Yêu cậu học sinh cá biệt - Cập nhật - Còi

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
HSCB.jpg

(Nguồn ảnh: HUST Confessions)
***​

Tên truyện: Yêu cậu học sinh cá biệt
Tác giả: Còi
Thể loại: Tình cảm, hài hước, teen
Tình trạng: đang viết
Giới hạn tuổi: không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện tình đơn phương của một cô tiểu thư gia giáo với một cậu học sinh cá biệt.
"Nếu một cô gái xinh đẹp vẫn chưa có bạn trai, thì chắc chắn danh sách anh trai của cô ấy rất dài.". Bảo An trong truyện là một cô gái như thế. Cô bé từ chối hết tất cả những lời tỏ tình của đám công tử nhà giàu, tình nguyện yêu đơn phương cậu học sinh ngỗ ngược Hoài Phong.
Bảo An đã sử dụng chiêu thức "mưa dầm thấm lâu" trong chiến dịch cưa cẩm Hoài Phong. Ngày ngày, cô bé lẽo đẽo đi theo cậu, hi vọng Hoài Phong sẽ "thấm".
Mục lục:
Chương 1.
Chương 2.
Chương 3.
Chương 4.
Ngoại truyện: Bảo An, xe buýt và... gã "chồng hờ".
Chương 5.
Chương 6.
Chương 7.
Chương 8.
Chương 9.
Chương 10.
Chương 11.
Chương 12.
Chương 13.
Chương 14.
Chương 15.
Chương 16.
Chương 17.
Chương 18.
Chương 19.
Chương 20.
Chương 21.
Chương 22.
Chương 23.
Chương 24.
Chương 25.
Chương 26.
Chương 27.
Chương 29.
Chương 30.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Yêu cậu học sinh cá biệt

Chương 1


Con bé đó tên là Lương Bảo An. Cái tên này là do ông nội Lương Bảo Lâm của An đích thân chọn đặt.

“Bảo” trong từ bảo bối.

“An” từ chữ bình an.

Ông nội bảo, tên An nghĩa là bảo bối đem bình an đến cho dòng họ Lương. Nghe có vẻ quan trọng quá chừng. Mà cũng đúng, ông bà nội An có ba người con, bố Long ở giữa, trên còn một bác trai tên Quốc, dưới là chú Hưng. Bác Quốc lại có hai anh con trai là Duy và Minh, chú Hưng cũng có một quý tử là Kỳ. Thành ra cả nhà chỉ có mỗi mình An là gái, “quý” cũng phải.

Ở bên nội đã là của quý, về bên ngoại An còn là của “hiếm” nữa cơ. Ông bà ngoại chỉ có độc nhất mẹ Thục thôi. Mẹ Thục lại chỉ có mỗi một cô con gái “thông minh, xinh đẹp, hiền dịu, nết na” là An. Vì thế, nghiễm nhiên An trở thành “cháu một” và cũng nghiễm nhiên bao nhiêu quan tâm, yêu thương của cả nhà, con bé đều hưởng hết. Thế mới oách chứ lị!

Được cưng chiều như công chúa, lại thêm khoản gia đình hai bên nội ngoại đều khá giả, người ngoài ai ai cũng xuýt xoa khen số Bảo An sướng.

Bảo An nhà ta trước giờ đi đâu cũng có xe ôm riêng hộ tống. Đó là Bảo Kỳ - em họ kiêm osin cao cấp - mà đích thân ông nội “tuyển” cho cô cháu gái. Sau khi xem xét kỹ lưỡng từng ứng cử viên, ông đã rút ra kết luận:

-Ứng cử viên thứ nhất: Lương Bảo Duy. Duy lớn hơn Bảo An năm tuổi, cao to, trắng trẻo, không hôi, học lực tốt, hạnh kiểm tốt, yêu thương và chiều chuộng em gái, khả năng bảo vệ em gái ngoài xã hội tốt. Khổ nỗi... Duy đã có người yêu, không thể lúc nào cũng đi theo “hầu hạ” Bảo An được. Đã vậy hắn còn là cháu đích tôn, chuyện yêu đương, rồi cưới xin, rồi sinh con nối dõi tông đường là hết sức quan trọng. Lỡ ra vì đi theo em gái mà không có thời gian bên bạn gái, rồi chia tay, rồi hắn ế, rồi... Không được, không được, tuyệt đối không được. Loại!

- Ứng cử viên thứ hai: Lương Bảo Minh - em trai Bảo Duy. Tên này mắc cái bệnh lành quá hóa ngơ. Ông nội đã từng chứng kiến cảnh Bảo An hùng dũng như ông lúc trẻ, quát nạt mấy thằng trong xóm để bảo vệ ông anh họ hơn mình ba tuổi. Chẹp chẹp. Loại!

- Ứng cử viên thứ ba: Lương Bảo Kỳ. Tên này bằng tuổi Bảo An lại học cùng lớp nên rất tiện đưa đón. An với Kỳ tính tình cũng rất hợp nhau, đôi lúc có cãi vã nhưng Bảo Kỳ thân là con trai nên luôn nhường nhịn cô chị họ. Bảo Kỳ thì học lực không dốt, hạnh kiểm không tốt, có mồm nhưng không biết dùng, chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Nhưng không sao, thế càng tốt, có nó đi cùng, ra ngoài không ai dám bắt nạt cháu gái của ông. Duyệt!

Vậy là Bảo Kỳ chính thức trở thành xe ôm cho cô chị họ. Kỳ làm xe ôm riêng cho An đến năm lớp mười thì thôi việc. Lý do là vì lúc này Bảo An muốn mua xe đạp điện để tự đi học. Cả nhà nghe xong, trừ ông ngoại ra, ai nấy đều đồng loạt phản đối với lí do đi lại ngoài đường nguy hiểm. Xin xỏ mãi không được, đúng lúc Bảo An đang tuyệt vọng lắm rồi thì ông ngoại bất ngờ đứng lên mở hầu bao, quyết mua xe cho đứa cháu nhỏ. Khỏi phải nói, An sung sướng muốn chết!

Nhưng vấn đề là Bảo An đã quen ngồi sau yên xe của “xe ôm” rồi nên con bé nào có biết đi xe đâu cơ chứ. Mấy ngày đầu tiên đi học, An hết hôn gốc cây lại quay sang âu yếm anh cột điện. Đâm vào bà bán vé số trên vỉa hè, An còn tông thẳng vào ông tổ trưởng tổ dân phố nữa chứ. Ông ý tức lắm, tìm đến tận nhà phản ánh cơ. Bị thu xe vì lý do đó, An chẳng phục chút nào. Con bé quyết tâm lấy lại chìa khóa xe cho kỳ được. Bảo An năn nỉ ỉ ôi đến gãy cả lưỡi cũng không được, dùng lý lẽ nói rằng bản thân đã lớn rồi, phải có chút tự lập để thuyết phục cũng chẳng ăn thua. Đấu tranh qua đấu tranh lại, cuối cùng Bảo An phải viết và ký qua ngót nghét chục tờ giấy cam kết mới có thể lấy lại được chìa khóa xe. Dù lần này An đã đi xe tiến bộ hơn trước khá nhiều nhưng mà phải là người có tinh thần thép mới dám ngồi sau xe con bé lái. Và Lệ Băng là một trong số đó.

Hôm nay, An và Băng hẹn nhau đi mua son sau giờ học. Trống trường vừa điểm, An liền phi xe như bay đến trường Lệ Băng ngay tức thì. Hai trường cách nhau hơi xa, đường buổi trưa lại đông và đầy khói bụi, đã vậy đến nơi An còn nhận được tin nhắn của Băng xin đến muộn do mắc họp cán bộ lớp nữa chứ, thử hỏi làm sao mà An không bực cho được! Hết đứng lên lại ngồi xuống, An đã ở trong quán đối diện cổng trường Trung học Phổ thông Bình Minh uống hết ba cốc trà sữa, ăn hết năm xiên thịt rồi mà vẫn chẳng thấy Băng đâu. Tức muốn chết!

Bảo An là chúa lề mề nhưng bản thân con bé lại cực kỳ ghét phải chờ đợi. Bình thường An chỉ có thể kiên nhẫn chờ người khác tối đa độ chục phút thôi, vậy mà hôm nay, ngồi tới nửa giờ đồng hồ rồi nhưng con bé vẫn kiên quyết muốn đợi. Có linh cảm như nếu giận dỗi bỏ về, An sẽ để lỡ một thứ gì đó rất quan trọng. Khi nãy ngồi trong lớp, Trúc Linh thầy bói - cô bạn thân của An cũng đã “phán” hôm nay là ngày con bé sẽ gặp được người làm cho quả tim sang chảnh kia lần đầu biết rung động mà. Chả có nhẽ... Nhưng trước tới giờ, đã khi nào Linh “phán” đúng đâu cơ chứ, toàn nói một đằng, kết quả một nẻo không à. Lần thứ “n+1” này, An nghĩ cũng không phải ngoại lệ. Mà thôi kệ, giờ đầu óc An bận lắm, chẳng thừa dây thần kinh nào mà nghĩ tới vấn đề đó nữa. Con bé còn đang mải nghĩ ngợi xem lát nữa nên mắng nhiếc và hành hạ Băng thế nào cho bõ công đợi chờ đây.

Ba mươi hai phút mười lăm giây. Đúng ba mươi hai phút mười lămgiây sau, Nguyễn Lệ Băng - lớp trưởng quái đản của cái lớp học quái gở - hớt hả chạy ra. Vừa trông thấy bóng dáng cô bạn, An nhà ta liền xổ ra ngay một tràng dài những ấm ức:

“Đồ con ốc sên, nhà mày sản xuất cao su à? Giữa trưa nắng chang chang thế này mà mày nỡ lòng nào bắt bạn đứng hứng bụi đợi chờ thế này ư? Bụng thì đói, cổ thì khát, mắt thì hoa hết cả rồi đây này? Đồ độc ác, vô lương tâm. Sao mày có thể vì chức vì quyền mà đối xử với bạn thậm tệ vậy chứ?”

“Được rồi, được rồi. Là lỗi của em, chị An bớt giận. Tức giận là mau già đấy, tí nữa mua son đánh lên không xinh đâu. Chút nữa em sẽ đãi chị ăn mì lạnh Hàn Quốc cho hạ hỏa được chưa ạ?” Lệ Băng cười hòa. Gớm, liếc qua cái đống đang nằm la liệt trên bàn kia, Băng thừa biết Bảo An cũng đã no say lắm rồi. Nhưng thôi, dù sao cũng sinh trước An hẳn một tuần nên Băng nhường.

“Tao thèm cái bát mì của mày chắc? Cơ mà nể tình bạn bè mười mấy năm trời nên tao mới nhận mà cho qua đấy, biết chưa?” Bảo An vênh mặt hống hách.

“Biết rồi, biết rồi. Đi luôn thôi.”

Đang chuẩn bị nhấn ga phóng xe đi thì...

“Lệ Băng, Nguyễn Lệ Băng. Mày đứng lại đấy cho tao.” Tiếng một cậu con trai nào đó gào lên.

Cái gì nữa vậy? Đã muộn rồi thì chớ...Mặc kệ! An chẳng muốn “cao su” giờ thêm chút nào đâu nhưng xem ra không đứng lại không được rồi. Vì bạn Băng đã nhanh chân nhảy xuống xe, rút chìa khóa ra và dõng dạc nói:

“Đợi lớp trưởng gương mẫu này một chút nữa nha.”

Ôi ôi, bực mình chết An mất thôi! Đã ra muộn thì chớ, giờ Băng còn muốn vì trai mà làm ngơ cái bụng đói của con bé sao? Bảo An quay phắt người ra phía sau, dự định sẽ “sạc” cho Băng một trận đã đời, ngào ngờ miệng vừa hé, đã liền cứng đờ ngay lại. Bởi lẽ, lời phán của Linh sáng nay ứng nghiệm thật rồi.

“Lệ Băng, trả lại tiền nộp phạt cho tao đi.” Cậu bạn kia chìa tay về phía Băng yêu cầu, gương mặt cau cau có có, khó coi vô cùng.

“Không được. Có gan phạm lỗi thì phải có tiền nộp phạt chứ. Tiền đã cho vào quỹ làm sao mà trả lại được.” Lệ Băng khoanh tay ngang ngực, từ chối thẳng thừng.

“Chỉ lần này thôi. Mày biết là dạo này tao đang nghèo mà.” Cậu ta vẫn tiếp tục nài nỉ.

“Không là không.”

...

Đoàng!

An nghe sét đánh ngang tai.

Đứng trước mặt An bây giờ là một cậu con trai mặc áo đồng phục Trung học Phổ thông Bình Minh. Cậu ấy không đẹp lồng lộn giống như mấy chàng nam chính trong những quyển tiểu thuyết sến sẩm khiến ai nấy nhìn thấy cũng phải mê mệt. Có điều, ở cậu học sinh này lại có vẻ gì đó rất thu hút ánh nhìn của tiểu thư Lương Bảo An. Xem nào., cậu ấy khá cao. Cũng chẳng trắng trẻo như những công tử mà Bảo An quen trước đó, làn da hơi ngăm đen của cậu thật nổi bật trong chiếc áo đồng phục trắng. Bên dưới hai hàng lông mày rậm là đôi mắt hẹp dài và sâu hút hồn. Đôi môi mỏng kiêu kỳ kia mới khiến An điêu đứng làm sao. Đã vậy, cậu ấy còn không thèm cài mấy cái cúc áo phía trên nữa chứ, thật là...khiến cho An cứ phải cuốn mắt nhìn cậu mãi không rời. Bao nhiêu tức giận dành cho cô bạn Lệ Băng có lẽ đã tan biến hết sạch rồi, Bảo An cũng chẳng buồn quan tâm xem hai người kia đang nói gì. Con bé cứ vô duyên nhìn chằm chằm vào cậu con trai trước mặt kia thôi. Mãi tới khi...

“Không trả thì thôi. Tao chả cần.”

“Nếu ai cũng như ông thì loạn à?”

“Loạn cái mông. Đúng là, tên làm sao người chiêm bao làm vậy.” Kế hoạch bất thành, cậu bạn khó ưa liền đổi giọng phũ phàng.

“Này... ông... ông.” Lệ Băng giận đến run cả người.

Xin xỏ Lệ Băng không được, cậu ta liền quay sang “Giận cá chém thớt”, vô duyên vô cớ quát mắng Bảo An rằng:

“Còn cái con này nữa, nhìn cái gì mà nhìn? Con gái con đứa... Vô duyên.”

“...”

Nói đoạn cậu ta bỏ đi luôn, bỏ lại đằng sau lưng một Lệ Băng đang khổ sở vì cậu bạn khó trị của lớp và một Bảo An vẫn còn đang thơ thẩn đến ngơ ngẩn. Sợ An đã giận lại càng thêm giận hơn nữa, Lệ Băng nhanh nhảu nói luôn:

“Cậu ấy là học sinh cá biệt ở lớp tao đấy. Theo như quy định của lớp tao thì học sinh vi phạm lỗi ngoài bị xử lý theo quy định chung của trường, sẽ phải nộp phạt thêm vào quỹ lớp, tiền ý để đến cuối năm liên hoan. Tuần này riêng mình cậu ấy đã nộp đến hơn một trăm nghìn rồi. Mà thôi, kệ đi. Xuất phát luôn nha mày, muộn rồi.”

“Cậu ấy tên gì?”An đáp lời Băng bằng một câu hỏi không mấy liên quan.

“Lê Hoài Phong. Mày hỏi làm gì?”

Lê Hoài Phong. Cái tên nghe cũng hay đấy chứ. Một ý nghĩ xoẹt ngang qua đầu, Bảo An búng tay cái tách rồi reo lên:

“Băng này, hôm nay mày muốn ăn gì cứ nói, tao mời. Đổi lại... mày cho tao số và Facebook của bạn ý nhá.”

“Hơ...hở?”

“Không phải chứ? Bạn tôi - tiểu thư gia giáo Lương Bảo An lại thích cái tên bất trị kia ư? Lại còn gọi “bạn ý” nữa chứ, thật là chưa ăn mà mắc đi cầu quá nha.” Lệ Băng trợn tròn mắt kinh ngạc, á khẩu toàn tập.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

“Được không?” Đợi mãi không thấy Băng trả lời, An mất kiên nhẫn mới gắt lên.

“Ơ... ừ... được...”

“Có thế chứ. Đi thôi.” Nhận được cái gật đầu từ phía cô bạn, An liền quẳng ngay gương mặt nhăn nhó vừa rồi, thay vào đó, con bé lúc lắc cái đầu và cười khoái chí.

Sau mười lăm năm sang chảnh, từ chối vài lời tỏ tình của vài công tử, ngày hôm nay, trái tim An đã biết thế nào là rung động. Còn Trúc Linh, lần đầu tiên “phán” đúng sau bao nhiêu năm hành nghề.

Linh ơi Linh, mày chính là thần Cupid của tao đấy, hehe. À, không phải. Hôm nay gặp được Hoài Phong đều vì Lệ Băng nhờ mình đến trường đón nó. Lệ Băng nhờ mình đến trường đón nó cũng do mình có xe đó chứ. Mà việc mình có xe, công lớn lại chính nhờ ông ngoại. Vậy nên, ông ngoại mới chính là thần tình yêu của cháu. Hehe.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Yêu cậu học sinh cá biệt
Chương 2

Cậu họ Lê, tên là Hoài Phong.

Cái tên khá đẹp đó chứ! Nó nói rằng chủ nhân của nó là một người có nhiều hoài bão và ước mơ, một người mạnh mẽ, kiên cường phải trải qua nhiều phong ba, trắc trở.

Hoài bão thì Phong chưa có, nhưng gian khổ thì cậu đã có đầy một rổ rồi.

Cậu là kết quả của một cuộc hôn nhân không tình yêu. Mẹ cậu – cô Trinh - vốn là trẻ mồ côi, được một bà lão phúc hậu tên Tám, sống một mình ở gần nhà Phong nhận về làm người giúp việc. Ngày còn trẻ, mẹ Phong may mắn được Trời ban tặng vẻ ngoài duyên dáng, xinh đẹp, cộng thêm phần tính cách thùy mị, nết na nên rất được lòng mấy chàng trong làng. Dẫu vậy, lại chẳng gia đình nào đồng ý nhận Trinh làm dâu, âu cũng bởi cái số mồ côi, không được môn đăng hộ đối. Còn người bố tên Tú – anh con cả của nhà họ Lê – nhờ ngoại hình bảnh bao tuấn tú, lại được tiếng có ăn có học đàng hoàng nên mấy cô nàng trong xóm lúc ấy, cô nào cũng mê như điếu đổ. Mẹ Phong cũng nằm trong số đó.


Ngày mẹ cậu mười chín, bố cậu hai mươi ba.

Một buổi tối nọ, bố Phong sang nhà bà Tám mượn đồ. Hôm ấy, bà Tám bận việc phải đến nhà người bà con ở xa, thành thử khi bố Phong sang chỉ có mình mẹ cậu ở nhà. Và vì một phút lỡ lầm của tuổi trẻ bồng bột nên không may, câu chuyện “ăn cơm trước kẻng” đã xảy ra ngay sau đó. Ngày nghe Trinh nói có thai, anh chàng Tú với bản tính trăng hoa liền thẳng tay chối bỏ, dẫu rằng lỗi đó là do cả hai mà thành. Bị ruồng rẫy, mẹ Phong đau khổ và lo sợ trăm bề. Bởi ở cái thời ấy, con gái không chồng mà có con sẽ bị mọi người khinh thường vô cùng. Rồi họ sẽ đuổi mẹ cậu đi nơi khác, thân cô thế cô, lại đang mang bầu, làm sao mà sống cơ chứ?!

Bà nội Phong biết chuyện bèn đùng đùng tức giận. Tuy vậy, bà lại kiên quyết bắt ép cả hai phải kết hôn. Lẽ dĩ nhiên, mẹ Phong vui mừng khôn xiết, nguyện cả đời tận tâm chăm sóc, hầu hạ bà. Lúc trước bà nội cũng thương mẹ cậu lắm nhưng từ khi biết chuyện tày đình kia, bà lại tỏ vẻ khó chịu với mẹ Phong ra mặt. Mẹ cậu không vì vậy mà oán trách bà, ngược lại còn cảm thấy mang ơn bà. Lấy nhau vì bất đắc dĩ, chả thế mà cuộc hôn nhân từ bấy tới nay không hề tồn tại hai tiếng “tình yêu”. Họa chăng cũng chỉ có thứ tình cảm đơn phương từ phía mẹ Phong mà thôi.

Có lẽ do vậy nên dù mang danh đích tôn nhưng Phong lại luôn phải chịu cảnh phân biệt đối xử từ phía bà nội, cũng như sự thờ ơ mà bao nhiêu năm qua người cha đặc biệt dành riêng cho cậu. Bà nội luôn khó chịu, khắt khe, thậm chí là cay nghiệt với Phong. Không phải vì tính bà thế, bà vẫn luôn cười trìu mến với hai đứa cháu ngoại của bà và cả với Hoài An – đứa em gái ruột của cậu nữa mà. Chẳng qua tại bà ghét Phong nên nụ cười ấy mãi mãi cậu chẳng thể có được.

Ngày bé, Hoài Phong cũng ngoan lắm đấy. Cậu luôn cố gắng làm tốt mọi việc để được bà nội yêu quý như những đứa em. Khi ấy, cứ tan học một cái, Phong liền chạy ngay về và đỡ đần mẹ dăm ba việc nhà lặt vặt. Có hôm được nghỉ, Phong còn cùng mẹ hái trái trong vườn đem ra chợ bán nhằm kiếm thêm đồng ra đồng vào nữa cơ. Siêng năng học hành, gọi dạ bảo vâng, ngoan ngoãn nghe lời,... chỉ cần có một chút hy vọng được bà thương, việc gì Phong cũng sẽ làm. Nhưng mọi nỗ lực của Phong đều thất bại hết. Bà luôn thế, luôn nhìn Phong bằng ánh mắt hờ hững mỗi khi cậu cố gắng làm vừa lòng bà và khi không may làm sai điều gì đó cậu nghiễm nhiên sẽ được nghe những lời mắng nhiếc nặng nề nhất từ phía bà. Dần dà, Phong cũng nản. Cậu thôi không cố gắng nữa, cậu chán phải làm một đứa trẻ ngoan rồi. Từ khi hình thành suy nghĩ đó, Hoài Phong bắt đầu bỏ bê việc học hành. Chẳng những cãi lại lời người lớn, cậu còn thường xuyên qua lại, đà đúm cùng đám bạn hư nữa chứ. Cứ thế, cứ thế, độ hư của Phong tỷ lệ thuận với thời gian và sự căm ghét từ phía bà nội.

Từ đó tới nay, Hoài Phong luôn nắm giữ vị trí thủ lĩnh trong cuốn sổ đen của nhà trường. Và còn là “vị khách quen mặt”, thường xuyên phải nộp tiền phạt cho hội cán bộ lớp nữa chứ. Cũng như bao hôm khác, hôm nay Phong lại bị réo tên đòi phạt. Cậu phải rút ra tờ tiền tiêu vặt cuối cùng mẹ đưa rồi đấy. Hết tiền cũng được, tháng này không chơi bời nữa cũng chẳng sao. Nhưng Hoài An vừa đoạt giải trong một cuộc thi hát nên Phong muốn mua quà động viên con bé. Ai mà ngờ được lại rơi vào hoàn cảnh oái oăm này cơ chứ? Cả sáng nay năn nỉ Băng lớp trưởng không được, Phong đã bực lắm rồi. Đã vậy, còn bị bạn của nàng ta giương gương mặt ngô nghê ra mà nhìn chằm chằm nữa, Hoài Phong quả tức đến độ không để đâu cho hết. Cậu chẳng tài nào ưa nổi những đứa con gái như An. Quá “bánh bèo” và trong sáng!

Bảy giờ tối.

Vừa đăng nhập vào Facebook, Hoài Phong liền nhận được ngay lời mời kết bạn từ một người có tên “An An”. Nhờ khả năng “nhớ dai” Trời ban, cộng thêm việc sáng nay bị gây ấn tượng mạnh bởi độ vô duyên của chủ nhân tài khoản Facebook này nên nhìn một cái, Phong bèn nhận ra ngay cô gái đó là ai. Tẩn ngẩn suy nghĩ thiệt hơn một lát, cuối cùng Phong cũng đồng ý chấp nhận “làm bạn” với An. Nói không phải ngoa chứ chỉ cần nhìn qua thôi, Phong đã lờ mờ đoán ra được mối quan hệ giữa Băng và An ở mức độ nào rồi và cậu cũng trông thấy ngay cái nhìn tóe lửa tình mà An dành cho mình nữa cơ. Dù không được quân tử cho lắm nhưng Phong vẫn muốn lấy lòng bạn thân của lớp trưởng để sau này có khó khăn gì còn dễ bề nhờ cậy.

Được người trong mộng đồng ý làm bạn, khỏi phải nói, Bảo An sung sướng đến chết mất thôi. Đang nhảy nhót nhoi nhoi, inh oi hò hét chúc mừng đại kế hoạch bước đầu toàn thắng, An nhanh chóng xụ mặt ra vì sực nghĩ:

“Đồng ý thì sao chứ? Bây giờ biết nhắn gì cho bạn ý đây?”

Chả nhẽ lại nhắn là:

“Hi! Tớ là Lương Bảo An, bạn của Lệ Băng ấy mà. Trưa nay tớ gặp cậu ở cổng trường ý. Nhớ không? Cậu cho tớ làm quen được không?”

Không được! Tuyệt đối không được! Sao toàn câu hỏi “Yes/No” thế này? Nhỡ Phong trả lời là không thì sao đây? Không lẽ chôn luôn thứ tình cảm đơn phương mới chớm?

Vậy thì:

“Tớ là Lương Bảo An, học sinh lớp Mười Anh trường Trung học Phổ thông Khắc Ân. Số chứng minh thư của tớ là... Sở thích của tớ là... Sở ghét là... Sở trường là... Sở đoản là... Rất vui được làm quen với cậu.”

Hơ! Nhắn gì mà cứ như là đơn xin việc vậy trời. Không có lấy một câu hỏi nào. Nhỡ cậuấy đọc rồi không thèm trả lời luôn thì sao? Há chẳng phải An sẽ rơi vào bế tắc ư?

Thật sự khó nghĩ quá đi mà! Thôi thì “có thực mới vực được đạo”, Bảo An quyết định sẽ nhấc mông lên và ra “An An Cake” ăn bánh thay cho bữa tối rồi đợi mẹ về luôn. Vấn đề nhắn tin xin xỏ làm quen thế nào, chốc nữa no bụng rồi, An mới tính tiếp được.

“An An Cake” lúc đầu là cửa hàng bánh nhỏ do bố An mở ra để chuẩn bị cho sự chào đời của tiểu công chúa. Bố An lúc trước từng làm cố vấn kinh doanh cho một công ty lớn nên chỉ sau hai năm khai trương, cửa hàng đã phất lên nhanh chóng.

Ngày Bảo An tròn hai tuổi, trời nổi cơn mưa tầm tã. Sau chuyến công tác xa nhà, bố An nhanh chóng lái xe về nhà để tặng quà cô con gái nhỏ. Nào ngờ tai nạn ập xuống, một cây cổ thụ bên đường bất ngờ đổ trúng chiếc ô tô và cướp đi của An một người bố tốt. Khi mọi người đưa được thi thể người cha xấu số đó ra, họ thấy bên cạnh ông là con gấu bông to màu trắng, mặc chiếc váy tím có thêu hai chữ An An. Sau cái chết của người chồng, cô Thục suy sụp hoàn toàn. Đã nhiều lần cô tìm đến cái chết, mong được đi theo chồng. Nhưng khi nghe tiếng khóc của đứa con gái bé bỏng, người phụ nữ đáng thương ấy như sực tỉnh. Cô quyết định sống và yêu con thay cả phần của chồng. Vốn là một người phụ nữ thông minh, khéo léo và có tài kinh doanh nên cô Thục đã làm rất tốt phần việc mà chồng để lại. Nhờ thế, giờ đây “An An Cake” đã trở thành một thương hiệu bánh uy tín, có chi nhánh ở nhiều nơi trên đất nước. Sự phát triển của cửa hàng tỷ lệ thuận với sự bận rộn của người mẹ tảo tần. Bảo An cũng vì thế mà ít có thời gian bên mẹ.

Chín giờ ba mươi phút tối.

Kết thúc ngày làm việc, mẹ An lái xe và cùng con bé trở về nhà. Vừa lái xe, cô Thục vừa tranh thủ hỏi han chuyện một ngày của cô con gái. Hai mẹ con dù ít có thời gian bên nhau nhưng tình cảm và độ hiểu nhau thì không phải cặp mẹ con gái nào cũng có được.

Bảo An leo lên giường, mở máy tính, thấy có tin nhắn của Hoài Phong thì ngạc nhiên và vui mừng lắm.

“Bạn của Băng à?”

Hoài Phong vẫn nhớ tới con bé. Điều này làm cho Bảo An vô thức mỉm cười đến híp tịt cả đôi mắt tròn. Định nhắn lại gì đó thật dài và ấn tượng nhưng cuối cùng chẳng hiểu sao, An lại chỉ gõ được mỗi chữ “Ừ.”

“Sao biết nick t?”

“Tờ” là “tôi”, là “tớ” hay là... “tao” nhỉ?

Cơ mà Phong hỏi câu khó quá vậy, An biết trả lời thế nào đây? Khai thật là vì đã lỡ trúng tình yêu sét đánh với Phong nên con bé phải mời Lệ Băng bữa trưa nay để lấy địa chỉ nhà, số điện thoại và Facebook của cậu ư? Thực ra thì An còn định hỏi nhiều nữa cơ, có điều Băng bảo:

“Có mỗi bát mì lạnh với cốc Coca mà hỏi lắm thế?”

Bảo An mở ví ra, nhưng hết tiền nên đành tự an ủi:

“Thôi chả cần. Tao tự tìm hiểu mới thú vị chứ.”

Cơ mà khai thật như vậy thì quả mất mặt An quá. Con bé đành vặn não suy nghĩ để bịa ra một lý do khác ngay mới được. Nghĩ, nghĩ nữa, nghĩ mãi, nghĩ tới khi lăn quay ra ngủ, An vẫn chưa tìm được câu trả lời thích hợp để lấp liếm cho sự thật xấu hổ kia.

Nhìn dòng dòng chữ “Đã xem” trên màn hình điện thoại, Hoai Phong có chút khó chịu. Đó giờ, Phong ghét nhất những kẻ “chảnh cún”, người khác hỏi mà làm khinh không thèm trả lời. Khổ thân An ghê, có chảnh chọe gì đâu, chỉ tại nghĩ nhiều quá nên mới ra nông nỗi này thôi mà.

Sáng hôm sau, An đem kể toàn bộ câu chuyện hay ho này cho Trúc Linh – thầy bói nghiệp dư kiêm cố vấn tình yêu, kiêm bạn thân và trong tương lai còn có thể trở thành vợ của Bảo Kỳ, tức em dâu của nó. Nghe xong cô bé vỗ đùi An cái đét, rồi kêu lên:

“Thấy chưa? Tao đã bảo mà, cứ chê ‘thầy’ cơ.”

“Hề hề, tin rồi, tin rồi. Mày sẽ giúp tao chứ?” Bảo An mắt chớp chớp, giọng ngọt hơn mía lùi.

“Thấy gớm quá! Mày cứ làm theo cách tao đã áp dụng với em Kỳ nhà mày là được.”

“Mưa dầm thấm lâu” chính là cái cách mà Linh đang nhắc tới. An và Kỳ luôn học chung với nhau từ năm lớp một cho tới tận bây giờ. Đến năm lớp tám, có hai cô bạn mới chuyển vào học cùng An và Kỳ. Một người tên Nguyễn Lệ Băng, người còn lại là Đào Trúc Linh. Hai chị em họ Lương tốt bụng và hòa đồng, thấy bạn mới thì giúp đỡ nhiệt tình lắm. Dần dần, bốn đứa chơi thân với nhau tới độ không sao tách ra được. Từ những buổi đầu tiên học cùng, Trúc Linh đã thích Bảo Kỳ ngay rồi, ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo, hỏi thăm quan tâm đủ kiểu. Được ba tháng thì Bảo Kỳ “thấm”. Rồi hai anh chị yêu nhau, tình cảm của bốn đứa càng thêm phần khăng khít. Đúng là trong cái vui cũng có cái buồn. Linh và Kỳ thành đôi, ngày nào cũng tíu tít nói cười với nhau, chỉ khổ cho hai con người độc thân nhưng không hề vui vẻ ở phía sau, bị tra tấn cả mắt lẫn tai xuyên năm suốt tháng. Bốn người học chung đến năm lớp mười thì Lệ Băng phải tách ra do không đủ điều kiện để vào Trung học Phổ thông Khắc Ân. Lệ Băng đi rồi, còn lại Bảo An đành phải một mình thưởng thức phim sến sẩm đến ngán ngẩm không hồi kết do Linh và Kỳ sản xuất. Quay trở lại câu chuyện chính ở thì hiện tại, Bảo An suy nghĩ một hồi rồi liếc sang nhìn Linh, hỏi:

“Mày có chắc là thành công không đó?”

“Chắc.” Trúc Linh gật đầu cái rụp.

“Được. Quyết vậy đi.”

Nói đoạn, Bảo An lôi tuột Linh xuống căn-tin để ban thưởng. Con bé nói muốn trả công cho kế sách hay ho Linh vừa bày cho ấy mà. Chẹp, chẹp! Xem ra chiến dịch cưa cẩm còn chưa bắt đầu mà An nhà ta đã tốn kém khoản tình phí quá rồi!

Lê Hoài Phong. Cậu đợi đấy. Bảo An đến đây!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Yêu cậu học sinh cá biệt
Chương 3

“Cố lên! Chúc ngày đầu ra trận thành công rực rỡ.” Trúc Linh đặt hai tay lên vai Bảo An cổ vũ.

“Thua trận cũng đừng có khóc. Về nhà, em giới thiệu cho mấy thằng học sinh hư khác, tha hồ tán, ha ha…” Bảo Kỳ đứng bên cạnh nói bồi thêm câu đắng lòng, đoạn ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Khói trắng tỏa nghi ngút trên đỉnh đầu, An không tiếc lời đáp lại cậu em:

“Ngậm mồm vào, cúi đầu xuống, cẩn thận chim nó ị cho phát vào mồm bây giờ. Đồ Kỳ mồm thối.”

Trúc Linh cũng không quên véo một phát vào eo cậu người yêu vô duyên. Đau ứa nước mắt, Kỳ kêu “Au áu” mấy tiếng. Vừa xoa xoa eo, cậu chàng vừa liếc xéo cô người yêu và nàng chị họ.

“Tôi nhất định sẽ thắng trận trở về. Hai người ở nhà đợi tin vui của tôi nhá. À, chuẩn bị bụng ăn mừng nữa nha, ha ha. Đi đây, tạm biệt.”

Lời chào vừa dứt, An liền vội phóng xe lao đi vun vút. Con bé thực rất nóng lòng mong ngóng được gặp chàng trai trong mộng của mình.

Sáng nay, con sâu ngủ Lương Bảo An đã lục đục dậy từ năm rưỡi để chuẩn bị cho ngày đầu thực hiện chiến dịch cưa cẩm cậu học sinh hư Hoài Phong. Nói chuẩn bị thì có vẻ to tát, chứ thực chất là do An hồi hộp quá, chẳng tài nào ngủ nổi nên tự dưng tỉnh dậy vậy thôi. Hôm nay Bảo An vẫn như mọi ngày bình thường khác. Vẫn bộ đồng phục ấy. Vẫn mái tóc đen tuyền, mềm mại, xõa ngang vai ấy. Vẫn gương mặt mộc ấy. Bảo An không trang điểm, một phần cũng vì nhà trường không cho phép và quan trọng hơn... An đâu có biết phải làm như thế nào đâu cơ chứ. Vả lại, con bé cũng tự tin vào gương mặt phính phính mang nét đẹp trẻ thơ của mình lắm mà. Có điềuhôm nay, Bảo An chọn son tỉ mỉ và lâu hơn mọi ngày một chút. Nên chọn son đỏ quyến rũ, hay sắc cam trẻ trung nhỉ? Mấy thỏi phớt hồng này cũng đẹp quá đi mất thôi. Đắn đo vẫn chưa chọn được, An đành nhét tất cả vào cặp và mang đến lớp để nhờ Trúc Linh tư vấn. Cuối cùng, hai đứa quyết định sẽ tô lên môimộtmàu san hô nhẹ nhàng. Kết hợp với làn da trắng hồng vốn có, vẻ đẹp thuần khiết của An như được tăng thêm muôn phần.

Trường An tan học sớm hơn trường Phong ba mươi phút, nên khi An đến thì học sinh trong trường cũng vừa hay kết thúc buổi học.

Nguyên cả buổi, Hoài Phong phải vật lộn khổ sở với cái bụng đau. Đáng thương vô cùng! Số là sáng nay, Phong có trót dại ăn ủng hộ mấy đĩa bún đậu mắm tôm cho một quán mới mở của gia đình thằng bạn. Lúc mới bước vào, thấy cái quán có vẻ không được sạch sẽ cho lắm, cậu đã hơi rùng mình rồi. Nhưng lại nể chỗ bạn bè thân quen nên Phong cũng tặc lưỡi cho qua rồi nhanh chóng chọn cho mình một bàn. Đồ ăn khá ngon, thành ra Phongchén tì tì một lúc tới ba đĩa liền, quên luôn cả vấn đề vệ sinh sạch sẽ. Và rồi “Cái miệng làm hại cái thân”, suốt từ tiết một đến tiết cuối, cậu phải đóng đô ở nhà vệ sinh, kết hôn với “cô nàng” bồn cầu da trắng. Đến tận khi tan trường, bụng cậu vẫn lâm râm đau mãikhông thôi. Mãi lúc học sinh trong trường đã về gần hết, Phong mới “li dị” được “cô vợ” của mình.

Vừa ôm cái bụng đau ra đến cổng trường, Hoài Phong đã thấy ở phía bên kia đường Bảo An đang ngồi vắt vẻo trên cái xe, trên tay là cốc trà sữa và miệng thì chu lên hút từng miếng chùn chụt. Vô duyên hết sức!

“Con gái kiểu gì vậy?” Hoài Phong lắc đầu ngao ngán, thầm nghĩ.

Trông thấy bóng dáng người thương, An liền vứt bay cốc trà sữa xuống đường và phóng xe ra chỗ Hoài Phong ngay tắp lự. Cậu vẫn đi, mặc cho ai kia cứ lái xe chầm chậm tò tò theo sátbên cạnh.

“Chào cậu. Tớ tên là Lương Bảo An, học sinh lớp Mười Anh trường Trung học Phổ thông Khắc Ân. Hôm nay tớ đến đây để…” Bảo An nở nụ cười tươi nhất có thể bắt chuyện với Hoài Phong, nào ngờ chưa nói xong câu đã bị cậu ta đột ngột ngắt lời:

“Trung học Phổ thông Khắc Ân không dạy mày phải vứt rác đúng nơi quy định à?”

Sau tiếng “Hả?” rõ to, An liền thu hồi vẻ ngơ ngác lại ngay. Thay vào đó, con bé hơi nhăn mặt và lẩm nhẩm:

“Học sinh cá biệt cũng văn hóa quá ha.”

Nghe ra có kẻ đang nói xấu, Phong dù tay ôm bụng đau vẫn không quên liếc mắt nhìn An, khẽ gắt giọng cảnh cáo:

“Nói cái gì đấy?”

Kế hoạch còn chưa chính thức bắt đầu, An đã trót gây ra ấn tượng xấu mất rồi, phải cứu vớt tình hình ngay mới được. Lắc đầu nguây nguẩy, An nhanh nhảu đáp:

“Đâu có đâu. Cậu giữ hộ tớ cái xe, tớ chạy ra nhặt cái cốc ha.”

Và thế là Hoài Phong bất đắc dĩ trở thành bảo vệ tạm thời cho An. Tuy Phong có ý định “lợi dụng” An đấy nhưng bụng đau thế này, cậu thật chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà thôi. Nếu đúng như mọi khi thì chắc chắn Phong đã chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà bỏ đi luôn rồi. Bởi lẽ, cậu và An nào có thân thiết hay quen biết gì đâu cơ chứ. Nhưng chẳng hiểu vì sao lúc này, Phong lại cứ đứng chần chừ mãi không muốn bước. Lạ thậ!

Ngó tới ngó lui vẫn chưa tìm thấy ở đâu một cái thùng rác, An đành bât lực bỏ cuộc. Lon ton chạy về phía Phong, con bé vội vàng thông báo:

“Tớ tìm mãi chả thấy cái thùng rác nào cả, thôi chút nữa về nhà rồi vứt sau vậy.”

An vừa tới nơi, Phong liền bỏ rơi con bé và cái xe ngay tức thì. Chẳng nói chẳng rằng, cậu nhăn mặt ôm bụng đi thẳng.

“Cậu đang về nhà à?”

Đôi chân vẫn bước chưa hề có ý định dừng lại, khuôn miệng Phong mím chặt dứt khoát không đáp.

“Có muốn quá giang không?”

“…”

“Cậu đau bụng hả? Sao cứ ôm bụng mãi vậy?”

“…”

“Này, sao hỏi mà không nói gì thế?”

Hoài Phong tay ôm bụng, mặt nhăn nhó, lững thững đi về phía trước.

Bảo An lái xe chầm chậm theo sát bên cạnh, léo nhéo mãi không ngưng.

Chợt!

Hoài Phong đứng khựng lại. Hai gối khụy xuống, Hoài Phong tay siết chặt bụng tỏ vẻ đau đớn. Đùa! Đang đi giữa đường mà bị ông Tào Tháo ghé thăm thật không gì khổ bằng. Thấy thế, Bảo An liền sốt sắng hỏi:

“Cậu làm sao đấy?”

Sắp không chịu nổi nữa rồi. Về thẳng nhà hay quay lại trường giải quyết đây? Khổ nỗi,Phong lại đang ở giữa đoạn đường từ nhà tới trường mới thật khó chọn. Trong phút giây bối rối ấy, căn bệnh sạch sẽ bỗng dưng trỗi dậy như lời giải đáp dứt khoát cho những lưỡnglự đang tồn tại trong Phong. Cậu quyết định về nhà.

“Ê…ê.” Bảo An hua hua tay trước mặt cậu.

Cơ mà, giờ có vắt chân lên cổ chạy cũng không kịp. Hơn nữa, Phong cũng chẳng còn sức để chạy nữa đâu. Thôi, đành đi nhờ xe Bảo Anvậy. Con bé mời cậu mà. Cái tay đang hua hua của An bất ngờ bị Phong tóm lấy.

“Cho đi nhờ xe về nhà cái.”

Hành động va chạm ấy khiến gương mặt An phút chốc đỏ lên trông thấy.Sau khi vang lên một tiếng “Hở?”, khuôn miệng nhỏ xinh của An liền á khẩu ngay tức thì, dù vẫn đang há hốc rất to nhưng chẳng thể ho ra được tiếng nào.

“Sao? Có cho đi nhờ không? Lúc nãy mày mời mà.”

“À… ừ. Cậu lên đi.” Lấy lại bình tĩnh, Bảo An nhanh chóng cười típ mắt và mời “khách quý” lên xe.


Quả thật “Bố đánh không đau bằng ngồi sau con gái”. Vì quá xấu hổ, Phong cứ cúi gằm mặt mãi chẳng dám ngẩng lên. Một tay ôm bụng, tay kia Phong dùng để che mặt, chứ lỡ ra có ai quen biết nhìn thấy thì thanh danh của cậu coi như đi tong. Người ngồi sau thì thế, người ngồi trước lại hớn hở vô cùng, phóng xe hết tốc lực mong sao có thể giúp mỹ nam vượt qua cơn nguy kịch này.

Ông Tào Tháo gõ cửa nãy giờ, Phong thực sự chỉ muốn chui ngay vào nhà vệ sinh thôi. Thế mà tay lái lụa Bảo An thỉnh thoảng lại phanh gấp một phát, chút chút lại đi trúng cái ổ gà, báo hại ai đó được mấy phen giật mình thon thót, mồ hôi đầm đìa, suýt chút nữa thì không kìm chế nổi.

“Này, mày có biết đi xe không đấy? Xuống đi, tao đèo cho nhanh.”

“Tớ có ‘bằng’ được hơn một học kỳ rồi đấy. Cậu cứ yên tâm. Với lại cậu đang đau bụng, cứ ngồi sau mà nghỉ ngơi.”

“Yên tâm thế quái nào được? Đi thêm một đoạn nữa, chắc mày cho tao yên nghỉ luôn chứ nghỉ ngơi cái nông nỗi gì.”

“Xí!”

Bảo An không thèm đôi co nữa, tiếp tục sứ mệnh giúp người cao cả của mình.

Chợt!

Hoài Phong hơi ngẩng đầu lên nhìn. Hình như cậu chưa nói cho An biết địa chỉ nhà mà. Con bé định đưa cậu đi đâu đây? Đang tính hé miệng báo địa chỉ cho An biết, Phong bỗng nhận ra con đường này hình như quen quen. Nhìn xem, kia chẳng phải quán cơm “Toàn Bụi” của chồng Toàn, vợ Bụi đây sao? Đi thêm một đoạn nữa, Phong lại trông thấy chú chó nhỏ to mồm ngày nào cũng bị chủ xích ở gốc cây đang sủa inh oi lên đây này. Và ở phía trên kia, Hoài Phong còn nhận ra ngay thằng bé đang cởi truồng đứng trước cửa nhà, ngoạc miệng ra khóc rống. Buổi trưa đầu tiên năm lớp 10 đi học về, Phong bắt gặp thằng bé đang trong hoàn cảnh tương tự hiện tại. Hỏi ra mới biết, cu cậu vì trốn học đi chơi điện tử nên mới bị mẹ phạt kiểu này. Một tuần ít nhất một lần, Phong được chứng kiến cảnh tượng ấy. Hoài Phong cũng hay bùng học đi chơi lắm, nếu bị bà nội áp dụng hình thức phạt này thì chắc... Nghĩ thôi đã thấy rùng mình rồi.

Rồi An rẽ vào một con ngõ, trên bờ tường hai bên chi chít những hình vẽ loằng ngoằng và mấy dòng chữ nguệch ngoạc: “Anh Phong đẹp trai”, “Em rất thích anh Phong”,... Đây đều là tác phẩm của mấy đứa trẻ con trong xóm mà. Đến khi chiếc xe đỗ trước một cái cổng nhỏ bằng gỗ, có giàn hoa giấy bao phủ bên trên thì Hoài Phong không còn nghi ngờ gì nữa. Đoạn đường lúc nãy là đường về nhà cậu. Và ngôi nhà này chính là nhà cậu.

Hoàn thành xong sứ mệnh cao cả của mình, cữ ngỡ sẽ ghi được ối điểm trong mắt người thương, An lấy làm hãnh diện lắm bèn vênh mặt lên nói:

“Đến nơi an toàn rồi nhé.”

Ai dè Phong lại dùng ánh mắt dò xét nhìn An, đến mấy chục giây sau cậu mới thận trọng hỏi:

“Sao mày biết nhà tao?”

Hơ! Thì An phải đổi cả một bữa trưa thịnh soạn cho Lệ Băng để lấy thông tin quý báu này mà. Gương mặt sớm đã nghệt ra bởi câu hỏi đường đột, Bảo An gãi đầu gãi tai, ấp úng đáp:

“À thì... tớ... tớ đoán ý mà.”

Xong! Câu trả lời ngu nhất năm. Cặp má cà chua của An vì thế lại càng được đà đỏ ửng hơn nữa. Giây phút này, An quả chỉ muốn biến thành chuột chũi rồi đào một cái hố sâu thật sâu để có thể chui xuống và ở lì luôn trong đó, không bao giờ lên nữa.

“Đoán?” Hoài Phong nhìn con bé với ánh mắt kì dị.

Vì quá xấu hổ và cũng để phòng trường hợp càng nói càng ngu, An không thốt thêm lời nào nữa, chỉ biết cúi gằm mặt né tránh cái nhìn của Phong mà thôi. Vốn định im lặng làm mặt hình sự để An thấy sợ mà tự động khai ra nhưng không thành, Phong không nhịn được nữa bèn phá lên cười ha hả:

“Mày là thánh à? Chắc chết mất thôi... Mày hại tao... cười đau cả bụng rồi đây...”

Hoài Phong càng ngửa cổ lên mà cười, Bảo An càng cúi gằm mặt xuống vì ngại. Chợt nhớ ra nhiệm vụ quan trọng lúc này, Hoài Phong liền khóa miệng ngay lại rồi ôm bụng chạy thẳng vào nhà. Vừa chạy, cậu vừa ngoái cổ hét to:

“Cám ơn. Tao sẽ trả công mày sau.”

Đứng một mình trước cánh cổng đẹp xinh tựa như trong cổ tích, Bảo Anhết đưa tay giựt giựt mái tóc, lại nhảy tưng tưng lên vì quá đỗi xấu hổ và giận dỗi bản thân.


Chiều tối, An chán nản ngồi trong phòng khách nhà ông bà nội, chân gác lên bàn, một tay bưng tô Bibimbap mẹ Bảo Kỳ làm, tay còn lại uể oải đút từng thìa cơm vào mồm. Đúng lúc này, Bảo Kỳ và cô người yêu bé nhỏ bước vào, đi theo sau là Lệ Băng. Vừa vào nhà, Kỳ đã vội to mồm hỏi:

“Thế nào? Đi ăn mừng luôn chứ hả chị An xinh đẹp?”

Bảo An không nói gì, chỉ cười khẩy một cái, lại chú tâm vào tô cơm.

“Kiểu này chắc thất bại rồi.” Trúc Linh nói với cái giọng của một kẻ từng trải.

“Lúc trưa gặp ở cổng trường thấy tự tin lắm mà.” Lệ Băng nói bồi thêm một câu.

“Tôi biết mà, chị chỉ được cái to mồm thôi. Còn chửi tôi mồm thối nữa chứ.”

Xem kìa, xem kìa. Ba cái người này sao mà vô duyên quá vậy? Đã chẳng thốt ra được lời an ủi nào, lại cứ ngồi đó mà cười đùa lên nỗi đau của An là sao chứ? Chẳng ra dáng bạn thân chút nào.

“Thôi đi, hu hu…”

Bảo An không kìm chế được nữa bèn òa lên khóc tức tưởi. Rồi sau mấy lời dụ dỗ đường mật của bè lũ bạn thân, An liền đem kể toàn bộ câu chuyện cho chúng nó nghe. Cứ tưởng đượcđộng viên, khích lệ, ai ngờ nghe xong, tất cả rủ nhau bò lăn ra cười.

“Chị làm xấu mặt học sinh Khắc Ân quá đấy.” Bảo Kỳ vẫn không ngừng châm chọc.

“Thôi, ngày đầu tiên như thế cũng không gọi là thất bại được.” Trúc Linh bấy giờ mới nói được một câu tử tế, cơ mà cái miệng vẫn cười khúc khích chẳng ngừng.

Bảo An gương mặt mếu mếu, gật gật đầu đón nhận lời an ủi từ phía cô bạn tên Linh.

Ngày đầu ra trận xem như không thành công lắm. À mà khoan, hình như mình còn chưa nói cho cậu ý một điều. Cái điều mà cả đêm qua mình mong ngóng đến sáng để nói cho cậu ấy biết đó. Hic hic, thế này thì ngày đầu thất bại thảm hại thật rồi!
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Yêu cậu học sinh cá biệt
Chương 4

Sau một đêm khóc hết nước mắt vì xấu hổ, trưa nay, người ta lại thấy Bảo An gương mặt tràn đầy tự tin, đứng trước cổng trường Trung học Phổ thông Bình Minh, tiếp tục thực hiện kế hoạch.

Hôm nay bụng dạ không đau nên trống trường vừa điểm, Phong cũng hòa cùng đám học sinh ra khỏi trường luôn. Giữa bao nhiêu học sinh, ai nấy đều mặc bộ đồng phục như nhau, Bảo An vẫn có thể xác định được “con mồi” của mình. Đúng là tiếng gọi của tình yêu có khác.

Vừa nom thấy An hí hửng phi xe đến chắn ngay trước mặt, Phong liền chẹp miệng một tiếng, rồi dùng giọng điệu không thể chán nản hơn mà rằng:

“Lại là mày à?”

Nụ cười trên môi vẫn rạng ngời không tắt, Bảo An nhanh nhảu đáp:

“Tớ đến đón cậu mà.”

An có lòng mà Phong chẳng có dạ. Không cần tốn một giây suy nghĩ, Hoài Phong phũ phàng từ chối luôn:

“Không khiến.”

Nói đoạn, cậu đút tay túi quần, đủng đỉnh đi tiếp. Trên gương mặt thoáng chút thất vọng, nhưng rồi An nhanh chóng phi xe lên chặn trước mặt Hoài Phong, bất bình lên tiếng:

“Cậu hứa sẽ trả ơn tớ mà.”

Bằng chất giọng đều đều, Phong đáp:

“Vậy bây giờ mày muốn gì?”

“Tớ muốn... cậu thực hiện mọi yêu cầu của tớ vô điều kiện và vô thời hạn.”

“Mơ à? Chỉ là cho đi nhờ xe thôi mà.”

Vội vàng hét to, Phong đã làm cho con bé trước mặt giật mình đến co rúm cả người rồi kìa. Nhưng An cũng chẳng vừa. Con bé vênh mặt lên hét:

“Vậy được! Để tớ la toáng lên cho mọi người biết hôm qua suýt nữa thì phải ‘ấy’ ở gốc cây nhá.”

Một vài học sinh nghe thấy tiếng “vàng oanh” của An bèn đồng loạt quay lại nhìn, chỉ trỏ bàn tán:

“Hình như là Hoài Phong mà.” Học sinh số một cho hai.

“Ờ đúng rồi. Mà con kia nó nói anh ý ‘ấy’ ở gốc cây là sao?” Học sinh số hai góp lời.

“Hay thằng đó bị ảo tưởng, nghĩ cái cây là đứa nào đấy, rồi...” Một nam sinh với gương mặt hết sức biểu cảm bình luận.

“...”

Ở cái trường này, có ai mà không biết tới Phong cơ chứ. Độ “nổi tiếng” của cậu còn phủ sóng khắp mấy trường gần đó nữa cơ. Học sinh ngoan, học sinh hư ai ai cũng từng nghe danh cậu. Hoài Phong là thủ lĩnh của “Lượn” – một “băng đảng” nổi tiếng trong thế giới của những đứa học sinh cá biệt. Ở cái thế giới ấy, Phong có nhiều người nể nhưng cũng không ít đứa thù. Nhưng dù là nể hay thù thì cái chuyện đáng xấu hổ kia không thể để cho ai biết được.

Đám học sinh bu lại ngày càng nhiều, lời bình luận về từ “ấy” của Bảo An càng lúc càng tăng. Hoài Phong bắt đầu nóng mặt. Cậu nhìn con bé lùn lùn trước mặt bằng ánh mắt đã hằn lên tia đỏ. Bàn tay nắm chặt, Phong nghiến hàm răng lộ rõ vẻ tức giận. Bảo An thấy vậy cũng hơi tái nhưng con bé vẫn ương bướng hỏi lại:

“Sao? Cậu... đồng ý chứ?”

Hoài Phong cố kìm chế, hít một hơi thật sâu, rồi thở hắt ra, điềm tĩnh nói:

“Được. Giữ mồm giữ miệng là được.”

Nghe vậy, An nhà ta lấy làm hí hửng lắm. Búng tay cái tách, con bé dõng dạc đặt ra yêu cầu đầu tiên:

“Trước mắt, tớ muốn cậu cho phép tớ đến đây đón cậu mỗi ngày.”

Rõ phiền phức, Phong chẳng thích thế chút nào. Huống hồ, có bao giờ Phong về nhà ngay đâu cơ chứ. Sau khi tan học, Phong còn bận tụ tập cùng đám bạn cơ. Để đám ấy chứng kiến cảnh cậu ngồi sau xe một đứa con thì thật chẳng ra thể thống gì cả. Có điều lời đã hứa, kẻ quân tử như Phong, sao có thể nuốt lại?

“Nhưng tao không ngồi xe mày đâu. Mày chỉ được phép đi theo bên cạnh thôi.”

“Ơ...”

An định phản bác lại nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt Phong đang trừng trừng nhìn thẳng mặt mình, con bé liền ngậm ngùi đồng ý. Thế là trên con đường ngập tràn tiếng ve kêu, bằng lăng nở tím hai bên đường, người ta thấy một cậu con trai đủng đỉnh, tay đút túi quần đi phía trước, một đứa con gái lái xe chậm chậm, lẽo đẽo theo sau. Nhìn cậu con trai kia sang chảnh quá chừng!

Được sự đồng ý của Hoài Phong, ngày nào An cũng chăm chỉ ngược nắng, ngược gió, ngược đường đến đón “bạn là con trai”. Vì nắm được thóp Phong nên An càng lúc càng lấn tới, đòi hỏi vô tội vạ.

Chuyện kể rằng, hôm đấy Hoài Phong đang điếc hết cả tai vì tiếng An léo nhéo đằng sau, bỗng dưng lại thấy im bặt. Cậu quay xuống nhìn thì thấy An đang đứng nhìn chằm chằm vào quán “sữa chua bà già” bên đường. Cậu gọi, An bèn nhìn cậu với ánh mắt cún con, giọng ngọt xớt xin xỏ:

“Cậu mua cho tớ đi.”

“Sao tao phải mua cho mày? Con nhà giàu mà phải đi xin ăn cái thằng nghèo kiết như tao à?”

“Tại tớ để quên ví tiền ở nhà mất rồi.”

“Vậy quên ăn luôn đi.”

Vốn định lấy chuyện cũ ra uy hiếp nhưng An lại sợ làm vậy sẽ bị Phong mau ghét và mau chán thì chết. Suy đi tính lại, An thấy “Khổ nhục kế” vẫn là cách hay nhất. Cúi gằm mặt xuống, con bé dùng chất giọng tủi tủi mà mếu máo rằng:

“Cho bốn điểm A,B,C,D lần lượt thẳng hàng. Nhà tớ là điểm A, trường tớ là điểm B, trường cậu là điểm C, nhà cậu là điểm D. Tớ sẵn sàng hy sinh tiền điện, bỏ công bỏ sức, đi ngược cả đoạn đường dài đến đón cậu mà giờ đến mấy cốc sữa chua cậu cũng không mua cho tớ được à?”

“Ai bắt mày đến? Biến về đi.”

Định nói mấy câu phũ phàng nhưng nhìn thấy mắt An đang rơm rớm nước, Phong lại dịu giọng:

“Rồi rồi, ngồi xuống. Mệt!”

Chỉ đợi có vậy, An liền ngay lập tức làm theo lời Phong. Vứt bỏ ý tứ, con bé cắm mặt vào ăn lấy ăn để. Hoài Phong ngồi cạnh đó bất chợt phì cười.

Lại một hôm khác, Phong vừa ra khỏi cổng trường liền trông thấy An đang đứng ở bên đường, mặt mũi nhă nhó, cũng chẳng thấy xe đâu. Hoài Phong tiến lại, còn chưa kịp hỏi han gì thì nàng ta đã òa lên khóc:

“Lúc sáng đi học tớ bị tông xe, giờ cái xe đang được sửa ở ngoài hàng rồi.”

“Người ngợm có sao không? Thế mày đi bộ đến đây à? Xe hỏng rồi thì đi về đi, đến đây làm gì nữa?”

Hoài Phong tuôn ra cả một tràng. Dù cậu quát rất to nhưng giọng điệu lại có chút lo lắng. Thế mà con bé ngốc Bảo An còn hồn nhiên trả lời:

“Tớ muốn gặp cậu mà. Vui chứ? Tớ đi xe ôm đến đây, có điên đâu mà đi bộ.”

Thật khiến Phong đùng đùng tức giận. Gạt phắt người Bảo An sang một bên, Phong lao phăm phăm về phía trước. Được một đoạn xa xa, Phong mới ngoảnh đầu nhìn lại. Bắt gặp dáng ai đó lùn lùn vẫn đứng yên vị chỗ cũ, gương mặt mếu máo nhìn mình, Phong bèn cắm cổ cắm đầu đi ngược lại.

“Sao?”

“Chân tớ đau, không nhấc nổi. Cậu cõng tớ về được không?”

Hoài Phong cúi xuống nhìn cái chân đang bị băng của An, trong lòng có chút xót. Nhưng bảo cậu cõng con bé ư? Đừng hòng!

“Gọi xe mà về. Tao không rảnh? Nhà mày gần lắm đấy? Tự đến được thì cũng tự về được.”

“Vậy cậu về đi. Tớ ở đây đến khi nào chân hết đau thì tớ sẽ tự về.”

Á à, An đang dọa cậu đấy à? Được thôi, An thích thì cứ đứng đấy đi, Phong không quan tâm đâu. Sau khi “Hừ!” một tiếng, Phong liền dứt khoát ra đi. Thế nào mà được một đoạn, cậu chàng lại quay lại lần nữa. Khuỵu người xuống, Phong nói:

“Lên đi.”

Nghe tiếng ai đó quen quen, An liền ngẩng đầu lên nhìn. Thấy cái lưng Hoài Phong thù lù trước mặt, lòng An sung sướng vô cùng. Con bé quàng hai tay qua cổ Phong, rồi lấy hết sức bình sinh mà nhảy một phát lên lưng cậu. Bị động, Phong hơi loạng choạng bèn quát:

“Chân đau mà nhảy khỏe gớm?”

“À thì... á... á... đau muốn chết.” An làm bộ kêu gào thảm thiết.

Hoài Phong thở dài một cái, rồi bắt đầu “làm phước” cho Bảo An quá giang.

Tì cằm lên bờ vai rộng của Hoài Phong, An nhắm mắt tận hưởng niềm hạnh phúc này. Bờ vai rộng, tấm lưng vững chắc của Hoài Phong khiến cho An cảm thấy bình yên vô cùng, giống hệt như lúc con bé ôm món quà cuối cùng mà người cha để lại. Bảo An cứ cười khì khì, thỉnh thoảng hát mấy câu. Toàn thân nhễ nhại mồ hôi, đã bị hành xác lại còn bị tra tấn lỗ tai thế này, bực quá Phong mới gắt:

“Im hộ cái.”

“Tớ xin lỗi. Cậu mệt lắm không?”

“Mệt.”

An lúc này mới để ý gương mặt đầm đìa mồ hôi của Phong, trong lòng có chút áy náy. Hà Nội những ngày tháng năm thì nóng bức và oi ả vô cùng, lại phải cõng thêm con heo 40 cân và hai cái cặp sách, quả là tội cho Phong ghê. Nhận ra trò đùa có vẻ hơi quá, Bảo An lí nhí nói:

“Vậy để tớ xuống đi.”

“Ở yên đấy. Mà đến đoạn kia thì đi như thế nào nữa?”

Bảo An từ đó im bặt, thỉnh thoảng mới lên tiếng chỉ đường cho Phong. Sau hơn bốn mươi lăm phút đi bộ, cuối cùng Phong cũng hoàn thành xong nhiệm vụ “hộ tống” An về nhà. Cảm ơn Phong xong xuôi, An bèn lấy chìa khóa mở cổng vào nhà.

Hoài Phong nhìn ngồi nhà hai tầng to đùng màu trắng với thiết kế theo phong cách châu Âu, lại nhìn cái dáng người nhỏ nhỏ đang tra chìa vào ổ khóa.

“Mày ở nhà một mình à?”

“Ừ. Mẹ tớ tối mới về cơ.”

“Trưa ăn gì? Tự nấu à?”

“Tớ có biết nấu gì đâu. Bình thường tớ toàn lang thang ngoài đường, thấy quán nào hay hay thì vào ăn thôi. Hoặc có hôm lại đến nhà ông bà. Nhưng mà trưa nay chắc...”

Bảo An ngước lên nhìn Phong với ánh mắt thăm dò. Cậu cũng nhìn lại con bé.

“Nhìn gì mà nhìn?”

Trưng ra bộ mặt đáng thương, An dùng chất giọng tội nghiệp mà rằng:

“Cậu có thể đi mua đồ ăn về cho tớ không?”

Sau mấy giây suy nghĩ, Phong cũng đồng ý. Một lúc sau cậu quay về, bước qua cánh cổng trắng, cậu nhận ra vườn nhà Bảo An rất rộng với thảm cỏ xanh mướt bao phủ quanh ngôi nhà.

An đang ngồi ở bộ bàn ghế gỗ phía bên trái ngôi nhà, thấy cậu bạn liền tíu tít gọi. Hoài Phong tiến lại gần, đặt mấy cái túi lên bàn. Bảo An háo hức mở ra và reo lên:

“Oa, cậu mua nhiều đồ thế?”

“Ừ, ăn đi. Tao về đây.”

“Cậu không ở lại ăn cùng tớ à? Nhiều đồ thế làm sao tớ ăn hết? Bỏ đi thì phí lắm. Với lại ăn một mình cũng chán lắm.”

Hoài Phong nghe xong, nghĩ lại cũng thấy hợp lý. Cậu bỏ cả đống tiền ra để mua chỗ này về, chẳng lẽ lại không ăn. Hơn nữa nhìn gương mặt An tồi tội thế kia, Phong cũng không đành lòng. Cậu ngồi xuống, tự nhiên rút một cái bánh mỳ que ra, vừa ăn vừa nói:

“Ăn đi. Nhìn gì nữa?”

Được ăn trưa với Phong, lòng An ngập tràn vui sướng. Típ mắt lại, An cười không thấy Tổ quốc.

Ngồi ăn ở ngoài vườn, gió thổi hiu hiu, mát rượi cả người, Hoài Phong lại nhớ tới cái võng mắc ở vườn nhà mình, nằm ở đó cũng mát lắm. Trong vườn, bà nội cậu trồng rất nhiều loại cây, nhưng toàn cây rau với cây ăn quả. Bà bảo làm thế để tiết kiệm tiền đi chợ. Vườn nhà Bảo An cũng có nhiều cây, nhưng lại toàn cây cảnh quý, đắt tiền. Ở nhà cậu, vườn không chỉ là nơi trồng cây mà còn là cái bãi rác, ở một góc vườn chất đầy những mảnh gỗ gãy, bàn ghế cũ, tủ cũ,... Còn vườn nhà Bảo An thì thơ mộng hơn, có thảm cỏ xanh, có hòn non bộ, có cả cái xích đu trắng xinh xinh. Hoài Phong bật cười với cái so sánh khập khiễng của mình. So sánh cái vườn “nông dân” với khu vườn “thành phố”.

Ăn xong, Phong ngỏ ý muốn giúp An đi lên phòng nhưng con bé nhất quyết từ chối với lý do con gái phải biết giữ mình, giữ gìn thanh danh. Buổi trưa, nhà không có ai, nếu An cho cậu vào nhà, nhỡ có ai nhìn thấy thì thật là mất hình tượng “thục nữ” của con bé quá.

Bóng Hoài Phong vừa khuất, Bảo An vội chạy tót vào nhà, leo lên giường và cởi bỏ lớp băng trắng cuốn quanh chân. Con bé ôm bụng cười ngặt nghẽo! Đặt cằm lên đầu con gấu bông, An thủ thỉ:

“Với kinh nghiệm của một người đàn ông, bố nói xem, bạn ý quan tâm tới con như vậy, có phải là bạn ý đã có tí thích rồi không? Khì khì, mà bố thấy con diễn giỏi chứ? Hay con thi vào Đại học Sân khấu Điện ảnh bố nhỉ?”

Bảo An thao thao bất tuyệt nói chuyện với “bố” một hồi, rồi lăn ra ngủ khì lúc nào không hay.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Nhật Giao

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
19/4/15
Bài viết
655
Gạo
10.000,0
Tên truyện: Yêu cậu học sinh cá biệt!
Tác giả: Còi
Tình trạng: đang viết
Giới hạn tuổi: không giới hạn
Giới thiệu truyện:
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện tình đơn phương của một cô tiểu thư gia giáo với một cậu học sinh cá biệt.
"Nếu một cô gái xinh đẹp vẫn chưa có bạn trai, thì chắc chắn danh sách anh trai của cô ấy rất dài.". Bảo An trong truyện là một cô gái như thế. Cô bé từ chối hết tất cả những lời tỏ tình của đám công tử nhà giàu, tình nguyện yêu đơn phương cậu học sinh ngỗ ngược Hoài Phong.
Bảo An đã sử dụng chiêu thức "mưa dầm thấm lâu" trong chiến dịch cưa cẩm Hoài Phong. Ngày ngày, cô bé lẽo đẽo đi theo cậu, hi vọng Hoài Phong sẽ "thấm".
Mục lục:
Chương 1.
Chương 2.
Chương 3.
Chương 4.
Góp ý cho em cái thể loại truyện trong mục giới thiệu: Tình cảm, Teen... :3
 

Doanh Chính

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
23/5/15
Bài viết
44
Gạo
0,0
Cảm ơn tác giả Còi, truyện teen đọc rất vui và lôi cuốn. Mình đã theo dõi chủ đề này! :)
 

Ktmb

Gà ngơ
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/2/14
Bài viết
2.766
Gạo
5.000,0
Mình có lời khuyên nhỏ cho bạn, cũng như các bạn tác giả khác như thế này:
Tên tác phẩm không nên dùng dấu câu, chỉ dùng khi quá cần thiết ví dụ như Anh sẽ yêu em mãi chứ? - Gào, vì đó là câu hỏi, cần có dấu hỏi.
 
Bên trên