Yêu cậu học sinh cá biệt - Cập nhật - Còi

pengoc97

Gà con
Nhóm Tác giả
Tham gia
12/4/15
Bài viết
29
Gạo
0,0
Nội dung truyện mới mẻ, lời dẫn truyện khá là mạch lạc, gần gũi. Hóng chương tiếp theo của tác giả :).
 

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Cám ơn bạn đã thích truyện! :3
Có gì bạn góp ý cho mình ở những chương sau nữa nha.
Nội dung truyện mới mẻ, lời dẫn truyện khá là mạch lạc, gần gũi. Hóng chương tiếp theo của tác giả :).
 

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Chương 11

“An, mang đĩa này ra bàn số 2.”

“Vâng…”

“Ra dọn cái bàn kia ngay, bẩn quá.”

“Dạ, em làm ngay đây ạ.”

“An ơi…”

“Có khách gọi đồ kìa An…”



Phù, làm bồi bàn thật không dễ như Bảo An vẫn tưởng. Suốt cả ngày bị quay như chong chóng, chân đi liên tục, tay làm không ngớt việc, đã vậy miệng lúc nào cũng phải căng hết cỡ để mà cười, mà chào với khách. Thật là mệt không tưởng!

Bây giờ là bảy giờ tối ngày chủ nhật, và hiện tại Bảo An đang ngồi trên ghế “ngấu nghiến” bộ phim Hàn lãng mạn trong phòng khách nhà ông bà nội, bên cạnh là đôi bạn trẻ Trúc Linh và Bảo Kỳ đang đút bánh cho nhau ăn, sến sẩm không kém bộ phim đang phát sóng. Bỗng dưng…

“An ơi…”

Trúc Linh gọi, và theo như thói quen nghề nghiệp, Bảo An ngoan ngoãn đáp:

“Dạ, quý khách cần gì ạ?”

Mất một phút đơ mặt, Bảo Kỳ và Trúc Linh ôm bụng ngã ngửa về đằng sau, ngoác miệng ra cười.

“Lấy cho em cốc nước quả trong tủ lạnh nhá.”

Bảo Kỳ tựa lưng vào thành ghế, chân vắt chữ ngũ, rất ra dáng khách sộp, cậu truyền lệnh.

Người yêu của khách sộp được thể, cũng hùa vào sai khiến Bảo An.

“Cả tao nữa. Sẵn tiện lấy hộ tao thêm ít cóc dầm bò khô.”

Bảo Kỳ vẫn chưa thoát được khỏi vai khách sộp, cậu rung đùi, đắc ý vênh mặt.

“Linh cần gì thì cứ nhờ chị An đi lấy hộ nhớ.”

Đoạn, cậu vô tư véo yêu má cô bạn gái, ngay trước cái bản mặt đang phừng phừng lên vì ngại và vì ức của Bảo An.

Trúc Linh yểu điệu gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng, đôi môi còn hơi chu lên tỏ vẻ đáng yêu.

“Thôi đủ rồi, dừng lại đi. Thấy gớm quá. Nổi hết cả da gà da vịt lên rồi này.”

Bảo An nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, hai tay ôm lấy thân mình khẽ xoa xoa.

“À quên mất, lại đụng trúng nỗi đau của kẻ bị đá nữa rồi. Linh xin lỗi An nha.”

Trúc Linh ra cái điều hối lỗi lắm, nói với chất giọng ăn năn. Bảo Kỳ ngồi bên cạnh, đầu gật gù nhất trí.

“Ờ ha, bọn em vô tâm quá. Chị bỏ quá cho ha.”

Lời xin lỗi vừa rời khỏi miệng, chàng và nàng lại ôm nhau cười khả ố. Bảo An chỉ hẩy nhẹ khóe môi, nói giọng không quan tâm.

“Thế gọi có gì không? Đang xem phim hay thì lại…”

Trúc Linh hí hí nốt mấy tiếng, xong lại giơ cái điện thoại ra trước mặt Bảo An, hỏi:

“Cửa hàng đang tuyển nhân viên nam hả?”

Thì ra Linh gọi giật giọng một cái, khiến cho An hoảng hồn là vì điều này ư? Trúc Linh thật là…

“Ô hay, định làm con dâu họ Lương mà cửa hàng của gia đình tuyển người cũng không biết là thế nào hả Linh?”

Những gì mà cô chị dâu tương lai nói cũng đúng, khiến cho Linh kia chỉ biết cố gân cổ lên mà lấp liếm rằng.

“Ờ thì… tại… tại vì cả ngày tao phải chăm sóc Kỳ, rồi làm việc nhà nữa này, thời gian đâu mà lên Facebook, nên không biết cũng là điều dễ hiểu mà.”

Gớm thật, chưa về làm dâu mà Linh đã cãi nhem nhẻm như thế này rồi, An sẽ phải liệu đường mà dạy dỗ lại thôi.

“Thôi không phải ngụy biện. Đăng cả tuần rồi mà chưa tìm được ai đủ tiêu chuẩn đây.”

“Người thừa kế tương lai” Bảo An nói giọng đăm chiêu lắm. Bảo Kỳ với tư cách là người cùng nhà, lên tiếng giúp đỡ.

“Hay là để ngày mai em lết ra đấy giúp nhá.”

Bảo An lừ mắt nhìn cậu em họ. Đang lúc nước sôi lửa bỏng mà cứ thích đùa. Thật là vô duyên quá thể!

“Thôi khỏi. Ra đấy vướng chân thêm.”

Để lấy lòng chị dâu, Trúc Linh cũng góp chút ý kiến nhỏ nhoi nhằm giải quyết vấn đề nan giải này.

“Vậy hỏi Phong xem, biết đâu ông ý nhận lời.”

Nghe đến tên Phong, Bảo An nghệt cả mặt ra, Bảo Kỳ thì vỗ đùi đôm đốp.

“Ừ đúng rồi, biết đâu lại ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’. Một công đôi việc còn gì.”

Bảo An trong lòng cũng thấy thích thú lắm, nhưng mà làm vậy thì quá là mất giá đi. Không thể được! Chưa kịp lên tiếng đanh thép phản đối thì Linh và Kỳ lại bắt đầu “nhập vai”.

“Chuẩn luôn. Chứ ngày nào mày cũng ủ rũ lẻ bóng thế này, bọn tao cũng buồn lắm.”

“Trước mặt chị, bọn em nào có dám thể hiện tình cảm cơ chứ.”

Vừa nói, chàng và nàng vừa có những hành động đậm chất ngôn tình, khiến cho ai kia chán nản đứng dậy, nói lời tạm biệt.

“Thôi, tôi đi để cho hai bạn trẻ được tự do vậy.”

Chào ông bà và cô chú một tiếng rõ to, Bảo An quyết định “xách mông lên và đi”.

*****​

Hôm nay Hoài Phong đến “An An Cake” thử việc. Theo như lời Lệ Băng giới thiệu thì quán đang cần một nhân viên nam, có ngoại hình ưa nhìn, không cần nộp hồ sơ, chỉ cần đến làm thử một buổi, đã vậy còn ưu tiên học sinh, sinh viên có ý định làm thêm dịp hè nữa chứ. Đắn đo hồi lâu, Hoài Phong quyết sẽ xin vào đây làm. Cậu biết đây là cửa hàng nhà Bảo An, và cậu cũng ngại phải chạm mặt An lắm, nhưng cái con số ba triệu một tháng thực quá quyến rũ cậu đi thôi. Vả lại, Bảo An tính tình lười biếng, chắc gì hè đã chịu ra quán phụ giúp. Suy nghĩ ấy làm cho Hoài Phong vững tâm đi thử việc.

Hôm nay Hoài Phong “điệu” lắm nha. Cậu dậy sớm, đứng trước gương ngắm ngắm, vuốt vuốt tới tận ba mươi phút lận. Vì là buổi thử việc, nên cậu muốn ăn mặc sáng sủa, bảnh bao một chút, nhưng khổ nỗi cả tủ quần áo của cậu toàn đồ tối màu, chỉ có duy nhất cái áo đồng phục là gam màu sáng. Đắn đo hồi lâu, cậu quyết định sẽ mặc nó để dễ lấy được thiện cảm, cũng phù hợp với tiêu chí chọn người của quán nữa. Oái oăm thay, cái áo đồng phục từ hôm nghỉ hè tới nay bị cậu vo viên nhét tuốt vào trong góc tủ, thành ra giờ nhăn nheo, rúm ró hệt miếng giẻ lau nhà. Hoài Phong lại lọ mọ lôi cái bàn là ra, là qua là lại, rất tỉ mỉ và cẩn thận. Xong xuôi, cậu mặc bộ đồng phục vào, soi mình trong gương, Hoài Phong nở nụ cười ưng ý.

Hoài Phong đã chuẩn bị áo quần chu đáo là thế, vậy mà đến nơi lại được bác Nhâm - quản lý nhân sự, cũng là mẹ Lệ Băng - phát cho bộ đồng phục kẻ ca rô nâu trắng, yêu cầu mặc trong suốt quá trình thử việc. Thật là muốn cười ra tiếng Mán quá đi!

Sáng nay đến thử việc cùng cậu, còn có một anh sinh viên nữa, tên là Nam. Cách thức thử việc cũng đơn giản thôi, cậu và anh Nam sẽ cùng nhau phục vụ và bưng bê đồ ăn cho khách, rồi xin ý kiến của khách hàng. Mọi thực khách sau khi được phục vụ, sẽ ghi tên người bồi bàn mà mình ưng ý vào một lá phiếu nhỏ, rồi bỏ vào cái hộp gỗ đặt ở cửa quán trước khi ra về. Đến cuối ngày, dựa vào số phiếu được bình chọn cũng như sự quan sát cá nhân, bác Nhâm sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.

Cái tin Hoài Phong hôm nay đi làm bồi bàn lan đi nhanh chóng. Có bao nhiêu học sinh đến quán để được cậu phục vụ. Có người đến để ủng hộ cậu, cũng có kẻ đến phá đám. Những người trước giờ ghét cậu thì “hành” cậu đủ kiểu. Họ bắt cậu phải lau ghế sáng bóng, rồi mới chịu đặt mông ngồi xuống. Đến lúc gọi đồ cũng gọi nhát gừng từng chút một, báo hại Hoài Phong cứ phải ra ra vào vào, quay qua quay lại như con thoi.Bình thường chắc có lẽ đã xảy ra “bạo lực học đường” giữa Hoài Phong và hội kia ngay rồi đấy, cơ mà vì số tiền còn nợ bà, cũng vì danh dự của cậu và mẹ, Hoài Phong cố nhịn nhục, “hầu hạ” họ tận tình. Hội kia cũng chỉ là muốn đến chọc tức cậu cho bõ ghét những hiềm khích trước kia thôi, thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, chúng nó lấy làm hả hê lắm. Trước khi ra khỏi quán, đứa nào cũng “tặng” cậu một phiếu bình chọn.

Cái anh Nam kia nom dáng vẻ thư sinh “trói gà không chặt” thế mà làm việc đâu ra đấy. Lại thêm cái vẻ đẹp trai trắng trẻo, cười đến là duyên, làm cho mấy em nữ sinh mê tít, bỏ cho anh ý bao nhiêu là phiếu. Hoài Phong trong lòng lo lắng vô bờ bến, chỉ sợ trượt.

Sau một ngày dài “chiến đấu”, Hoài Phong may mắn dẫn trước anh Nam một phiếu, cộng với sự ưng ý của bác Nhâm, cậu chễm chệ ngồi vào vị trí bồi bàn.

“Tốt lắm. Tiếp tục phát huy thêm. Làm ở đây thì chắc chắn là mệt đấy, nhưng cháu yên trí, vì lúc nào cũng có tiền thưởng cho những người chăm chỉ.”

Bác Nhâm vỗ vai cậu, nở nụ cười thân thiện động viên.

Hoài Phong sung sướng cười tươi roi rói, gật đầu cảm ơn liên hồi.

“Cháu cảm ơn bác. Cháu hứa sẽ cố gắng hết sức.”

Tâm hồn đang lơ lửng trên mây của Hoài Phong, lập tức bị cái giọng lanh lảnh kia kéo tuột xuống dưới đáy.

“Cháu không muốn cậu ấy làm việc ở trong quán đâu.”

Hoài Phong và bác quản lý tắt ngóm nụ cười, quay đầu lại phía kẻ phá đám. Bảo An đứng trước cửa, vẻ mặt xị xuống như hờn, như dỗi, miệng nhắc đi nhắc lại câu nói ban nãy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tus

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
29/5/15
Bài viết
124
Gạo
400,0

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Ờm, cám ơn mụ nha. :3
Chắc mai tôi mới sửa được, ốm sắp chết rồi. :(
rời

Câu này tôi không hiểu chữ "nha" có ý nghĩa gì. :D
Chương này nhiều thoại quá, mụ sửa bớt ít đi, thêm dẫn dắt vào, không thì đọc mệt lắm. Có vài chỗ tôi thấy hơi gượng gượng. :)
 

Ô ăn quan

Gà cận
Nhóm Tác giả
Tham gia
14/4/15
Bài viết
677
Gạo
400,0
Chết chưa? ^^
Hội thoại vẫn đậm chất kịch nhé.
Ví dụ:
"Cái bàn kia sao bày bừa thế này, mau ra dọn đi An".
-> Dọn bàn kia đi An.
-> Ra dọn cái bàn kia đi An.
-> Bàn kia bày bừa kinh thế, dọn đi An.
Bla bla...
 

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Em đang sửa lại chế ạ. :3
Chết chưa? ^^
Hội thoại vẫn đậm chất kịch nhé.
Ví dụ:
"Cái bàn kia sao bày bừa thế này, mau ra dọn đi An".
-> Dọn bàn kia đi An.
-> Ra dọn cái bàn kia đi An.
-> Bàn kia bày bừa kinh thế, dọn đi An.
Bla bla...
 

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Chương 12

Xem đi xem lại đoạn băng ghi cảnh Hoài Phong hôm nay thử việc, Bảo An vẫn không thể tin được là cậu ta có thể hăng say lao động, tận tâm phục vụ khách hàng như vậy. Lại còn số phiếu bình chọn nữa, sao cái anh đẹp trai kia có thể thua được chứ? Thật là khó tin!

“Cháu thấy đấy, Phong làm việc chăm chỉ như vậy, lại được lòng bao nhiêu thực khách. Vậy tại sao lại không được tuyển?”

Tất nhiên là cháu không muốn cậu ta làm ở đây rồi. Bác có biết cháu đã phải cố gắng lắm mới thôi nghĩ đến cậu ta được một chút không? Nếu giờ cậu ta trở thành bồi bàn của quán, chẳng phải là ngày nào cháu cũng sẽ gặp cậu ta sao. Như thế thì làm sao mà quên được? Không đồng ý, cháu nhất định không đồng ý.

“An, có nghe bác nói không đấy?”

Bảo An đang miên man suy nghĩ, bỗng giật bắn mình vì tiếng gọi của bác Nhâm.

“Dạ? Cháu thấy anh kia làm tốt hơn mà. Vậy bây giờ cháu bỏ phiếu cho anh ý, thì bác sẽ xem xét lại đúng không? Đúng không bác?”

Bảo An vừa nói vừa lay lay tay bác Nhâm, đôi mắt cố tỏ ra long lanh, đáng thương nhất có thể. Ở trong quán, An là người được bác Nhâm cưng nhất mà. Lần nào cũng thế, chỉ cần An năn nỉ là bác sẽ chiều theo ý An ngay. Nhưng mà lần này thì…

“Nhân viên trong quán không có quyền bỏ phiếu, An ạ.”

Thoáng chút hụt hẫng, Bảo An lại tiếp tục nài nỉ.

“Vậy để cháu nhờ Linh này, Kỳ này, anh Duy này, anh Minh này,… cả mấy đứa bạn cháu nữa, đến bỏ phiếu cho anh kia, nha bác.”

Bảo An càng lúc càng lay mạnh cánh tay người phụ nữ ngồi cạnh. Nhưng xem ra không mấy khả thi. Bác Nhâm giữ chặt cái bàn tay nghịch ngợm của Bảo An nãy giờ, nghiêm nghị nói.

“An, cháu đừng trẻ con như thế nữa. Nói rõ lý do bác nghe, tại sao lại từ chối nhận Phong?”

Bảo An xị mặt chán nản, rút đôi tay lại. Đôi mắt ủ rũ khẽ hướng về phía Hoài Phong. Cậu ấy vẫn ngồi nghiêm túc, gương mặt nhìn thẳng xuống mặt bàn như đang đợi chờ kết quả. Nhìn cậu ấy có vẻ lo lắng lắm, Bảo An có chút mủi lòng.

Sao bao nhiêu nơi cậu không đến, lại chọn nơi này để làm việc cơ chứ? Mà học sinh hư như cậu, nghỉ hè thì phải lêu lổng ngoài đường với đám bạn mới phải, sao lại muốn đi làm thêm? Chắc lại gây ra chuyện nên cần tiền đúng không? Cậu đánh nhau nên phải bồi thường à? Hay là trót phá hoại cái gì, rồi bị người ta bắt đền? Đúng rồi, nghĩ ra lý do để đuổi cậu ta rồi.

Bảo An đổi giọng, không mè nheo nữa, nói bằng chất giọng nghiêm trọng vô cùng cực.

“Bác ơi, bác có biết cậu ấy là học sinh cá biệt không ạ? Để cậu ấy làm việc ở đây, nhỡ ra hội bạn của cậu ấy đến, quậy phá thì làm sao khách hàng dám vào quán nữa ạ. Còn nữa nha bác, cái này mới quan trọng ạ. Cậu ta hư hỏng như thế, sểnh ra một cái cậu ta chôm đồ của quán…”

Hoài Phong nãy giờ ngồi yên quan sát thế sự, nhưng đến lúc này thì cậu không bình tĩnh được nữa, cậu thô lỗ ngắt ngang lời Bảo An.

“Này, lấy cái quyền gì mà xúc phạm, vu oan cho người khác như thế? Ta…”

Bị Hoài Phong quát nhưng Bảo An không mảy may sợ sệt, lại càng được đà tố tật xấu của cậu ấy với bác Nhâm.

“Đấy đấy, bác thấy không? Cậu ấy rất là hung hăng nhá, thế thì không thể phục vụ được khách hàng đâu ạ. Với lại hình như Phong còn định xưng ‘tao’ nữa bác ạ. Nghe không văn minh chút nào, như thế mà làm bồi bàn thì…”

Bảo An bỏ lửng câu nói, lắc lắc cái đầu ra điều không hài lòng lắm. Bác Nhâm ngồi cạnh có chút bối rối, chưa biết xứ trí ra sao.

Hoài Phong khựng người lại, có ý nghĩ khác chạy qua não bộ. Cậu đúng thật là… So với những lời mà bà nội sỉ nhục thì mấy câu châm chọc này của Bảo An có đáng gì. Cậu thà chịu nhịn nó, còn hơn là để bà nội bôi nhọ danh dự của mẹ cậu. Hoài Phong đành “ngậm bồ hòn làm ngọt”, nói ra cái câu mà mãi về sau này, mỗi lần nghĩ lại là một lần mặt cậu đỏ gay.

“Tớ mong cậu đừng nghĩ xấu về tớ như thế. Tớ không phải người như vậy.”

“Hở?!”

Bảo An há hốc mồm trước cách xưng hô vừa rồi của Hoài Phong. Đưa ngón tay trỏ lên ngoáy ngoáy lỗ tai, Bảo An nhỏ nhẹ đề nghị.

“Cậu vừa nói gì cơ? Tớ nghe không rõ.”

Hoài Phong nắm chặt hai bàn tay, cố gồng mình để kiềm chế cơn tức đang cuồn cuộn trong ngực, chỉ trực tuôn ra tức thì.

“Tớ nói là tớ không phải người xấu. Mày… à cậu hãy tin tớ.”

Nhìn bộ dạng Hoài Phong lúc này, Bảo An thấy thích thú ghê gớm. Đang hí hửng cười thầm trong bụng, thì bác Nhâm tuyên bố một câu khiến cơ mặt Bảo An đơ ra trông thấy.

“Với con mắt của một người từng trải, bác nhận thấy Phong thực sự rất có ý muốn đi làm kiếm thêm tiền. Đó là một việc làm đáng được khen ngợi chứ, đúng không An? Hơn nữa, quán đang rất cần người, cả tuần nay chưa tìm được ai thích hợp, mãi hôm nay mới có Phong là được việc nhất, bác thấy không có lý do nào để từ chối Phong cả.”

Bây giờ phải làm sao để bác Nhâm hiểu nỗi khổ tâm của Bảo An đây, nó thực sự không biết? Bảo An định chống chế thêm chút nữa, thì bà Thục ở tầng hai – nơi diễn ra những công việc liên quan đến giấy tờ - thong thả đi xuống.

“Có chuyện gì vậy? Hết giờ làm việc rồi mà chị vẫn ở lại ạ? Mà em nghe nói tuyển được nhân viên rồi phải không chị? An đến đợi mẹ đấy hả con?”

Bảo An te te chạy lại chỗ mẹ, chưa kịp mách lẻo thì bác Nhâm đã từ từ tiến tới, kể rõ đầu đuôi câu chuyện với bà Thục. Mẹ Bảo An nghe xong, bèn nói.

“Những việc về nhân sự chị cứ thẳng thắn quyết định, thấy ai được thì nhận vào. Còn cái con bé này, nó có biết gì đâu mà lên tiếng.”

Bảo An nghe xong không phục, vẫn cố gân cổ lên bảo vệ lý lẽ của mình.

“Ơ nhưng mẹ ơi, dù sao con cũng là người thừa kế tương lai mà. Con cũng có quyền và trách nhiệm tham gia đóng góp ý kiến chứ.”

Không để Bảo An léo nhéo thêm nữa, bà Thục liền kéo tay lôi cô con gái ra ngoài xe.

“Ồn ào quá, về thôi An.”

“Ơ kìa mẹ ơi, nhưng cậu ấy là học sinh cá biệt. Con có trách nhiệm mà…”

Khi cái tiếng lanh lảnh kia khuất dần sau cửa kính, cũng là lúc Hoài Phong thở phào nhẹ nhõm, còn bác Nhâm lại cười hiền từ.

“Yên tâm nhé. Từ mai nhớ làm việc chăm chỉ nhé.”

Hoài Phong khẽ gãi đầu, lắng nghe lời bác.

“Vâng cháu sẽ cố gắng. Cháu cám ơn bác nhiều.”

*****​

Đứng trước cửa hàng, Bảo An lưỡng lự mãi không dám bước chân vào. Bà Thục đi từ hầm gửi xe lên, thấy con gái cứ thập thò trước cửa, bèn nghiêm nghị nhắc nhở.

“Sao còn đứng đây? Đã đi muộn rồi còn không mau vào đi.”

Bảo An đi vào trong quán, thấy Hoài Phong đang hăng say lau dọn. Hoài Phong ngẩng đầu, cậu chào Bảo An rất đỗi thân thiện, thế mà cái con người kia chỉ hứ một tiếng rõ dài, rồi đi thẳng. Hoài Phong hơi không hài lòng về thái độ của Bảo An, nhưng cũng đành bỏ qua, lại chú tâm vào công việc.

Ngày đầu tiên làm việc chung, Bảo An một mực không chịu ra ngoài làm bồi bàn, cứ đứng trân trân trong bếp đòi mấy cô chú dạy làm bánh.

Ngày thứ hai làm việc chung, Bảo An nhất quyết đòi thay chỗ bác bảo vệ, nói rằng có nóng có nắng cũng cố được, chứ sống chết cũng không chịu vào trong quán phục vụ.

Ngày thứ ba làm việc chung, Bảo An khăng khăng cầm cái chìa khóa xe máy, muốn là đi giao hàng hộ anh Tuấn. Thà hứng bụi hứng khói cũng không thèm vào trong quán hưởng điều hòa mát lạnh làm bồi bàn.

Ngày thứ tư làm việc chung, Bảo An cứ khư khư ôm đống đĩa, đòi đứng ở đằng sau rửa đĩa thay chị Hương, có lỡ làm vỡ rồi đứt tay cũng được, nằng nặc không muốn ra ngoài kia.

Những ngày sau đó, ngày nào Bảo An cũng đòi thế chân một vị trí khác trong quán, chứ không chịu làm chung công việc với Hoài Phong.

Thấy Bảo An vất vả, khổ sở tránh mặt mình như vậy, Hoài Phong thấy hơi áy náy. Tối nay, sau khi tan ca, cậu hẹn Bảo An ra một góc khuất nói chuyện.

“Nói đi, tại sao mày cứ thế vậy?”

Ô hay, tự dưng nói như vậy Bảo An biết đằng nào mà trả lời.

“Cứ thế là cứ thế nào? Nói không đầu không đuôi, ai mà hiểu được.”

Nhìn Bảo An tay vắt ngang trước ngực, nói giọng khinh khỉnh, Hoài Phong chỉ muốn đạp cho một cái. May mà Bảo An là con gái, nên cậu mới tha cho.

“Tại sao cứ tránh mặt tao? Tao biết mấy hôm rồi mày cố tình bày trò để tránh mặt tao.”

Bảo An chẹp miệng, khó chịu trả lời.

“Cậu biết rồi còn hỏi.”

“Không biết.”

Cái giọng điệu thản nhiên của Hoài Phong khiến Bảo An nóng mặt lắm. Đã hại người ta ra nông nỗi như vậy mà bây giờ còn hồn nhiên chối tội, thật là quá quá đáng!

Được rồi, không biết thì Bảo An sẽ nói cho biết.

“Tớ đã đang quên được cậu một chút rồi nhá. Thế mà cậu bỗng dưng xin làm ở quán nhà tớ, làm hỏng hết cả cố gắng của tớ lúc trước. Tớ ghét cậu. Đã không nhận lời tớ thì làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tớ nữa. Ở thành phố này có bao nhiêu cửa hàng cần tuyển người, sao lại chọn quán nhà tớ. Nếu mà ngày nào cũng làm cùng nhau, kiểu gì cái bệnh ‘nghiện’ cậu của tớ cũng tái phát cho xem. Nên tớ mới phải cố tránh mặt cậu…”

Hoài Phong thật không ngờ mình có sức ảnh hưởng lớn đến thế. Càng không nghĩ mình lại là một loại virut gây nghiện cho Bảo An. Nghe đến đây, sao cậu thấy buồn cười chết đi được, chẳng bù cho Bảo An, cái mặt đang sưng lên phụng phịu, hai mắt đã rơm rớm ướt. Nhìn khá là tội nghiệp, Hoài Phong đành mở lòng một lần.

“Muốn làm bạn đặc biệt của tao không?"
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Thị Còi

Gà tích cực
Nhóm Tác giả
Tham gia
27/5/15
Bài viết
233
Gạo
0,0
Chương 13

“Bạn đặc biệt á? Nó là cái quái quỷ gì vậy? Cậu đang bố thí tình cảm cho tớ đấy hả? Tớ không thèm, không lấy, không đồng ý, không chấp nhận. Xớ!”


“Ôi cái con điên này…”

Gần ba giờ sáng rồi mà Hoài Phong không sao ngủ được, cứ nằm được một lúc lại đùng đùng ngồi bật dậy, đấm thùi thụi vào cái gối vốn đã nát bét. Thật, càng nghĩ càng không hiểu nổi, tại sao hồi tối cậu lại có thể nói ra cái câu mất mặt như thế cơ chứ? Cả Bảo An nữa, hét xơi xơi vào mặt cậu xong rồi câng cáo bỏ đi như vậy mà được à? Hoài Phong cảm thấy lòng tự trọng của mình bị bôi nhọ ghê gớm lắm. Đó giờ, đây là lần đầu tiên cậu mở mồm “xin kết bạn” với một đứa con gái, đã vậy lại còn bị từ chối thẳng thừng và quá đỗi phũ phàng. Thật là nhục nhã ê chề!

“Không muốn thì thôi.”

Tự lẩm bẩm nốt câu cuối, Hoài Phong quyết định nằm xuống ngủ, không nghĩ thêm nữa, đau đầu quá rồi. Đợi mấy tháng nữa kiếm đủ số tiền trả bà nội, cậu cũng nghỉ việc, hết phải chạm mặt.



Hoài Phong và Bảo An cũng có thần giao cách cảm lắm nha. Cậu trằn trọc mãi không ngủ được, thì nó cũng thao thức, tiếc ngẩn người đến không nhắm nổi mắt. Quả thực, khi cái lời “tỏ tình bạn” ấy được phát ra từ đôi môi hếch hếch trên gương mặt vênh vênh của Hoài Phong khiến Bảo An sôi máu vô cùng. An có cảm giác như Phong đang ban phát chút ít tình cảm của mình cho nó vậy. Giá mà lá gan của Bảo An to hơn một tí thì lúc đó nó đã đấm cho cậu ta mấy quả rồi!

Nhưng giờ nghĩ lại, An thấy tiếc hơn là giận. Cậu ấy chủ động như vậy, chắc hẳn trong lòng cũng phải có chút chút gì đó. Thà bây giờ gật đầu với cái chức danh “bạn đặc biệt”, rồi ngày nào cũng kề vai sát cánh bên nhau, biết đâu đến một lúc nào đó không cần “đốn” mà cậu ta cũng “gục” thì sao!

“Đúng là ngu, ngu, ngu quá…”

Bảo An không ngừng lấy tay gõ vào đầu mình. Gõ xong lại gục mặt xuống gối khóc ròng vì tiếc rẻ cơ hội quý giá ấy.

“Hay mai đến nhận lời nhỉ?”

Định bụng thế, nhưng ngay sau đó mặt Bảo An lại ỉu xìu như cái bánh đa nhúng nước vậy. Làm sao mà Hoài Phong có thể đồng ý khi chính Bảo An đã thẳng tay vứt bay cái lòng tốt của cậu hồi tối chứ? Lại còn mắng cậu té tát giữa đường giữa chợ xong rồi cắp mông đi thẳng như vậy nữa. Làm sao có thể đây?


*****​


“Úi giời, hôm nay quán mình mới rước được ở đâu hai con gấu trúc về làm phục vụ thế này?”

Vừa bước vào quán, anh Dũng – một nhân viên bồi bàn của quán – đã la toáng lên, khiến mọi thành viên trong quán đều phải tạm dừng hoạt động ăn sáng mà ngước lên nhìn chăm chú.

Thấy mọi người còn ngơ ngác, anh Dũng bèn nhảy tót đến cạnh Bảo An, lấy hai tay mình chỉ vào hai mắt cô nàng, giới thiệu:

“Đây là gấu trúc cái.”

Xong lại chạy vụt đến chỗ Hoài Phong, hành động y như ban nãy.

“Còn đây là gấu đực.”

Anh Dũng vừa xong nhiệm vụ giới thiệu, mọi người trong quán cũng bắt đầu nhao nhao bàn tán. Chị Mai vứt bay cái vỏ bánh vào xọt rác, nói đầy phấn khích.

“Hai đứa dạo này thân nhau quá nhờ? Lại còn make-up chung một kiểu nữa chứ, hô hô.”

Bảo An và Hoài Phong vẫn còn ngơ mặt chưa biết giải thích như thế nào, chị Ly đã vội vã hỏi dồn dập.

“Uầy, thế là sáng nay đứa nào đến nhà đứa nào đấy? Chứ thằng Phong trông thế kia thì biết gì mà mếch với chả cắp. Xong rồi cùng đèo nhau đến đây à? Bảo sao hôm nay An tự nhiên đến sớm, còn không đi cùng mẹ nữa. Này An, một thằng con trai tính cách kiểu như Phong mà dám vì bạn gái bôi chát mỹ phẩm lên mặt như vậy, là hơi bị hiếm đó nha.”

Nam chính, nữ chính còn chưa kịp cất lời thanh minh, thì anh Tuấn lại nhanh nhảu cướp lời.

“Vớ vẩn có khi đêm qua hai anh chị lại…”

Anh Tuấn bỏ lửng câu nói, đôi mắt từ từ híp lại trông đến là đểu cáng, mấy người khác nghe vậy ồ lên thích thú, chỉ khổ An với Phong mặt đỏ phừng phừng, trên đỉnh đầu khói trắng đã bắt đầu tỏa ra nghi ngút.

“Này! Anh đừng có suy nghĩ bậy bạ nhá. Em trừ lương đấy.”

Bị người thừa kế tương lai uy hiếp là thế nhưng mấy cô cậu nhân viên kia nào có sợ, lại càng được thể bàn tán rôm rả hơn.

“Ơ, anh chỉ tưởng là hôm qua hai đứa thức khuya học bài hoặc là xem phim hay chơi game gì đó nên sáng ra mắt mới thâm quầng thế kia. Đấy, anh chỉ định nói thế thôi, có gì bậy đâu. Cô ý, cô mới chính là người có cái đầu đen tối nhớ, hớ hớ.”

Trong quán này, Tuấn với Dũng đúng là rất tâm đầu ý hợp. Sau khi cái miệng dẹo quẹo của Tuấn làm xong nhiệm vụ giãi bày, Dũng cũng nhảy vào phụ họa ngay tức thì.

“Chuẩn rồi, không có người nói bậy chỉ có người nghĩ bậy thôi, An ạ. Mà thôi, yêu nhau thì cứ đàng hoàng công khai, sao mà phải ngại. Cứ ế dài như anh với ba ông bà kia mới đáng xấu hổ, đúng không?”

Bị số đông áp đảo, Bảo An chẳng cãi được vào đâu, chỉ biết dựa vào tí tẹo quyền chức mà trấn át lại.

“Thôi đi làm việc đi, mấy anh chị đến đây để buôn chuyện đấy ạ? Làm đi, tí nữa bác Nhâm đến, chết đấy. Với lại…”

Bảo An dừng lại lấy hơi, đánh ánh mắt sang phía Hoài Phong, tiếp tục nói.

“Em mà thèm cái ông kia á? Còn lâu.”

Hoài Phong cũng hất mặt lên tận trời xanh mà đáp trả rằng.

“Mày nghĩ tao thèm chắc? Không bao giờ.”

Mấy anh chị kia lại bắt đầu nhoi nhoi lên. Có lẽ một cuộc bàn tán xuyên lục địa sẽ diễn ra ngay lập tức nếu như bác Nhâm không đến kịp lúc.

“Nào nào, tám giờ đến nơi rồi. Không mau chuẩn bị dọn dẹp lại quán đi, còn ngồi đấy nữa. Nhanh cái tay, cái chân lên nào.”

Thế đấy, một ngày làm việc chung nữa lại bắt đầu. Nguyên buổi hôm nay và những ngày sau đó, cả An và Phong đều cố gắng tránh và không thèm nhìn mặt nhau. Điều này khiến cho những “con buôn” trong quán càng được dịp hành nghề.


*****​


Gần đây Bảo An lạ lắm, nét mệt mỏi lúc nào cũng tỏ rõ trên gương mặt. Bữa trưa nay, khi mọi người đang ngồi ăn cùng nhau, bất chợt An ôm miệng đứng vụt dậy, lao thẳng vào nhà vệ sinh và nôn sạch những gì có trong dạ dày ra ngoài. Ai nấy đều lo lắng khi thấy An thất thểu quay lại với gương mặt xanh mét. Chị Ly sốt sắng hỏi.

“Sao thế An?”

Bảo An chậm rãi ngồi xuống nghế, đón lấy cốc nước từ phía chị Mai, uống mấy ngụm liền, rồi khẽ lắc đầu đáp lại câu hỏi của chị Ly.

“Em không biết nữa. Từ tối qua đã vậy rồi. Ăn gì cũng nôn ra hết thôi.”

“A, hay là em…”

Bỗng nhiên anh Tuấn vỗ bàn cái uỳnh, la lớn lên như phát hiện điều gì đó. Thực ra anh lại định trêu An với Phong, nhưng nhận thấy mọi chuyện đang hết sức “căng” nên anh vội “lái” câu nói của mình sang một hướng khác.

“Em đã nói với mẹ chưa? Đi viện khám thử xem sao.”

Bảo An gật gù nghe lời khi thấy cái bụng cứ sôi lên òng ọc. Mọi người ai cũng lo lắng hỏi thăm, duy chỉ có Hoài Phong là vẫn ngồi yên quan sát, đôi mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào, hết sức khó hiểu.

Liền mấy ngày sau đó Bảo An nghỉ làm. Mấy anh chị trong quán hỏi bác Nhâm mới biết, Bảo An bị bệnh, phải nằm lại viện, bác còn nói mọi người không nên vào thăm vì An vẫn còn mệt lắm, đợi khi nào ra viện rồi đến nhà chơi với An sau cũng được.


*****​


“Thế là An nó bị sao hả em?”

“Bác sĩ nói vì bị căng thẳng trong thời gian dài, nên nó bị trào ngược dịch vị dạ dày chị ạ.”

“Rõ khổ!”

“Mà chị bảo đang nghỉ hè, có phải lo bài vở gì đâu mà căng thẳng cơ chứ. Ở nhà thì được chiều chuộng như thế, không phải động tay động chân vào việc gì, thế mà…”

“Có khi nó căng thẳng chuyện tình cảm em ạ. Ở cái tuổi này, chúng nó cũng bắt đầu biết để ý tới bạn bè khác giới rồi. Chắc là đang tương tư bạn nào thôi, không cần phải quá lo lắng đâu em.”

Đó là cuộc nói chuyện giữa bác Nhâm và mẹ Bảo An mà Hoài Phong hôm nay tình cờ nghe được. Không hiểu sao, cậu cứ có cảm giác Bảo An bị căng thẳng là vì mình. Có lẽ vì luôn phải tìm cách tránh mặt cậu, cũng như cố gồng mình tỏ ra bình thường trước mặt cậu nên An mới bị như vậy. Hoài Phong cảm thấy có lỗi.

Buổi hôm nay Phong xin nghỉ, cậu muốn đến viện gặp An để nói câu mà cậu đã đắn đo suốt cả đêm qua. Hỏi được bệnh viện nơi Bảo An nằm rồi, nhưng vấn đề với Hoài Phong bây giờ là làm sao để có thể gặp và nói chuyện riêng với nó đây? Đúng là “của quý” trong nhà có khác, người thăm bệnh cứ ra ra vào vào, tấp nập hơn cả đi hội. Hễ ông bà ngoại vừa về là ông bà nội lại đến, rồi cô dì, chú bác, anh chị em họ, ai cũng có mặt đầy đủ, khiến cho Phong kia không có cơ hội “tiếp cận con mồi”.

Hoài Phong ngồi đợi ê cả mông ngoài hành lang từ sáng đến quá trưa mới có dịp lôi được An ra ngoài nói chuyện. Ấy là cái lúc An thấy ngột ngạt quá, nhân cơ hội ông ngoại ra ngoài đi vệ sinh, nó định trốn xuống dưới sân bệnh viện đi lại một chút cho thoáng, ngờ đâu vừa ra khỏi cửa phòng lại thấy bóng dáng quen thuộc đang ngồi thẫn thờ gặm bánh mì trên hàng ghế dài.

“Đến thăm tớ à?”

Bảo An vỗ vai Hoài Phong bôm bốp, làm cho cậu giật mình đến rơi cả miếng trứng đang nhai trong mồm xuống đất, ngước lên đã thấy bệnh nhân đứng cười nhăn nhở trước mặt. Trông Bảo An chẳng có gì là ốm đau bệnh tật cả, Hoài Phong bèn lôi tuột nó xuống dưới sân.

Sau vài phút tâm sự ỉ ê, Bảo An tay khẽ xoa cằm, nói giọng kênh kiệu.

“À, thì ra là vẫn muốn tớ làm bạn đặc biệt của cậu chứ gì?”

Điệu bộ của An khiến cho Phong ngứa ngáy chân tay ghê gớm, nhưng nỗi áy náy trong lòng cứ dâng lên cuồn cuộn, khiến cậu phải cố “trói” tứ chi mình lại, điềm tĩnh trả lời.

“Ừ, là thế đấy. Đồng ý không?”

Đúng ý Bảo An quá rồi, cơ mà vẫn phải làm giá một tí tẹo nữa thì An mới gật đầu chấp thuận được.

“Hồi trước thẳng thừng đá tớ như thế, bây giờ nếu tớ đồng ý lời đề nghị của cậu một cách dễ dàng thì tớ cứ thấy mình bị thiệt thòi sao sao ý.”

Cứ tưởng Hoài Phong hôm nay sẽ xuống nước năn nỉ ghê lắm, ai ngờ cậu đứng phắt dậy, tay chỉ thẳng mặt “cô chủ” mà quát.

“Này nhá…”

Nghĩ rằng mình đang đi quá giới hạn, Bảo An mặt tái mét, lời xin lỗi đã được hình thành xong xuôi trong đầu, đang chuẩn bị được cất ra, thì Hoài Phong tiếp lời, vẫn bằng chất giọng ban nãy.

“Tao cầu xin mày làm bạn đặc biệt của tao đấy. Được chưa?”

Tình huống ngoài sức tưởng tượng này khiến cho Bảo An chỉ biết ngồi bất động, há hốc mồm, tròn mắt sửng sốt. Sau vài giây bị đóng băng, Bảo An đứng bật dậy, nhảy tưng tưng lên vì quá đỗi sung sướng.

“Được quá ý chứ. Tớ đồng ý.”

Đang hân hoan, phấn khởi là thế, Bảo An bỗng im bặt, mặt mũi lấm lép hẳn lại khi nhìn thấy từ phía xa xa hình ảnh ông ngoại dáo dác ngó quanh tìm nó. Bảo An đành vội giã từ “bạn đặc biệt” để nhanh chân chạy lại phía ông, chứ để ông biết nó “trốn viện theo trai” thì xong luôn.


Bây giờ thì Bảo An đang ngồi ngoan trong phòng bệnh nghe ông ngoại mắng. Dù thế, nhưng gương mặt vẫn nó tươi roi rói, chẳng nghe thấy tiếng ông đâu cả, chỉ thấy văng vẳng bên tai câu nói khi nãy của Hoài Phong thôi. Còn Hoài Phong, cậu vẫn đứng chết chân ở chỗ ấy với gương mặt không cảm xúc. Cuối cùng, thì cậu cũng đã nói ra được cái câu đáng muối mặt ấy.
 
Chỉnh sửa lần cuối:
Bên trên