Phàm nhân tu tiên - Chương 0305 - 0306
Chương 305: Hậu Thủ
Một khi
Hàn Lập đã nói như vậy thì lão giả tuy nghi hoặc đầy bụng nhưng cũng đành phải
cho qua.
Không lâu sau, lão Nhị sắc mặt khó coi quay trở lại,
quả nhiên không truy đuổi được vị Ngũ muội kia. Nhưng cũng may Hàn Lập đã nói
trước chuyện đó nên mấy người này cũng không lo lắng về việc hắn sẽ tức giận.
Cùng lúc đó, trong một con ngõ tắt nhỏ cực kỳ chật
hẹp, hẻo lánh của Việt Kinh có một bóng người nhỏ nhắn đang xiêu xiêu vẹo vẹo
chạy về Nam khu, dưới ánh trăng nhàn nhạt nhìn ra đúng là nữ tử trẻ tuổi “Ngũ
muội.” với vẻ mặt bối rối kia.
Nàng ta vừa chạy, vừa không ngừng quay đầu lại nhìn về
phía sau, biểu tình như sợ có người nào đó đột nhiên xuất hiện.
Tuy đại bộ phận pháp lực của nữ tử đều bị Hàn Lập chế
trụ, nhưng cũng may người tu tiên thần thức vẫn còn tồn tại nên phát hiện phía
sau không có người khác xuất hiện, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm một ít.
May mắn là lúc thanh niên kia thả nàng đi thì có đưa
cho nàng một cái Ẩn Nặc phù, nhờ đó mới có thể trốn đến đây.
Vừa trốn đi không lâu, nữ tử phát hiện trên bầu trời
xẹt qua thân ảnh nam tử cao gầy, nàng nhanh tay lẹ mắt sử dụng tấm phù này,
cuối cùng may mắn ứng phó được.
Lúc đó vị Nhị ca này của nàng không phải hướng về phía
nàng đuổi theo mà chính là quay trở về Tần trạch. Như vậy nữ tử trẻ tuổi mới
dám lớn mật chạy như điên trong ngõ nhỏ như thế.
Nơi nàng ta hiện tại muốn đi đến chính là một cái cứ
điểm bí mật của Hắc Sát giáo tại Nam khu. Nếu đem tin tức tình báo, nơi ở của
Hàn Lập kể lại rõ ràng cho cấp trên thì có thể lập được công lao không nhỏ! Từ
đó nàng ta liền có thể từng bước tiếp cận gần thêm mộng đẹp Trúc Cơ.
Nhớ năm đó, nàng cùng vài tên khác cũng là ngoại vi đệ
tử Hắc Sát giáo biểu hiện không tệ, sau khi kiến thức vị giáo chủ thần bí kia
có thủ đoạn thần kỳ làm cho tu tiên giả Luyện Khí kỳ có thể Trúc Cơ, lập tức
hoàn toàn quy phục Hắc Sát giáo, vì chính là hy vọng có một ngày đại công thì
có thể nhận được ân tứ của giáo chủ giúp tiến vào Trúc Cơ kỳ.
Theo như nàng ta biết thì đại bộ phận ngoại vi đệ tử
cam tâm chịu cho Hắc Sát giáo sai khiến đều là ôm mục đích này, bởi vậy nàng
thủy chung không cho rằng lựa chọn của mình có cái gì sai lầm!
Dù sao bằng vào tư chất của nàng, tu vi đạt đến mức
này cơ bản đã là cực hạn. Nếu muốn tiến thêm một tầng, thậm chí Trúc Cơ thì
nàng không có lựa chọn nào khác.
Cho nên tuy nghĩ thấy có chút tiếc nuối vài vị huynh
tỷ kết bái kia của nàng nhưng một khi đã đi lên con đường này thì cũng chỉ có
thể chặt đứt hết tình nghĩa. Bọn họ nếu bị bắt lại, bị huyết tế hay là lại tiếp
tục bị khống chế thì chỉ có thể nhìn ý tứ của cấp trên. Nàng không định lại đi
cầu tình, về sau liền một lòng vì con đường của chính mình mà sống.
Nữ tử một mặt trong lòng độc ác suy nghĩ, một mặt mơ
mộng đẹp có thể Trúc Cơ. Dưới chân tựa hồ cũng chạy nhanh hơn rất nhiều.
Khi nàng ta trông thấy xa xa là đầu phố Nam khu thì
trong lòng vui vẻ, vừa định bước nhanh hơn nhưng bỗng nhiên thấy dưới mũi tựa
hồ có cảm giác ướt sũng. Nữ tử kỳ quái dùng tay lau một cái rồi nhìn thoáng
qua, kết quả thân hình chấn động, thần tình đều là kinh ngạc và sợ hãi.
Chỉ thấy trên năm ngón tay trắng nõn dính đầy thứ chất
lỏng màu hồng đen.
“Đây là?”
Ngũ muội kinh hoảng thất thố vội vàng dùng ống tay áo
lau đi máu đen ở phía dưới. Nhưng lúc này máu mũi tuôn ra xối xả, hơn nữa tai
mắt cũng bắt đầu chảy ra máu tươi màu đen.
Nữ tử trẻ tuổi chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, hai chân
mềm nhũn, người liền trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Lúc này toàn thân nàng ta rét lạnh vô cùng, một chút
ấm áp trong lòng ngực đều không có, muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng cổ họng bị
chặn cứng. Căn bản không phát ra nổi một chút âm thanh nào.
Sau đó thần thức của nàng dần dần trở nên mơ hồ. Không
lâu sau liền vĩnh viễn chìm vào bên trong hắc ám.
Vào sáng sớm ngày thứ hai, những người đi qua con
đường này đều kỳ quái phát hiện ra trên mặt đất nơi này vô duyên vô cớ xuất
hiện vũng máu đen, làm cho người ta không thể không đi đường vòng mà qua, đưa
tới không ít lời bàn luận.
Vào thời khắc nữ tử trẻ tuổi bị mất mạng, Hàn Lập đang
ở trong phòng của mình kiểm tra hết thảy pháp khí và phù lục ở trên người,
chuẩn bị xuất phát.
Sau khi thu thập xong các thứ, Hàn Lập nhìn ánh trăng
chênh chếch bên ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra vẻ tịch liêu, trong miệng bỗng nhiên
thấp giọng lẩm bẩm:
“Không sai biệt lắm, độc tính cũng nên phát tác rồi.”
Nói xong hắn khẽ thở dài một tiếng, liền rời khỏi
phòng, hướng Thanh Âm viện mà đi.
Hàn Lập hoài nghi Ngũ muội kia kỳ thật là vào lúc giải
độc cho Mông Sơn ngũ hữu thì liền phát hiện chỗ không ổn. Tuy trên người cùng
một loại độc nhưng độc tính ít hơn so với ba người kia nhiều, nếu phát tác hơn
phân nửa cũng sẽ không trí mạng.
Ngược lại với điều này, thật ra huyết chú trên người
nàng ta Hàn Lập thực tế đã phi tốn rất nhiều công sức mới có thể loại bỏ. Cái
này chứng tỏ thời gian nữ tử trẻ tuổi trúng huyết chú không ngắn mới đúng không
sẽ không lưu lại dấu vết sâu như thế tại thần thức.
Ôm tâm lý kinh hãi, Hàn Lập khi giải trừ huyết chú cho
nữ tử thì cố ý hạ một cái cấm chế nho nhỏ làm hậu thủ.
Cái cấm chế này có tác dụng chính là đem dược lực còn
sót lại của hai bình giải dược kia tạm thời tụ tập lại một chỗ, đợi đến một
thời điểm thì đột phát dị biến thành độc dược vô cùng kịch độc. Bởi vậy hai
bình đan dược này được gọi bằng” Vô Thường đan.”, có thể dùng làm thánh dược để
giải độc, cũng có thể thông qua thủ pháp đặc thù chuyển hóa thành độc dược, là
một trong những chiến lợi phẩm được Hàn Lập giữ lại.
Mà tối nay khi Hàn Lập âm thầm gọi mấy người Mông Sơn
ngũ hữu đến, sau khi cho bọn họ chính mắt thấy sự thật nữ nhân này làm nội ứng,
mới ra tay bắt giữ nàng ta, rồi thuận tay dùng linh lực điểm vài chỉ trên
người.
Vài chỉ này ngoại trừ việc có thể chế trụ đại bộ phân
pháp lực trong cơ thể vị Ngũ muội này ra, còn thuận tay kích pháp cấm chế tiềm
phục. Chỉ cần không lâu sau đó mà Hàn Lập không có giải trừ thì nữ tử sẽ giống
như trên, vô thanh vô tức mất mạng, không lưu lại dấu vết gì.
Hàn Lập sỡ dĩ đối với nữ tử này không hạ sát thủ ngay
trước mặt vì ngại tình cảm của Mông Sơn ngũ hữu đối với nàng, lúc đó hắn nhập
nhằng nước đôi, nhưng tuyệt đối không thể để cho nữ tử này tiết lộ quan hệ của
bọn họ với Tần trạch, đây là điểm mấu chốt của Hàn Lập.
Lúc ấy liền kích phát cấm chế, chính là Hàn Lập cẩn
thận xuất ra thủ đoạn phòng bị, không nghĩ tới thật sự phát huy tác dụng.
Cho nên khi Hàn Lập đối với bẩm báo của lão giả mặt
đen thì trấn định như thế, không chút hoảng hốt nào.
Thật ra nếu nữ tử này ngoan ngoãn lưu lại Tần trạch
làm tù binh thì hắn còn có thể ngăn chặn cấm chế phát tác.
Nhưng là hiện tại nàng ta đã trốn đi rồi, mặc kệ có
phải là Mông Sơn ngũ hữu chủ động phóng thích hay không. Nàng ta cũng đã biến
mất trên thế gian này nên sẽ không thể tiết lộ chút tình báo nào cho Hắc Sát
giáo. Hơn nữa hắn còn có thể cấp cho Mông Sơn ngũ hữu một nhân tình, đối với
việc thu phục mấy người này vô cùng hữu ích.
Khi đến Thanh Âm viện thì thấy mấy người mặt đen lão
giả tuy tinh thần không quá tốt nhưng đã chuẩn bị tốt hết thảy, đang yên lặng
đợi hắn tới.
“Xuất phát!” Sau khi tiến vào phòng, Hàn Lập nhanh
nhẹn, rõ ràng nói.
Hinh Vương phủ dưới màn đêm giống như một con quái thú
vô cùng to lớn, uy hiếp hết thảy những kẻ trộm non nớt có chủ ý với nơi này.
Nhưng tối nay, mấy người Hàn Lập thi triển pháp thuật
ẩn thân, lặng lẽ tiềm tàng tiến đến đây.
Lúc này Hinh Vương phủ tuy vì Ngô lão thần tiên tự
nhiên biến mất mà nhốn nháo cả ngày. Nhưng đêm khuya như thế, trừ một ít thủ vệ
cùng những người đi tuần thì những người khác đều đã sớm chìm vào trong giấc
mộng, thời điểm này đúng là lúc say sưa giấc nồng.
Vào trong phủ, Hàn Lập lập tức tìm một gã thủ vệ canh
đêm thi triển Khống Thần thuật làm hắn thổ lộ chỗ ở Vương tổng quản cùng tiểu
vương gia, rồi một chưởng đánh bất tỉnh gã.
Sau đó, mới hướng về phía bốn người khác nói:
người kia Tiểu vương gia tu vi thấp nhất, chúng ta
trước hết ra tay với hắn, cuối cùng mới thu thập tiếp tên Vương tổng quản kia.”
Mông Sơn tứ hữu sớm vì chuyện Hinh Vương phủ là người
của Hắc Sát giáo mà cảm thấy kinh ngạc, nghe xong lời Hàn Lập tự nhiên không có
điều gì dị nghị, đều gật đầu đồng ý. Đối với bọn họ mấy tu tiên giả này mà nói
vị Tiểu Vương gia tuy là hoàng thân quốc thích, nhưng thân phận hạch tâm đệ tử
của Hắc Sát giáo mới càng làm cho bọn họ kiêng kị hơn.
Tiếp theo, mấy người liền vô thanh vô tức tiếp cận chỗ
ở của Tiểu vương gia, đó là một cái lầu nhỏ có ba tầng.
Phụ cận còn có mấy tên thủ vệ của vương phủ, vì sợ
trong lúc chạm trán mấy người này lại xảy ra trở ngại nên Mông Sơn tứ hữu không
đợi Hàn Lập ra tay, đều tiến lên đem mấy người này chế trụ.
Hàn Lập nhìn thấy thân thủ thuần thục của bọn họ, gật
gật đầu thầm nhủ có một ít thủ hạ tựa hồ cũng rất tốt!!
Bởi vì từ miệng thị vệ biết được, Tiểu vương gia ở tại
tầng cao nhất là tầng thứ ba nên Hàn Lập không cho mấy người bọn họ lên lầu, mà
là phân phó bọn họ phân biệt mai phục chung quanh.
Vạn nhất tiểu vương gia này rất giảo hoạt, nếu có thể
từ trong tay Hàn Lập mà thoát ra được thì bọn họ vừa lúc có thể ngăn người này
lại, giúp cho Hàn Lập tranh thủ thời gian.
Đương nhiên, vì sợ kinh động đến Vương tổng quản đang
ở trong phủ nội, Hàn Lập không tiếc pháp lực thi triển một cái cách âm kết giới
siêu lớn, lấy tiểu lâu làm trung tâm đem phạm vi diện tích hơn mười trượng đều
bao phủ bên trong.
Sau đó, Hàn Lập mới phiêu phiêu bay lên lầu ba, nhanh
chóng tiến vào lầu các.
Khi Mông Sơn tứ hữu đang chuẩn bị chú ý quan sát tầng
thứ ba tiểu lâu, chưa kịp nháy mắt thì có một bóng người rất nhanh từ bên trong
bay ra.
Mấy người này cả kinh nhưng ngay lập tức phát hiện ra
là Hàn Lập, nhất thời trong lòng nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái.
Vị Hàn tiền bối nhanh như vậy đã đắc thủ sao? Sao
không thấy vị tiểu vương gia kia?
Hàn Lập vẻ mặt âm trầm phi từ trên lầu xuống, vừa thấy
bốn người này đi tới tụ tập, liền nhăn mày một chút nói:
“Trên lầu không có ai, chỉ có một con rối do huyễn thuật
biến hóa mà thôi. Xem ra, hắn khẳng định có việc đi ra ngoài.”
Lời này của Hàn Lập làm mấy người khác mắt to mắt nhỏ
trừng lên, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Chương
306: Nguy Cơ
“Hay là
Ngũ muội đã báo tin cho đối phương nên người trước đó đã chạy mất, hoặc giả có
mưu đồ gì?” Trung niên nữ tử lộ ra vẻ lo lắng.
“Không, nếu đối phương thực đã đặt bẫy từ trước thì
khi chúng vừa mới đến, chúng đã phát động rồi. Lúc đó chúng ta vẫn chưa hề có
phòng bị gì.”
Hàn Lập lắc đầu phủ định.
Những người khác nghe Hàn Lập nói vậy, không khỏi thở
phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không khỏi quay ra nhìn bốn phía. Quả nhiên không hề
có.
“Tiền bối, vậy phải làm sao bây giờ? Nên rút lui hay
đợi ngày khác rồi hành động?”
Lão Nhị do dự hỏi.
“Trước tiên phải tìm Vương tổng quản để hạ thủ! Nếu
hắn không có đó, vậy hủy hết mọi hành động, lập tức rút lui.”
Hàn Lập lạnh lùng nói.
Nghe Hàn Lập nói vậy, Mông Sơn tứ hữu nhìn nhau, cùng
yên lặng gật đầu.
Hàn Lập phóng pháp quyết thu lại kết giới, dẫn đầu đột
nhập về phía khác của Vương phủ. Những người khác theo sát sau đó.
Chỗ ở của Vương tổng quản mặc dù không phải là lầu các
như của tiểu vương gia, nhưng cũng độc chiếm một tiểu viện.
Khi đám người Hàn Lập tới gần, không ngờ thấy trong
phòng có chút le lói ánh đèn, dường như người trong đó vẫn chưa đi ngủ.
Hàn Lập tính toán một chút, xem ra lần này sẽ không
thất bại.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập ra hiệu mọi người cẩn thận, lập
tức vận dụng pháp quyết che giấu khí tức vô danh mới học được, linh khí trên
người lập tức tiêu tan, liền trở nên giống như một phàm nhân bình thường.
Tiếp đó Hàn Lập lắc mình vài cái, đột nhiên xuất hiện
bên tường căn phòng vẫn sáng đèn kia, dán lỗ tai vào nghe.
Bởi vì lần đó Vương tổng quản đã khiến Hàn Lập có cảm
giác cực kỳ quỷ dị nên hắn không dám liều lĩnh phóng thần thức thám thính tình
hình trong phòng, sợ bị đối phương phát hiện.
Hàn Lập nghe ngóng một hồi, sắc mặt biến đổi, lập tức
nấp sau một cái cây rất lớn.
Việc này khiến Mông Sơn tứ hữu đang chăm chú nhìn cảm
thấy ngạc nhiên, nhưng lập tức bên tai vang lên thanh âm của Hàn Lập:
“Cẩn thận một chút, tiểu vương gia cũng ở trong phòng.
Mọi người cứ thế phối hợp hành sự.”
Lời này lập tức làm mấy người rùng mình, không hẹn mà
cùng nín thở, cẩn thận nhìn về cửa phòng, không dám phát ra chút tiếng động
nào.
“ Kẹt.” một
tiếng, cánh cửa mở. Một thanh niên mặc chiếc áo màu xanh nhạt đi ra, đúng là
tiểu vương gia của Hinh vương phủ.
Chỉ thấy hắn sau khi quay đầu nói nhỏ với người trong
phòng vài câu, liền đi vào trong viện. Cửa phòng liền đóng lại.
Sau đó, ánh sáng trong phòng nháy lên vài cái rồi tắt
hết. Có vẻ như người trong phòng đang định đi ngủ.
Mặt Hàn Lập vẫn không đổi, chăm chú nhìn từng cử động
của đối phương. Điều khiến hắn buồn bực chính là không nhìn ra được chút pháp
lực nào tồn tại trên người đối phương. Nhưng sau khi xuất hiện liền gây cho
mình cảm giác nguy hiểm rất rõ ràng, vậy hẳn phải là đệ tử của Hắc Sát giáo.
Có lẽ bởi vì vẫn còn trong phủ của mình nên vị tiểu
vương gia thực không vội vã trở về mà lững thững đi như người thường, ngẩng
nhìn trăng sáng trên trời, đột nhiên hít một hơi.
Sau đó, hắn chầm chậm quay lại, vẻ mặt lo âu, dáng vẻ
dường như đang gặp vấn đề gì rất khó khăn, xem ra trong chốc lát chưa thể rời
đi. Điều này khiến cho Mông Sơn tứ hữu chẳng biết làm thế nào.
Hiện giờ mà ra tay thì hiển nhiên là không được, bở vì
vị Vương tổng quản ở trong phòng bên cạnh, một khi đánh nhau sẽ làm hắn thức
tỉnh. Đến lúc đó sẽ là phiền toái lớn.
Phương pháp tốt nhất đương nhiên là chờ tiểu Vương gia
trở về chỗ ởCũng may mấy người tu tiên này đều có tính kiên nhẫn, vẫn ẩn thân
cực kỳ cẩn thận, thủy chung không hề lộ ra sơ hở nào.
Khoảng một một lúc sau, vị tiểu vương gia này rốt cuộc
cũng dừng bước, đi ra khỏi sân.
Điều này khiến những người đang mai phục trở nên vui
mừng.
Nhưng mà cảnh tiếp theo lại khiến họ cảm thấy ngạc
nhiên, đồng thời cũng lập tức lửa giận ngút trời.
Chỉ thấy tiểu vương gia khi vừa mới ra khỏi cửa viện
thì đột nhiên như làm ảo thuật, chẳng biết từ đâu lấy ra một bộ quần áo, thay
đổi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một người bịt mặt toàn thân đỏ
như máu. Đúng là bộ dáng của kẻ đã điều động bọn họ truy giết Hàn Lập.
Mấy lão giả lửa giận bừng bừng, nhưng cũng biết tình
thế quan trọng, cố nén không để rối loạn. Đến giờ, mấy người bọn họ mới thực sự
tin lời Hàn Lập, biết mình không tìm nhầm mục tiêu.
Tiểu vương gia vừa đổi trang phục, toàn thân đều phát
ra sát khí nhàn nhạt và pháp lực dao động không hề kém, có vẻ đã tới Luyện khí
kỳ tầng 11. Hắn không trở về chỗ ở của mình mà tung lên không trung một pháp
khí màu đỏ hình dáng thon dài, tiếp đó ngự pháp khí bay đi.
Thấy vậy, Hàn Lập mắt lóe hàn quang, lập tức truyền âm
cho bốn người:
“Đuổi theo hắn, bất kể hắn đi tới đâu, cứ đi được nửa
đường là tóm.”
Nghe Hàn Lập phân phó, Mông Sơn tứ hữu không chần chờ,
vội vàng ngự khí đuổi theo.
Còn một mình Hàn Lập cố tình ở lại chờ một chút để
giám thị Vương tổng quản.
Thấy trong phòng không có gì khác lạ, do dự một chút,
hắn cẩn thận phóng Thần Phong Chu bay đuổi theo.
Tốc độ Thần Phong Chu của Hàn Lập thì mấy pháp khí của
Mông Sơn tứ hữu sao có thể so sánh được. Một lát sau, Hàn Lập theo dấu hiệu
linh khí bọn họ lưu lại, đuổi tới một tòa miếu hoang ở phía ngoài kinh thành.
Mông Sơn tứ hữu đang ở giữa không trung, mặt mày bụi
bặm, có chút sốt ruột bay vòng quanh, bộ dáng do dự không quyết, thấy Hàn Lập
lập tức kinh hỉ tới đón.
“Tình hình sao rồi?” Hàn Lập nhíu mày, chậm rãi hỏi.
“Chúng ta đuổi tới đây, vừa định động thủ thì tiểu tử
tinh quái này chẳng hiểu có phải là phát hiện được chúng ta hay không, đột
nhiên tiến vào tòa miếu đổ nát này. Nhưng tòa miếu này có vẻ lại bị người ta
thiết lập cấm chế, có trận pháp bảo vệ. Chúng ta cường hành xông vào, kết quả
là không được, lập tức trở ra, không dám tiếp tục nữa, sợ bên trong có mai
phục.” Lão giả mặt đen thấy Hàn Lập không hài lòng, vội bước lên giải thích.
“Trận pháp?” Hàn Lập nghe thấy vậy liền cảm thấy đau
đầu.
Đối với trận pháp, Hàn Lập chẳng hề tinh thông, nhưng
trước mặt những người này, hắn vẫn điềm đạm nói:
“Trước tiên để ta xem thử một chút đã!” Nói xong, hắn
liền mở Thiên Nhãn thuật cẩn thận nhìn xuống.
Quả nhiên, bốn phía quanh miếu tràn ngập linh khí dao
động một cách dị thường. Nhưng khi Hàn Lập nhìn rõ ràng, liền thở phào nhẹ
nhõm.
Đây chính là một cái Lạc Thạch trận cực kỳ đơn giản mà
thôi, là một trong những trận pháp Thổ thuộc tính đơn giản nhất. Mặc dù khó
khăn đối với các tu sĩ hoặc tán tu đối với Hàn Lập, dù không biết cụ thể phương
pháp giải trận, nhưng trận pháp cấp bậc quá thấp, chỉ cần dùng sức mạnh là có
thể dễ dàng phá giải.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập không nói lời nào, cho tay vào
túi trữ vật, sau đó hai tay cùng vung ra. Nhất thời bốn khôi lỗi (con rối) to
lớn xuất hiện trước mắt mọi người. Điều này khiến mấy người kia đã nếm mùi đau
khổ do khôi lỗi của Hàn Lập gây ra lập tức lùi lại mấy bước theo bản năng.
Hàn Lập cũng không để ý đến dáng vẻ kinh sợ của mấy
người bọn họ, điều khiến mấy khôi lỗi này đồng thời há miệng bắn ra mấy cột
sáng rất lớn to như miệng bát, phóng thẳng về phía miếu hoang.
Vừa thấy cột sáng sắp sửa đâm vào miếu, trên bầu trời
đột nhiên hiện ra một tầng hào quang hình nửa vòm tròn rất lớn, tản ra ánh sáng
màu vàng nhạt, bao phủ hoàn toàn miếu nhỏ.
Cột sáng vừa lúc kích trúng lên màn hào quang.
Nhất thời màn hào quang màu vàng rung lên như sóng
cuộn, bắt đầu trở nên run rẩy, kiên cường chống lại công kích của cột sáng.
Đúng lúc này, Hàn Lập không hề do dự giương tay lên,
một đôi “Ô long đoạt.” bay ra, lập tức phóng to tới cả trượng, hung hăng bay
xuống phía dưới, cùng kích phá vào màn hào quang.
Một tràng âm thanh vỡ tan thanh thúy truyền tới, màn
hào quang rút cuộc không chịu nổi công kích cường đại liên tục như vậy, hoàn
toàn bị phá hủy. “Lạc Thạch trận.” liền tan thành mây khói.
Mông Sơn tứ hữu thấy vậy liền hít một hơi lạnh.
Có thể cậy mạnh phá vỡ trận pháp này biểu hiện cho
điều gì, bọn họ không thể không biết.
Điều này chứng tỏ thực lực của Hàn Lập tối thiểu cũng
phải mạnh hơn cấp bậc của trận pháp bảo hộ này vài lần. Nếu không, chỉ là công
kích bình thường sẽ bị nguyên lý cấm chế xảo diệu của trận pháp dễ dàng phá
giải. Mà mấy người bọn họ mới rồi đã nếm chút đau khổ của trận pháp này, đều
không khỏi đánh giá Lạc Thạch trận này khá cao.
“Đi xuống, tuyệt không thể để hắn chạy trốn!” Hàn Lập
mặt lạnh như băng, nói.
Lúc này Mông Sơn tứ hữu đều đã tâm phục khẩu phục, bật
người vọt xuống.
Đúng lúc đó, sau lưng mấy người Hàn Lập truyền đến
tiếng cười mỉa.
“Có phải tìm ta không?” Miếu này là nơi bổn giáo ở
tạm, hiện giờ không có ai ở trong đó cả.
Thanh âm này vừa tới, Mông Sơn tứ hữu cả kinh, thiếu
chút nữa rơi từ trên pháp khí xuống, vội vàng quay đầu lại nhìn, trong nháy mắt
mặt trở nên không còn chút máu.
Chỉ thấy cách khoảng mười trượng trên bầu trời phía
sau mấy người Hàn Lập, vị tiểu vương tử mà bọn họ đang truy đuổi đang đứng cùng
một người gầy gò, ăn mặc giống với hắn. Bên cạnh họ còn có hơn chục tên hắc y
che mặt, thoạt nhìn rất giống với Mông Sơn tứ hữu trước kia, là ngoại vi đệ tử
chịu sự khống chế của Hắc Sát giáo.
Nhưng làm mọi người chú ý nhất chính là một gã đại hán
to lớn cường tráng, đầu bóng lưỡng, không có lông mày phía sau tiểu vương tử.
Hắn cũng mặc trang phục màu đỏ máu, nhưng không hề che
mặt mà giương mắt nhìn họ tràn ngập sát khí, lộ vẻ hung sát khát máu.
Kẻ này không ngờ cũng là tu sĩ Trúc Cơ kỳ như Hàn Lập.
Mông Sơn tứ hữu đồng thời có cảm giác cửu tử nhất
sinh.