Phàm nhân tu tiên - Chương 0482 - 0483
Chương 482: Cổ Bảo Chi Tranh
“Ngươi
dám cùng với bổn thiếu chủ tranh đoạt bảo vật sao?” Ô Sửu thật không ngờ tới
Huyền Cốt vốn trầm mặc ít nói kia lại không một tiếng động cùng hắn tranh đoạt
bảo vật, không nhịn được lớn tiếng chất vấn. Khuôn mặt xuất hiện sự hung ác.
“Nực cười, bảo vật này là do ngươi luyện chế sao?
Ngươi có thể tranh đoạt tại sao ta lại không thể?” Huyền Cốt lạnh lùng liếc mắt
Ô Sửu một cái, không chút khách khí trào phúng nói.
Lời vừa nói ra, khiến cho Ô Sửu thẹn quá hóa giận.
Nhưng hắn lại tựa hồ nhớ ra điều gì, khuôn mặt tuy
tràn đầy sự hung ác nhưng lại không hề mở miệng phảng bác lại. Ngược lại, pháp
quyết trên tay biến đổi, hắc sắc cự mãng lại dùng thêm sức co rút lại.
Xem ra Ô Sửu cũng rất rõ ràng, Huyền Cốt có được chỗ
dựa là Man Hồ Tử mà Cực Âm sư tổ rất kiêng kỵ. Căn bản không sợ hắn lấy thế áp
bức.
Khóe miệng Huyền Cốt cười lạnh, không hề nói nhiều
hướng tới bích lục ti võng kia khẽ điểm một cái.
Lục quang trên võng bừng lên, lục ti lại lớn thêm ba
phần, sau đó cả lục võng bắt đầu trói chặt lại.
Hỏa lang bị Ô Sửu và Huyền Cốt đồng thời trói buộc như
vậy, nhưng hào quang trên người dưới sức ép nhỏ đi mấy phần nhưng lại càng thêm
chói mắt hẳn lên. Hỏa lang vẫn bình yên vô sự trong màn hào quang bình an nhìn
hai người bọn họ, trong lúc nhất thời lâm vào thế giằng co.
Chính ma hai bên đang tranh đấu trên bầu trời cũng
không có ngờ, bảo vật này lại có thể chạy đến chổ của đám người Hàn Lập.
Vạn Thiên Minh cùng với các tu sĩ chính đạo nhất thời
khẩn trương, muốn chạy đến để đoạt bảo vật.
Nhưng Man Hồ Tử và Cực Âm hai người bọn họ lại không
hoảng không vội.
Bất kể là thế nào, hiện tại người đang thu bảo vật ở
bên kia đều là người bên phe bọn hắn. Đương nhiên là mừng rỡ quấn lấy đám người
chính đạo, để cho đám người Ô Sửu Huyền Cốt bình yên thu lấy bảo vật.
Huống chi hai người đều cảm giác được, người đang thu
bảo kia đều có sự quan hệ với mình.
Cực Âm sư tổ đã tặng cho Ô Sửu rất nhiều bảo vật,
Huyền Âm đại pháp cũng là ma công đại pháp hàng đầu. Tự biết là Ô Sửu muốn thu
lấy bảo vật này so với HUyền Cốt thoạt nhìn chỉ có tu vi Kết Đan Sơ Kỳ kia có
phần nắm chắt hơn.
Mà Man Hồ Tử biết rõ Huyền Cốt kia thì càng không cần phải
nói, hắn đối với Huyền Cốt tin tưởng mười phần.
Thanh Dịch cư sĩ thấy tình cảnh như vậy trên mặt hiện
ra vẻ đáng tiếc. Sau khi do dự một chút vẫn giữ chân Thiên Ngộ Tử, không cho
hắn phân thân chạy thoát.
Từ đó, quanh tế đàn duy nhất nhàn rỗi chỉ còn có Hàn
Lập.
Nhưng Hàn Lập cũng không hề thấy mình nhàn rỗi có chút
gì tốt. Trái ngược lại, lúc này hắn đang toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì hắn cảm thấy thần thông thu pháp bảo của hoa
lam vừa lúc thích hợp, cho nên vừa rồi hắn không hề suy tư ra tay đoạt lấy cổ bảo.
Nhưng nhìn thấy Huyền Cốt động thủ đoạt bảo, thì hắn
nhớ lại một sự kiện rất không ổn.
Hoa lam cổ bảo này chính là đoạt được khi đánh chết
Sửu Hán trông coi Huyền Cốt kia. Nay đem ra dùng như vậy, chẳng phải là nói cho
Cực Âm tổ sư biết Huyền Cốt chính là do hắn thả ra sao?
Điều này khiến cho trong lòng Hàn Lập lạnh ngắt, còn
tâm trí nào đi đoạt bảo! Tạp niệm nảy sinh liên tục, kiệt lực suy nghĩ kế sách
đối ứng với Cực Âm sư tổ.
Nhưng sau một lúc lâu, Hàn Lập ngạc nhiên.
Hắn rõ ràng cảm ứng được, ánh mắt của Cực Âm chỉ liếc
qua một cái rồi lập tức rời đi. Không chút tâm tình dị thường nào, chuyện gì
cũng không phát sinh.
Hàn Lập lúc này mới vui mừng lẫn sợ hãi cảm giác được,
hoa lam cổ bảo nguyên không phải là do Cực Âm sư tổ ban cho Sửu Hán, hắn đối với
việc Sửu Hán có cổ bảo này dường như không hề hay biết.
Lúc này, hắn mới yên tâm.
Suy đoán của Hàn Lập không hề sai.
Ngày đó Sửu Hán kia rời khỏi hòn đảo giam giữ Huyền
Cốt một thời gian dài, chính là bởi vì hắn có tin tức của hoa lam cổ bảo này
nên mới tự mình đi ra ngoài.
Sau đó hắn thi triển thủ đoạn, thuận lợi đoạt được
pháp bảo này vào tay, nhưng đã để cho đám người Hàn Lập phá hỏng đi bảy tám
phần đại trận vây khốn bọn họ.
Lúc này mới khiến cho Sửu Hán kia cực kỳ kinh sợ, bộc
phát lực lượng như sấm nhưng vẫn phải chết dưới thanh Trúc Phong Vân kiếm của
Hàn Lập. Xong mọi việc thì cổ bảo này cũng trở thành chiến lợi phẩm của Hàn
Lập.
Hàn Lập một lần nữa khôi phục lại sự tỉnh táo, liếc
mắt nhìn Huyền Cốt đang tranh đoạt hỏa lang với Ô Sửu, trong lòng không nhịn
được thầm nghĩ.
“Cái này cũng phải tính là lão ma ngươi may mắn! Nếu
như khiến cho Cực Âm sư tổ phát hiện được việc này, ta nhất định sẽ kéo ngươi
cùng xuống dưới nước. Đừng có mong rằng một mình vô sự.”
Trong lúc cũng chưa biết là Hàn Lập hay là Huyền Cốt
may mắn. Động khẩu lại truyền đến một tiếng sấm trầm muộn.
Lần này, động tác trên tay chúng tu sĩ Nguyên Anh Kỳ
lập tức chậm lại, hai bên bắt đầu nhìn nhau.
Nhưng tiếp theo không biết là thân hình của ai động
trước, thân hình sáu người chợt lóe lên một cái, đồng thời xuất hiện phía trên
động khẩu.
Lúc này Hư Thiên Đỉnh đã gần rời khỏi động khẩu, tuy
mấy vị này là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nhưng vì muốn ngăn cản kỳ hàn từ bên trong
động phóng ra, tất cả đều phải vận chuyển công pháp, bảo vật phòng ngự liên
tiếp xuất hiện quanh thân. Các loại kì quang lưu chuyển không ngừng quanh thân
thể. Đồng thời chính ma đều cảnh giác nhìn lẫn nhau.
Cực Âm sư tổ giờ phút này ảo não vô cùng!
Dựa theo ý nghĩ trước đây của hắn, tự nhiên là sau khi
trừ bỏ sạch sẽ bọn người bên chính đạo rồi mới đem Hư Thiên Đỉnh cùng tất cả
các bảo vật bên trong đó ra, rồi mới phân chia.
Nhưng vạn vạn lần không ngờ đến, khi Hư Thiên Đỉnh sắp
đến gần động khẩu thì Cổ bảo trong đó lại một mình đi ra trước.
Bảo vật này có thể rơi vào tay ai chỉ có thể dựa vào
bản lãnh của họ mà thôi.
Dù sao vô luận là cổ bảo này đến tay người nào thì
người đó không có khả năng chịu giao nộp cho người kh. Kể từ đó, ước định phân
chia bảo vật trước kia hoàn toàn bị mất đi tác dụng.
Cực Âm sư tổ tức giận chuyển động đôi mắt liên tục,
muốn nghĩ xem có biện pháp nào để cho chính mình có thể đoạt được nhiều bảo vật
nhất.
Nhưng ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu, âm thanh
ma sát chói tai nổi lên, tiếp theo “Vù.” “Vù.” hai tiếng, hai đạo hào quang
hoàng bạch đồng thời từ bên trong động bắn ra ngoài.
Sáu người này cách bảo vật gần như thế, cơ hồ đều đồng
thời ra tay hướng đến quang hoa gần mình nhất, vận dụng bí thuật chụp lấy.
Trong đó Vạn Thiên Mình, Cực Âm sư tổ và lão giả nho
sam đều tranh đoạt hoàng quang. Kết quả, trên tay Vạn Thiên Minh huyễn hóa ra
một con tử sắc hỏa long hướng đến hoàng quang kia táp đến, đồng thời trên mặt
chợt lóe lên một tia dị sắc, hé mở miệng ra, hai viên châu tử sắc không khách
khí hướng đến đối diện mà phun tới.
“Thiên La chân lôi!”
Cực Âm nhìn thấy tiểu châu nhìn như không ra sao kia,
lại la lên thất thanh như gặp phải độc xà.
Tiếp theo hai người không dám dùng pháp bảo đón lấy
vật ấy, thân hình chợt lóe lên, vội vàng tránh khỏi viên châu này.
Có được một đoạn thời gian trì hoãn này, tử sắc hỏa
long kia đem hoàng quang nuốt vào trong bụng, sau đó quay đầu trở về.
Vạn Thiên Minh mang theo sự hưng phấn đưa tay ra đoạt
lấy hoàng quang, sau khi hai tay chộp lấy nó liền hiện ra nguyên hình của cổ
bảo.
Là một Cổ Bội hình tứ phương, mặt trên lưu quang phù
văn chớp động, linh khí sung túc, vừa nhìn có thể nhận ra được nó chính là một
kiện bảo vật thượng cấp.
Mà hai viên tử sắc viên châu kia sau khi bắn thẳng ra
phía xa liền phát ra hai âm thanh bạo liệt rất nhỏ, sau đó biến mất vô ảnh vô
tung.
Thấy cảnh này, Cực Âm sư tổ và lão giả nho sam nhìn về
phía Vạn Thiên Minh đang ngắm nghía ngọc bội kia, sắc mặt bắt đầu sầm lại.
“Hay cho một Vạn môn chủ chính đạo! Có thể sử dụng thủ
đoạn hèn hạ như vậy, dùng giả lôi để đánh lừa ta!” Cực Âm sư tổ nghiến răng nói
ra từng chử.
Sắc mặt của lão giả nho sam cũng như máu, ánh mắt lạnh
lẽo nhìn chằm chằm vào Vạn Thiên Minh không thôi.
Vạn Thiên Minh nghe xong lời này liền cười lạnh một
tiếng mở miệng nói:
“Hai vị có thể xem như là tu sĩ lâu năm. Ngay cả Thiên
La chân lôi thật giả cũng không thể phân biệt được, vẫn còn đứng trước mặt nói
thủ đoạn của bổn môn chủ hèn hạ sao? Chẳng lẻ các ngưoi không biết, Thiên La
chân lôi này nếu không có nguy hiểm đến tánh mạng, thì sao bổn nhân dám sử dụng
bảo vật này? Dù sao cũng phải hao tổn pháp lực bản thân mới có thể tu luyện ra
thần lôi. Bản thân ta không có xa xỉ như vậy. Đương nhiên nếu như hai vị muốn
chính thức có thể thấy được lôi châu này, tại hạ cũng có thể phá lệ mà thành
toàn cho nhị vị.”
Nói xong như thế, hai tay của Vạn Thiên Minh nhẹ nhàng
hợp lại.
Tử quang lóe lên một cái, bóng dáng của ngọc bội biến
mất. Trên tay lại xuất hiện một một hạt châu tử sắc giống y như hai viên trước
kia.
Cực Âm sư tổ và lão giả nho sam biến sắc, sắc mặt âm
trầm liếc mắt nhìn nhau, dường như hai người đều có chủ ý không khác nhau.
Lúc này, Man Hồ Tử bằng vào s phòng ngự siêu cường của
Thiên Ma công đón lấy công kích của lão giả gầy ốm và Thiên Ngộ Tử đã đoạt được
bạch quang vào trong tay.
Là một đồng tiền hình dạng cổ xưa, bạch quang lập lòe,
thoạt nhìn rất kì lạ.
Cực Âm thấy được như vậy, sắc mặt lại càng khó coi.
Ngay lúc này thì lão giả ở bên cạnh đột nhiên “Ồ” một
tiếng, bộ dáng phi thường kinh ngạc.
Cực Âm không khỏi nhìn theo ánh mắt của hắn, trên mặt
cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Bởi vì ở phụ cận tế đàn phía dưới, Hàn Lập đang cầm
trong tay một kiện Ngọc như ý có hai màu hoàng hồng, mà trên Như ý có điêu khác
một con sói trông rất sống động.
Nhìn tình nhìn vừa rồi thì đúng là Cổ Bảo do hỏa lang
kia biến thành, mà cách đó không xa, Ô Sửu mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Hàn
Lập, trên mặt mang theo chút vẻ oán hận! Trong mắt Cực Âm sư tổ hiện lên một
tia nghi hoặc, trầm mặc không nói gì, nhưng trong lòng hắn thật sự giật mình
không nhỏ.
Cổ Bảo này không có rơi vào tay của Ô Sửu hoặc Huyền
Cốt, mà lại rơi vào tay của Hàn Lập ngay từ đầu không hề có ý định ra tay.
Điều này đối với Cực Âm mà nói thật sự là rất ngoài ý
muốn.
Chương 483: Băng Phong
Hàn Lập
tay cầm Như Ý, trong lòng vui mừng, cũng là may mắn mà thôi.
Trong lúc đám người Cực Âm, Vạn Thiên Minh giằng co ở
phía trên, Hỏa lang bị Ô Sửu cùng Huyền Cốt liên thủ vây khốn lại làm ra một cử
động khiến cho hai người cảm thấy ngoài ý muốn.
Nó gầm nhẹ một tiếng, hai đầu đồng thời hướng vào giữa
vặn vẹo một hồi, cuối cùng biến thành một con cự lang lông bạc một sừng.
Cự lang này không chần chờ cúi đầu, một đoàn ngân
quang chói mắt từ trên chiếc sừng bạc của nó bắn nhanh ra.
Quang đạn này không lớn, chỉ cỡ chừng nửa thước. Nhưng
sau khi thoát khỏi sừng liền phát ra âm thanh, chợt lóe tức thì công kích lên
trên người của hắc mãng tạo ra một lỗ hỗng lớn, cuối cùng bắn thủng lục võng.
Ngân quang đạn này không biết là thuộc tính gì, lục
võng sau khi va chạm với nó lập sức đổi sắc, trong nháy mắt liền biến thành một
làn khí xám trắng, biến mất vô ảnh vô tùng.
Ô Sửu và Huyền Cốt thấy như thế đồng thời kinh hãi
không thôi.
Ô Sửu vội vàng bắt một pháp quyết, một đạo hắc quang
từ ngón tay bắn tới trên thân thể hắc mãng sắp tan biến. Lỗ hổng kia lập tức
lóe lên u quang, từ từ hợp lại, ma thân hình cự mãng lại một lần nữa bắt đầu
ngưng đọng lại.
Về phần Huyền Cốt, sau khi cả kinh liền nhìn chằm chằm
vào ngân sắc cự lang, dường như đang nghĩ tới điều gì. Nhưng sau khi hắn trù
trừ một lúc, sắc mặt trịnh trọng hé miệng ra, phun ra một thanh tiểu đao màu
xanh biếc.
Đao này khoảng hơn một tấc, ngắn mà lại không có
chuôi, đao mang bất định, vừa nhìn liền đã biết không phải là vật phàm.
Nhưng trong lòng Hàn Lập chợt động, không khỏi liếc
nhìn pháp bảo này vài lần.
Nếu như hắn cảm ứng không lầm thì thanh tiểu đao này
rõ ràng là do một cây Kim Lôi Trúc nhỏ mà tạo thành, chỉ là sử dụng pháp thuật
thay đổi diện mục vốn có của nó mà thôi.
Huyền Cốt này chẳng lẽ là điên rồi sao? Cực Âm đang ở
trên không trung mà hắn dám sử dụng pháp bảo này trước mặt hắn. Năm đó Cực Âm
cũng chính vì muốn bảo vật này mà ám toán hắn.
Tuy nói thuật che mắt thi triển quả thật rất cao minh,
nếu không phải là bổn mạng pháp bảo Hàn Lập tu luyện cũng là Kim Lôi Trúc, thì
sợ rằng cũng không cách nào phát giác ra điều kì dị. Nhưng như vậy cũng chính
là quá mạo hiểm.
Chẳng lẽ ngân lang này có điều gì cổ quái? Khiến cho
lão ma này mạo hiểm phải đắc thủ cho bằng được? Hàn Lập tâm niệm vừa chuyển,
nghi hoặc không thôi.
Ngay trong lúc này, ngân sắc cự lang trong màn hào
quang kia lại bắt đầu rút nhỏ thân hình lại. Đảo mắt đã hóa thành một con tiểu
lang khoảng một thước.
Tiếp đó, ngân quang chớp động, thân hình nó chợt lóe
lên từ trong lỗ hổng chỉ mới khép lại được một nửa kia bay ra ngoài. Thoát khỏi
sự kềm hãm của hắc mãng.
Huyền Cốt thấy như vậy liền vung tiểu đao lên, một đạo
lục quang đón đầu nó.
Sau khi “phành.” một tiếng, ngân lang và tiểu đao đồng
thời bay ra ngoài.
Thân thể ngân lang không ngờ lại cứng rắn như vậy, bộ
dáng như không chút bị thương.
Nói đến cũng vừa khéo, thân hình ngân lang bị bắn ra
ngoài vừa đúng hướng Hàn Lập đứng mà bay đến.
Có chuyện tốt dâng đến tận cửa như vậy thì mọi băn
khoăn của Hàn Lập đều vứt ra sau, không hề suy tư đem hoa lam hướng lên trên
người ngân lang đánh một cái.
Đồng thời, vì sợ cổ bảo này không vây khốn được ngân
lang, tay phải của Hàn Lập còn hướng đến túi trữ vật nhấn một cái, năm cái vòng
đồng từ trong túi trữ vật bay ra ngoài.
Một ít thanh khí phun lên trên, ánh sáng ngũ sắc lóe
lên rồi mờ dần, vòng đồng cũng lập tức biến mất không thấy đâu.
Cơ hồ ngay lúc đó, một âm thanh bổng nhiên vang lên.
Ngân Lang vừa mới ngừng lại, chưa kịp chạy khỏi thì
trên tứ chi và đầu đều hiện lên mấy cái vòng đồng vừa mới ẩn đi kia. Sau khi
quang mang lóe lên vài cái, chúng đồng thời siết chặt lại.
Ngân Lang lập tức giống như chim bị trúng tên, từ trên
không trung rơi thẳng xuống đất.
Hoa lam cổ bảo hóa thành một đạo bạch quang đã sớm bay
đến, liền đem nó bao phủ vào trong, tiếp theo gào thét một tiếng bay về trong
tay của Hàn Lập, một lần nữa lại biến thành hoa lam.
Thấy một màn như vậy, Huyền Cốt vừa mới thu hồi tiểu
đao cùng với Ô Sửu đang xuất ra một cái khăn bằng gấm màu đen nhất thời dừng
lại! Trên mặt đều có thần sắc khó có thể tin được.
Nhưng Ô Sửu liền tỉnh ngộ lại, ánh mắt lập tức được
thay bởi sự tức giận vì bị phá hỏng chuyện.
Chuyện như vậy thật sự là quá tà môn! Hắn vốn nghĩ
rằng, tranh đoạt kiện bảo vật không chủ kia, bằng vào Huyền Âm Đại pháp không
phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Nhưng cũng không hề nghĩ đến, đầu tiên là Huyền Cốt ra
tay tranh đoạt, sau đó hắn biết khó mà thu được bảo vật, vừa mới ra tay lấy ra
một kiện bảo vật khác. Ngân Lang lại được Hàn Lập thu lấy dễ dàng như vậy, điều
này khiến cho Ô Sửu cảm thấy không thể tiếp nhận được, lập tức nổi .
Huyền Cốt sau khi ngẩn người ra liền lộ thần sắc cổ
quái.
Mặc dù hắn lập tức thay đổi bằng bộ dáng như không có
chuyện gì. nhưng Hàn Lập vẫn có thể từ trong ánh mắt đối phương nhìn ra một tia
ảo não, ánh mắt chăm chú nhìn lên trên vòng đồng vây khốn ngân lang kia xem
xét, dường như vẫn còn có một chút không thể tin được.
Hàn Lập không có thời gian xem xét sự khác thường của
Huyền Cốt, ngay khi hoa lam bay trở lại liền hưng phấn nhìn nó.
Các vòng đồng kia dường như chính là khắc tinh của
Ngân Lang, có thể giam chặt nó lại, căn bản không thể nhúc nhích được một chút
nào.
Mà bạch khí vờn quanh kia đem toàn thân ngân lang bao
phủ vào trong chỉ lộ ra một cái chân của nó, một bộ dáng rất thương cảm.
Hàn Lập nhẹ giọng cười, không hề chần chờ vương tay ra
vỗ nhẹ lên cái chân kia, sau đó thanh quang chợt hiện ra liền bao phủ lấy ngân
lang vào bên trong.
Một lát sau thân thể của ngân lang bắt đầu mờ nhạt
dần, cuối cùng biến hóa thành một hư ảnh, hiện ra một thanh ngọc như ý.
Ngay khi Hàn Lập đem Ngọc như ý cầm trên tay, mừng rỡ
quan sát nó là lúc lão giả nho sam và Cực Âm đoạt bảo thất bại bởi Vạn Thiên
Minh nhìn thấy được một màn đáng kinh ngạc này.
Cực Âm sư tổ âm thầm nhíu hai hàng chân mày, nhưng bây
giờ lại gặp đại địch Vạn Thiên Minh, nhất thời không thể quản chuyện này được.
Huống hồ chi bảo vật này trên tay Hàn Lập dường như
không có gì là không ổn.
Dù sao Cổ bảo có thể huyễn hình thông linh quả thật
không thể để cho tiểu bối lấy đi dể dàng như vậy được. Sau khi xong chuyện tự
nhiên sẽ làm cho Hàn Lập thành thật mà giao lại cho hắn.
Sau khi quyết định chủ ý như vậy. Cực Âm liền đem ánh
mắt chuyển đến trên người Vạn Thiên Minh.
Thiên La lôi châu là một trong một số rất ít vật có
thể trực tiếp thương tổn đến Nguyên Anh của người tu tiên, hắn không thể không
tập trung mười hai phần tinh thần để đối phó với đối phương.
Đáng tiếc, lúc này không đợi cho bọn họ ra tay, màn
hào quang bên trong đài cao kia lần nữa chớp động lên.
Lần này sơ với lần trước càng kịch liệt kinh người.
Dường như cả mặt đất đang bị sụp xuống.
Cùng lúc đó, một đoàn lam sắc hỏa diễm cuối cùng cũng
từ trong động khẩu lộ diện ra ngoài.
Mặc dù chỉ là một điểm nhỏ bé như vậy nhưng trong nháy
mắt ngay khi hỏa diễm này xuất hiện, liền lấy động khẩu làm trung tâm, cả trên
đài cao xuất hiện một vầng hào quang màu lam huyến lệ vô cùng, hào quang này nhanh
chóng lan tràn ra, nhanh chóng chiếm hết mặt trên của đài cao.
Tiếp theo có âm thanh “răng rắc.” nổi lên, một tầng
băng sương mày xanh quỷ dị nhanh chóng lan tràn ra.
Hàn Lập kinh hãi không thôi, phản xạ theo bản năng
nhanh chóng bay lên không trung.
Động tác của Huyền Cốt cũng không chậm, cơ hồ cùng lúc
với Hàn Lập bay lên cao.
Chỉ có Ô Sửu thoáng chần chờ trong một chút, nhưng chỉ
trong chốc lát như vậy, lam băng liền dọc theo hai chân hắn đi lên khiến cho
chân hắn nhanh chóng bị đóng băng. Huyền Ma âm khí quanh người cũng không thể
ngăn cản được chút nào.
Điều này khiến cho Ô Sửu hoảng sợ vô cùng, vội vàng
bay lên, nhưng hai chân đã bị đóng băng cứng trên thạch đài, nếu còn không thể
rời khỏi thì lát nữa lại có thể sẽ bị đóng băng toàn thân.
Ô Sửu sợ hãi quát to một tiếng, mắt thấy tầng lam băng
nhanh chóng lan tràn đến bàn chân, sau đó là đùi...
Hàn Lập và Huyền Cốt trên không nhìn thấy cảnh đó
không kềm được liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương thấy
được sự sợ hãi.
Mắt thấy Ô Sửu bị lam băng quái dị kia sắp phải biến
thành một tượng băng thì một đạo hắc quang nhỏ từ trên trời giáng xuống, chợt
lóe lên một cái rồi chiếu lên người của Ô Sửu.
Nhất thời một ngọn lửa màu đen nổi lên, lam băng nhất
thời bị hòa tan đi, bốc lên một làn khói xanh.
Ô Sửu vui mừng vô cùng, sau khi có thể khôi phục lại
tự do liền bay nhanh lên trên, vẻ mặt giống như đang chạy trối chết.
Lúc này phía trước truyền đến một âm thanh hừ lạnh,
một câu không kiên nhẫn truyền đến:
“Cẩn thận một chút, lần sau ta không nhất định là có
cơ hội cứu ngươi đâu.”
Đúng là do Cực Âm sư tổ từ trên không trung ra tay,
dùng Thiên Đô thi hỏa giải cứu cái mạng nhỏ của Ô Sửu.
Lúc này các lão quái của hai phe chính ma đang nhìn
không chớp mắt về phía hỏa diễm lam sắc ở động khẩu kia, thần sắc trên mặt mỗi
người đều khác nhau, có hưng phấn, có khẩn trương, còn có vẻ mặt đầy tham lam.
Cự Âm tổ sư vừa rồi chỉ là tiện tay thi triển pháp
thuật cứu Ô Sửu, trong khi nói ra những lời này cũng không quay đầu lại, chỉ là
trên đôi mắt xuất hiện một vẻ cuồng nhiệt.
Đệ nhất bí bảo của Loạn Tinh Hải được lưu truyền trong
truyền thuyết không biết đã qua bao nhiêu năm tháng - Hư Thiên Đỉnh, cuối cũng
đang xuất thế trước mặt mấy tu sĩ Nguyên Anh Kỳ này.
Cho dù là Cực Âm sư tổ luôn âm trầm, là một lão quái không
biểu hiện hỉ nộ ra bên ngoài cũng không nhịn được mà tập trung nhìn vào động
khẩu. Trách không được lại nói những lời khó chịu khi cứu Ô Sửu kia, có chút bộ
dáng không nhịn được.
Lúc này, Huyết Ngọc Tri Thù và mấy con hỏa mãng kia
sớm đã run rẩy khắp thân thể, đều lo lắng nhìn những lão quái vật trên bầu
trời. Ai cũng không có cách nào, cũng không dám đi trợ giúp mấy con linh thú
này bởi vì đông khẩu đều đã trở thành một thế giới mày lam. Ngoại trừ hồng
quang trên thân hình mấy con quái thú này có thể đem hàn quang bài xích ra bên
ngoài thì cho dù là các lão quái vật này cũng không dám đi nếm thử dù chỉ một
chút.
Mà đám người Hàn Lập sớm đã thối lui cách đông khẩu
hơn hai ba mươi trượng, chỉ có thể đứng xa xa nhìn mà thôi.