Phàm nhân tu tiên - Chương 0339 - 0340

Chương 339: Khiếp Sợ

      “Ta là...”

“Các hạ không cần nói là tán tu.
Lời kiểu như vậy, ta không cần nghĩ cũng đã biết căn bản là không tin được!”
Hàn Lập mặt không chút thay đổi cắt đứt lời của đối phương.

Nghe được Hàn Lập vừa nói như
vậy, Khúc Hồn liền cười khổ. Xem ra hắn vừa rồi đúng thật là chưa từ bỏ ý định,
định nói như vậy.

Vì thế, sau khi Khúc Hồn hơi do
dự một chút, liền mệt mỏi uể oải nói:

“Đúng như đạo hữu hoài nghi, tại
hạ thân phận đích xác có chút đặc thù, cũng không phải là tu sĩ Việt Quốc.”

“Không phải người Việt Quốc?”
Nghe xong câu nói đầu tiên của đối phương, thần sắc Hàn Lập liền khẽ biến đổi,
trong lòng giật mình.

“Ta kỳ thật là tu sĩ Ngự Linh
tông của Thiên Đô quốc, đi đến Việt Quốc du lịch.” Khúc Hồn chậm rãi nói.

“Ma đạo Ngự Linh Tông”

Hàn Lập không khỏi nhíu mắt lại,
bắn ra tia nhìn sắc như đao kiếm.

“Đúng vậy, tại hạ mấy năm nay
tiến đến quý địa, nhưng không hiểu sao bị một gã tu sĩ pháp lực cao thâm của
quý quốc thân thể, mới rơi xuống hoàn cảnh này.” Khi Khúc Hồn nói đến việc thân
thể bị hủy, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Hàn Lập hơi chút suy nghĩ, chớp
mắt một cái hỏi:

“Ngươi bị hủy mất thân thể năm,
sáu năm trước sao?”

Thanh âm của Hàn Lập cực kỳ bình
tĩnh, Khúc Hồn không có nghe ra ý tứ gì trong đó, liền thành thật trả lời:

“Đúng vậy!”

“Trong thời gian mấy năm ngươi
chiếm thân thể này, sao không nghĩ tới việc quay về.”
Hàn Lập bất động thanh sắc hỏi:

“Tại hạ đương nhiên là có suy nghĩ, nhưng các hạ đối
với ma đạo chúng ta hiểu rõ quá ít.” Khúc Hồn thần tình bất đắc dĩ.

“Sao lại thế? Ta tuy biết một chút sự tình của ma đạo,
nhưng cũng nghe được từ tin đồn mà thôi.” Hàn Lập không hề kiêng dè thừa nhận
nói.

“Ma đạo chúng ta hướng tới chính là mạnh ăn thịt yếu,
cường quyền là chân lý, có thực lực dạng gì mới có thể hưởng quyền lực dạng ấy.
Mà ta năm đó tại Ngự Linh Tông địa vị quả thật không thấp, có một đạo lữ đẹp
như hoa cùng tu hành và một ít đệ tử để sai khiến. Nhưng bây giờ tu vi của ta
giảm đi, ngươi cho rằng từ nay về sau, những thứ này sẽ là của ta sao? Tám chín
phần sẽ bị các sư huynh đệ vẫn luôn nhòm ngó địa vị của ta, ngầm hạ độc thủ.”
Khúc Hồn cười lạnh giải thích.

Hàn Lập sau khi nghe xong, nhíu nhíu mày, cũng không
nói gì.

Mà Khúc Hồn lại nói tiếp: “Tại hạ bởi vì đoạt xá nên
tu vi mới hạ xuống bậc này. Tuy vậy tại hạ tự tin, chỉ cần tầm khoảng ba mươi,
bốn mươi năm là có thể khôi phục tu vi trở lại như xưa. Đến lúc đó có thể quang
minh chính đại trở về. Nếu không, đạo hữu nghĩ rằng tại hạ nguyện ý trốn ở nơi
khỉ ho cò gáy này hay sao?!” Trong lời nói của Khúc Hồn, tràn ngập một bụng oán
khí.

“Nói như vậy, ngươi vẫn trốn tránh ở phụ cận Gia
Nguyên thành, không gặp qua các tu sĩ khác?” Hàn Lập thần sắc nhàn nhạt, bộ
dáng không hề động tâm.

“Không có, đạo hữu chính là tu sĩ đầu tiên của Việt
quốc tại hạ nhìn thấy sau khi đoạt xá.” Hắn sắc mặt không được tốt nói.

“Vì sao ngay từ đầu không nói vậy mà phải giả mạo tu
sĩ Linh Thú sơn?” Hàn Lập không để cho nghỉ ngơi tiếp tục truy hỏi.

“Ta nghĩ rằng các hạ là tu sĩ thất phái, có thể gây
bất lợi đối với ta?” Hắn có chút ngại ngùng nói.

Nghe đến đó, Hàn Lập bỗng nhiên cười!

“Đây là lời nói thật của ngươi?” Hàn Lập rất hòa khí
nói, nhưng khuôn mặt này lại làm cho sau lưng Khúc Hồn phát lạnh.

“Đúng vậy! Đạo hữu có gì không vừa ý sao?” Hắn cẩn
thận hỏi, trong thần sắc có điểm bất an.

“Ta từng nghe người ta nói, lời nói láo trong thế gian
này, dễ dàng gạt người nhất chính là lừi nói có bảy phần là thực, ba phần là
giả. Không biết các hạ vừa rồi nói có bao nhiêu phần thực?” Hàn Lập nhìn chằm
chằm hai mắt đối phương, nói từng chữ từng chữ một.

“Ha ha! Nghi tâm của đạo hữu quá nặng rồi. Vừa rồi
đích xác là những câu nói thật.” Khúc Hồn biết rõ không ổn, nhưng tưởng tượng
đến hậu quả của việc nói dối, liền chỉ có thể cường ngạnh mà nói.

“Một khi đã như vậy, ta trước tiên nói về một cái tin
tức xấu đi! Ma đạo lục tông các ngươi đã xâm lấn Việt quốc chúng ta. Nói cách
khác hiện tại chúng ta ở hai thế lực đối địch, bởi vậy ta cũng không thèm hỏi
han bí mật gì của ngươi, hiện tại liền đem nguyên thần của ngươi tiêu diệt, đỡ
lãng phí thời gian.” Hàn Lập trầm mặt, âm trầm nói:

Lời vừa nói ra, vị này vừa mới nếm mùi đau khổ, sắc
mặt vàng như đất.

“Xâm lấn Việt quốc các ngươi? Như thế nào có thể như
vậy, thời gian còn chưa tới mà.” Vị này vì quá cấp bách mà nói ra một câu, “Xoát.”
một cái, mặt tái nhợt, lộ ra thần sắc hối hận.

Mà Hàn Lập trong lòng lại kinh sợ.

“Ngươi biết việc này? Xem ra ta quả thật xem thường
ngươi. Chẳng qua, cho dù ban đầu thân phận của ngươi ở Ngự Linh tông cao tới
đâu, hiện tại cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ mà thôi! Vậy chớ trách ta lòng dạ
độc ác.” Lông mi Hàn Lập chậm rãi dựng ngược lên, mặt lộ vẻ sát khí nói.

Tiếp theo bàn tay Hàn Lập lật một cái, Tụ Hồn bát lại
xuất hiện.

Nhất thời hàn khí âm trầm lại buông xuống.

Một màn làm Hàn Lập kinh ngạc xuất hiện, Khúc Hồn lại
không lộ ra hình dạng e dè, mà là giương mắt nhìn cái bát, gương mặt lộ ra thần
sắc kỳ quái.

Gặp tình cảnh này, trong lòng Hàn Lập lại có chút bất
an.

Hắn làm gì biết làm “Luyện Hồn thuật.”, chỉ có điều
phải đe dọa đối phương mà thôi. Nếu như đối phương thực sự nguyện chết cũng
không nói, Hàn Lập cũng đành phải đồng loạt tiêu diệt đối phương cùng thân thể
của Khúc Hồn. Chẳng qua, trong bí thuật huyết tế hắn mới tìm được, quả là có
phương pháp rút hồn, nhưng đáng tiếc chưa kịp luyện tập.

Đúng lúc Hàn Lập đang nghĩ như vậy, vị Khúc Hồn này
liền hít vào một hơi thật dài, bỗng nhiên nói:

“Ta trên người đích xác có chút bí mật, nhưng lại có
quan hệ tới sinh tử tồn vong của thất phái, nhưng ngươi làm sao có thể cam đoan
sau khi ta nói, buông tha cho ta? Chỉ sợ hơn phân nửa là khó thoát khỏi luyện
hồn mà chết.” Hắn vừa nói đến hai chữ “Luyện hồn.”, da mặt không khỏi giật giật
một chút.

Hàn Lập nghe đối phương trịnh trọng nói vậy, sờ sờ cái
mũi, vung tay lên thu hồi lại cái bát.

“Ngươi muốn cam đoan cái gì? Chỉ cần là lời hợp lý, ta
có thể suy nghĩ đáp ứng” Thần sắc Hàn Lập như thường nói, tựa hồ không có đem
lời nói mạnh miệng của đối phương để trong mắt.

“Hừ! Lời thề bình thường, ta sẽ không tin tưởng. Nhưng
ta được biết, luyện tập “Luyện Hồn thuật.” tối kiêng kị là dùng Hồn khí để thề.
Nếu làm sai lời thề, hơn phân nửa sẽ bị Luyện Hồn thuật phản phệ mà chết, kết
cục thê thảm vô cùng. Ta muốn ngươi dùng Hồn khí thề. Ta sau khi nói thật,
ngươi nếu vẫn hạ độc thủ, thì Hồn khí sẽ vỡ tan, sẽ chịu khổ do luyện hồn phản
lại.” Khúc Hồn nói không hề che đậy.

“Được, ta đáp ứng!” Hàn Lập trả lời không chần chờ
chút nào nhưng trong lòng lại âm thầm cười lạnh không ngừng.

Sau đó, Hàn Lập liền đem “Tụ Hồn bát.” ra, dựa theo
lời đối phương mà thề độc.

Thấy Hàn Lập dứt khoát như vậy, Khúc Hồn thật có chút
hồ nghi, lờ mờ nhận ra có cái gì đó không đúng.

“Lời thề độc ta đã thực hiện, ngươi còn muốn đề xuất
điều kiện khác sao?” Hàn Lập không hề nhượng bộ, để không cho đối phương thấy
ra sự kỳ quặc trong đó, cố ý toát ra vẻ bất mãn.

“Đương nhiên là không, tại hạ vẫn biết hậu quả của
việc tham lam vô độ. Chẳng qua, trước khi nói bí mật, đạo hữu hãy đem tình hình
bây giờ của ma đạo chúng ta và thất phái các ngươi nói ra một chút. Bởi vì ta
thật sự không biết, mấy cái tin tức này có lỗi thời hay không?!” Khúc Hồn quả
nhiên bị phân thần một chút, miễn cưỡng cười giải thích.

Hàn Lập trên mặt hiện lên vẻ do dự, nhưng vẫn chậm rãi
đem tình huống bây giờ của thất phái và ma đạo, giới thiệu qua một chút.

“Khúc Hồn.” nghe rất cẩn thận, nhưng khi nghe tới hơn
một tháng sau song phương phải triển khai đại chiến, trên mặt liền lộ ra vẻ chế
nhạo. Điều này làm cho Hàn Lập, người vẫn luôn lưu tâm đến sắc mặt đối phương,
thấy rất rõ ràng.

Sau khi giới thiệu xong, Khúc Hồn trầm ngâm một chút,
liền bắt đầu nói:

Nhưng ngay câu nói đầu tiên của hắn đã khiến cho Hàn
Lập sửng sốt.

“Đạo hữu hãy nghe lời này của ta, hiện tại căn bản
không cần phải tiến đến đại doanh của Thất phái. Bởi vì Thất phái cùng liên
quân của tu sĩ hai nước hơn phân nửa đã đại bại. Ngươi đi cũng chỉ là chịu chết
mà thôi.” Thần sắc của hắn lộ ra một tia cổ quái nói.

Hàn Lập thần sắc không thay đổi, chỉ lạnh lùng nhìn
đối phương, nghe hắn tiếp tục giải thích.

Vị tu sĩ Ngự Linh tông này, thấy Hàn Lập vẫn bình tĩnh
như thế, không khỏi có vài phần kính nể, nhưng trong lòng lại càng thêm kiêng
kị Hàn Lập, đồng thời ngoài miệng cũng tiếp tục nói:

“Các ngươi chỉ sợ không biết, kỳ thật Linh Thú sơn từ
khi lập tông đến giờ, vẫn không ngừng bí mật liên hệ với Ngự Linh tông chúng
ta. Lần trước giả phản bội, nếu ta đoán không sai, đó chỉ là màn sương mù che
mắt của Lục tông, đặc biệt đợi tu sĩ lưỡng quốc khác đến dùng một mẻ lưới hốt
trọn, một lần vất vả mà suốt đời nhàn nhã. Cuộc chiến này sau khi chấm dứt, Ma
đạo lục tông chúng ra có thể độc chiếm vài nước.” Vị này chậm rãi nói ra bí ẩn
làm Hàn Lập nghe xong lạnh cả người.

“Sương mù che mắt? Làm như vậy không phải là có chút
vẽ vời thêm chuyện sao? Linh Thú Sơn chính là chủ động nói ra quan hệ với Ngự
Linh tông, nếu không nói, chẳng phải vẫn tốt sao?” Hàn Lập bởi vì khiếp sợ, sắc
mặt có chút khó coi, nói.

“Đạo hữu thực sự nghĩ rằng sáu phái khác không biết
lai lịch của Linh Thú sơn? Phải biết rằng ngoại trừ Linh Thú Sơn là phân chi
bên ngoài của Ngự Linh tông chúng ta, Yểm Nguyệt tông với thực lực cực mạnh kia
cũng đồng dạng có quan hệ rất sau xa với Hợp Hoan tông. Chỉ có điều Yểm Nguyệt
tông quả thật là mấy trăm năm trước liền đoạn tuyệt liên hệ với Hợp Hoan tông,
hùng tâm bừng bừng muốn tự lập.” Vị Ngự Linh tông này tiếp tục nói ra lời làm
Hàn Lập giật mình.

Chương 340: Quyển Sáo

      “Cho dù như thế, vì che dấu Linh Thú sơn, hy sinh các tu sĩ khác thì không
nói, tu sĩ Kết Đan kỳ cũng chết ở lần tập kích kia, cái này nói kiểu gì cũng
không thông.” Hàn Lập khẽ nhíu mày, chậm rãi nói, bộ dạng không chịu dễ dàng
tin tưởng.

“Tu sĩ Kết Đan kỳ không chết, sáu phái khác sao dễ
dàng tin tưởng! Huống hồ các ngươi thực sự nghĩ rằng tu sĩ mất mạng là tu sĩ
Kết Đan kỳ sao?” Khúc Hồn cười lạnh nói.

“Ý của ngươi là...” Hàn Lập có chút ngoài ý muốn nhìn
Khúc Hồn.

“Theo ta được biết, bí pháp có thể kích phát tu vi của
tu sĩ Trúc Cơ kỳ lên ngang với Kết Đan kỳ, ma đạo lục tông chúng ta vẫn có hai,
ba loại. Đương nhiên mấy phương pháp này có khiếm khuyết rất lớn, cơ bản là tu
sĩ chỉ cần thi triển một lần, nhất định kinh mạch sẽ đứt ra từng đoạn mà chết.
Hơn nữa thời gian tu vi tăng lên cũng ngắn đến đáng thương. Chẳng qua thời gian
như vậy cũng đủ để giấu giếm tai mắt của sáu phái kia, dù sao một lần tập kích
diễn ra cũng không cần thời gian nhiều lắm.”

Nghe đến đó, Hàn Lập liền im lặng, lúc này hắn đã tin
khoảng ba phần rồi.

Có thể tưởng tượng ra, khi mà Thất phái cùng liên quân
của hai nước khác, đang bày ra đại trận cùng Ma đạo lục tông chiến đấu, ma đạo
sớm đã biết hết thảy sắp xếp của liên quân, đem Linh Thú sơn quay ngược đâm một
kích, tất nhiên có thể dễ dàng xé rách trận thế của liên quân, đến lúc đó liên
quân không có đại trận che chắn, tuyệt đối không phải là đối thủ của Ma đạo.

“Cho dù lời của ngươi là thật, hiên tại thời gian
quyết chiến vẫn chưa tới, nếu ta chạy đến báo tin này, có thể chuyển bại thành
thắng, vì cái gì ta phải trốn chạy?” Sau khi Hàn Lập trầm ngâm trong chốc lát,
có điểm không cam lòng nói.

“Ngươi thực sự cho rằng Ma đạo chúng ta sẽ dựa theo
thời gian ước định mà quyết chiến sao? Phải biết rằng dựa theo kế hoạch ban
đầu, cái này chính là để mê hoặc đối thủ, cho đối phương thời gian quyết chiến
muộn hơn so với kế hoạch. Tuy không biết cụ thể thời gian, nhưng ta đoán rằng
chỉ trong vòng vài ngày nữa, Ma đạo chúng ta sẽ đột ngột tập kích đại doanh của
các ngươi. Dù sao lúc này cũng là giai đoạn các ngươi lơi lỏng nhất trước khi
quyết chiến, hơn nữa nhân thủ còn lâu mới đến đông đủ. Đạo hữu cho rằng thời
gian còn lại, có thể đem tin tức này tới nơi giao chiến, làm cho thượng tầng
thực sự tin tưởng ngươi sao?” Vị này khóe miệng nhếch một cái, rõ ràng có ý vui
mừng trên nỗi đau của người khác.

Nghe đến đó, thần sắc Hàn Lập rút cuộc cũng biến đổi,
trong lòng có một tia lo lắng.

Nếu như Thất phái thực sự đại bại, vậy thì cuộc sống
của hắn cũng không phải dễ chịu lắm. Không thể ở lại Việt quốc vì bị ma đạo
đuổi giết, vậy chỉ còn cách chạy đến các nước chung quanh. Nếu mà còn không
được thì phải tu sửa cái truyền tống trận kia, đến một địa phương lạ lẫm bắt
đầu kiếp sống tu luyện mới.

“Các hạ tựa hồ đối với kế sách của ma đạo rõ như lòng
bàn tay, xem ra thân phận thực là không thấp. Không cần lo lắng, ta không có
hứng thú hỏi thân phận cụ thể của các hạ. Chỉ muốn hỏi thêm câu nữa là ngươi
nói nhiều như thế, vậy có chứng cớ gì không? Ngươi sẽ không nghĩ rằng, chỉ dựa
vào miệng lưỡi, ta sẽ hoàn toàn tin tưởng ngươi sao?” Hàn Lập sau khi nghĩ
xong, trịnh trọng hỏi:

Nghỏi như vậy, vị tu sĩ Ngự Linh tông này rùng mình,
sau đó cười khổ.

Ta nguy cấp đến cả thân thể ban đầu đều không có, đạo
hữu cho rằng còn có thể giữ lại chứng cớ gì? Nếu đạo hữu có chút kiên nhẫn, chỉ
cần đợi thêm vài ngày, vậy là có thể nghe được một ít tin tức về đại chiến.”

Nghe vậy Hàn Lập lại cười lạnh.

“Không có thân xác, nguyên thần như thế nào lại trốn
được ra. Các hạ năm đó một khi đã bị người ta đánh bại, ta không tin ngươi
không đem pháp khí cùng những thứ trọng yếu khác giấu ở một nơi khác.” Hàn Lập
lạnh lùng nói ra những lời sắc bén, đúng trọng tâm làm ngưng trụ vẻ cười khổ
của Khúc Hồn.

“Hắc hắc! Xem ra thật là không thể gạt được đạo hữu.
Không sai, ta đã giấu đi ngọc giản mà bổn tông gửi cho Linh Thú sơn, kỳ thật
vài năm trước ta đến Việt quốc chính là để phụ trách mang tin tức này về, nhưng
mà không nghĩ tới...” Hắn bị Hàn Lập phát hiện, hơi chút xấu hổ nói.

Nghe đối phương rút cuộc cũng thừa nhận, Hàn Lập ngầm
hít một hơi, chẳng biết tuổi thật của người này nhiều bao nhiêu, nhưng quả thật
là vô cùng giảo hoạt, xem ra còn phải cẩn thận thêm nữa.

“Thứ đó ở địa phương nào?”

Tiếp theo, Hàn Lập không hề khách khí hỏi, đồng thời
ánh mắt bắt đầu quét tới khắp nơi trên người hắn.

“Túi trữ vật cất ngọc giản, ta không mang trên người,
mà được ta đặt ở một sơn động gần đây, ta có thể mang đạo hữu đi lấy.” Bây giờ
Khúc Hồn biểu hiện hợp tác phi thường.

“Không mang trên người?” Ánh mắt Hàn Lập chớp động, lộ
ra thần sắc không tin.

“Ngươi cũng biết, thân thể ta hiện tại kỳ thật là
cương thi, tuy rắn chắc hơn xa so với thường nhân, nhưng đồng thời cũng đánh
mất đi đại bộ phận cảm giác, ta sợ đem túi trữ vật đeo trên người, một khi
không cẩn thận đánh mất mà không biết. Cho nên dưới tình huống bình thường, ta
đều để túi trữ vật ở trong sơn động, để khỏi đánh mất.” Lý do này làm Hàn Lập
thấy có chút miễn cưỡng.

Nhưng Hàn Lập cũng không nói gì, mà cẩn thận tìm trên
người hắn một lần, sau khi không có thu hoạch mới lạnh như băng hỏi:

“Sơn động ở địa phương nào, ta đi lấy thứ ấy đến đây.”

Thấy Hàn Lập cẩn thận như thế, Khúc Hồn chỉ có thể
buồn bực đem địa điểm nói cho Hàn Lập.

Hàn Lập nghe xong gật gật đầu, tựa như muốn rời đi.
Nhưng bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu lại hỏi một câu:

“Ngươi như thế nào mà nhập được vào thân thể này, tuy thân thể này không có
nguyên thần hồn phách, đỡ phải phiền toái đoạt xá, nhưng dù sao cũng không phải
là thân thể của tu sĩ!”

Hàn Lập thực sự rất tò mò.

“Không biết!”

Câu trả lời của đối phương, làm sắc mặt Hàn Lập trầm xuống,
nhưng chưa đợi hắn nói cái gì, đối phương đã vội vàng giải thích:

“Ta thực sự không biết vì sao lại thế? Lúc ấy tại hạ
mang thân thể trọng thương chạy vào Gia Nguyên thành thì hoàn toàn tiêu tùng,
đành phải vội vàng để nguyên thần xuất khiếu, sau đó tìm kiếm chung quanh xem
có tu sĩ nào có thể đoạt xá. Nhưng mà tìm mọi chỗ gần đó, cũng không gặp một tu
sĩ nào. Đang ở lúc tuyệt vọng, liền phát hiện cương thi nguyên thần này, tại hạ
cũng là liều một phen, thử một lần tiến vào. Nhưng là không nghĩ tới lại bình
yên không việc gì, điều này làm cho tại hạ ngạc nhiên vô cùng.”

Nói tới đây, bộ dáng vị tu sĩ Ngự Linh tông giống như
là không thể tưởng tượng được.

Hàn Lập nghe xong trầm mặc, sau khi liếc mắt nhìn đối
phương, đột nhiên trở về bên người hắn, tại trên người Khúc Hồn dính thêm hai
tấm “định thần phù.”, sau đó mới biến mất trong hăc ám.

Khúc Hồn đứng thẳng tại chỗ, mặt đầy khổ sở, nhưng
không lâu sau khi Hàn Lập rời đi, hai mắt lại lộ ra một tia quỷ dị.

Dựa theo địa điểm như lời đối phương, Hàn Lập chuẩn
xác tìm được cái sơn động kia, xem ra cửa động không quá lớn.

Hàn Lập nâng tay, một khối Nguyệt Quang thạch bay ra
từ túi trữ vật, phiêu phù trên đỉnh đầu, chiếu sáng bốn phía.

Sau đó, hắn nhìn cái động khẩu đen ngòm kia, sau khi
suy nghĩ một chút liền thả ra Bạch Lân thuẫn, cùng pháp khí Quy Xác che ở trước
người, rồi mới cẩn thận tiến vào trong động.

Sơn động quả nhiên không quá rộng lớn giống như Hàn
Lập tưởng tượng, chính là đi tới tầm bảy, tám trượng, liền lờ mờ thấy được một
vách đá chắn tại phía trước, xem ra là đáy của sơn động.

Hàn Lập ánh mắt sắc bén chuyển động, không phát hiện
được dị thường, lúc này mới cúi đầu đi tiếp.

Bởi vì dựa theo lời đối phương, túi trữ vật kia đặt ở
phía dưới một tảng đá lớn, hẳn là dễ tìm.

Quả nhiên, cách đó hai trượng, có một khối đen gồ lên
cao vài thước, giống hình dáng một tảng đá.

Hàn Lập nghĩ một chút, đi tới vài bước, nương theo ánh
sáng hòa nhã của Nguyệt Quang thạch, ngưng thần nhìn kỹ.

“Hí!” Hàn Lập hút vào một ngụm không khí.

Đây đâu phải là tảng đá gì, rõ ràng là những đống
xương trắng chất chồng vào nhau, trên đó mơ hồ còn lưu lại một chút máu thịt,
tản ra mùi máu tươi như có như không.

Hàn Lập khiếp sợ, hơi tập trung một chút, liền phát
hiện đám xương trắng đều là xương của những mãnh thú như hổ báo lưu lại, mặt
trên còn có một ít dấu răng cắn xé, dường như bị một con gì đó gặm qua.

Nhìn thấy thế, trong lòng Hàn Lập ý niệm liền chuyển
động, thầm kêu không tốt, vội vàng lui ra ngoài.

Nhưng là đã chậm, một bóng đen chợt lóe, chẳng biết
nhảy ra từ nơi nào, hung hăng đụng vào Bạch Lân thuẫn của Hàn Lập.

Nhất thời, một luồng lực cực kỳ mãnh liệt truyền đến,
trong nháy mắt khiến cho cả thuẫn lẫn người bay ngược ra ngoài, hung hãn đập
vào vách đá trên sơn động, thiếu chút nữa làm Hàn Lập hôn mê bất tỉnh ngay tại
chỗ.

“Là quái vật gì vậy?” Trong kịch liệt đau đớn, Hàn Lập
vừa sợ vừa giận thầm nghĩ.

Nhưng không đợi Hàn Lập hạ xuống từ trên vách đá, bóng
đen kia lại nhảy lên nhằm về phía hắn.

Hàn Lập kinh hãi thất sắc, không hề suy nghĩ vội vàng
đem hai kiện phòng ngự pháp khí che ở trước người.

“Choang” một tiếng thật to, làm Hàn Lập ngoài ý muốn.

Lần này không có lực mạnh truyền đến, nhưng Bạch Lân
thuẫn che ở phía trước lại phát ra thêm một tiếng “Choang” nữa, rồi giữa mới
nứt ra thành hai mảnh rớt xuống.

Thấy cảnh này, Hàn Lập thiếu chút nữkinh hãi đến mức
cắn phải đầu lưỡi.

Điều này thật quá sức tưởng tượng! Bạch Lân thuẫn cứng
rắn là thế mà vẫn bị quái vật kia chém thành hai mảnh.

Báo cáo nội dung xấu