Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 49 - 50

***

Edit: Sahara

“Ồ,
chúng ta thật đúng là chị em. Chị bị thương ở tay, còn em bị thương ở
chân.” Giang Nhân Đình nhìn bàn tay băng bó của Giang Nhân Ly thì than
ngắn thở dài.

“Thật
đúng là nhàn rỗi, sao còn không mau chóng thực hiện kế hoạch tán tỉnh
anh rể của cô đi.” Giang Nhân Ly ngồi đối diện Giang Nhân Đình, ngay cả
một chút vẻ mặt hòa nhã cũng lười bày ra.

“Không
phải tôi vừa nói sao? Chân tôi bị thương đó.” Giang Nhân Đình dừng lại
nhìn Giang Nhân Ly đang cười: “Sao chị không hỏi vì sao em lại bị
thương? Tốt xấu gì chúng ta cũng là chị em mà.”

Giang Nhân Ly không nói lời nào, cô thực sự không
rõ Giang Nhân Đình muốn làm gì. Nhưng cô biết cô ta tuyệt đối không có
ý tốt.

Giang Nhân Đình không hề tỏ ra e ngại thái độ
của Giang Nhân Ly: “Haizz… Hôm qua em và anh Tu Lăng đi ra ngoại ô, lúc em
bị thương, anh ấy vô cùng cẩn thận chăm sóc em, đưa em đi bệnh viện,
sau đó còn đưa em đi ăn, cuối cùng còn đến công viên ngồi chơi một
lát.”, Giang Nhân Đình kể lể: “Cái ôm của anh ấy thật ấm áp, ở trong
lòng anh ấy thật sự là một chút cũng không muốn rời ra.”

Giang Nhân Ly khẽ cắn môi: “Nếu như cô chỉ là
muốn có người đến nghe cô nói về tâm tình đi chơi một ngày của cô thì
thứ lỗi cho tôi không thể chia dẻ cùng cô được rồi.”

Diệp Tư Đình ưu nhã khuấy tách cà phê, nhìn Giang
Nhân Ly đứng dậy, cô ta nói: “Cô đi đi, tôi đảm bảo cả đời này cô sẽ
không biết được sự thật.”

Giang Nhân Ly vẫn không có ý ở lại, cô không
cần ý tốt của Giang Nhân Đình.

Giang Nhân Đình mạnh mẽ ném xuống một gói
thuốc: “Giang Nhân Ly, không phải cô muốn có một đứa con sao? Cô không
muốn biết nguyên nhân vì sao cho đến giờ cô vẫn không thể có con ư?”

Đây là chuyện Giang Nhân Ly vẫn luôn cảm thấy
khó hiểu. Cô dừng lại, ngồi xuống ghế: “Đơn giản là cô chỉ muốn tôi
và Mạc Tu Lăng xuất hiện khoảng cách, sau đó mọi chuyện sẽ theo ý
cô.”

Giang Nhân Đình cũng không kiêng kỵ: “Khoảng
cách đó đã xuất hiện rồi.” Cô ta vui vẻ tươi cười: “Cô nên cảm ơn vì
tôi đã bị thương ở chân, nếu không thì bí mật này người bình thường
sao có thể phát hiện ra.”

“Cô
có thể nói ngay vào vấn đề chính được rồi.”

“Vấn
để chính là Giang Nhân Ly – cô đã quá si tâm ảo tưởng rồi. Anh Tu Lăng
căn bản là không muốn để cô mang thai, nói cách khác, chính là anh ấy
không muốn cô sinh con cho anh ấy.”

“Cô
nói láo.”

Giang Nhân Đình cầm tập bệnh án đặt lên bàn:
“Cô tự mình xem đi, đây cũng không phải do tôi làm giả. Anh Tu Lăng sau
khi kết hôn với cô nửa tháng đã đến bệnh viện làm tiểu phẫu thắt
ỗng dẫn tinh. Cô nói xem, đây không phải là anh ấy không muốn có con
với cô thì là cái gì?”

Giang Nhân Ly sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời.
Cái gì cô cũng không nhìn được, nhưng trực giác nói cho cô biết những
lời Giang Nhân Đình nói là thật. Cô nhớ tới phản ứng của Mạc Tu Lăng
khi cô nói ra cái mong muốn có con của mình. Anh rõ ràng là không
muốn, tuy rằng không mở miệng cự tuyệt nhưng phản ứng của anh rõ
ràng đã chứng minh rõ.

Giang Nhân Ly ngăn chặn tâm tình mình hoảng loạn.
Thật buồn cười, chuyện hèn mọn như vậy lại từ chính miệng Giang Nhân
Đình nói ra cô mới biết được.

Nhưng cô vẫn chưa đến nỗi không khống chế được
bản thân, cô cầm tệp bệnh án ném sang một bên: “Những chuyện này
cùng lắm cũng chỉ là cô suy đoán. Chuyện vợ chồng chúng tôi không cần
đến một người ngoài như cô quản. Cho dù cô có nỗ lực thế nào
cùng chỉ là bên thứ ba. Muốn tôi giải thích thế nào là bên thứ ba
không? Chính là cái người không được yêu mới gọi là bên thứ ba đấy.”

Trong mắt Giang Nhân Đình lóe lên một tia quang
mang, cô ta thật muốn vỗ tay khen ngợi: “Giang Nhân Ly! Cô hai mươi mấy
năm nay đều không hiểu rõ sao? Vĩnh viễn bố thí cho tôi một vẻ mặt
kiêu căng như vậy. Kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Thật đúng là cái kẻ
đáng ghét luôn đối đầu với tôi.”

“Vừa
lúc, tôi cũng ghét cô. Rất công bằng.”

“Vẫn
là cái bộ dạng thanh cao đó. Rõ ràng sinh ra đã có điều kiện tốt hơn
người khác, lại còn có tài năng thiên phú khiến người khác phải ước
ao. Vậy mà cô mãi mãi không biết quý trọng, thậm chí còn cho rằng
mình có lợi thế, muốn người khác phải coi mình như nữ hoàng.” Giang
Nhân Đình không che giấu vẻ mặt căm ghét: “Mỗi khi cô đứng trên bục
giảng trả lời bài, cô đều tỏ ra vẻ mặt thản nhiên này, thật khiến
cho người khác buồn nôn. Tôi nằm mơ cũng muốn thấy cô từ trên cao ngã
xuống.”

“Những
người thua kém người khác lúc nào trong đầu cũng nghĩ như vậy. Nhiều
năm qua tôi cũng đã quen rồi.” Giang Nhân Ly ngẩng đầu: “Cô nên tin tôi.
Tôi cũng không hy vọng mình có tài năng thiên phú như vậy để khiến
người khác phải đố kỵ đâu. Tôi thật vô cùng ngại.”

Trên mặt Giang Nhân Đình đã có chút hồng: “Cô
cứ tiếp tục sống dưới đáy giếng đi, cứ tiếp tục huyễn tưởng thế
giới hoàn mỹ của cô đi.”

“Cô
không cần kích tôi, vô dụng.”

Giang Nhân Đình cười to: “Cô thật nên hiểu rõ
vì sao anh Tu Lăng lại kết hôn với cô!”

“Cô
biết cái gì?”

Edit: Sahara

“Anh
Tu Lăng ngay từ đầu đã cự tuyệt cuộc hôn nhân này, lẽ nào cô không tò mò
lý do vì sao anh ấy đột nhiên đồng ý? Cô thật sự cho rằng bố mẹ anh
ấy thích cô? Đừng có nực cười như vậy Giang Nhân Ly! Nếu như cô không phải
là con gái Uông Tố Thu, tôi dám cam đoan, anh Tu Lăng ngay cả liếc mắt
cũng không để ý đến cô. Cô có tất cảm cũng không phải là do cô nỗ
lực làm nên, mà tất cả chỉ là do thân phận của cô mà thôi. Cô có bao
nhiêu thứ tốt để kiêu ngạo nhưng lại chưa từng dùng đến thì có tư
cách gì mà hưởng thụ? Cô không cố gắng giành lấy thì sao có thể
biết quý trọng.”

Giang Nhân Ly không hề tỏ yếu kém: “Cho dù là
vì lý do gì, Mạc Tu Lăng cuối cùng vẫn kết hôn với tôi. Cũng còn hơn cô
quỳ gối trước cửa nhà người khác mà cũng không được.”

Giang Nhân Đình tức giận đứng lên, động đến
cái chân bị thương. Cô ta chỉ vào Giang Nhân Ly: “Tôi sẽ xem cô còn có
thể kiêu ngạo được bao lâu.”

Giang Nhân Ly nhìn Giang Nhân Đình bước nhanh ra
ngoài quán. Thật tốt, như vậy rất công bằng, cô không để tôi hài
lòng, tôi cũng không để cô thỏa mãn, chúng ta đều là người ích kỷ,
dựa vào cái gì dễ dàng để cho người khác được như ý.

Cô ngồi lại hồi lâu.

Năm đó cô phản đối cuộc hôn nhân này, Mạc Tu
Lăng cũng vậy. Cô thờ ơ, anh phản đối như vậy cũng tốt. Nhưng lúc cô
thoa rhieejp anh vậy mà cũng chấp nhận. Lúc đó đã xảy ra chuyện gì,
trong đó có bí mật gì không muốn cho người khác biết?

Mạc Tu Lăng vì sao đột ngột đồng ý kết hôn với
cô?

Cô vẫn cho rằng Mạc Tu Lăng cự hôn là bởi vì Giang
Nhân Đình, kết hôn cũng là vì Giang Nhân Đình. Dù sao lúc ấy Giang Nhân Đình
giả chết rời đi, anh có cố gắng cũng không có ý nghĩa gì nữa. Nhưng
hình như sự thật không phải đơn giản như vậy.

Người thứ nhất cô tìm gặp chính là cậu cô,
Uông Túc Lỗi.

Uông Túc Lỗi thấy Giang Nhân Ly đến công ty tìm
mình đã đoán được chuyện gì, vì cô chưa bao giờ đến tận công ty tìm
ông.

Cô không hề vòng vo: “Cháu muốn biết, năm đó vì
sao Mạc Tu Lăng đồng ý kết hôn với cháu?”

Uông Túc Lỗi lơ đễnh nhìn cô: “Chuyện này cháu
nên đi hỏi chồng cháu, sao lại đến tìm cậu?”

“Cậu,
cậu rõ ràng hiểu ý của cháu.”

“Nhưng
cậu cũng hiểu là cậu không biết.” Uông Túc Lỗi lắc đầu: “Cậu còn tưởng
rằng là cháu gái tới thăm cậu, hóa ra là đến kết tội cậu, cậu thật
là đáng thương.”

Giang Nhân Ly cảm thấy nhức đầu: “Cậu, năm đó thực
sự là không có chuyện gì trao đổi lợi ích?”

“Không
có.” Uông Túc Lỗi dứt khoát: “Hai anh cháu sắp về, chúng ta cùng nhau đi
ăn nhé.”

Giang Nhân Ly gật đầu.

Đều không phải cô hoài nghi cậu mình, mà là cô nghĩ
sự thật không hề giản đơn như vậy.

Lúc ăn cơ xong cô liền hỏi Uông Trạch Quân. Lựa
chọn này của cô là có chủ ý. Anh hai Uông Trạch Vũ khá tinh tế, tính
tình lại khá già dặn, không như anh cả. Cô cảm thấy Uông Trạch Quân
có thể dùng hai từ “thẳng thắn” để hình dung.

Nhưng với những người thẳng thắn cũng không
thể dùng cách hỏi trực diện được.

Uông Trạch Quân thấy vẻ mặt phiền muộn của
Giang Nhân Ly thì lo lắng hỏi: “Nhân Ly có chuyện gì cứ nói với anh. Cần
anh giúp gì anh nhất định sẽ dốc sức.”

“Gần
đây công ty của Tu Lăng xảy ra chút vấn đề.”

“Sao
có thể, công ty của nó chẳng phải vẫn hoạt động tốt sao?” Uông Trạch
Quân có chút không tin.

“Đó
đều là những điều người ngoài nhìn vào tưởng thế. Anh ấy đâu phải
người ồn ào. Cũng không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng vòng quay tài
chính không tốt lắm. Cho nên em đang rất lo lắng.”

“Chuyện
đó có gì đáng lo, em giúp cậu ta là được rồi.”

“Em
giúp thế nào được?”

“Trực
tiếp dùng nguồn tài chính của tập đoàn Nhân Á là được. Cũng không
có gì, sau này có thể hoàn trả.”

Tập đoàn Nhân Á từ sau khi Uông Tố Thu bị
bệnh đều do Uông Túc Lỗi điều hành, cô làm sao có quyền gì.

“Em
làm sao làm thế được, em không hiểu?”

“Đúng
là ngốc.” Uông Trạch Quân lắc đầu: “Đi tìm luật sư mà xem, năm đó bác Tố
Thu trao quyền thừa kế cho em, toàn bộ cổ phần của công ty đều lấy
tên trên danh nghĩa là tên em. Hơn nữa trong tương lai chồng em cũng sẽ
nhận được một nửa số cổ phần công ty mà mẹ em để lại cho em.”

Giang Nhân Ly nắm chặt tay, cô lắc đầu: “Quên đi,
Tu Lăng rất sĩ diện, rất nhiều việc đều muốn tự mình giải quyết. Em cũng
tin tưởng anh ấy. Cho nên anh đừng nói với người khác chuyện này, em
cũng chỉ là quá lo lắng mới tìm anh nói chuyện.”

“Đương
nhiên rồi, anh tuyệt đối sẽ kín miệng.”

(ẹc. Anh mà kín miệng được á? Đúng là dễ
bị lừa ^^)

Giang Nhân Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời. Giang Nhân
Đình nói không hề sai. Nếu như cô không phải con gái Uông Tố Thu, có
thể tất cả mọi thứ đều không thuộc về cô.

Hoá ra đây mới là nguyên nhân Mạc Tu Lăng đồng ý
kết hôn với cô.

Anh chấp nhận cưới cô, nhưng không muốn có con
với cô.

Anh thật là tàn nhẫn. Tự chuẩn bị một đường
lui cho mình. Cho dù sau này anh có dứt ra cũng không có chuyện gì.
Anh vẫn có thể có cổ phần trong công ty, có thể phát triển Bắc Lâm
vững mạnh hơn. Cô hóa ra chỉ là một quân cờ, nhưng lại tưởng rằng
mình có thể sống tự do, thật là nực cười.

Lòng cô hoảng loạn, nhưng không tìm được ai chia
sẻ.

Cô nên làm gì bây giờ?

 

Chương 50: Nước lửa dung hòa (P1)

 

Edit: Sahara

Ăn cơm xong, dù Uông Túc Lỗi kiên quyết giữ Giang
Nhân Ly ở lại cô cũng không chịu. Cô không phải một người lựa chọn
trốn tránh mọi chuyện. Một khi đã biết sự thật này, cô không thể coi
như chưa từng xảy ra chuyện gì. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy
thì giờ không cần lãng phí thời gian nữa.

Uông Trạch Vũ chủ động xin đi giết giặc, anh muốn
đưa cô về nhà.

Mười lăm năm trước, cô và Uông Trạch Quân, Uông
Trạch Vũlớn lên bên nhau. Uông Trạch Vũ lớn hơn cô hai tuổi, Uông Trạch Quân
hơn cô bốn tuổi. Nhưng thực ra Uông Trạch Vũ ra dáng anh cả hơn, chơi trò
gì cũng đều do anh chỉ huy. Mỗi khi cô làm chuyện gì Uông Trạch Quân cũng
không hỏi lý do liền chiều theo cô, còn Uông Trạch Vũ lại khác, anh
luôn hỏi rõ nguyên nhân rồi mới quyết định.

Giang Nhân Ly thậm chí có đôi khi nghĩ, anh hai rất
hiểu cô. Bởi vì cô thật sự không phải đứa trẻ ngoan như người lớn vẫn
nghĩ.

“Có
chuyện gì với Mạc Tu Lăng sao?” Uông Trạch Vũ nhàn nhạt mở miệng, tay trái
đặt trên vô lăng, tay phải tùy ý cầm lấy điếu thuốc, nhưng không hút.

Cô cũng ghét đàn ông hút thuốc nhưng cô không
thích trong không gian chật chội bí bách này ngửi thấy mùi khói
thuốc.

“Không
có, sao anh lại hỏi vậy.”

Uông Trạch Vũ không biết là có nghe câu trả lời
của cô hay không nhưng vẫn không nhìn thẳng cô: “Lúc đầu anh tuyệt đối
không xem trọng hai đứa.”

Giang Nhân Ly biết sau câu nói này còn có vế
sau nên tiếp tục yên lặng nghe.

“Nhưng
hiện tại, anh cảm thấy hai đứa kết hôn quả thật không tồi.”

“Cái
gì khiến anh thay đổi suy nghĩ?” Cô rất hứng thú.

“Cả
hai đứa đều là người thích đặt suy nghĩ và cảm nhận của mình lên
hàng đầu. Những người giống nhau đều sẽ khó mà bù đắp cho nhau
được, bởi vì không ai chịu nhường ai.” Uông Trạch Vũ giọng điệu lười
nhác: “Nhưng gặp qua Mạc Tu Lăng vài lần, anh lại cảm thấy cậu ta chín
chắn hơn em, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, hơn nữa
cậu ra có chủ kiến của mình, một khi đã quyết định thì sẽ rất khó
thay đổi.”

Giang Nhân Ly nhìn anh: “Vậy thì sao?”

“Anh
chỉ mong em làm chuyện gì cũng suy nghĩ kĩ ba lần, đừng có nóng
vội.”

“Em
còn tưởng em đã rất bình tĩnh rồi.”

“Chỉ
là bình tĩnh ở mức sơ cấp mà thôi.” Anh không do dự đả kích.

Cô cũng thừa nhận, sự thật là như vậy.

“Lái
xe nhanh như vậy làm gì.” Cô bĩu môi.

Uông Trạch Vũ cười: “Nếu như không muốn về nhà, sao
vừa rồi mọi người giữ lại em còn không nghe?”

“Ai
nói em không muốn về nhà?”

Cô vừa dứt lời, anh liền tăng tốc độ: “Em đã
muốn về nhà như vậy, đương nhiên anh phải đi nhanh một chút rồi.”

Giang Nhân Ly nghiến răng nghiến lợi, cô vốn muốn
anh lái chậm lại để muộn mới về nhà. Rõ ràng cô biết mình không nên
như vậy nhưng trong lòng cô rất mâu. Uông Trạch Vũ thực sự là đáng ghét,
hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô mà còn làm như vậy…

Xe rất nhanh đã đến khu nhà của cô, Uông Trạch
Vũ nói: “Rất nhanh đúng không? Biết người nhà sốt ruột…”

Giang Nhân Ly miễn cưỡng nhìn anh trai: “Sao anh
lại hiểu rõ em như vậy chứ? Nếu như không phải anh là anh trai em, em
nhất định sẽ lấy anh.”

Điếu thuốc trong tay anh rơi xuống. Anh liếc cô
một cái, cúi xuống nhặt điếu thuốc lên. Cô trừng mắt lườm anh, làm
mặt quỷ, sau đó mới lên nhà.

Trận ồn ào vừa rồi quả thực giúp cô bớt
sầu não hơn rất nhiều. Đương nhiên cô cũng biết, đó cũng là chủ ý
Uông Trạch Vũ. Từ nhỏ đến lớn, anh tuy rằng không nói nhiều nhưng lại là
người hiểu rõ cô nhất.

Cô khẽ thở dài, đi vào thang máy.

Chỉ có một mình cô trong thang máy. Cô bỗng cảm
thấy quỷ dị. Lúc này mong muốn của cô rất đơn giản, chỉ cần thang
máy đừng có đột ngột xảy ra vấn đề gì là tốt lắm rồi. Cho nên lúc
cô bình an ra khỏi thang máy, mở cửa vào phòng thì cô cảm thấy vô
cùng may mắn. Thế nhưng vừa trông thấy bóng dáng ai kia ngồi trên sô
pha, cô liền hối hận, lẽ ra nên cầu cho thang máy gặp trục trặc để cô
bị nhốt luôn trong đó không phải về nhà nhìn thấy Mạc Tu Lăng.

Cô đứng ở cửa, không động đậy mà chỉ nhìn chằm
chằm anh.

“Anh
đâu có bị biến dạng!” Anh rõ ràng không quay đầu, khẩu khí không hề
thấy có gì không tốt.

Cô quan sát anh nửa ngày mới đi đến bên cạnh
anh: “Hôm nay em đến nhà cậy ăn cơm.”

“Em
không cần nói với anh em đã làm những gì, anh cũng không cần điều
tra.” Giọng anh vô cùng bình tĩnh.

Cô vốn định làm như bình thường, đi tắm rửa
rồi đi ngủ, nhưng mới đi được hai bước, cô liền phủ định ý nghĩ của
mình. Cuộc sống ngày qua ngày này là mong muốn của cô sao?

Cô ngồi đối diện anh, thuận tiện tắt TV đi: “Mạc Tu
Lăng, chúng ta nói chuyện.”

Vẻ mặt của anh nghiêm túc lại: “Nói chuyện gì?”

“Năm
đó tại sao kết hôn với em?”

Anh cười, dường như cười cô không biết gì:
“Vậy sao em không hỏi chính mình tại sao lại đồng ý kết hôn?”

Cái loại phản vấn này cô đã bị anh làm hàng
chục lần rồi.

Cô nuốt nước miếng: “Em chỉ không muốn ầm ĩ,
quá mất mặt.”

“Lẽ
nào em nghĩ anh muốn ầm ĩ sao?” Anh cầm lấy một điếu thuốc, không
kiếng kị gì mà châm lửa, “Em cứ nói thẳng suy nghĩ của em ra là tốt
rồi. Anh đang nghe.”

Thái độ này của anh có phần kích cô, những
cô vẫn khiến mình bình tĩnh: “Năm đó anh rõ ràng cự tuyệt vậy tại
sao đột nhiên lại đổi ý?”

“Lúc
đó là em nguyện ý kết hôn.” Anh nhìn cô: “Nhưng anh biết vì sao, nếu
như câu hỏi không thể thay câu hỏi thì vì sao anh phải trả lời em? Lúc
đó em thất tình, bị bạn trai vứt bỏ rồi đi Mỹ, em cảm thấy mình
không thể đi theo. Giang gia em không thể trở về, Uông gia lại càng không
muốn mọi người biết chuyện, cho nên em buộc phải lấy anh. Như vậy có
thể khôi phục tâm tình thất tình của em, lại có thể có một nơi
tránh sóng gió, em nói xem, có đúng hay không?”

Lòng của cô lạnh lẽo, anh biết hết.

“Vậy
vì sao anh…”

“Vì
sao kết hôn với em?” Anh hút một hơi thuốc, “Em thông minh lắm cơ mà,
lẽ nào không biết nguyên nhân?”

Tay cô run lên một chút, nhưng cô biết, hiện tại đã
không thể chạy thoát: “Là bởi vì Giang Nhân Đình? Anh không muốn kết hôn với
em là vì cô ta, nhưng vì cô ta gặp chuyện không may, cho nên anh không còn
lựa chọn nào khác mà chấp nhận phương án thứ hai là cưới em?”

“Nếu
như suy đoán như vậy có thể khiến em vui vẻ, thì cứ coi là như vậy
đi!” Anh thở ra một làn khói.

“Suy
đoán?” Cô nhíu mày: “Em còn phải cảm kích anh, cho dù anh chưa từng cho
em một cuộc sống vợ chồng bình thường nhưng cũng không vì chuyện này
mà dằn vặt em. Em cũng coi như có đủ tự do.” Cô dừng một chút: “Thực
ra, anh sớm đã định sẵn thời điểm để kết thúc cuộc hôn nhân này
đúng không?”

“Sao?”
Anh cau mày: “Nói cao kiến của em đi!”

“Bởi
vì anh đã sớm nghĩ sẽ buông tay, cho nên anh đã lên kế hoạch tất cả.
Anh không muốn để em có con, đúng hay không?”

Cô đột nhiên phát hiện, thực ra bản thân mình
rất quan tâm, thực sự rất quan tâm.

==================

 

Chương 50: Nước lửa dung hòa (P2)

 

Edit: Sahara

Anh mạnh mẽ nhìn cô: “Em biết cái gì?”

“Cũng
không có gì, em tiếp thu tin tức quá muộn. Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Sau khi kết hôn anh đã đến bệnh viện thắt ống dẫn tinh đúng không?” Cô
khẽ cắn răng cố gắng cười: “Trong lúc em rất muốn có một đứa con,
anh có phải cảm thấy em rất ngu xuẩn hay không? Tất cả đều được định
sẵn trong kế hoạch của anh, làm sao em có thể có con. Anh hẳn là đang
cười thầm trong bụng đúng không? Cả đời này, em đúng là rất hiếm bị
người ta lừa gạt như vậy.”

 

Anh cười, không rõ có phải là nụ cười ngụy
trang hay không: “Em có thể tiếp tục.”

Anh không hề có một chút phản bác.

Cô nhắm mắt, cô hối hận rồi. Vì sao cô lại lựa
chọn ngả bài? Nếu không nói ra, biết đâu còn có thể bình yên?

“Anh
chưa từ bỏ cuộc hôn nhân này là vì chưa tìm được người nào khác. Có
điều, rất may mắn là lúc này người đó đã xuất hiện, diện mạo còn
rất giống Giang Nhân Đình.” Cô quan sát anh, “Anh bây giờ có thể kết
thúc được rồi. Còn có được trong tay cố phần của Nhân Á, chúc mừng
anh, tất cả đều thuận theo kế hoạch của anh.”

“Nói
xong rồi?”

Cô gật đầu: “Nhiều quá, nhất thời không nghĩ ra
hết.”

“Giờ
đến lượt anh rồi chứ? Thật đúng là phải khen ngợi bản lĩnh của em,
vừa ăn cướp vừa la làng mà vẫn rất ung dung, bình tĩnh. Cái gì mà kết
thúc hôn nhân? Cái gì mà mục đích kết hôn? Cái gì mà người kia xuất
hiện?” Anh cười nhạt: “Những thứ này đều là từ miệng em nói ra. Xin hỏi
từ đầu tới cuối, anh đã nói với em chũng ta sẽ ly hôn chưa?”

(haha, xin lỗi mọi người chứ, thực sự là đọc
cái câu “vừa ăn cướp vừa la làng” của anh Lăng mà mình buồn cười quá
đi!!!)

“Đúng
vậy! Anh không cần phải nói, nhưng vẫn có thể buộc em phải nói ra.”

Anh lắc đầu: “Anh vẫn còn thua kém em. Em tìm
nhiều lý do như vậy cùng chỉ là muốn nói cuộc hôn nhân này đều là
vết thương của em. Em cần gì phải phiền phức như vậy. Trực tiếp nói
với anh một câu là được rồi. Đâu cần phải suy nghĩ nhiều lý do như
vậy.”

“Anh…
sao anh có thể nói như vậy.”

“Vậy
anh nên nói cái gì? Nói những gì em nói đều đúng, nói em thực rất thông
minh ư, đoán gì cũng trúng?.” Anh dụi điếu thuốc vào gạc tàn, thuận
tay ném cái gạc tàn ra. Một tiếng va chạm trên tường vang lên.

Cô không mở miệng.

“Thế
nào, không nói nữa sao?” Anh đang cười, nụ cười quỷ dị: “Gần đây em điều
tra anh, hỏi anh nhiều vấn đề, đã ra được gì rồi? Anh nhẫn nhịn em đủ
rồi. Em chỉ cần nói thẳng ra cho anh biết, bạn trai cũ của em đã về,
hai người như gió thu ngọc lộ nhất tương phùng, em muốn ở trong vòng
tay anh ta, cho nên cuộc hôn nhân này bị tình chàng ý thiếp của hai
người cản trở. Anh không phải người không hiểu đạo lý, chỉ cần em
thành thật nói, anh cũng sẽ buông tha để em đi.”

“Mạc
Tu Lăng, anh quá đáng.”

“Tôi
quá đáng? Là ai trắng bệch mặt ở ngày họp lớp? Là ai một đêm không
về đã ở lại nhà bạn trai? Tất cả là tôi sắp đặt sao? Nếu như vậy,
tôi xin lỗi.”

Cả người cô run rẩy, cô nhìn anh: “Anh đúng là
lật ngược trắng đen.”

“Từ
này hình dung về em không sai lắm. Nói chuyện con cái đi! Giang Nhân Ly
tiểu thư, em mới hai tư tuổi, đâu phải ba tư tuổi, em muốn vội vã có
con làm gì?” Anh mỉm cười: “Có điều, như vậy cũng không tồi, bởi vì
nếu có con, nó sẽ mang đến không ít điều có lợi.”

“Anh
có ý gì?”

“Nói
trắng ra thật vô nghĩa.” Anh nằm xuống sô pha dáng vẻ mệt mỏi: “Em
cảm thấy mệt mỏi muốn chết, cho nên đang tìm một đường giải thoát.
Có điều, nhìn em như vậy, tôi cũng mệt mỏi muốn chết.”

Cô lắc đầu: “Anh không cần phải nói những lời
này. Anh không muốn tôi có con, đó là sự thật. Anh thích Giang Nhân
Đình, đó cùng là sự thật. Mạc Tu Lăng, anh dám phủ nhận không?”

Sắc mặt anh trắng bệch: “Thật không ngờ trí
nhớ của em tốt như vậy.”

Cô hơi ngẩng đầu, không muốn để nước mắt rơi xuống.
Cô không muốn đau khổ như vậy: “Đúng vậy, trí nhớ tôi tốt, bằng không làm
sao nhớ rõ những lời anh đã thổ lộ với Giang Nhân Đình.”

Anh gắt gao nắm chặt tay: “Chúng ta không có gì
hay để nói.”

“Đương
nhiên còn. Em phải chúc mừng anh. Một Diệp Tư Đình xuất hiện, hẳn là có
thể bù đắp thiếu hụt tình cảm của anh với thanh mai trúc mã. Một
chút cũng không sai.” Cô tự dừng lại, cực kỳ cố sức.

“Tôi
cũng phải chúc mừng em. Hai năm trước Tả Dật Phi không đưa em đi, nhưng
hôm nay anh ta có thể.”

Nói đến thế này hình như đã không còn gì nói
được nữa.

Cô nhớ tới một chuyện rất buồn cười. Một đôi
vợ chồng cãi nhau nhưng sống với nhau cả đời, một đôi khác tương kính
như tân nhưng lại ly hôn sau một lần cãi cọ. Mà cô và anh, hình như
chính là đôi thứ hai. Bọn họ sống với nhau dù không thoải mái nhưng
cũng không cãi nhau, chỉ cần một lần như vậy liền chia tay. Cuộc hôn
nhân này thật bấp bênh.

“Mạc
Tu Lăng, chúng ta ly hôn!”

“Em
vội vàng như vậy sao?”

“Anh
có thể yên tâm được rồi, cho dù chúng ta ly hôn, mẹ tôi cũng sẽ không
thiếu anh một phần cổ phần nào.”

Mạc Tu Lăng cười: “Giang Nhân Ly, em thật đúng là
nên đi làm diễn viên, mới có thể diễn như thật vậy.”

Cô không để ý tới lời châm chọc: “Tôi ghét Giang
Nhân Đình, ghét Diệp Tư Đình, nhưng anh luôn mang theo mùi vị của bọn họ
trở về. Tôi thực sự rất chán ghét. Có điều, thật tốt, sau này sẽ không
phải thấy nữa.”

Anh nhìn cô, im lặng, cũng không biết suy nghĩ cái
gì: “Em đi đi! Nói nhiều như vậy, tìm nhiều lý do như vậy, không phải là để
bỏ đi sao?”

“Đúng.”
Cô thừa nhận, đây là những điều cô dự liệu, nhưng còn có một dự liệu
khác, cô mong muốn anh giải thích, nhưng đã không có cơ hội như vậy.

“Vậy
em đi mau cho tôi!”

Giọng nói của anh rất lớn, cô lại càng hoảng
sợ, thực sự đứng dậy bỏ đi.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3