Phàm nhân tu tiên - Chương 0528 - 0529
Chương 528: Thanh Linh Môn
Ngoài
việc có chút vị mặn từ biển thổi vào, luồn qua ngọn núi, phụ cận yên tĩnh không
tiếng động nào, điều này làm mấy người trên núi càng khoan khoái, lớn mật nhắm
mắt tiến vào trạng thái nhập định.
Thời gian qua quá nhanh, một lúc lâu sau, mấy người đã
phục hơn phân nửa pháp lực, sắc mặt thoạt nhìn cũng đỡ hơn rất nhiều.
Trung niên tu sĩ mở hai mắt, nhìn mấy tên nam nữ một
chút rồi không chần chờ nói:
“Đi thôi, không thể tiếp tục chần chờ nữa! Những thứ
kia phỏng chừng cũng nhanh chóng đuổi tới rồi.” Nói xong, hắn dẫn đầu đứng lên.
Trong lòng nam nữ tu sỹ Luyện Khí Kỳ này không muốn,
tuy nhiên cũng không dám chần chờ tiếp tục ngồi ở đây nữa, họ lấy pháp khí ra,
bộ dáng như muốn cùng bay lên.
Nhưng đúng lúc này, bầu trời phía trên đảo nhỏ đột
nhiên nổi lên những âm thanh lớn, tiếp theo phần lớn sương mù mầu trắng sữa
bỗng quay cuồng.
“Không hay!” Sắc mặt Trung niên tu sĩ nhất thời đại
biến.
Nam nữ tu sĩ khác lại càng kinh sợ hơn, sắc mặt tái
nhợt vô cùng.
Trong bầu trời đầy sương mù, bất chợt bay ra mười mấy
quái điểu mầu lam thật lớn.
Mấy quái điểu này hình thể dài khoảng một trượng, trên
đầu có mào đỏ, mỏ nhọn móng sắc, cả người phát tán ra thanh quang nhàn nhạt, bộ
dáng cực kỳ hung ác, xấu xí.
Chúng nó vừa xuất hiện cũng không lập tức đánh về phía
hòn đảo nhỏ phía dưới, mà là bay nhanh trên không rồi bay tản ra tứ phía xung
quanh, nhanh chóng ngăn chặn đường thoát thân của các tu sĩ, xem bộ dáng này
thì có vẻ cực kỳ am hiểu cách phối hợp.
Trung niên tu sĩ nhìn thấy vậy, trái tim lại càng trầm
xuống.
“Chạy, nhanh đến mảng rừng cây kia. Chờ có cơ hội thì
tự mà chạy trốn!” Hắn chắc chắn cũng có chút kinh nghiệm đối phó với yêu thú
giống chim như thế này, cho nên lập tức bắt những người khác cấp tốc chạy về
phía rừng cây bên cạnh.
Các nam nữ tu sĩ như gà con lạc mẹ, cũng không có ý
kiến gì khác, đồng loạt phóng về phía đó.
Quái điểu Thiên Sơn này cũng phát ra một tiếng rú, âm
thanh điếc tai, lấy mấy người này làm trung tâm, đồng loạt quây tụ lại.
Nhìn thấy yêu điểu hành động như vậy, thần sắc vài tên
nam nữ lại càng sợ hãi, tốc độ chạy trốn càng nhanh hơn. Trong chớp mắt đã tới
bầu trời phía trên rừng cây, đột nhiên lao thẳng xuống phía dưới.
Thế nhưng lúc này một màn ngoài ý muốn lại xuất hiện
Năm người mới vừa bay đến gần rừng cây ba trượng thì
đột nhiên một mảng xanh biếc sáng mờ nhấp nhoáng nổi lên, chỉ cảm thấy trước
mắt sáng ngời, sau một trận đầu váng mắt hoa, mấy người đột nhiên trước mắt đã
đại biến.
Vốn rừng cây không thấy nữa mà trước mắt đã là một khu
núi non cực kỳ xa lạ, hơn nữa linh khí nồng đậm kinh người đập vào mặt bọn họ.
“Đây là ảo trận!” Nữ nhân mặc cẩm y màu lam cũng là nữ
tu sĩ dễ nhìn nhất trong ba nữ nhân kinh ngạc hô lên.
“Chẳng Lẽ nơi đây còn có đồng đạo nào khác ở đây sao?”
Thanh niên tráng kiện thì cực kỳ vui mừng lẫn sợ hãi nói.
“Có thể! Bất kể nói như thế nào, đây cũng là một cơ
hội giữ mạng của chúng ta. Hy vọng ảo trận này có thể che mắt được Ưng Diên
Thú!” Người trung niên cũng cảm thấy ngoài ý muốn, thấp giọng thì thào nói.
Nghe lời này, ánh mắt những người khác không khỏi đều
nhìn hướng về phía bầu trời của ảo trận.
Lúc này, lũ ác điểu đang bay vòng vòng tại không trung
bỗng mất đi mục tiêu, cho nên cũng náo động hết cả. Nhưng dù kêu thét điên
cuồng như vậy, chúng vẫn không thay đổi phương hướng, chậm rãi hạ xuống phía
dưới.
“Không được! xem bộ dáng Ưng Diên Thú dường như chúng
không bị ảo giác này ảnh hưởng, chắc chắn sẽ nhanh chóng đánh xuống phía núi
non. Nơi này có khí tức của cấm chế, nói không chừng thật sự có đạo hữu khác ở
nơi nào đó.” Trung niên tu sĩ nghiêm mặt nói, độn quang chợt lóe, liền nhanh
chóng bay về phía trước.
Mấy người còn lại liếc về phía sau một cái rồi cũng
nhanh chóng phóng đi.
Nhưng mấy người mới vừa bay được một khoảng ngắn thì
đã có một tầng bạch sắc quang mang xuất hiện ngăn trở đường đi.
Nhìn thấy cảnh này, trung niên tu sĩ lại không kinh sợ
mà còn lấy làm vui mừng.
Hắn lập tức lật tay, Một Truyền âm phù đã xuất hiện
trong lòng bàn tay.
Tiếp theo, miệng nói lẩm bẩm, rồi vươn tay, miếng phù
này đã hóa thành một đạo hỏa quang, trong nháy mắt đã mất dạng phía sau màn ánh
sáng.
Những người khác thì kinh hoàng nhìn màn ánh sáng này,
không dám mở miệng nói một câu nào.
Một lát sau, mười mấy con quái điểu rốt cục tiến vào
ảo trận. Phát hiện mục tiêu, chúng không chút khách khí từ bốn phương tám hướng
tấn công tới mấy người này một cách điên cuồng. Dưới hai cánh vẫy động, mơ hồ
còn phát ra thanh quang chói mắt.
Sắc mặt trung niên nhân tu sĩ trầm xuống. Hắn liếc mắt
một cái về phía màn ánh sáng, cắn răng thấp giọng phân phó vài câu.
Vẻ mặt những người khác đều khó coi, thế nhưng đều
nâng tay phóng ra các loại quang mang, xuất hiện các loại pháp khí của mình
chuẩn bị cho trận đấu.
Mắt thấy lũ Ưng Diên Thú bay đến phía trên đầu mấy
người, đang sắp nhanh chóng hạ xuống xé xác bọn họ thì chuyện lạ đã phát sinh.
Từ trong màn ánh sáng bạc kia lại đột nhiên vùn vụt
phóng ra hơn trăm cột ánh sáng, mặc dù chỉ bằng ngón tay nhưng lại sắc bén vô
cùng. Chỉ chốc lát đã đánh tới lũ Ưng Diên Thú đang phóng tới, khiến tất cả
chúng đều bị xuyên thủng thành vô số lỗ rỗng.
Nhất thời âm thanh “Phù phù.” liên tiếp vang lên!
Những yêu thú này thậm chí còn không kịp phát ra tiếng
kêu thảm thiết, mất mạng ngay tức khắc, thân thể nhanh chóng rơi xuống mặt đất.
“Đây là...”
Kể cả trung niên tu sĩ và những người khác nhất thời
đều mừng rỡ như điên, không khỏi quay đầunhìn về màn ánh sáng.
Kết quả là đầu tiên họ bị hù dọa đến giật nẩy, sau đó
là ngẩn ngơ.
Chỉ thấy phía trong màn ánh sáng, xuất hiện mười cự
viên thân hình cao lớn.
Vừa nhìn thấy vậy, mấy người này còn tưởng rằng đấy là
yêu thú hiện thân, tự nhiên trong lòng rét lạnh.
Nhưng sau đó bọn họ lại cảm giác được sự bất thường,
tiếp tục cẩn thận xem xét một lần nữa mới phát hiện đám cự viên này có tóc đen
phát sáng, đúng là một cơ quan Khôi Lỗi mà thôi. Mà đám cự viên Khôi Lỗi này
đều có hình dạng hai tay hướng phía trước, hiển nhiên vừa rồi cột sáng hẳn là
từ tay chúng phóng ra.
Lúc đó mọi người mới thật sự mừng rỡ.
Sau đó, đám cự viên này vô thanh vô tức buông tay
xuống, tiếp theo bỗng nhoáng lên, mấy bóng khôi lỗi liền biến mất chẳng thấy
đâu nữa.
Bọn họ thật sự nghi hoặc không thôi, màn sáng trước
mặt nháy nháy vài cái rồi tự động hé ra một lối rộng khoảng một trượng.
Nhìn thấy cảnh này, bọn họ lại càng hai mắt nhìn nhau!
“Tại hạ hiện đang bế quan, không tiện đứng dậy đón
chào, mấy vị đạo hữu có thể tiến vào, lối nhỏ này chỉ tồn tại chốc lát, sau đó
sẽ tự đóng lại đó!” Một thanh âm nam nhân không chút vội vàng từ bên trong
truyền ra. Nhưng thấy lời nói đó, hiển nhiên chủ nhân của trận pháp dường như
không có ý định gặp mặt bọn họ.
“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối, nếu đám yêu điểu đó
đã bị diệt, bọn ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây một chút, cũng không dám quấy rầy
việc tu luyện của tiền bối nữa!” Trung niên tu sĩ mặc dù cảm giác được đối
phương không có ác ý, nhưng sao dám tiến vào trận pháp của người ta khi không
biết đối phương thế nào, vì thế không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm khiến đối
phương không hài lòng, nói vài câu khó nghe chút.
“Hắc hắc, xem bộ dáng rất cẩn thận! Nhưng nếu như vậy,
các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại bị một đám yêu thú cấp hai này
đuổi giết như vậy.” Nam tử phát ra một trận cười khẽ, bộ dáng không thèm để ý
chút nào, nhưng phía sau lời nói, tựa hồ lại mang theo một chút ý tò mò.
Sắc mặt trung niên tu sĩ lúc này mới buông lỏng một
chút, vội vàng cung kính trả lời:
“Ta là đệ tử của Thanh Linh Môn, bởi vì lần này ra
biển hái chút linh dược, kết quả thật sự không thể nghĩ đến đã bị đám Ưng Diên
Thú chú ý. Cuối cùng dọc theo đường đi bị chúng nó đuổi giết. Nếu không phải có
tiền bối ra tay cứu giúp thì thật sự đám vãn bối đã lành ít dữ nhiều rồi.”
Sau khi lời cảm tạ của trung niên ra khỏi miêng, nam
tử cũng không tỏ vẻ gì, chỉ là nhẹ “Ừm.” một tiếng rồi sau đó cũng yên lặng
không tiếng động.
Điều này khiến tu sỹ cũng cảm thấy chút bất an hơn.
Cho dù tâm tình trung niên tu sĩ bất an, thế nhưng
cũng không dám vì vậy mà rời khỏi nơi đây, nhân tiện cũng nhắc mọi người bình
tĩnh một chút!
“Thanh Linh Môn các ngươi lúc đi có mấy người? Vì sao
không có sự dẫn dắt của sư môn trưởng bối! Chẳng lẽ không biết, chỉ bằng tu vi
của các ngươi mà ra biển thì thuần túy chính là tìm đường chết mà thôi! Cho dù
không có tu sĩ Kết Đan Kỳ, thì ít nhất cũng phải có mấy tên Trúc Cơ Kỳ chứ, như
vậy cũng không tới mực bị yêu thú cấp hai đuổi giết.” Trầm mặc trong chốc lát,
bên trong trận pháp lại truyền đến âm thanh lạnh lùng của nam nhân.
Sau khi nghe nam nhân nói, đầu tiên trung niên tu sĩ
ngẩn ra, nhưng chần chừ trong chốc lát rồi hắn lại lộ ra nụ cười khổ.
“Tiền bối! Thanh Linh Môn chúng ta chính là một môn
phái nhỏ, trước kia mặc dù cũng có một vị trưởng lão Kết Đan Kỳ, nhưng hơn hai
mươi năm trước đã mất mạng trong thú triều. Trong môn hiện giờ ngay cả tu sĩ
Trúc Cơ Kỳ cũng không có mấy người.” Trung niên tu sĩ có chút chần chừ rồi nói.
Nói ra lời này, trung niên nhân cũng lo lắng liệu có
phải đối phương muốn dò xét chi tiết của môn phái bọn họ, sau đó sẽ không có ý
tốt gì với họ.
Nhưng sau đó lại nghĩ đến tu vi kinh người của người này, nếu
muốn ra tay tiêu diệt bọn họ, chỉ cần xuất động đám Khôi Lỗi này, thật sự căn
bản không cần cố sức làm ơn như vậy. Mà nếu dùng lời lấp liếm, che che đậy đậy
khiến hắn bị chọc tức thì đây mới là tự tìm đường chết.
Vì thế trung niên mới đè nén tâm tình, mạo hiểm nói ra
thực tình của Môn phái.
Hắn cũng không tin môn phái tan nát của mình còn có đồ
vật gì khiến người ta nhòm ngó.
“Thú triều! việc này phát sinh từ năm nào? Có liên
quan với yêu thú sao?” Trong thanh âm nam tử đã có chút hỗn loạn mang theo vẻ
kinh ngạc.
Nhưng nghe lời hỏi này, tâm lý trung niên tu sĩ lại
càng cả kinh! Những nam nữ trẻ tuổi kia lại càng hiện ra thần sắc ngạc nhiên.
Chương 529: Lãnh Mạc Dữ Khổ Cầu
“Tiền
bối không biết thú triều? Xem ra tiền bối ở đây tiềm tu rất nhiều năm tháng,
căn bản cũng không biết tình hình bên ngoài?” Trung niên tu sĩ thở dài, sau đó
khẽ thì thào nói.
“Nghe khẩu khí của ngươi hình như bên ngoài không tốt
cho lắm thì phải!” Nam tử có chút hứng thú, mặc dù thanh âm vẫn rất lãnh đạm,
nhưng trong lời nói lại mang theo một tia tò mò.
Thế nhưng tu sĩ trung niên lại không nói gì.
Tình huống bên ngoài, chẳng lẽ chỉ dùng từ không tốt
là có thể hình dung sao!
Xem ra đối phương thật sự là một lão quái vật bế quan
chẳng biết đã bao lâu rồi, nếu không như thế nào cả đại sự phát sinh hai mươi
năm trước cũng không biết.
Chỉ là như vậy thì hắn cũng càng yên tâm hơn.
Lấy tu vi thân phận của đối phương, thì với mấy tiểu
bối bọn họ sẽ chẳng thèm ra tay.
Trên người bọn họ có thể có cái gì khiến đối phương
coi trọng chứ.
Nghĩ tới đây, thần sắc trung niên tu sĩ càng cung kính
hơn vài phần, trả lời:.
“Tiền bối! Thú triều là chuyện của hơn hai mươi năm
trước. Lúc ấy vãn bối vẫn là tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy,
nhưng lại nghe trưởng bối trong môn phái nói qua một chút. Nghe nói, lúc ấy
trong Thâm uyên hải vực có hơn vạn yêu thú vào một ngày đã không chút dấu hiệu
mà điên cuồng tiến ra. Sau đó một hơi lao thẳng tới Kỳ Uyên Đảo, bao vây Hắc
Thạch Thành lại, rồi không ngừng điên cuồng tấn công. Mặc dù trên đảo có đại
trận phòng hộ, c mấy ngàn tu sĩ cùng một số tiền bối Nguyên Anh Kỳ tọa trấn,
nhưng sau đó vẫn bị yêu thú công phá. Ngoài một số tu sỹ có thể thừa dịp loạn
lạc bỏ chạy thoát khỏi một kiếp nạn, còn lại mọi người dù là phàm nhân hay tu
sĩ đều chết tại đó.”
Trung niên tu sĩ nói, trên mặt hiện ra vẻ buồn bã.
“Có chuyện như vậy sao! Sau đó thế nào? Yêu thú có lui
về thâm uyên không?” Thanh âm nam tử lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng sau đó lại nhanh
chóng khôi phục giọng điệu lạnh lùng như trước.
“Nếu lui về thâm uyên thì đã tốt rồi, sau khi yêu thú
biến Hắc Thạch Thành hóa thành một đống đổ nát, lại bắt đầu chia ra, dưới sự
thống lĩnh của một số yêu thú cấp cao bắt đầu càn quét những thôn trấn khác.
Mặc dù trước đó phần lớn đã biết tin, người dân ở các thôn trấn này đã sớm bỏ
nhà cửa, ẩn nấp xung quanh, nhưng cũng vẫn có không ít phàm nhân và tu sĩ bị hạ
độc thủ. Kết quả không đến nửa năm, tất cả hải vực xung quanh Kỳ Uyên Đảo đều
không còn bất cứ thôn trấn con người nào tồn tại, tất cả đều bị hủy diệt sạch
sẽ. Chỉ là như thế còn chưa hết, bầy yêu thú này mặc dù phần lớn quay về thâm
uyên, nhưng lại có một ít yêu thú trí tuệ cao bắt đầu truy tìm những người ẩn
núp, toàn bộ bị chúng ăn hết. Nghe nói không bao lâu, con người xung quanh hải
vực đó gần như không còn, tu sĩ lại tổn thất quá nửa. May mắn còn sống chỉ có
thể rời xa hải vực xung quanh Kỳ Uyên Đảo, tìm một nơi hẻo lánh nào đó mà giữ
mạng, trốn đông trốn tây. Hôm nay Kỳ Uyên Đảo đã thành nơi tụ tập của yêu thú
cấp cao, chỉ cần biết tin tức nhân loại nào thì chúng sẽ lập tức tiêu diệt
những tu sĩ đó.” Thần sắc trung niên bắt đầu trở nên bi thống.
Mà lúc này, thanh âm của nam tử thần bí cũng một hồi
lâu không truyền đến, có vẻ như cũng bị tin tức này gây khiếp sợ không nhẹ,
dường như đang cố gắng tiêu hóa tin tức này.
“Hắc hắc! Thật buồn cười. Nói như vậy, tại Ngoại Tinh
Hải này thì tu sĩ chúng ta ngược lại giống yêu thú lúc trước, thành vai diễn bị
săn giết rồi.” Nam tử cười lạnh một tiếng, rốt cục lại mở miệng, chỉ là trong
lời nói chứa ý tứ châm chọc làm cho đám tu sĩ ngạc nhiên.
Có điều hình như nam tử không muốn nói thêm gì, tiếp
theo lại hỏi thêm vài vấn đề:
“Kỳ Uyên Đảo có vài lão quái vật Nguyên Anh Kỳ tọa
trấn, bọn họ không có khả năng cũng tiêu đời bởi lũ yêu thú này. Vì sao bây giờ
không chủ trì đại cục? Còn nữa, Kỳ Uyên Đảo đã xảy ra biến động lớn như vậy
chẳng lẽ Nội Tinh Hải không có phản ứng gì sao, chẳng lẽ họ không phái viện
binh tới? Hay là nơi này đã hoàn toàn bị đám gia hỏa Nội Tinh Hải vứt bỏ?”
Mấy vấn đề này cái nào cũng sắc bén, mỗi cái đều như
châm điểm đúng huyệt vậy, cho dù trung niên tu sĩ có biết nhưng lại không có
cách trả lời.
Vì vậy sau hồi đấu tranh tư tưởng hắn mới cẩn thận trả
lời:
“Nghe nói thú triều năm đó có hai vị tiền bối Nguyên
Anh Kỳ qua đời, nhưng đại bộ phận các lão tiền bối vẫn là trốn ra được. Mặc dù
từ đó về sau không có tin tức về các vị tiền bối này nữa, nhưng theo một số lời
đồn thì các tiền bối này đang chuẩn bị một kế hoạch quay lại chiếm Kỳ Uyên Đảo
với quy. Chỉ là nội dung cụ thể thì vãn bối không biết thế nào. Mà về phương
diện Nội Tinh Hải, từ ngày phát sinh Thú Triều lại hoàn toàn bị cắt đứt tin
tức, cũng không ai biết tình hình cụ thể bên kia thế nào. Về phần viện binh lại
càng không thấy, có lẽ đúng như lời tiền bối nói, nơi này đã bị Nội Tinh Hải
bên kia từ bỏ rồi.” Sau khi nói xong câu cuối cùng, sắc mặt trung niên tu sĩ lộ
ra vẻ âm trầm.
Xem ra đối với sự mặc kệ không hỏi của Nội Tinh Hải,
những tu sĩ đã kinh nghiệm may mắn tồn tại qua thú triều bất tri bất giác đều
có ý oán hận.
Mà nam tử lại trầm lặng một chút, một lát sau mới lo
lắng hỏi:
“Đã nguy hiểm như vầy, tiểu bối các ngươi không ở nhà
ẩn nấp cho kỹ, lại mạo muội chạy đến đây, chẳng lẽ muốn tự sát sao?”
Nghe lời nam tử này, trung niên tu sĩ lộ ra ánh mắt
sầu khổ, nhưng chưa chờ hắn mở miệng giải thích.
Một thiếu nữ áo vàng nãy giờ vẫn thành thật đứng ở
phía sau trung niên thần sắc bất định, đột nhiên bước một bước tiến lên.
“Tiền bối, gia phụ bởi vì tu luyện công pháp không cẩn
thận, làm cho chân nguyên nghịch chuyển kinh mạch bị loạn, hôm nay tê liệt
không dậy nổi. Tiền bối thần thông rộng lớn, nhất định có biện pháp để cứu gia
phụ! Nếu tiền bối có thể cứu giúp gia phụ, vãn bối tình nguyện làm trâu làm
ngựa để báo lại đại ân của cho tiền bối!” Cô gái cười mà trên mặt đầy vẻ cầu
khẩn khổ đau, một đôi mắt to, hắc bạch rõ ràng đã long lanh nước mắt, bộ dáng
rưng rưng muốn khóc.
Vài tên nam nữ khác nghe nói thế đều là thất kinh,
không khỏi hai mặt nhìn nhau. Chỉ có vị trung niên tu sĩ nghe thấy, ngược lại
trong lòng vừa động, nhưng ngoài miệng cũng không khỏi khiển trách:
“Hạnh nhi, ngươi đang nói hồ đồ gì thế? Sư huynh sớm
đã liệt giường nhiều năm, căn bản không ai có thể chữa trị. Lần này ra ngoài là
để tìm một ít linh dược trở về, cũng chỉ là để giảm bớt sự thống khổ trên người
sư huynh mà thôi. Tiền bối chính là pháp lực thông huyền, nhưng cũng không có
cách nào chữa trị.” Trung niên tu sĩ mặc dù nói không có chút lưu tình nào,
nhưng trên mặt lại mơ hồ mang theo một tia thần sắc khác thường.
“Chân nguyên nghịch chuyển, kinh mạch thác loạn. Xem
ra tên gia hỏa này vọng tưởng hư danh, khẳng định tu vi không đủ nhưng lại muốn
mạnh mẽ tiềm tu để nâng cao một tầng công pháp nên mới có bệnh trạng này.” Nam
tử cười lạnh một tiếng sau đó lười biếng nói.
Vị cao nhân này chưa tận mắt nhìn nhưng chỉ thuận
miệng mà chuẩn xác phán đoán ra ngọn nguồn bệnh trạng. Điều này khiến trung
niên tu sĩ hiện ra vẻ mặt vui mừng!
“Tiền bối thật sự là ánh mắt như đuốc, tệ sư huynh
thật là bởi vì nóng lòng tu luyện mới đưa đến kiếp nạn này. Không biết tiền bối
có bí pháp gì có thể cứu chữa?” Trung niên tu sĩ đầu tiên là khen tặng đối
phương một câu, sau đó mới cực kỳ quan tâm hỏi. Xem ra hắn cùng vị sư huynh này
tựa hồ có quan hệ không tệ chút nào.
“Điểm bệnh ấy tự nhiên không tính là gì, nhưng vì sao
ta phải nói cho các ngươi! Chẳng lẽ các ngươi tưởng rằng, ta sẽ vô duyên vô cớ
ra tay cứu giúp sao?” Nam tử dường như nhìn ra tâm tư đối phương, không chút
khách khíừa nghe lời này trung niên tu sĩ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo trên
mặt chỗ đỏ chỗ trắng, môi giật giật nhưng lại không phát ra từ nào khỏi miệng.
Thiếu nữ áo vàng nghe thấy một tia hy vọng.
Trên gương mặt nàng hiện lên một tầng đỏ ửng, cắn răng
một cái sau đó,” rập.” một tiếng, quỳ rạp xuống trước tầng ánh sáng.
Sau đó cô gái mềm mại này với vẻ mặt dứt khoát nói:
“Vãn bối Công Tôn Hạnh thề, chỉ cần tiền bối có thể
chữa trị tốt cho gia phụ, tiểu nữ nguyện ý trở thành nô tỳ cho tiền bối, tuyệt
đối không hai lòng. Nếu tiền bối vẫn còn lo lắng, vậy thì vãn bối có thể tùy ý
tiền bối, người có thể hạ cấm chế, sau đó mới đi cứu trị cho gia phụ” Nói xong
những lời này, cô gái cúi người hướng về phía màn sáng, vái ba cái sau đó thẳng
tắp quỳ ở đó không nhúc nhích, nét mặt vô cùng quả quyết.
Đừng xem thiếu nữ áo vàng tuổi nhỏ, nhưng nàng lại có
tính cách thật sự cứng cỏi.
“Nha đầu ngốc, ngươi đang làm chuyện ngu xuẩn gì vậy.
Tiền bối có thân phận ra sao, như thế nào có thể coi trọng một nha đầu xấu xí
như ngươi?” Trung niên tu sĩ thấy tình cảnh này, không khỏi kinh sợ nói.
Mấy nam nữ kia chợt tỉnh ngộ, cũng đều lại đây dùng
lời lẽ khuyên ngăn.
Nhưng thiếu nữ áo vàng không thèm để ý vẫn quỳ như
trước, bộ dạng nếu đối phương không đáp ứng thì quyết không chịu đứng lên.
“Sư thúc các người đừng nói. Ta trời sinh chính là
người không bình thường, mẫu thân khó khăn mới sinh ra ta, gia phụ lại bởi vì
muốn dịch kinh tẩy tủy cho ta mà mạnh mẽ tu luyện tầng thứ sáu của Thanh Linh
huyền công, vì thế mới rơi vào cảnh cả ngày nằm ở trên giường. Hôm nay chính là
lúc ta phải báo hiếu, thật sự nếu có thể trị hết bệnh cho gia phụ, ta nguyện ý
hầu hạ cho vị tiền bối này, tuyệt đối không nói một câu oán hận.” Sắc mặt cô
gái tái nhợt lắc đầu, thanh âm bình tĩnh nói.
“Nha đầu! Chẳng Lẽ là ngươi đang ép ta? Ta nếu không
ra tay thì chẳng lẽ ngươi vĩnh viễn quỳ ở đây sao?” Nam tử cười lạnh một tiếng,
thanh âm bỗng phát lạnh.
“Không dám, vãn bối tuyệt không có bất cứ ý ép buộc
nào. Tiền bối mới vừa rồi ra tay cứu ta một mạng, Công Tôn Hạnh đã cảm kích vô
cùng! Nhưng gia phụ nằm trên giường không dậy nổi, cũng đã tìm nhiều đồng đạo
tiền bối đến cứu chữa nhưng lại không có người nào có thành công. Hôm nay Hạnh
nhi nghe thấy khẩu khí của tiền bối dường như cứu chữa bệnh này chỉ là công phu
nhấc tay, cho nên vãn bối mới khổ khổ mà cầu xin như vậy. Vãn bối không có ý
khác, chỉ hy vọng tiền bối có thể thành toàn một phen hiếu tâm của vãn bối!”
Nói xong những lời này, thiếu nữ đã gần khóc, nghẹn ngào lại cúi người xuống
đập đầu một cái.
Bên kia màn sáng vẫn yên tĩnh không chút tiếng động!