Khế ước quân hôn (Quyển 1) - Chương 46 - 47 - 48
Chương 46. Chúng ta còn chưa
động phòng đâu!
Trong lúc huấn luyện việc dù nhảy
bị rơi ra là một tình huống đột phát, ai cũng không thể ngờ tới khi Lâm
Tuyết nhảy xuống cô còn thuận tay kéo theo cả Lương Tuấn Đào.
Hai người cứ như vậy dính cùng một chỗ rơi
xuống rất nhanh, Lãnh Bân ngồi trên máy bay kinh hãi, cả người toát mồ hôi
lạnh, anh ta vội vàng lớn tiếng ra lệnh: "Hai người mau buông tay ra,
đừng vướng với nhau ở cùng một chỗ, rất nguy hiểm!"
Lương Tuấn Đào tất nhiên biết tầm quan trọng lợi
hại của chuyện này, hắn muốn gạt tay LâmTuyết ra, nhưng cô hoảng sợ cực độ, tay
túm rất chặt, nếu mạnh mẽ kéo ra sẽ khiến cô bị thương. Do dự chốc lát, dù
trong túi của hai người đã muốn rách, đồng thời còn quấn quanh nhau.
“Hai dù nhảy cùng quấn vào nhau, nguy hiểm! Mặt đất gấp
rút bố trí phương pháp cứu viện khẩn cấp, mau, mau, mau !”
Dưới mặt đất mọi người nhất thời rối loạn, Lưu Mỹ Quân nghe nói hai
người đang quấn cùng một chỗ trên không trung kia là con trai và con dâu mình,
mặt hoa lóa mắt quay cuồng, thiếu chút nữa té xỉu. Lương Trọng Toàn vội đỡ lấy
bà, tự mình trấn định mạnh mẽ: “Đừng hoảng hốt, kinh nghiệm thực chiến của Tuấn
Đào rất phong phú, nó sẽ có cách!”
Thẩm Doanh Doanh “Oa” lên một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa mắng Lâm
Tuyết: “Đồ sao chổi, liên lụy đến Lương ca ca, tôi hận cô chết đi được!”
Trong mắt Thư Khả hiện lên cả sợ hãi lẫn vui mừng, chẳng lẽ ông trời
giúp cô ta sao? Ông trời hãy mau chóng để Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào cùng ngã
chết đi! Vậy cô ta có thể gạt bỏ được cái họa trong lòng, Sở Hàn cũng nhổ được
cái đinh uy hiếp trong mắt hắn.
Nhưng chưa đợi lời cầu nguyện của Thư Khả hoàn tất, chỉ thấy người đàn
ông bên cạnh cô ta đã như mũi tên bắn ra ngoài.
Cũng may hôm nay vận tốc gió thấp, khả năng rơi chếch đi của dù nhảy
tương đối ít, mặt đất cấp tốc bố trí tìm cách cứu viện. Mạc Sở Hàn trong bộ chỉ
huy đã đưa đến đệm bọt biển xốp nhẹ, các chiến sĩ mồ hôi bắn ra như mưa đang
cùng nhau cố gắng.
Mạc Sở Hàn thỉnh thoảng ngẩng đầu tính toán điểm rơi chuẩn xác, mở rộng
diện tích tối đa, giành giật từng giây liều mạng đem chăn rải trên mặt đất.
Vân Thư Hoa thì giúp bơm phồng đệm lớn, đôi mắt anh chớp cũng không dám
chớp cứ nhìn chằm chằm hai cái dù nhảy trên bầu trời đang dây dưa rơi xuống
cùng một chỗ đồng thời phán đoán vị trí cụ thể của bọn họ.
Lý Văn San ở bên cạnh kéo kéo cánh tay Vân Thư Hoa, cô ta bất mãn oán
giận: “Công tác bố trí cứu viện đã có bộ đội đến làm, anh cứ mù quáng khẩn
trương như vậy làm gì? Lại là vì Lâm Tuyết! Một ngày nào đó em muốn chết cũng
không biết anh có khẩn trương đến vậy không? Hừ, giờ em tức đến mức dạ dày đau
nhức, anh liền đưa em đến bệnh viện khám xem…”
“Cút ngay!” Vân Thư Hoa nho nhã dịu dàng khi nổi giận thật là đáng sợ,
anh ta không đủ kiên nhẫn liền đẩy người phụ nữ cứ ở bên cạnh lải nhải gây
trở ngại cho việc đi lại ra , liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ta một cái, bản
thân vẫn tiếp tục kiểm tra đối chiếu điểm rơi chuẩn xác.
*
Lâm Tuyết sợ hãi suýt nữa ngất xỉu, cả người cô cứng ngắc, các đốt ngón
tay không làm thế nào duỗi ra được, cô chỉ có thể theo bản năng gắt gao ôm
lấy Lương Tuấn Đào. Dù nhảy của hai người đều quấn cùng một chỗ, ảnh hưởng tới
lực cản, so với bình thường, tốc độ rơi xuống của bọn họ tăng đến gần gấp đôi.
“Ngoan, đừng sợ.” Lương Tuấn Đào không đẩy Lâm Tuyết ra, hắn còn cúi
đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, như thường ngày cạy mở hàm răng hút lấy mật ngọt
trong cái miệng nhỏ.
Cả người Lâm Tuyết bị chấn động, đột nhiên khôi phục lại ý thức, cô
phát hiện ra Lương Tuấn Đào đang làm gì đó! Trời ạ, trong quá trình huấn luyện
nhảy dù nhưng hắn lại hôn môi cô, bọn họ… cứ dây dưa cùng một chỗ, vừa hôn vừa
rơi xuống đất, mà trên mặt đất thì có rất đông chiến sĩ bộ đội, còn có cả Thủ
trưởng, Tướng quân… Mọi người đều ngẩng đầu chiêm ngưỡng kỳ cảnh có một không
hai trên trời cao!
Theo phản xạ có điều kiện, Lâm Tuyết dùng hết khí lực đẩy hắn ra, cả
giận nói: “Anh muốn chết sao!”
Lương Tuấn Đào thấy cô đã khôi phục sinh khí như thường, không khỏi vén
môi cười tà: “Anh không muốn chết, càng không nỡ để em chết. Bà xã à, chúng ta
còn chưa động phòng đâu!”
“…” Giờ khắc này, cả người Lâm Tuyết lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cô được
lĩnh hội đầy đủ cái gọi là “Không trung hỗn loạn”.
Tay Lương Tuấn Đào từ bên hông chậm rãi rút dù ra, bàn tay khác vươn
lên nhè nhẹ xoa xoa hai má lạnh như băng của Lâm Tuyết, ngữ khí cực kỳ dịu
dàng: “Đừng sợ, anh xuống trước dò đường, bất luận tình huống gì xảy ra,
em cũng không được hoảng sợ, nhớ nhé, một khi em có thể nhảy xuống từ độ cao
cách mặt đất năm nghìn mét, như vậy trên đời này không gì làm em sợ độ cao được
nữa!”
Lâm Tuyết còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cực nhanh giơ dao, nâng tay
chém xuống chặt đứt dây! Lương Tuấn Đào cắt đứt dây dù của chính mình, trong
nháy mắt hắn rơi xuống dưới nhanh như gió.
“Lương Tuấn Đào!” Lâm Tuyết cảm thấy đại sự không ổn, cái kẻ bại hoại
này… Hắn, hắn muốn chết sao?
Cự ly cách mặt đất chưa đầy trăm mét, được giảm bớt sức nặng một người,
dù nhảy của Lâm Tuyết khôi phục lại tốc độ rơi bình thường, cô đã an toàn!
Nhưng với Lương Tuấn Đào mà nói… Hắn quả thực là tự tìm đường chết!
*
“Không tốt rồi! Lương Sư trưởng sắp rơi xuống từ độ cao chưa đủ trăm
mét!”
Tin dữ truyền đến, toàn bộ sân huấn luyện bùng nổ. Chuyện đột ngột phát
sinh, tất cả mọi người đều choáng váng không kịp có bất cứ phản ứng gì, chỉ có
thể ngơ ngác nhìn thân ảnh mạnh mẽ kia đang rơi xuống với tốc độ kinh người!
Lưu Mỹ Quân ngửa mặt nhìn lên, đau đến xé lòng khóc gọi một tiếng:
“Tuấn Đào!”
Lương Trọng Toàn mở to hai mắt, ông còn chưa kịp nhắm lại, đã thấy từ
trên đỉnh đầu nở rộ một đóa hoa dù trắng noãn. Đó là bông hoa sinh mệnh, bông
hoa hy vọng, trên đời chỉ sợ không còn đóa hoa nào vào giờ phút này có thể nở
rộ xinh đẹp chói mắt sánh ngang được với nó.
“Hồng!” Hầu như tất cả mọi người cùng lúc phát ra tiếng tán thưởng trầm
thấp, bung dù trên tầng trời thấp với độ cao chưa đầy năm mươi mét, Lương
Tuấn Đào một lần nữa trở thành thần thoại quân đội !
Khi Lâm Tuyết chạm đất, Lương Tuấn Đào đã đáp xuống an toàn trước cô
một bước.
Hai chân một lần nữa được đứng trên mặt đất… Sai rồi, phải là bọt biển
mới đúng, Lâm Tuyết gần như không có cách nào đứng vững được, suýt tí nữa bị té ngã.
“Cẩn thận!” Lương Tuấn Đào đến cả bao dù cũng chưa kịp tháo ra đã nhanh
chóng chạy lại đỡ lấy cô. Dây thừng và dù lớn đều quấn quanh người bọn họ, dáng
vẻ cả hai có chút chật vật, sau khi nhìn nhau, lại nhìn nhau cười, hắn hỏi “Không sợ nữa sao?”
Lâm Tuyết mỉm cười yếu ớt, từ đáy lòng cô tràn đầy lòng cảm kích và bội
phục Lương Tuấn Đào: “Cám ơn anh”
“Đừng nói mấy lời khách khí đó với lão công.” Hắn lại kéo cô vào trong
ngực, chăm chú ngắm nhìn đôi mắt trong suốt của Lâm Tuyết, hắn nghiêm túc hỏi
han: “Em có biết một giây trước khi mở dù trong lòng anh đang suy nghĩ gì
không?”
Vừa mới trải qua một hồi thử thách sinh tử, nếu bảo không hề sợ hãi là
nói dối. Lâm Tuyết trầm ngâm trong chốc lát, mới thành thật trả lời: “Tôi không
biết!”
Cái kẻ bại hoại này không phải định cùng cô chơi trò tình yêu kích động
chứ? Sẽ nói cái gì mà nếu kiếp sau hữu duyên sẽ lại làm vợ chồng, nếu vậy Lâm Tuyết
thật không biết nên đáp lại hắn thế nào cho tốt. Tốt xấu gì người ta cũng đã
cứu cô một cái mạng nhỏ, thậm chí còn kém tí nữa còn mất đi cái mạng của hắn,
ân tình này nhất định không thể nợ!
“Ngốc!” Lương Tuấn Đào tà tứ giương môi, vươn ngón tay thon dài điểm
nhẹ lên chóp mũi xinh xắn, sau đó, hắn cúi xuống bên tai Lâm Tuyết bắt đầu lên
tiếng, dùng âm thanh mị hoặc chỉ có hai người mới nghe thấy: “Anh nghĩ nếu anh
có thể sống sót, đêm nay nhất định phải động phòng với em!”
Chương 47. Mâu thuẫn
Sắc mặt Lâm Tuyết như bị hỏa thiêu
bốc lên hơi nóng, đôi mắt trong veo chứa đầy giận giữ trừng người đàn ông trước
mặt, cô không nói được câu nào. Trong phút chốc cảm thấy mình suýt nữa bị biến
thành bánh thịt mà sắc tâm của hắn vẫn không đổi!
“A!” Lương Tuấn Đào thích nhất là được trông Lâm Tuyết thanh lệ bị mình
chọc cho tức giận không nói nên lời, hắn đúng là cứ thích trêu ghẹo cô. Nâng cái
cằm xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Tuyết lên, Lương Tuấn Đào càng nhìn càng mê
mẩn: “Vợ à, đừng có gấp, buổi tối anh nhất định cho em no bụng!”
Rốt cuộc cô không bình tĩnh được nữa, Lâm Tuyết lập tức nâng đầu gối
định bụng hướng vào căn nguyên “Phát bệnh” của Lương Tuấn Đào cho một cước.
Hắn đương nhiên sẽ không để cô đạt được mục đích còn tiện thể kéo Lâm
Tuyết vào ngực mình, nhân cơ hội thơm trộm cô một cái, xong xuôi đâu đấy, Lương
Tuấn Đào mới quay đầu, không nhanh không chậm nhướng mày cười nói với người bên
cạnh: “Mạc huynh, trong lúc nguy cấp đa tạ đã đắc lực tương trợ!”
Lúc này, Lâm Tuyết mới để ý, hóa ra Mạc Sở Hàn cũng đứng cạnh hai người
bọn họ, đầu hắn đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú bực bội trở nên xanh mét đáng sợ,
một thân quân trang màu lục mê người cũng ướt đẫm mồ hôi, có thể thấy vừa rồi
Mạc Sở Hàn đã tiêu hao thể lực đến cỡ nào.
Nhìn quanh bốn phía, Lâm Tuyết kinh ngạc phát hiện ra bọt biển
quân dụng đều được trải trên đất trong phạm vi một km chung quanh bọn họ, từ lúc phát hiện dù nhảy
của hai người quấn quanh nhau cho tới thời điểm tiếp đất bình an mới ngừng
lại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, một km mặt đất đã đươc trải đệm bọt
biển thật tốt, quả thực không dám tưởng tượng các chiến sĩ lại bằng cách nào
làm được thế này hoặc phải nói là bằng cách nào Mạc Sở Hàn đã làm được như
vậy.
Vươn tay lau bùn đất và mồ hôi dính ở thái dương, ánh mắt băng trùy của
Mạc Sở Hàn hung hăng đảo qua Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đang ôm nhau ở cùng
một chỗ, hắn không nói gì, xoay người bước đi.
Vân Thư Hoa vứt bỏ bơm phồng nhiệt, anh ta chần chờ đi tới vài bước, lo
lắng hỏi Lâm Tuyết: “Em không sao chứ?”
“Không sao.” Lâm Tuyết vui mừng mỉm cười với anh, cô dịu dàng nói: “Thư
Hoa, cám ơn anh!”
Bước chân đang rời đi của Mạc Sở Hàn thoáng bị kiềm hãm, mồ hôi đầm đìa
trên thân thể hắn giống như nước lạnh trong tháng chạp rét đậm giội cả vào
người, lạnh từ đầu đến chân, lạnh đến tận tim. Hắn và Lâm Tuyết thật sự đã biến
thành tử địch, so với Vân Thư Hoa hắn cũng không bằng, ít ra Lâm Tuyết còn coi
Vân Thư Hoa là một người bạn đáng tin cậy. Còn Mạc Sở Hàn hắn, trong mắt cô đã
hoàn toàn lột xác thành ma quỷ.
Chuyện này có quan hệ gì sao? Mạc Sở Hàn căn bản không quan tâm! Nhưng
tại sao trong lòng hắn lại khủng hoảng, luống cuống chua xót thống khổ như thể
đột nhiên phát hiện ra mình đã mất đi toàn bộ sinh mệnh trân quý nhất. Thậm chí
hắn còn không rõ vừa rồi bản thân mình đã làm gì? Những hành động này hoàn toàn
là theo bản năng, Mạc Sở Hàn cũng không biết vì sao mình cứ liều mạng muốn
cứu Lâm Tuyết đến thế? Chỉ biết rằng, hắn không thể để cho cô chết được, làm
thế giống như đứng nhìn chính mình đang chết.
Mạc Sở Hàn nhịn không được ngoái đầu liếc nhìn bọn họ một cái, thấy Lâm
Tuyết nghiêng người cùng Vân Thư Hoa nhỏ giọng nói gì đó, đôi mắt trong suốt
như suối thanh lãnh sáng ngời, khí chất điềm tĩnh, thanh tao, lịch sự ngoài mềm
trong cứng… Đáng tiếc, tất cả những thứ ấy không còn thuộc về hắn nữa!
Lại xoay người, bước chân của Mạc Sở Hàn có chút lảo đảo, hắn dùng tay
áo quét qua thái dương, ngẩng đầu lần nữa đã thấy Thư Khả chạy tới.
“Sở Hàn,” Thư Khả quan tâm dùng khăn tay lau lau mồ hôi trên thái dương
hắn, cô ta lo lắng hỏi: “Lâm Tuyết không sao chứ?”
So với Lý Văn San thì Thư Khả là thức thời hơn, biết rõ nam nhân thích
người khéo léo nhu thuận, cô ta cũng không trái ý hắn
Mạc Sở Hàn miễn cưỡng gật gật đầu, hắn vươn tay kéo Thư Khả lại, “Anh hơi mệt, về
trước thôi!”
*
Sau khi nhìn thấy Lương Tuấn Đào thuận lợi bung ra dù nhảy dự bị, trải
qua chấn động, cảm xúc thay đổi lên lên xuống xuống, Lưu Mỹ Quân không chịu nổi
nữa đã hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào nhận được tin này vội cùng nhau đến thăm
hỏi Lưu Mỹ Quân, bất quá, chờ tới lúc hai người đến nơi, Lưu Mỹ Quân được quân
y khám và chữa bệnh đã tỉnh dậy.
Thấy bọn họ xuất hiện, bà vịn tay Thẩm Doanh Doanh đứng lên, chờ
Lâm Tuyết và Lương Tuấn Đào đến gần, Lưu Mỹ Quân giơ tay quăng một cái tát vào
mặt Lâm Tuyết, giận dữ trách mắng: “Đồ sao chổi, Tang Môn thần(1)!”
Lâm Tuyết không tránh né cũng không cãi lại, cô im lặng chịu
đựng để mặc Lưu Mỹ Quân đánh chửi. Dù sao chính mình hại người ta suýt nữa mất
đi con trai, để bà phát tiết lửa giận một chút cũng là chuyện nên làm.
Lương Tuấn Đào không ngờ mẹ mình đột nhiên sẽ đánh Lâm Tuyết, hắn
bảo hộ cho cô, không vui trừng mắt với Lưu Mỹ Quân: “Mẹ, rõ ràng cô ấy con dâu
của mẹ, không phải con chó nhỏ chúng ta nuôi trong nhà để lúc tức giận có thể
tùy ý đá cho hai phát!”
“Cô ta sánh được với con chó nhà chúng ta sao? Chó còn biết bảo vệ chủ,
cô ta thì chỉ biết gây tai họa cho con!” Lưu Mỹ Quân nghiêm khắc tuyên bố:
“Không được, chuyện hôn nhân này phải tính lại lần nữa! Nghe nói cô ta cầm tinh
con dê, tương khắc với con. Còn ngày sinh tháng đẻ cũng không biết có khắc chết
con không nữa, cứ đăng ký qua loa như vậy, rất là không ổn!”
“Đúng vậy! Hôn nhân là chuyện đại sự sao có thể qua loa được chứ?
Cũng may còn chưa chính thức cử hành hôn lễ, cho dù lĩnh giấy hôn thú rồi vẫn
có thể làm thủ tục ly hôn, không có gì phiền phức hết!” Thẩm Doanh Doanh vừa
nghe thấy Lưu Mỹ Quân có ý định bỏ rơi Lâm Tuyết, tinh thần cô ta rất phấn chấn
, liền tích cực ở bên cạnh phụ họa: “Ngộ nhỡ sau khi kết hôn phát sinh phiền
toái lớn hơn nữa thì hối hận cũng đã muộn.”
Lương Tuấn Đào nheo mắt hỏi cô ta: “Tôi hối hận hay không mắc mớ
gì tới côi? Cô có tư cách can thiệp vào chuyện nhà tôi sao?”
Thẩm Doanh Doanh nhất thời kích động , khiếp vía nói: “Lương ca ca, em
chỉ muốn tốt cho anh thôi.”
“Cút ngay!” Lương Tuấn Đào rống lên với Thẩm Doanh Doanh, đồng thời hắn
cũng cảnh cáo Lưu Mỹ Quân: “Hôn sự của con do bản thân con quyết định, con mẹ
nó chứ, đừng ai rảnh rỗi lo chuyện bao đồng!”
“A!” Lưu Mỹ Quân giận đến mức thiếu chút nữa ngất xỉu lần hai, bà
chỉ có thể vịn vào Lương Trọng Toàn rơi lệ: “Lão Lương, ông xem cái thằng
nghịch tử này…”
Lương Trọng Toàn vừa vặn hoà giải, ôn hòa khuyên nhủ: “Con cái đều
có phúc của chúng nó, đừng can thiệp nhiều, để tùy nó đi.”
Lưu Mỹ Quân cũng biết ầm ĩ lớn chuyện đối với mình không có gì
tốt, sẽ chỉ làm con trai càng ngày càng lạnh nhạt với mình hơn, bà vừa
ủy khuất vừa oán giận nói với chồng mình: “Tôi chỉ là… dạy dỗ con dâu, nó cứ
như vậy không nể mặt tôi. Đồ xú tiểu tử vô lương tâm, cưới vợ về là quên mẹ…”
Hai vị lão thủ trưởng Lương Đống và Lãnh Lệnh Huy hai vị cũng cùng qua
đây, thấy tình cảnh này biết Lương Tuấn Đào gặp chuyện khó khăn đang buồn bực.
Lương Đống đối với con dâu khuyên giải sâu sắc: “Mỗi vị quân nhân từ
lúc khoác quân phục lên người đã luôn phải chuẩn bị tinh thần bất cứ lúc nào
cũng có thể hi sinh vì Tổ quốc. Bất kể là thực chiến hay diễn tập, nguy hiểm
ngoài ý muốn không đâu không có. Lần này con có thể trách tội Lâm Tuyết, lần
sau thì sao? Con là con dâu Lương gia, phải học được sự khoan dung và thông
cảm. Đứa nhỏ Lâm Tuyết này ta quan sát lâu rồi, cảm thấy các phương diện của
con bé cũng không tồi. Chuyện lần này là ngoài ý muốn, tin rằng dạy bảo
qua một lần, nó sẽ không mắc phải sai lầm giống nhau.”
Trong lòng Lâm Tuyết rất cảm động, đối với vị lão nhân hiền lành lại
thông thái này, cô tràn ngập tôn kính và lòng biết ơn, đôi mắt trong trẻo tràn
ra giọt lệ, Lâm Tuyết nhợt nhạt nhướng môi, cô không nói gì cả, chỉ hướng lão
nhân trang trọng đánh tay chào theo nghi thức quân đội!
(1)
Tang Môn thần: thần giữ cửa nhà táng (táng: tang ma, tang lễ)
Chương 48. Danh phận
"Đã điều tra kỹ càng tất cả
các máy bay trực thăng thuộc sở hữu của Bộ đội Đặc chủng, không tra ra được
nhật ký lộ trình phương vị, phỏng đoán toàn bộ đã bị xóa!" Lưu Bắc
Thành ở bên cạnh nhỏ giọng báo cáo với Lương Tuấn Đào.
Lương Tuấn Đào tay nâng ly rượu sâm banh,
đứng yên lặng ở một góc, hắn vừa nghe Lưu Bắc Thành báo cáo vừa tự
hỏi gì đó.
“Như vậy, quả thật là trực thăng của Bộ đội Đặc chủng rồi,
không có khả năng bọn họ sẽ để lại bất cứ dấu vết nào, Lý Ngạn Thành là một con
cáo già. Đương nhiên đã sớm phòng bị chiêu thức tra xét máy bay trực thăng của
chúng ta.”
Trầm ngâm hồi lâu, Lương Tuấn Đào đột nhiên hỏi: “Hôm đó, video ghi
chép trong hộp đen của xe có còn không?”
Quân đội quy định, khi xe quân dụng đi ra ngoài phải mang theo hộp đen
ghi chép, cái này để phòng ngừa nửa đường có tình huống đột ngột phát sinh, mắt
người không thấy rõ, đầu óc không đủ nhanh nhạy nhưng máy móc lại có thể bù đắp
được khuyết điểm này.
“Vẫn còn, video không được rõ nét, lúc ấy phi cơ trực thăng bất ngờ cất
cánh, máy móc ghi chép chỉ chụp được ảnh ở mặt bên, sau đó trực thăng lại
thả xuống bom khói gây trở ngại nghiêm trọng cho chất lượng hình ảnh.” Đoạn
video kia đã sớm được nghiên cứu qua không biết bao nhiêu lần nhưng không phát
hiện được bất cứ manh mối có giá trị nào. Theo hình ảnh xuất hiện trong video,
vị trí kí hiệu của trực thăng quân dụng cũng đã được giấu đi.
“Hừ!” Lương Tuấn Đào nhướng mày phong, cười lạnh nói: “Cha con nhà này
phối hợp không chê vào đâu được, trừ phi từ nay về sau bọn họ an phận thủ
thường, bằng không, nếu bị tôi tóm được, tôi nhất định không tha!”
*
“Xin chào, tôi là Hà Hiểu Mạn, vợ của Lãnh Bân, cũng là Tổng biên tập tạp
chí “Danh lưu” (Người nổi tiếng) có trụ sở tại thành phố này. Tôi có vinh
hạnh được kết bạn với cô không?”
Một vị nữ tử thanh thuần xinh đẹp rất có khí chất bước nhanh tới, lễ
phép vươn tay ra với Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết nghe nói cô gái này là vợ Lãnh Bân, vội vàng lễ phép bắt tay
cô, “Đương nhiên là có thể, được làm bạn với Lãnh phu nhân cũng là vinh hạnh
của tôi!”
Hà Hiểu Mạn thản nhiên cười, nói: “Cô gọi tôi là Hiểu Mạn là được rồi!”
Sau khi hai người bắt tay hàn huyên, Hà Hiểu Mạn niềm nở chủ động nói:
“Hôm nay tôi may mắn được xem cô và Lương Sư trưởng diễn tập nhảy dù, thật sự
rất phấn khích, trăm năm khó gặp một lần! Hơn nữa cũng rất cảm động, trong thời
khắc nguy cấp, hai vợ chồng cùng tương trợ nhau lúc hoạn nạn, cùng an ủi,
khích lệ lẫn nhau, cùng vượt qua ranh giới sinh tử. Hai người đã làm cho hàng
nghìn hàng vạn chiến sĩ trên mặt đất cảm động, tôi còn tận mắt trông thấy có
rất nhiều người rơi lệ ngay tại chỗ…”
Lâm Tuyết mỉm cười lễ độ lắng nghe. Có lẽ do thiên tính cô rất mẫn cảm,
cô cảm thấy sau những lời Hà Hiểu Mạn nói hẳn là có mục đích gì đó. Có lẽ,
cô ấy không có ác ý, nhưng Lâm Tuyết tin rằng đối phương sẽ không đơn thuần chỉ
luận sự như vậy.
Quả nhiên, trong bầu không khí không khác thường lắm, Hà Hiểu Mạn vừa
vặn đưa ra chiếc máy ảnh kĩ thuật số, bên trong có đoạn video quay cảnh gặp nạn
lúc diễn tập nhảy dù, hơn nữa còn có một ít ảnh chụp tại hiện trường. Hà Hiểu
Mạn vừa nhấn nút phát hình cho Lâm Tuyết xem vừa cười hỏi: “Cô thấy kĩ thuật
chụp ảnh của tôi thế nào?”
Góc độ được chọn để chụp ảnh rất tốt, vội vã nhưng không cẩu thả, chân thực mà không mất đi
cảm quan nghệ thuật, có thể nhìn ra được người chụp hẳn phải có bản lĩnh vững
vàng và thành thạo chuyên môn. Lâm Tuyết gật đầu khen ngợi: “Không tồi! Trước
đây cô là phóng viên ảnh à?”
“Tôi thích mỹ thuật tạo hình, là tay nghiệp dư thích chụp ảnh. Sau này
vào làm chân ghi chép nhỏ ở tạp chí “Danh lưu”, chính là “đội cẩu
tử” bây giờ chúng ta thường gọi đó.” Hà Hiểu Mạn che miệng cười rộ lên,
thẳng thắn nói: “Hiện tại làm chủ biên, tôi vẫn là không đổi được tính xấu khi
làm chân ghi chép, cứ thấy tin tức có giá trị là muốn chụp ngay!”
Lâm Tuyết nhịn không được cười phá lên, sau một lúc hơi hơi trầm ngâm,
cô thoải mái nói: “Cô có thể đăng trên tạp chí, chỉ cần đúng với thực tế là
được”
“Cám ơn cô nha.” Hà Hiểu Mạn thấy Lâm Tuyết nói chuyện dễ chịu như vậy,
càng cao hứng nắm tay cô, thân thiết nói: “Chúng ta qua kia ngồi xuống nói
chuyện đi.”
Tiệc rượu này do Lãnh gia tổ chức, người tham gia đều là nhân vật quan
trọng trọng quân đội và quan lớn giới chính trị. Bởi vì bọn họ mang theo gia quyến
nên đủ loại phu nhân và tiểu thư danh môn đều đua nhau diễm lệ, sau khi
hàn huyên xã giao , đề tài chủ yếu xoay quay đàn ông, địa vị, quần áo, thưởng
thức… Những nhóm nữ nhân này đều cảm thấy hứng thú với gì đó . Kết thân với
nhau, khoe khoang lẫn nhau, bày ra các kiểu nịnh bợ giả dối và làm ra vẻ ta
đây.
“Mau nhìn kia, hai vị mỹ nữ ngồi bên kia không phải Lãnh Thiếu tướng
phu nhân và Lương Sư trưởng phu nhân sao? Lão công bọn họ sao lại không ngồi
cùng nhỉ?”
“Cô thì biết cái gì, Lương Sư trưởng vẫn chưa kết hôn đâu! Cô gái kia tự
ngã vào thôi, Lương gia còn chưa có thừa nhận.”
“Đúng không? Nhưng tôi nghe nói hai người bọn họ đã đăng kí kết hôn
rồi, hôm nay lúc diễn tập nhảy dù, không phải nghe nói Lương sư trưởng vì cứu
cô ấy thiếu chút nữa đã mất mạng sao?”
Các nữ nhân nhỏ giọng nghị luận, hưởng thụ thú vui bà tám, không
ai phát hiện ra có một cô gái đầu óc đang bị lòng ghen tị thiêu đốt sắp sửa
lên tiếng.
“Lâm Tuyết là sao chổi, là Tang Môn thần! Cô ta thiếu chút nữa đã liên
lụy khiến Lương ca ca bỏ mạng! Bác Lương nói, trừ phi bà ấy chết bằng
không, tuyệt đối không cho phép sát tinh kia bước chân vào cửa Lương gia !”
Giọng nói vang lên vừa sắc nhọn vừa the thé lấn át cả tiếng động ồn ào
rầm rĩ của tiệc rượu khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc hướng tầm mắt về phía
người nói chuyện.
Thẩm Doanh Doanh chống nạnh, cô ta đứng từ xa chỉ vào chỗ Lâm Tuyết và
Hà Hiểu Mạn đang ngồi cất cao giọng chửi bới, không thèm để ý chút nào đến thân
phận tiểu thư danh môn của mình: “Đồ sao chổi, sao cô cứ quấn lấy Tuấn Đào
không buông? Chẳng lẽ cô nhất định phải hại chết anh ấy mới thôi sao?”
“Doanh Doanh, đừng ồn ào nữa!” Triệu Huyên Kỳ cũng bị tước quân chức, bây
giờ cô ta và Thẩm Doanh Doanh giống nhau, đều là binh nhì trong đại đội nữ
binh ở Phi Ưng đoàn, nghĩ lại đều muốn nôn chết. Tuy cũng thống
hận Lâm Tuyết như Thẩm Doanh Doanh nhưng sau bị giáo huấn đó, lá gan của Triệu
Huyên Kì đã nhỏ đi nhiều.
“Sợ cái gì? Cô ta suýt nữa hại chết Lương ca ca, tôi mắng mấy câu
cũng không được sao?” Thẩm Doanh Doanh vừa hận Lâm Tuyết đoạt đi Lương Tuấn Đào
vừa uất ức cho thân phận tường vi hiển hách của mình bỗng chốc rơi vào tình
trạng xấu hổ như vậy.
Không chỉ tình yêu thất bại, sự nghiệp rối tinh rối mù, vừa mới vào
quân đội đã bị tước chức vụ, mặt khác còn phải cùng Triệu Huyên Kỳ đợi Quân ủy
đưa ra hình thức xử phạt cuối cùng. Còn chưa biết được, có thể tiếp tục được ở
lại quân ngũ hay không cũng là một ẩn số.
Lúc này Lương Tuấn Đào và Lãnh Bân sóng vai đi tới, tất cả mọi người
vội vã tuôn ra tranh nhau đến chào hỏi xã giao bọn họ , không ai thèm để ý tới
Thẩm Doanh Doanh đang gây ầm ĩ kia. Trong cái vòng luẩn quẩn mà mọi người đều
đã thành tinh, đương nhiên bọn họ phân biệt rõ được cái gì nặng cái gì nhẹ, đắc
tội với Lương gia không nổi, càng không nên đắc tội với Lương Tuấn Đào.
Lúc này, Hà Hiểu Mạn cũng kéo Lâm Tuyết qua đây.
Hà Hiểu Mạn thẳng thắn vô tư, trong lòng không giấu được chuyện. Ngay ở
trước mặt mọi người, cô dứt khoát nói với Lương Tuấn Đào: “Đào Tử, anh tính khi
nào thì cùng Lâm Tuyết cử hành hôn lễ, vừa rồi tôi nghe thấy có người phê bình
danh phận của hai người đấy!”

