Mãi Mãi Bên Em - Chương 03
Cô giận không thèm ngó anh nữa, chở cô tới nhà hàng cô yêu
thích, anh lái xe đi cất. Còn cô thì hậm hực vào trong, lát sau anh quay lại
mang theo hộp y tế. Trời ạ! Sao mà lỉnh kỉnh thế kia, không lẽ làm cô chết vì sợ
anh mới an lòng. Nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi 180 độ, anh bật cười, khuỵa một
chân xuống, kéo chân cô lên. Giật mình cô hối hả thốt lên:
- Huynh huynh tính làm làm gì? Đừng ghét muội mà chặt chân
muội chứ?_cô nuốt ngụm nước miếng
- Huynh nào có làm gì muội, chỉ băng lại vết thương cho muội
thôi mà. Nếu để nó vỡ bóng nước, chắc chắn phải cưa chân đấy_A Dũng bình thản
trả lời mang tính “đe dọa”
Nghe có phần anh nói đúng, cô mới dám đưa chân lại cho anh,
nhưng vẫn đang trong tình trạng “Có nên tin không đây?”. Bị anh nắm cổ chân
kéo, lột hết mấy miếng băng ra rồi làm từng thứ một. Cô mới thở phào nhẹ nhõm,
các vị khách trong nhà hàng nhìn thấy hành động gallant của anh thì thấy rất
hâm mộ, được anh chàng đẹp trai chăm sóc chu đáo như vậy ai mà chẳng thích. Cô
đỏ hết mặt cúi gầm xuống:
- Muội sao thế? Cũng biết đỏ mặt cơ à? Kệ mấy người họ đi,
xong rồi ta ăn thôi_A Dũng nhéo má cô rồi đặt chân cô xuống
- Ai nói muội đỏ mặt cơ chứ? Dù gì cũng cám ơn huynh_cô thẹn
thùng le lưỡi
- Không có gì, bổn phận của huynh mà. Nhớ lần sau không được
xuống bếp nữa nghe chưa? Biết mình hậu đậu rồi mà còn làm ra vẻ ta đây, gặp
chuyện gì thì cũng phải nói huynh một tiếng. Rõ chưa?_anh cao giọng nhắc nhở
- Biết rồi_cô bĩu môi
- Biết rồi thì tốt. Phục vụ_anh gật gù nghe cô nói rồi anh
ngoái đầu lại gọi
- Vâng. Quý khách dùng gì ạ?_một thanh niên cao ráo bước tới
Anh không nói gì chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô, cô hiểu ý anh
nhưng chẳng nói gì, vênh mặt quay ngoắt sang chỗ khác. Tiểu nha đầu này đang giận
đây mà! Anh rút điện thoại ra, lướt đến chỗ ghi nhớ, bấm lên và bắt đầu đọc:
- Cho 2 mỳ Ý, một phần Phô mai St Moret-Apérivrais (món Nhật),
một phần Bánh gạo
Tteokbokki (món Hàn), một phần Bánh há cảo hoa hồng (món Trung Hoa), một phần Mì
xào Hokkien Mee (món Singapo), 2 ly kem Dâu và 1 chai rượu van đỏ. Cảm ơn!
Cô há hốc mỏ, trợn mắt nhìn anh, trời ơi, đây là toàn những
món cô hay ăn ở nhà hàng này, làm sao? Làm sao anh có thế biết và nhớ rõ đến thế?
Đang tính làm anh mất mặt, ai dè cho anh được gắn mác “thần đồng”. Toi rồi! Toi
rồi! Kiểu này thế nào cũng bị anh trêu chọc nữa cho coi, Đình Đình ơi là Đình
Đình sao mà mi kém cỏi thế không biết. Than thân trách phận thì có ai nghe đâu:
- Muội
sao thế? Sao sắc mặt kém thế?_mặt cô chuyển từ hồng sang xanh giờ lại trắng bệch
nha
-
Huynh, sao huynh lại nhớ rõ các món muội thích thế?_thật bái phục ca ca này à
- Có
gì đâu, huynh có lưu sẵn trong điện thoại mà, giờ chỉ lục lại rồi đọc lên thôi
mà_anh thẳng thắn nói ra rõ sự thật rồi còn giơ lên cái điện thoại to đùng “Món
ăn Đình muội thích”
Sấm
Sét
Đánh
Giữa
Trời
Quang
Cô
đơ mặt. Hình tượng sụp đổ? Bái phục cũng không còn, ngây ngô? Cảm giác này là
đang bị lừa đây mà. Nhưng cũng không đúng, anh làm rõ đến thế chỉ là cô lơ
không ngó thôi. Còn giây phút nào bình yên cho Đình Đình cô tu sửa lại tính làm
kiêu không?
…………………………………………………………………………………………………………….
-
Cái tên Nguyên Thần Võ gì ấy, hắn ta có đối xử tốt với muội không?_trên đường về
anh vừa lái xe vừa hỏi cái người nào đó đang ăn kem
Vừa
nghe thấy tên Nguyên Thần Võ, cô lập tức ngừng ăn, mặt thoáng chốc hiện lên nỗi
buồn nhưng sau đó vui cười trở lại. Múc một muỗng kem cho lên miệng đáp:
- Ừ
tốt_cô gật gù cho qua chuyện
- Thật
không?_anh nhíu mày hỏi vì cô không hề có tính nói dối và đương nhiên nói dối sẽ
lộ rõ trên mặt người nào đó
- Thật_cô
vẫn tiếp tục gật đầu như gà mổ thóc
Sau
đó là một khoảng im lặng, tới nhà, cô chào tạm biệt A Dũng vào. Căn nhà vẫn thế,
vẫn trống rỗng bóng hình anh. Thở dài, cô đi lên phòng anh, căn phòng chủ đạo
là hai màu đen và trắng nhưng điều nổi bật nhất là những bức hình dán trên tường
và những khung hình trên bàn. Cô tiến đến cầm một bức hình rơi trên sàn, cô muốn
hét lên. Tại sao cô gái trong hình lại giống cô đến thế? Bàng hoàng, run rẩy,
lo sợ, tò mò, 4 thứ cảm giác hòa quyện vào nhau. Cầm bức ảnh trên tay cô mở cửa
phòng anh ra ngoài và đặt nó dưới gối ngủ của cô. 2 ngày rồi cô không thấy anh,
2 ngày rồi cô cũng không được nói chuyện với anh, lý do là gì chứ? Cô thực sự
không hiểu.
“Đoàng,
đoàng”
- Á!
Sấm
sét! Mưa rồi, sợ hãi cô khóc lên rồi chui tọt vào trong chăn trùm đầu kín mít.
Cô không ghét mưa nhưng lại ghét sấm sét, có thứ gì đó làm cô sợ. Sao anh không
ở đây? Ngay bên cạnh cô? Ở công ty, nghe thấy tiếng sét đánh làm anh giật mình,
cô đang ở nhà một mình vả lại Thiên Tinh cũng rất sợ sấm sét. Anh không nghĩ
nhiều vội chạy vào gara lái xe về nhà. Về đến nơi, thấy cô run cầm cập trong
chăn, bất giác anh tiến lại. Kéo cô ôm vào lòng, vỗ lưng cô an ủi:
-
Thiên Tinh, không sao đâu. Có anh ở đây rồi, em đừng sợ
Tại
sao trong lúc này anh còn nhắc tới Thiên Tinh, chẳng lẽ trong đầu anh chỉ có
duy nhất một mình hình ảnh của cô ấy thôi sao. Lặng lau đi khóe mắt ướt đẫm, cô
sụt sùi nói:
- Thần
Võ, em là Đình Đình, không phải Thiên Tinh
Nghe
thấy thế, anh vội buông cô ra, nhìn kỹ người con gái trước mắt. Phải rồi, là Lạc
Đình, không phải Quỳnh Thiên Tinh. Cảm thấy hơi có lỗi với cô, anh quay mặt
sang chỗ khác nhẹ giọng:
-
Anh xin lỗi
Lập
tức cô cười toe, nhún vai trả lời:
-
Không sao, dù gì em cũng quen rồi
Thấy
anh không trả lời cô, cô vội vàng hất bỏ chăn ra rồi bước xuống sàn, lấy điệu
bình tĩnh nhất có thể, cô nhẹ hỏi:
-
Sao anh lại tránh mặt em?
Phải
rồi lý do anh cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy khi đứng đối diện với cô,
nói chuyện với cô thì anh lại có ảo giác Thiên Tinh đang ở trước mắt. Anh không
muốn mình làm tổn thương cô, xem cô như là người thay thế nên anh quyết định trốn
chạy. Đằng này, ngay bây giờ, cô đứng trước mặt anh, hỏi anh một câu mà trước
giờ anh chưa từng có đáp án cho riêng mình. Anh lặng cười nhạt:
- Muốn
nghĩ sao, tùy em. Xuống nhà đi, anh nấu cái gì đó cho em ăn
Nói
xong anh đứng dậy bước ngang qua cô, cô hếch miệng cúi xuống cầm bức ảnh đặt
vào trong ra gối. Cẩn thận đóng cửa phòng rồi đi xuống lầu. Cô là người thông
minh, ắt hiểu ra anh đang làm gì. Kéo ghế ngồi xuống bàn ăn, cô cầm muỗng gõ gõ
trên bàn. Anh cười khẽ:
- Em
đừng ngủ gục nữa nhé, Đình Đình
Cô
ngạc nhiên ngoái đầu lại nhìn anh đang loay hoay, nhíu mày:
-
Anh gọi đúng tên em rồi đấy, yên tâm em sẽ không ngủ nữa đâu. Vết thương hôm bữa
còn đang sưng tấy lên này, dại gì mà ngủ nữa chứ_cô “khoe” cái trán nhẵn mịn ra
- Ai
biết được em, mà em ở nhà không phá hoại đồ đạc nhà anh đấy chứ?_anh vừa dọn đồ
ăn ra bàn vừa hỏi cô, trong đầu hẳn có câu trả lời
-
Anh nghĩ em là trùm phá hoại ư? Không hề nhé_cô ngửi mùi thức ăn, đáp chắc chắn
- Thật
không? Vậy cái chảo đen kịt, cháy thui là như thế nào? Anh nhớ sau khi nấu, anh
đã rửa hết sạch sẽ rồi, chẳng nhẽ anh quên cái nào sao?_anh kéo cái ghế, khoanh
tay nói đắc thắng
Nghe
anh nhắc đến chiến tích hai hôm trước làm cô rùng mình, vẫn còn thấy sợ. Cô nhớ
lại, hình như lúc ấy cô không chà ra nên quăng qua một chỗ thì phải. Hừ! Không
ngờ anh lại tinh mắt đến thế. Liếc mắt nhìn lướt qua anh, cô hắng giọng, vuốt
tóc, khịt khịt mũi nói:
- Ừm
chắc là do em làm đấy. Anh là đang trách em?_giọng cô nhỏ dần tỏ vẻ ăn năn
-
Không tra cứu, em lại không có tiền, thân thể em anh lại không có hứng thú. Suy
đi ngẫm lại, ngày mai đi chơi với anh một buổi coi như là tiền em trả anh_nhìn
cô một lượt, anh đánh giá rồi rút ra kết luận, mỉm cười hài lòng
Cô
nghe anh nhắc đến cô không ngờ lại thảm hại đến như thế làm cô cúi gầm mặt. Tưởng
anh sẽ đuổi cô đi ai dè lại rủ cô đi chơi. Mắt long lanh nhìn anh, che giấu nụ
cười a! Anh là đang muốn hẹn hò với cô.
Phải không? Nhìn thấy vẻ mặt cô hớn hở như bắt được vàng làm anh mãn nguyện, bắt
đầu cầm đũa gắp món ăn cho cô. Cô vui vẻ đón lấy, ăn ngồm ngoàm như người chết
đói, anh lắc đầu cười khẽ. Ăn xong, cô ríu rít lên phòng ngủ sớm, thắc mắc ngày
mai không biết anh sẽ dẫn cô đi đâu, cô hỏi, nhưng câu trả lời chỉ có một “Ngày
mai em sẽ biết”. Ủ rũ, thất vọng nhưng cũng không giấu được niềm vui sướng, cô
lăn lộn trên sàn ngủ quên lúc nào không hay.
…………………………………………………………………………………………………………………………
6h sáng!
Anh
đã thức từ lúc 5 giờ, không hiểu sao anh lại có cảm giác hồi hộp đến thế nên
quyết định dậy sớm làm đồ ăn sáng cho cô ăn. Đồng hồ đã điểm đến số 6 mà trên lầu
người nào đó vẫn không chịu đi xuống. Đồ ăn cũng đã làm rồi, tivi giờ cũng chẳng
có gì để xem, quay đi quẩn lại thôi thì đành lên gọi cô dậy vậy.
“cộc,
cộc”
-
Đình Đình, dậy đi em, trời sáng rồi
Anh
nhỏ nhẹ kêu đủ để cô nghe vậy mà không có tiếng đáp trả nha, anh cố gắng gõ lần
thứ hai, kết quả vẫn vậy, lần thứ ba, có nghe thấy tiếng ư ử, lần thứ tư, im lặng
như lần đầu. Mất hết kiên nhẫn trời ban cho, anh chuẩn bị tư thế đạp cửa xông
vào. Hít thở sâu, một hít dô, hai thở ra, và co chân đạp nhưng bất ngờ cánh cửa
phòng cô mở ra và một cảnh hết sức là đẹp mắt, anh đo sàn. Cô ngáp ngắn ngáp
dài kéo anh đứng dậy, không dám cười trước mặt anh, chỉ lặng cúi gằm mặt xuống
đất. Xoa xoa cái bàn tọa vừa được “tiếp đất”, anh trừng mắt nhìn cô:
- Em
giỏi lắm, đi làm vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, liền ngay và lập tức
Cô
bĩu môi, có câu nói hoài à. Nhìn bộ dạng kinh kỉnh của cô, anh bậm môi giơ tay
lên véo 2 má phúng phính của cô. Bất ngờ, đau đớn, sung sướng, ngây ngô, mọi cảm
xúc ồ ạt trào tới. Cô há miệng gỡ hai tay của anh ra, sụt sịt:
- Á!
Đau quá à, đừng véo nữa, đau quá, thả em ra_cô giãy giụa
-
Cái tội dám cho anh hôn sàn, đáng đánh, chết chưa?_anh cứ lắc lắc hai má nõn nà
của cô nha
- Bỏ
em ra, giờ anh có bỏ không?_cô trừng mắt quát lên hăm dọa
Anh
mà sợ cô ư? Trông cô tức giận lên cũng đáng yêu phết, nhưng nhìn cô như vậy làm
anh rất sảng khoái. Không chịu tha cho cô, anh vẫn cười tự nhiên nhất có thể.
Cô đã nói là do anh không nghe đấy nhé, nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Cô dùng
hết lực đạp một cú vào chân anh rồi hốt hoảng chạy vào trong phòng tắm cười hô
hố.
……………………………
Trên
đường đi, cô líu lo hát vu vơ, cô hát tiếng việt, tiếng hàn, tiếng anh, tiếng
trung rồi cả tiếng tùm lum nữa. Cô vui, điều đó ai cũng nhận ra, và anh cũng thế.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều lần có nên bỏ mặc cô không? Nhưng anh nghĩ, cô là nạn
nhân, dù gì cô cũng không biết về Thiên Tinh vả lại đối xử với cô lạnh nhạt như
thế anh cũng không đành nên anh quyết định sẽ chăm sóc cô như một người thay thế.
Cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
-
Chúng ta đi đâu vậy? Sao xa quá à_cô ăn hết ly kem mà vẫn không tới nơi rồi nha
- Đến
rồi. Ta xuống thôi
Cô
và anh tháo dây an toàn bước xuống xe, nhìn cảnh vật trước mắt cô không khỏi thốt
lên “Là biển đấy”. Nhìn cô cười thích thú làm anh không hối hận vì đã hủy bỏ
công việc ở Nguyên Thiên. Không chần chừ cô tháo bay đôi giày bata ra chạy ùa
xuống biển:
- Á!
Thích quá
- Cẩn
thận coi chừng ngã giờ
Anh
lớn tiếng khuyên ngăn nhưng cô đã chạy đi khá xa, căn bản chắc chắn là không
nghe thấy. Anh cười thầm “Cô ấy thật giống em, Thiên Tinh à”. Sau đó anh cởi bỏ
áo khoác, giày và cúi xuống nhặt đôi giày cô lên rồi bỏ chúng vào xe. Sắn cao ống
quần lên, anh chạy lại chỗ cô. Thấy anh ra, cô phi thân lao tới cạnh anh, cười
tít mắt:
-
Sao anh biết em thích biển mà dẫn em tới thế?
-
Con gái ai cũng vậy mà_anh nhún vai đáp nhưng thực chất anh đang rất muốn nói
“Vì em giống Thiên Tinh của anh”
- Vậy
ở đây chơi 3 ngày luôn nhé_cô lắc lắc cánh tay anh nũng nĩu
-
Không được, anh còn phải về công ty, chỉ ở đây được ngày hôm nay thôi. Đến đêm
ta sẽ ngủ ở khách sạn, mai ta sẽ xuất phát sớm trở về thành phố_anh cự tuyệt,
giải thích
Cô gật
gù tán thành:
- Vậy
cũng được
Nghe
cô vui vẻ nhận lời, anh xoa đầu cô, biết chắc chắn thế nào “bản sao” của Thiên
Tinh cũng sẽ đồng ý thôi. Anh nhẹ kéo tay cô ra biển vui đùa, cùng nhau giỡn,
vui cười thỏa thích làm ánh nắng trên trời cao cũng phải ghé mắt nhìn. Cô ngập
tràn trong hạnh phúc, điều đó mấy ai biết được và chính cô cũng không hề biết.
Trải qua hai ngày thiếu vắng anh làm cô cảm thấy chán và mệt mỏi, ngột ngạt đến
nghẹt thở, cảm giác bị anh lạnh lùng làm thật đáng sợ. Cứ ngỡ anh sẽ xa lánh cô
thì cô Thiên Tinh nào đó, không ngờ giây phút này lại được cùng anh tự do thỏa
thích làm cô vui xiết bao. Cô thế đấy, còn anh, khi nhìn thấy nụ cười tỏa nắng
của cô anh chỉ thầm nghĩ “Cuối cùng có thể nhìn thấy em cười rồi, Thiên Tinh
à”.
Chiều
tà, anh và cô đi theo men đường mòn trên biển, phía xa xa, Mặt Trời đang ngả dần,
màu vàng óng ánh giờ đã chuyển sang màu đỏ đồng. Cô dừng chân, nhìn anh nói:
-
Anh cùng em đi ngắm hoàng hôn được không? Em chưa từng được ngắm bao giờ_cô cảm
thấy tủi thân, thân sống trong Thế giới ngầm, việc đến biển chỉ đơn giản là một
trận chiến, có sống thì ắt sẽ có chết
- Được_quả
nhiên là anh đồng ý
Ngay
tức khắc cô ngồi bệt xuống dưới cát ngắm nhìn Mặt Trời đang lặn xuống phía Tây,
cuối cùng cô cũng có thể hoàn thành ước muốn của mình rồi.
Đến
tối, kim đồng hồ chỉ 10h đêm, cô cùng anh thuê khách sạn ngủ. Mỗi người một
phòng nên cả hai cảm thấy rất thoải mái và tự nhiên.
Và…kết
thúc một ngày Thần Võ xem Đình Đình là Thiên Tinh!
…………………………………………………………………………………………………………………………..
3h sáng!
-
Đình Đình, dậy đi em, ta phải về thành phố rồi_rút kinh nghiệm lần trước, anh
thủ sẵn chìa khóa phòng cô
- Ưm
cho em ngủ thêm xíu nữa đi, còn sớm mà_cô rúc vào trong chăn lười biếng nói
-
Lên xe rồi ngủ cũng được, hôm nay anh có cuộc họp ở công ty. Từ đây lên thành
phố mất 3 tiếng, em vẫn có thể ngủ mà_anh kéo chăn cô ra
- Được
rồi, khổ lắm
Cô
nhăn mặt, lè nhè khoác áo khoác vào người rồi cùng anh ra xe, mắt nhắm mắt mở
chui tọt vào rồi nằm hẳn ra ngủ tiếp. Nhìn bộ dạng cô, anh phì cười. Khoác thêm
áo cho cô rồi anh nhấn ga, lao vào dòng xe tấp nập trên đường.