà một cách suôn sẻ, chưa kịp lấy chìa khóa ra thì cửa đã mở.
Một chàng trai cao gần 1m85 đứng ở cửa. "Anh!"
Tiền Y Hứa phấn khích lao đến ôm chặt anh trai. Tiền Gia Hứa đón lấy, cười rạng rỡ, xoa đầu cô và nói: "Được rồi, được rồi, xuống mau, không gặp em mấy ngày mà hình như em béo lên rồi, nặng chết mất!"
"Ê, dám bảo em béo à, xem 'nắm đấm vô địch' của em đây!" Nói rồi, Tiền Y Hứa giơ nắm đấm định đánh lên mặt anh trai. Dĩ nhiên, cô chỉ giả vờ thôi, nắm đấm chẳng có lực gì cả. Tiền Gia Hứa dễ dàng né một cái, rồi buông cô xuống đất.
Sau đó, anh chỉ tay về phía bếp và nói: "Được rồi, đừng nghịch nữa, mau vào giúp mẹ dọn thức ăn. Ba sắp về rồi, tối nay cả nhà mình sẽ ăn bữa cơm đoàn viên, lâu lắm rồi không ăn cùng nhau."
"Dạ." Tiền Y Hứa ngoan ngoãn đáp. Cô nhanh chóng chạy đến cửa bếp, lớn tiếng gọi mẹ.
Mẹ của Tiền Y Hứa có vẻ ngoài thật phúc hậu, là một người phụ nữ trung niên trông rất hiền từ. Bà nghe tiếng con gái mình vừa đi làm vài ngày đã tăng ca, không về nhà, giờ đang gọi mình thì vô cùng vui mừng: "Vừa nãy anh con bảo mẹ tối nay con về ăn cơm, mẹ còn không tin, thế mà về nhanh thế. Mệt không con? Mau đi rửa tay đi, ở đây không cần con phụ, con chỉ việc ăn thôi. Con nhóc này, mới có vài ngày mà mẹ thấy con gầy đi rồi đấy."
"Ai nha, mẹ là tốt nhất! Con mấy ngày nay mệt thật đó, con cũng thấy con gầy đi, thế mà anh lại bảo con béo lên. Lát nữa mẹ nhớ giúp con xử anh nhé."
Tiền Y Hứa tranh thủ "méc" mẹ. Nhưng vừa dứt lời, cô đã bị gõ một cái vào đầu. Tiền Gia Hứa từ phía sau đi tới: "Anh bảo em béo thì không được nói à? Lớn rồi còn đi méc mẹ."
"Lêu lêu lêu..."
Tiền Y Hứa lè lưỡi làm mặt quỷ với anh trai, khiến Tiền Gia Hứa bật cười, rồi lại gõ nhẹ lên đầu cô thêm một cái. Lúc này, ở cửa có tiếng động, hóa ra là ba đã về.
Tiền Y Hứa vội vàng đi ra đón ba, mấy ngày không gặp, cô thực sự rất nhớ ông.
Cả gia đình bốn người cuối cùng cũng ngồi quây quần bên nhau, bắt đầu ăn cơm. Họ vừa ăn, vừa trò chuyện, đúng lúc đang nói về việc Tiền Y Hứa tăng ca, mẹ Tiền mới tò mò hỏi: "Y Y, vụ án kia bên con phá đến đâu rồi? Mẹ nghe nói hình như đã bắt được hung thủ rồi?"
Ở cái huyện nhỏ này, dù chỉ có một chuyện như chút gió thổi cỏ lay nhưng vẫn lan truyền rất nhanh, ai cũng biết. Ngay cả người như mẹ Tiền, vốn chẳng hay quan tâm tới chuyện bên ngoài, cũng nghe về tin tức họ bắt người.
Xem ra hung thủ cũng đã biết.
Ôi, mình đang nghĩ gì vậy? Bây giờ vẫn chưa chắc chắn Mã Phi có phải là hung thủ không. Hay là trong lòng mình đã ngầm mặc định hung thủ là người khác rồi?
Tiền Y Hứa chợt bừng tỉnh, thấy mẹ đang đợi câu trả lời, cô cắn nhẹ đôi đũa, lấp lửng nói: "Ôi mẹ, thôi mà, mẹ đừng hỏi nữa. Con khó khăn lắm mới về nhà, chẳng muốn nghĩ đến vụ án nữa. Ngày mai con còn phải đi làm mà."
"Được rồi, được rồi, không hỏi nữa, ăn đi nào, ăn đi." Ba Tiền lên tiếng. Lúc này, Tiền Gia Hứa bắt đầu kể về vài câu chuyện thú vị khi anh làm việc ở bệnh viện. Cả gia đình vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc bữa tối đã kết thúc. Ai nấy đều đi tắm rửa rồi về phòng ngủ.
Trước khi vào phòng, Tiền Gia Hứa nháy mắt với Tiền Y Hứa, dùng khẩu hình nói: "Quà ở trong phòng em đó!" Tiền Y Hứa vui vẻ bước vào phòng, háo hức mở quà.