Ai Hiểu Được Lòng Em - chương 73 - 74

Chương 73: Hôn lễ của bọn họ (P1)

 

Edit: Sahara

Từ sau khi Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Đình gặp
mặt, Giang Nhân Đình cũng không quay về công ty làm việc. Mạc Tu Lăng
cũng không quá để tâm, chỉ bảo Chương Tâm Dật thông báo tuyển nhân
viên. Chương Tâm Dật cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng Diệp Tư Đình còn
chưa có gửi đơn xin thôi việc mà Mạc Tu Lăng đã trực tiếp bảo cô tìm
người thay thế. Có điều cô cũng không dám hỏi nhiều. Không có Diệp Tư
Đình, cô thật sự bận tối mắt.

Thời gian này công ty đúng là có rất nhiều
việc. Mạc Tu Lăng suy nghĩ một lát rồi bảo Chương Tâm Dật sắp xếp cho
anh ba ngày, cô đương nhiên phải chấp hành.

Hôn lễ của thiếu gia Diệp Húc Đình không ai
là không biết. Truyền thông cách đây một tháng cũng bắt đầu đưa tin
về hôn lễ này, nào là sẽ được tổ chức ở đâu, tổn hao bao nhiêu tiền
bạc, cô dâu đeo nhẫn kim cương hiệu nào, gia sản chú rể lớn đến mức
nào… thậm chí còn có người bới móc tình sử của Diệp Húc Đình,
lúc này mới rõ hóa ra Diệp Húc Đình và Trần Tư Dao vốn đã hẹn hò
từ khi còn học đại học. Điều này thật khiến cho mọi người vô cùng
hiếu kỳ về đôi kim đồng ngọc nữ này. Trần Tư Dao dường như trở thành
một Bùi Sơ Ảnh thứ hai được giới truyền thông gọi là cô bé lọ lem.

Ở đây vẫn đang trình diễn một câu truyện cổ
tích cho thiếu nhi.

Mạc Tu Lăng về đến nhà thấy Giang Nhân Ly đang
nói chuyện điện thoại. Cô tắt máy: “Anh nhìn gì em?”

Anh đi lên vài bước: “Không cho nhìn sao?”

“Có
nhìn hay không vẫn cứ là cái bộ dạng này, chẳng có gì thay đổi.” Cô
không kiên nhẫn đáp lại.

“Gần
đây tính khí nóng nảy thật đấy!” Anh day trán.

Cô ôm gối ôm ngồi xuống ghế, không hào hứng
mở miệng: “Ngày nào cũng nhìn em như vậy không thấy phiền à?”

“Ngày
nào anh cũng ăn cơm cũng không có thấy phiền!”

“Giống
nhau sao?”

“Đương
nhiên.” Anh cười, ngồi xuống bên cạnh cô, “Ngày kia là hôn lễ của Diệp
tổng. Chúng ta cùng đến góp vui đi, nhân tiện đi thăm láng giềng.”

Trong mắt cô lộ rõ vẻ hứng thú: “Được. Có
điều là anh đi cùng em, hay là đi dưới danh nghĩa của anh?”

Anh nghi hoặc hỏi: “Có gì khác nhau sao?”

“Đương
nhiên. Nếu là anh đi cùng em thì sẽ không phải chuẩn bị quà gì, còn
nếu anh đi với danh nghĩa của anh thì đi mà chuẩn bị đại lễ đi.”

Anh vuốt tóc cô: “Vậy thì đi cùng em sẽ được
lợi rồi.”

Cô chán ghét nhìn anh: “Keo kiệt!”

“Còn
không phải là vì muốn tiết kiệm tiền mua váy cho em sao?”

Cô gần đây rất thích mặc váy. Mỗi lần đi dạo
phố đều sẽ mua rất nhiều váy. Vậy mà cũng bị anh phát hiện ra rồi.
Cô lắc đầu. Đều do lần trước lúc ước đã lỡ nói ra miệng, hại
nguyện vọng đơn giản như vậy mà vẫn chưa linh nghiệm.

Hôn lễ của Diệp Húc Đình đúng là lớn chưa
từng thấy, biết là vì muốn phô trương thanh thế hay muốn khoe người
đẹp. Nơi tổ chức hôn lễ thật đúng là khiến người ta phải xuýt xoa.
Diệp Húc Đình này đúng là chỉ dùng đồ đắt tiền.

Khách mời toàn bộ là giới thượng lưu. Giang
Nhân Ly nhìn người đi tới đi lui, không biết nên ngưỡng mộ Trần Tư Dao
vì được coi trọng như vậy, hay nên cảm thấy đồng tình với cô vì phải
biểu diễn giữa đám người này.

Mạc Tu Lăng đương nhiên không thể đến tay không,
Giang Nhân Ly cũng không thèm quan tâm.

Cô không có ý kiến gì về hôn lễ này. Mức độ
lớn nhỏ của hôn lễ không thể hiện hạnh phúc của người trong cuộc. So
với thế này, cô lại thích chỉ cần đi đến cục hành chính đăng kí
kết hôn hơn, đỡ phiền phức.

Giang Nhân Ly đi vào chỗ cô dâu trang điểm. Lúc
này Trần Tư Dao đã sớm tran điểm xong nhưng không biết là vì căng
thẳng hay vì sao mà vẫn chậm trễ chưa ra ngoài.

Bên cạch Trần Tư Dao là một người phụ nữ. ́n
tượng đầu tiên đập vào mắt Giang Nhân Ly chính là cô ta rất “yểu điệu
thục nữ”, vóc người mảnh khảnh, khuôn mặt nhu nhược nhưng thanh lệ.
Giang Nhân Ly tinh tế đánh giá cô ta, vừa lúc cô ta quay đầu lại nhìn
thấy Giang Nhân Ly, cô ta liền nở nụ cười.

Trần Tư Dao lập tức đứng dậy kéo tay Giang
Nhân Ly đến giới thiệu: “Đây là chị gái tôi, Tây Thuần. Đây là cô gái
mà em từng nói đến, Giang Nhân Ly.

 

Chương 73: Hôn lễ của bọn họ (P2)

 

Edit: Sahara

Tây Thuần nhìn Giang Nhân Ly, đúng là một cô gái
xinh đẹp động lòng người, thảo nào Trần Tư Dao lại tôn sùng như vậy.

Trần Tư Dao đẩy chị gái: “Chị mau ra với anh
rể đi, khỏi mất công anh ấy nghĩ em bắt cóc chị.”

Tây Thuần hấp háy mắt, quay sang nhìn Giang
Nhân Ly: “Vậy ở đây phiền em lo.”

Giang Nhân Ly gật đầu. Tây Thuần rời đi rồi cô
mới quay sang nhìn Trần Tư Dao: “Sao em thấy chị mới giống chị gái
của chị ấy vậy?”

“Lần
này em không phải đơn độc rồi nha, mọi người ai cũng nói như vậy
hết.”

Giang Nhân Ly cười: “Chị mà còn tiếp tục thế
này chắc ngày nào Diệp tổng cũng phải bị bắt nạt mất.”

Trần Tư Dao không khách khí mà véo Giang Nhân
Ly một cái: “Đừng có nói linh tinh.”

Giang Nhân Ly đau đến hoa dung thất sắc: “Chị
thật ác nha!”

“Thấy
em vẫn còn vui vẻ như vậy, chị thấy rõ ràng là em đến cười chị!”

“Em
không dám.”

Trần Tư Dao có phần sợ sệt: “Lúc kết hôn tâm
trạng em thế nào?”

Giang Nhân Ly sắc mặt xấu đi rất nhiều. Năm đó
cô kết hôn chính là bằng thái độ thỏa hiệp với cuộc sống, không
khác một con rối là bao. Cũng có thể hơn con rối ở chỗ cô phải máy
móc cười, máy móc uống rượu.

“Cũng
qua lâu rồi, em không nhớ.”

Trần Tư Dao thấy cô không muốn nói nên cũng
không hỏi thêm nữa: “Vậy chị nên làm sao đây? Nhiều người như vậy,
nhỡ, nhỡ chị phạm phải sai lầm gì thì biết làm sao?”

Giang Nhân Ly khó mà thấy được Trần Tư Dao lại
căng thẳng như vậy: “Chẳng phải chị gái chị cũng đã kết hôn rồi
sao?”

“Hỏi
chị ấy? Chị ấy chỉ biết đi đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận
thôi.”

Giang Nhân Ly cũng hiểu được phần nào, cô cũng
chưa từng nghe nói đến hôn lẽ của Trình Nghi Bắc, nhưng lại đột nhiên
có tin tức anh ta kết hôn hai năm trước, lúc đó cũng chưa phải là sự
kiện lớn gì trong giới này. Mọi người đều rất tò mò về bà xã của
Trình Nghi Bắc, nhưng anh ta cũng không thèm đưa cô ra ngoài để thỏa
lòng hiếu kỳ của mọi người.

Giang Nhân Ly lắc đầu: “Đợi lát nữa chị cứ
nhìn ông xã mà lựa việc hành sự là được rồi. Dù sao cũng không có
gì lớn, đừng căng thẳng quá.”

“Em
như vậy sao biết được người khác căng thẳng thế nào chứ.”

“Đương
nhiên biết chứ!” Giang Nhân Ly phớt lờ cô, tự mình đi ra ngoài.

Cô ra ngoài liền đi tìm Mạc Tu Lăng. Anh đang
đứng nói chuyện với ai đó, cô đang định đến đo thì bị một người
chặn lại: “Mạc phu nhân, đã lâu không gặp.”

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

Giang Nhân Ly nhíu mày: “Cố tổng thật đúng là
tự do tự tại.” Cô nhìn bên cạnh anh ta không có ai, cảm thấy tò mò:
“Bà xã của anh không đến ư?”

Cố Diễn Trạch mất tự nhiên: “Cô ấy đang ở
nhà nghỉ nghỉ ngơi. Cô ấy có thai, bác sĩ nói trong vòng ba tháng
đầu thai nhi rất yếu.”

“Vậy
xin chúc mừng anh.” Giang Nhân Ly cười, cuộc sống thật là… Cô chạm tay
lên bụng mình, sao lại không có động tĩnh gì chứ?

Cố Diễn Trạch nhìn về phía Mạc Tu Lăng: “Mạc
tổng thật đúng là không từ mọi lúc mọi nơi mà kiếm tiền. Ngay cả
anh trai tôi cũng không tha.”

Giang Nhân Ly thở dài: “Hết cách! Chúng tôi
nhà nghèo không thể so bì được với Cố tổng, nên đành phải nỗ lực
thôi!”

“Cô
nói chuyện thật đúng là khiến nhiều người phải tự sát a!” Cố Diễn
Trạch cảm thán, “Chúng ta đã quen biết như vậy rồi chi bằng làm một
giao ước đi!”

“Giao
ước gì?” Giang Nhân Ly tò mò.

 

Chương 73: Hôn lễ của bọn họ (P3)

 

Edit: Sahara

“Cô
nói chuyện thật đúng là khiến nhiều người phải tự sát a!” Cố Diễn Trạch cảm
thán, “Chúng ta đã quen biết như vậy rồi chi bằng làm một giao ước đi!”

“Giao
ước gì?” Giang Nhân Ly tò mò.

“Nếu
sau này cô sinh con gái thì gả cho con trai tôi!” Cố Diễn Trạch hì hì cười.

Anh ta vừa dứt lời, Diệp Húc Đình và Trần Tư Dao đã
đi ra: “Cố tổng, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua “Nhà gần nước mới gặp được
trăng” ư? Anh ở xa như vậy mà đã cầu hôn con gái nhà người ta cho con trai
mình, không sợ con gái nhà người ta không phục sao?”

 

Cố Diễn Trạch còn chưa nghe rõ chuyện gì đã thấy
Giang Nhân Ly cười: “Cũng đúng, Cố tổng, không phải vợ anh còn chưa sinh sao?
Sao anh đã biết là con trai vậy?”

“Cho
nên tôi mới nói nếu như.”

Trần Tư Dao không vui: “Nếu như cũng không được. Con
gái của Nhân Ly trước hết phải tính gả cho con tôi.”

Giang Nhân Ly trên mặt càng cười càng khiên cưỡng:
“Chuyện này, con trai chị năm nay cũng sáu tuổi rồi đấy. Ba năm khác một thế hệ,
thật sự là khác biệt rất lớn đó nha!”

Trần Tư Dao vẻ mặt không hiểu: “Chúng ta là phụ nữ
thế kỷ mới, sao còn có thể tin tưởng mấy chuyện này chứ! Em nói xem, con chị tướng
mạo không tồi nha!” Nói xong, Trần Tư Dao còn kéo con trai mình đến trước mặt
Giang Nhân Ly, “Lại đây, chào mẹ vợ tương lai của con đi.”

Giang Nhân Ly nhìn thấy đứa trẻ đến trước mặt mình
thì kiên quyết: “Anh chị không sợ chúng em chỉ thích sống thế giới riêng của
hai người không có con cái hay sao?”

Cô vừa dứt lời, Mạc Tu Lăng đi tới mặt liền xám xịt
lại.

Giang Nhân Ly nhìn anh cười: “Là em nghĩ, chúng em
sau này sao phải sinh con gái cho người khác được lợi chứ. Nếu sinh sẽ sinh con
trai.”

Lúc này sắc mặt Mạc Tu Lăng mới tốt hơn một chút.

Vợ chồng Lục Duyên Y và Cố Vân Tu đứng một bên cười.
Giang Nhân Ly nhìn thoáng qua thằng bé hai tuổi bên cạnh Lục Duyên Y, đôi mắt
tròn to của nó đang nhìn cô. Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu như đẻ một đứa con
gái rồi gả cho thằng bé này cũng không tồi. (chị Ly háo sắc kìa. Khổ thân con
cái mấy nhà này, còn chưa đẻ, chưa hình thành mà đã bị bố mẹ giao bán ^^)

Mạc Tu Lăng kéo cô ngồi vào bàn, toàn là sơn hào hải
vị, nhưng cô lại rất thèm ăn món ốc cay kia, thực sự là rất ngon miệng.

Trần Tư Dao ngày hôm nay bị chuốc rượu không ít,
không những phải uống mà còn phải chú ý từng hành động lời nói của mình. Không
chỉ có thân thể mệt ra rời mà tinh thần cũng mệt theo.

Mạc Tu Lăng gắp thức ăn cho Giang Nhân Ly. Anh biết
rõ chỉ cần đĩa thức ăn ở xa một chút là cô sẽ không vươn tay ra gắp.

Cô thì thầm bên tai anh: “Năm đó anh cũng giống như
Diệp Húc Đình như thế này sao?” Bị rất nhiều người vây lấy mời rượu, không dám
từ chối, bắt buộc phải nhận.

Anh gật đầu.

Cô cảm thấy hổ thẹn. Lúc đó cô không nghĩ tới cảm nhận
của anh, chỉ biết mình khó chịu. Cô gắp thức ăn vào bát cho anh, khóe mắt anh
tràn ngập ý cười, cũng chẳng xem xem là món gì lập tức ăn hết.

Hôn lễ này thực sự rất long trọng, rất lâu sau đó vẫn
còn làm náo loạn giới truyền thông.

Mạc Tu Lăng cũng không ngốc, sau khi ăn liền kéo
Giang Nhân Ly ra ngoài. Thời tiết lúc này đã có chút ấm hơn. Nhưng anh không có
ý định buông tay cô, cô cũng không giãy giụa: “Chúng ta đi đâu?”

“Ngắm
cảnh đêm.”

Đúng rồi a, nơi này là địa điểm nổi tiếng nhất cả nước
về cảnh sắc ban đêm.

Cô cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay dường như
truyền tới cả trái tim mình.

Cô từng nghe qua ai đó hỏi, chuyện gì mà những đôi
tình nhân đều sẽ làm?

Đáp án rất đơn giản nhưng cô lúc đó lại trả lời sai.
Đáp án chính là nắm tay. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng ấm áp, không có bất kỳ cái
gì hỗn tạp.

Đèn đêm đã mở, bầu trời đen kịt dày đặc sao. Chỗ hai
người bọn họ ngồi có rất nhiều đèn, ngay cả nước sông cũng sáng hơn, dưới nước
đèn màu phát ra thập sắc lung linh.

Đẹp như vậy!

Nhưng trong lòng cô chỉ chú ý đến bàn tay anh đang nắm
lấy tay cô, không hề buông, một chút cũng chưa từng.

 

Chương 74: Ai chiếm được? (P1)

 

Edit: Sahara

Thân thể Giang Thánh Minh ngày càng không khỏe
nhưng ông khăng khăng không chịu đi đến bệnh viện, muốn ở nhà điều trị
bằng thuốc. Bạch Thanh Hà khuyên nhủ ông nhiều lần nhưng không được.
Diệp Tư Đình sau khi thôi việc cũng ở nhà chăm sóc ông.

Nếu chỉ đơn giản như vậy thì không đến nỗi
nào. Nhưng ngay cả người rất ít khi về nhà như Giang Nhân Mạn cũng về
thăm Giang Thánh Minh mấy lần. Giang Nhân Ly cũng kéo Mạc Tu Lăng về ở
lại mấy ngày. Tâm tình của cô hiện tại tốt lên rất nhiều, ngay cả sự chán
ghét nơi đây cũng ít đi.

Giang Thánh Minh thấy một nhà đoàn tụ thì
trên mặt không ngừng cười vui vẻ.

Giang Nhân Ly nhìn vợ chồng Giang Nhân Mạn ngồi
đối diện, trong lòng cô cảm thấy bất an, giống như là bình yên trước
đêm giông bão vậy.

Giang Nhân Mạn cũng không nói gì nhiều, thành
quả vất vả cả buổi chiều của Bạch Thanh Hà, cô cũng nể tình mà
khen vài câu. Giang Nhân Đình nhìn Mạc Tu Lăng cũng không nói gì, có
lẽ tâm tình cô ta cũng đã nguội lạnh.

Mạc Tu Lăng không ngoảnh đầu nhìn người khác,
anh chỉ chăm chú gắp thức ăn cho Giang Nhân Ly. Anh phát hiện gần đây
tâm tình cô rất thất thường. Có lúc chỉ vì một chuyện nhỏ mà cáu
gắt, nhưng lại có lúc rất vui vẻ. Anh thật không biết là lúc nào sẽ
bị cô hù dọa chết đi.

Bữa cơm coi như viên mãn. Thế nhưng lúc Mạc Tu
Lăng vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm thì đột nhiên Bạch Thanh Hà vỗ lưng
Giang Thánh Minh: “Ông gần đây sức khỏe không tốt.”

Giang Thánh Minh lắc đầu: “Ai rồi cũng sẽ như
vậy.”

Giang Nhân Mạn khóe miệng lộ ra một tia trào
phúng.

Giang Thánh Minh nhìn mọi người: “Tôi chỉ cần
thấy cả nhà vui vẻ với nhau là tốt rồi.”

Mọi người không ai nói gì. Giang Thánh Minh
đột nhiên ủ rũ: “Hôm nay cả nhà đều ở đây, cũng tốt, tôi bây giờ sức
khỏe ngày càng yếu đi, tôi rất rõ ràng, tôi chống đỡ không được bao
nhiêu nữa rồi.”

Giang Nhân Đình cũng sầu não: “Cha, cha đừng
nói vậy.”

Giang Thánh Minh lắc đầu: “Ai cuối cùng cũng
đều có lúc này thôi.”

Giang Nhân Đình mắt đã nhòa đi: “Cha, cha không
sao, nhưng còn mẹ con, mẹ con biết làm sao đây? Mẹ cả đời này chỉ có
cha, cha không thể không để tâm đến mẹ.”

Bạch Thanh Hà cũng cúi đầu khóc.

Giang Nhân Mạn tức giận nhìn bọn họ diễn
kịch. Nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn được thừa hưởng gia sản
mà thôi.

Giang Thánh Minh dường như rất xúc động: “Thanh
Hà, xin lỗi bà, bà theo tôi thật đúng là đã chịu ấm ức.”

“Tôi
không ấm ức. Có thể được theo ông đã là hạnh phúc lớn nhất đời của
tôi rồi, có thẻ em trở thành vợ ông, đó là niềm kiêu hãnh lớn nhất
của tôi.”

Giang Thánh Minh cầm lấy tay Bạch Thanh Hà,
nhất thời cảm thấy xúc động. Bà đã theo ông nhiều năm như vậy nhưng
ông cũng không cho bà một danh phận.

Tất cả mọi người đều ủ rũ, Giang Nhân Ly gắt
gao nắm chặt bát cơm trong tay. Mạc Tu Lăng lo lắng nhìn cô.

Giang Thánh Minh nhìn mọi người: “Hôm nay mọi
người ở đây, cha cũng muốn nói với các con. Bạch Thanh Hà đã theo cha
nhiều năm như vậy, cha cũng muốn cho bà ấy một danh phận…”

Giang Thánh Minh còn chưa nói hết, Giang Nhân Ly
đã đứng dậy ném cái bát xuống đất: “Mẹ con còn chưa chết! Đời này
cha lấy mặt mũi nào đi gặp mẹ con?”

Mọi người cũng đứng dậy muốn khuyên nhủ Giang
Nhân Ly.

Giang Nhân Đình nhìn Giang Nhân Ly: “Mẹ nuôi đã
theo cha bao năm nay, có một danh phận cũng là chuyện sớm hay muộn mà
thôi. Cha không có lỗi gì hết. Cha và mẹ chị đã ly hôn lâu như vậy
rồi, theo pháp luật mà nói, cha lấy vợ cũng không ảnh hưởng đến ai.
Chúng ta đều không có tư cách can thiệp.”

Giang Nhân Ly cười khẩy: “Cô câm miệng cho tôi.
Người không có tư cách nhất ở đây là cô, GIANG NHN ĐÌNH!”

 

Chương 74: Ai chiếm được? (P2)

 

Edit: Sahara

Giang Nhân Ly cười khẩy: “Cô câm miệng cho tôi.
Người không có tư cách nhất ở đây là cô, GIANG NHN ĐÌNH!”

Giang Nhân Đình nhìn cô: “Giang Nhân Đình đã
chết. Vì sao mà chết, tôi tin cả nhà đều rõ.”

Giang Nhân Ly giận dữ cười: “Cô đừng giả bộ
nữa, cô chính là Giang Nhân Đình. Tôi không cần đôi co với cô, khoa học
sẽ chứng minh.” Giang Nhân Ly lấy ra một tập kết quả xét nghiệm ADN
ném lên bàn: “Hai người diện mạo giống nhau là chuyện ngẫu nhiên, ADN
trùng khớp đến 99,99999% cũng là ngẫu nhiên sao? Cô cho tất cả mọi
người đều là kẻ đần độn sao.”

Giang Thánh Minh tay run run cầm tờ xét nghiệm,
nhìn Giang Nhân Đình: “Con… con chính là Đình? Nhưng sao… sao lại thế
này…”

Giang Nhân Ly nhìn cha: “Vì sao ư? Cũng quỷ kế
như mẹ cô ta mà thôi, sau khi cô ta chết, mọi người đối xử với con như
thế nào? Trong lòng cha đều rõ. Cô ta đã đạt được mục đích của mình
rồi. Hai năm sau cô ta thay da đổi thịt trở về. Ai có thể tưởng tượng
được cô ta biến thành một người ưu tú thông thạo năm ngoại ngữ?”

Bạch Thanh Hà căm phẫn nhìn Giang Nhân Ly: “Đây
tất cả là do cô ngụy tạo. Cô đã đưa cho bệnh viện bao nhiêu tiền để
làm cái này? Chính cô đã hại chết Đình.”

Nói xong, Bạch Thanh Hà kích động đứng dậy
tới trước mặt Giang Nhân Ly. Còn chưa đợi Mạc Tu Lăng kịp chạy đến,
Giang Nhân Ly đã tát Bạch Thanh Hà một cái: “Đây là bà nợ tôi. Lẽ ra
bà đã phải sớm trả lại.”

Giang Nhân Đình đỡ lấy Bạch Thanh Hà, Giang
Thánh Minh khó tin nhìn Giang Nhân Ly: “Dù sao đó cũng là dì con!”

Giang Nhân Ly từng bước đi đến trước mặt Giang
Thánh Minh: “Dì? Ba năm trước, hai người đối xử với con như thế nào,
cha chưa quên chứ? Bà ta để cho con gái mình giả chết, sau đó hãm hại
con. Camera bệnh viện vừa vặn khởi động lúc chín giờ sáng, thật
đúng là vừa vặn thời gian đi. Lúc ấy con không có đánh lại, không
phải con không thể, mà là vì cha là cha con, con không muốn phản kháng
lại trước mặt cha, không muốn làm cha khó xử. Cho nên, con chịu đựng,
nhưng bây giờ, vì sao còn phải nhẫn nhịn? Người đàn bà này đã phá
hủy gia đình con, giờ lại còn muốn công khai bước chân vào Giang gia.”

“Là
cha tình nguyện.” Giang Thánh Minh lắc đầu.

Một giọt nước mắt rơi trên má Giang Nhân Ly:
“Cha tình nguyện? đúng vậy! Làm sao cha có thể không tình nguyện chứ?
Mẹ con trước đây đã từng nói với con, xinh đẹp chỉ khiến người đàn
ông dừng chân, thông minh mới có thể khiến người đàn ông ở lại bên
mình. Mẹ con không phải là thông minh, mẹ chỉ là không muốn buông
xuôi.” Giang Nhân Ly đi đến trước mặt Bạch Thanh Hà: “Mẹ tôi thua bởi
bà, thua bởi mẹ tôi đã không tính toán được âm mưu của bà. Bà đương
nhiên hiểu rõ tính khí mẹ tôi, bà biết mẹ tôi sẽ không chịu hạ mìn
giải thích với ba tôi, cho nên chính bà đã tự ngã xuống cầu thang,
rồi đổ tội lên đầu mẹ tôi. Đúng vậy a, mẹ tôi không tình nguyện giải
thích, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng mẹ tôi có lỗi, đều cho
rằng mẹ tôi đẩy bà xuống. Thật thông minh! Mẹ tôi thua bởi bà. Bà
rất thông minh.”

(Uông Tố Thu và Giang Nhân Ly tính cách rất
giống nhau)

Bạch Thanh Hà căm phẫn nhìn Giang Nhân Ly, cuối
cùng nói không lên lời.

Giang Nhân Ly cũng không chú ý đến bà ta, cô
nhìn Giang Thánh Minh: “Thực ra, mẹ con không thua bởi Bạch Thanh Hà,
không thua bởi vì kém thông minh. Mà thua vì chính tính cách quật
cường của mẹ.” Cô đau đớn nhìn cha mình, “Mẹ thua vì cha, thua vì mẹ
yêu cha! Mẹ có thể yêu cha cả một đời, nhưng cha thì không thể. Mẹ
thua, vì cha không đủ yêu mẹ.”

Giang Nhân Ly càng nói càng phẫn nộ: “Nếu cha
đủ yêu mẹ, cha sẽ không ở bên ngoài lén lút với người phụ nữ khác,
hưởng thụ hạnh phúc khác. Vì sao đàn ông không thể một lòng một dạ
với người phụ nữ của mình? Vì sao không thể hết lòng với vợ mình?
Vì sao nhất định ở bên ngoài bao dưỡng tiểu tam tiểu tứ? Tình yêu
đối với đàn ông các người tầm thường vậy sao? Tầm thường đến nỗi
phụ nữ chỉ làm nền cho các người thôi sao? Cờ đỏ trong nhà còn chưa
ngã, các người đã phất cờ màu bên ngoài. Đấy mới là điều các
người muốn! Trung trinh với vợ mình là việc khó với các người như
vậy sao?”

Mạc Tu Lăng kéo Giang Nhân Ly: “Đừng nói nữa!”

Cô đẩy anh ra: “Em phải nói. Là cha em thì sao
chứ?” Cô chỉ vào Giang Thánh Minh, “Cha vừa không phải là môt người
chồng tốt, càng không phải là một người cha tốt. Cha không hề cho
chúng con một tấm gương tốt. Cha khiên con mất niềm tin vào tình yêu,
khiến con nhìn cuộc sống này vô cùng xấu xa, cha khiến chị con khăng
khăng đặt tâm trí vào sự nghiệp, cha khiến mẹ con cả đời này phải
nằm trên giường bệnh. Cha đến tột cùng là tính toán cái gì?”

Giang Thánh Minh kích động toàn thân run lên,
tay ông giơ lên.

Mạc Tu Lăng che chở Giang Nhân Ly, ánh mắt anh
lạnh băng. Anh nhìn Giang Thánh Minh: “Cha, Nhân Ly nói đều là sự thật,
đàn ông chân chính phải toàn tâm toàn ý với vợ mình.”

***

Giang Thánh Minh muốn nói gì lại không nói
được. Ông hít mạnh một hơi sau đó ngất đi. Giang Nhân Mạn vội vàng
chạy tới, vừa đẩy Bạch Thanh Hà sang một bên vừa bảo chồng mình gọi
điện đến bệnh viện.

Mạc Tu Lăng vẫn ôm lấy Giang Nhân Ly, nước mắt
cô vẫn chảy ra, cô nắm chặt cánh tay anh: “Là em khiến cha ngất đi,
đúng không?”

Anh an ủi cô: “Là em quá kích động. Nhưng sẽ
không sao đâu, ngoan! Anh vẫn ở bên em.” Anh ôm cô vào lòng.

Đến bệnh viện, Giang Thánh Minh được đưa vào
phòng cấp cứu.

Bạch Thanh Hà căm phẫn nhìn Giang Nhân Ly: “Cô
biết ông ấy có bệnh mà còn khiến ông ấy tức giận. Cô rắp tâm!”

Giang Nhân Mạn đẩy Bạch Thanh Hà ra: “Đủ rồi!
Năm xưa bà đối xử với em gái tôi thế nào? Bà một tay chém người một
bên cười trộm, bây giờ còn mặt mũi trách cứ nó à?”

Giang Nhân Đình đi đến: “Hai chị em các người
cũng thật là đoàn kết. Bao năm qua cũng đối xử với mẹ tôi thế nào?”

Giang Nhân Mạn cười nhạt: “Tôi đối xử với hai
mẹ con cô như vậy đã là khách khí lắm rồi.”

Giang Nhân Ly không nói gì, chỉ ngồi im. Mạc Tu
Lăng ngồi bên cạnh chăm chú nắm tay cô, anh nhìn đám người đang cãi
nhau: “Các người muốn cãi nhau thì đi xa một chút, đừng làm ảnh
hưởng đến cô ấy.”

Không biết qua bao lâu Giang Thánh Minh cuối
cùng cũng được đẩy ra, mọi người như ong vỡ tổ vây lấy. Giang Nhân Ly
đẩy Mạc Tu Lăng ra: “Anh mau đi xem, mau đi!”

Mạc Tu Lăng vỗ về cô: “Không sao rồi. Cha không
sao, em yên tâm đi.”

Cô lắc đầu: “Là em sai, em không nên mất kiểm
soát như vậy.”

“Anh
hiểu!” Anh nghiêng đầu vào đầu cô: “Anh hiểu.”

Cả đời này cô theo đuổi một thứ duy nhất,
muốn làm một việc duy nhất, cô muốn người mà cô yêu chỉ có duy nhất mình
cô. Hóa ra đó không phải là vì tính cách cô, mà là vì cô chứng kiến
cuộc đời của mẹ cô. Vấn đề không phải là vì người phụ nữ ngu ngốc hay
không, đẹp hay không, mà vấn đề là người mà cô yêu có coi cô là duy
nhất hay không?

♥•°*”˜˜”*°•♥

Bọn họ vẫn chờ.

Nhưng sau Giang Thánh Minh khi tỉnh lại, luật sư
của ông đã đến. Hóa ra Giang Thánh Minh đã dặn luật sư đến tìm mình
nếu như ông phải vào viện.

Luật sư Bạch đi ra, nhìn mọi người rồi nói:
“Ông Giang nói muốn cô Giang Nhân Ly vào đó một mình.”

Giang Nhân Ly kinh hãi, Mạc Tu Lăng gật đầu với
cô.

Cô đi vào trong phòng bệnh, Giang Thánh Minh
đợi cô đến bên cạnh mới nói: “Đây là di chúc cha vừa làm. Con xem đi!”

Giang Nhân Ly xem, sau đó mỉm cười.

“Con
hiểu không?” Giang Thánh Minh hỏi cô.

Cô gật đầu: “Con hiểu.”

Trong di chúc, Giang Thánh Minh để lại toàn bộ
tài sản cho Giang Nhân Mạn, chỉ ngoại trừ căn biệt thự nhà họ Giang
hiện tại là cho mẹ con Bạch Thanh Hà. Còn Giang Nhân Ly, cái gì cũng
không có.

Giang Thánh Minh cười: “Con thật đúng là con
gái của bà ấy. Đây cũng là mong muốn của bà ấy!”

Giang Nhân Ly gật đầu.

Uông Tố Thu đem tất cả giao cho Giang Nhân Ly,
bởi vì bà biết, Giang Nhân Mạn nhất định sẽ quay về Giang gia lấy
lại tất cả. Cho nên Giang Nhân Ly sẽ là người thừa kế tất cả của
bà. Hai người con gái, tính cách không giống nhau. Bà dành cho hai
người bọn họ hai con đường khác nhau.

Giọng Giang Thánh Minh yếu ớt vang lên: “Bà ấy
rất hận cha!”

Giang Nhân Ly ngồi xuống, đối diện với Giang
Thánh Minh: “Hận, cũng chỉ là vì yêu.”

Hận sâu đậm, yêu càng sâu đậm.

 

 

Báo cáo nội dung xấu