Hàng Không Bán - Chương 03 - Phần 1

Chương 3

Muốn có tiền ăn
cơm, tiền thuê nhà thì phải mau chóng chạy cho kịp tiến độ bản thảo. Lâm Hàn
đóng cửa phòng lại chuyên tâm vẽ suốt một buổi chiều. Nếu dùng trợ lý thì quá
xa xỉ, nhưng một mình nỗ lực thì thực rất vất vả.

Đang lúc miệt mài vẽ
cậu lại nhớ đến những gì Diệp Tu Thác từng nói, rằng trang phục và phụ kiện các
nhân vật của cậu thiếu vẻ thời trang. Cách ăn mặc của Diệp Tu Thác quả thực rất
nổi bật, nếu có thời gian, cậu muốn mời hắn đến xin chút ý kiến, dù sao thì
cũng đã bao cả tháng rồi mà.

Cậu bèn gọi điện,
cúp máy xong chưa được bao lâu đã nghe thấy chuông cửa vang lên. Diệp Tu Thác đến
rất nhanh, dáng vẻ gấp gáp vội vã, chỉ mặc đơn giản đồ Âu rộng rãi, lúc bước
vào lại gây cảm giác toàn bộ căn nhà sáng bừng lên.

Diệp Tu Thác là người
tính tình nhã nhặn, nhưng khi làm việc lại cực kỳ dứt khoát. Hắn uống trà xong,
nhìn bản vẽ, đăm chiêu nghĩ một lúc liền có thể phác thảo qua mấy bức trang phục
và phụ kiện cho Lâm Hàn xem. Trong bụng tên này cứ như toàn là bản phác thảo,
có lấy ra dùng cũng không bao giờ hết, lúc nào cũng đầy ắp. Hắn nhanh chóng vẽ
gần như hoàn chỉnh một loạt các loại trang phục và đồ trang sức đi kèm.

Quả thực là quá sức
mong đợi của Lâm Hàn. Cậu một mặt nghĩ đợi đến khi nào nhận được nhuận bút sẽ
trả thêm tiền tăng ca cho hắn, một mặt niềm nở ân cần rót trà bưng bánh.

Diệp Tu Thác chẳng
hề có chút hứng thú nào với mấy thứ đồ ngọt kia, chỉ kéo Lâm Hàn lại, để cậu ngồi
lên đùi mình, vừa cười hớn hở vừa hôn vào tai cậu:

- Hôm nay anh có muốn
chuyện đó không?

Đương nhiên Lâm Hàn
biết chuyện đó là chuyện gì, vội vàng lắc đầu từ chối. Cậu còn phải giữ sức mà
làm việc nữa chứ.

- Anh thật sự không
muốn sao?

- Tôi còn phải làm
việc, sẽ không đủ thời gian mất.

- Tôi sẽ làm nhanh
thôi.

- Bịp bợm.

Diệp Tu Thác cười
cười hôn lên môi cậu.

- Cho dù có tốn một
chút thời gian thì cũng đáng mà, tôi sẽ làm cho anh thoải mái vô cùng, bảo đảm
anh sẽ không hối hận. Có muốn thử xem thế nào không?

Lâm Hàn nghĩ đi
nghĩ lại. Mặc dù đã bị hắn hôn đến độ cả người nóng bừng lên, nhưng liếc về đống
bản vẽ chưa hoàn thành kia, thấy hạn nộp bản thảo lù lù ngay trước mặt, áp lực
thực sự rất lớn, cuối cùng cậu vẫn lắc đầu từ chối.

Nhưng Diệp Tu Thác
không chịu bỏ qua, mạnh mẽ cuốn lấy môi Lâm Hàn thực hiện một nụ hôn nồng nàn,
đồng thời loại bỏ vật ràng buộc bên dưới cậu, tay kia thì cuốn áo cậu lên thật
cao, động tác lưu loát nhịp nhàng mê hoặc vỗ về người kia

Cuộc đấu tranh tư
tưởng "làm việc hay làm tình" của Lâm Hàn thoáng chốc vỡ vụn. Người
như Diệp Tu Thác, tuy bề ngoài là ép buộc, song lại dịu dàng đến mức khiến người
ta chao đảo, dẫu thế nào cũng không thể khiến cậu thấy khó chịu.

Diệp Tu Thác ôm
chàng trai đang vùng vẫy muốn thoát ra vào lòng, dùng mọi cách để dụ dỗ một cái
hôn sâu từ cậu. Sau khi âu yếm, chuẩn bị cho cơ thể cậu dần thả lỏng, hắn mới bắt
đầu tấn công, không màng đến chút chống cự yếu ớt tỏ ý không bằng lòng của Lâm
Hàn.

Cơ thể đang run rẩy
của Lâm Hàn liên tiếp bị khuấy động. Dưới kích thích của Diệp Tu Thác, người cậu
không còn cứng ngắc nữa mà chuyển sang trạng thái chấp nhận, để mặc hắn hành động.

Cuối cùng cả hai ôm
chặt lấy đối phương, có chút điên cuồng. Cái điên cuồng của bản năng không bị bất
kỳ suy nghĩ nào khác trộn lẫn vào. Lâm Hàn cảm thấy sức nóng bên trong dâng lên
như đang thiêu đốt cậu. Thứ nhiệt độ tựa hồ phát sốt đó lan tỏa khắp nơi như muốn
hóa cậu thành tro.

Lúc ấy Lâm Hàn mới
biết những chuyện thế này càng vội vã và dữ dội càng khiến khoái cảm được khơi
lên mãnh liệt. Mà Diệp Tu Thác vẫn ôm chặt lấy Lâm Hàn, sau một lúc lâu mới hổn
hển chầm chậm buông ra.

Lần đầu tiên làm
chuyện ấy trong phòng mình, Lâm Hàn cảm giác hơi kỳ lạ, cơ thể có phần vừa nóng
vừa tê giống như khi được Diệp Tu Thác hôn môi. Bản thân cậu cũng không ngờ sẽ
làm tình trên ghế vẽ. Lạ nhất là cậu lại không hề có cảm giác tội lỗi mà chỉ
coi đó giống như đời sống tình dục giữa hai người đang yêu. Diệp Tu Thác vừa ôm
vừa hôn cậu. Hai cơ thể chạm vào nhau lần nữa khiến Lâm Hàn có chút xấu hổ, vội
vàng lau sạch thân thể, sau đó nhanh nhanh chóng chóng mặc quần áo vào.

Hai người chỉnh lại
quần áo xong xuôi, Diệp Tu Thác lại nắm lấy cằm của Lâm Hàn, hôn từng chút một.
Cảm giác tê dại khi đụng chạm khiến người ta ấm áp vô cùng. Lâm Hàn bất giác thấy
tâm trạng tốt lên nhiều, toàn thân sau khi “vận động” dễ chịu thư thái. Được Diệp
Tu Thác ôm vào lòng, cậu nhắm mắt lại thở đều nghỉ ngơi một chút, đột nhiên cảm
thấy có thể đuổi kịp tiến độ đống bản vẽ đang đi vào ngõ cụt ấy rồi.

Không ngờ làm chuyện
ấy cũng có tác dụng giảm áp lực. Lâm Hàn bèn băn khoăn không biết về sau có nên
chọn cách giảm căng thẳng này mỗi khi không vẽ ra nổi cái gì hay không. Đang
tính toán, đột nhiên cậu nghĩ đến một vấn đề đáng lo lắng khác.

- Á, thế lần này
cũng tính trong phí bao tháng chứ, không lấy thêm tiền đúng không?

Diệp Tu Thác nhìn cậu
cười cười:

- Đương nhiên rồi.

Khi Lâm Hàn đang
vui mừng hớn hở thầm cho rằng mình được lợi, Diệp Tu Thác đã sán lại gần hôn cậu.
Cậu cũng vui vẻ hé miệng ra phối hợp với hắn. Đang lúc ngây ngất thì từ phòng
khách bỗng vọng đến âm thanh ai đó đá mạnh vào đồ dùng trong nhà. Lâm Hàn giật
mình, lưng cứng ngắc, hàm ngậm ngay lại nên lỡ đà cắn Diệp Tu Thác một cái rõ mạnh.

- A…

- Cậu… cậu không sao chứ?

Diệp Tu Thác rõ ràng là rất đau, nhưng vẫn cười, nói:

- Tôi không sao.

Lâm Hàn vỗ nhẹ đầu hắn tỏ ý an ủi, rồi vội vã nhìn về phía
phòng khách. Người gây ra tiếng động quả nhiên là Trình Hạo, dáng vẻ y trông
như hoàng đế đang ngồi dựa trên sô pha. Lâm Hàn nhìn thấy y tức thì như chuột
thấy mèo, thận trọng đi đến.

- Anh về rồi à.

Mặt mũi Trình Hạo hơi đỏ. Y dựa vào sô pha, mở phanh cổ áo. Y
thường hay uống rượu, tửu lượng cũng rất khá, như lúc này nhiều lắm thì cũng chỉ
hơi lảo đảo, trong người thừa sức mà không có chỗ dùng, dáng vẻ chẳng khác nào
muốn tìm người để đánh nhau mà thôi.

Trông điệu bộ của y giống như chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng đủ
nổ tung, Lâm Hàn vội vã đẩy Diệp Tu Thác đang đứng phía sau mình.

- Cậu về đi.

Diệp Tu Thác hơi cau mày một chút. Lâm Hàn móc ví tiền từ
trong túi quần ra, tìm tất cả những tờ có giá trị lớn nhét cho hắn.

- Cái này phụ cấp cho cậu.

Diệp Tu Thác nhướng mày, cầm tiền nhét lại vào trong túi của
Lâm Hàn.

- Không cần đâu.

Gọi thì đến đuổi thì đi như vậy, Lâm Hàn cảm thấy có lỗi với hắn.
Nhưng mang MB về nhà vốn chẳng phải chuyện vẻ vang gì, hắn lại không phải là bạn
trai của cậu, lẽ nào có thể quang minh chính đại ngồi xuống, cùng mọi người uống
trà hay sao?

Đến khi đóng cửa lại, trong căn hộ chỉ còn không khí u ám. Tuy
Lâm Hàn sợ hãi nhưng vẫn gượng gạo lên tiếng hỏi:

- Hôm nay anh về sớm vậy.

Trình Hạo hừ một cái:

- Sớm hơn so với cậu nghĩ.

Nghĩ đến cảnh cửa phòng ngủ suốt từ nãy giờ không đóng, ngay lập
tức Lâm Hàn cảm thấy lông tơ trên lưng mình dựng đứng.

Trình Hạo duỗi thẳng chân về phía Lâm Hàn đang run rẩy kia:

- Cậu gọi người ta đến nhà? Cậu cũng to gan thật đấy, không lo
tôi phát hiện được sao?

Lâm Hàn cố gắng cãi lý:

- Tôi chỉ ở trong phòng của tôi, không ảnh hưởng đến người
khác. Hơn nữa, trong điều khoản cam kết khi chúng ta thuê chung căn hộ này cũng
không hề nhắc đến việc không được phép mang người lạ về nhà…

Trình Hạo nhướng một bên mày, liếc xéo cậu:

- Nhưng tôi đã từng nói nếu cậu lại gọi trai thì tôi sẽ cưỡng
bức cậu, cậu quên rồi hả?

Lâm Hàn giật mình sợ hãi, trợn tròn hai mắt, tim đập thình thịch,
lưỡi líu cả lại không biết nên nói thế nào. Trình Hạo đứng dậy, tiến lại gần
kéo cổ áo cậu, thô bạo ấn cậu vào tường:

- Cậu có muốn thử không?

Từ trước tới giờ Lâm Hàn chưa từng nghĩ đến chuyện có thể có
được cơ hội này, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, nên chỉ biết cứng
đờ ra đối diện với Trình Hạo trong khoảng cách rất gần. Tim cậu đập nhanh tới mức
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trình Hạo trông có vẻ hơi say, cười cười:

- Thật ra cậu rất mong đợi chuyện này phải không?

- …

- Tên kia xem ra có vẻ rất thỏa mãn, tôi cũng muốn thử xem thế
nào.

Nghe y nói như vậy, không hiểu sao Lâm Hàn lại hơi buồn tủi.
Tuy rằng đây là chuyện cậu đã âm thầm mơ tưởng suốt bao nhiêu năm, hôm nay bỗng
có thể biến thành sự thật, nhưng bất luận thế nào cũng là sự chờ đợi quá nhiều
đau thương.

Lâm Hàn thấy Trình Hạo cúi đầu xuống, mặt dần áp sát lại. Cậu
giống như con ếch bị đính lên tường, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, chỉ
sợ một cử động nhỏ thôi cũng phá hủy bầu không khí giống như trong mơ này.

Đôi môi thật sự chạm lên. Quả nhiên là thứ cảm xúc trong mộng
đó, nóng bừng mà mạnh mẽ, cảm giác khuấy đảo và có hơi thô bạo khiến người ta
ngây ngất choáng váng. Vừa mới nghĩ đến việc Trình Hạo đang hôn mình thì ngay cả
hơi thở cậu cũng đứt đoạn.

Được một lúc, Trình Hạo buông cậu ra, thở hổn hển rồi lấy tay
lau môi.

- Cảm giác cũng không quá kinh tởm.

Lâm Hàn nghe thấy lời y đánh giá, tim cậu có phần tan nát
nhưng trong lòng vẫn tràn đầy mong mỏi.

Lâm Hàn có thể cảm thấy cơ thể hừng hực của Trình Hạo chỉ cách
mình một lớp vải, một chút đụng chạm thôi đã khiến tim cậu đập loạn lên, đến mức
mọi thứ trước mắt hết thảy đều tối sầm.

Mấy ngón tay mạnh bạo vuốt lần từ eo lên đến trước ngực cậu.
Chạm phải bờ ngực phẳng lỳ, những ngón tay ấy khựng lại một chút như thể chủ
nhân chúng còn đang do dự, vài giây sau mới tiếp tục quay trở về vuốt lên tấm
lưng gầy còm của cậu.

Đối diện một cơ thể nam giới không có chút nào giống với những
cô gái y từng quen thuộc, Trình Hạo dường như không biết phải làm sao. Nhận ra
điều này, Lâm Hàn cố gắng thả lỏng. Có điều những nỗ lực của cậu đều là vô ích,
Trình Hạo vẫn ngập ngừng, không có động tĩnh gì thêm.

Bàn tay vốn đặt trên hông Lâm Hàn hơi lỏng ra rồi buông thõng
xuống. Trình Hạo không làm gì khác nữa, chỉ rụt tay lại. Tuy vậy Lâm Hàn vẫn cố
ôm chút hi vọng, khẽ nói:

- Dùng chút gel là được…

Đáp lại cậu là sự im lặng. Vì đang quay lưng về phía Trình Hạo
nên Lâm Hàn không nhìn thấy được phản ứng của y, chỉ biết căng thẳng chờ đợi.
Mãi một lúc sau, cậu thấy Trình Hạo buông mình ra.

- Xin lỗi, tôi không làm được.

••

Lâm Hàn vùi đầu vào vẽ truyện tranh, căn phòng chìm vào yên lặng,
vừa khéo đuổi kịp tiến độ bản vẽ. Nhưng nước mắt cậu vẫn không ngừng tuôn nên
nhìn cái gì cũng nhòe nhoẹt. Cậu chỉ mong phía dưới mắt có thể dán thêm hai miếng
bọt biển để thấm hết số nước này đi mà thôi.

Cậu căm ghét bản thân đã từng này tuổi rồi mà vẫn còn yếu đuối
như đám nữ sinh mới lớn. Bị phớt lờ thì đằng nào cũng bị phớt lờ rồi, cậu nên sớm
biết thân biết phận mới đúng, còn khóc cái gì chứ? Gay cũng nhiều người rất nam
tính, tại sao cậu lại ẻo lả như vậy? Chẳng trách ngay cả nữ giới cũng không có
hứng thú với cậu nữa là nam giới.

Điện thoại di dộng đổ chuông rất nhiều lần nhưng cậu thực sự
không có tâm trạng nói chuyện với người khác, mà có mở miệng cũng không nói nổi
lời nào, chỉ biết cắm đầu tiếp tục vẽ, hai mắt thì mờ mịt.

Vẽ hỏng mất mấy bản, cậu lại nghe thấy chuông cửa vang lên,
trái tim đau đớn đập từng nhịp một. Trình Hạo trước đó đã bảo “không làm được”
rồi mặc luôn quần áo không nói tiếng nào đi ra ngoài, tối nay chắc sẽ không về
nhà đâu. Bây giờ bất luận người đứng trước cửa là ai, cũng chắc chắn không phải
là Trình Hạo.

Cậu quệt nước mắt, đợi cổ họng dễ chịu một chút, bớt nghẹn đến
nỗi không thở nổi, mới trưng đôi mắt sưng húp ra mở cửa. Chàng trai đứng bên
ngoài thấy cậu ra mở cửa, thở phào nhẹ nhõm qua lớp cửa sắt an toàn:

- Sao vậy? Anh không nghe điện thoại, tôi còn tưởng xảy ra
chuyện rồi chứ.

Lâm Hàn nghẹn ngào:

- Tôi không sao.

Diệp Tu Thác thông minh nhạy bén, đại khái cũng đoán được đã
có chuyện xảy ra.

- Tâm trạng không tốt sao? Có cần tôi an ủi không?

- Không cần. – Lâm Hàn nức nở.

Diệp Tu Thác cười
nói:

- Được rồi, tôi biết
anh không muốn chuyện kia, nhưng ăn uống thì phải đảm bảo chứ. Nhất định là anh
chưa ăn cơm tối đúng không?

Nhìn thấy hắn đã
chuẩn bị trước khi đến đây, trên tay xách mấy hộp cơm, Lâm Hàn đành cố nín
khóc, mở cửa để cho hắn vào.

••

Diệp Tu Thác đưa mắt
nhìn qua một lượt bốn phía xung quanh, thấy trên sàn nhà la liệt giấy phác thảo
bị vo viên, trên ngón tay của Lâm Hàn vẫn còn dính vết mực bẩn lem nhem, ngay cả
trên mặt cũng có, mắt thì sưng húp đỏ như quả đào, cả người trông mất hết tinh
thần, ủ rũ giống như con chó bị vứt bỏ mới chui từ bãi rác ra vậy.

Diệp Tu Thác hiểu
ra chuyện, bèn mở hộp cơm ra, dùng thức ăn ngon để khuyên nhủ dụ dỗ cậu:

- Rửa tay trước đi,
rồi ăn một chút. Thịt cá này rất mềm đó.

Đồ ăn ngon quả
nhiên không dựng nổi tinh thần chiến đấu của đối phương. Lâm Hàn trông vẫn ủ rũ
uể oải y như cũ, hai mắt đỏ ngầu để mặc hắn sắp xếp. Diệp Tu Thác bèn giúp cậu
rửa tay, còn lau mặt cho cậu, sau đó ôm lấy vai cậu ngồi xuống.

- Nào, ăn cơm đi.

Lâm Hàn vẫn đang
thút thít, làm sao mà ăn nổi đây? Vai cậu lại run lên, đôi mắt sưng húp gần như
không mở nổi, bộ dạng trông rất đáng thương.

Diệp Tu Thác thấy
hơi buồn cười, dỗ dành cậu:

- Ăn một ít đi, bằng
không đến lúc đói quá dạ dày lại khó chịu, cảm giác sẽ càng chán nản, như vậy
thì đám bản vẽ của anh sao mà chạy kịp tiến độ được?

Lâm Hàn suy đi nghĩ
lại, dường như nếu không ăn thì thật sự không ổn, đành phải cầm đũa lên, có điều
vừa mở miệng ra, lập tức nước mắt lại lã chã rơi. Tuy sợ Diệp Tu Thác cười
nhưng cậu thực sự không kiềm nén nổi, chỉ biết cúi đầu vừa khóc vừa ăn. Diệp Tu
Thác nhìn cậu, muốn cười nhưng không cười, cũng chẳng nói câu nào, một tay chống
cằm, thỉnh thoảng lại rút vài tờ giấy ăn đưa cho cậu.

Lâm Hàn ăn đã no,
khóc đã cạn, rốt cuộc tâm trạng tạm thời không quá buồn bã chán chường nữa, tuy
vẫn đau lòng nhưng cậu cũng thở phào một hơi, thút thít một lúc, khẽ nói với Diệp
Tu Thác:

- Cảm ơn cậu.

Cậu không có khả
năng kiềm chế cảm xúc của mình, trước giờ vốn rất ủy mị, nhưng may là không cần
phải cố gắng chịu đựng trước mặt Diệp Tu Thác. Cho dù cậu có khóc lóc ỉ ôi, nước
mũi tèm nhem mất hình tượng đến đâu, Diệp Tu Thác cũng không chê cười.

Là con người, ai
cũng cần một người bên cạnh đủ khoan dung, có thể khiến bản thân mình cảm thấy
nhẹ nhõm khi dựa vào. Quen biết Diệp Tu Thác, Lâm Hàn cảm thấy mình thật may mắn.

Diệp Tu Thác tươi
cười dọn dẹp.

- Có muốn ra ngoài
giải khuây cho đỡ buồn không? Tôi đưa anh đi hóng gió, tâm trạng sẽ đỡ hơn một
chút.

••

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3