Lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy là vào ngày nhận lớp năm học lớp 8. Tôi và cậu ấy học cùng một lớp, ngồi chung một tổ, cách nhau hai bàn. Người ta thường bảo tiếng sét ái tình là có thật nhưng đến giờ tôi mới tin. Như có một phép nhiệm màu, khiến tôi được gặp cậu ấy, để ý đến cậu ấy, khiến tôi hiểu được cảm giác rung động trước một người.
Cứ như vậy chúng tôi thành bạn cùng tổ, rồi thành bạn cùng bàn. Cái ngày tôi được xếp chỗ ngồi cùng cậu ấy, mấy ai hiểu được tôi vui sướng đến chừng nào. Nhưng cũng chỉ để trong lòng, không thể hiện ra ngoài. Vì tôi sợ người khác biết, tôi sợ cậu ấy không vui. Nói đúng hơn có lẽ là tôi sợ người khác bàn tán chuyện ấy. Tôi dùng chữ “bạn” thay cho chữ “thương” ở bên cậu mấy năm trời.
Tôi từng đọc một câu nói trên mạng rằng, yêu đơn phương là tình yêu đẹp nhất, bởi vì không sợ sẽ thất tình. Tôi cảm thấy câu nói này chẳng đúng chút nào, cảm giác đó đau lòng đến nỗi hụt hẫng, là cảm giác uất ức không nói nên lời, còn đáng sợ hơn cả thất tình. Thế là, khoảng thời gian cấp hai của tôi toàn là hình bóng cậu ấy. Năm lớp 9, chúng tôi không ngồi cùng nhau nữa, tôi thực sự buồn, nhưng cũng chỉ cố gắng nở nụ cười mà nói rằng “Thật may, cậu không ám tôi nữa rồi!”. Hai năm cấp hai đó, cái gì của cậu tôi cũng nằm lòng, ngay cả cô gái mà cậu đặt trọn yêu thương tôi cũng biết. Nhưng chưa một lần tôi mở miệng nói xấu cô ấy, đôi khi còn giúp cô ấy biện minh trước cậu. Có lẽ tôi chỉ mong rằng cậu được hạnh phúc, được bình yên. Cậu biết không, mỗi đêm tôi luôn nghĩ về cậu, luôn nhớ đến cậu, có hôm đến hơn nữa đêm tôi mới có thể chợp mắt. Cậu nói xem tôi có phải ngu ngốc không, nhưng điều nực cười hơn nữa là đôi khi chỉ vì vài câu hỏi thăm của cậu, hay cậu vô tình nhìn tôi, tôi cũng nghĩ rằng trong tim cậu cũng có góc nhỏ nào đó dành cho tôi. Nhưng sau này tôi mới phát hiện, thật sai lầm khi tôi ảo tưởng rằng mình có một vị trí trong tim người mình yêu không yêu mình. Nhiều lần tôi muốn mở miệng nói với cậu một câu rằng “tớ yêu cậu” nhưng mãi chẳng nói được, vì cậu lúc ấy là một người tuyệt vời trong mắt mọi người, còn tôi chẳng là gì cả, chỉ đơn giản tôi là một cô gái thầm thương cậu, tôi cảm thấy mình không xứng với cậu và tôi sợ sau khi nói ra chúng ta làm bạn bè cũng không thể
Cuộc sống luôn diễn ra những chuyện mấy ai ngờ, ngày cậu và người ấy chia tay, tâm trạng cậu kéo xuống dưới mức tồi tệ, trông cậu đau lòng tôi càng đau hơn. Tôi không hỏi thăm xem cậu thế nào, không phải bởi vì tôi không muốn hay tôi cảm thấy vui khi câu chia tay mà là vì tôi chẳng biết lấy tư cách gì để hỏi han, quan tâm cậu. Lúc đó tôi chỉ nói chuyện với một số người rồi vô tình như cô ý hỏi về chuyện của cậu, góp nhặt từng ít tôi cũng hiểu ra. Tôi thật sự muốn người đau khổ là tôi, tôi muốn đến bên xoa dịu nỗi đau, và lấp đầy khoảng trống trong tim cậu, nhưng sao tôi có thể đây, lúc ấy tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng, thật bất lực.
Rồi thời gian cũng xoa dịu và lấp đầy sự đau khổ của cậu. Tôi thầm nghĩ rằng, tôi có thể như cậu thì thật tốt biết mấy. Chỉ cần thời gian mọi thứ sẽ phai nhòa, nhưng tôi thì sao, lỗ hổng trong tim tôi sao cứ còn mãi, đợi cậu chữa lành lỗ hổng đó sao đợi hoài mà không thấy. Biết làm sao giờ, chỉ có cậu mới giúp tôi chữa lành, thế là lại tiếp tục tìm phương thuốc đó trong vô vọng, thế là lại tiếp tục đơn phương cậu, lại tiếp tục một tình yêu dang dở chỉ mình tôi.
Thời gian cứ như vậy, lặng lẽ vô tình mà trôi đi, nhưng chẳng thể mang đi thứ tình cảm tôi dành cho cậu ấy. Năm học cấp 2 kết thúc trong những giọt nước mắt của bao học trò, trong sự quyến luyến hay trong những nỗi niềm chưa nói ra của những kẻ đơn phương ai đó. Thời gian có lẽ là thứ vô tình nhất, lấy đi của chúng ta biết bao nhiêu thứ, đến cuối cùng cũng chỉ để lại những hồi ức khiến người ta nhung nhớ. Sang cấp 3, mỗi đứa đi một ngã, ai có thể chắc chắn rằng mình vẫn còn gặp lại nhau. Tôi cứ nghĩ rằng, trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ quên đi hình bóng của cậu. Trong khoảng thời gian nghỉ hè, tôi quen nhiều bạn mới, đi nhiều nơi, học được nhiều thứ mới lạ. Cứ thế hình bóng cậu cũng dần dần nhạt nhòa đi. Ba tháng hè đó, chẳng ai nhắc đến tên cậu, chẳng thấy hình ảnh của cậu, chẳng nghe giọng nói của cậu. Tôi cứ ngỡ cậu đã ra khỏi thế giới của tôi. Nhưng mấy ai có thể đoán trước mọi thứ xảy ra, cái ngày khai giảng đầu năm tại trường mới tôi lại thấy bóng lưng cậu, tôi có thể chắc chắn đó là cậu khi lần đầu nhìn thấy, vì những năm tháng ấy tôi chỉ có thể dõi theo bóng lưng cậu. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng giật mình, hóa ra tôi chưa từng quên cậu, hóa ra hình bóng cậu chưa một lần phai nhòa trong tôi,và hóa ra là tôi chỉ dùng thời gian làm một cái cớ để che đậy nỗi lòng mình.
Cứ như vậy chúng tôi thành bạn cùng tổ, rồi thành bạn cùng bàn. Cái ngày tôi được xếp chỗ ngồi cùng cậu ấy, mấy ai hiểu được tôi vui sướng đến chừng nào. Nhưng cũng chỉ để trong lòng, không thể hiện ra ngoài. Vì tôi sợ người khác biết, tôi sợ cậu ấy không vui. Nói đúng hơn có lẽ là tôi sợ người khác bàn tán chuyện ấy. Tôi dùng chữ “bạn” thay cho chữ “thương” ở bên cậu mấy năm trời.
Tôi từng đọc một câu nói trên mạng rằng, yêu đơn phương là tình yêu đẹp nhất, bởi vì không sợ sẽ thất tình. Tôi cảm thấy câu nói này chẳng đúng chút nào, cảm giác đó đau lòng đến nỗi hụt hẫng, là cảm giác uất ức không nói nên lời, còn đáng sợ hơn cả thất tình. Thế là, khoảng thời gian cấp hai của tôi toàn là hình bóng cậu ấy. Năm lớp 9, chúng tôi không ngồi cùng nhau nữa, tôi thực sự buồn, nhưng cũng chỉ cố gắng nở nụ cười mà nói rằng “Thật may, cậu không ám tôi nữa rồi!”. Hai năm cấp hai đó, cái gì của cậu tôi cũng nằm lòng, ngay cả cô gái mà cậu đặt trọn yêu thương tôi cũng biết. Nhưng chưa một lần tôi mở miệng nói xấu cô ấy, đôi khi còn giúp cô ấy biện minh trước cậu. Có lẽ tôi chỉ mong rằng cậu được hạnh phúc, được bình yên. Cậu biết không, mỗi đêm tôi luôn nghĩ về cậu, luôn nhớ đến cậu, có hôm đến hơn nữa đêm tôi mới có thể chợp mắt. Cậu nói xem tôi có phải ngu ngốc không, nhưng điều nực cười hơn nữa là đôi khi chỉ vì vài câu hỏi thăm của cậu, hay cậu vô tình nhìn tôi, tôi cũng nghĩ rằng trong tim cậu cũng có góc nhỏ nào đó dành cho tôi. Nhưng sau này tôi mới phát hiện, thật sai lầm khi tôi ảo tưởng rằng mình có một vị trí trong tim người mình yêu không yêu mình. Nhiều lần tôi muốn mở miệng nói với cậu một câu rằng “tớ yêu cậu” nhưng mãi chẳng nói được, vì cậu lúc ấy là một người tuyệt vời trong mắt mọi người, còn tôi chẳng là gì cả, chỉ đơn giản tôi là một cô gái thầm thương cậu, tôi cảm thấy mình không xứng với cậu và tôi sợ sau khi nói ra chúng ta làm bạn bè cũng không thể
Cuộc sống luôn diễn ra những chuyện mấy ai ngờ, ngày cậu và người ấy chia tay, tâm trạng cậu kéo xuống dưới mức tồi tệ, trông cậu đau lòng tôi càng đau hơn. Tôi không hỏi thăm xem cậu thế nào, không phải bởi vì tôi không muốn hay tôi cảm thấy vui khi câu chia tay mà là vì tôi chẳng biết lấy tư cách gì để hỏi han, quan tâm cậu. Lúc đó tôi chỉ nói chuyện với một số người rồi vô tình như cô ý hỏi về chuyện của cậu, góp nhặt từng ít tôi cũng hiểu ra. Tôi thật sự muốn người đau khổ là tôi, tôi muốn đến bên xoa dịu nỗi đau, và lấp đầy khoảng trống trong tim cậu, nhưng sao tôi có thể đây, lúc ấy tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng, thật bất lực.
Rồi thời gian cũng xoa dịu và lấp đầy sự đau khổ của cậu. Tôi thầm nghĩ rằng, tôi có thể như cậu thì thật tốt biết mấy. Chỉ cần thời gian mọi thứ sẽ phai nhòa, nhưng tôi thì sao, lỗ hổng trong tim tôi sao cứ còn mãi, đợi cậu chữa lành lỗ hổng đó sao đợi hoài mà không thấy. Biết làm sao giờ, chỉ có cậu mới giúp tôi chữa lành, thế là lại tiếp tục tìm phương thuốc đó trong vô vọng, thế là lại tiếp tục đơn phương cậu, lại tiếp tục một tình yêu dang dở chỉ mình tôi.
Thời gian cứ như vậy, lặng lẽ vô tình mà trôi đi, nhưng chẳng thể mang đi thứ tình cảm tôi dành cho cậu ấy. Năm học cấp 2 kết thúc trong những giọt nước mắt của bao học trò, trong sự quyến luyến hay trong những nỗi niềm chưa nói ra của những kẻ đơn phương ai đó. Thời gian có lẽ là thứ vô tình nhất, lấy đi của chúng ta biết bao nhiêu thứ, đến cuối cùng cũng chỉ để lại những hồi ức khiến người ta nhung nhớ. Sang cấp 3, mỗi đứa đi một ngã, ai có thể chắc chắn rằng mình vẫn còn gặp lại nhau. Tôi cứ nghĩ rằng, trong khoảng thời gian đó, tôi sẽ quên đi hình bóng của cậu. Trong khoảng thời gian nghỉ hè, tôi quen nhiều bạn mới, đi nhiều nơi, học được nhiều thứ mới lạ. Cứ thế hình bóng cậu cũng dần dần nhạt nhòa đi. Ba tháng hè đó, chẳng ai nhắc đến tên cậu, chẳng thấy hình ảnh của cậu, chẳng nghe giọng nói của cậu. Tôi cứ ngỡ cậu đã ra khỏi thế giới của tôi. Nhưng mấy ai có thể đoán trước mọi thứ xảy ra, cái ngày khai giảng đầu năm tại trường mới tôi lại thấy bóng lưng cậu, tôi có thể chắc chắn đó là cậu khi lần đầu nhìn thấy, vì những năm tháng ấy tôi chỉ có thể dõi theo bóng lưng cậu. Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng giật mình, hóa ra tôi chưa từng quên cậu, hóa ra hình bóng cậu chưa một lần phai nhòa trong tôi,và hóa ra là tôi chỉ dùng thời gian làm một cái cớ để che đậy nỗi lòng mình.
Chỉnh sửa lần cuối: