Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 2) - Chương 05 phần 1
5
“Cậu có kế hoạch cho tối nay chưa?”. Grace gọi điện cho
Olivia vào chiều tối thứ Sáu tuần sau đó. Đó là một ngày mát trời bởi đã
vào cuối tháng Mười. Olivia vẫn chờ điện thoại của Jack kể từ sau cuộc
gọi hôm sinh nhật chị.
“Kế hoạch à? Ước gì tớ có kế hoạch...”, Olivia nói. “Cậu có gợi ý gì hay không?”, chị hỏi với vẻ nhiệt tình hơn một tí.
“Hay đi xem đá bóng đi?”, Grace nói. “Sau đó chúng ta sẽ đi ăn tối. Đã lâu quá rồi chúng mình chẳng có dịp ngồi với nhau”.
Olivia
rất vui vì Grace gọi điện cho chị. Trong suốt những tháng ngày Dan bỏ
nhà ra đi, Grace đã khép lòng mình lại với hầu hết mọi người. Chị luôn
nói chuyện ngắn gọn và lạnh nhạt, rõ ràng chị không muốn động chạm đến
ngọn ngành của nỗi đau buồn vốn ăn sâu trong cuộc đời mình. Hết lần này
đến lần khác, chị cứ trì hoãn các cuộc viếng thăm và nhiều hoạt động xã
hội. Chị luôn quan tâm đến Olivia, nhưng chị tôn trọng nhu cầu cá nhân
của bạn mình. Chẳng có gì đáng chê trách hay phàn nàn về tình bạn lâu
bền và vững chắc giữa họ. Grace đang giải quyết việc hôn nhân của mình.
Còn Olivia vẫn luôn bên bạn, động viên khích lệ bạn bằng những tin nhắn
và cuộc điện thoại thường xuyên chỉ để duy trì mối tâm tình giữa hai
người. Và cũng là để Grace biết rằng chị sẽ luôn ở bên cạnh. Đây là lần
đầu tiên sau một thời gian dài, Grace mới gọi điện lại và rủ bạn ra
ngoài.
“Tớ thích tham gia vào một trò chơi nào đó”. Olivia nói với bạn.
“Tớ nghĩ là cậu nên đi”, Grace nói. “Thế Jack gọi lại cho cậu chưa?”
“Chẳng một lời nào”.
“Khỉ thật”.
Grace
có quyền nói thế. Olivia chán phải thanh minh cho anh lắm rồi, ngay cả
với tự bản thân chị nữa. Cả tuần anh vắng bóng, không gọi điện cũng
chẳng ghé qua cho dù họ đã hẹn cứ thứ Ba là phải ở bên nhau, tuần nào
cũng vậy. Chị không thể không thất vọng khi anh phải hủy cuộc hẹn hôm
thứ Bảy đó; dĩ nhiên là chị hiểu lý do. Nhưng lúc đó chị hy vọng anh sẽ
gọi lại, hay ít ra là, nhắn một lời ngắn gọn cho chị biết tình hình Eric
như thế nào - và nói là anh nhớ chị biết bao. Lẽ ra anh đã phải gọi
điện để lên kế hoạch cho tuần tới hay thậm chí là tuần sau nữa cũng
được. Vậy mà anh đã phớt lờ chị.
“Mình gặp nhau ở sân bóng lúc bảy giờ nhé.” Grace hẹn.
“Tớ sẽ đến”.
Olivia
rất muốn đến một nơi nào đó hoặc làm một việc gì đó. Đặc biệt là cùng
với người bạn thân nhất, người đã dứt chị ra khỏi nỗi cô độc mà chị bắt
mình phải chịu đựng. Đã vài tháng nay, cuộc sống xã hội của chị chỉ quay
quanh Jack. Gần như họ thường xuyên dành cả ngày cuối tuần cho nhau.
Lúc bảy giờ, Olivia và Grace gặp nhau bên ngoài hàng rào sân vận động
bóng đá của trường trung học vịnh Cedar. Cả sân được thắp sáng bằng
những ánh đèn điện và chỗ ngồi ở cả hai bên đã nhanh chóng chật ních
người xem. Grace mặc một chiếc áo choàng len màu xanh và một chiếc khăn
choàng lên sọc xanh. Chị đội một chiếc mũ trên mái tóc dày màu hạt tiêu
và nó rất hợp với chị.
Dan luôn thích vợ để tóc dài ngang vai như cái thuở còn học trung học, nhưng bây giờ Grace chẳng cần phải làm vừa lòng Dan nữa.
“Trông
cậu tuyệt lắm”, Olivia bình luận khi họ đứng vào hàng mua vé. “Tất
nhiên rồi. Dạo này cậu chỉ trông thấy tớ mướt mồ hôi lúc tập aerobic
thôi mà”.
Olivia mỉm cười vì điều đó quá đúng.
“Cậu còn nhớ
là hồi còn trung học bọn mình hay đi xem và cổ vũ cho đội bóng không?”.
Grace hỏi khi những người xếp hàng đang dần tiến về phía quầy bán vé.
“Tớ
nhớ chứ. Bob Beldon và Dan là hai người hùng của bọn mình còn gì...”,
Olivia ngừng lại. Chị thấy ân hận vì mình lại nhắc đến Dan trong câu
chuyện.
Grace nắm cánh tay bạn. “Tớ cũng đang nghĩ về điều đó. Dan
đúng là một vận động viên tuyệt vời lúc anh ấy còn trẻ. Tớ vẫn còn nhớ
cái năm anh ấy ghi được bàn thắng quyết định giúp cho đội vịnh Cedar của
chúng ta giành được chiến thắng lần đầu tiên trong thập kỷ”.
“Tớ cũng nhớ chuyện đó”. Olivia nói, mắt liếc nhìn bạn. “Nói chuyện về Dan không làm cậu đau lòng đấy chứ?”.
Grace
nhìn vào khoảng không. “Cũng không hẳn vậy. Nhưng những năm trước,
trước khi anh ấy đi Việt Nam thì dễ dàng với tớ hơn”. Rồi chị im lặng
một lát. “Tớ chẳng biết tại sao anh ấy lại rời bỏ tớ theo kiểu ấy. Tớ
nghĩ về điều đó hàng ngàn lần mà chẳng thể tìm ra câu trả lời. Tớ không
hiểu sao anh ấy hành động như thế được. Tớ nhận ra rằng tớ sẽ chẳng bao
giờ hiểu nổi đâu. Tất cả những gì tớ có thể nói, là sự lựa chọn đó là
của anh ấy. Tớ cũng có sự lựa chọn của riêng tớ. Và tớ vẫn phải sống
tiếp cuộc sống của tớ đấy thôi”.
“Cậu luôn là một phụ nữ manh mẽ”,
Ohvia nói, không che giấu được vẻ ngưỡng mộ bạn mình, “nhưng bây giờ
cậu còn mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào”.
“Ước gì điều cậu nói là sự
thật”, Grace lẩm bẩm và sau đó chuyển sang chủ đề khác, mắt ngước lên
bầu trời đêm. “Trong cả năm thì thời điểm này làm tớ thích nhất đấy”.
“Tớ
cũng vậy”. Thời tiết ở Tây bắc Thái Bình Dương đã thay đổi trong hai
tuần vừa rồi. Chẳng bao lâu nữa, những cơn mưa thu sẽ bắt đầu, và những
buổi tối trời trong veo sẽ biến thành những cơn gió bão hòa cùng những
cơn mưa phùn liên tiếp.
Trả tiền vé xong, họ mua tờ chương trình
của một thành viên đội dự bị đang bán rong những cuốn sách nhỏ ngay
trong sân cỏ. Đi hướng về phía khán đài, Olivia chợt dừng lại để xem còn
chỗ nào trống không.
“Olivia ơi! Grace ơi!”, tiếng bà Charlotte gọi toáng lên từ bên sân của đội nhà.
Olivia
nhìn quanh cho đến khi nhận ra mẹ vẫy tay ở phía trên đầu. Bà Charlotte
đang ngồi cạnh Cliff Harding ở khoảng giữa lối đi. Bà bận áo có vạt xếp
nếp với một dải khâu màu đỏ. Còn Cliff thì mặc một chiếc áo khoác da có
tua rua và đội chiếc mũ cao bồi đã cũ.
“Cậu có ngại ngồi gần mẹ tớ không hả Grace?”. Olivia hỏi, mặc dù ngụ ý của chị là muốn ám chỉ đến việc ngồi cạnh Cliff Harding.
“Không,
chả ngại đâu”, Grace liếc nhìn Cliff và chậm rãi nở nụ cười với anh.
Bây giờ, thật đúng là một bước tiến triển thú vị, Olivia nghĩ khi họ
bước lên bậc tam cấp.
Olivia ôm bà Charlotte khi đi ngang qua chỗ
mẹ. Dịch xuống phía dưới, chị để lại khoảng trống cho Grace. Cliff ngồi
bên ngoài của dãy ghế, ngay cạnh cầu thang.
“Thật là ngạc nhiên
đến hài lòng khi nhìn thấy hai con ở đây”, bà Charlotte nói, giọng nghe
rất vui vẻ. “Cliff chưa bao giờ xem một trận bóng nào ở vịnh Cedar cả.
Cột báo của mẹ tuần này là để hỗ trợ thanh niên đâu các con biết chưa?”
“Con
đọc rồi mẹ ạ, đó là một mục tuyệt vời”. Mẹ chị đã trích phần nhuận bút
viết báo cho trang người cao tuổi của tờ Bản tin vùng vịnh Cedar cho
trận đấu này.
“Cliff cũng đọc nó rồi. Và mẹ bảo là cậu ấy chưa thể
hòa nhập với khu dân cư ở đây nếu như cậu ấy chưa đi cổ vũ cho đội bóng
của chúng ta”.
Cliff đang xem tờ chương trình và dường như rất ấn
tượng với việc tất cả những quảng cáo về cộng đồng ở đây đã ủng hộ cho
đội bóng. “Lần cuối cùng cháu tham gia vào đội bóng của một trường trung
học cũng là lúc bản thân cháu vẫn đang học trung học đấy bác ạ”.
“Thị trấn này rất mê bóng đá”, Olivia kể cho anh nghe.
“Tôi
nhìn là thấy rồi”. Trận đấu sắp sửa bắt đầu rồi. Chỗ ngồi đã chật kín,
chỉ còn chỗ đứng mà thôi. Bên cạnh đội bóng còn có ban nhạc của trường,
đội ngũ cổ động viên và đội quân dự bị cũng có mặt.
“Hai người đã
có kế hoạch gì sau khi xem xong trận đấu chưa?”. Cliff hỏi, nhưng Olivia
nhận ra rằng anh chỉ muốn hướng câu hỏi về phía Grace thôi.
“Olivia và em sẽ đi ăn tối ở ngoài”, Grace giải thích.
“Cliff
cũng mời mẹ đi ra ngoài ăn tối đấy”, bà Charlotte lên tiếng. “Sao hai
con không tham gia cùng chúng ta nhỉ?”. Rồi bà đưa mắt nhìn lần lượt cả
hai người.
“Thế thì vui quá còn gì”, Olivia nói. Thấy phản ứng của Grace hướng về phía Cliff, Olivia biết rằng bạn mình sẽ không phản đối.
Trận
đấu đã khép lại, và vào giữa hiệp đã có tỉ số. Olivia lại một lần nữa
ngạc nhiên vì mẹ mình quen biết khá nhiều người. Mỗi lúc lại có một
người đi qua chào bà. Cột báo hàng tuần bà viết bài đã làm bà ngày càng
nổi tiếng thêm và được yêu mến hơn với các hoạt động từ thiện, cả những
công việc tình nguyện bà làm ở trung tâm dưỡng bệnh, nơi bà đã gặp gỡ
ông Tom Harding.
Trường trung học vịnh Cedar đã chiến thắng vào
năm giây cuối cùng của trận đấu. Tâm trạng của cả bốn vẫn còn như ngày
hội ngay cả khi sân vận động đã hết người xem. Cliff nghĩ quán Pancake
Palace sẽ nhất định rất đông sau trận thắng này, nên anh gợi ý cả nhóm
ra nhà hàng Bếp Thuyền Trưởng ở khu vực cuối thị trấn.
Họ gặp nhau
ở đó và nhanh chóng chọn một cái bàn cho bốn người. Olivia nhận ra rằng
Cecilia Randall vẫn còn làm phục vụ ở đây nhưng không có nhiều thời
gian để nói tán gẫu với cô vợ hải quân trẻ tuổi đó. Khi họ đã ngồi vào
bàn ăn, câu chuyện trở nên nhẹ nhàng cả trước và sau khi họ gọi món.
Olivia nhận ra rằng suy nghĩ của mình lại quanh quẩn hướng về Jack, và
điều đó làm chị mất tập trung. Không hề tỏ ra cho ai biết, chị đã tìm
kiếm anh trong suốt trận đấu. Anh thường hay viết những bài báo thể thao
cho các đội bóng trung học, đơn giản vì anh yêu thích những trận đấu
ấy. Olivia đã đầu hàng việc đêm xem bao nhiêu sự kiện thể thao mà họ đã
cùng tham gia. Nhưng nếu anh ấy có đến trận đấu tối nay thì chắc chị
cũng không thể nhìn thấy anh.
Tất nhiên chị có thể gọi điện cho
anh. Xét cho cùng thì họ có cãi nhau đâu, mặc dù vậy chị vẫn phải băn
khoăn là tại sao anh lại không gọi điện lại cho mình. Có lẽ Eric vẫn còn
ở với anh, nhưng con trai anh không thế lấy hết từng giây từng phút của
anh đến thế. Olivia bắt đầu thấy giận Jack. Câu chuyện tạm ngưng lại
khi người bồi bàn mang thức ăn ra. Và rồi sau đó lại tiếp tục. Họ chuyển
đề tài từ trận đấu bóng sang tình hình kinh tế địa phương. Thỉnh thoảng
Olivia đã phải bình luận thêm khi thưởng thức món sa-lát cua. Thế nhưng
tinh thần của chị chẳng hào hứng được như họ và chị phải tự tranh đấu
với bản thân để tách suy nghĩ của mình ra khỏi Jack. Mặc dù thỉnh thoảng
có hẹn hò kể từ sau khi bỏ chồng, vẫn chưa gần gũi với ai như đã gần
với Jack. Tuy tính cách của họ, hoàn cảnh của họ khác nhau nhưng anh đã
mang lại sự cân bằng và sự thoải mái phù hợp với lịch làm việc cứng nhắc
của chị. Bên anh chị được tự do cười đùa và có thế gạt bỏ những thói
quen nhàm chán đã ăn sâu vào cuộc sống của mình kể từ khi chị được bầu
vào làm việc tại tòa án. Jack không cổ hủ, anh khá hài hước và vui tính -
và tệ nhất là chị lại nhớ anh đến da diết mới khổ chứ.
Hóa đơn đã
được mang ra, và trước khi mọi người tranh nhau thì Cliff đã vớ lấy nó.
“Để tôi khao, thưa các quý bà quý cô”, anh khăng khăng. Olivia phản
đối. Chị không bao giờ đồng ý đi ăn nếu biết Cliff sẽ trả tiền.
“Tôi không để cho anh làm việc đó đâu”, chị nói.
“Này cô, một người đàn ông liệu có bao nhiêu lần trong đời có cơ hội ngồi cùng bàn với ba người phụ nữ xinh đẹp hả?”.
“Cháu
nói hay lắm”, bà Charlotte nhận xét và vỗ tay tán thưởng, ném cho
Olivia một cái nhìn sắc bén. Olivia thở dài chấp nhận và chị khẽ đáp lời
cảm ơn anh.
Grace đùa. “Anh chắc là anh không dùng thẻ tín dụng của tôi để thanh toán đấy chứ?”.
Họ phá lên cười vui vẻ và sau một chầu cà-phê, họ chia tay nhau ra về vì trời đã gần chuyển sang đêm.
“Mọi
chuyện ổn chứ?”. Grace hỏi khi họ đi bộ xuống khu để xe cạnh thư viện.
“Tối nay sao cậu ít nói thế”. Olivia đã hi vọng có được ít phút để nói
chuyện riêng với Grace nhưng vì mẹ và Cliff xuất hiện nên chuyện đó
không thành.
“Ai mà dám chen lời với mẹ tớ chứ?”, Olivia đùa.
“Chuyện
giữa cậu và Jack có ổn không?”. Làm sao Grace có thể quan tâm đến những
băn khoăn trong lòng bạn khi chính cuộc sống của chị cũng đầy biến
động.
“Tớ cũng nghĩ là ổn”, Olivia bảo, rồi sau đó nói thêm “tớ hi vọng là ổn”.
“Tớ cũng hi vọng thế”.
Họ
chia tay nhau và hứa sẽ sớm gặp nhau để tâm sự tiếp. Olivia lái xe về
nhà. Khi vào phòng khách, chị thấy ánh đèn nhấp nháy trên điện thoại báo
rằng có tin nhắn trong hộp thoại tự động. Chị nhìn xuống với vài giây
hi vọng. Ấn nút để nghe chị chờ đợi và được thưởng bằng giọng nói của
Jack.
“Olivia à. Anh xin lỗi vì đã không liên lạc thời gian qua,
nhưng anh đã quá bận rộn với thằng Eric. Anh hi vọng em ở nhà để chúng
ta có thể nói chuyện. Em không đi chơi với anh chàng nào khác đấy chứ?”.
Liền đó là một tiếng cười gượng gạo. “Em nghe này, anh thật sự rất lấy
làm tiếc vì tuần trước. Nhưng anh đã mong ước biết bao được gặp em. Em
gọi cho anh nhé? Anh có một món quà sinh nhật rất đặc biệt dành cho em
đấy. Chúng mình sớm gặp nhau được không em?”.
Olivia nhìn đồng hồ.
Gần mười một giờ đêm rồi và nếu gọi lại cho anh giờ này thì muộn quá.
Dù sao thì anh đã bắt chị đợi chờ cá tuần rồi, chị sẽ để anh phấp phỏng
cho đến sáng mai cũng chẳng sao. Khi nằm dài ra giường, Olivia mỉm cười
sung sướng.
Maryellen muốn đá cho mình một cái vì phải tham dự cái
ý tưởng “trao đổi đàn ông” kỳ cục này. Chỉ tại cô ngây thơ đề cập đến
cái bài báo nói về thị trấn ở Ai Len mà cô đọc được. Điều tiếp theo là
cô đã trở thành người tham gia lên kế hoạch cho bữa tiệc. Khi đến sửa
móng tay lần sau, mọi người lại bàn tán việc tự tập tại lễ hội Halloween
và cô quên mất không đếm xem có bao nhiêu người tham gia.
“Cậu
vẫn nhớ là sẽ mang theo anh chàng bếp trưởng bạn cậu chứ?”, Terri hỏi.
Maryellen vừa mới ngồi xuống thì Terri đã bắt đầu tra tấn cô bằng các
câu hỏi về Jon mà cô chẳng thể trả lời hết được.
“Thì như tớ đã
nói rồi, anh ấy chỉ là một người bạn thôi - à không”, cô sửa lại, “Jon
chỉ hơn là một người quen qua công việc thôi. Còn anh ấy cũng chưa khẳng
định là có tới được hay không nữa”.
“Ôi thế à”. Terri thốt lên vẻ thất vọng. “Thế cậu cũng không biết là anh ấy có đến được hay không à?”.
“Tớ
không thể chắc chắn được”. Sau câu chuyện mở đầu từ tuần trước, cô đã
nói chuyện lại với Jon đâu. “Nếu anh ấy không đến, tớ bảo đảm sẽ giới
thiệu cho cậu vào dịp khác”.
Đôi mắt đen láy của Terri sáng bừng lên. “Tuyệt đấy”.
Đêm
hôm sau - đêm lễ hội Halloween - Maryellen đứng ở góc tối nhất, khuất
nhất của quán bar đã được trang trí rất đẹp với một hình nộm con nhện
lúc lắc đu đua từ trên trần nhà thẳng xuống chỗ cô đứng. Hơn bao giờ
hết, cô quả quyết rằng mình đã phạm một sai lầm khi đến đây. Căn phòng
đông đúc và chật cứng với hàng trăm thanh niên nam nữ, người thì mặc
trang phục hóa trang, người thì không.
Thế rồi không hẹn trước, và
vì không nhìn thấy Jon đi vào nên Jon đứng ngay bên cô lúc nào mà cô
không biết. Anh đang cầm trên tay cốc bia lạnh, “chào em”, anh lên tiếng
trước, mắt nhìn về phía căn phòng đông đúc. “Anh đến đấy à”. Bây giờ
thì mọi thứ sáng sủa rồi. Cô chẳng biết nói sao nữa “Ý em là... anh đã
không gọi điện trước cho em. Em không thấy anh nói gì nên em tưởng anh
không đến”.
“Lẽ ra anh nên gọi điện trước cho em, nhưng anh muốn chắc chắn xem mình có thể nghỉ vào buổi tối hôm nay không đã”.
“Có gì đâu - anh chẳng phải xin lỗi làm gì”. Anh ấy đã không xin lỗi nhưng...
“Với
nhà hàng và công việc chụp ảnh, anh phải làm nhiều giờ quá. Thỉnh
thoảng anh không thế chủ động được giờ giấc của mình nữa”.
Thói quen làm việc của nghệ sĩ thì Maryellen chẳng lạ gì. “Em hiểu mà”.
Anh hớp một ngụm bia. “Để anh lấy gì cho em uống nhé?”
“Em
không cần đâu, cảm ơn anh”. Rồi cô nhìn quanh văn phòng và bắt gặp
Terri đang trong trang phục của Cleopatra, mắt trang điểm rất đậm và
mang bộ tóc giả màu đen. “Kia là người em muốn giới thiệu với anh”.
“Được rồi”, Jon bảo và đi theo tay cô vẫy qua đám đông.
“Terii”,
Maryellen cất tiếng gọi làm gián đoạn câu chuyện dở dang của Terri với
một người khác - đàn ông hay đàn bà nhỉ - đang mặc bộ áo choàng rộng
thùng thình của phù thuỷ. “Đây là anh Jon, người mà tớ đã kể cho cậu
nghe rồi đấy”.
“Xin chào anh, Jon”. Terri quay lại, như thể cô đã
chờ đợi cả cuộc đời chỉ để có được giây phút này. Anh chàng phù thủy,
khi không được cô chú ý nữa thì đã bỏ đi từ bao giờ.
“Rất vui được gặp em, Terri”, Jon nói.
“Em
nghe nói anh là bếp trưởng” Terri tiến lại gần anh hơn, và Maryellen có
thể thấy rằng Terri đã uống quá đủ rồi. Cô cắn môi, nghĩ xem làm thế
nào để gợi ý cho họ gặp nhau lần khác là tốt nhất. “Em cũng biết vào bếp
đấy. Muốn khuấy cái nọ với cái kia ấy mà?”
“Nghe cũng vui đấy”. Jon lại uống một ngụm bia nữa, và Maryellen thấy rằng anh đang cố gắng để che đi một nụ cười.
“Em nghe Maryellen nói anh còn chụp ảnh nữa, đúng không”.
“Việc tay trái thôi mà”.

