Chương thứ nhất (phần thứ hai):
Tooru tỉnh dậy và lập tức nhận ra mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Một căn phòng kiểu Nhật rộng chừng tám chiếu, có một cửa thông ra một khu vườn nhỏ. Ráng chiều đã phủ lên mặt đất một lớp lụa màu đỏ tía. Đầu anh đau như búa bổ. Chàng thanh niên tự hỏi thực sự đã xảy ra chuyện gì. Lúc anh vẫn còn lơ mơ với cái ý thức chưa kịp hồi tỉnh thì cánh cửa giấy xịch mở và một người phụ nữ trẻ bước vào.
- Ồ, anh dậy rồi đấy à? Thấy anh mê man mãi tối cũng lo lắm mặc dù bác Takeuchi nói rằng anh chỉ bị choáng ngất mà thôi.
Người cô gái trẻ có khuôn mặt bầu bình, xinh xắn, cùng đôi má ửng hồng như hai trái đào. Tuổi nhác chừng mười tám, đôi mươi. Mái tóc dài được giữ lại bằng một chiếc kẹp lớn màu đen trông như một cánh bướm. Cô mặc một chiếc váy dài rộng thùng thình che đi cái bụng căng phình. Bên trong đó hẳn là một bào thai đang lớn lên từng ngày. Cô gái chậm rãi ngồi xuống, vươn cánh tay trắng như ngà về phía Tooru, rồi đặt bàn tay mát lạnh lên vầng trán rộng của anh.
- Cũng không sốt nhỉ?
- Xin hỏi, cô là ai và đây là đâu vậy? - Tooru lúng túng, hỏi.
- Tôi là Yamada Ayako. Anh đang ở nhà tôi, ở khu Minami-iriguchi. Tôi thấy anh ngất xỉu ở gần đền Tsukikage nên đưa anh về đây.
- Khu Minami-iriguchi? Đền Tsukikage? Tôi chưa bao giờ nghe đến những chỗ nào như thế ở Fukuoka. - Anh bất giác rùng mình.
- Fukuoka? - Cô bật cười, tiếng cười trong ngần như tiếng chuông. - Đây là thị trấn Omochi. Fukuoka thì cách đây hơn hai giờ đi xe buýt cơ.
- Omochi? Không thể nào! - Anh bắt đầu hoang mang, nói lớn. - Rõ ràng ban nãy tôi còn ở Fukuoka, sao bây giờ lại là Omochi cơ chứ?
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe sáng trong đầu anh.
- Hẳn là do chiếc đồng hồ đó? - Đoạn, anh quay sang nói với cô gái trẻ. - Yamada san, cô có thấy một chiếc đồng hồ nào ở chỗ tôi bị ngất không?
- Không, không có chiếc đồng hồ nào cả. Nhưng lúc tôi treo áo vest của anh lên thì có mấy thứ này rơi ra. Là chúng tự rơi ra chứ tôi hoàn toàn không lục lọi gì đâu nhé.
Vừa nói, cô vừa đặt ba tờ giấy xuống mặt chiếu. Tờ thứ nhất là vé tàu điện từ ga Tenjin đến ga Chayama. Tờ thứ hai là hóa đơn của Family Mart chỉ có đúng một cái bánh dưa lưới giá một trăm yên. Tờ giấy thư ba cũng là một cái hóa đơn, nhưng là từ “cửa hàng đồ cổ Kudou”. Tooru ngơ ngác không hiểu cô gái tên Ayako này muốn nói gì với mình. Với một nụ cười đầy thâm ý, Yamada Ayako từ tốn buông từng tiếng:
- Anh đây hẳn là một vị khách du lịch. Nhưng không chỉ là một khách du lịch thông thường. - Cô gái nhẹ nhàng chỉ vào dòng thứ ngày in trên tờ hóa đơn. - năm in trên cả ba tờ giấy này đều là 15/6/2015 (tức Heisei thứ 27), nhưng năm nay chỉ mới là năm 1991(tức Heisei thứ 3). Điều đó có nghĩa là (như những cuốn tiểu thuyết giả tưởng thường nói) anh là một kẻ du hành thời gian phải không?
- Cô đang đùa tôi phải không, Yamada san? Cái gì mà Heisei thứ 3,cái gì mà du hành thời gian? Thật vô nghĩa quá.
Tooru lớn tiếng nói. Tâm trí anh hiện tại đang vô cùng rối bời. Trái ngược với chàng thanh niên, cô gái đối diện anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình thản.
- Nếu anh không tin tôi có thể cho xem lịch, hay hỏi thăm những người sống quanh đây. Thậm chí, anh có thể gọi điện đến cho tổng đài để xác nhận lại. Chẳng lẽ cả nước Nhật này lại thông đồng với nhau để phỉnh gạt anh sao?
Không đợi cho anh kịp dứt cơn bàng hoàng, Ayako thận trọng đứng lên và đi đến chỗ tờ lịch treo tường, gỡ nó ra, rồi mang đến cho anh xem. Sau khi dành trọn cả năm phút hơn để quan sát tờ, Tooru đau đớn chấp nhận sự thật phũ phàng. Tờ lịch được thiết kế theo lối đơn giản hóa tới mức gây nhàm chán, thêm vào đó lại được tô vẽ bằng những gam màu ảm đạm. Khác hẳn với kiểu lịch sản xuất hiện nay, trang trí đầy những hình thù dễ thương với màu sắc sặc sỡ. Và điều quan trọng nhất chính là dòng chữ năm 1991 (Heisei thứ 3) in phông chữ lớn và đậm nét ở mép lịch. “Chẳng ai treo một tấm lịch của hai mươi tư năm trước trong nhà cả. Mà cô ấy cũng chẳng có thời gian lừa gạt một kẻ hoàn toàn xa lạ như mình. Chiếc đồng hồ đó. Rõ ràng chiếc đồng hồ đó có vấn đề” Anh nhủ thầm.
- Sao nào? Anh đã tin tôi chưa?
Tooru im lặng không đáp.
- Mà này, chiếc đồng hồ mà anh đã nói đến có phải là thứ đã giúp anh đến đây đúng không? Như kiểu một loại cơ chế gì đó? - Cô gái trẻ kề sát mặt mình vào mặt Tooru khiến anh vội vàng giật lùi về phía sau.
- Tôi cũng không biết rõ. Tôi chỉ đoán thế thôi. Nhưng cô muốn hỏi để làm gì?
- Này, chúng ta hãy lập một thỏa thuận nhé. Tôi sẽ giúp anh tìm cái đồng hồ đó để anh có thể quay ngược về quá khứ nhưng bù lại, anh phải giúp tôi một chuyện.
Chẳng đợi anh nhận lời, Yamada Ayako đã nhanh nhẩu nói luôn:
- Tôi muốn anh khi trở về được tương lai, hãy đưa tôi theo cùng!
Khi lắng nghe những ngôn từ vô cùng điên rồ ấy tuôn trào khỏi miệng cô gái trẻ, Tooru cũng đồng thời nhận ra đôi mắt cô nàng bất giác sáng long lanh như mắt mèo rừng. Tia nhìn ẩn chứa tham vọng ngông cuồng của Ayako khiến chàng nhân viên mẫn cáng có cảm tưởng như mình đang bị nhốt trong một căn phòng đông lạnh và biết chắc chắn rằng ngày được giải thoát sẽ chẳng bao giờ tới.
- Aya chan, Hiroshi nó dậy rồi hả con?
Tooru nghe loáng thoáng từ đằng xa nột giọng phụ nữ lớn tuổi lạ lẫm. Hướng đôi mắt về phía thứ âm thanh xa lạ với thính giác của mình, anh bắt gặp ngay một cụ già với mái tóc cắt ngắn bạc trắng, mình vận bộ kimono màu vàng sẫm điểm xuyết những bông bìm bịp tím. Sự có mặt đột ngột của bà cụ không hề làm cho Yamada Ayako bất ngờ. Cô gái trẻ điềm đạm quay người lại. Những tia tham vọng sáng rực ban nãy trong đôi mắt cô đã biến mất hoàn toàn. Như thể nó chỉ đơn thuần tồn tại trong giấc mơ giữa ban ngày của chàng thanh niên mà thôi. Bằng một chất giọng trong ngần tựa hồ tiếng chiếc thìa bạc gõ trúng một chiếc ly thủy tinh, với nụ cười tươi rói như hoa hướng dương, cô thưa chuyện với bà cụ:
- Anh ấy đã dậy rồi ạ, nhưng có vẻ vẫn còn mệt lắm. Con định cho anh ấy nghỉ thêm chút nữa rồi mới gọi mẹ ra.
- Có phải nó đói bụng không? Chắc nó vẫn chưa ăn gì đây mà. Tôi nghiệp
- Có thể lắm ạ. - Đoạn, cô quay sang phía Tooru. - Hiroshi à, anh đã đói chưa?
Cô gái trẻ nhìn xoáy vào anh khiến sống lưng anh lạnh băng. Ánh mắt cô như muốn nói rằng: “Đừng hỏi gì cả và hãy nói vâng đi”.
- Vâng, cũng có chút chút. - Tooru nói lí nhí trong miệng.
- Vậy thì chúng ta ăn thôi. Aya chan, con mau dọn cơm lên đi. - Bà cụ hối cô gái trẻ, và cô nàng cất tiếng dạ vâng ngọt xớt.
Yamada Ayako cùng cái bụng bầu của cô ì ạch đi trước, còn cụ già thì khoác tay Tooru líu ríu bước chân theo sau. Cả ba cùng đi qua một đoạn hành lang mờ tối. Đôi mắt của anh nhân viên văn phòng bị thu hút bởi ánh sáng hắt ra từ một căn phòng để hé cửa nằm đối diện cầu thang. Qua khẽ hở nhỏ kết hợp với độ chếch của một tấm gương treo tường, anh phát hiện ra bên trong đó có một cái kệ chứa khá nhiều sách. Tooru không phải là kẻ thích đọc sách nhưng anh quan tâm tới chúng bởi anh đã từng phải lòng một con mọt sách chính hiệu. Vì thế, trong bất kỳ chuyến du lịch hay công tác nào, anh cũng đều phải ghé qua tiệm sách, dẫu cho thời gian có eo hẹp đến đâu đi nữa. Thậm chí, có những lần đi làm việc với đối tác ở Nauy hay Hàn Quốc, khi mà vây quanh anh chỉ toàn là những cuốn sách viết bằng thứ ngôn ngữ bản địa, Tooru vẫn thản nhiên chọn lấy một cuốn trên tầng cao nhất của giá sách, thận trọng lật từng trang, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ in ngay ngắn, đẹp đẽ, hít hà mùi mực in vẫn còn vương vấn. Những lúc như thế, anh lại được dịp thỏa sức mơ tưởng rằng cuốn sách mà anh đang cầm trên tay viết về cuộc hành trình kiếm tìm hạnh phúc của riêng anh và người bạn đồng hành mà số mệnh đã an bài cho anh.
Tooru và hai người phụ nữ cùng bước vào trong căn bếp ở phía cuối hành lang. Anh có thể ngửi thấy mùi thịt bò hầm trong không khí. Ayako bảo anh đỡ bà cụ ngồi xuống bàn trước còn cô sẽ mang đồ ăn ra sau. Rõ ràng việc để một cô gái đang bụng mang dạ chửa phải làm tất cả mọi chuyện một mình là không thể chấp nhận được nên anh khăng khăng xin được giúp đỡ. Tuy vậy, cô gái nhất quyết bắt buộc anh phải ngồi tiếp chuyện bà cụ. Thế là chàng trai trẻ tuổi đành ngồi xếp chân, xoay xoay cốc trà lúa mạch mát lạnh trong tay, và cố gắng động não để trả lời những câu hỏi của một người anh không hề quen biết.
- Hiroshi, con đã ở đâu suốt thời gian này vậy? - Bà cụ hiền từ hỏi.
- Cháu...cháu ở Fukuoka ạ? - Tooru trả lời.
- Con đã làm gì ở đó vậy?
- Cháu làm việc ở một công ty chuyên sản xuất thiết bị điện tử ạ.
- Vậy tức là con đã kiếm được việc làm rồi à? Mẹ mừng lắm. Nhưng con làm việc ở nơi xa xôi như thế thì khó về thăm mẹ được nhỉ?
Tới đây, Tooru chợt nín thinh, rồi vô thức rụt cổ lại như một con rùa biển. Câu hỏi thì ngày càng hóc búa còn những điều anh hiểu về cái chuyện kỳ quặc đang xảy đến với anh chỉ là một con số không tròn trĩnh. Bà cụ nhìn anh. Biểu cảm trên gương mặt bà là sự kết hợp của buồn thương và ân hận.
- Mẹ biết con vẫn còn giận mẹ về chuyện đó nên mới khách sáo với mẹ như thế này.
Tooru bất chợt cảm thấy có lỗi mặc dù anh chẳng làm gì sai. Anh lén liếc mắt về phía Ayako để cấu cứu, nhưng cô nàng ấy chỉ trao lại anh một ánh mắt đầy thương hại, không hơn.
Mười phút sau thì Ayako đã dọn đủ thức ăn cho cả ba người. Mỗi người có một chén cơm trắng, một bát canh miso, một miếng cá thu nướng và một bát salat nhỏ. Riêng tô thịt hầm lớn thì được đặt giữa bàn để mọi người cùng ăn. Tuyệt nhiên chẳng ai nói với ai câu nào trong suốt bữa ăn. Bà cụ thì cứ hết gắp thịt rồi đến rau củ cho Tooru khiến anh cảm thấy ái ngại vô cùng. Cô gái trẻ Ayako thì từ đầu đến cuối chỉ tập trung vào chén cơm của mình. Sau khi ăn được chừng nửa bát thì bà cụ buông đũa, nói:
- Mẹ no rồi.
- Mẹ ăn thêm đi chứ. Mẹ chưa ăn hết được chén cơm cơ mà. - Ayako vội đặt chén cơm xuống, sốt sắng lên tiếng.
Nghĩ rằng bà cụ vì thái độ lãnh đạm của mình mà thất vọng đến độ nuốt không trôi cơm, Tooru liền nói chêm vào:
- Bác nên ăn thêm đi ạ. Ăn ít như thế không tốt cho sức khỏe đâu ạ.
Câu nói của Tooru khiến bà cụ trông phấn chấn hẳn. Bà mỉm cười, rồi cầm đũa lên ăn tiếp. Tooru cũng vượt qua sự ngại ngùng của bản thân để gắp thức ăn cho bà. Không khí của bữa ăn nhờ thế mà trở nên đỡ ngột ngạt hơn hẳn.
Bữa ăn vừa kết thúc thì bà cụ than mệt nên Yamada Ayako đưa bà lên tầng trên nghỉ ngơi. Vừa thấy hai người khuất dạng ở đầu cầu thang, nhanh như cắt, Tooru chạy ngay vào cái toalet gần đó và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Lâu lắm rồi anh mới ăn lại cơm và canh miso, mà lại còn ăn hết nguyên một chén đầy ụ. Cảm giác khi nuốt cơm canh xuống thật là kinh khủng. Cơm thì có vị như keo đông đặc, còn việc húp canh thì chẳng khác gì đổ nước biển vào họng. Cảm giác của anh với những món khác còn tồi tệ hơn. Tuy nhiên, vấn đề hoàn toàn không nằm ở người chế biến, tức Ayako san, hay chỗ thức ăn đó, mà hoàn toàn là do anh. Suốt một năm nay, cơ thể anh chỉ tiếp nhận mì ăn liền và bánh mì ở konbini. Những loại thức ăn khác chỉ khiến dạ dày anh nhộn nhạo như thể hàng nghìn con sâu lớn đang đồng loạt quẫy cựa. Chính vì vậy, anh buộc lòng phải tống hết tất cả ra trước khi phát điên lên.
Sau khi giật nước và lau miệng bằng cổ tay áo sơ mi, Tooru bước ra ngoài và lờn vờn dưới chân cầu thang đợi Ayako. Cô nàng là người duy nhất có thể giúp anh hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Kim đồng hồ vừa chỉ bảy giờ ba mươi thì Ayako chậm rãi đi xuống. Cô nhờ anh phụ dọn dẹp chén đĩa trên bàn. Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống. Gió thổi một cành cây đập vào khung cửa sổ trước mặt Tooru và cô gái trẻ. Bóng một con mèo hoang phóng vụt qua. Hẳn là cậu chàng (hoặc cô nàng) đó đã trễ một bữa tụ tập nào đó cùng chúng bạn. “Không biết lũ mèo hoang sẽ làm gì trong những bữa tiệc đó nhỉ?” Tooru nghĩ thầm “Liệu chúng có hát vang những ca khúc về tình yêu và cuộc sống hay nhảy múa những vũ điệu mê hồn dưới ánh trăng như trong vở nhạc kịch “Cats” không nhỉ? Ước gì mình có thể biến thành mèo và đi dự thử một bữa tiệc của chúng? Hẳn phải thú vị hơn mấy buổi nhậu nhẹt với đi hát karaoke nhạt nhẽo với đám đồng nghiệp rồi. ”
- Anh đưa tôi cái đĩa đó đi.
Giọng nói trong trẻo của Yamada Ayako làm tâm trí anh rời khỏi bữa tiệc ánh trăng rộn rã của loài mèo để quay về với thực tại trong căn bếp màu thiên thanh. Anh đã nhận phần việc rửa bát và cô gái trẻ chỉ cần lau khô chúng. Cứ mỗi lần nhìn cô, cái vẻ nhọc nhằn, khổ cực hiện lên trên mọi đường nét của cái cơ thể nhỏ nhắn ấy lại khiến Tooru động lòng trắc ẩn. Anh tự hỏi rằng cha của đứa trẻ trong bụng cô đang ở phương trời nào, để mặc cô vợ bầu bì một mình chăm sóc người mẹ già.
- Tôi xin lỗi. - Tooru nhanh tay đưa ngay chiếc đĩa hình đóa hoa anh đào cho cô gái.
- Bây giờ anh có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi, đừng ngại.
- Cha đứa trẻ đang ở đâu vậy?
Tooru hốt hoảng. Trong vô thức, câu hỏi ấy đã bật ra khỏi miệng anh. Yamada Ayako trợn tròn mắt ngó anh đăm đăm như thể đang quan sát một sinh vật từ hành tinh khác lỡ lầm đi lạc xuống trái đất vậy.
- Tôi xin lỗi. Tôi không có ý gì đâu. Tôi cứ nghĩ cô là con dâu của bà cụ.
Tooru lúng túng. Mặt anh đỏ bằng như trái cà chua chín. Cô gái trẻ thở dài đánh thượt một cái rồi cất tiếng:
- Nếu tôi thực sự là con dâu của nhà Inoue này thì quá tốt rồi. Tuy nhiên, tôi thực ra chỉ như con chó hoang người bị ném ra đường rồi may mắn được bà cụ đưa về nuôi thôi.
Bầu không khí xung quanh hai con người trẻ tuổi bất chợt lắng lại như những giọt café chảy qua lớp màng lọc. Nhành cây bên ngoài vẫn không ngừng quất vào tấm kính cửa sổ. Bỗng nhiên, tiếng còi hụ của xe cảnh sát xé toang không gian yên tinh ấy. Tooru bị tiếng còi làm giật nảy mình, khẽ kêu lên the thé. Phản ứng có đôi phần quá khích của anh khiến Ayako phì cười:
- Chỉ là xe cảnh sát đi qua nhắc nhở người dân cẩn thận cửa nẻo thôi mà.
- Tôi biết. - Anh nói - Chỉ tại tôi hơi nhạy cảm với tiếng còi xe cảnh sát.
Sau đó, Tooru tiếp tục cắm cúi rửa đống bát đĩa trong bồn, còn Ayako thì thong thả lau khô những chiếc ly thủy tinh dùng để uống trà lúa mạch. Được chừng mười phút thì chàng thanh niên mạnh dạn quay sang hỏi chuyện cô gái trẻ:
- Người tên Hiroshi đó là ai vậy? Tôi trông giống anh ta lắm sao?
- Có lẽ. - Ayako nhún vai. - Mà có gì thì sau khi anh tắm xong, tôi sẽ kể rõ hơn cho.