Phàm nhân tu tiên - Chương 0403 - 0404

Chương 403: Xích Hỏa Lão Quái

      “Nam
Cung Uyển!” Hàn Lập rút cuộc cũng tìm được ngọn nguồn của tia gợn sóng kia.

Người gọi là Trác Như Đình này, dung nhan tuy không
giống với Nam Cung Uyển nhưng lại có một ít phong vận của Nam Cung Uyển trên
người, mới làm cho hắn cảm giác khác thường như thế, ở sâu trong nội tâm có
chút xúc động.

Sau khi hiểu được nguyên nhân thì Hàn Lập có chút phức
tạp nhìn qua Trác Như Đình rồi thu ánh mắt trở về, khôi phục lại tâm cảnh bình
lặng.

Chẳng qua, cho dù Hàn Lập cùng Khúc Hồn tới nơi này
nhưng Phạm phu nhân cùng Trác Như Đình vẫn không có ý tứ lập tức xuất phát, mà
thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời, tựa hồ còn đợi người nào đó.

Thấy vậy, Hàn Lập có chút nghi hoặc, nhưng không mở
miệng hỏi gì, cũng tìm một góc xa khuất cùng Khúc Hồn khoanh chân ngồi xuống
chờ đợi.

G ngày qua đi.

Nếu không phải mọi người ở đây đều là người tu tiên,
mỗi người có tính nhẫn nại rất lớn thì chỉ sợ sớm có người đã bắt đầu oán hận
rồi.

Tuy vậy vẫn có người lộ ra vẻ bất mãn.

Gặp tình cảnh này, Phạm phu nhân cùng Trác Như Đình
cũng lộ ra vài phân lo âu, có chút miễn cưỡng ghé qua, thấp giọng thương lượng
với nhau vài câu.

Hàn Lập hết thảy đều nhìn thấy, trong lòng đang phỏng
đoán các nàng đang chờ người nào thì bỗng nhiên lờ mờ truyền đến tiếng sấm nổ
mạnh, tiếp theo xa xa nơi chân trời xuất hiện một vệt màu đen.

Vệt màu đen đang từ xa cấp tốc bay tới gần nơi này,
làm chúng tu sĩ đang ngồi đều đứng dậy, mặt lộ vẻ nghi hoặc nhìn lại. Chỉ thấy
vệt màu đen trong chớp mắt đã đi tới bầu trời trên đầu mọi người, lúc này Hàn
Lập và mọi người mới xem được rõ ràng. Đó là một đám mây đen lớn đường kính ước
chừng năm sáu mươi trượng. Diện tích to lớn cơ hồ đem cả đỉnh núi bao phủ,
thỉnh thoảng có tiếng ầm ầm cùng tia lửa lôi điện phát ra từ bên trong, càng
thêm vẻ cực kỳ quỷ dị!

Mọi người đang ngẩn ngơ thì từ trong mây đen bỗng
nhiên truyền đến thanh âm thanh lãnh của một nữ tử.

“Xích tiền bối có thể để cho tại hạ xuống được không?
Ta muốn cùng hai vị sư tỷ nói mấy câu.”

“Hắc hắc, đương nhiên không có vấn đề!” Một thanh âm
cực kỳ khó nghe trả lời.

Nghe thanh âm của hai người này, Phạm phu nhân cùng
Trác Như Đình thần sắc hơi đổi, liền liếc mắt nhìn nhau.

Các tu sĩ khác biết lai lịch của người trên đám mây
đen, sắc mặt lại có vẻ khó coi.

Hàn Lập cũng âm thầm kinh ngạc, đang nghi hoặc thì
trong nhóm tu sĩ liền có người thì thầm một câu.

“Diệu Âm Môn bổn sự thật là lớn, như thế nào mà cũng
mời được Xích lão quái của Nguyên Quy đảo đến đây!”

Thanh âm của người này rất thấp, nhưng do Hàn Lập dựa
vào thần thức cường đại nên nghe rõ cực kỳ, trong lòng không khỏi rùng mình.

“Nguyên Quy Đảo.”, “Xích Hỏa lão quái.” mấy chữ này
lọt vào tai thì Hàn Lập liền lập tức nhớ tới lai lịch của đám mây đen.

Hắn khi cùng các tu sĩ khác nhàn đàm thì nghe người ta
nói qua đại danh Xích Hỏa lão quái.

Người này thành danh cực kỳ sớm, đã đến trình độ Kết
Đan hậu kỳ, một thân Quỳ Thủy ma công biến hóa khó lường, tâm ngoan thủ lạt và
trở mặt vô tình nổi tiếng Loạn Tinh Hải.

Có rất nhiều người quả quyết rằng Xích lão quái là một
trong những tu sĩ có khả năng tiến vào Nguyên Anh kỳ nhất, sớm muộn cũng sẽ trở
nên kiêu hùng giống như Cực Âm lão tổ. Bởi vậy hắn độc chiếm cả Nguyên Quy đảo
mà không người nào dám trêu chọc, được cho là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.

Nhưng một vị tu sĩ ma đạo thanh danh không nhỏ như thế
nào lại tới nơi này, chẳng lẽ thật sự là do Diệu Âm Môn mời đến trợ giúp?

Hàn Lập bất động thần sắc, đề cao cảnh giác, giương
mắt nhìn kỹ lên đám mây đen.

Lúc này, mây đen quay cuồng một trận, từ bên trong bay
ra một nữ tử mặc áo tím.

Nữ tử này có dáng người thon dài, thân hình thướt tha
mềm mại nhưng trên mặt lại có vầng khí màu tím nhàn nhạt che lại nên nhìn không
rõ.

nữ tử này xuất hiện, lập tức tiến lên nghênh đón.

“Uông sư muội, như thế nào mà Xích lão quái lại đến
đây vậy? Chẳng lẽ là do ngươi mời đến? Có cần thiết hay không?” Trác Như Đình
nhướng mày, thấp giọng hỏi.

“Đúng đó! Lão quái này cũng không phải là dễ trêu
chọc, đến lúc đó chỉ sợ mời thần thì dễ mà tiễn thần lại khó a! Hơn nữa bằng
nhân thủ của chúng ta hiện tại cũng đủ rồi!” Phạm phu nhân sắc mặt cũng ngưng
trọng nói, ẩn lộ ra một tia bất mãn.

“Hai vị sư tỷ nghĩ là tu sĩ lần trước ra tay cướp đoạt
chính là toàn bộ nhân thủ của đối phương hay sao chứ?” Nữ tử áo tím không để ý
đến vẻ lo lắng của hai nàng, nhàn nhạt hỏi.

“Sư muội, lời này của ngươi có ý tứ gì! Đối phương còn
có nhân vật khó giải quyết khác sao?” Phạm phu nhân nghe xong cả kinh, lập tức
hiểu được ý tứ của nữ tử áo tím liền hỏi.

Trác Như Đình cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

“Ta nhận được tin tức, ở sào huyệt của đối phương còn
có một vị đầu mục Kết Đan hậu kỳ tọa trấn. Chỉ bằng nhân thủ do hai vị sư tỷ
triệu tập trợ giúp còn có chút yếu kém, cho nên ta liền đi Nguyên Quy Đảo một
chuyến, nhờ Xích Hỏa lão quái ra tay!” Nữ tử áo tím nhẹ nhàng nói.

Nghe xong lời này, Phạm phu nhân hai người mặt lộ vẻ
bán tín bán nghi, chỉ liếc mắt nhưng không nói gì.

Tuy nhiên các nàng cũng biết, có thể nhờ Xích Hỏa lão
quái ra tay thì vị sư muội này khẳng định phải ra giá thật lớn. Nhưng hiện tại
không phải lúc thảo luận việc này, trước mắt chỉ có thể lo xong mọi sự rồi mới
tính tiếp.

Lúc này, nữ tử áo tím đưa đôi mắt đẹp dò xét các tu sĩ
khác trên đỉnh núi một lần, gật gật đầu, tựa hồ cực kỳ vừa lòng.

“Hai vị sư tỷ đã mời được số tu sĩ Kết Đan so với ta
dự tính nhiều hơn một chút. Hơn nữa có Xích Hỏa lão quái tương trợ, lần này
nhất định phải đem nhóm tà tu kia chém tận giết tuyệt, báo thù món nợ giết mẹ!”
Thanh âm của nữ tử áo tím trở nên vô cùng băng hàn, tràn ngập sát khí vô tận.

“Yên tâm, hai người chúng ta nhất định báo thù rửa hận
cho môn chủ!” Trác Như Đình nhẹ vuốt mái tóc đen, chậm rãi nói.

“Không sai, môn chủ đối với hai người chúng ta đều có
đại ân, chúng ta cho dù bỏ mạng cũng sẽ tiêu diệt đối phương!” Phạm phu nhân
thần sắc nghiêm trang nói theo.

Nghe xong lời này, nữ tử áo tím có chút cảm động,
hướng hai nàng thi lễ tạ ơn.

“Lần này phiền hai vị sư tỷ dốc sức, giống như lần
trước đã nói rõ, chỉ cần có thể báo đại cừu cho gia mẫu thì vị trí lãnh đạo
Diệu Âm Môn sẽ do một trong hai vị sư tỷ đảm đương! Uông Ngưng tuyệt sẽ không
tham lam tranh đoạt!” Nữ tử áo tím vẻ mặt kiên quyết nói.

Nàng vừa dứt lời thì khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của
Trác Như Đình lộ ra một tia phức tạp, đôi môi anh đào định nói gì nhưng cuối
cùng lại im lặng.

Mà Phạm phu nhân nghe xong, mặc dù thần sắc vẫn bảo
trì vẻ trấn định nhưng trong mắt lại lộ ra một tia hưng phấn không thể giấu
giếm.

“Sách sách! Nói vậy, vị này chính là Diệu Âm Môn Tử
Linh tiên tử sao! Đáng tiếc trên mặt thi triển pháp thuật, thực có chút tiếc
nuối a!” đứng cách đó không xa Hàn Lập, tu sĩ đột nhiên lẩm bẩm nói.

Hàn Lập nghe xong trong lòng cũng xao động.

Tử Linh tiên tử, tựa hồ nghe người ta nói qua dung mạo
rất xinh đẹp, là một trong những mỹ nữ nổi danh nhất Loạn Tinh Hải, chẳng lẽ
chính là nàng ta sao?

Hàn Lập có điểm kinh ngạc, hai mắt nhìn về nữ tử áo
tím ở phía xa.

Lúc này, nữ tử áo tím cùng hai người Phạm phu nhân đã
nói xong, liền phiêu phiêu giống như tiên nữ bay trở về đám mây đen.

Sau đó dưới thần sắc trịnh trọng của hai vị tả hữu
song sứ, mọi người rút cuộc cũng xuất phát.

Mười đạo quang hoa nhiều màu sắc từ trên đỉnh núi bay
lên trời, hình thành một đội hình lỏng lẻo, hướng phía Bắc đi tới.

Hàn Lập cùng Khúc Hồn bay ở giữa nhưng sau sau, không
nói một tiếng, gấp rút phi hành.

Nhưng tu sĩ họ Mạnh lại không biết vì sao bay đến bên
cạnh Hàn Lập, cười nói không ngừng.

“Hàn đạo hữu sao lại đáp ứng giúp đỡ Phạm tả sứ vậy?
Mạnh mỗ bởi vì có một vị tiểu thiếp là thân truyền đệ tử của nàng nên không thể
không cấp chút nhân tình a! Chẳng lẽ Hàn đạo hữu cũng là...”

“Tại hạ không có diễm phúc như đạo hữu, Phạm phu nhân
đã đáp ứng tặng cho tại hạ thứ khác!” Hàn Lập không lạnh không nóng nói.

“Thật sự là đáng tiếc! Lão đệ, thứ tốt nhất của Diệu
Âm Môn đương nhiên là nữ đệ tử mỹ mạo như hoa. Đặc biệt là đệ tử do hai vị kia
tự mình dạy dỗ, thật sự là...”

Nghe lời nói lải nhải không dứt, Hàn Lập tuy bất động
thanh sắc nhưng trong lòng cảm giác có chút dở khóc dở cười.

Chẳng qua loại người lắm lời lại khiến hắn hồi tưởng
tới vị Vu đại sư huynh tại Hoàng Phong Cốc kia, nên hắn cũng không sinh ra ác
cảm gì.

Vì thế, Hàn Lập câu có câu không đáp lời, cả đội ngũ
do người của Diệu Âm Môn dẫn dắt bay đến trên bầu trời của một tòa hoang đảo.

Lúc này trên đảo sớm đã có vài vị đệ tử cấp thấp của
Diệu Âm Môn đứng đợi đã lâu, mà sào huyệt của bọn phỉ ở trên một hòn đảo vô
danh khác cách đó không xa, đang có đệ tử khác theo dõi bọn họ.

Sau khi biết được đám tà tu sĩ đều ở tại sào huyệt,
không có đi ra ngoài. Tử Linh tiên tử trong mây đen lại bay ra, để cho Hàn Lập
cùng các tu sĩ khác nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai thừa dịp đối phương
chưa kịp chuẩn bị thì mới đánh lén.

Chương 404: Quỷ Cục

      Một đêm
vô sự.

Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, nhóm tu sĩ liền im
lặng không tiếng động xuất hiện trên bầu trời sào huyệt của nhóm tà tu.

“Chính là ở đây sao?” Tử Linh tiên tử có chút nghi
hoặc dò xét tiểu đảo tối đen bên dưới vài lần.

Đảo này thật sự quá nhỏ, phạm vi cũng chỉ có vài dặm,
tuy là đảo nhưng chính xác phải nói nó là một khối đá thật lớn thì đúng hơn.

“Đúng vậy, chẳng những đàn Kim Thiền (ve sầu) theo dõi
tới nơi này mà hai vị trưởng lão cũng đến xác nhận qua, người đi ra đi vào
đích thật là tà tu.” Phạm phu nhân ở một bên nhẹ giọng nói.

Nghe xong lời này, n yên lặng gật gật đầu, trong lòng
không còn vẻ nghi ngờ nữa.

Chẳng qua nơi đây, hiển nhiên chính là nơi đối phương
tạm thời đặt chân.

Chẳng những đảo nhỏ đến đáng thương, thậm chí lúc
này quanh đảo cũng bố trí một cái ảo trận nhỏ cực kỳ đơn giản, căn bản không
ngăn được bất kỳ ai.

“Giết hết không cần quan tâm!”

Vì thế dưới sự ra lệnh của Tử Linh tiên tử, Xích Hỏa
lão quái trên đám mây đen phát ra một tiếng cười quái dị, vài đạo lôi hỏa nổ
vang đánh xuống, liền dễ dàng đem trận này phá tan không còn một mảnh, sau đó
nhóm tu sĩ không khách khí bay vọt xuống.

Động tĩnh do phá trận hiển nhiên kinh động tới người
ở trên đảo.

Mấy tiếng hét lớn vang lên, trên đảo có gần bốn,
năm mươi đạo ánh sáng các loại bay lên, một số đông tu sĩ nghênh đón bọn họ,
đầu lĩnh chính là ba gã tu sĩ Kết Đan kỳ, bọn họ vừa thấy bọn người Diệu Âm Môn
trước mặt, không khỏi rùng mình.

Nhưng không đợi bọn họ phản ứng, Phạm phu nhân đã hô
lớn “Đánh.”, sau đó dẫn đầu phóng ra Ngân luân pháp khí (pháp khí hình bánh xe
màu bạc) công kích tới.

Các tu sĩ khác cũng không khách khí đều ra tay.

Nhất thời, trên bầu trời các sắc hào quang phát ra.
Tiếng kêu bén nhọn cũng vang lên.

Hàn Lập một khi đã không muốn gây chú ý đối với Thiên
Lôi trúc, tự nhiên cũng sẽ không xuất nó ra mà cùng với Khúc Hồn chỉ phóng xuất
các pháp bảo, bao lấy năm sáu gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chuẩn bị đem bọn họ tiêu
diệt hết.

Hai người đều có tu vi Kết Đan kỳ, đối phó vài vị tu
sĩ Trúc Cơ kỳ tự nhiên phải là việc dễ dàng, nhưng sự tình xuất hiện làm hắn
giật mình.

Bốn năm tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ này khi phát hiện hai
người Hàn Lập là tu sĩ Kết Đan kỳ thì thần sắc đại biến, thân hình điên cuồng
trướng lên, phá rách quần áo, biến thân thành hình tượng Sát Yêu quen thuộc mà
Hàn Lập đã từng thấy. Điều này khiến cho hắn có chút giật mình, thiếu chút
nữa cặp mắt rớt ra.

Tuy tốc độ cùng tu vi của bọn chúng sau khi biến thân
khá hơn một phần nhưng Hàn Lập hôm nay đâu còn là tu sĩ Trúc Cơ kỳ như trước
kia, bọn chúng cũng chỉ chống đở được một đoạn thời gian rồi bị Hàn Lập cùng
Khúc Hồn đem Lục Hoàng Kiếm và Hỗn Nguyên Bát đánh thành tro bụi.

Hàn Lập lúc này mới phát hiện, những người này biến
thân tựa hồ cùng sát yêu Hắc Sát Giáo kia có chút khác biệt, chẳng những
không cần niệm chú hóa kén liền có thể biến thân thành công, hơn nữa bên
trong cơ thể cũng không có ngưng kết Huyết Ngưng Ngũ Hành Đan.

Điều này làm cho hắn như lạc vào mây mù, càng thêm
hồ nghi, thầm nghĩ nhóm kiếp phỉ này rút cuộc cùng Hắc Sát Giáo kia có quan hệ
gì?

Chẳng qua hắn lập tức thu liễm tâm thần, ngưng thần
hướng xung quanh nhìn lại.

Hiện tại cũng không phải là thời điểm giải đáp nghi
vấn, nếu bị người nào đó nhân cơ hội đánh lén thì đúng là oan uổng.

Nhưng tình hình đập vào mắt làm cho nghi ngờ trong
lòng Hàn Lập càng lúc càng tăng.

Chỉ thấy mấy tà tu Trúc Cơ kỳ phần lớn đều sử xuất ra
Sát yêu biến thân thuật. hơn nữa hợp thành các nhóm nhỏ, đang cực kỳ hung hãn
liều mạng!

Trong bọn họ tu vi cao nhất là ba vị Kết Đan kỳ, sớm
bị Xích Hỏa lão quái thi triển pháp thuật đưa vào trong mây đen, bao vây lại
không thể thoát thân.

Chỉ nghe thấy trong đám mây đen kia có tiếng ầm ầm
không ngừng, tựa hồ bọn họ đang khổ sở chống đỡ.

Do đó dưới sự tấn công điên cuồng của vài tu sĩ Kết
Đan kỳ cộng thêm mười tu tiên giả Trúc Cơ kỳ, trong nháy mắt mấy tên tu sĩ
Trúc Cơ kỳ của đối phương đã bị diệt hơn phân nửa, những người còn lại vẫn
đang hung hãn đánh, không có vẻ gì sợ sệt cả.

Hình dáng bưu hãn của bọn họ làm đa số tu sĩ Diệu Âm
Môn cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Chính lúc này, một tiếng thét cuồng nộ từ phía dưới
truyền đến, làm cho người phe Diệu Âm Môn hai tai ông ông, sắc mặt mỗi người
không khỏi khẩn trương.

“Còn thất thần gì chứ? Mau tiêu diệt bọn họ. Tên gia
hỏa khó giải quyết đã tới rồi!” Trên mây đen vang lên tiếng của Xích Hỏa lão
quái, chúng tu sĩ lúc này mới giật mình hiểu ra, vội vàng thúc giục pháp bảo
cùng pháp khí trên tay, tiếp tục công kích mãnh liệt.

Chẳng qua tu sĩ trên đảo sau khi nghe tiếng hét tinh
thần liền đại chấn, càng phát ra thế ngăn cản mạnh hơn nên nhất thời trận
chiến không thể thu hoạch thêm gì.

Mà trên đảo bay ra mấy đạo hào quang màu trắng xám,
chớp mắt đã tới không trung.

Chúng tu sĩ lúc này mới dừng tay, nhìn người năm tu
sĩ Kết Đan kỳ vừa mới bay tới như thể lâm phải đại địch.

Chỉ thấy cầm đầu là đại hán trung niên sắc mặt lạnh
lùng, ngũ quan đoan chính, nhưng sát khí bừng bừng.

Hơn nữa từ pháp lực dao động trên người hắn xem ra,
tu vi vượt xa bốn người còn lại, dường như là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ. Bốn người
còn lại là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, chỉ có điều những người này đồng dạng trong
mắt tóe lửa nhìn nhóm người Diệu Âm Môn

“Các ngươi là ai, dám đồ lục đệ tử Ẩn Sát Môn của
chúng ta, bổn tọa muốn các ngươi phải trả nợ máu!” Người trung niên dò xét
giữa không trung chỉ còn có mấy đệ tử, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo nói.

Nghe xong lời này, những người khác đều sững lại!

Sao vị kiếp phỉ này không có vẻ sợ hãi khi bị
người tìm tới cửa truy bắt, ngược lại còn nói lời hùng hồn như vậy?

Người có chút thông minh không khỏi có điểm chần chờ,
nhìn về nhóm Tử Linh tiên tử cùng Phạm phu nhân.

Ánh mắt trong suốt của Tử Linh tiên tử cũng hiện ra
vẻ nghi hoặc, đang muốn mở miệng nói cái gì bỗng có một người hét lớn, bay
vọt ra.

“Hãy bớt sàm ngôn đi, tất cả các ngươi chết cũng không
đền hết tội!”

Triệu trưởng lão luôn luôn theo sát Phạm phu nhân đột
nhiên bay ra khỏi đám người, tay giương lên, thả ra một đạo hỏa quang dài hơn
một trượng, bay thẳng đến đối phương

Trung niên tu sĩ thấy vậy giận dữ, dịch chuyển một
chút, trên người toát ra đám ma khí màu trắng cao hơn mười trượng, cấp tốc
quay cuồng, trong khoảnh khắc biến thành một mặt quỷ thật lớn.

Mặt quỷ vừa mới hiện ra, lập tức liền mở mồm, hung
hăng phóng về phía trước.

Đoàn hỏa quang do Triệu trưởng lão phóng ra vừa lúc
rơi vào trong miệng mặt quỷ, lóe lên rồi biến mất.

Sau đó, mặt quỷ không chút ngừng lại, trực tiếp đánh
về phía Triệu trưởng lão.

Nhất thời vị này lộ ra vẻ kinh hoàng.

Tốc độ hắn phi về còn nhanh hơn lúc bay ra, sau vài
cái chớp nhoáng đã ở trong đám người, hơn na miệng còn lớn tiếng hét lên:

“Mọi người đồng loạt lên đi, người này là tu sĩ Kết
Đan hậu kỳ, đơn đả độc đấu chúng ta không phải đối thủ của hắn!”

Nghe xong lời nói xúi giục này, hai vị tu sĩ Kết Đan
kỳ cùng một bộ phận đệ tử Trúc Cơ kỳ của Diệu Âm Môn lập tức thả ra pháp khí
cùng pháp bảo công kích quỷ đầu kia.

Nhưng có nhiều người trên mặt lộ vẻ nghi ngờ, ánh
mắt trở nên bàng quan.

Nhất thời trên không trung có chút hỗn loạn.

Gặp tình cảnh này, mặt Hàn Lập nhíu lại, tay chân
không động nhưng thân hình lại cùng Khúc Hồn từ từ lùi về phía sau.

Sự tình có điểm bất thường.

Mặc dù không biết đã phát sinh gì nhưng Hàn Lập đã có
ý định nếu xuất hiện nguy hiểm thì lập tức chạy ngay.

“Chậm động thủ đã! Ở đây có điểm bất thường!” Nữ
tử áo tím cũng nhìn ra điều không ổn, lạnh lùng hướng đệ tử Diệu Âm Môn quát
lớn.

Nhưng tu sĩ của Diệu Âm Môn đang động thủ căn bản
không ngừng lại, vẫn đang vây quanh quỷ đầu mãnh công, bộ dáng làm như không
nghe thấy.

Gặp tình cảnh này, bọn người không động thủ như Hàn
Lập sắc mặt khẽ biến, trong lòng trầm xuống.

Trung niên tu sĩ đối diện không phải là kẻ ngu dốt,
đồng dạng cũng nhìn ra sự tình cổ quái.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi hướng quỷ đầu vẫy tay,
quỷ đầu kia liền rít lên một tiếng, hé miệng phun ra vô số khỏa quang cầu màu
trắng, khoảnh khắc đem các pháp khí cùng pháp bảo đang công kích đánh cho
đông ngã tây nghiêng rồi nhân cơ hội bay về trước người này.

Các tu sĩ ra tay ngây ngẩn, nhất thời cũng không ai
dám một mình lao ra khỏi đám người, đến công kích đối phương.

“Ai có thể nói cho ta biết, việc này rút cuộc là
sao?” Thừa dịp, Tử Linh tiên tử rút cuộc tách ra khỏi nhóm tu sĩ Diệu Âm môn,
đứng ở giữa song phương lạnh lùng hỏi.

“Chuyện này là sao? Các ngươi vô cớ giết nhiều đệ tử
bổn môn như vậy mà còn hỏi bổn môn chủ?” Người trung niên âm hàn nói, hai
mắt chẳng biết khi nào biến thành màu xanh biếc quỷ dị.

“Cướp hàng hóa của Diệu Âm Môn chúng ta, còn giết môn
chủ bổn môn do các ngươi làm sao?” Nữ tử áo tím giương mắt nhìn đối
phương, không hề có chút cảm tình chậm rãi hỏi.

“Nói bậy! Ẩn Sát Môn chúng ta rất ít lui tới cùng tu
sĩ bên ngoài, sao có thể làm ra loại sự tình này.” Trung niên nhân sắc mặt
lộ vẻ giận dữ lớn tiếng phản đối.

Nghe xong lời này, nữ tử áo tím cũng trầm mặc,
nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ băng hàn.

Người khác nghe xong đoạn đối thoại, cũng đều ý
thức được cái gì đó, thần sắc trở nên khác nhau.

“Xem ra, có người trong song phương chúng ta bày mưu
hãm hại!” Phạm phu nhân bỗng nhiên từ trong nhóm tu sĩ đi ra, chậm rãi nói.

“Hừ, là mưu kế trong bọn người các ngươi, không phải
chúng ta!” Người trung niên âm trầm như nước nói.

Hắn vừa mới cực cực khổ khổ bồi dưỡng đệ tử, cơ hồ
trong một ngày bị tiêu diệt hết, điều này có thể nào không làm cho với
những người trước mắt hận thấu xương.

Nếu không thấy đối phương có nhiều tu sĩ Kết Đan kỳ
cộng với việc không nắm chắc đối phó được với tên tu sĩ quỷ dị trong đám mây
đen kia thì dù hắn biết trong đối phương có người đặt điều, cũng muốn liều
mạng đánh cho bọn họ nguyên khí đại thương.

Nữ tử áo tím nghe xong, trong mắt vẫn lạnh như
băng mà Phạm phu nhân chỉ có thể cười khổ chờ đợi.

“Triệu trưởng lão, Phù trưởng lão, hai người có phải
là nên cho chúng ta một cái giải thích?” Tử Linh tiên tử chậm rãi quay đầu,
nhìn vào hai vị trưởng lão, bình tĩnh nói

Báo cáo nội dung xấu