Đôn Kihôtê (Tập 1) - Chương 35
Chương
35: Cuộc chiến đấu ác liệt và rùng rợn giữa Đôn Ki-hô-tê với những bao rượu
vang đỏ và phần cuối truyện anh chàng hiếu kì khờ dại
Cha xứ sắp đọc xong cuốn truyện bỗng đâu Xantrô từ trong
buồng ngủ của Đôn Kihôtê cuống cuồng chạy ra, mồm kêu vang:
- Các ngài ơi,
mau mau lại đây cứu ông chủ tôi đang lâm vào một cuộc chiến đấu vô cùng khó
khăn ác liệt mà mắt tôi chưa từng thấy bao giờ. Nhờ ơn Chúa, ông tôi đã phạt
một nhát ngang vai tên khổng lồ thù địch của công chúa Micômicôna, chặt đứt đầu
nó như ta chặt củ cải vậy.
Cha xứ ngừng
đọc phần cuối cuốn truyện, lên tiếng hỏi:
- Người anh em
nói gì vậy? Xantrô, anh tỉnh hay mê? Làm quái gì có chuyện như anh nói vì tên
khổng lồ ở cách đây hai ngàn dặm kia mà.
Bỗng mọi người
nghe thấy một tiếng động ầm vang trong buồng và tiếng Đôn Kihôtê thét:
- Nào, thử
đánh đi, tên đạo tặc vô lại và ngu xuẩn kia! Ta kiềm chế được mi rồi, lưỡi gươm
của mi vô dụng rồi!
Lại nghe thấy
tiếng gươm chém chan chát vào tường, Xantrô vội bảo mọi người:
- Các ngài
không nên ngồi đấy nghe ngóng làm gì, hãy vào can hai bên ra hoặc giúp ông chủ
tôi một tay tuy việc đó không cần thiết vì chắc chắn tên khổng lồ đã ngoẻo rồi
và lúc này đang khai trước Chúa về cuộc đời tội lỗi của mình. Tôi nhìn thấy máu
chảy lênh láng dưới đất và một cái đầu to như bao rượu lăn lông lốc ở một xó
nhà.
Nghe thấy vậy,
chủ quán vội nói:
- Tôi đánh
cuộc cái đầu tôi là ngài Đôn Kihôtê hay Đôn quỷ quái gì đó, đã phang gươm vào
một trong những bao rượu xếp đầy đầu giường ông ta rồi và bác giám mã ngây thơ
này thấy rượu đỏ chảy ra lại nghĩ là máu.
Nói rồi, chủ
quán vào, mọi người cũng đi theo; đến nơi, thấy Đôn Kihôtê ăn mặc thật hết sức
kỳ cục. Trên người chàng độc có chiếc sơ-mi, hai vạt đằng trước không đủ che
kín đôi bắp vế, vạt đằng sau lại ngắn hơn sáu ngón tay, đùi dài ngoằng, khẳng
khiu, lông lá và bẩn thỉu, đầu đội một cái mũ nỉ vừa nhỏ vừa cáu ghét của chủ
quán, cánh tay trái quấn tròn trong một cái khăn trải giường mà Xantrô rất căm
thù vì những lý do chỉ có bác ta biết thôi 1, tay phải cầm một thanh gươm tuốt
trần, đâm chém lung tung, mồm hò hét inh ỏi như đang giao chiến thực sự với một
tên khổng lồ nào vậy. Có điều nực cười là mắt Đôn Kihôtê nhắm nghiền vì chàng
vẫn đang ngủ và mơ thấy mình đánh nhau với tên khổng lồ. Đó là vì đầu óc chàng
luôn luôn tơ tưởng tới cuộc phiêu lưu sắp tới khiến chàng ngủ mê thấy mình đã
tới vương quốc Micômicôn và đang đọ sức với kẻ thù. Tưởng những bao rượu là tên
khổng lồ, chàng nhè vào đâm chém lia lịa làm rượu chảy lênh láng khắp buồng.
Trước quang cảnh đó, chủ quán điên tiết xông tới Đôn Kihôtê, tay nắm chặt, ra
sức thụi, nếu không có Carđêniô và Cha xứ can, cuộc chiến đấu của Đôn Kihôtê
với tên khổng lồ sẽ kết thúc tại đây. Tuy thế, chàng hiệp sĩ khốn khổ vẫn chưa
tỉnh giấc; bác phó cạo phải ra giếng múc một bình nước to mang về dội lên khắp
người, bấy giờ Đôn Kihôtê mới tỉnh lại mặc dù chàng vẫn bàng hoàng, ngơ ngơ
ngác ngác. Thấy chàng mặc áo ngắn cũn và mỏng manh, Đôrôtêa không dám vào xem
cuộc đọ sức giữa đấng cứu tinh và tên khổng lồ thù địch của mình.
Xantrô lục lọi
khắp buồng xem cái đầu tên khổng lồ ở đâu; tìm mãi chẳng thấy, bác nói:
- Biết ngay là
tất cả mọi thứ trong cái nhà này đều có bàn tay yêu ma phù phép cả mà. Lần
trước cũng ở chỗ tôi đang đứng đây, tôi bị đấm đá túi bụi mà không biết là ai
và cũng không nhìn thấy ai; bây giờ lại không tìm ra cái đầu mà chính mắt tôi
nhìn thấy ông chủ chém đứt, máu từ thân tên khổng lồ phun ra như suối.
- Máu nào,
suối nào, hỡi kẻ thù của Chúa và của các vị thánh thần? Chủ quán hỏi. Tên gian
ác kia, mi không thấy rằng máu và suối chỉ là những bao rượu bị chọc thủng
khiến cho rượu đỏ chảy ra ngập cả phòng đó ư? Mong sao mắt ta được nhìn thấy
linh hồn kẻ đã chọc thủng những bao rượu này cũng bị ngập ngụa dưới địa ngục.
- Tôi chẳng
biết gì hết, Xantrô đáp; chỉ biết rằng tôi rất vô phúc vì một khi không tìm ra
cái đầu tên khổng lồ kia, chức bá tước của tôi và cả lãnh địa của tôi sẽ tiêu
tan cũng như muối tiêu tan trong nước vậy.
Tuy Xantrô
tỉnh nhưng đầu óc bác còn rồ dại hơn cả Đôn Kihôtê lúc ngủ; sở dĩ như vậy là do
những lời hứa hẹn của chủ bác mà thôi. Trước thái độ thản nhiên của tớ và những
hành động phá phách của thầy, chủ quán chỉ còn biết vò đầu bứt tai; lão thề sẽ
không để cho thầy trò Đôn Kihôtê ra đi không trả tiền như lần trước nữa, và kỳ
này họ không thể viện cớ ưu tiên ưu đãi hiệp sĩ để quỵt các khoản tiền, kể cả
tiền khâu vá những bao rượu bị đâm thủng.
Cha xứ cầm lấy
hai tay Đôn Kihôtê; thấy vậy, chàng hiệp sĩ lại tưởng cuộc giao chiến đã kết
thúc thắng lợi và mình đang đứng trước công chúa Micômicôna, bèn phủ phục trước
mặt Cha xứ và nói:
- Kính thưa
tiểu thư cao quý và danh tiếng, từ ngày hôm nay nàng có thể sống yên ổn, chắc
chắn không bị tên súc sinh kia làm hại nữa; còn tôi, cũng từ ngày hôm nay, tôi
đã làm đúng lời hứa đối với nàng nhờ có sự phù hộ của Thượng đế cao cả và sự
giúp đỡ của con người mà tôi coi là mục đích của đời tôi và hơi thở của tôi.
Được thể,
Xantrô nói với mọi người:
- Đó, tôi đã
bảo mà; tôi có say đâu. Chả phải ông chủ tôi đã làm gỏi tên khổng lồ rồi là gì!
Phen này thì ăn chắc chức bá tước rồi.
Thử hỏi ai
nhịn được cười trước những lời nói ngô nghê của cả thầy lẫn tớ? Mọi người đều
cười, chỉ có chủ quán thì không ngớt nguyền rủa. Cuối cùng, bác phó cạo,
Carđêniô và Cha xứ phải vất vả lắm mới dìu được Đôn Kihôtê lên giường, và chàng
hiệp sĩ lại ngủ thiếp, có vẻ rất mỏi mệt. Mặc cho chàng ngủ, mọi người ra ngoài
cổng vỗ về Xantrô Panxa chớ buồn phiền vì nỗi không tìm thấy cái đầu tên khổng
lồ; tuy nhiên họ còn mất nhiều công sức hơn để an ủi chủ quán đang khóc dở mếu
dở vì những bao rượu trong phút chốc đi đời nhà ma. Vợ chủ quán rít lên:
- Mắt tôi chưa
thấy một hiệp sĩ giang hồ nào như lão này; hắn vào nhà tôi vào một giờ hung.
Hắn đã làm hại tôi. Lần trước, hắn ra đi không trả tiền ngủ đêm, tiền ăn, tiền
giường, tiền rơm, tiền lúa mạch của hắn, của giám mã, của con ngựa và của con
lừa, viện cớ hắn là hiệp sĩ giang hồ (cầu Chúa bắt tội hắn và tất cả những kẻ
giang hồ khác trên đời này!) nên không phải trả tiền nong gì hết vì điều này đã
được ghi trong bảng giá cả của giới hiệp sĩ giang hồ. Sau đó, lại có một vị
khác đến đây hỏi mượn bộ lông đuôi con bò, đến khi trả lại chỉ còn một nửa, xơ
xác cả ra, khiến chồng tôi không còn dùng để cài lược được nữa. Và cuối cùng,
người ta chọc thủng những bao rượu của tôi làm đổ hết rượu. Sao máu của họ
không đổ ra cho tôi được hả dạ! Tôi xin thề độc là nếu người ta không trả tôi
đủ tiền, không thiếu một xu, tôi sẽ không còn mang tên tôi nữa và cũng không
phải là con gái của mẹ tôi nữa!
Vợ chủ quán
kêu la om sòm, như điên như dại, cô hầu Maritornêx cũng phụ họa thêm. Con gái
chủ quán lặng yên, chốc chốc cười tủm. Cha xứ hết lời khuyên can, hứa sẽ cố
gắng đền bù những thiệt hại, bao bị thủng, rượu bị đổ và nhất là cái đuôi bò bị
hư hại mà hai vợ chồng chủ quán cứ nhắc đi nhắc lại mãi. Đôrôtêa cũng lựa lời
an ủi Xantrô Panxa, nàng bảo:
- Ta nghĩ rằng
đúng là chủ anh có chặt đứt đầu tên khổng lồ và ta hứa một khi đất nước ta trở
lại bình yên, sẽ ban cho anh chức bá tước và một lãnh địa tốt nhất.
Nghe thấy vậy,
Xantrô cũng nguôi cơn phiền, bác đáp:
- Xin công
chúa hãy tin rằng mắt tôi đã nhìn thấy cái đầu tên khổng lồ và còn thấy cả bộ
râu của nó dài đến tận thắt lưng; sở dĩ bây giờ không tìm thấy đâu là vì cả cái
nhà này bị phù phép như tôi đã nghiệm trong lần trước nghỉ tại đây.
Đôrôtêa đáp là
nàng tin vào lời Xantrô và bác chớ phải bận tâm, rồi đâu sẽ vào đó như ý sở
cầu. Thế là mọi người đều bằng lòng. Cha xứ muốn đọc tiếp tập truyện vì chỉ còn
một phần nhỏ; Carđêniô, Đôrôtêa cùng cả bọn cũng yêu cầu ông ta đọc. Để làm vui
lòng mọi người và chính mình, ông cất tiếng đọc tiếp:
- Anxelmô rất
hài lòng về đức hạnh của vợ mình và chàng sống những ngày hạnh phúc, thanh
bình. Trong khi đó, Camila làm ra vẻ giận dỗi Lôtariô để cho chồng ngỡ là mình
ghét bỏ anh chàng này; để cho Anxelmô càng tin vào hành động của vợ, Lôtariô
ngỏ ý không muốn lui tới nhà chàng nữa vì rõ ràng Camila tỏ ý không vui, nhưng
chàng Anxelmô khờ dại đáp là không khi nào làm thế. Cho hay, Anxelmô đã bằng
mọi cách tự tay bôi nhọ danh dự mà vẫn tưởng mình đang tạo ra hạnh phúc. Lại
nói tới Lêônêla quá say sưa với cuộc tình duyên đẹp đẽ của mình, chẳng cần giữ
gìn ý tứ gì cả, tin tưởng được bà chủ không những bao che mà còn mách nước cho
nữa. Một đêm kia, Anxelmô thấy có tiếng chân người trong buồng Lêônêla. Chàng
đẩy cửa vào xem là ai thì thấy có người giữ bên trong khiến chàng càng muốn mở
ra. Chàng cố lấy sức đẩy, cửa bật ra, chàng bước vào thì vừa trông thấy một
người đàn ông nhảy qua cửa sổ ra ngoài đường. Chàng vội rượt theo để bắt hoặc
để nhận mặt nhưng không được vì Lêônêla đã giữ chàng lại và nói:
- Xin ông chủ
bớt giận chớ làm ầm lên và không cần đuổi theo kẻ vừa nhảy qua cửa làm gì; đó
là người yêu của tôi mà tôi coi cũng như chồng rồi.
Anxelmô không
tin; đang cơn thịnh nộ, chàng rút dao găm ra định đâm Lêônêla, bắt phải nói
thật nếu không sẽ giết. Lêônêla sợ quá nói bừa:
- Xin ngài
đừng giết tôi, tôi sẽ kể cho ngài nghe những điều còn hệ trọng hơn, ngoài sự
tưởng tượng của ngài.
- Nói ngay nếu
không mày phải chết.
- Bây giờ tôi
chưa nói được vì còn đang bối rối; xin cho đến ngày mai, tôi sẽ nói những điều
khiến ngài phải sửng sốt. Xin ngài tin rằng kẻ vừa nhảy qua cửa sổ là một chàng
trai trong tỉnh đã hứa sẽ lấy tôi làm vợ.
Nghe Lêônêla
nói, Anxelmô dẹp cơn giận và đồng ý chờ đến ngày hôm sau; vì tin vào đức hạnh
của Camila, chàng không hề nghĩ rằng cô hầu sẽ tiết lộ những điều gì không hay
về vợ mình. Chàng rời khỏi phòng Lêônêla, khóa trái cửa nhốt ả trong đó, dọa
nếu không nói sẽ không cho ra.
Sau đó, chàng
trở về phòng thuật lại cho vợ những lời Lêônêla đã nói, bảo rằng cô hầu đã hứa
sẽ cho biết những điều rất quan trọng. Không cần phải nói cũng biết rằng Camila
hồn vía lên mây vì nghĩ rằng Lêônêla đã kể hết với Anxelmô về sự lừa dối của
mình; không còn bụng dạ nào để xác minh xem cô hầu có nói điều đó với chồng
mình hay không, ngay trong đêm, chờ cho Anxelmô ngủ, nàng thu thập những đồ tư
trang quý giá nhất cùng một số tiền, lẳng lặng ra khỏi nhà đến tìm Lôtariô kể
lại sự tình và yêu cầu chàng đưa mình tới một nơi nào yên ổn, hoặc cả hai cùng
lánh đi xa không cho Anxelmô tìm thấy. Nghe Camila kể, Lôtariô cuống cuồng
không biết nói năng gì và giải quyết ra sao. Cuối cùng, chàng tính đưa Camila
tới một tu viện do một người chị của chàng trông nom. Camila ưng thuận; trong
tình thế cấp bách, Lôtariô đưa nàng tới ngay nơi đó rồi bản thân cũng rời khỏi
tỉnh không cho ai biết.
Sáng hôm sau,
Anxelmô trở dậy, nhưng chàng không nhận thấy sự vắng mặt của vợ. Trong bụng còn
đang muốn biết Lêônêla sẽ nói gì, chàng đi ngay sang chỗ nhốt cô hầu, mở khóa
bước vào thì không thấy ả đâu, chỉ thấy một cái dây bện bằng khăn trải giường
bên cửa sổ chứng tỏ Lêônêla đã thoát bằng lối đó. Chàng buồn rầu trở về phòng
định kể cho Camila thì phòng không lặng ngắt, tìm khắp nhà cũng chẳng thấy vợ
đâu, khiến chàng vô cùng kinh ngạc. Chàng hỏi gia nhân đầy tớ nhưng cũng chẳng
ai biết nguyên nhân ra sao. Trong lúc tìm kiếm Camila, ngẫu nhiên chàng thấy
cánh cửa tủ mở toang, bên trong thiếu những đồ tư trang đáng tiền nhất. Lúc này
chàng mới nhận ra đây là nỗi bất hạnh của mình, còn việc con hầu trốn mất chỉ
là phụ thôi. Buồn rầu và tư lự, chàng mặc vội quần áo đến tìm ông bạn Lôtariô
để kể về nỗi bất hạnh của mình nhưng cũng không thấy bạn đâu và được người nhà
cho biết là hồi đêm chàng ta đã bỏ nhà ra đi mang theo hết tiền nong. Anxelmô
tưởng mình sắp loạn trí. Đã thế, khi trở về nhà, bao nhiêu gia nhân đầy tớ cũng
đi đằng nào cả, nhà cửa vắng lặng như tờ, khiến chàng không biết tính sao. Dần
dần tĩnh trí lại, chàng suy nghĩ và thấy mình phút chốc mất cả vợ, cả bạn lẫn
gia nhân đầy tớ, mất cả sự phù trợ của trời và nhất là mất danh dự vì đối với
chàng, mất Camila là mất hết. Sau hồi lâu suy nghĩ, chàng quyết định đến nhà
người bạn ở vùng quê, nơi chàng đã cố tình về ở để tự gây ra cho mình nỗi bất
hạnh ngày nay. Chàng đóng cổng ngõ, leo lên ngựa, mệt mỏi ra đi. Mới được nửa
đường, đầu óc quay cuồng vì suy nghĩ, chàng dừng lại, buộc ngựa vào một thân
cây rồi nằm vật xuống cạnh đấy thở dài não nuột mãi khi trời gần tối. Lúc này,
có một người cưỡi ngựa từ phía tỉnh đi tới; sau khi hai bên chào nhau, Anxelmô
hỏi thăm tin tức tỉnh nhà; người kia đáp:
- Đã lâu lắm
tôi mới lại được nghe những tin lạ lùng như vậy. Trong tỉnh người ta đồn ầm
rằng đêm qua anh chàng Lôtariô ở Xan Huan, bạn thân của chàng Anxelmô giàu có,
đã đem Camila vợ Anxelmô đi đâu mất, còn bản thân chàng Anxelmô cũng biệt tăm.
Chuyện này do cô hầu của Camila khai ra sau khi bị ngài tỉnh trưởng bắt quả
tang đang tụt từ trên cửa sổ xuống đất bằng dây bện tại nhà Camila. Tôi không
rõ sự việc ra sao, chỉ biết là cả tỉnh đều sửng sốt vì không ai ngờ rằng việc
này có thể xảy ra giữa hai người rất thân nhau, thân đến mức người ta đã mệnh
danh cho họ là đôi bạn tri kỷ.
- Chẳng hay
ngài có biết Lôtariô và Camila đi đường nào không? Anxelmô hỏi.
- Tôi không
rõ, người kia đáp, mặc dù ngài tỉnh trưởng đã rất khẩn trương phái người đi tìm
họ.
- Chúc ngài
lên đường bình an, Anxelmô nói.
- Chúc ngài ở
lại mạnh giỏi, người kia đáp rồi ra đi.
Tin đâu sét
đánh ngang tai khiến Anxelmô như điên như dại, không sống nổi. Chàng gượng đứng
lên đi đến nhà người bạn; anh này chưa biết chuyện gì nhưng nhìn thấy mặt chàng
vàng vọt, hốc hác, đoán chắc đã có chuyện gì chẳng lành xảy ra. Anxelmô nhờ bạn
thu xếp chỗ nghỉ và cho giấy bút để viết. Anh bạn dẫn Anxelmô vào phòng nghỉ, đưa
cho chàng giấy bút và, theo lời yêu cầu của Anxelmô, đi ra đóng chặt cửa. Còn
lại một mình, Anxelmô suy nghĩ về nỗi bất hạnh vừa xảy đến và cảm thấy không
thể sống được nữa. Để mọi người hiểu rõ nguyên nhân cái chết của mình, chàng
lấy giấy bút ra nhưng chưa viết xong thì kiệt sức qua đời vì không chịu đựng
nổi đau khổ. Cho hay, tính hiếu kỳ khờ dại đã giết chết Anxelmô. Lâu không thấy
chàng ở trong phòng lên tiếng, anh bạn chủ nhà mở cửa vào xem bệnh tình ông
khách ra sao thì thấy Anxelmô nằm úp mặt, nửa thân trên giường, nửa thân trên
bàn, tay vẫn cầm bút, trang giấy viết dở. Chủ nhà vội chạy lại gọi Anxelmô thì
không thấy trả lời, sờ tay lạnh ngắt, lúc đó mới biết chàng đã tắt thở. Vô cùng
kinh ngạc, chủ nhà vội hô hoán gia nhân tới, cầm trang giấy xem thì thấy bút
tích của bạn để lại như sau:
"Một mong
ước ngu ngốc và khờ dại đã khiến tôi phải chết. Nếu tin này đến tai Camila, xin
nàng hãy nghĩ rằng tôi tha thứ cho nàng; nàng không bị buộc phải làm một việc
phi thường và tôi cũng không nên đòi hỏi nàng làm việc đó. Vì chính tôi đã gây
ra cho mình sự bất hạnh này cho nên không có điều gì...".
Bức thư chấm
dứt tại đây chứng tỏ rằng đến chỗ đó, Anxelmô không tiếp tục được nữa và qua
đời. Hôm sau, anh bạn chủ nhà báo tin cho gia đình Anxelmô nhưng họ đã biết cả
rồi; họ còn được tin Camila ở trong một tu viện, cũng sắp theo chân chồng làm
một cuộc viễn du không ai tránh khỏi, không phải vì nghe tin chồng chết mà vì
những tin tức về người yêu. Thấy đồn rằng sau khi chồng chết, nàng vẫn ở lì
trong tu viện nhưng không chịu tuyên thệ. Sau đó không lâu, nàng được tin
Lôtariô, hối hận quá muộn, đã đi tìm cái chết trong một trận giao chiến giữa
ngài Lôtrếch với viên tướng vĩ đại Gônxalô Phernanđêx đê Corđôba tại vương quốc
Napôlêx; tới lúc đó, Camila mới tuyên thệ và ít lâu sau nàng qua đời vì quá đau
buồn. Câu chuyện của ba người, mở đầu bằng một mong ước dại dột, đã kết thúc
như vậy đó.
- Truyện này
hay đấy, Cha xứ nói, nhưng tôi không tin có thật; nếu là hư cấu thì tác giả đã
hư cấu một cách vụng về vì không ai có thể nghĩ rằng có một anh chồng nào ngu ngốc
như Anxelmô dám thử lòng vợ để rồi phải trả một giá quá đắt. Nếu là chuyện xảy
ra giữa một đôi tình nhân, điều đó nghe được, nhưng giữa vợ chồng thì không thể
có trên đời này; tuy nhiên tôi không chê lối kể chuyện của tác giả.

