Vân Trung Ca - Quyển 2 - Chương 08 phần 2
[8.2]
Tiểu Muội mặc dù địa vị là hoàng
hậu cao quý, nhưng lần này cũng vẫn như trước không thể ngồi chung với Lưu Phất
Lăng. Hoàng đế một mình độc tọa trên ghế cao, phượng tháp của Tiểu Muội được
đặt ở phía dưới bên phải.
Hoắc Vũ bất mãn nói thầm: “Trước
kia vẫn nói Tiểu Muội tuổi nhỏ, không đủ để phượng nghi thiên hạ. Nhưng hiện
tại Tiểu Muội đã mười bốn tuổi, chẳng lẽ vẫn tiếp tục ngay cả tư cách ngồi cùng
hắn cũng đều không có? Hay là hắn dồn ép tới cùng không muốn để cho Tiểu Muội
ngồi vào bên cạnh hắn, vị trí còn trống đó còn đợi người khác? Cha rốt cuộc là
trong lòng đang nghĩ gì? Một bộ dáng không sốt ruột chút nào.”
Hoắc Vân vội nói: “Nhiều người
nhiều lỗ tai, đại ca bớt nói đi vài câu, trong lòng bá bá đều có chủ ý.”
Tầm mắt Hoắc Vũ đảo qua khắp bàn
tiệc, ai thấy cũng đều cúi đầu, cho dù là thừa tướng cũng đều mỉm cười với
hắn tỏ ý lễ độ, mà khi hắn nhìn đến Mạnh Giác, Mạnh Giác tuy rằng mỉm cười chắp
tay thi lễ, nhưng ánh mắt lại thản nhiên bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm
nịnh.
Hoắc Vũ tức giận, cười lạnh, dời đi
tầm mắt. Hắn tuy rằng cuồng ngạo, nhưng đối với Hoắc Quang lại thập phần sợ
hãi, trong lòng có căm tức, có điều không dám không để ý tới lời Hoắc Quang dặn
mà động tới Mạnh Giác, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng mà càng nghĩ càng
thêm ấm ức, đích thị là cảm giác uất ức từ nhỏ đến lớn đều chưa từng trải qua.
Ngẫu nhiên chạm phải tầm mắt của Mạnh Giác giống như vô ý mà đảo qua chỗ ngồi
của nữ quyến, hắn hỏi: “Nữ tử bên kia nhìn lạ mắt, là thiên kim nhà ai?”
Hoắc Sơn đưa mắt nhìn, cũng không
biết, nhìn về phía Hoắc Vân.
Hoắc Vân lòng dạ sâu xa nhất trong
ba người, nói: “Đây là nữ tử hoàng thượng mang tiến cung, tên Vân Ca. Bởi vì bá
bá lệnh cho đệ đi tra lai lịch của cô ta, cho nên so với hai vị ca ca biết được
nhiều một chút. Cô ta là một nữ nhi mồ côi, không chỗ nương tựa ở trong thành
Trường An, nấu ăn kiếm sống, chính là ‘Nhã trù’ đại danh đỉnh đỉnh. Phu nhân
bên cạnh cô ta tên Hứa Bình Quân, là thê tử của một kẻ chơi bời lêu lổng trong
thành Trường An, nhưng mà người đó cũng không biết gặp phải vận khí như thế
nào, nghe nói bởi vì bộ dạng có điểm giống hoàng thượng, hợp ‘nhãn duyên’ của
hoàng thượng, được hoàng thượng nhìn trúng, phong cho chức quan nhỏ, chính là
Lưu Bệnh Dĩ hiện giờ đi theo bá bá làm việc. Quan hệ của Vân Ca và Lưu Bệnh Dĩ,
Hứa Bình Quân, Mạnh Giác cũng rất thân thiết, bọn họ đại khái là người thân cận
duy nhất của Vân Ca. Giữa nha đầu kia và Mạnh Giác còn giống như có chuyện
không nói rõ ràng được.”
Hoắc Vũ lần đầu tiên nghe nghe thấy
việc này, “Thành Quân biết không?”
Hoắc Vân nói: “Đại ca nếu lưu ý
nhìn nét mặt của Thành Quân một chút sẽ biết, có lẽ Thành Quân sớm biết nữ tử
này.”
Hoắc Vũ nhìn Mạnh Giác, nhìn Lưu
Phất Lăng, lại nhìn Vân Ca cười rộ lên, “Rất thú vị.”
Hoắc Vũ nhìn đến Hoắc Thành Quân
trên mặt mang một nụ cười yếu ớt, đang tự rót tự uống. Nhưng hắn là ca ca ruột
thịt cùng cha cùng mẹ của Hoắc Thành Quân, thời gian qua lại luôn luôn thương
yêu muội tử, làm sao đoán không ra dưới nét mặt tươi cười của Hoắc Thành Quân
là tâm tình thảm đạm? Không khỏi trong lòng lại vừa hận vừa thương, mắng: “Nha
đầu vô dụng, đối phó với một nữ tử mồ côi cũng không có cách nào, thật sự là
uổng công sinh ở Hoắc gia!”
Hoắc Vân vội hỏi: “Đại ca, việc này
không thể làm bậy, nếu không bá bá mà biết…”
Hoắc Vũ cười: “Ai nói ta muốn làm
bậy?”
Hoắc Sơn hiểu ý cười, “Nhưng mà
chúng ta cũng không có khả năng ngăn cản người khác làm bậy.”
Hoắc Vân biết Hoắc Vũ bởi vì không
động được tới Mạnh Giác, đã nghẹn một bụng tức khí, sớm hay muộn cũng bùng nổ,
thà rằng để tới lúc đó không biết sẽ phát nổ tại chỗ nào không tốt để khống
chế, không bằng lúc này trút giận lên trên người cô gái kia. Khi Mạnh
Giác đùa bỡn Hoắc thị trong lòng bàn tay, hắn kìm nén tức giận so với đại
ca cũng không thể ít hơn. Huống chi, Hoắc Vũ còn là con trai duy nhất của bá
bá, cho dù có xảy ra chuyện gì không dễ thu xếp, có Hoắc Vũ ở đó, bá bá cũng
không có thể thực sự gây khó dễ cho bọn họ.
Trong lòng Hoắc Vân còn đang âm
thầm cân nhắc, Hoắc Sơn nói: “Vân đệ, đệ cân nhắc nhiều như vậy làm gì chứ? Nha
đầu kia hiện tại cùng lắm chỉ là cung nữ, cho dù sự tình có ồn ào lớn, cũng chỉ
là một cung nữ xảy ra chuyện, hoàng thượng còn có thể vì một cung nữ mà trở mặt
cùng Hoắc thị chúng ta? Huống chi việc này là nhất cử tam đắc (một việc
thu được ba cái lợi), thực sự làm tốt, còn thay bá bá giảm chút công
sức.”
Hoắc Vũ khinh thường cười lạnh một
tiếng. Quân lực toàn bộ thành Trường An đều ở trong tay Hoắc gia, việc hắn thực
sự không lo tới là Lưu Phất Lăng sẽ làm gì.
Hoắc Vân cảm thấy lời Hoắc Sơn nói
thập phần có lý, tức thì cười nói: “Vậy tiểu đệ sẽ bồi hai vị ca ca diễn màn
này.”
Hoắc Vũ quay sang Hoắc Sơn cẩn thận
phân phó một hồi, Hoắc Sơn đứng dậy rời khỏi yến tiệc, cười nói: “Hai người từ
từ ăn, uống rượu nhiều một chút, đệ đi thay y phục.”
Hoắc Vũ gọi hắn lại, thấp giọng
nói: “Cẩn thận đám thủ hạ của Vu An.”
Hoắc Sơn cười, “Buổi tối hôm nay,
sứ giả của Hung Nô, Khương tộc, các quốc gia Tây Vực đều đến đây, Vu An cùng
Thất Hỉ và đám đại thái giám nhất định phải hết sức chăm chú bảo hộ hoàng
thượng, bọn họ không rảnh mà để ý. Huống chi đệ nói như thế nào cũng đường
đường là một tướng quân, cấm quân thị vệ Vị Ương Cung lại đều là người của
chúng ta, nếu hắn có chút Trương Lương* kế, đệ đều có quá tường thê**, đại ca,
yên tâm.”
*Trương Lương là mưu sĩ và là
văn thần, một trong “tam kiệt nhà Hán”, cùng với Hàn Tín, Tiêu Hà có công giúp
Lưu Bang đánh đổ nhà Tần và thắng Hạng Vũ trong chiến tranh Hán Sở tranh hùng,
sáng lập ra nhà Hán.
**Quá tường thê: thang mây để
trèo tường, dùng trong việc đánh thành tương truyền do Lỗ Ban làm ra để giúp Sở
Huệ Vương đánh Tống quốc. Ngụ ý của câu trên là cho dù có kế của Trương Lương
thì ta cũng có đối sách tiếp chiêu.
……………………………….
Vân Ca và Hứa Bình Quân đơn giản sơ
lược nói xong lễ nghi Hán triều tồn tại và phát triển, đồ đựng dụng cụ trong
yến hội, bát đĩa được xếp đặt thế nào, lại làm mẫu tư thế ngồi cho Hứa Bình
Quân, tư thái mời rượu, uống rượu, dáng vẻ sang trọng khi ăn…
Chờ các nàng đại khái nói xong,
trên yến hội rượu đã uống hết vài vòng. Lúc này đang có nghệ nhân dân gian lên
đài hiến nghệ, còn có sứ thần các quốc gia lần lượt tiến lên bái kiến Lưu Phất
Lăng, đưa lên lời chúc cùng sản vật của các quốc gia.
Mạt Trà tiếp nhận một đĩa đồ ăn
tiểu thái giám đưa đến, đặt tới trước mặt Vân Ca, cười nói: “Vân cô nương, đây
là đồ ăn hoàng thượng thường thích ăn, mệnh Vu tổng quản mỗi thứ phân ra một ít
lấy lại đây.”
Tuy rằng nói bách quan cùng chúc
mừng, kỳ thật toàn bộ yến hội bất kể là ngồi chỗ nào, tất cả món ăn, thậm chí
trà rượu đều là căn cứ quan giai* mà phân ra ba bảy loại. Trình lên hoàng đế
rất nhiều món ăn, đều là những thứ chỗ Vân Ca ngồi vào không có.
*Quan giai: cấp bậc của quan
lại.
Vân Ca ngẩng đầu nhìn hướng Lưu
Phất Lăng. Lưu Phất Lăng đang nói chuyện cùng sứ thần Ðại Uyển. Bởi vì khoảng
cách xa, lại cách tầng tầng lớp lớp những người khác cùng tiếng cổ nhạc huyên
náo, Vân Ca kỳ thật nhìn chẳng phân biệt được rõ ràng vẻ mặt của Lưu Phất Lăng,
nhưng nàng biết rằng hắn biết nàng đang nhìn hắn, thậm chí biết lúc này trong
mắt hắn sẽ có ý cười vừa thản nhiên vừa ấm áp. Những cảm giác này khó diễn tả
bằng lời, chỉ là trong lòng hiểu rõ.
Bởi vì biết rõ như vậy, khoảng cách
giữa hai người cũng dường như thật sự gần, dường như không bị ngăn cách bởi một
đại điện đầy người. Vân Ca mím môi cười, nghiêng đầu đưa tay làm tư thế “Mời”
đúng chuẩn mực cho Hứa Bình Quân xem.
Hứa Bình Quân cũng tao nhã nói tạ
ơn, nâng đũa, vén tay áo, gắp thức ăn, động tác không chút thiếu tự nhiên và
không tự tin so với lúc trước. Hứa Bình Quân nuốt xuống đồ ăn trong miệng, rồi
nâng chung trà lên, lấy tay áo che mặt, uống một ngụm trà, lại dùng khăn lụa
nhẹ nhàng lau miệng. Nhìn thấy Vân Ca cười tán dương, nàng có cảm giác rất
thành công, cũng nở nụ cười.
Hết chương 8.

