Vân Trung Ca - Quyển 1 - Chương 03 phần 1

Chương 3: Kế trong kế.

(Kế trung kế)

[3.1]

Trong khoảnh khắc, Hứa Bình Quân
mặt cắt không còn hột máu, giọng nói sắc bén hỏi:

“Hà Tiểu Thất, các ngươi lại đánh
nhau? Rốt cuộc là ai đánh đã chết người? Bệnh Dĩ sẽ không giết người chứ?”

“Một Lý công tử trong thành Trường
An tìm đại ca chọi gà, sau khi thua muốn ép đại ca bán gà. Tính tình đại ca, tỷ
tỷ biết rồi, nếu hảo thương hảo lượng, dù có là bảo bối gì đi nữa thì cũng
không phải chuyện gì đáng nói, gặp phải người tâm đầu ý hợp, không chỉ nói mua,
có khi còn tặng không, đại ca cũng nguyện ý. Nhưng Lý công tử kia thực muốn khi
dễ người khác, đại ca tính tình nóng lên, mặc kệ hắn ra giá bao nhiêu cũng
không chịu bán, công tử kia xấu hổ thành giận dữ, lúc sau lệnh gia đinh đánh
đại ca, chúng ta vừa thấy đại ca bị người ta đánh, sao có thể đứng nhìn? Lập
tức triệu tập tất cả huynh đệ đánh trả, sau lại kinh động quan phủ, đại ca
không muốn liên luỵ chúng ta, một mình nhận hết sai lầm, quan phủ đã bắt...bắt
đại ca lại.”

“Các ngươi...Các ngươi...” Hứa Bình
Quân tức giận đến nhéo lỗ tai Tiểu Thất, “Dân đấu với quan thế nào được, các
ngươi sao mà ngay cả đạo lý này cũng không hiểu? Có làm người khác bị thương
hay không?”

“Đại ca lúc đầu không cho chúng ta
động thủ, nhưng sau khi màn chọi gà thành một trận hỗn loạn, mọi người đều tham
gia ẩu đả, có một gia đinh đối phương bị đánh chết, công tử kia cũng bị đại ca
đánh gãy chân… Á!” Hà Tiểu Thất ôm lỗ tai, hét lên một tiếng thảm thiết, Hứa
Bình Quân đã bỏ lại hắn, chạy ra khỏi tiệm ăn.

Vân Ca nghe thấy chủ tiệm Thường
thúc thở dài, vờ như vô tình thuận miệng hỏi:

“Thường thúc, vị tỷ tỷ này và đại
ca kia là người như thế nào?”

Thường thúc lại thở dài thêm một
lượt: “Cô ngày sau làm việc ở trong tiệm, sẽ hiểu rõ Hứa nha đầu, còn Lưu Bệnh
Dĩ kia là người nổi danh nhất vùng Thiếu Lăng Nguyên này, không ai là không
biết. Hứa nha đầu tuy nói năng chua ngoa, nhưng là tâm đậu hũ, là một người có
tài giỏi, một nữ nhi mà so với nam nhi nhà người khác còn mạnh mẽ hơn. Lưu Bệnh
Dĩ, cô có thể tránh thì nên tránh thật xa, tốt nhất cả đời không nên nói
chuyện. Nghe đồn toàn bộ người nhà của hắn đều đã chết, chỉ còn lại một mình
hắn, nhưng lại đi bôi nhọ tổ tông. Rõ ràng là người đọc sách biết chữ, tài học
nghe nói cũng không tệ lắm, nhưng tính cách bất hảo không chịu nổi, không chịu
học điều tốt, chơi bời lêu lổng, đánh nhau đánh bạc thì cái gì cũng giỏi, là
thủ lĩnh đám côn đồ ngoại thành Trường An. Cha của Hứa nha đầu trước kia là một
viên quan, mặc dù chức vị không lớn, trong nhà cũng áo cơm không lo, sau đó bởi
vì làm Vương gia tức giận, bị cung hình*, mẹ Hứa nha đầu từ đó sống gần như là
quả phụ, tính tình ngày càng…càng tệ đi.”

*Hình phạt hà khắc thời nhà Hán,
là bị thiến.

“Cái gì là. . .” Vân Ca nghe được
cung hình, vừa định hỏi đó là hình pháp gì, nhưng sau khi nghe được một câu
sống như quả phụ, trong lòng ước chừng hiểu được vài phần, lập tức ngượng
ngùng, “Không có gì, Thường thúc, thúc tiếp tục nói đi ạ.”

“Hứa lão đầu hiện tại cả ngày đều
phải uống say, chỉ cần có rượu, sự tình gì cũng không quan tâm, nhưng ngược lại
lại rất thân thiết với Lưu Bệnh Dĩ, cũng không biết bọn họ cùng nhau thảo luận
những chuyện gì. Mẹ của Hứa nha đầu thì cực kỳ căm ghét Lưu Bệnh Dĩ, hễ gặp
phải Lưu Bệnh Dĩ là như thể gặp phải một đám côn đồ vô lại, nhưng bà ấy cũng
không có biện pháp gì, chỉ có thể không thèm để ý tới hắn. Hứa nha đầu và Lưu
Bệnh Dĩ từ nhỏ đã quen biết nhau, đối với hắn là vô cùng tốt, thân thiết như
huynh muội. Ôi! Vì có Hứa nha đầu nên ngày nào Lưu Bệnh Dĩ cũng không có bình
yên. Lưu Bệnh Dĩ lần này chỉ sợ tránh khỏi tử tội. Hắn mất đầu cùng lắm chỉ như
vỡ một cái bát mẻ, chỉ đáng thương cho Hứa nha đầu!” Thường thúc lải nhải xong một
hồi, vội vàng đi chào hỏi khách khứa.

Vân Ca yên lặng trầm tư, khó trách
cảm thấy là Lăng ca ca tính cách đại biến, hóa ra là gặp phải biến cố lớn, chỉ
không biết đã xảy ra chuyện gì, người thân của huynh ấy lại đều chết hết.

“Đánh chết người thì phải đền mạng
sao?”

“Trên luật pháp là nói như vậy,
nhưng mà chữ quan (官) có hai chữ khẩu (口)… Phải xem là đánh chết ai, là ai đánh chết người.” Bên môi
Mạnh Giác hiện lên một nụ cười, nhưng trong ánh mắt thì một chút ý cười cũng
không có.

Vân Ca hỏi: “Như vậy là ý gì?”

“Đưa ra một ví dụ, dân chúng bình
thường hoặc là quan viên bình thường nếu chọc giận tới vương hầu, sẽ gặp kết
cục gì? Phụ thân của Hứa Bình Quân đơn giản là phạm phải một sai lầm nhỏ đã bị
cung hình. Giống như khi Hán Vũ Đế tại vị, nhất phẩm đại thần Hán triều, quan
nội hầu Lý Cảm bị Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh bắn chết, nếu đổi thành
người khác, nhất định cả nhà sẽ gặp họa, nhưng bởi vì người giết người là đại
thần mà Hán Vũ Đế sủng ái nhất. Khi đó lại là lúc Vệ thị gia tộc thế lực bành
trướng thiên hạ, đường đường là một hầu gia bị giết chết, vậy mà chỉ có một câu
giải thích nhẹ nhàng bâng quơ “Bị hươu chạy giẫm chết.”

(Cụ thể việc Hoắc Khứ Bệnh bắn
chết Lý Cảm như thế nào mọi người đọc Đại Mạc Dao nhé, Vệ thị là gia tộc của
Hoàng hậu Vệ Tử Phu, dì của Hoắc Khứ Bệnh)

Nghĩ đến Lưu Bệnh Dĩ hiện tại nghèo
túng, theo như lời Tiểu Thất thì còn động tới quý công tử trong thành Trường
An, nên Vân Ca không ăn được thứ gì hết, chỉ cân nhắc cần phải đi hỏi thăm cho
rõ ràng nguyên nhân sự việc, vội nói với Mạnh Giác: “Tôi đã ăn no, nếu huynh có
việc cứ đi trước! Không cần đi cùng tôi, tôi muốn một mình dạo phố du ngoạn.”

“Được! Buổi tối gặp, đúng rồi, cô
thấy phòng ở hôm qua có tốt không?”

Vân Ca gật gật đầu.

“Ta cũng rất thích, đang định tính
toán sẽ thuê lâu dài, làm chỗ ở tạm thời. Đang tính thương lượng, cô không cần
tìm chỗ khác ở, mỗi ngày làm cơm chiều cho ta, coi như tính tiền phòng. Ta muốn
ở chỗ này suy nghĩ một thời gian, chờ khi suy nghĩ thông suốt, sẽ rời đi, cho
đi một chút ân tình, nhất định sẽ nhanh có ngày hưởng lộc ăn.”

Vân Ca nghĩ như vậy thì mọi người
đều có lợi, nàng dù muốn đi tìm phòng ở, cũng không phải lập tức là có thể tìm
được, vui vẻ cười đồng ý.

Vân Ca đi loanh quanh ở thành
Trường An một lát đã tới cuối Ngọ*, bởi vì vẫn chưa quen với mọi người ở đây,
án mạng lần này tựa hồ liên quan tới một người rất không bình thường, thường
xuyên gặp phải cảnh người bị hỏi đang dạt dào hưng phấn nói chuyện, nhưng trong
chớp mắt sắc mặt đại biến, xua xua tay, ý đuổi Vân Ca đi, thật là những tin tức
hữu dụng đều không thăm dò được. Vân Ca bất đắc dĩ đành phải đi tìm Hứa Bình
Quân, để xem phía nàng ta có tin tức gì không.

*Giờ Ngọ: từ 11h tới 13h.

Tường nhà được xây bằng hoàng thổ
và rơm rạ*, không ít chỗ đã bị nứt, cánh cửa cũng đã muốn nứt ra, qua khe hở có
thể mơ hồ nhìn thấy bóng người trong nhà.

*Ngày xưa, người ta trộn bùn và
rơm rạ để xây tường nhà.

Vân Ca nghe thấy trong nhà có tiếng
cãi nhau kịch liệt, do dự không biết có nên gõ cửa hay không, không biết sau
khi gõ cửa nên hỏi thế nào, lại nên giải thích như thế nào. Chợt nhìn thấy một
bóng người đi tới phía cửa, nàng nhanh chóng trốn sang một bên.

“Con không cần mẹ lo cho con, số
tiền này là do con kiếm được, con có quyền quyết định dùng như thế nào.” Hứa
Bình Quân vừa la hét, vừa chạy ra khỏi cửa.

Một người phụ nữ thân hình mập lùn,
đuổi tới cửa khóc gào: “Sinh ra con gái nhưng thật ra là sinh ra oan gia mà, số
của ta sao lại khổ như vậy? Chết đói cũng tốt! Xong hết mọi chuyện! Tất cả mọi
người phải cùng chôn theo con, con mới vừa lòng.”

Vân Ca liếc mắt một cái đánh giá bà
ấy, rồi lại lặng lẽ đi theo phía sau Hứa Bình Quân.

Hứa Bình Quân chạy tới góc tường,
thì bước chân chậm lại một chút, Vân Ca thấy bả vai nàng ta nhẹ nhàng run rẩy,
rõ ràng là đang khóc. Nhưng sau một hồi, bước chân của Hứa Bình Quân lại càng
lúc càng nhanh, bảy rẽ tám ngoặt, rẽ vào một ngõ nhỏ yên lặng, bỗng nhiên bước
chân dừng lại, nhìn chằm chằm cửa hàng phía trước sau một lúc lâu cũng không
dịch chuyển.

Vân Ca nhìn theo tầm mắt Hứa Bình
Quân, nhìn tới phía trên cánh cửa cửa hàng chỉ có một chữ “Cầm”, cũng không
khỏi có chút giật mình.

Hứa Bình Quân ngơ ngác đứng đó một
hồi, rồi cắn môi một cái đi vào cửa hàng.

Vân Ca núp cạnh cánh cửa, nghiêng
tai nghe.

“Ngọc bội này màu sắc, chất lượng
cũng kém, chạm khắc không tốt…”

Vân Ca cười khổ lắc đầu. Nàng mặc
dù không lưu tâm tới mấy thứ thế này, nhưng Tam ca đối với chuyện cơm áo hàng
ngày yêu cầu đều không nhỏ, thứ gì sử dụng cũng đều phải là thứ tốt nhất, ngọc
bội kia so với ngọc bội của Tam ca sợ rằng không hề thua kém, chủ tiệm này còn
dám nói màu sắc tầm thường, chất lượng như vậy xem chừng trong thiên hạ không
thể có nhiều.

Chủ tiệm bới móc khuyết điểm nửa
ngày, cuối cùng mới chậm rãi, hết sức không tình nguyện thông báo một cái giá
cực kỳ không hợp lý, hơn nữa tử đương* mới có giá này, còn hoạt đương** thì giá
chỉ có một phần ba.

*Tử đương: cầm đồ mà không được
chuộc lại, hay còn gọi là bán luôn.

**Hoạt đương: cầm đồ có thể
chuộc lại, là từ được dùng trong giới cầm đồ.

Hứa Bình Quân cúi đầu, vuốt ngọc
bội trong tay, trong phút chốc ngẩng đầu, trong mắt có lệ, ngữ khí thong thả
nhưng kiên định: “Tử đương, nhưng giá phải tăng gấp đôi, không đủ không được.”

Vân Ca nhìn Hứa Bình Quân cầm tiền
vội vàng rời đi, đã sơ lược hiểu được Hứa Bình Quân cần tiền làm gì. Cẩn thận
nhìn hiệu cầm đồ, ghi nhớ rõ vị trí của nó, nàng thở dài thật mạnh, bước chân
nặng nề rời đi.

Trong đầu suy nghĩ hỗn loạn, nhưng
một chủ ý cũng không có. Nếu như là Nhị ca, đại khái là chỉ cần nhẹ giọng nói
mấy câu, thì nhất định có thể tìm ra biện pháp giải quyết, nếu như là Tam ca,
vó ngựa của huynh ấy lướt qua, đảm bảo dù là quan phủ hay đại lao, người đều đã
sớm cứu ra, nhưng nàng tại sao lại vô dụng như vậy? Khó trách Tam ca nói nàng
ngốc, nàng xác thực là ngốc mà.

Khi trở lại khách điếm, sắc trời đã
nhuộm một màu tối đen, nàng nhìn thấy ngọn đèn trong phòng Mạnh Giác, mới nhớ
tới đã đáp ứng Mạnh Giác làm cơm chiều cho hắn, tuy rằng không hề có chút tâm
trạng nào, nhưng lại không muốn thất hứa. Đang vén tay áo lên muốn đi nấu cơm,
Mạnh Giác đã đẩy cửa ra, “Hôm nay coi như không cần đâu, ta đã bảo đầu bếp
khách điếm làm đồ ăn, nếu cô chưa ăn ở bên ngoài, thì cùng đi ăn một chút.”

Vân Ca đi theo Mạnh Giác vào trong
phòng, cầm đôi đũa sau một lúc lâu, nhưng lại không ăn miếng nào, Mạnh Giác
hỏi: “Vân Ca, cô có tâm sự sao?”

Vân Ca lắc đầu, gắp một đũa thức
ăn, nhưng bây giờ ăn không được, chỉ có thể buông đũa xuống, “Mạnh Giác, huynh
có quen thuộc với Trường An không?”

“Trưởng bối trong nhà có không ít
việc làm ăn ở đây, coi như cũng quen thuộc, quan trên cũng quen biết vài
người.” Vân Ca sau khi nghe được một câu, trong lòng khẽ động, lập tức nói:

“Vậy huynh… Có thể làm phiền huynh
một chút không…làm phiền huynh…” Vân Ca từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên mở miệng
cầu xin người khác giúp đỡ, huống chi lại là vì một người vừa mới quen biết
không lâu, nói lắp bắp, Mạnh Giác cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười yên lặng
nghe.

“Huynh có thể giúp đỡ hỏi thăm một
chút xem quan phủ định xử trí Lưu Bệnh Dĩ như thế nào, có biện pháp nào giúp
thu xếp một chút không? Tôi...Tôi về sau nhất định sẽ báo đáp huynh.”

Vân Ca vẫn còn lo lắng nếu Mạnh
Giác hỏi nàng vì sao phải quan tâm tới một người xa lạ như Lưu Bệnh Dĩ, nàng
nên trả lời như thế nào, bởi vì tình cảnh bây giờ, nàng không muốn nói cho
người khác biết nàng và Lưu Bệnh Dĩ có quen biết, nhưng không ngờ Mạnh Giác căn
bản không hỏi nhiều, chỉ ôn hòa nói:

“Cô không phải đã nói chúng ta là
bằng hữu sao? Bằng hữu lúc này hẳn là phải nên giúp đỡ lẫn nhau. Vụ án này động
tĩnh rất lớn, ta cũng nghe được một phần. Cô vừa ăn cơm, ta vừa nói cho cô
nghe.”

Vân Ca lập tức bưng bát lên ăn một
miếng cơm, ánh mắt vụt sáng nhìn thẳng vào Mạnh Giác.

“Lưu Bệnh Dĩ đắc tội với người tên
gọi Lý Thục, phụ thân của Lý Thục có một chức quan, nhưng ở thành Trường An
chức vị thực sự không lớn, nhưng tỷ tỷ của Lý Thục là một thị thiếp của Phiêu
Kỵ tướng quân, Tang Nhạc Hầu Thượng Quan An.”

Vân Ca vẻ mặt mờ mịt, “Thượng Quan
An có chức vị rất lớn sao?”

“Cô không biết họ của đương kim
hoàng hậu Hán triều sao?”

Vân Ca vẻ mặt xấu hổ lắc đầu.

“Không biết cũng không sao.” Mạnh
Giác cười gắp cho nàng một đũa đồ ăn, “Việc này phải nói tỉ mỉ cũng rất phức
tạp, ta đại khái giảng giải cho cô một chút. Khi đương kim hoàng thượng đăng
cơ, tuổi vẫn còn nhỏ, cho nên Hán Vũ Đế Lưu Triệt đã ủy thác cho bốn vị phụ
chính đại thần, Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương, Hoắc Quang, Kim Nhật Đê.
Bốn người này, trừ Kim Nhật Đê do bệnh mất sớm, còn lại ba người chính là tam
đại quyền thần hiện tại của Hán triều. Đương kim hoàng hậu Thượng Quan Tiểu
Muội, là cháu nội của Thượng Quan Kiệt, là cháu ngoại của Hoắc Quang, tuy rằng
năm nay chỉ có mười hai tuổi, cũng đã làm hoàng hậu sáu năm.”

“Thượng Quan An là thân thích của
Thượng Quan hoàng hậu sao?”

“Thượng Quan hoàng hậu chính là con
gái của Thượng Quan An, phụ thân của ông ta là người đứng đầu phụ chính đại
thần Tả Tướng quân Thượng Quan Kiệt, nhạc phụ là Đại Tư Mã Đại Tướng quân Hoắc
Quang.”

Vân Ca “A” một tiếng, đồ ăn trong
miệng rốt cuộc nuốt không trôi. Cái gì Tả Tướng quân, Đại Tư Mã Đại tướng quân,
Vân Ca còn chưa hiểu rõ được chức vụ của bọn họ cao thấp thế nào, nhưng hoàng
hậu, ý tứ trong hai từ này nàng đã vô cùng hiểu rõ. Thượng Quan hoàng hậu sáu
tuổi đã được tiến cung phong hiển, hiển nhiên không phải tự thân mà được. Như
vậy là do thế lực sau lưng nàng. Khó trách Hứa Bình Quân lại khóc, ngay tới cả
ngọc bội cũng đem tử đương để đổi lấy tiền. Người còn khó giữ được, còn luyến
tiếc cái gì.

“Nhưng mà, Mạnh Giác, người kia
không phải Lưu Bệnh Dĩ đánh chết mà! Lưu Bệnh Dĩ cho dù phạm pháp, cũng nhiều
nhất là đả thương công tử kia mà thôi. Chúng ta có cách nào để tra ra ai đánh
chết người không?”

“Lưu Bệnh Dĩ là người đứng đầu dám
du hiệp ngoại thành Trường An, nếu thật là người dưới tay hắn đánh chết gia
đinh, với đám du hiệp nặng tình nghĩa, vì giang hồ nghĩa khí không tiếc tính
mạng, cô cảm thấy bọn họ có thể nhìn Lưu Bệnh Dĩ đi vào chỗ chết sao? Sợ rằng
những người muốn nhận tội thay, toàn bộ đã bị quan phủ đuổi đi, lấy lí do thoái
thác là trong khẩu cung có thiếu sót.”

Vân Ca cau mày suy tư, “Ý tứ của
huynh...Ý tứ của huynh...Không phải bằng hữu của Lưu Bệnh Dĩ đánh chết người,
vậy là ai?...Dù sao cũng không có khả năng là chính công tử kia đánh chết
người? Nhưng trừ phi có người khác âm thầm…Nếu không...”

Mạnh Giác gật đầu khen ngợi, “Mặc
dù không đúng, nhưng cũng không sai. Lưu Bệnh Dĩ không phải không biết gia cảnh
nhà Lý công tử, đã nhiều lần kiềm chế, nhưng đối phương cố ý gây sự, Lưu Bệnh
Dĩ có lẽ hoàn toàn không biết vì sao, nhưng hẳn là sớm hiểu được cũng không
phải vì một con gà chọi. Khi Hán Vũ Đế tại vị, bởi vì chinh chiến thường xuyên,
đã đem ba mươi loại thuế suất từ khi Văn Đế tại vị, đổi thành mười một loại
thuế suất, thuế má tăng nhiều, hơn nữa chiến tranh làm dân chúng chết nhiều,
đến khi Vũ Đế lúc tuổi già đã là quốc khố trống rỗng, hộ khẩu giảm phân nửa, đã
rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc*. Đương kim hoàng thượng vì muốn dân chúng
bớt đi gánh nặng, tuyên bố giảm bớt thuế má, khôi phục Văn Đế sở định thuế phú,
nhưng trong triều quan viên ý kiến mâu thuẫn, chia thành mấy phe phái: phái
hiền lương do Hoắc Quang đứng đầu, Tang Hoằng Dương đứng đầu phái đại phu**,
Thượng Quan Kiệt đứng đầu phái tướng lĩnh.

*Nguyên văn: Thập thất bán không
nghĩa là toàn bộ căn phòng giữa không trung, ngụ ý chỉ thảm cảnh.

**Đại phu ở đây không mang nghĩa
là thầy thuốc, đây là một chức quan khá lớn thời nhà Hán.

Ánh mắt Mạnh Giác buông xuống, nhìn
chằm chằm chén trà cầm trong tay, tâm tư tựa hồ hoàn toàn đắm chìm ở trong suy
nghĩ của chính mình. Hắn một hồi nói Hán Vũ Đế, một hồi nói Hán Văn Đế, một hồi
còn nói thuế má, Vân Ca sơ lược hiểu được một ít, nhưng hơn phân nửa nghe không
hiểu. Mặc dù dường như chuyện này không hề có quan hệ gì với chuyện của Lưu
Bệnh Dĩ, nhưng hiểu rằng những lời hắn nói quả quyết như vậy không phải vô
nghĩa, nên nàng chỉ có thể cố gắng lắng nghe.

Mạnh Giác dường như có điều suy
nghĩ, nhìn về phía Vân Ca, sâu thẳm trong ánh mắt có hào quang lưu chuyển, tựa
hồ như đang tìm kiếm điều gì, lại đã sáng tỏ điều gì. Vân Ca nhìn không hiểu,
chỉ có thể lấy dáng vẻ hổ thẹn tựa có lỗi nhìn Mạnh Giác, “Thực xin lỗi, tôi
chỉ nghe hiểu một chút chuyện thuế má, đảng phái gì gì đó, tôi nghe không có
hiểu.”

Mạnh Giác dường như đột nhiên bừng
tỉnh, ánh hào quang trong mắt nhanh chóng thu lại, ảm đạm cười, “Là ta nhiều
lời. Đơn giản mà nói, đám quan địa phương ở Thiếu Lăng Nguyên này là người của
Thượng Quan Kiệt, bọn họ không theo luật lệ của hoàng thượng giảm gánh nặng
thuế má cho dân chúng. Dân chúng mông muội không rõ, nhưng Lưu Bệnh Dĩ là kẻ
chuyên gạt người thì biết rõ, hắn đưa ra nghi ngờ với quan viên đặt ra thuế má.
Nếu sự tình không lớn, thì Thượng Quan Kiệt tuyệt đối sẽ không vì một tiểu tử
thấp kém mà tốn công phu như thế, quan địa phương vì an nguy của mình, lợi dụng
Lý Thục kia, về phần rút cuộc tại sao Lý Thục lại cam tâm tình nguyện giúp hắn,
vẫn chỉ có Lý Thục là hiểu rõ. Sự tình như vậy, nếu hóa giải được thì vô cùng
tài tình, Thượng Quan An đại khái là biết thời biết thế.”

Vân Ca ngồi cứng đờ, nửa ngày vẫn
không nhúc nhích, Mạnh Giác không nói thêm tiếng nào, chỉ nhìn nàng.

Hóa ra là một cái chết được sắp
đặt, Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan An, hai cái tên xa lạ này, lại đại diện cho
quyền thế cao cao tại thượng, một người bình thường vĩnh viễn không thể chống
lại quyền thế. Bỗng chốc Vân Ca đứng lên, “Mạnh Giác, huynh cho tôi mượn chút
tiền, được không? E rằng cần nhiều, rất nhiều, tôi muốn đi mua chuộc ngục tốt
đi gặp Lăng… Lưu Bệnh Dĩ, tôi còn muốn mua mấy thứ.”

Mạnh Giác bưng chén trà, nhẹ nhấp
một ngụm, “Vay tiền không có vấn đề. Nhưng mà chỉ dựa vào tiền thì không cứu
người được, người trong nhà cô không có biện pháp gì sao?”

Trong mắt Vân Ca mờ mờ có nước mắt,
“Nếu như là ở Tây Vực, thậm chí qua biên ải phía Tây, qua Mạt Mễ Nhĩ (Pamir), thẳng
tới Ba Tư, Y Tốn (Iraq), Đại Tần, có lẽ cha tôi đều có thể giúp tôi
nghĩ biện pháp. Phụ thân tuy rằng không phải người quyền quý, chỉ là người
thường, nhưng tôi cảm thấy là chỉ cần phụ thân muốn làm chuyện gì, không có gì
là không làm được. Chỉ do đây là Hán triều, là Trường An, cha tôi và mẫu thân
chưa từng tới Hán triều, Nhị ca, Tam ca tôi cũng chưa từng tới Hán triều, hơn
nữa...Hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không đến.”

Khi Vân Ca nói chuyện, Mạnh Giác
vẫn nhìn ánh mắt của nàng, tựa hồ xuyên thấu qua ánh mắt của nàng quyết định
xem lời nói là thật hay giả, vẻ mặt mặc dù không có biến đổi, nhưng trong mắt
lại mờ ảo hiện lên vài tia thất vọng.

Báo cáo nội dung xấu