Thiên thần và ác quỷ - Chương 117 - 118 - 119
Chương 117
Robert Langdon tin chắc rằng cảnh hỗn loạn trên quảng trường St. Peter
lúc này đã vượt xa tất cả những sự kiện mà ngọn đồi Vatican đã từng chứng kiến trong
suốt quá trình lịch sử. Không có chiến trận, không có cây thập ác, không có
đoàn người hành hương, không có những hình ảnh huyền bí… nhưng không một sự
kiện nào khác trong suốt chiều dài lịch sử 2000 năm của vùng đất thánh này có
sức tác động mạnh mẽ và kịch tính như giây phút này.
Trước tấn bi kịch diễn ra ngay trước mắt, Langdon cảm thấy xa cách
đến kỳ lạ, như thể anh và Vittoria đang
bay lượn trên trời cao và vô tình thấy cảnh tượng này. Những sự kiện quá đỗi kỳ
quặc như thế đã xảy ra, một sự sai lệch thời gian khủng khiếp…
Giáo chủ Thị thần bị đóng dấu sắt nung lên ngực… ra
sức gào thật to để cả thế giới trông thấy…
Viên kim cương Illuminati… xuất hiện trong một tình huống quỷ
quái
Chiếc đồng hồ đêm ngược đang đếm nốt 20 phút cuối cùng
trong lịch sử tồn tại của Vatican.
Tuy nhiên, tấn kịch mới chỉ bắt đầu mà thôi.
Như thể bất ngờ rơi vào trạng thái mộng du sau chấn
thương, Giáo chủ Thị thần bỗng chốc trở nên khỏe mạnh xử sự như bị quỷ ám. Vị
thầy tu này bắt đầu nói lảm nhảm, rồi ngửa mặt lên trời, hai tay dang ra lầm
rầm khấn gọi những linh hồn vô hình nào đó.
- Hãy nói đi! - Giáo chủ Thị thần hướng lên trời cao,
miệng thét to - Vâng, con đã nghe thấy Người!
Lúc này thì Langdon đã hiểu ra. Tim anh bỗng nặng trĩu như đeo đá.
Rõ ràng là Vittoria cũng đã hiểu ra sự việc, mặt cô gái bỗng
chốc tái xanh.
- Cha bị sức nặng quá. - Cô nhận định. - Đức cha bị ảo
giác mất rồi. Ngài tưởng đang nói chuyện được với Chúa.
Phải dừng ngay việc này, Langdon thầm nghĩ. Kết cục này thật là tồi tệ.
Phải đưa con người khốn khổ này đến bệnh viện ngay!
Trên cầu thang, Chinita Macri đã chọn được một góc quay tốt, và
vẫn tiếp tục ghi hình. Những hình ảnh từ máy quay của nữ phóng viên này lập tức
được truyền lên các màn hình lớn khắp quảng trường… hệt như một loạt những rạp
chiếu phim ngoài trời đang đồng loạt chiếu một bộ phim duy nhất.
Cảnh tượng trước mặt Langdon thật kỳ lạ. Ngực cháy sém, áo rách tả tơi,
trông Giáo chủ Thị thần hệt như một nhà vô địch vừa vượt qua vô vàn thử thách
chết người dưới chín tầng địa ngục để có được giây phút hoá thân quý giá này.
Vị thầy tu trẻ ngửa mặt lên trời hô to:
- Chúa ơi, con đã nghe thấy Người!
Chartrand lùi lại, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
Ngay lập tức, đám đông trên quảng trường im phăng
phắc.
Trong chớp mắt, như thể toàn bộ hành tinh đều im lặng…
tất cả những ai đang ngồi trước máy thu hình đều bất giác nín thở.
Đứng trên bậc cầu thang, trước sự chú ý của toàn nhân
loại, Giáo chủ Thị thần giơ hai tay lên cao. Với bộ ngực trần đầy thương tích,
trông vị thầy tu trẻ này có nét gì đó na ná giống chúa Giê-su. Hai tay dang rộng, mặt ngửa lên
trời, Giáo chủ Thị thần thốt lên:
- Tạ ơn Người. Con tạ ơn Người!
Đám đông lặng như tờ.
- Con tạ ơn Người, hỡi đức Chúa trời! - Giáo chủ Thị
thần lại gào lên. Như ánh dương xuất hiện trên bầu trời giông bão, một niềm vui
lan toả trên khuôn mặt Giáo chủ Thị thần. - Con tạ ơn Người!
Tạ ơn Chúa sao? Langdon tròn mắt ngạc nhiên.
Lúc này Giáo chủ Thị thần trông vô cùng khác lạ. Mắt
ngời sáng, ngài ngước lên trời cao, và gật đầu liên tục, cuồng loạn. Rồi vị
thầy tu trẻ bỗng thét lớn:
- Trên chính tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ!
Langdon biết câu nói này, nhưng không thể hiểu nổi vì lý do gì
mà Giáo chủ Thị thần lại trích dẫn câu kinh thánh ấy vào lúc này.
Giáo chủ Thị thần quay sang nhìn đám đông rồi lại ngửa
mặt lên trời mà thét to:
- Trên chính tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ! - Rồi
ngài dang rộng hai tay, cười ha hả: - Tạ ơn Người, hỡi Chúa trời! Tạ ơn Người!
Vị thầy tu này phát điên mất rồi.
Cả thế giới bị mê hoặc.
Thế rồi, một sự kiện xảy ra mà không ai ngờ tới.
Với vẻ mặt vô cùng hân hoan và sung sướng, Giáo chủ
Thị thần quay phắt lại, lao vào trong Đại thánh đường St. Peter.
Chương 118
11 giờ 42 phút.
Langdon không hề ngờ rằng chính anh sẽ là thành viên của đoàn
hộ tống náo loạn chạy theo sau Giáo chủ Thị thần… thậm chí còn dẫn đầu đoàn.
Nhưng lúc đó anh là người đứng gần cửa ra vào nhất, và Langdon đã hành động theo bản năng.
- Không khéo Giáo chủ Thị thần chết mất! Langdon thầm nghĩ.
Trong Đại thánh đường tối đen như mực, anh gắng sức
chạy thật nhanh:
- Giáo chủ Thị thần, đừng chạy nữa!
Tối kinh khủng. Hai mắt vẫn chưa kịp điều tiết sau khi
phải chịu đựng những luồng sáng chói loà ngoài quảng trường, tầm nhìn của Langdon lúc này không
vượt quá một mét, buộc anh phải dừng lại. Trong bóng tối dày đặc, Langdon nghe rõ tiếng
chiếc áo thầy tu sột soạt khi Giáo chủ Thị thần đang chạy thục mạng.
Vittoria và những người lính gác cũng nhanh chóng có mặt. Mọi
người bật đèn pin lên, nhưng những luồng sáng quá yếu không thể chạm đến mọi
ngóc ngách của Thánh đường.
Những luồng sáng lia qua lia lại, rọi vào những cây
cột đá, rọi xuống sàn nhà. Chẳng thấy Giáo chủ Thị thần đâu cả.
- Giáo chủ Thị thần! - Chartrand gọi to, giọng hoảng hốt. - Thưa cha!
Nghe tiếng động ở cánh cửa sau lưng, tất cả mọi người
cùng quay lại. Máy quay phim chuyên dụng của Chinita Macri hiện ra ở cửa ra vào. Nữ phóng viên
này đang vác máy trên vai, và chấm đỏ sáng lập lòe trên máy cho thấy cô ta vẫn
đang truyền trực tiếp mọi hình ảnh về đại bản doanh của BBC. - Glick lạch bạch đằng sau, tay cầm micro, hổn hển bảo Macri đừng chạy nhanh
quá.
Không hiểu hai kẻ này là loại người gì. Bây giờ đâu
phải lúc!
- Ra ngoài ngay! - Chartrand quát. - Các người không được phép làm
thế?
Nhưng Macri và Glick
vẫn tiến tới.
- Chinita!
- Giọng Glick lúc
này đầy vẻ lo lắng. - Làm thế là tự sát! Tôi không vào đâu!
Macri không thèm để ý. Chị ta đưa tay ấn nút. Đèn máy quay
lập tức phát sáng, sáng đến loá cả mắt.
Langdon đưa tay lên che mắt, bực bội quay đi. Quỷ thật! Tuy nhiên, khi
ngước nhìn lên, anh nhận thấy luồng sáng phát ra từ bóng đèn kéo dài đến hơn
chục mét.
Đúng lúc ấy, từ tít đằng xa vang lên giọng nói của
Giáo chủ Thị thần: Trên
chính tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ!
Macri hướng máy quay về phía có tiếng nói. Tít xa, tận chỗ
mà luồng ánh sáng rực rỡ của đèn máy quay chỉ còn là một vùng xám nhạt, thấp
thoáng bóng áo thầy tu, và một vóc dáng quen thuộc đang chạy dọc lối đi chính
giữa thánh đường.
Thoạt đầu tất cả mọi người đều do dự, nhưng rồi Chartrand đẩy Langdon và lao vọt lên
phía trước, chạy theo Giáo chủ Thị thần. Langdon chạy theo sau, rồi đến hai người lính gác và Vittoria.
Macri chạy sau cùng, chiếu sáng thánh đường bằng đèn máy
quay, đồng thời truyền trực tiếp hình ảnh về cuộc rượt đuổi cho cả thế giới
cùng xem. Glick đành
phải chạy theo, miệng lầm bầm chửi rủa, chốc chốc lại bật micro để bình luận tình
hình.
Đã có lần trung uý Chartrand ước tính rằng lối đi chính trong Đại
thánh đường St. Peter có chiều dài bằng cả một sân bóng đá.
Nhưng đêm nay, anh cảm thấy nó còn dài gấp đôi. Vừa
lao theo Giáo chủ Thị thần, anh vừa tự hỏi không biết vị thầy tu này định đến
chỗ nào. Rõ ràng là Giáo chủ Thị thần bị sốc quá mạnh sau khi phải chứng kiến toàn bộ tấn
bi kịch và trông thấy quá nhiều xác chết trong phòng làm việc của Đức Thánh
Cha.
Đâu đó phía trước, xa đến nỗi đèn chiếu của hãng BBC không thể soi sáng
nổi, giọng nói của Giáo chủ Thị thần tiếp tục vang lên đầy hoan hỉ: Trên chính tảng đá
này ta sẽ xây dựng nhà thờ! Chartrand
biết vị thầy tu này đang trích dẫn kinh thánh - Kinh Matthew 16:18, nếu
anh nhớ không nhầm.
Trên chính tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ. Trích dẫn như thế vào lúc này
thật chẳng thích hợp chút nào, thậm chí còn có vẻ ác độc - nhà thờ sắp sửa sụp
đổ đến nơi. Giáo chủ Thị thần bị điên thật rồi.
Hay là chính Chartrand đã phát điên?
Trong thoáng chốc, Chartrand thấy đầu óc quay cuồng. Anh vẫn luôn tin
rằng những thông điệp linh thiêng, những sự kiện Chúa hiện hình chẳng qua chỉ
là ảo giác, do tự kỷ ám thị nên người ta bất chợt nghe thấy những gì họ muốn
nghe - Chúa trời đâu có trực
tiếp tiếp xúc
với con người theo kiểu đó!
Thế mà ngay sau đó, như thể đích thân Chúa đã hiển
linh để chứng minh cho Chartrand
thấy sức mạnh của ngài. Chartrand đã trông thấy một cảnh tượng phi thường.
Phía trước, cách khoảng 15 mét, ở chính giữa Đại thánh
đường, xuất hiện một bóng ma… trong, và toả sáng. Đó là hình ảnh Giáo chủ Thị
thần, ngực để trần. Bóng ma này dường như trong suốt, và toả sáng. Chartrand ngừng chạy,
ngực bỗng thấy quặn thắt. Giáo
chủ Thị thần đang toả sáng! Ánh sáng toả ra mỗi lúc một mạnh hơn. Rồi bóng ma
bắt đầu, chìm dần, chìm dần, cho đến khi biến mất hoàn toàn trong Đại thánh
đường tối như bưng.
Langdon cũng chứng kiến cảnh tượng ấy. Và anh cũng tưởng đó là
ma hiện hình. Nhưng sau khi chạy vượt qua Chartrand, đến chỗ Giáo chủ Thị thần biến mất, anh
hiểu ra ngay. - Giáo chủ Thị thần đã chạy xuống hốc Palliums - căn phòng trũng được thắp sáng
bởi 99 ngọn đèn dầu. Ánh sáng từ dưới hốc hắt lên trên, làm cho mọi người tưởng
là Giáo chủ Thị thần toả sáng. Và khi vị thầy tu bước xuống cầu thang, họ lại
tưởng là ngài biến mất xuống lòng đất.
Langdon chạy hổn hển đến bên bờ mép của căn phòng chìm và anh
cúi xuống quan sát. Dưới kia, trong thứ ánh sáng vàng rực toả ra từ các ngọn
đèn dầu, Giáo chủ Thị thần đang lao tới những cánh cửa kính dẫn sang căn phòng
đặt chiếc hòm vàng nổi tiếng.
Thế này là thế nào nhỉ? Langdon băn khoăn. Lẽ nào Giáo chú Thị thần tin rằng
cái hòm vàng ấy chứa...
Giáo chủ Thị thần mở toang cánh cửa, lao vào trong
phòng. Nhưng lạ thay, vị thầy tu trẻ tuổi này lại bỏ qua chiếc hòm vàng.
Cách chiếc hòm khoảng gần 2 mét, Giáo chủ Thị thần quỳ
xuống, loay hoay kéo
tấm lưới sắt gắn trên sàn.
Kinh hãi, Langdon lúc này đã hiểu vị thầy tu trẻ tuổi này định đi đâu. Lậy chúa tôi, xin đừng!
Anh lao như tên bắn tới bên Giáo chủ Thị thần:
- Thưa cha! Xin đừng làm thế!
Lúc Langdon
còn chưa kịp vượt qua lớp cửa kính thì đã thấy Giáo chủ Thị thần đang ra
sức kéo tấm lưới lên. Tiếng sắt va vào nhau loảng xoảng, và tấm lưới sắt nặng
nề mở ra, để lộ một cầu thang hẹp dốc đứng dẫn thẳng xuống bóng đêm đen kịt bên dưới. Thấy Giáo
chủ Thị thần định chui xuống dưới, Langdon túm vai vị Hồng y trẻ tuổi và kéo lại. Ướt sũng toàn mồ hôi, hai vai
của Giáo chủ Thị thần Ventresca
trơn nhẫy, nhưng Langdon
vẫn cố túm thật chặt.
Giật mình, Giáo chủ Thị thần quay phắt lại:
- Anh làm gì thế?
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Langdon vô cùng ngạc
nhiên.
Đôi mắt của Giáo chủ Thị thần không còn đờ đẫn như
trong cơn mộng du nữa. Hai con mắt của ngài lúc này rực sáng, tinh anh và cương
nghị. Vết bỏng trên ngực ngài trông thật đáng sợ.
- Thưa cha, không thể xuống dưới đó được. - Langdon can ngăn. - Chúng
ta phải sơ tán thôi.
- Con biết không, ta vừa nhận được một thông điệp. -
Giọng nói của Giáo chủ Thị thần điềm tĩnh đến kỳ lạ. - Ta biết rằng…
- Giáo chủ Thị thần! - Chartrand và những người khác cũng vừa đến nơi.
Được chiếu sáng bằng đèn máy quay của Macri, tất cả chạy xuống cầu thang.
Trông thấy tấm lưới sắt trên sàn bị lật lên, Chartrand tỏ ra sợ hãi.
Anh làm dấu thánh, rồi đưa mắt nhìn Langdon đầy biết ơn vì anh đã ngăn không cho Giáo chủ Thị thần
xuống dưới.
Langdon hiểu, anh đã đọc rất nhiều về kiến trúc của Vatican, nên
biết rõ những gì nằm dưới tấm lưới sắt này. Đó là địa điểm linh thiêng bậc nhất
đối với Thiên Chúa giáo. Terra
Santa. Đất
Thánh. Một số người còn gọi nó là Thành phố của người chết,
những người khác gọi nó là Hầm
mộ. Theo lời
kể của một số ít tu sĩ được phép xuống đó sau khi vượt qua những kỳ tuyển chọn
gắt gao, thì Thành
phố của người chết là
một mê cung gồm rất nhiều lăng mộ ngầm trong lòng đất, và nếu bị lạc đường thì
không một du khách nào có cơ hội thoát ra được. Và không ai muốn phải đuổi theo
Giáo chủ Thị thần xuống tận dưới đó.
- Thưa cha, cha bị chấn động quá mạnh đấy mà. - Chartrand van nài. -
Chúng ta phải rời khỏi nơi này ngay lập tức. Xuống đó tức là tự sát!
Giáo chủ Thị thần bỗng tỏ ra nhẫn nại. Ngài đặt tay
lên vai Chartrand:
- Cám ơn con đã lo lắng cho ta. Ta không biết giải
thích thế nào. Ta không biết bằng cách nào mà ta bỗng dưng hiểu được. Nhưng ta
đã được linh báo. Ta biết phản vật chất ở đâu.
Tất cả đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Giáo chủ Thị thần quay sang nói với tất cả mọi người:
- Chính trên tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ. Thông
điệp là thế đó. Ý nghĩa của nó đã quá rõ ràng.
Langdon vẫn chưa hiểu làm thế nào mà Giáo chủ Thị thần lại
giao tiếp được với Chúa trời, và lại càng không thể hiểu nổi ý nghĩa của thông
điệp này. Chính
trên tảng đá này ta sẽ xây dựng nhà thờ. Đó là câu nói của chúa Giê-su khi người chọn
Peter làm vị tông đồ đầu tiên của mình. Những lời lẽ đó thì có liên quan gì cơ
chứ?
Macri tiến lại gần thêm để quay cận cảnh, còn Glick thì câm như hến.
Lúc này Giáo chủ Thị thần nói một cách gấp gáp:
- Người của Illuminati đã để hộp phản vật chất tại đúng tảng đá đặt nền móng
cho thánh đường này. - Ngài chỉ tay xuống cầu thang tối om bên dưới. - Ngay
trên tảng đá được chọn làm nền tảng của thánh đường. Và ta biết tảng đá đó ở
chỗ nào.
Langdon cho rằng đã đến lúc phải tạm quên đi uy quyền của vị
thầy tu này và đưa ngài ra ngoài ngay lập tức. Dù bề ngoài có vẻ minh mẫn,
nhưng Giáo chủ Thị thần đang nói những lời vô nghĩa. Một tảng đá? Nền tảng của toàn bộ
thánh đường? Cầu
thang này đâu có dẫn xuống nền móng của toà nhà, nó dẫn xuống khu hầm mộ đấy
chứ!
- Câu trích dẫn đó mang nghĩa bóng, thưa cha! Làm gì
có tảng đá thật!
Giáo chủ Thị thần chợt buồn bã lạ kỳ:
- Có một tảng đá đấy, con ạ. - Ngài chỉ tay xuống dưới
- Peter chính là một tảng đá.
Langdon ngớ người. Nhưng rồi anh hiểu ra ngay tức khắc.
Đơn giản quá chừng! Cùng mọi người đứng bên cầu thang,
cùng nhìn xuống, anh chợt hiểu ra rằng quả thực có một tảng đá được chôn dưới
tầng hầm của Đại thánh đường vĩ đại này.
Peter chính là một tảng đá.
Đức tin của Peter đối với Chúa vững vàng đến nỗi Giê-su đã gọi ngài là
tảng đá - đôi vai vững chắc của vị tông đồ không bao giờ dao động này sẽ là
điểm tựa cho giáo hội. Chính tại nơi này - trên ngọn đồi Vatican - Peter đã bị hành hình, và được chôn cất. Những tín
đồ Thiên Chúa thời đó đã xây một đền thờ nhỏ ngay trên mộ phần của ngài. Theo
thời gian, Thiên Chúa giáo lớn mạnh dần lên, đền thờ cũng được xây to thêm, lớp
sau tựa trên nền của lớp trước, cho đến khi Đại thánh đường St. Peter ngày nay
được hoàn thành. Và sự thật là toàn bộ nền tảng của Thiên Chúa giáo đều bắt
nguồn từ thánh Peter. Tảng
đá.
- Hộp phản vật chất được đặt ở lăng mộ của thánh Peter.
- Giáo chủ Thị thần tuyên bố, giọng rất mạch lạc.
Cho dù thông tin này bắt nguồn từ một sự kiện quá siêu
phàm, nhưng Langdon cảm
thấy nó không hề vô lý. Đặt hộp phản vật chất tại lăng mộ của thánh Peter là
một nước cờ có lý. Với mục đích tạo ra một tác động tâm lý mạnh mẽ, hội Illuminati đã đặt hộp
phản vật chất tại chính điểm cốt lõi của Giáo hội Cơ đốc giáo, theo cả nghĩa
đen lẫn nghĩa bóng. Để
chứng tỏ khả năng cài người tuyệt hảo của họ.
- Và nếu các người cần một bằng chứng có tính trần tục,
thì đây. - Lúc này Giáo chủ Thị thần đã bắt đầu tỏ ra nôn nóng - Ta thấy khoá
của tấm lưới sắt này đã mở sẵn. - Vị thầy tu đưa tay chỉ cái lỗ đen ngòm trên nền nhà - Lối
đi này lúc nào cũng bị khoá kỹ. Có kẻ đã xuống dưới đó… chưa lâu đâu.
Tất cả mọi người cùng cúi xuống nhìn.
Ngay sau đó, với một sự nhanh nhẹn kỳ lạ, Giáo chủ Thị
thần quay người, chộp lấy một cây đèn và lao xuống cầu thang.
Chương 119
Những bậc đá dốc đứng, dẫn thẳng xuống lòng đất.
Không chừng mình chết tại nơi này mất thôi, Vittoria thầm
nghĩ.
Tay bám vào sợi dây thừng dùng làm tay vịn cầu thang, cô
gái cũng sắp sửa theo mọi người xuống dưới. Langdon tiến lên một bước, định khuyên Giáo chủ
Thị thần đừng xuống, nhưng Chartrand
lại can thiệp, anh ta túm vai Langdon kéo lại. Rõ ràng là lúc này thì anh chàng trung uý cũng
bắt đầu tin rằng Giáo chủ Thị thần làm thế là đúng.
Giằng co nhau mất một lúc, rồi Langdon cũng giằng được tay anh ta ra và
đuổi theo Giáo chủ Thị thần, còn Chartrand thì theo sát gót anh. Theo bản năng, Vittoria cũng
chạy theo.
Giờ đây cô gái đang bước chân trên một cầu thang dốc
đứng cheo leo, chỉ cần một lần bước hụt cũng đủ để mất mạng. Bóng đèn trên tay
Giáo chủ Thị thần đang lấp loá tít phía dưới. Hai phóng viên BBC cũng đang cố sức chạy
theo cả nhóm. Ánh đèn máy quay chiếu thẳng ra phía trước, rọi vào lưng Chartrand và Langdon, tạo thành những
bóng đen kỳ quặc đổ dài trên mặt đất.
Thật khó mà tin nổi, cả thế giới đang dõi theo những
sự kiện điên điên khùng khùng này.
- Tắt cái máy quay chết tiệt đi chứ!
Nhưng cô gái cũng biết rằng ánh đèn máy quay chính là
phương tiện chiếu sáng duy nhất mà họ có lúc này.
Trong khi cuộc rượt đuổi kỳ quái vẫn đang tiếp diễn,
bao ý nghĩ lo lắng quất thẳng vào tâm trí Vittoria. Xuống đến nơi thì Giáo chủ Thị
thần có thể làm được gì? Giả sử có tìm được hộp Phản vật chất thì cũng làm gì
còn thời gian nữa?
Vittoria ngạc nhiên thấy linh tính của chính cô mách bảo rằng
Giáo chủ Thị thần có thể đúng. Đặt hộp phản vật chất ở vị trí cách mặt đất
những ba tầng nhà kiểu này là lựa chọn khôn ngoan và cao thượng nhất. Sâu tít
dưới lòng đất thế này - giống y như phòng thí nghiệm Z - tác động từ vụ nổ phản vật chất sẽ giảm
đi đáng kể. Sẽ không có luồng nhiệt năng bỏng rát, không có những mảnh bom bay
lên làm ảnh hưởng đến những kẻ hiếu kỳ đang tập trung ở quảng trường, sẽ chỉ có
một cái hố sâu hoắm,
rộng hoác, và toàn bộ thánh đường đồ sộ biến thành đống đổ nát.
Phải chăng đây là sự tử tế của Kohler? Muốn hạn chế thương vong? Vittoria vẫn
không thể biết được ông giám đốc của mình có liên quan đến mức độ nào. Sự thù
ghét của ông ta đối với tôn giáo thì cô công nhận… nhưng cả một âm mưu đáng sợ
thế này chắc hẳn vượt quá khả năng của con người này. Không lẽ lòng thù hận của
Kohler sâu sắc đến
thế sao? Căm giận đến mức muốn huỷ diệt toàn bộ Vatican hay sao? Lại còn thuê hẳn một
sát thủ chuyên nghiệp nữa ư? Rồi ra tay sát hại cha nuôi của cô, Giáo hoàng, và
cả bốn vị Hồng y Giáo chủ nữa? Không thể nào.
Làm cách nào mà Kohler làm được tất cả những việc ấy trong lòng
toà thánh? Rocher chính
là tay trong của ông ta, cô
gái tự nhắc mình. Rocher
chính là người của Illuminati.
Chả trách ông ta có chìa khoá của tất cả mọi nơi - phòng ngủ của Giáo hoàng,
đường hầm bí mật, Thành phố của người chết, lăng mộ của thánh Peter, không
thiếu một chỗ nào. Có thể chính ông ta đã tự tay đặt hộp phản vật chất tại lăng
mộ của thánh Peter - một địa điểm rất ít người được phép đặt chân đến - rồi ra
lệnh cho lính của mình không cần phải lãng phí thời gian rà soát các khu vực
cấm trong toà thánh. Rocher
biết rằng không một ai có thể tìm thấy hộp phản vật chất.
Nhưng Rocher không thể ngờ rằng Giáo chủ Thị thần có thể được Chúa
mách bảo.
Thông điệp của Chúa. Vittoria vẫn chưa hoàn toàn tin rằng
điều này là có thể. Có đúng là đích thân Chúa đã giao tiếp với Giáo chủ Thị
thần? Tận đáy lòng, cô gái không tin, thế nhưng chuyên ngành nghiên cứu của cô
lại là siêu vật lý - chuyên nghiên cứu những cách giao tiếp. Cô gái đã chứng
kiến nhiều cách thức giao tiếp đầy thần kỳ xảy ra trong cuộc sống hàng ngày -
hai quả trứng của cùng một con rùa biển mẹ được đặt trong những phòng thí
nghiệm cách nhau hàng ngàn dặm vẫn nở cùng một thời điểm… trên vùng nước rộng
hàng héc-ta, những
con sứa nhảy đều tăm tắp như thể được điều khiển bởi một bộ óc duy nhất. Đâu đâu cũng thấy
có những kênh liên lạc vô hình, cô gái thầm nghĩ.
Nhưng còn giữa người với Chúa thì sao?
Ước gì lúc này cha nuôi của cô có mặt ở đây, ông sẽ
mang đến cho cô niềm tin. Đã có một lần ông giải thích về hiện tượng giao tiếp
siêu nhiên bằng những suy luận rất khoa học, và điều đó đã thuyết phục được cô. Vittoria vẫn
nhớ lần cô trông thấy cha cầu nguyện và
hỏi:
- Cha mất công làm thế để làm gì? Chúa đâu có thể trả
lời được.
Với một nụ cười đầy bao dung, Leonardo Vetra ngẩng lên:
- Con gái ta hay hoài nghi thật. Con không tin là Chúa
có thể nói chuyện với chúng ta được sao? Để cha giải thích cho con nghe nhé. -
Ông lấy một mô hình não bộ người trên giá xuống, đặt trước mặt Vittoria. - Như
con đã biết, con người thường chỉ sử dụng một phần rất nhỏ não bộ của mình.
Nhưng nếu con ở vào tình trạng xúc động rất mạnh - ví dụ như một cơn chấn động
về tâm lý, cảm giác vui sướng hay sợ hãi đến tột độ, hay trong trạng thái thiền
định sâu sắc - toàn bộ các tế bào thần kinh trong não bộ bắt đầu hoạt động
mạnh, khiến cho chúng ta cảm thấy vô cùng mẫn tiệp!
- Thế thì sao? - Vittoria hỏi lại. - Chỉ suy nghĩ một
cách minh mẫn thì đâu đã có thể giao tiếp với Chúa được?
- Chà chà! - Vetra thốt lên. - Giải pháp cho những vẫn đề hóc
búa đến mức tưởng như không vượt qua được vẫn thường xuất hiện vào những giây
phút như thế đấy. Đó chính là trạng thái mà các vị lãnh đạo tinh thần gọi là
thiền định; các nhà sinh học gọi là trạng thái thay thế, còn các nhà tâm lý học
thì gọi là siêu tri giác. - Ông ngừng lại giây lát. - Còn những người theo đạo
Thiên Chúa thì gọi đó là những lời cầu nguyện linh ứng.
Mỉm cười thật tươi, ông nói thêm:
- Đôi khi những lời mách bảo của bề trên đơn giản chỉ
là cách thức điều chỉnh bộ óc để người ta có thể nghe được những điều trái tim
đã tự nó biết từ trước.
Giờ đây, chạy xuống cầu thang tối om, Vittoria cảm
giác rằng rất có thể cha cô nói đúng. Đâu có gì quá khó tin, sự chấn động của
Giáo chủ Thị thần đã đặt não bộ của ngài vào một trạng thái dẫn đến khả năng
nhận ra địa điểm giấu hộp phản vật chất.
Phật tại tâm, Phật đã dạy như thế. Tất cả chúng ta đều có toàn giác. Chỉ cần
giữ cho tâm được an tĩnh, chúng ta sẽ tiếp cận được với sự thông thái ẩn chứa
trong chính bản thân mình.
Đúng vào giây phút đang theo mọi người chạy xuống dưới, Vittoria cảm
thấy tâm trí mình vô cùng tỉnh táo và mẫn tiệp, dường như tâm cô gái cũng đang tĩnh lặng… và
cô tiếp cận được với sự thông thái ẩn chứa trong chính bản thân mình. Cô gái
cảm nhận được ý định của Giáo chủ Thị thần, và cảm thấy sợ hãi.
- Giáo chủ Thị thần, xin đừng! - Vittoria hét thật to. - Cha
không biết đâu! - Nghĩ đến đám đông đang tập trung trên quảng trường, máu như
đông cứng lại trong huyết quản cô gái. - Nếu cha mang hộp phản vật chất lên
thì… tất cả mọi người sẽ
chết!
Nhảy ba bậc một, Langdon cũng đã xuống đến nền đất. Dù lối đi rất
chật, nhưng anh không hề có cảm giác sợ hãi trong không gian tù túng này. Lúc
này họ đang đối mặt với một hiểm hoạ khác đáng sợ hơn thế nhiều.
- Giáo chủ Thị thần! - Langdon đã gần đuổi kịp ngọn đèn dầu phía trước. -
Cha phải để hộp phản vật chất ở nguyên đó! Không còn cách nào khác đâu!
Dù đó là những lời do chính anh nói ra, Langdon vẫn thấy thật khó
tin. Anh đã chấp nhận rằng lời mách bảo của Chúa trời về nơi đặt hộp phản vật
chất là thật, đã thế lại còn đang vận động Giáo chủ Thị thần chấp nhận để Đại
thánh đường St. Peter bị phá huỷ - một trong những kỳ quan về kiến trúc của thế
giới, với biết bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật bên trong.
Nhưng còn những người đang tập trung trên quảng
trường… đây là cách duy nhất.
Mỉa mai thay, cách duy nhất để bảo vệ mọi người lúc
này là chấp nhận để thánh đường bị phá huỷ. Chắc hẳn hội Illuminati phải vô cùng
sung sướng khi được chứng kiến tình huống đầy kịch tính này.
Trong hầm ngầm, không khí âm u và ẩm ướt. Đâu đó quanh
đây là Thành phố của người chết… nơi an nghỉ của thánh Peter và những tín đồ
Thiên Chúa đầu tiên. Langdon
thấy rợn người, hi vọng đây không phải là một hành động tự sát.
Bất chợt, cây đèn của Giáo chủ Thị thần không tiếp tục
tiến lên nữa. Langdon ngay
lập tức đến sát bên vị thầy tu trẻ tuổi.
Điểm cuối cùng của cầu thang hiện ra trước mắt - một
cái cổng bằng sắt có ba hình đầu lâu chạm nổi chắn ngang bậc dưới cùng. Giáo
chủ Thị thần đang kéo cánh cổng. Langdon lao ngay lên, giữ chặt lấy cánh cổng, chặn đường Giáo
chủ Thị thần.
Những người khác rầm rập chạy xuống, tất cả đều trắng
toát như ma trong khung hình của Macri… đặc biệt là Glick, càng chạy càng thấy mặt anh ta trắng bệch thêm ra.
Chartrand túm lấy vai Langdon:
- Để cho đức cha đi qua đi!
- Không! - Từ trên cao, Vittoria thét xuống, giọng hổn hển.-
Chúng ta phải sơ tán ngay lập tức! Không thể đưa hộp phản vật chất ra ngoài
được! Nếu cha mang cái hộp lên, tất cả mọi người sẽ chết!
Giọng nói của Giáo chủ Thị thần vang lên điềm tĩnh kỳ
lạ:
- Này các con… chúng ta phải giữ đức tin. Vẫn còn chút
thời gian mà.
- Cha không hiểu đâu. - Vittoria nói - Một vụ nổ trên mặt đất
sẽ có sức công phá lớn hơn nhiều so với ở đây!
Giáo chủ Thị thần nhìn Vittoria, đôi mắt xanh ngời sáng, tinh
anh:
- Có ai nói gì đến một vụ nổ trên mặt đất chưa nào?
Vittoria trợn tròn mắt:
- Cha định để nguyên cái hộp ở dưới này sao?
Giáo chủ Thị thần tỏ ra đầy tự tin:
- Đêm nay không một ai phải chết cả.
- Thưa cha, nhưng mà…
- Thôi mà… các con hãy giữ lấy đức tin. - Giọng nói
của Giáo chủ Thị thần khiến tất cả mọi người im lặng. - Ta không yêu cầu bất kỳ
ai phải đi theo. Ta chỉ yêu cầu các con đừng can thiệp vào. Hãy để cho ta hoàn
thành sứ mạng mà Người đã giao phó. - Hai mắt ngài ánh lên một niềm tin mãnh
liệt - Ta phải cứu lấy thánh đường này. Và ta sẽ làm được. Ta xin lấy mạng sống
của chính mình để đảm bảo điều đó.
Sau đó là yên lặng, sự yên lặng chất chứa đầy bão tố.

