Khi nhận ra mình và Khiêm hoàn toàn không thuộc về nhau, Thanh đã tìm mọi lí do để an ủi, lừa dối bản thân. Rồi thì mọi thứ cũng đã qua. Thanh trở về với thành phố của u buồn và trống trải.
Thành phố giờ không có Khiêm, thành phố cũng không còn là nơi yên bình mà Thanh tìm kiếm. Trước đây những năm tháng cô còn tung tăng bay nhảy nơi xa, khi mà Khiêm chưa thuộc về một mẩu cũ kĩ của hoài niệm, mọi thứ vẫn luôn yên bình. Nhưng sau dạo đó, một ngày hè ráo hoảnh sau cơn mưa rào, khi Khiêm chạy đến bên Thanh chỉ để nói “Anh nhớ em”, cô đã tự nhủ hoặc là Khiêm - hoặc là không ai khác. Ngày ấy Khiêm say mê, ngày ấy Khiêm làm những điều ngốc nghếch, dại khờ, vậy mà khiến Thanh day dứt chẳng thể quên. Ở đó, là Thanh nghĩ về Khiêm. Là một người con gái đang yêu nghĩ đến hoa sữa nồng nàn, nghĩ đến hoa hướng dương màu nắng, nghĩ đến nụ cười Khiêm duộm vàng cả những hạt mưa.
Yêu anh, cô yêu một tình yêu như vậy, yêu những hôm họ ngồi cà phê, chỉ là im lặng bên nhau, chỉ là cho nhau khoảng yên bình giữa những xô bồ vội vã, để bất chợt những ngón tay họ chạm đến, đan vào, giữ chặt ấm áp.
Cô yêu cả những chiều mưa táp vào hai tâm hồn đi lẻ ấy, để cô có cái cớ ôm anh thật chặt. Khiêm dành tặng Thanh món quà sinh nhật là một tháng hè bên cô, bên thành phố u hoài, để rồi, với Thanh, nơi ấy chẳng bao giờ thiếu bóng dáng anh.
Sau này, có lúc cô lang thang trên những phố cũ để lục tìm kí ức về anh. Lục tìm một thời mà đôi bàn tay mà không thể níu giữ, họ có một thời say đắm, một tình yêu có yêu thương, giận hờn, cãi vã nhưng họ vẫn nhường nhịn được nhau. Cô không sai và anh cũng vậy, ai cũng có đam mê và ước vọng của riêng mình. Thanh đã nghĩ nếu như chuyện tình của cô giống như của nàng Juliet và chàng Romeo, có chăng cô đã không hối tiếc đến vậy. Cô và anh cũng có tình yêu, nhưng tình yêu của họ không đủ mạnh mẽ để vượt qua những khó khăn, để có một cái kết có hậu. Để rồi, có chăng, giữa họ đã từng là tình yêu. Để rồi chua chát gọi nhau là người yêu cũ. Duy chỉ, thiếu vắng anh, nơi cô ở như bớt đi thanh sắc, tình yêu trong Thanh cũng vẹm mòn.
Nhiều lần Rosa nghĩ về tình yêu giữa người con gái và người con trai ấy. Thứ tình yêu mà chỉ cần cả hai biết rằng đối phương đang ở rất gần mình, thì họ sẽ tìm ra nhau cho bằng được. Vậy mà họ từ bỏ nhau. Dù sao thì tình yêu là thứ phù phiếm, còn cuộc sống khiến người ta không thể mãi xa xỉ như vậy. Khoảng cách, thời gian, sự hờ hững và những lo âu khiến họ tuột tay nhau, rồi đi lạc lúc nào không biết.
Những ngày chứng kiến Thanh quên đi chính mình là ai, Rosa tự nhủ, rồi có ngày cô sẽ tìm đến Khiêm để ném cho anh cái nhìn khinh bỉ bởi sự hèn nhát của một gã đàn ông. Một kẻ yêu không dám yêu đến tận cùng, yêu không dám giữ lấy tình yêu, yêu mà tham lam kiếm tìm một bóng hình hoàn hảo để rồi nhận ra anh cũng chẳng thể quên người mà anh cho rằng không phải một nửa của mình.
- Đó là cái duyên. Cái duyên tự tạo. - Rosa lẩm nhẩm khi bước xuống phố. Cô tin là cuộc sống này có những sự trùng hợp ngẫu nhiên như Thanh và Khiêm gặp nhau. Nhưng tình yêu của họ đâu có giản đơn như vậy.
- Anh không nghĩ là tìm thấy em dễ dàng như vậy đấy. - Khôi nói, khi nhìn thấy Rosa - Càng không nghĩ em sẽ chủ động tìm đến anh. Làm thế nào để em có số điện thoại của anh vậy?
- Anh đã muốn tìm thấy em sao? - Cô hỏi thay vì trả lời câu hỏi của Khôi.
- Rất muốn. Em quá giống một người.
- Khiêm cũng nói vậy. Nhưng việc em giống người yêu cũ của Khiêm khiến bọn anh tò mò đến vậy à? Có vẻ như không chỉ anh và Khiêm hiếu kì thì phải?
- Đôi mắt của em… đừng vừa nói vừa lườm anh nữa. - Khôi nhìn vào đôi mắt xanh thẳm, lời nói rớt ra với chút vụng về - Mà sao em lại gọi cho anh, không phải em đã cố tình lờ đi sao? Mà bằng cách nào em có số của anh? - Khôi lặp lại câu hỏi thêm lần nữa.
Rosa lại lờ đi, cô không có nhu cầu trả lời câu hỏi đó. Khôi không hỏi thêm, sau hôm ấy là anh biết khi nào muốn, tự khắc Rosa sẽ trả lời. Rosa khiến Khôi nhớ lại những năm còn là sinh viên. Khôi với Khiêm hay đi cùng nhau, còn Thanh thì đi cùng Nhung. Khiêm luôn cố tình ngồi cách Thanh hai đến ba bàn, Khiêm luôn khen Thanh hiền dịu, còn Khôi lại thích vẻ tự tin của Nhung. Nhưng chỉ là thích sự tự tin chứ không phải là thích con người ấy, còn Khiêm - cậu ấy yêu Thanh. Mãi về sau này, khi Khiêm và Thanh trở thành một đôi, Khôi mới biết vì sao Khiêm lại dành tình cảm cho Thanh nhiều đến vậy. Và khi họ tốt nghiệp, Khôi mới thấy thực sự tiếc nuối.