Bao giờ trăng lại tròn? - Chương 3 - Phần 01

Chương 3

Từ khi bắt đầu tới nay, cô đã
tính mà không thể thoát khỏi hơi ấm bàn tay anh.

Gia đình Tô Hoan Hoan là doanh nghiệp truyền thống kinh
doanh ảnh viện áo cưới, nổi tiếng hàng đầu về kỹ thuật chụp ảnh và tốc độ rửa ảnh.
Ảnh chụp đám cưới đêm hôm ấy được nhanh chóng chuyển về phòng tráng in, tối chủ
nhật, khi gia đình cùng bạn bè dự tiệc thì đã có ảnh để trưng bày trước quan khách.

Lâm Ấu Hỷ không quen chụp ảnh nên chỉ có mặt trong vài tấm
hình. Có ảnh chụp cùng Tô Hoan Hoan, chụp cả bốn chị em cùng phòng, chụp cùng cả
lớp đại học, bức cuối cùng là chụp chung tám người, các cô gái là Tô Hoan Hoan,
Diệp Mộng Mộng, Tôn Mỹ và cô, các chàng trai là Vương Á Trúc, Ngô Hồng Phi,
Lãnh Tử Thần và Tiêu Vũ Trạch.

Tám người, tám gương mặt. Nhìn kỹ một lúc, cô nhận ra một
vệt sáng tròn ở bên mắt trái mình, dường như là chụp hỏng, nhưng cô biết nếu ảnh
chụp lỗi, Tô Hoan Hoan sẽ không gửi cho quan khách. Nhìn kỹ một lúc nữa, cô
nghĩ ra, lúc ấy hình như cô có khóc, nhưng đã rất mau chóng nén lại. Thì ra đó
là giọt nước mắt.

Tìm một chiếc khung ảnh, cô lồng tấm ảnh tám người vào, để
trên đầu giường, đêm khi nằm mơ tỉnh dậy, gối đẫm nước mắt, cô ngẩng nhìn Lãnh
Tử Thần trong ảnh.

Nhưng như vậy thật không chịu nổi, cô úp khung ảnh xuống,
suốt đêm ác mộng liên tục.

Thứ hai là ngày phải đi làm. Lâm Ấu Hỷ chen chúc trên xe
công, may mà đến chỗ làm chưa muộn. Vừa ăn vội bánh mì kẹp, vừa mở máy tính chuẩn
bị cho công việc cả ngày, thuận tay lôi khung ảnh từ trong túi ra, bày lên bàn
làm việc. Dường như thánh thần phù hộ, cô cảm thấy tấm hình đẹp quá, bao nhiêu
ký ức tuổi trẻ ùa về.

- Ái chà, đây là những ai vậy? - Lưu Oánh cầm hai cốc cà
phê tới, trao một cốc cho Lâm Ấu Hỷ, liếc nhìn tấm ảnh, cầm lên xem, mắt lồi hẳn
ra.

- Đều là bạn đại học, cuối tuần vừa rồi đi dự lễ cưới, chị
đã nói trước với em rồi còn gì, váy đi dự cưới là do em đi mua cùng chị đó
thôi. - Lâm Ấu Hỷ nuốt nghẹn miếng bánh kẹp, đón cốc cà phê uống vội.

- Người này là bạn đại học của chị à? - Lưu Oánh chỉ vào
hình Lãnh Tử Thần ở góc ảnh, vẻ mặt hưng phấn nhìn Lâm Ấu Hỷ.

- Ừ, đúng vậy. - Lâm Ấu Hỷ ngơ ngẩn nhìn Lãnh Tử Thần.
Anh vẫn rất điển trai, luôn nổi bật trong số đông, không nói là sắp ba mươi tuổi,
thế mà vẫn khiến cô gái trẻ này thốt lên mến mộ, đúng là sức hấp dẫn ghê thật.
Nghĩ như vậy, cô hỏi Lưu Oánh: - Thế nào, thấy anh đẹp trai thì động lòng hả?

- Em cũng có động lòng, nhưng sánh sao được với anh ấy.
Người này tên là Lãnh Tử Thần, là bạn học hồi cấp ba của cháu họ bà ngoại em. Hồi
thi tốt nghiệp trung học, anh ấy đỗ điểm cao hơn người đỗ thứ hai rất nhiều điểm,
oai không chứ! - Đôi mắt phượng của Lưu Oánh tràn ngập vẻ mến mộ. - Bao nhiêu
năm rồi, chẳng có ai siêu như anh ấy. Nghe nói anh ấy ở Mỹ học Tiến sĩ rồi kế
thừa sản nghiệp gia đình, mấy năm nay kinh doanh phát triển, việc làm ăn của
gia đình anh ấy được tôn là đệ nhất. Mới rồi bố anh ấy qua đời, anh ấy về nước
để an táng cho bố. Đây chị xem, tạp chí Phong
vân nhân vật
kỳ này còn có bài giới thiệu về anh ấy, chỉ không có ảnh thôi.
Người nhà họ Lãnh đều rất kín tiếng, hiếm khi công khai hình ảnh.

Lâm Ấu Hỷ cầm tờ tuần san Tiền tệ từ tay Lưu Oánh, quả
nhiên là bài về Lãnh Tử Thần. Đều là những lời tốt đẹp nhất giới thiệu việc kinh
doanh của gia tộc họ Lãnh, trên các lĩnh vực bất động sản, đầu tư tiền tệ, chứng
khoán vân vân, không hổ danh là một đại gia tộc. Lâm Ấu Hỷ đưa tay day day huyệt
thái dương, lồng ngực từng cơn co thắt.

- Chị Lâm, chị không sao chứ, mặt tái nhợt ra này. - Lưu
Oánh sờ lên trán Lâm Ấu Hỷ, chị không phải là bạn học của anh ấy sao mà không
biết anh ấy là nhân vật lớn như thế?

- Ừ, hồi chị vào đại học thì anh ấy sắp tốt nghiệp, không
có giao thiệp nhiều. - Lâm Ấu Hỷ đáp bừa, rồi giao cho Lưu Oánh một số công việc
để cô ấy dồn sự chú ý vào đó. Sau đó, cô lẳng lặng cất khung ảnh vào ngăn kéo,
chồng lên trên một đống giấy tờ. Làm xong việc đó, cô hít một hơi dài, mắt rưng
rưng, một giọt nước lăn từ trên mắt xuống cốc cà phê đã nguội.

Lãnh Tử Thần, em phải làm thế nào mới có thể quên anh.

*

* *

Sắp tới giờ tan sở, nhận điện thoại của Tô Hoan Hoan hẹn
đi ăn. Lâm Ấu Hỷ sợ lại gặp Lãnh Tử Thần nên gắng gượng từ chối. Tô Hoan Hoan
thản nhiên nói:

- Đều là bạn cũ từ đại học, mọi người đã hơn hai năm
không gặp cậu, sao cậu lại khó khăn thế? Cậu sao vậy? Cậu còn lương tâm không đấy?

Từ chối không nổi, cô đành nhắm mắt nhận bừa, định bụng
tan sở rồi sẽ mượn cớ gì đó để không tới.

Tan tầm, cô vừa bước ra khỏi chỗ làm đã thấy bị ôm cứng.
Tô Hoan Hoan và Diệp Mộng Mộng đứng sẵn trước cổng, đẩy ngay cô lên xe.

Xe dừng ở bên đường, Tiêu Vũ Trạch cười duyên dáng đứng đợi
ở cửa tiệm ăn Tứ Xuyên. Lâm Ấu Hỷ đành lịch sự chào hỏi, cả hội vừa trò chuyện
râm ran vừa lên gác.

Phòng đặt trên tầng hai, đẩy cửa ra, bên trong có Ngô Hồng
Phi. Lâm Ấu Hỷ thấy yên tâm một chút. Ừ nhỉ, chắc là mình nhạy cảm quá, nếu
Lãnh Tử Thần tới, chắc là Tô Hoan Hoan sẽ báo trước, nếu không, cuộc gặp sẽ rất
ngượng ngùng.

- Tự nhiên đi, hôm nay tớ chủ chi nhé! - Ngô Hồng Phi hào
phóng mời mọi người. Anh dự định tháng tới sẽ kết hôn cùng Diệp Mộng Mộng, nên
mời các bạn trước bữa ăn này.

Tô Hoan Hoan xem thực đơn, thư thái chọn.

- Có cần gọi Lãnh Tử Thần không? - Diệp Mộng Mộng dường
như hỏi Ngô Hồng Phi, ánh mắt mọi người dồn cả vào Lâm Ấu Hỷ. Vẻ mặt cô đờ ra.
Họ đang đợi ý kiến của cô sao? Lãnh Tử Thần có tới hay không hôm nay can hệ gì
tới cô chứ!

Cô và anh từ lâu đã không có bất kỳ liên quan gì rồi.

Một hồi sau, thấy mọi người vẫn chăm chú nhìn mình, Lâm Ấu
Hỷ hít mạnh một hơi, bình thản nói:

- Hôm nay hai người chủ chi, hai người nói xem thế nào là
hợp lý.

Diệp Mộng Mộng lập tức rút điện thoại bấm số, vừa chờ máy
vừa đi ra ngoài. Lâm Ấu Hỷ không nghe rõ cô nói gì, cũng không biết Lãnh Tử Thần
có tới không. Bố anh đã qua đời, việc kinh doanh của gia đình có rất nhiều thứ
phải quán xuyến, chắc là anh bận lắm. Anh sẽ không tới đâu.

Diệp Mộng Mộng trở lại, không nói gì, mọi người cũng
không hỏi. Lát sau, món ăn được lần lượt mang ra, mọi người rót rượu, râm ran
ăn uống. Chừng hơn nửa giờ, Lâm Ấu Hỷ đã cảm thấy thoải mái hơn. Phải rồi, anh
không tới, hoặc có lẽ vì sự có mặt của cô nên anh không tới. Cô đã không yêu
anh nữa, anh là người kiêu ngạo như thế, sao có thể chấp nhận một việc mất thể
diện được.

Tự chuốc lấy sự đa tình, thật là nhục quá.

Suốt bữa tối, mọi người ăn uống vui vẻ. Sau khi ra trường,
Diệp Mộng Mộng và Ngô Hồng Phi ở lại Thượng Hải, làm ở hai công ty khác nhau,
cuộc sống rất khá. Cả hai cùng phóng khoáng, kết hôn hay không không quan trọng
lắm, họ còn cười mà bảo rằng, thì cứ coi như là kết hôn rồi đi.

Tiêu Vũ Trạch ngồi bên cạnh Lâm Ấu Hỷ, thỉnh thoảng gắp đồ
ăn cho cô, đều là những món cô thích, nhưng không nói gì nhiều. Đến khi gần tan
tiệc, anh mới khẽ khàng hỏi:

- Em này, Lâm Ấu Hỷ, dự định khi nào giải quyết việc lớn
cho bản thân đây?

- Tùy duyên thôi ạ. - Lâm Ấu Hỷ cười mỉm.

Tùy duyên… đúng vậy, chỉ có thể tùy duyên, đợi có một người
nào khác xuất hiện, đợi đến ngày cô quên người cũ. Sẽ có ngày đó không? Ít nhất
hiện giờ cô không trả lời được.

Cả bọn chuếnh choáng hơi men, Tiêu Vũ Trạch vẫn trầm tĩnh
như cũ, đứng bắt xe bên đường, dìu từng đứa ngà ngà lên xe, dặn tài xế về giá cả
và đường đi để tránh bị moi thêm tiền. Lo cho cả bọn đi rồi, anh mới quay lại
nói với Lâm Ấu Hỷ;

- Anh đưa em về nhé.

- Đàn anh à, anh đúng là bạn tốt đấy. - Lâm Ấu Hỷ lên xe
của anh, không nén nổi, nói: - Anh à, anh định khi nào lo việc đại sự bản thân
vậy?

- Tùy duyên thôi. - Tiêu Vũ Trạch thư thái đáp.

Anh ấy cũng tùy duyên…

Tiêu Vũ Trạch đưa Lâm Ấu Hỷ về dưới tầng nhà cô, ân cần
giúp cô tháo dây an toàn. Khi cô mở cửa định xuống xe, đột nhiên anh nắm tay
cô. Lâm Ấu Hỷ giật mình quay lại hỏi:

- Sao vậy ạ, đàn anh?

- Ấu Hỷ… - Tiêu Vũ Trạch hít một hơi. - Tử Thần hai ngày
nay đi họp ở Hàng Châu, tối nay anh ấy không tới không phải là cố ý đâu.

- Dạ. - Lâm Ấu Hỷ cảm nhận trái tim mình bỗng dưng bị bóp
nghẹt, vội giằng tay xuống xe, chạy nhanh lên gác. Đêm nay, lại khó ngủ rồi, từ
khi đi làm tới nay, rất lâu rồi chưa bị mất ngủ liên tục như thế này.

*

* *

Tối ngày hôm sau, tan làm từ công ty ra, Trình Mão theo
sau Lâm Ấu Hỷ, liên tiếp tìm cớ nói chuyện:

- Ấu Hỷ, tối nay cùng đi xem phim đi, Họa bì hay phim gì? Đều là phim khủng mới
công chiếu, em thích Trần Khôn hay Chân Tử Đan, Triệu Vy, Châu Tấn?

- Trình Mão. - Lâm Ấu Hỷ quay lại nhìn anh. - Hôm nay em
rất khó chịu, không muốn đi đâu, hôm khác đi, để hôm nào em mời anh.

- Dạo này em làm sao vậy, có phải có tâm sự gì không? -
Trình Mão lo lắng nhìn cô. Anh hơn cô năm tuổi. Khi cô mới vào công ty, đầu
tiên là làm trợ lý cho anh. Anh có phong cách của người thầy, mọi việc đều đích
thân hướng dẫn, trong hai năm đầu ấy, cô khiến anh vất vả nhiều. Cô biết Trình
Mão đối với mình tốt, tuy chưa từng từ chối thịnh tình của anh nhưng trong lòng
cô luôn có một rào chắn, cô không có cách nào xác định được là mình đã vượt qua
chưa, càng không có tư cách để đến với người khác, như thế là bất công đối với
Trình Mão.

Nhà Trình Mão nằm ở một hướng khác hẳn, hai người không
tiện đường về cùng nhau nên tạm biệt từ cửa công ty. Lâm Ấu Hỷ vào một quán cà
phê, gọi một đĩa ăn nhanh, vừa ăn vừa ngắm dòng người qua lại ngoài song cửa, đợi
đến khi trời tối hơn nữa, giờ cao điểm tan tầm đã qua, cốc cà phê đã lạnh tanh,
cô mới lên tàu về nhà.

Về đến nhà, tắm gội xong, cô cố gắng nghĩ ra việc gì đó để
làm nhưng cũng chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ là xong hết. Ngồi trên sô pha
xem hài kịch trên ti vi, tiếng cười ở đâu đó thỉnh thoảng vang lên từng chặp.
Không thấy đồng cảm với tiếng cười khán giả, cô cứ thấy nóng ruột kỳ lạ, mắt nhớn
nhác nhìn chung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tủ tường phòng khách.

Cô mở tủ tường, ngăn dưới cùng là hai chiếc hòm giấy cũ
phủ bụi, đựng những thứ hồi cô ở đại học, sách vở và nhật ký, ra trường rồi cô
không mở ra lần nào. Mỗi lần chuyển nhà, hai chiếc hòm giấy này chiếm không ít
chỗ nhưng cô không vứt đi được. Mỗi người đều có chiếc hòm giấy như thế, đựng đầy
những kỷ niệm, ngày thường chẳng mấy khi nhớ đến, những lúc quạnh quẽ hoặc tìm
không biết hướng đi, mới lại lôi ra ngắm nghía, nhớ lại một thời, đánh thức mục
đích và dũng khí.

Tốn sức lắm cô mới xếp hết những thứ chồng chất ở trên để
lôi hai hòm giấy đó ra giữa phòng khách. Dùng chổi quét hết bụi, lẳng lặng mở
ra, bên trong là rất nhiều giáo trình đại học được xếp ngăn nắp… Còn cả cuốn nhật
ký nét chữ nắn nót, mỗi chữ đều khiến cô nhói lòng. Cô trầm ngâm nâng niu từng
trang giấy cũ, rồi ánh mắt dừng lại trên bìa một cuốn sách dày, có ba chữ mạ
vàng óng ánh: Tư bản luận quyển I.

Cầm sách trên tay, nhẹ giở từng trang, tờ bìa phụ còn
nguyên hàng chữ viết tay mực đen bay bướm: Lãnh
Tử Thần, tháng 10 năm 2003 mua tại nhà sách Thượng Hải
. Nhìn nét chữ quen
thuộc, cô nghe trong tim có tiếng rạn vỡ, bèn đưa tay ôm ngực, những cơn đau
nhói âm ỉ kéo đến, đặt sách vào hòm, nước mắt lại rơi. Tại sao, tại sao nơi nào
cũng in bóng của anh.

Ngồi trên nền nhà giá lạnh, không biết bao lâu, tiếng đồng
hồ báo thức kiểu cũ từ bên hàng xóm vẳng sang kéo cô trở lại thực tại. Nửa đêm
rồi, không gian tĩnh lặng, khu dân cư chìm vào yên ắng, nhưng tâm trí cô lại tỉnh
táo đến tàn nhẫn. Cô không ngủ được, nằm trên giường làm mọi cách mà không thể
đi vào giấc ngủ, cổ họng nghẹt đắng, thái dương giần giật.

Hai giờ sáng, đau đầu không chịu nổi, cơ thể phát sốt, cô
biết mình gắng không nổi, bò dậy định ra ngoài tìm mua thuốc giảm sốt, nhưng
không cất bước được, ngã nằm trên sô pha. Điện thoại trên bàn thỉnh thoảng sáng
lấp lánh.

Cô cầm điện thoại trong tay, nhìn danh bạ nhưng không biết
nên gọi cho ai. Sau cùng của danh bạ là một số điện thoại gọi nhỡ, cô hay để lỡ
rất nhiều cuộc gọi. Cô ngây người đọc số, ngón tay nhấn phím, nghe một hồi
chuông đổ, không lâu sau có tiếng e hèm, hóa ra cũng có người tiếp máy.

Cô vội cuống quýt nhấn phím dừng, đặt máy lên bàn, hai giờ
đêm, làm phiền người lạ đâu thể là chuyện đùa được. Cô yếu ớt ấn vào thái
dương.

Điện thoại di động trên bàn rung mạnh, bản nhạc hôn lễ
vang lên inh ỏi, có người gọi, vẫn là số vừa rồi. Một lần, hai lần, cô không
nghe, người gọi dường như kiên trì cực độ, đến lần thứ ba, cô đành nhận máy:

- A lô! - Giọng run rẩy, nghe chẳng giống với tiếng nói của
Lâm Ấu Hỷ ngày thường. Cô không biết đầu dây bên kia là ai, muộn thế này còn
làm phiền người ta, không biết họ có mắng không, cảm giác bất an và hối lỗi, cô
im lặng chờ đợi trong mệt mỏi và kiệt sức.

- Lâm Ấu Hỷ! - Giọng nói từ đầu dây bên kia rõ ràng là rất
lo lắng nhưng vẫn ấm áp như vậy, là Tiêu Vũ Trạch. Ấu Hỷ chỉ nghe anh nói ba tiếng
đã biết anh là ai, cô bất giác bịt miệng, nước mắt lã chã, không nói nên lời. Đầu
bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nói nghe như đang mặc quần áo. - Em đang ở
đâu?

- Ở nhà. - Lâm Ấu Hỷ nghẹn ngào, phát âm khó khăn, cuối
cùng nức nở trong tiếng khóc. - Em… sốt quá, đầu đau quá.

- Anh tới ngay, đợi anh đấy. - Tiếng dập máy vang lên,
Lâm Ấu Hỷ xịt mũi, lòng dần bình tĩnh lại, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong người.
Chưa đầy nửa tiếng sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ gấp gáp. Cô loạng choạng ra
cửa, mở khóa, lao vào lòng người đứng ngoài. Tay cô bíu chặt, Tiêu Vũ Trạch phải
gắng hết sức dìu cô vào trong phòng. Anh cầm trong tay một túi nhựa, hơi thở
nóng rực phả lên mặt cô:

- Heo nhỏ, muộn thế này mà còn không ngủ, chắc là đói rồi,
anh mua ít đồ ăn cho em đây.

- Vâng. - Trái tim cô tan ra, dần buông tay, cúi đầu dụi
mắt, như đứa trẻ biết mình vừa làm việc sai lầm, vẻ mặt đầy hối lỗi - Xấu hổ
quá, đàn anh, muộn thế này còn làm phiền anh.

- Anh mong được như vậy mà, mong em không có việc gì cũng
cứ làm phiền anh nhiều vào. - Tiêu Vũ Trạch cười, đặt túi nhựa lên bàn, sờ tay
lên trán cô. - Sốt thật hả? Anh mua thuốc đây, em ăn chút đã rồi uống thuốc,
sau đó ngủ một giấc, tỉnh lại là ổn thôi.

- Vâng. - Cô gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào sô pha, mở
túi nhựa lấy thìa xúc cháo, nuốt từng thìa. Tiêu Vũ Trạch ngồi bên, nhìn cô,
không nói gì, nét mặt mệt mỏi sâu sắc. Cô ăn hết cháo rồi uống thuốc hạ sốt, một
lát thì mệt mỏi ngả đầu ngay lên sô pha thiếp đi. Tiêu Vũ Trạch vào phòng ngủ lấy
chăn nhẹ nhàng đắp cho cô, rồi thu dọn hộp. Nhìn cô ngủ như một chú mèo nhỏ,
anh chần chừ một lát rồi nhẹ nhàng ra đi sau khi khép cửa.

Một giấc ngủ no tròn không mộng mị. Có tiếng gõ cửa làm
cô giật mình, trời đã sáng, bảy giờ rưỡi, cũng là giờ cô thường trở dậy. Cô dụi
mắt ra mở cửa, bên ngoài là một cậu nhân viên đưa đồ ăn nhanh mặc áo phông màu
hồng đang bê một hộp tròn:

- Thưa cô Lâm, đây là đồ ăn sáng mà ông Tiêu đặt cho cô,
tiền đã thanh toán rồi.

Cậu nhân viên đưa vào một khay đựng bánh và cháo trắng
theo kiểu Quảng Châu, trên đó gài một tấm thiếp nhỏ: Đừng quên uống thuốc sau khi ăn, thuốc ở trong hộp trên bàn trà.

Lâm Ấu Hỷ cười, cơn kiệt sức đột ngột tối qua đã biến đi
rồi, hiện cô đã bình phục. Cô vừa ăn cháo vừa cầm điện thoại nhắn tin: Cảm ơn anh, anh trai Tiêu.

Không đầy một phút sau, Tiêu Vũ Trạch đã nhắn lại: Đừng khách sáo, em còn nhớ tới anh là may mắn
của anh rồi
.

Gương mặt Lâm Ấu Hỷ ngập tràn sự vui vẻ, mạnh mẽ. Ăn sáng
xong, cô đứng trước gương trang điểm, bộ váy áo công sở chỉnh tề, tóc búi gọn
gàng, giày cao gót, lại tiếp tục là một nhân viên văn phòng đầy kinh nghiệm. Gắng
sức hòa nhập vào nhịp sống thành phố, trở thành một phần trong nó, đó là kỳ vọng
của bố, cô sẽ không ngừng cố gắng.

*

* *

Đến văn phòng, nhận thư điện tử từ khách hàng nước ngoài,
vậy là lô hàng áo sơ mi nữ đã đến. Một ngày làm việc kết thúc, thuốc cảm sốt đã
uống vào bữa sáng và bữa trưa, cơn sốt nhanh chóng bị đẩy lui, chỉ có đầu vẫn
còn nặng, rất buồn ngủ.

Buổi tối, cô nhã nhặn từ chối lời mời đi ăn của Trình
Mão, lên chuyến xe đông nghịt trở về nhà. Mấy chiếc hòm vẫn lộn xộn ở góc nhà,
cuốn Tư bản luận đặt trên bàn uống nước,
có lẽ tối qua Tiêu Vũ Trạch đã giở xem. Cô bước tới, cầm cuốn sách ấy đặt lên
đùi.

Sách này từ khi mua về đến nay đã năm năm, cô thực sự
chưa hề giở xem. Bốn năm đại học, cô luôn xếp nó trong góc tủ, khi tốt nghiệp lấy
ra, bụi đã phủ đầy. Nhưng tại tầng hai của thư viện trường, cô đã đọc hết cả ba
tập. Đến giờ giở lại, nét chữ trên trang sách còn y nguyên như mới hôm qua,
trong đầu cô là một khối hỗn độn khiến người cứ ngây ra đờ đẫn. Già rồi sao?
Đúng là già rồi, tuổi trẻ đã trôi qua, trở thành tro bụi, cô yếu ớt day day vào
huyệt thái dương.

Cuốn sách rơi xuống đất, cô giơ tay nhặt lên, một tờ giấy
mỏng rơi từ trong ruột sách ra, là mấy chữ của Lãnh Tử Thần: Mọt sách, tặng em cuốn sách, chẳng liên can
gì tới việc làm bạn gái anh đâu, đừng nghĩ lung tung, mộng đẹp nhé.

Mảnh giấy nằm yên lặng trong cuốn sách dày, cùng với cuốn
sách bị phủ lên bao nhiêu bụi bặm, đã năm năm rồi. Đến nay gặp lại, chẳng đúng
lúc đúng nơi chút nào. Thì ra hồi đó anh đã nhìn thấu tâm tư cô. Lãnh Tử Thần,
anh thực là người đàn ông thông minh tinh tế, chẳng bao giờ che đậy sự sắc sảo
của mình.

Những ngón tay Lâm Ấu Hỷ vì cầm cuốn sách nặng dần dần
tái nhợt đi. Lãnh Tử Thần, anh sắp khiến cô ấy phát điên rồi. Mỗi khi cô ấy lấy
hết sinh lực để quên anh đi thì anh lại từ đâu hiện tới. Chỗ nào cũng có hình
bóng anh, hơn năm năm rồi, gần hai ngàn ngày đêm, rốt cuộc cô vẫn chẳng thể xóa
bỏ hình ảnh của anh trong ký ức. Mỗi giây mỗi phút anh đều xâm chiếm tâm tư cô,
khuấy đảo từng chút máu thịt trong con người cô.

Những gì anh để trong cô, chẳng lẽ thật sự là cả một nỗi
nhớ suốt cuộc đời không thể nào phai nhạt? Tàn nhẫn quá. Không được, nếu không
làm sao mà chịu nổi.

Cô đặt lại mảnh giấy vào trong sách, gấp lại, mơ hồ đứng
dậy, định đi vào bếp lấy nước uống thuốc. Cô lảo đảo bước đi, không ngờ chân phải
đá vào chân trái, ngã nhào về phía bàn nước, trán đập vào góc bàn. Cơn đau ùa đến,
khiến cô mất cả tri giác.

Không biết bao lâu, mọi thứ chung quanh mơ hồ chuyển động
trước mắt cô, cô mở to mắt, máu chảy thành vũng trên mặt đất, trán đau như bị
dao đâm, điện thoại bị đẩy rơi xuống đất, nằm cách không xa nhưng cô với mãi mới
tới. Số điện thoại đầu tiên cô nhấn trong vô thức là số cấp cứu, sau đó bám vào
tường, bò ra cửa, mở khóa, rồi kiệt sức nằm gục trên nền đất, không cử động được
nữa.

Cửa mở, cô cảm giác mình được đôi tay nào đó ôm, bế xuống
tầng, lên xe. Cô nằm ở ghế sau xe, nhìn bóng dáng người lái xe mà gượng cười
nói:

- Xin lỗi anh trai Tiêu Vũ Trạch. Lại phiền anh rồi.

Không đợi Tiêu Vũ Trạch đáp lời, cô lại chìm vào hôn mê.

Tỉnh lại, cô đã nằm trên giường bệnh trải nệm trắng toát,
là phòng bệnh cao cấp, chỉ có một giường. Tiêu Vũ Trạch đứng quay lưng vào cô,
đang làm gì đó trên bàn trước mặt, cổ áo sơ mi là phẳng phiu, đôi giày da sáng
bóng không chút bụi, dường như anh lúc nào cũng giữ được hình ảnh người đàn ông
không vướng bụi trần.

Có lẽ nghe thấy tiếng động, Tiêu Vũ Trạch quay mình, tay
cầm một chiếc bình vàng, mỉm cười bước về phía cô. Anh ngồi vào chiếc ghế đặt
bên giường, đưa chiếc bình vàng có gắn chiếc thìa ở đầu ghé vào miệng cô. Lâm Ấu
Hỷ hé môi, một cảm giác thanh dịu mát ngọt dễ chịu tràn xuống cổ họng.

Uống thêm chút nước nữa, cô cảm thấy họng không còn khô
rát, chỉ trên trán là cảm thấy đau giần giật từng cơn, mắt nhìn chao đảo. Cô
nhìn Tiêu Vũ Trạch, giọng yếu ớt:

- Xin lỗi anh.

Cô không ngờ trong lúc vô thức lại nhấn vào số điện thoại
của anh, những ngày này, như là có ma quỷ xui khiến, cô đã năm lần bảy lượt làm
phiền tới anh.

Nhưng cũng tốt, cũng may là anh, nếu là người khác, Lâm Ấu
Hỷ không biết tình cảnh sẽ xấu đến mức nào.

- Heo nhỏ. - Tiêu Vũ Trạch giơ tay bẹo nhẹ lên mũi cô, lắc
lắc đầu. - Em lại khách sáo rồi, anh cũng mặc kệ em thôi. - Giọng nói rất trìu
mến, còn có cả chút trách móc nữa. - Lớn rồi, còn để ngã vỡ cả đầu.

Tiêu Vũ Trạch thấy cô lộ vẻ xấu hổ, mặt ửng hồng thì cũng
không trách nữa, gọi hộ lý mang vào ít thức ăn thanh đạm, nhìn thấy cô ăn được
rồi mới yên tâm đứng dậy:

- Lần này em chỉ bị chấn động nhẹ ở não thôi, anh đã xin
phép công ty của em cho em nghỉ ốm rồi. Anh nghĩ em đi làm đã nhiều năm mà chưa
nghỉ phép, cũng tốt, nhân dịp này hãy nghỉ ngơi vài ngày đi. Người xưa nói gì
nhỉ, à, trong họa có phúc, ha ha.

Tiêu Vũ Trạch khoác áo vét, nhấn nút điện, mở cửa phòng rồi
quay lại nói:

- Chiều anh phải họp, tối lại vào thăm em, hãy ngủ ngon một
giấc nhé, tối muốn ăn gì, anh sẽ mang đến cho.

Lâm Ấu Hỷ mỉm cười lắc lắc đầu, nhìn anh:

- Anh đến là được rồi.

Tiêu Vũ Trạch nét mặt rạng ngời, khép cửa đi. Lâm Ấu Hỷ cầm
cái điều khiển từ xa ở đầu giường, mở ti vi treo trên tường. Đây là phòng bệnh
cao cấp, người bị chấn thương nhẹ về não thường chọn loại phòng này. Tiêu Vũ Trạch
thật là chu đáo, chu đáo đến mức khiến người ta đổ mồ hôi kính nể.

Cô lắc lắc đầu, nghĩ bụng: chắc là Tiêu Vũ Trạch hối hận
đã gặp lại mình trong đám cưới của Tô Hoan Hoan, tự dưng năm ba lần bị làm phiền,
hai giờ sáng còn phải thức dậy đi cấp cứu người lạ… Chẳng biết kiếp trước anh ấy
có nợ gì mình không, mình đúng là đáng tìm lỗ nẻ mà chui xuống cho đỡ ngượng.
Cũng may người ấy là Tiêu Vũ Trạch, là một người mà nhìn đã thấy là vô hại, một
người thuần túy khiến người ta tìm thấy cảm giác của một tình bạn an toàn.

Vô ý đập đầu vào gối bông, cô thấy đau nhức nhối. Nếu
không gặp Lãnh Tử Thần, cô sẽ chẳng bao giờ biết đến Tiêu Vũ Trạch hay sao? Cô
cầu mong đây là lần cuối cùng mình gây phiền phức tới Tiêu Vũ Trạch.

Lâm Ấu Hỷ nhìn ra ngoài cửa sổ, tiết trời rạng rỡ, ánh nắng
lấp lánh, thế giới đẹp như thế, tạo sao không có tiếng gọi nào đồng vọng với
mình. Ai cũng nói, tính cách quyết định số phận, chẳng lẽ cả đời này cô không
thoát ra khỏi kỷ niệm hay sao? Phải làm sao mới được?

*

* *

Báo cáo nội dung xấu