Matilda - cô bé nghịch ngợm - Chương 04
Cô Honey kêu lên:
- Ồ, thưa hiệu trưởng, điều đó không đúng!
- Cô Honey, đơn giản là nó đúng đấy. Bây giờ tôi mới nghiệm ra, chắc
chính nó đã đặt quả bom thối dưới bàn tôi vào sáng nay. Khắp văn phòng bốc mùi
cống rãnh! Chính là nó rồi! Tôi sẽ tới gặp nó về điều đó! Nó như thế nào? Một
con sâu quậy phá chứ gì? Cô Honey này, suốt sự nghiệp dạy học của tôi, tôi khám
phá ra rằng, con gái hư nguy hiểm hơn cả con trai hư. Còn gì nữa? Rất khó đưa
chúng vào khuôn phép. Chộp chúng hệt như chộp lũ ruồi xanh. Mới thò tay ra là
chúng đã bay mất. Bọn con gái là giống dơ bẩn, nghịch ngợm. Mừng là tôi chẳng
có đứa nào.
- Thưa hiệu trưởng, nhưng hẳn là cô đã từng có một đứa con gái chứ.
Chắc là thế.
Cô Trunchbull nghiến răng:
- CHuyện lâu quá rồi. Tôi trở thành đàn bà rất nhanh.
Cô ta hoàn toàn điên rồi, cô Honey nghĩ bụng như thế. Nổi khùng lên
giống hệt một con rệp. Cô Honey đứng kiên quyết trước mặt hiệu trưởng. Cô nhất
định không để bị bắt nạt, dù chỉ một lần. Cô nói:
- Thưa hiệu trưởng, cô hoàn toàn sai lầm khi cho rằng Matilda đặt
bom thối dưới bàn cô.
- Tôi không bao giờ sai lầm.
- Nhưng thưa hiệu trưởng, đứa bé chỉ mới đến trường sáng nay, và đi
thẳng vào lớp học.
- Vì Chúa, đừng cãi lời tôi! Chính con bé Matilda này đã đặt bom thối
trong văn phòng tôi! Không nghi ngờ gì cả. Cám ơn cô đã gợi ý.
- Nhưng tôi chẳng gợi ý gì cả, thưa hiệu trưởng.
- Cô đã gợi ý đấy. Bây giờ cô muốn gì nữa? Sao cô làm mất thì giờ của
tôi?
- Thưa hiệu trưởng, tôi đến để nói về Matilda. Tôi có một chuyện
khác thường về đứa bé này. Cho phép tôi được kể về những gỉ xảy ra trong lớp?
Cô Trunchbull khịt mũi:
- Tôi cho rằng nó đã đốt cháy cái váy của cô.
Cô Honey kêu lên:
- Không! Matilda là một thiên tài.
Nghe được những từ này, mặt cô Trunchbull chuyển sang màu tím, và
thân người cô phồng to ra như con ếch. Cô ta hét to:
- Thiên tài? Cô đang nói chuyện nhảm nhí gì thế? Cô điên rồi! Chính
miệng cha nó nói với tôi rằng nó là đứa bé ngu ngốc.
- Cha nó sai rồi, thưa hiệu trưởng.
- Đừng ngốc nghếch thế chứ, cô Honey. Cô chỉ mới gặp nó nửa tiếng đồng
hồ, còn cha nó biết quá rõ cuộc đời nó!
Nhưng cô Honey vẫn kiên quyết xin được nói. Cô kể lại những điều lạ
lùng mà Matilda đã làm trong giờ toán học. Cô Trunchbull quát:
- Nó đã thuộc lòng vài bảng cửu chương chứ gì? Trời ơi, điều đó đâu
biến nó thành thiên tài, chỉ biến nó thành con vẹt mà thôi!
- Nhưng thưa hiệu trưởng, nó còn có thể đọc được.
Cô Trunchbull búng tay:
- Tôi cũng vậy.
- Theo ý tôi, nên đưa Matilda ra khỏi lớp tôi, cho nó vào lớp cao
nhất với những đứa trẻ mười một tuổi.
Cô Trunchbull khịt mũi:
- Ha! Cô muốn gạt nó ra khỏi lớp cô chứ gì? Cô không thể kiểm soát
nó được, phải không? Cô muốn trút nó cho cô Plimson bất hạnh để cô ta chịu đựng
các trò quậy phá của nó đấy mà.
- Không đâu! Không phải vì lý do đó!
Giọng cô Trunchbull to hơn:
- Phải đấy. Tôi có thể đọc rõ ý đồ của cô. Câu trả lời của tôi là:
không! Matilda phải ở lại chỗ của nó, và tuỳ nơi cô sửa chữa để nó cư xử cho phải
phép.
- Thưa hiệu trưởng, làm ơn...
- Không nói thêm lời nào cả! Tôi chính là người điều hành ngôi trường
này. Bọn trẻ phải vào nhóm đúng tuổi của nó mặc kệ nó có khả năng ra sao. Tôi
không thể cho đồ ăn cướp năm tuổi ngồi chung với lũ trẻ lớn ở lớp cao nhất được.
Ai mà nghe lọt tai điều như thế!
Cô Honey đứng bất lực trước gã khổng lồ đang bạnh cái cổ đỏ rần. Có
nhiều điều cô muốn được nói, nhưng cô biết chỉ là vô ích. Giọng cô dịu dàng:
- Vậy thì tất cả tuỳ cô, thưa hiệu trưởng.
Cô Trunchbull rống lên:
- Tôi biết thế là đúng đấy. Đừng quên rằng chúng ta đang nói về con
rắn độc nhỏ, kẻ đã đặt quả bom thối dưới bàn của tôi.
- Nó không làm điều đó, thưa hiệu trưởng.
Cô Trunchbull quát:
- Chính nó đã làm. Và tôi cho cô biết, ước gì tôi được phép dùng
roi mây và dây nịt như tôi đã từng làm thời xưa! Tôi sẽ quay chín phần mông
Matilda để nó khỏi phải ngồi trong vòng một tháng.
Cô Honey quay người bước ra khỏi văn phòng, tuyệt vọng, nhưng không
có nghĩa là bại trận. Cô tự nhủ, mình sẽ làm điều gì đó cho đứa bé này. Mình
không biết điều đó là điều gì, nhưng cuối cùng, mình sẽ tìm ra...
Ông bố bà mẹ
Khi cô Honey ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, bọn trẻ đang ở ngoài
sân chơi. Cô tới chỗ các giáo viên khác dạy lớp lớn và mượn họ vài cuốn sách
giáo khoa, sách toán học, sách tiếng Pháp và sách tiếng Anh. Rồi cô đi tìm
Matilda, gọi bé vào. Cô nói:
- Trong lúc cô dạy các bạn bảng cửu chương 2 và dạy đánh vần con
mèo, con chuột, thì em không thể ngồi chơi được. Vậy, mỗi lần cô dạy học, thì
cô sẽ phát sách giáo khoa để em đọc. Cuối giờ, em sẽ hỏi cô những câu hỏi nếu
em có và cô sẽ giúp em. Thấy thế nào?
- Cảm ơn cô Honey. Được ạ.
- Cô tin rằng chúng ta có thể đưa em lên học lớp cao hơn, nhưng lúc
này, hiệu trưởng muốn em vẫn ở lại đây.
- Tốt lắm, cô Honey. Cám ơn cô đã đi kiếm sách cho em.
Cô Honey nghĩ: con bé mới dễ thương làm sao. Mình chẳng cần biết
cha nó nói về nó như thế nào, mình chỉ thấy nó trầm lặng và lễ phép. Nó không hề
ngạo mạn, mặc dù rất thông minh, hình như nó cũng không hề biết điều đó.
Khi cả lớp bắt đầu học, Matilda về bàn bé ngồi và bắt đầu đọc cuốn
Hình Học mà cô Honey mới đưa. Cô luôn để mắt tới nó, thấy rằng, chẳng mấy chốc
con bé bị hút vào cuốn sách. Suốt giờ học, nó chẳng hề ngước mắt nhìn lên dù chỉ
một lần.
Lúc này, cô Honey nảy ra một quyết định khác. Cô quyết định sẽ tới
và có cuộc trò chuyện bí mật với bố mẹ Matilda càng sớm càng tốt. Cô không muốn
để vấn đề giậm chân tại chỗ. Toàn bộ câu chuyện thật kỳ cục. Cô không tin bố mẹ
bé hoàn toàn chẳng biết tới tài năng đặc biệt của con gái họ. Sau cùng, ông
Wormwood là người buôn bán xe thành đạt, hẳn ông phải là người lịch sự.
Thông thường, bậc bố mẹ không bao giờ đánh giá thấp khả năng của
con cái. Mà hoàn toàn ngược lại. Đôi khi giáo viên khó mà thuyết phục cho ông bố
hoặc bà mẹ đầy tự hào đó biết rằng cục cưng của họ chỉ là đứa bé ngốc nghếch.
Cô Honey tin rằng chẳng khó khăn gì khi báo cho ông bà Wormwood biết Matilda là
cô bé rất đặc biệt. Chỉ còn một vấn đề, ngăn cho họ khỏi vui mừng thái quá.
Hy vọng của cô Honey bắt đầu bay bổng. Cô không biết bố mẹ con bé
có cho phép cô làm gia sư riêng cho Matilda sau giờ học hay không. Viễn ảnh được
dạy dỗ một đứa bé sáng chói như thế lôi cuốn bản năng người giáo viên trong cô.
Thế là cô quyết định sẽ ghé thăm ông bà Wormwood vào ngay tối hôm đó. Cô sẽ đi
khá trễ, vào khoảng 9 giờ và 10 giờ, là lúc chắc chắn Matilda đã đi ngủ.
Lấy địa chỉ từ phiếu điểm nhà trường, cô Honey cuốc bộ từ nhà cô đến
nhà Wormwood sau 9 giờ tối. Cô tìm thấy ngay ngôi nhà, nằm trên một con đường lịch
sự, nhà này cách nhà kia bằng khu vườn nhỏ. Nó là một ngôi nhà gạch hiện đại,
giá mua không phải là rẻ, và nơi cổng có viết chữ GÓC NHÀ ẤM CÚNG. Cứ thế, cô
bước theo con đường vào nhà, bấm chuông. Trong lúc chờ đợi, cô có thể nghe tiếng
ti vi ầm ĩ ở bên trong.
Cánh cửa được mở bởi người đàn ông nhỏ bé loắt choắt, có bộ ria mép
giống chuột, mặc chiếc áo vét màu cam sọc đỏ. Ông ta nhìn chăm chú vào mặt cô Honey:
- Vâng? Nếu cô bán vé số gây quỹ thì tôi không mua đâu.
- Không ạ, xin tha thứ vì tôi đã quấy rầy ông như thế này. Tôi là
cô giáo của Matilda. Tôi có chuyện quan trọng cần nói với ông và vợ ông.
Ông Wormwood vẫn đứng chắn nơi ngưỡng cửa:
- Nó lại gây ra rắc rối gì rồi phải không? Kể từ nay, nó thuộc về
trách nhiệm của cô. Cô phải giải quyết với nó đấy.
- Nó chẳng gây rắc rối gì cả. Tôi đến đây để báo tin vui về nó. Một
tin đáng giật mình, ông Wormwood ạ. Theo ông, tôi có thể vào trong và nói chuyện
với ông bà vài phút về Matilda được không?
- Chúng tôi đang xem một chương trình ưa thích nhất của chúng tôi.
Hoàn toàn bất tiện quá. Lần khác cô quay lại đây nhé?
Cô Honey cảm thấy mất kiên nhẫn:
- Ông Wormwood, nếu ông cho rằng chương trình tivi quan trọng hơn cả
con gái ông, thì ông bà đừng nên làm cha làm mẹ nữa. Tại sao ông không tắt nó
đi và nghe thử xem tôi nói gì?
Ông Wormwood bị chấn động. Ông không quen bị nói nặng theo kiểu
này. Ông ta nhìn người phụ nữ mảnh mai đứng với dáng kiên quyết một hồi lâu, rồi
càu nhàu:
- Được rồi, mời cô vào và nói cho xong đi.
Cô Honey nhanh nhẹn bước vào bên trong. Vừa dẫn cô vào phòng khách
(nơi có một phụ nữ to béo tóc vàng bạch kim đang mê mẩn dán mắt lên màn hình),
ông ta vừa nói:
- Bà Wormwood sẽ không cảm ơn cô về điều này đâu.
- Ai vậy?
Bà ta hỏi mà không quay lại.
- Cô giáo đấy. Cô ta có chuyện cần phải nói với chúng ta về
Matilda.
Ông ta lại gần ti vi, vặn nhỏ tiếng, nhưng vẫn để hình ảnh được chiếu.
Bà ta la lên:
- Đừng làm vậy, Harry! Willard sắp sửa cầu hôn Angelica rồi!
- Bà vẫn có thể xem được trong lúc chúng ta nói chuyện. Đây là cô
giáo của Matilda, cô ta có tin gì đó cần báo với chúng ta.
Cô Honey chào:
- Tôi là Jennifer Honey. Chào bà, bà Wormwood.
Bà Wormwood giương mắt lên nhìn cô:
- Có chuyện gì vậy?
Chẳng ai mở miệng mời cô ngồi, thành ra cô phải chọn chiếc ghế và
ngồi xuống. Cô nói:
- Hôm nay là ngày đầu tiên con gái ông bà đi học.
Giọng bà Wormwood cáu kinh vì đang lỡ một đoạn chương trình:
- Chúng tôi biết. Cô tới đây để nói với chúng tôi về điều đó à?
Cô Honey nhìn xoáy vào đôi mắt xám ướt át của bà ta. Cô để cho
không gian im lặng tới mức bà Wormwood trở nên khó chịu. Cô hỏi:
- Bà muốn tôi giải thích lý do tôi tới đây không?
- Thì cô giải thích đi.
- Chắc bà biết trẻ em của lớp thấp nhất trường không thể mong đợi
là có thể đọc hoặc đánh vần hoặc xử lý những con số trong ngày đâu đi học. Trẻ
năm tuổi không thể làm được những điều đó. Nhưng Matilda có thể làm được tất cả
điều đó. Tôi tin rằng...
Bà Wormwood nhấm nhẳng ngắt lời:
- Tôi không tin.
- Bé đã nói dối khi nói rằng chẳng ai dạy bé đọc hoặc làm toán
nhân, phải không? Có ai trong ông bà dạy bé không?
Bà Wormwood hỏi:
- Dạy nó cái gì?
- Đọc sách. Có lẽ chính bà dạy bé. Có lẽ bé nói dối. Có lẽ ông bà
có những chiếc kệ đầy ắp sách trong nhà. Có lẽ hai ông bà là những độc giả tuyệt
vời.
Ông Wormwood chen vào:
- Tất nhiên là chúng tôi có đọc. Đừng ngớ ngẩn như thế. Tuần nào
tôi cũng đọc mấy tờ bìa của cuốn "Ô Tô và xe máy".
Cô Honey nói:
- Bé đã đọc một số lượng sách rất đáng kinh ngạc. Tôi đang tìm hiểu
xem có phải bé được sinh ra từ mái gia đình yêu văn chương hay không.
Bà Wormwood đáp:
- Chúng tôi không ưa chuyện đọc sách. Ngồi đến ê mông để đọc những
cuốn sách đó thì có kiếm ra tiền không? Trong nhà tôi chẳng có sách.
Cô Honey nhã nhặn nói:
- Tôi hiểu. Tôi đến chỉ để báo cho ông bà biết bé Matilda có đầu óc
thật thông minh. Nhưng tôi mong ông bà đã biết điều đó rồi.
- Tất nhiên chúng tôi biết nó đọc sách được. Suốt ngày nó ru rú
trong phòng, tưởng là chết luôn trong mấy cuốn sách vớ vẩn đó.
- Một đứa bé năm tuổi đọc những cuốn tiểu thuyết dày của Dickens và
Hemingway không gợi sự tò mò nơi bà ư? Nó chẳng làm cho bà phải nhảy lên vì
kích động ư?
Bà mẹ quạu quọ trả lời:
- Không hề. Tôi chẳng ưa gì bọn nữ văn sĩ. Một đứa con gái nên trau
chuốt dung nhan để sau này lấy được tấm chồng tốt. Nhan sắc quan trọng hơn chữ
nghĩa, cô Hunky à.
- Thưa, tôi là Honey.
Bà Wormwood vẫn tiếp tục:
- Cô hãy nhìn tôi. Rồi nhìn cô. Cô chọn sách vở. Tôi chọn nhan sắc.
Cô Honey ngắm kỹ người đàn bà tròn quay và thô ráp với khuôn mặt
tròn vo tự mãn. Cô máy móc hỏi lại:
- Sao ạ?
- Tôi nói cô chọn sách, còn tôi chọn nhan sắc. Vậy ai có cuộc sống
phong lưu hơn? Tất nhiên là tôi. Tôi đang ngồi trong ngôi nhà đẹp cùng một
doanh nhân thành đạt, còn cô phải đầu tắt mặt tối dạy ABC cho một đám trẻ con
đáng ghét.
- Mình nói đúng đấy.
Ông Wormwood vừa khen vợ vừa liếc cặp mắt điệu đàng ướt át nhìn bà
ta. Cái nhìn đó trúng vào con mèo, chắc nó ngã lăn ra chết.
Cô Honey quyết định sẽ không nổi nóng với những người này, nên cô vẫn
mềm mỏng nói tiếp:
- Tôi chưa kể hết cho ông bà nghe. Matilda còn là một thần đồng về
toán học. Bé có thể nhân nhẩm những con số phức tạp nhanh như chớp.
Ông Wormwood kêu lên:
- Nếu như cô có tiền mua máy tính thì điều đó chẳng quan trọng gì cả.
Bà Wormwood đế thêm:
- Một đứa con gái không thể kiếm chồng bằng trí tuệ được. Lấy ngôi
sao truyền hình kia làm ví dụ.
Bà ta chỉ tay và diễn viên nữ hở hang đang ôm chầm lấy diễn viên
nam xương xẩu dưới ánh trăng.
- Cô ta cua được anh ta đâu phải bằng những bài toán nhân? Làm gì
có? Bây giờ anh ta sắp cầu hôn cô ta, và cô ta sắp vào sống trong một toà nhà với
người quản gia và nhiều tớ gái.
Cô Honey không thể tin vào những gì mà đôi tai vừa nghe. Cô đã biết
loại bố mẹ này tồn tại ở khắp mọi nơi, và con cái họ thường bỏ học dở dang để
trở thành tội phạm. Nhưng cô vẫn bị sốc khi gặp một đôi như thế bằng xương bằng
thịt. Cô cố gắng lần cuối:
- Vấn đề của Matilda là, cho tới nay, trí óc của bé vượt hẳn bọn trẻ
xung quanh, vì thế, chúng ta có thể nghĩ tới việc mời gia sư. Tôi tin với sự dạy
dỗ thích hợp, trong vòng vài năm nữa, Matilda có đủ tiêu chuẩn vào đại học.
- Đại học?
Ông Wormwood nhảy nhổm trên ghế, kêu to.
- Ai mà muốn vào đại học chứ? Vào đó chỉ học toàn thói xấu thôi.
Cô Honey phản đối:
- Không đúng. Nếu ông bị cơn đau tim, ông phải gọi bác sĩ. Người
bác sĩ đó tốt nghiệp đại học đấy. Nếu ông bị kiện vì bán xe hơi dỏm cho nguời
khác, ông phải mời luật sư. Vị Luật sư đó cũng tốt nghiệp Đại học đấy. Đừng coi
khinh những người thông minh, thưa ông Wormwood. Nhưng tôi thấy ngay là ông
không đồng ý. Tôi xin lỗi đã đường đột vào nhà ông bà như thế này.
Cô Honey đứng lên, bước ra khỏi phòng. Ông Wormwood đi theo cô ra tận
cửa ngoài và nói:
- Cô đến thăm thật quý, cô Hawkes? Hoặc cô Harris?
- Chẳng tên nào đúng cả, nhưng thôi, cho nó qua đi.
Ném búa
Matilda có một điều hay là, nếu bạn tình cờ gặp bé và nói chuyện với
bé, bạn sẽ nghĩ đó là đứa trẻ năm tuổi rất bình thường. Bé chẳng phô bày ra một
dấu hiệu gì cho thấy sự thông minh của bé. Bạn sẽ tự nhủ: "Đây là một đứa
bé trầm lặng và nhạy cảm." Nếu bạn không có lý do gì để tranh luận với bé
về văn học hay toán học, bạn sẽ chẳng bao giờ biết tới sự phát triển về sức mạnh
trí tuệ của bé.
Vì thế Matilda dễ dàng kết bạn với những đứa trẻ khác.
Ngược lại, đứa trẻ nào cũng thích bé. Tất nhiên, chúng biết bé rất
thông minh, vì chúng đã nghe bé trả lời các câu hỏi của cô Honey trong ngày đầu
tiên của học kỳ. Chúng cũng biết bé được phép ngồi yên lặng cùng với cuốn sách
và không phải chú ý tới giáo viên. Nhưng trẻ con lứa tuổi này không chú ý tới
điều gì lâu. Chúng bị cuốn hút vào chuyện riêng, chẳng hơi sức đâu mà quan tâm
tới kẻ khác đang làm gì, tại sao lại như thế...
Trong đám bạn mới của Matilda có cô bé tên Lavender. Ngay trong
ngày đầu tiên, hai bé đã rủ nhau đi thơ thẩn suốt giờ chơi và cả giờ ăn trưa.
Lavender nhỏ nhắn so với tuổi, đôi mắt nâu sâu thẳm, mái tóc đen, phía trước cắt
ngang trán. Matilda thích Lavender vì tính can đảm và đầu óc phiêu lưu.
Lavender cũng thích Matilda vì đúng lý do như thế.
Trước khi tuần lễ đầu tiên kết thúc, những mẩu chuyện đáng sợ về cô
Trunchbull (hiệu trưởng) bắt đầu thấm vào đám học sinh mới. Trong giờ ra chơi của
buổi học thứ ba, Maltida và Lavender đang đứng trong góc sân thì một cô bé khoảng
mười tuổi - có mụn ghẻ ngay trên đầu mũi - tên Hortensia - lại gần. Tay trái nó
cầm bao khoai tây chiên to, tay phải nó đựng một vốc đầy và nhai nhồm nhoàm.
- Ma mới hả? Tao biết ngay. Chào mừng chúng mày tới nhà tù.
Bột bánh trong miệng nó rơi lả tả như bông tuyết.
Đứng trước kẻ to lớn hơn, hai cô bé im lặng quan sát.
Hortensia hỏi:
- Chúng mày đã gặp cô Trunchbull chưa?
Lavender đáp:
- Chúng em có nhìn thấy cô ấy tại buổi cầu kinh nhưng chưa gặp mặt.
- Sự đón tiếp sẽ đến với chúng mày. Cô ta ghét bọn nhóc con lắm, vì
thế, ghét luôn lớp thấp nhất và lũ trẻ con trong đó. Cô ta cho rằng trẻ năm tuổi
là những con ấu trùng chưa nở. Nếu chúng mày sống sót được qua năm đầu, chúng
mày có thể chịu đựng những năm còn lại. Nhưng nhiều đứa không sống sót được đấy.
Chúng bị khiêng lên cáng và thét vang. Tao thường nhìn thấy cảnh đó.
Hortensia ngưng nói lẫn ngưng nhai để quan sát hiệu quả lời kể trên
gương mặt của hai đứa nhóc tì. Nhưng bọn nhóc có vẻ chì lắm. Thế là nó quyết định
sẽ thết đãi thêm mớ thông tin giật gân:
- Chắc chúng mày biết trong văn phòng cô Trunchbull có một cái tủ
chìm khoá kỹ, gọi là tủ "Ngộp thở"? Chúng mày nghe nói tới tủ
"Ngộp thở" chưa?
Matilda và Lavender lắc đầu, tiếp tục nhìn chăm chú vào đứa kia. Vì
nhỏ bé, chúng có khuynh hướng không tin vào bất cứ ai lớn hơn chúng, nhất là mấy
đứa con gái lớn. Hortensia tiếp tục:
- Tủ "Ngộp thở" rất cao, nhưng hẹp. Sàn tủ khoảng 30 cm2
thành ra chúng mày không thể ngồi xuống được. Chúng mày phải đứng. Mà ba bức tường
kia là xi măng có gắn mảnh kính vỡ để chúng mày không thể dựa vào được. Chúng
mày phải đứng nghiêm như thế trong suốt thời gian chúng mày bị nhốt trong tủ.
Thật là kinh khủng.
Matilda hỏi:
- Sao chị không dựa lưng vào cửa tủ?
- Đừng ngốc như thế. Cửa tủ có hàng ngàn mũi đinh nhọn được đóng
xuyên qua từ phía bên ngoài. Chắc là chính cô Trunchbull đóng.
Lavender hỏi:
- Chị đã bị nhốt vào đó chưa?
- Trong học kỳ đầu tiên, tao bị nhốt sáu lần. Hai lần bị nhốt
nguyên ngày. Còn những lần khác bị nhốt vài giờ. Nhưng chỉ cần một tiếng cũng đủ
tệ rồi. Nó tối như ma, mà mày phải đứng đơ người, vì nếu mày ngả nghiêng thì
mày không bị đinh nhọn đâm cũng bị mảnh kính cào.
Matilda hỏi:
- Sao chị bị nhốt vào đó? Chị đã làm gì?
- Lần đầu tiên tao rót nguyên nửa chai xirô vào chiếc ghế mà cô
Trunchbull sẽ ngồi trong suốt buổi cầu kinh. Hay lắm nhé. Khi cô đặt mông xuống
ghế, có tiếng lộp xộp thật to, giống hệt tiếng hà mã đặt bàn chân của nó xuống
vũng bùn trên bờ sông Limpopo. Nhưng chúng mày quá nhỏ và quá ngốc để đọc cuốn
"Những câu chuyện như thế".
Matilda nói:
- Em đã đọc rồi.
Hortensia vẫn hoà nhã:
- Mày nói xạo. Mày chưa biết đọc đâu. Nhưng không sao. Vậy là khi
cô Trunchbull ngồi xuống vũng xirô, tiếng lộp xộp nghe thật hay. Cô lật đật đứng
dậy, chiếc ghế dính cứng vào mông cô trong vài giây. Cô dùng hai tay phủi lia
phủi lịa chất nước sền sệt sau quần. Chúng mày nên nghe tiếng rống của cô.
Lavender hỏi:
- Làm sao cô ấy biết đó là chị?
- Thằng nhóc Ollie Bogwhistle mách lẻo. Tao đấm bay chiếc răng cửa
của nó ra.
Giọng Matilda nghèn nghẹn:
- Cô Trunchbull nhốt chị vào chiếc tủ "Ngộp thở" nguyên cả
ngày?
- Ồ, tao không thể nhớ hết được!
Hortensia nói năng như một cựu chiến binh đã trải qua nhiều cuộc
chiến anh dũng.
- Chuyện lâu lắm rồi. À, nhưng tao vẫn còn nhớ chuyện này. Tao chọn
một thời điểm mà tao biết rằng cô Trunchbull rời khỏi văn phòng để dạy lớp sáu.
Tao giơ tay xin phép đi nhà vệ sinh. Nhưng thay vì tới đó, tao lẻn vào văn
phòng cô Trunchbull. Sau khi cật lực tìm kiếm, tao phát hiện ra ngăn tủ cất đồ
lót của cô ta.
Matilda bị thu hút:
- Rồi sao nữa?
- Tao đã gởi qua đường bưu diện để mua loại bột gây ngứa. Một gói
50 xu. Có tên là "Bột rát da". Trên nhãn có viết rằng, nó là răng rắn
chết mài thành bột, nếu rắc lên da, da sẽ phồng to bằng quả óc chó. Tao rắc nó
vào những cái đồ lót trong ngăn rồi cẩn thận xếp lại như cũ.
Hortensia ngừng lại, tọng thêm mớ khoai tây chiên vào mồm.
Lavender hỏi:
- Hiệu quả chứ?
- Vài ngày sau, trong buổi cầu kinh, cô Trunchbull bỗng dưng bắt đầu
gãi như điên. Aha, tao tự nhủ, đây rồi, cô ta đã thay đồ rồi. Thật là tuyệt vời
khi ngồi đó quan sát, và biết rằng tao là đứa duy nhất trong trường biết đích
xác cái gì đang xảy ra bên trong quần dài của cô ta. Tao cảm thấy an toàn, tao
biết tao không thể bị bắt được. Cơn quào mỗi lúc một tệ hơn. Cô ta không thể dừng
tay. Hẳn cô ta nghĩ rằng có cả một tổ ong trong đó. Rồi, ngay giữa lúc đọc kinh
cầu nguyên, cô ta nhảy nhổm lên, và lao ra khỏi phòng.
Cả Matilda lẫn Lavender đều say mê với câu chuyện. Rõ ràng là chúng
đang đứng trước một bậc sư phụ. Đây là kẻ đã nâng thủ đoạn chơi ác lên tới tỉnh
cao của hoàn hảo. Là kẻ đã liều mình để đi theo một tiếng gọi. Chúng thán phục
nhìn, đột nhiên cảm thấy cái mụn ghẻ trên đầu mũi là biểu hiện của lòng dũng cảm.
Lavender hỏi, giọng nghẹt thở:
- Nhưng lần đó, làm sao cô ta bắt được chị?
- Cô ta không bắt, nhưng tao bị nhốt một ngày trong tủ "Ngộp
thở" vì nó.
- Tại sao?
Hai đứa cùng hỏi.
- Cô Trunchbull có thói quen suy đoán, khi cô không biết thủ phạm
là ai, cô thường suy đoán, mà vấn đề ở chỗ cô thường đoán đúng. Tao là kẻ tình
nghi số một vì vụ nước xi rô, mặc dù tao biết cô ta không nắm được chứng cứ. Tao
cứ la toáng lên: "Sao em làm điều đó được, thưa cô Trunchbull? Em không biết
cô cất đồ lót trong trường! Em không biết bột ngứa là gì cả! Em không hề nghe
nói đến chúng!" Nhưng dối trá chẳng giúp đỡ được tao. Cô Trunchbull túm lấy
tai tao, vội vàng lôi tao tới tủ "Ngộp thở", đẩy tao vào trong rồi
khoá cửa lại. Đó là lần thứ hai tao bị nhốt nguyên ngày. Một cực hình. Khi được
thả ra, tao bị đinh đâm và mảnh kính cứa khắp người.
Matilda khiếp sợ:
- Giống một cuộc chiến tranh.
- Mày nói đúng. Giống một cuộc chiến tranh, và sự thương vong thật
khủng khiếp. Chúng ta là những chiến sĩ thập tự chinh, cuộc chiến đấu vì mạng sống
của chúng ta thật dũng cảm vì chúng ta không có vũ khí. Còn cô Trunchbull là
Vua bóng tối, là Rắn ác độc, là Rồng phun lửa với đầy đủ vũ khí. Chúng ta phải
nâng đỡ lẫn nhau.
Lavender ưỡn thân người với chiều cao 95cm lên:
- Chị có thể tin cậy vào chúng em.
- Tao không thể. Chúng mày chỉ là những con tép riu. Nhưng một ngày
nào đó, chúng tao sẽ dùng chúng mày vào việc bí mật.
Matilda nài:
- Kể thêm cho chúng em nghe về điều cô ta làm.
- Tao không được làm chúng mày sợ hãi trước khi chúng mày ở đây trọn
tuần lễ.
Lavender đáp:
- Đừng lo, chúng em tuy còn nhỏ, nhưng gan lỳ lắm.

