Nụ hôn màu nhiệm - Chương 13
Chương 13: Nuốt chửng mặt
trời
Ngày tiếp theo bắt đầu giống
y hệt như ngày trước đó đến nỗi Sunday phải mất một lúc để nhận ra rằng bữa dạ
tiệc khiêu vũ không phải là một giấc mơ. Hạnh phúc thay, những giấc mơ của cô
đã yên bình thoát khỏi những hành lang lộng gió và đầy những bức ảnh chân dung.
Cô tỉnh giấc để cảm nhận những trang giấy đang trượt dưới má mình khi mẹ cô kéo
quyển nhật kí từ dưới đầu cô ra.
“Nến lại cháy rụi.” Mẹ chắt
lưỡi. “Một đứa trẻ lãng phí.” Bà thu dọn phần thừa còn lại trên bệ nến, lấy một
chiếc nến khác từ ngăn kéo ra, thắp sáng nó lên. Bầu không khí cạnh Sunday tràn
ngập mùi mỡ nến và lửa. Cô nằm bất lực khi cuốn nhật kí của cô biến mất vào
chiếc túi trên chiếc tạp dề của mẹ. Những trang viết sẽ đi vắng mấy ngày, nhưng
những cảm xúc của tối hôm qua vẫn rộn ràng trong cô.
“Đừng có ngáp với mẹ, cô gái
ạ. Con đã mất ngủ nhiều rồi.” Sunday lí nhí một lời xin lỗi khi bà di chuyển
hông mình đi khuất xuống cầu thang. Như phép màu từ những gót chân bà, Trix
trượt ra từ phía dưới giường.
“Dùng bữa sáng với những cơn
ác mộng hả?” Sunday hỏi cậu.
“Thậm chí những cơn ác mộng
còn phải run rẩy trước sự hiện diện của mẹ.” Trix phủi những xơ bụi khỏi áo mình
và hắt hơi. Chiếc nến bên cạnh lập lòe lung linh và khiến những cái bóng của họ
nhảy múa. Nhảy múa. Ồ, lại đang nhảy múa.
Sunday cười. Những vị hoàng
tử và những điệu nhảy sẽ ra sao khi ở cạnh những người anh trai hấp dẫn và
những bà mẹ khó tính như phù thuỷ nhỉ? Bỗng nhiên, dường như cuộc sống mới của
cô không giống với viễn cảnh tưởng tượng. “Anh đã ở dưới đây bao lâu rồi?”
“Đủ lâu để đào một đường hầm
từ những giấc mơ của anh tới những giấc mơ của em.” Cậu nói. “Ở đấy thật là tẻ
ngắt. Không có đủ những bông hoa và ánh nắng mặt trời. Giờ thì nhanh lên nào,
thay quần áo đi.” Cậu mở tủ quần áo và ném cho cô một chiếc áo sơ mi. “Anh phải
chỉ cho em một thứ rất quan trọng.”
Những dấu vết của ốc sên và
cầu vồng rất quan trọng đối với Trix. Sunday ngửi ngửi chiếc áo để chắc rằng nó
đã không trải qua một ngày làm những công việc vặt trong nhà và nhận ra bộ váy
màu bạc được ném trên chiếc ghế ở trong góc. Cô muốn ôm lấy bộ váy ấy, ghì chặt
nó vào ngực mình, và nhảy nhót khắp phòng, nhớ lại và sống lại từng chi tiết
nhỏ nhặt nhất của đêm hôm trước theo thứ tự chính xác như nó đã xảy ra. Từng
lời nói, từng va chạm, từng bước chân.
“Mẹ sẽ lột da nếu em không
hoàn thành xong những việc nhà của mình - và của Friday - trước khi chúng em
đến bữa dạ tiệc khiêu vũ.” Có thể là của cả Wednesday nữa, bởi vì mẹ đã đoán
chắc rằng bà đã sinh ra nữ hoàng tương lai của xứ Arriland. Cũng chẳng phải
điều bất thường khi Wednesday không hoàn thành và chẳng nhớ đến những công việc
nhà của mình.
“Những công việc nhà sẽ được
hoàn thành. Mẹ bảo vậy.”
“Ừ, mẹ đã nói vậy,” Sunday
thở dài, chưa bao giờ quên dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi gánh nặng của
một người con gái thứ bảy. Thế giới này sẽ như mẹ ra lệnh, dù cho có muốn hay
không.
“Đừng lo, bà ấy sẽ sớm bị sao
nhãng bởi những thứ khác thôi.” Trix nhảy một điệu. “Ngày sẽ không dài hơn đâu,
nhưng mà những công việc nhà sẽ ít đi thôi. Tin anh đi.”
Lịch sử đã chứng minh rằng
những câu từ hiếm hơn chưa từng được thốt ra. Trix nhảy nhót xuống cầu thang;
Sunday không còn lựa chọn nào khác ngoài đi theo. Cô ném chiếc váy ngủ của mình
ra, chui đầu qua chiếc áo, kéo chiếc váy lên, và thổi tắt nến. Trước khi tới
chỗ cầu thang, cô chạy lại phía chiếc ghế và kéo chiếc váy màu bạc và ôm nó âu
yếm, hít thở trong kí ức, say sưa xoay tròn một lần nữa trước khi đưa nó xuống
phòng khách. Friday sẽ cần thay đổi nó cho buổi tiệc mới tối nay. Nếu là
Sunday, cô sẽ chẳng thay đổi tí gì cả.
Cũng như cô sẽ không thay đổi
tí gì về người anh trai của mình. Trix không phải làm điều gì để thu hút những
sự rắc rối, lộn xộn - cuối cùng thì chúng truy tìm anh ấy, với tần suất thường
xuyên đến báo động. Trong những năm qua, những sự cố đã xuất hiện ngày càng
nhiều, nhưng vẫn có nhân tố bất ngờ còn sót lại trong việc khám phá những cuộc
phiêu lưu mới. Điều ngạc nhiên lần này chính là một tai họa không phải do Trix
làm, mà là dì Joy.
Khi Joy thúc đẩy những hạt
đậu lớn nhanh cho bài học thứ hai của Sunday, quyền năng ấy đã tự ngấm vào đất.
Những hạt giống cây hồng của Thursday đã nảy mầm. Câu bùa chú ấy đã trải ra xa
hơn, vươn tới cây cổ thụ có những nhành cây cứng cáp khỏe mạnh nâng đỡ ngôi nhà
cây của Trix, và xung quanh thân cây ấy người anh trai mang máu phép của Sunday
đã rải một nhúm hạt đậu thần bị nguyền bùa chú.
Nếu không phải vì vụ thu
hoạch không nhiều hứa hẹn, cuộc sống của Sunday có thể đã khác. Và cái cây của
Trix giờ cũng sẽ không bị nuốt chửng bởi những thân và lá đậu đột biến.
Những sợi dây leo màu xanh
xoắn bện và kết lại, lên cao và xoắn vào nhau, quân quanh và đâm xuyên qua, đan
thành một tâm lưới che phủ hoàn toàn vỏ cây, những cành cây to và những chiếc
lá đến nỗi nó trở thành một thân đậu khổng lồ. Không khí có mùi xanh non mơn
mởn và tích điện như trước một cơn bão. Có tiếng xào xạc khi những thân cây bò
dọc vỏ cây; thân cây khổng lồ phía dưới phát ra tiếng kẽo kẹt như thể nó đang
điều chỉnh để thích nghi với sức nặng mới. Phần lớn ngôi nhà cây của Trix đều
bị bao phủ bởi những sợi dây leo. Những thân đậu cuộn xoắn lại với nhau thành
con quái vật lớn lên.
Phép thuật và quái vật.
Tất cả đều trước bữa sáng. Dù
thế nào đi nữa, Sunday cũng sẽ không ăn sáng. Cô gan dạ khum tay quanh một
chiếc lá mới đâm chồi, lớp biểu bì chạm vào lòng bàn tay khi nó mở ra và tiếp
tục vươn rộng ra, hướng lên trời. Những chiếc lá trên thân quái vật nở toác
trên đỉnh ngọn cây và đón những tia nắng sớm bình minh. Những sợi dây leo đan
xoắn lại với nhau thành một khối dày như thân cây ở phía dưới gốc. Bàn chân
Sunday ngứa ngáy, cô nhớ điệu nhảy van khi cô quan sát những sợi dây leo nhảy
nhót.
Có những khoảnh khắc vị hoàng
tử ấy khiến cô nhớ đến Grumble: một điều gì đó chú ếch có thể đã làm hoặc đã
nói, và cách cô phản ứng lại như thế nào. Những suy nghĩ ấy thật không công
bằng đối với hoàng tử; cậu ấy là một cá thể đặc biệt duy nhất mà không ai có
thể so sánh được. Nhưng cô không thể xóa đi những kí ức ấy, cô cũng không thể
thay đổi những điều đã xảy ra rồi trôi qua.
“Hãy để việc này trở thành
một bài học khác cho cháu, nhóc ạ.” Joy nhìn một cách kì quặc vào nhà, nhìn vào
một trong những chiếc váy dài thô kệch của mẹ, sự tinh nhã bất tử của bà kích
thích những sợi vải rách tươm trở nên trẻ trung, mới mẻ và đầy sinh lực. “Tất
cả hành động đều để lại hệ quả. Những hệ quả ảnh hưởng đến cháu.” - Joy vẫy tay
về phía phiến đá nguyên khối đang lớn dần lên trước họ. - “và những hệ quả ảnh
hưởng đến những thứ xung quanh cháu.”
“Và không bao giờ bán con bò
cái của bạn cho một người đàn ông xa lạ để đổi lấy một nhúm đậu thần,” Sunday
thêm vào.
“Mọi thứ xảy ra đều có nguyên
nhân.” Joy nói.
“Đây là điều mẹ nói,” Trix
chép miệng, nhảy nhót vui vẻ qua họ.
“Thậm chí kể cả những thứ
vụng về, rắc rối, khó xử, và ngu ngốc sao?” Sunday hỏi. “Có những nguyên do cho
những điều đó sao?”
“Đặc biệt là những điều đó
đấy,” Joy nói.
Sunday ngẩng đầu lên vì tiếng
chim hót. Những chú chim bồ câu của cô đang chơi đùa trên thân đậu, chúng trắng
muốt như những con ma hoạt bát đối đầu với một con quái vật xanh lè, và kêu
chiêm chiếp vui vẻ như Trix. Sunday hi vọng chúng không sớm mệt mỏi, hoặc là
nếu chúng quyết định đậu xuống ở đâu đó, thì cũng đừng đậu ở đấy quá lâu.
“Nó sẽ ngừng lại chứ?” Friday
hỏi dì Joy. Chị ấy và mẹ cuối cùng đã xuất hiện, cùng với Wednesday đang bay
bổng bồng bềnh nhẹ nhàng phía sau. Người chị gái buồn rầu của Sunday dường như
vừa trẻ hơn lại vừa già hơn ngày hôm trước.
“Nó sẽ lớn cao như nó cần,”
Joy nói. “Giống như hầu hết các loại thực vật. Và trẻ em.”
Mặc dù là một người phụ nữ
vừa trở thành người được nhà vua yêu thích, Wednesday dường như có vẻ không
vui. “Có thể nó sẽ nuốt chửng mặt trời,” cô nói.
Trong những câu chuyện họ
từng ngồi quây quần bên bà và được nghe kể, một vị thần già đã làm điều đó. Một
chàng trai trẻ đã lừa ông ấy ngủ say và rạch bụng ông ấy, thả tự do cho mặt
trời để thế giới tiếp tục sống. Sunday đưa mắt đối diện với buổi bình minh; mặt
trời không còn nằm trong mối nguy hiểm bị nuốt chửng trong nửa ngày nữa.
“Những hạt đậu kia ăn được
đấy chứ?” Mẹ hỏi.
Sunday có thể nhìn thấy hàng
đống vàng đang chất dần lên trong tâm trí của mẹ khi từng bông hoa nhỏ xíu nở
bung, tàn héo, và sinh ra những quả đậu. Sunday sẽ không bao giờ để cho một hạt
đậu từ thân đậu này vào tay mẹ; cô không thể hình dung ra nổi việc bán chúng
cho một ai đó khác. Joy ném một ánh nhìn cho chị gái mình. Mẹ càu nhàu một lúc
và không nói thêm gì nữa.
Trix tiếp tục nhảy lò cò
quanh thân cây đậu, cười lớn, vẫy tay và cổ vũ nó lớn lên hơn nữa. Và tại sao
một thứ đẹp đẽ điên cuồng đến vậy lại không đáng được ăn mừng nhỉ? Sunday nhảy
về phía trước và siết chặt tay Trix, xoay tròn với cậu.
Những chú chim của cô vỗ cánh
và nhảy nhót cùng họ, khiến khung cảnh mờ ảo đầy những chiếc lông vũ trắng như
tuyết. Chúng bay tới chỗ cô, nhặt những lọn tóc của cô. Sunday vung tay lên quá
mặt để ngăn những chiếc mỏ chim không va vào mắt. Những tiếng kêu chiêm chiếp
của chúng chói tai nghe như... những lời nói. Máu trong giày. Có máu trong giày.
Tiếng thét của Friday cắt
ngang sự vui vẻ của họ. Cô lao xuống đồi, chiếc váy chắp vá như một vệt mờ,
những lọn tóc xoăn màu gỗ gụ buông xõa như dòng suối phía sau cô. Cha và Peter
đang cởi trần chầm chậm bước về phía ngôi nhà, mỗi người dìu một bên Saturday
trong khi Saturday đi tập tễnh trên một chân. Chân còn lại đang phủ trong tấm
giẻ đầy máu từ đầu gối xuống. Cả Peter và cha đều trông lo lắng, nhưng nỗi đau
đớn trong cặp mắt sáng của Saturday không tương ứng với lượng máu trên chân
chị. Sunday nghi ngờ về một vở kịch gian dối.
“Nói những điều ngu ngổc.” Dì
Joy nói với Sunday.
Dì Joy chữa lành vết cắt dài
và sâu trên đôi chân Saturday, nơi chiếc rìu yêu quý của cô đã trượt khỏi khúc
gỗ ẩm và cắm sâu vào bắp chân cô. Sunday ngạc nhiên rằng chiếc rìu của Saturday
thậm chí có thể khiến máu chảy. Mẹ mỉa mai hỏi cha về sự khôn ngoan khi để
Saturday cứ quanh quẩn dạo chơi trong khu Wood mỗi ngày. Cha thay mặt Saturday
cãi lại, khen ngợi những công việc trước đó của cô là hợp đạo lí, đáng tin cậy
và những mĩ từ khác mà không khiến thái độ của Saturday vui lên. Friday lau
những vết máu rơi dọc đường vào nhà bếp và đọng thành vũng dưới chiếc ghế nơi
dì Joy đang chăm sóc cho vết thương; những ngày tháng chăm nom cho người nghèo
khổ và đau yếu đã khiến Friday tỏ ra rất thành thạo. Wednesday biến mất vào căn
phòng trên đỉnh tháp của cô. Trix bò dưới bàn và nắm tay Saturday, tựa đầu lên
cái chân lành lặn kia của cô an ủi. Peter ngồi phía kia chiếc bàn, nhìn chằm
chằm Saturday như thể chờ đợi câu trả lời cho câu hỏi từ rất lâu. Saturday sẽ
không nhìn vào cặp mắt của anh ấy.
Sunday quan sát dì Joy khéo
léo khâu vết thương. Dì đắp thuốc và quấn chặt chân Saturday bằng băng mà mẹ đã
đun sôi và hong khô.
“Cháu nâng chân lên,” Joy bảo
Saturday, nhẹ nhàng đặt chiếc chân bị thương lên chiếc ghế cạnh dì. “Hạn chế đi
lại trong vòng khoảng một tuần nếu có thể.”
“Nhưng...”
“Chị nghe em nói rồi đây,
Seven.” Dì Joy nhanh chóng nói trước khi mẹ kịp ra lệnh cho con gái bà hoạt
động. “Khả năng của em có thể khiến vẻ bề ngoài của những thứ này trở lại bình
thường, nhưng không gì có thể thay thế được thời gian khi chính nó mới chữa
lành vết thương thực sự. Cô bé cần tránh xa khu Wood trong vòng vài tuần tới vì
sự an toàn của chính nó. Và cả
dạ tiệc khiêu vũ. Dì không nói, nhưng mọi người đều nghe thấy. “Saturday sẽ không tham dự buổi tiệc khiêu
vũ hoàng gia tối nay hay bất cứ tối nào khác nữa.” Saturday để mái
tóc dài của mình buông rũ trên mặt, nhưng Sunday có thể đoán rằng chị ấy đang
mỉm cười trong lòng.
“Được thôi,” mẹ nói với cô
con gái áp út của mình, “nhưng ta sẽ không để con ngồi đây một cách vô dụng
đâu. Đôi tay con vẫn làm việc tốt. Con sẽ giúp chị gái con công việc may vá.”
Saturday cắn lưỡi, lắc đầu nhè nhẹ, và lặng lẽ chấp nhận nhiệm vụ. Sunday tự
hỏi liệu những ngón tay vụng về của Saturday có thể hoàn thành bất cứ việc gì
tinh xảo hay không. Mẹ đã ra lệnh, Saturday sẽ phải cố gắng hết sức mình. Cha
chọc vu vơ vào những khúc gỗ trong lò sưởi. Ông sẽ không mất hết tất cả những
cô con gái vì gia đình hoàng tộc ấy tối nay.
Friday quay trở lại căn bếp
được kì cọ lại sạch sẽ với những bộ váy, chiếc hộp khâu vá mới, và chiếc túi
đựng viền đăng ten và chiếc kéo cắt vải. Cô ném dải cầu vồng lấp lánh lên trên
chiếc bàn trước mặt Saturday, Saturday nhăn nhó và thè lưỡi. Mẹ xua cha và
Peter trở lại với công việc cũng như những đứa con còn lại của bà tiếp tục việc
nhà. Joy ở lại bên cạnh Saturday; Saturday cầm một bộ váy màu xanh biển - xanh
lá lên và kéo một dải đăng ten từ đường viền váy. Tốt, Sunday nghĩ, dì Joy sẽ
giữ sự yên ổn hòa bình giữa mẹ và Saturday. Và bởi mẹ quá bận rộn, bà sẽ không
làm phiền, quấy rầy cô con gái nhỏ nhất của bà nữa.
Sunday lấy giỏ thức ăn và đi
ra ngoài sân. Cô tung những hạt ngô đã được phơi khô cho lũ gà và những chú
chim bồ câu, tung cả vào Trix khi những chú chim bồ câu vui vẻ đậu trên đầu và
vai cậu. Cậu cười khi những hạt ngô đã nảy bật trên ngực và đôi chân trần của
mình. Khi họ cách cửa sổ nhà bếp một khoảng an toàn, cậu hỏi: “Chuyện gì đã xảy
ra tối qua vậy?”
“Cúc, cúc,” Sunday gọi những
chú gà. “Có điều gì anh không biết đúng không? Em thấy chuyện đó thật khó tin
đó.”
“Anh cũng bị sốc giống em
thôi,” Trix nói. “Buổi dạ tiệc khiêu vũ ấy là tất cả những gì mẹ luôn nói trong
nhiều ngày nay. Giờ thì tất cả mọi người đều ngậm miệng thin thít như thể đang
giấu giếm những bí mật to lớn vậy. Mẹ đã thì thầm với dì Joy bên nồi thịt hầm
suốt cả buổi sáng, và anh chắc là Saturday kể cho Peter và cha suốt quãng đường
tới khu Wood trước khi...” Giọng cậu nhỏ dần. “Sunday, tại sao con bé lại làm
vậy nhỉ?”
Sunday khựng lại, ngừng tung
những hạt ngô, nhắm mắt, và xỏ chân vào từng đôi giày khiêu vũ của chị mình.
“Ban đầu, điều đó cũng khiến em sợ hãi: quá đông người và những âm thanh ồn ã.
Saturday đáng thương đẹp lộng lẫy và rực rỡ. Nhưng chị ấy không phải kiểu người
ăn diện để phù hợp với một căn phòng đầy những người ngốc nghếch đang giả bộ
trở thành người khác mà không phải chính mình.”
“Khiếp quá,” Trix rên rỉ.
Phải xỏ chân vào giày là một điều tồi tệ đối với Trix. “Anh cá là con bé luôn
ước có chiếc rìu.”
“Mẹ bảo chị ấy đứng thẳng
người lên, kiêu hãnh, vì vậy chị ấy khinh thường tất cả những quý cô khoa
trương vênh vang ở đấy, như thể chị ấy tin có thể ném họ ra xa.”
“Saturday có thể ném bọn họ
ra xa, rất xa nữa kia,” Trix nói.
Sunday chép miệng. “Em cá là
anh đúng. Ồ, và Monday cũng ở đấy.”
“Đương nhiên!” Trix nhảy cẫng
vui sướng; lũ bồ câu gắt gỏng vỗ cánh tản ra. “Nó thế nào rồi?”
Cô nhớ lại người chị gái đẹp
như công nương của mình, hoàn hảo như một bức tranh với chiếc quạt chạm trổ
lộng lẫy. Sunday đã nói chuyện với hoàng tử nhiều hơn là với người chị ruột xa
cách của mình. “Xinh đẹp,” cuối cùng cô nói.
“Ồ.” Đó dường như không phải
là câu trả lời Trix đang trông đợi. “Thế có chuyện gì với Wednesday vậy?”
Thật buồn cười khi anh ấy nói
vậy, trong tất cả bọn họ, Wednesday là người hành động đúng với bản thân mình
nhất: lơ đãng, chán nản và hầu như trầm lặng. “Đức vua dường như thích
Wednesday của chúng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hai người khiêu vũ cùng nhau
là một điều gì đó vượt ra khỏi những câu chuyện của những thi sĩ cổ.”
“Con bé định vượt trội hơn
người anh trai đáng mến đã mất của chúng ta phải không? Anh nghĩ những buổi
tiệc khiêu vũ ấy được tổ chức dành cho hoàng tử.”
“Đúng vậy.” Sunday ngoảnh mặt
vào làn gió mát lạnh, hi vọng đôi má ửng đỏ sẽ nhạt màu đi trước khi anh ấy
nhận ra.
Anh ấy nhận ra. “Ồ, không,”
Trix nói.
“Ồ vâng,” Sunday nói.
“Em thích cậu ta à?”
“Thật không may là, khá
nhiều.”
“Em có yêu cậu ta không.”
“Em hầu như còn không hề biết cậu ấy.”
“Hừm,” Trix nói.
Sunday ngửa đầu ra sau và cười lớn, tiếng cười như lan tới tận những đầu
ngón chân, khiến toàn bộ cơ thể cô ngập tràn hạnh phúc. “Hừm?” “Em thổ lộ hết
lòng mình cho anh. Ồ anh chàng của những lời nhận xét khôn ngoan bất thường ạ,
tất cả những gì anh dành cho em chỉ là ‘hừm’ thôi sao?”
Nụ cười của Trix tỏa rạng hơn cả mặt trời, “Thỉnh thoảng ‘hừm’ là điều khôn
ngoan nhất để nói.”
“Quả vậy.” Sunday tung nhúm hạt còn lại trên tay xuống nền đất. Cảm giác
chúng rơi thật nặng và cứng, giống như những viên đá hơn là những hạt ngô. Trix
cúi người và nhặt lấy một vài hạt trước khi chú gà gần nhất có cơ hội chộp lấy
nó. Cậu quan sát kĩ chúng rồi chìa bàn tay mình ra cho Sunday. Cô thở dài bời
những thứ bên trong.
Tiếng cười của cô đã biến hạt ngô thành vàng.
Đêm đó, chiếc xe ngựa thuê đã bớt chật chội hơn một chút. Saturday không
đích thân có mặt ở đấy, nhưng một phần của cô ấy vẫn đi cùng họ; Friday đã
chỉnh sửa từng bộ váy với một ít vải từ váy Saturday. Ống tay và vạt trên áo
của Friday giờ đã được viền xanh biển, và của mẹ thì viền xanh lá cây. Dải viền
trang trí của Saturday giờ đã chạy dọc trên đường viền váy của Sunday, và chiếc
quần ngoài thêu hoa đỏ tươi của của cô ấy đã biến những đám mây màu xám nhẹ
nhàng của Wednesday thành mặt biển dữ dội tung sóng nước. Friday đã khâu mảnh
vải vụn cuối cùng
thành một ống vải nhỏ, nhét những sợi tóc của từng người chị em gái vào, và
tặng nó cho Saturday như một chiếc vòng đeo tay. Sunday nhìn thấy lấp lánh màu
xanh biển - xanh lá cây của nó trên cổ tay chị gái mình khi chị giơ tay lên vẫy
chào tạm biệt ở cửa. Chị dựa người vào Peter, và anh ấy giúp cô nhảy lò cò trở
vào nhà. Người đánh xe ngựa đánh dây cương đưa những cô gái nhà Woodcutter tới
đêm phiêu lưu thứ hai của họ.
Wednesday đã tìm thấy một đôi găng tay cũ để che đi những ngón tay nhuốm
mực của mình. Không ai ngoài Sunday nhận ra chiếc dao nhíp của Wednesday - món
quà ngày đặt tên của bà tiên đỡ đầu Joy dành tặng cô con gái thi sĩ tương lai
của mình - đã luồn trở lại vào vị trí hiếm hoi của nó trong một nút thắt trên
tóc. Một sự khuây khỏa, dễ chịu nho nhỏ, Sunday biết vậy.
Con đường tới khoảng sân trong cùng của lâu đài lại một lần nữa đông đúc,
nhưng người đánh xe đã xoay xở để đưa họ tới gần cổng vào hơn hôm trước. Họ chỉ
cần phải đi qua một đống nhỏ rác rưởi trước khi đôi chân mang giày mùa hạ va
vào đá. Quá nhiều người đang hưởng thụ bầu không khí ban đêm mát mẻ sảng khoái
tới nỗi thật khó để phân biệt ai đang xếp hàng để được nhận vào hay chỉ đơn
giản để di chuyển trên đường đi. Sunday bị cuốn đi trong biển người với những
bộ váy và khói thuốc từ những chiếc tẩu thuốc của các quý ông.
Mọi người đều chen lấn xô đẩy xung quanh cô: vai xô vai, và trong khi tim
đập gấp gáp, cô không thể nhìn thấy mẹ và những người chị gái của mình. Sunday
gọi to, nhưng cô chẳng thể nghe thấy ai trả lời trong những tiếng hỗn loạn om
sòm ấy.
Sunday xin mọi người thứ lỗi và bào chữa cho mình, nhưng thay vì để cô đi
qua, đám đông lại càng vây kín xung quanh hơn. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, những
khuôn mặt cô có thể nhìn thấy chỉ toàn là những người xa lạ. Dường như không một
ai để ý tình trạng khó khăn của cô. Nếu họ để ý, thì cũng chẳng ai bận tâm giúp
đỡ. Và rồi hai cô gái cạnh cô quay người lại... và càu nhàu. Cô gái thứ ba thụi
một cú đấm đầu tiên vào bụng Sunday.
Sunday gập người và vùng vẫy hết sức để hít thở trở lại. Những bàn tay cào
xé dải ruy băng của cô và xé toạc bộ váy của cô thành từng mảnh; cô nghe thấy
tiếng la ó thét vang như động vật hoang dã lẫn vào tiếng rách toạc của vải thô.
Má cô bị cào xước. Bồ hóng chà xát trên tóc và mặt cô. Một cú giáng mạnh đột ngột
khiến cô ngã khuỵu và những chiếc giày mũi nhọn của một ai đó - hoặc của vài
người nào đó - thúc vào xương sườn cô. Nếu không đứng dậy, chắc chắn cô sẽ bị
giết chết. Cơn đau khiến cô mờ mắt, không nhìn thấy gì nữa, và rối cô nhìn thấy
trở lại, cô nhìn thấy máu trên những ngón tay mình.
Những cú đánh giáng xuống quá nhanh. Cô đưa cánh tay lên trong cố gắng vô
ích bảo vệ đầu mình. Sunday tập trung vào những bàn chân giận dữ bao quanh cô,
những phiến đá lát đường màu xám, máu trên những ngón tay cô, y như lúc cô đã
chọc vào nó trên bánh xe quay sợi vì Trix. Cô nên thực hiện một phép thuật nào
đó... nhưng phép thuật nào có thể tạo ra từ sự điên cuồng đến nhường này? Cô
chỉ ao ước một điều duy nhất. Cô vẽ một vòng tròn nhỏ bằng máu trên những phiến
đá lát đường và hổn hển nói, “Im lặng.”
Gần như ngay lập tức, cơn đau trong đầu cô lịm tắt. Những cú đánh cũng
ngừng lại, và cô kiên cường đứng lên. Cô sẩy chân bước lảo đảo qua đám đông hỗn
tạp, đẩy những người xa lạ ra, lê thân tới gần tường thành lâu đài hơn. Cô buộc
mí mắt mình mở ra bước theo cảm nhận dọc bức tường thành, từng bước một, từng
viên gạch một, cho đến khi cô tới lối vào cổng và ngã vào trong. Mùi bánh mì và
lửa lò vây quanh cô. Một người hầu gái ở bồn rửa bát cài lại then cửa phía sau
cô, trong khi một người khác nâng đầu Sunday lên và đặt nó vào tấm tạp dề bốc
mùi quế và hành nồng nặc.
“Làm ơn đừng nói với anh ấy,” cô nài nỉ van xin vị cứu tinh có đôi mắt sáng
và mái tóc bết dính của mình.
“Ai cơ, thưa quý cô?”
“Hoàng tử,” cô nói, và đột nhiên ước rằng cô đã không thốt ra lời đó.