Phàm nhân tu tiên - Chương 0560 - 0561
Chương 560: Nguyên Dao Dữ Thanh Dương Môn
Trong nhóm tu sĩ này, khô lâu cùng
hai người hán tử, lão giả là tựa hồ không quen biết. Ngay cả những người còn
lại cũng không một ai hỏi đến lai lịch của Hàn Lập. Trong đó hán tử sau khi
thấy đã đủ nhân số năm người thì không hề chần chừ nữa, hướng tới đám người Hàn
Lập ôm quyền nói:
“Tại hạ Kha Vũ, vâng mệnh tới báo
nhiệm vụ cùng dẫn đường cho ba vị tiền bối. Đây là lệnh bài của tại hạ, xin ba
vị tiền bối kiểm tra.” Hán tử nói xong rút từ bên hông ra một khối lệnh bài màu
đen đưa cho Hàn Lập, hiển nhiên lấy Hàn Lập tu vi cao nhất là người dẫn đầu.
Hàn Lập vươn tay cầm lấy lệnh bài
kia, liếc qua một chút rồi không buồn để ý ném cho khô lấu ở một bên.
Hai mắt khô lâu cxung liếc qua
rồi ném trở lại tay của hán tử kia, miệng lười biếng nói:
“Lệnh bài thì có cái gì mà xem,
nếu không phải được cho phép thì một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ như người làm sao có tư cách truyền
tống tới đây. Thân phận mấy người chúng ta, cũng không cần kiểm tra. Tụ tập dến
nơi này, ngoại trừ người nhận được lệnh của chấp pháp ra thì làm gì có người
ngoài. Có nhiệm vụ gì cứ nói thẳng ra đi.”
Khô lâu kia bộ dáng vô cùng quen
thuộc với chuyện này, sau khi nói xong lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
Hán tử Kha Vũ đối diện nghe thấy
lời đó thì có chút chần chừ, nhưng sau đó cười xấu hổ, không kiểm nghiệm thân
phận đám người Hàn Lập nữa mà vội ho một tiếng, giới thiệu lão giả bên cạnh.
“Vị tiền bối này là hộ pháp của
Thanh Dương Môn. Nhiệm vụ lần này đến là để trợ giúp ba vị tiền bối bắt khâm
phạm của Thanh Dương Môn. Thủ tục cụ thể thì các vị tiền bối tự thương lượng,
vãn bối chỉ phụ trách giới thiệu mà thôi.” Kha Vũ sau khi nói xong nhu thuận
lui dần về phía sau, tạo điều kiện cho lão giả và bọn Hàn Lập tự tạo quan hệ.
“Thanh Dương Môn? Chẳng lẽ là Tam
Dương thượng nhân của Thanh Dương Môn?” Hai mắt khô lâu lam quang chợt lóe, lộ
lên vẻ kinh dị.
Hán tử hung ác ở bên cạnh Hàn Lập
nghe thế cũng biến sắc.
“Ha ha! Xem ra tại hạ cũng không
cần nhiều lời, ba vị đều biết đến vị tổ sư hàng đầu của tệ môn. Đáng lẽ ra, tổ
sư tự mình hướng tới lục đạo minh chủ của quý minh đưa ra thỉnh cầu hiệp trợ.
Nhưng mà người này tuy là tu sĩ Kết Đan sơ kì nhưng lại mang trong mình bảo vật
của Thanh Dương Môn, trốn thoát đã nhiều năm. Gần đây, bổn môn trong lúc vô ý
mới biết hiện hắn ở nơi nào. Vốn tổ sư định tự mình ra tay thì việc đó vô cùng
dễ dàng. Nhưng người lại đang có việc quan trọng, thật sự khong thể phân thân.
Lúc này mới thỉnh các vị đạo hữu ra tay tương trợ. Ta nghĩ bốn vị cao thủ Kết
Đan Kỳ liên thủ có thể bắt được yêu nữ này.” Trưởng lão Thanh Dương Môn mỉm
cười, hướng ba người chắp tay nói. Nhưng sau khi nói đến câu cuối cùng khuôn
mặt bỗng chốc lạnh lẽo.
“Chẳng lẽ là nữ tu?” Vừa nghe
thấy chữ yêu nữ thì hán tử hung ác nghi hoặc hỏi.
Hàn Lập nhướnường như là nhớ tới
cái gì đó.
“Không sai, yêu nữ này tên gọi là
Nguyên Dao, là thị thiếp chuẩn bị nhận của thiếu chủ bổn môn. Nhưng không nghĩ
tới ả yêu nữ này lòng dại độc ác, dựa vảo vẻ đẹp hơn người, thi triển mị thuật,
lại còn kết hợp cùng với một yêu nữ khác ám hại thiếu môn chủ mà đem tất cả bảo
vật trân quý trên người thiếu môn chủ bỏ trốn. Sau đó mượn vật này kết thành
kim đan. Tam Dương tổ sư cũng chỉ có mỗi thiếu chủ là truyền nhân, tất nhiên là
hận ả thấu xương. Ba vị nếu có thể giúp Đinh mỗ bắt ả thì tệ môn nhất định sẽ
cảm tạ vô cùng, tuyệt sẽ không làm cho mọi người thất vọng” Lão giả khi nhắc
tới mục tiêu thì nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ lại thấy cũng không nên
nhắc đến chuyện này, nên thoáng giới thiệu một chút đã đem đề tài chuyển hướng.
Khô lâu cùng hán tử hung ác liếc
nhìn nhau lộ ra vẻ bình thường. Hàn Lập sờ sờ mũi, không nói gì.
Quả nhiên là nhắc tới Nguyên Dao
nữ nhân này.
Nữ nhân đúng là vô cùng xinh đẹp,
lại có lai lịch như vậy, thật đúng là ngoài dự kiến của Hàn Lập.
Hắn nghi hoặc vô cùng, không hiểu
sao nữ nhân này trong thời gian ngắn lại có thể kết thành kim đan, hơn nữa sau
khi tao ngộ, bộ dáng lại thần bí. Hóa ra là lấy sách của thiếu môn chủ này, rồi
bị Thanh Dương Môn lùng bắt.
Xem ra trên người thiếu chủ của
Thanh Dương Môn đồ quý hiếm nhất định là không ít, lại đem tiện nghi đến cho
Nguyên Dao.
Nhưng thấy nữ nhân này gặp nguy
hiểm, có ra tay bảo hộ hay không? Điều này khiến cho Hàn Lập hơi chần chừ.
Hắn dù cùng cô ta không có chút
giao tình, nhưng cũng miễn cưỡng xem như là có quen biết.
Đúng lúc này, khô lâu ở bên cạnh
nói:
“Một khi đã là mệnh lệnh, dù
không có thù lao ta cũng nhất định xuất toàn lực. Không biết ả ta ở nơi nào?
Nếu nói vậy chúng ta tập hợp ở đây thì cũng cách nơi đó không quá xa.” Kẻ này
mặc dù tướng mạo vô cùng khó coi nhưng tâm tư lại rất tinh tế.
“Đạo hữu nói đúng. Yêu nữ đang ẩn
cư trong một hoang đảo tại phía bắc Hoàng Minh Đảo. Nếu không phải tình cờ một
lần ra ngoài mua ít đồ, bị môn đồ của tệ phái phát hiện đuối theo đến tận ổ thì
sợ rằng đến ngày hôm nay cũng hoàn toàn không có chút tin tức. Người này giảo
hoạt vô cùng, người lại mang theo bảo vật uy lực lớn, chính là Thanh Dương Lôi
của bổn môn. Mong rằng mọi người cẩn thận một chút.” Lão giả nói thế đồng thời
cũng hướng Hàn Lập chắp tay.
Dù sao tu vi Kết Đan hậu kỳ của
Hàn Lập, cũng khiến lão giả vô cùng coi trọng.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới,
Hàn Lập dù không chút thay đổi gật đầu nhưng lại muốn ra tay đem mấy người hắn
tiêu diệt hết.
Nhưng khi hắn nghe thấy Nguyên
Dao đang ở vùng phụ cận thì bình tĩnh lại, thay đổi chủ ý, quyết định đợi cứu
nàng xong thì sẽ tiến hành trao đổi vài thứ trọng yếu.
Vị hán tử Kha Vũ kia thấy mọi
người đã nói chuyện xong thì cung kính hỏi một tiếng, sau đó dẫn đường hướng
mọi người tiến ra ngoài động. Bên trong, một tu sĩ tóc tai bù xù đang nhìn
Truyền tống trận dưới chân, tâm tình vô cùng nghi hoặc khó hiểu.
Pháp trận này lúc hắn vừa mới
bước vào, linh quang hoàn toàn bình thường chớp động.
Nhưng khi muốn truyền tống thì
pháp trận không hiểu sao lại mất linh.
Điều này khiến cho hắn vò đầu âm
thầm buồn bực.
Sau khi người gác bỏ đi cấm chế,
đám người Hàn Lập xuất hiện ở vách núi phía sau.
Nhìn ra xa mơ hồ có thể thấy thôn
trấn, mấy người trước sau bay lên trời.
Sau đó dưới sự chỉ dẫn của lão
giả Thanh Dương Môn, cả bọn phi độn về phía Bắc.
Đoạn đường vô cùng an toàn, tinh
thần mọi người có chút gấp gáp.
Hàn Lập tu vi cao nhất cùng với
bộ dạng lạnh như băng khiến cho không một ai dám lại gần nói chuyện.
Kết quả là nửa ngày sau, năm
người nhìn thấy một đảo nhỏ, đường kính chừng hơn mười dặm.
“Chính là nơi này. Yêu nữ đang
trốn ở bên trong một tòa tiểu sơn.” Lão giả mắt lấp lóe hàn quang, dừng độn
quang lạnh giọng nói.
Đám người Hàn Lập theo sau, cùng
ở trên không trung nhìn về hòn đảo.
Trên đảo ngoại trừ một chút cây
cỏ cũng chỉ có núi đá, linh khí mỏng manh vô cùng.
“Đinh đạo hữu, có phải nhầm hay
không vậy? Yêu nữ là nữ tu sĩ Kết Đan Kỳ, sao lại tìm tới một nơi như thế này
tu hành.” Sau khi nhìn một lúc, đại hán hung ác không nhịn được hỏi lại, khuôn
mặt lộ vẻ nghi ngờ.
“Yên tâm. Chính là nơi này không
sai.” Đinh lão giả tin tưởng mười phần trả lời. Sau đó, tay bắt pháp quyết, một
bàn tay giương lên, bắn ra một đạo hoàng quang lên cao.
Một lát sau, từ bên sườn núi cũng
phóng lên một đạo hoàng quang như vậy.
Lão giả thấy thế khuôn mặt vui
vẻ, xoay mặt nhìn đám người Hàn Lập nói:
“Đi thôi. Nơi đây luôn có đệ tử
của bổn môn giám thị. Xem ra yêu nữ kia vẫn chưa rời khỏi đảo.”
Nói xong lão giả cũng không động
thân, một lúc sau từ trên đảo lóe lên một đạo hồng quang hướng đến nơi này bay
đến. Trong nháy mắt, sau khi tới trước mặt mấy người thì hao quang thu lại,
hiện ra một nam tử áo xám trên bốn mươi tuổi, tu vi Trúc Cơ trung kì, bên ngoài
ống tay áo cũng có dấu hiệu một ngọn lửa màu xanh, nhưng so với lão giả thì nhỏ
hơn nhiều.
“Đệ tử xin ra mắt sư bá cùng các
vị tiền bối.” Nam tử liếc mắt liền nhận ra Đinh lão giả, không dám chậm trễ cấp
bách tiến lên thi lễ cung kính nói.
Lão giả không thèm để ý, khoát
tay, trầm giọng hỏi:
“Yêu nữ có còn ở trên đảo không?
Hay đã rời đi?”
“Không có! Từ khi đệ tử theo đuôi
tới đảo này, yêu nữ chưa từng rời khỏi động phủ.” Nam tử trung niên khẳng định
nói.
“Tốt. Chuyện này ngươi làm rất
tốt. Đợi sau khi trở về, ngươi sẽ trở thành đệ tử nội môn. Bây giờ dẫn đường đi.”
Lão giả khen một câu, sau đó nghiêm nghị nói.
“Đa tạ sư bá nâng đỡ, đệ tử xin
dẫn đường” Trung niên nghe thấy thế, khuôn mặt vô cùng vui mừng liên tục nói.
Sau đó, hắn quay người dẫn tất cả
hướng tới hòn đảo.
Trong chớp mắt, tất cả đã tới
trên không của đảo. Trung niên nam tử chỉ vào một tòa núi đá, sau đó cung kính
nói với mọi người:
“Lần trước khi yêu nữ trở về, đệ
tử bởi vì tu vi quá thấp nên không dám lại gần tra xét, chỉ thấy ả đến núi này
thì biến mất, có lẽ động phủ ở bên trong.”
Khô lâu nghe thấy lời ấy, hai mắt
chớp động, đánh giá ngọn núi vài lần gật đầu nói:
“Không sai. Bên ngoài núi đá là
một cấm chế khá cao minh. Nếu ta không tới gần để ý xem xét thì sẽ không thể
thấy bất cứ cái gì khác thường, trách không được nữ nhân kia ở đây nhiều năm
vậy mà vẫn vô sự.”
Chương 561: Mượn Cái Đầu
“Hừ! Nữ nhân này năm đó đem điển tịch tu luyện của thiếu
chủ lấy đi, có thủ đoạn này cũng không có gì ngạc nhiên. Chờ sau khi ta phá
xong trận pháp này, việc còn lại làm phiền mấy vị đạo hữu.” Lão giả trên mặt
hiện lên vẻ giận dữ, nhưng sau đó khôi phục như thường nói.
“Yên tâm. Cho dù nữ nhân này có ba đầu sáu tay, lần
này chắp cánh cũng khó mà bay thoát.” Khô lâu cười hì hì nói, sắc mặt không
đổi.
Lão giả vừa nghe lời nói này, cũng cảm thấy không có
vấn đề gì, không chần chờ hai tay đột nhiên mạnh mẽ chà xát, một mũi nhọn màu
vàng chói mắt từ trong tay bỗng nhiên mọc lên.
“Phá.” Lão giả miệng quát khẽ, mũi nhọn màu vàng trong tay hóa thành một đạo
cầu vồng, hướng mặt ngoài núi đá bay tới.
“Oành đùng đùng” Một tiếng trầm muộn phát ra. Núi đá
trước mắt giống như mặt nước bị ném một đá lớn vào, nguyên vốn đang tĩnh lặng,
nhất thời bạch quang nhộn nhạo, cảnh sắc sau đó biến đổi, bỗng nhiên xuất hiện
một ngọn núi linh khí bức người, cảnh sắc tuyệt đẹp.
“Đây là? “Khô lâu cùng với đại hán hung ác nhìn thấy
trước mắt biển đổi, không khỏi miệng mở to hồi lâu, trợn mắt há hốc mồm.
“Hắc hắc, đây vốn là mật trận Câu Linh Trận của bổn
môn. Có thể đem linh khí trong thiên hạ che dấu vào trong trận pháp. Yêu nữ tu
vi không đủ, chỉ có thể che dấu bộ phận linh khí. Nếu là tổ sư của bổn môn tự
thân bố trí trận pháp này, một tia linh khí không lộ ra ngoài cũng là chuyện dễ
dàng” Lão giả họ Đinh liếc mắt một cái, có chút kiêu ngạo nói.
Hàn Lập thấy vậy cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi nghe
lão giả nói rõ, trong lòng chợt động. Nếu như có thể nắm lấy phương pháp bố trí
Linh Câu Trận này vào tay, động phủ của hắn sau này có thể an toàn hơn rất
nhiều.
Giờ phút này, huyễn cảnh trước mắt đã biến mất, một
cửa đá phóng ra lục quang xuất hiện tại khoảng giũa lưng chừng núi. Xem ra động
phủ của Nguyên Dao ở tại nơi đây.
“Chúng ta cùng động thủ.” Lão giả hung quang chợt lóe
lên nói.
Khô lâu gật gật đầu, há mồm phun ra một thanh quái
nhận màu đen, nửa đao nửa kiếm, phi thường quái dị. Mà đại hán hung ác quát khẽ
một tiếng, từ trong tay bay ra một thanh búa lớn hàn quang dày đặc khí thế như
phá núi mà ra, làm cho Hàn Lập ở bên cạnh cũng giật mình. Sử dụng binh khí to
lớn như vậy làm pháp bảo, thật đúng là cực kỳ hiếm thấy.
“Đạo hữu vì sao...” Lão giả chính mình cũng phun ra
một thanh phi kiếm màu trắng, nhưng thấy Hàn Lập không có chút động tác nào,
không khỏi có chút buồn bực.
Hàn Lập mỉm cười, đang muốn nói một vài lí do để tùy ý
hí lộng cho việc này qua đi, bỗng nhiên cánh cửa đá tự động mở rộng, từ bên
trong một đạo lục quang.
Lão giả thấy thế, cũng không nói gì nữa, lập tức cùng
những người khác phóng về phía đó.
Lục quang sau khi xoay quanh một vòng, tại phía trước
động hào quang tập trung lại, hiện ra một tuyệt sắc giai nhân mặc đồ đen, da
thịt trắng như tuyết.
Nữ nhân này thản thiên tươi cười, thu ba trong mắt lưu
động, chỉ cười thôi mà đã phong tình vạn chủng.
Đúng là Nguyên Dao trước chia tay với Hàn Lập tại Hư
Thiên Điện.
Nữ nhân này đã nhiều năm không gặp, chẳng những dung
nhan không đổi. Ngược lại càng thêm phong tình khiến người ta động lòng.
Chẳng qua trong lúc nữ nhân này nhìn mọi người, ánh
mắt dừng ở trên người lão giả Thanh Dương Môn, sắc mặt đại biến, trên mắt hiện
lên một tầng sương lạnh, trở nên lạnh lùng hẳn lên.
“Mấy vị đạo hữu đến trước phủ của tiểu nữ, có việc gì
muốn chỉ giáo sao?” Tựa hồ biết mị thuật đối với các tu sĩ phía trước không có
tác dụng.
Nguyên Dao biến sắc lạnh lùng nói, đối với lão giả lại
càng không dám nhìn trực tiếp.
Lão giả họ Đinh thấy vậy, trong lòng thốt nhiên giận
dữ, nhưng hắn cũng là người tâm cơ âm trầm, biểu hiện ra cũng không có tức
giận. Ngược lại tươi tỉnh cười nói:
“Yêu nữ! Đến lúc này rồi ngươi còn ra vẻ không biết gì
cũng là vô dụng. Đã ám hại thiếu chủ, lại lấy trộm bảo vật của môn phái, ngươi
cho rằng hôm nay còn có thể chạy thoát sao?”
Nguyên Dao nghe thấy lời này, cũng không có nói gì, mà
đôi mắt trong sáng hơi đổi, một mực nhìn kỹ tu vị của mấy người đối phương.
Kết quả làm tim nàng đập mạnh một chút, trong lòng
trầm hẳn xuống.
Không nói tới lão giả cùng đại hán hung ác, là tu sĩ
Kết Đan sơ kỳ như nàng. Nhưng khô lâu cùng người mặc áo xanh tướng mạo bình
thường kia thì một người là Kết Đan trung kỳ một người là Kết Đan hậu kỳ, cũng
không phải là nàng có đủ khả năng ứng phó được.
Nếu bốn người này cùng nhau liên thủ. Nàng mặc dù có
một số kiện bảo vật hộ thân có uy lực kinh người, mấy năm nay cũng tu luyện một
hai loại mật thuật, nhưng vẫn là lành ít dữ nhiều.
Lúc này khô lâu cùng với đại hán hung ác, hiển nhiên
bị dung mạo tuyệt sắc của Nguyên Dao làm cho rung động một chút, nhưng sau đó
liếc mắt nhìn nhau trong mắt đều có chút tiếc nuối. Nếu không phải nữ tử này
đắc tội với Tam Dương Lão Ma của Thanh Dương Môn, thì tuyệt đối là đạo lữ song
tu tốt nhất, thật sự có chút đáng tiếc.
Nguyên Dao gặp phải hiểm cảnh, ngược lại thần sắc lại
trấn tĩnh.
Sau khi cười lạnh một tiếng, tay chợt lật nhanh, một
khối trận bàn màu trắng xuất hiện tại ngọc thủ, khẽ chạm vào bạch quang bắn ra
bốn phía.
Tầng sương mù lớn màu vàng xanh cuồn cuộn bốc lên,
trong một chút đã đem cả tòa núi nhỏ che lấp, lão giả thấy vậy khẽ quát một
tiếng, phi kiếm trước thân chợt lóe hướng Nguyên Dao mà chém tới.
Nhưng Nguyên Dao cười khẽ một tiếng, không nói hai
lời, thân hình chợt lóe, lui vào giữa tầng sương mù.
“Hừ! Chỉ là một cái huyễn trận, mà cũng dám lấy ra hí
lộng!” Lão giả thấy vậy nhướng mày, nhưng ngoài mặt cũng không có khinh thường,
hai tay bắt pháp quyết, phi kiếm vọt tới một điểm.
Phi kiếm sau khi vang lên một tiếng, tại không trung
cuồng vũ, trong nháy mắt hóa thành một bánh xe ánh sáng đường kích mấy trượng,
không khách khí hướng vào trong sương mù bay tới, đi qua nơi nào sương mù đều
tan ra không còn gì.
Trong nháy mắt, sương mù trước cửa đã được kiếm quang
của lão giả khu trừ sạch sẽ, một lần nũa cánh cửa đá lại lộ ra.
Đại hán hung ác thấy vậy, không hề chần chờ nữa mà một
ngón tay chỉ vào pháp bảo của mình, lưỡi búa kia chợt to lên mấy lần, hung hăng
hướng tới cửa đá mà bổ tới.
Hoàng quang lục mang đan vào một chỗ, âm thanh bạo
liệt không ngừng phát ra.
Ở bên cạnh Hàn Lập, khô lâu cũng muốn sử dụng quái
nhận của chính mình đồng loạt công kích, nhưng lại đột nhiên phát ra âm thanh
kinh ngạc.
“Không hay! Yêu nữ từ phía sau núi chạy mất. Mau đuổi
theo nàng!” Hắn vội vạng nói, tiếp theo không chút do dự hóa thành một đạo hắc
quang, thẳng đến sau núi mà đi.
Hàn Lập nghe lời ấy, trong mắt hiện lên một tia dị
sắc, nhưng thần sắc vẫn như thường, đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Mà đại hán hung ác đối với lời nói của khô lâu phi
thường tin tưởng, vừa nghe nói thế lập tức dừng công kích đối với cửa đá lại,
cũng lập tức phi độn đuổi theo.
Lão giả thấy vậy, thần sắc nửa tin nửa ngờ lộ ra, chần
chờ một chút mới hướng Hàn Lập nghi hoặc mà hỏi.
“Đạo hữu, lời nói vừa rồi là thật hay giả. Lão hủ như
thế nào một điểm cũng không có nhận thấy.”
Trong mấy người tu vi Hàn Lập là cao nhất, lão giả cảm
giác được Hàn Lập nói mới có thể tin được.
Nhưng Hàn Lập nghe thấy câu hỏi này, sắc mặt cũng
không có thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia dị sắc kì quái.
“Vị đạo hữu kia nói không sai, nữ nhân kia xác thực từ
phía sau núi chạy mất. Bất quá, hiện tại đã bị hai vị đạo hữu ngăn cản, đang
đánh nhau sống chết.” Hàn Lập hai tay chắp sau lưng, sau khi liếc mắt về phía
sau núi, không chút vội vàng nói.
“Tốt lắm. Hai người chúng ta đi tới đó tương trợ, nhất
định là bắt được yêu nữ” Lão giả vừa nghe lời này, lập tức mừng rỡ nói.
“Chính xác, chúng ta đi qua đấy mà nói, bắt giữ nữ
nhân kia khẳng định dễ như trở bàn tay. Bất quá trước khi đi, Hàn mỗ muốn hướng
tới đạo hữu mượn trước một món đồ vật.” Hàn Lập quay mặt lại, dùng một loại
thần sắc quỷ dị nhìn lão giả cách đó mấy trượng, ung dung nói.
“Mượn đồ vật, đạo hữu muốn mượn vật gì?” Lão giả họ
Đinh không khỏi ngẩn người, theo bản năng kì quái hỏi.
“Nhân tiện mượn cái đầu dùng một lát!” Hàn Lập nhen
nheo mũi, khóe miệng lộ ra một tia trào phúng.
Không chờ lão giả phản ứng, miệng hé ra, một đạo lục
quang chói mắt liền hiện, trong nháy mắt vây quanh đầu của lão giả một lần, cái
đầu liền tự động rơi xuống.
Sau đó Hàn Lập vung tay ra, một mảnh thanh quang từ
tay bắn ra, đem cái đầu thu lại trên tay, một giọt máu cũng chưa kịp rơi xuống.
Hắn lúc này mới híp mắt, liếc mắt nhìn cái đầu bị
thanh quang bao lấy.
Bởi vì ra tay quá nhanh, trên đầu vẫn tràn đầy biểu
tình kinh ngạc.
“Chớ có trách ta, một khi đã nhìn thấy ta tại Truyền
tống trận, chỉ có thể tính các ngươi vận khí không tốt mà thôi.” Hàn Lập khẽ
thở dài, thì thầm nói.
Đột nhiên hắn mãnh mẽ nhấc tay, nhìn sang hướng phía
sau núi, trên mặt lộ ra một tia dị sắc.
“Hắc hắc! Không nghĩ tới tiểu nha đầu Nguyên Dao kia,
tu vị thật đúng là tăng nhanh!” Hàn Lập chợt khen, sau đó cầm lấy đầu lâu,
người liền hóa thành một đạo cầu vồng phi độn mà đi.
Trên không trung phía sau mặt núi, khô lâu cùng với
đại hán hung ác một mặt chỉ huy pháp bảo cùng một thanh quái chùy màu đỏ chiến
đấu cùng một chỗ, một mặt hai tay bắt pháp quyết, các loại pháp thuật không
ngừng hướng về phía đối diện ầm ầm đánh qua.
Mà Nguyên Dao giờ phút này toàn thân được mây đen bao
phủ, từ trong đoa bay ra cả trăm đạo lục sắc ma hỏa, cùng với hai người đối
diện pháp thuật không ngừng oanh kích.
Chỉ có điều nữ nhân này một mặt chiến đấu, một mặt
không ngừng lui về phía sau, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi nơi này.
Nhưng hai người khô lâu tựa hồ kinh nghiệm tranh đấu
phi thường phong phú, vận dụng công kích, chung quy khiến cho Nguyên Dao không
có cách nào có thể bứt ra rời đi dù chỉ là một chút.
Lúc này ba người chứng kiến Hàn Lập độn quang phi độn
mà đến, đại hán hung ác cùng khô lâu trong lòng mừng rỡ.
Chờ Hàn Lập hào quang tụ lại, tại phụ cận hiện ra thân
hình, đại hán hung ác vội vàng lên tiếng, cũng có chút bất mãn nói.
“Đạo hữu nhanh chóng ra tay đi, ba người chúng tađồng
loạt công kích mà nói, nhất định có thể bắt giữ nữ nhân này. Bất quá đạo hữu
Thanh Dương Môn đi đâu rồi? Đây là chuyện trong môn phái của hắn, sao lại còn
lề mề kéo dài.”
“Hai vị không cần đợi. Đinh đạo hữu, hắn ở đây!” Nghe
lời này, Hàn Lập mặt không chút thay đổi giơ tay lên, đem đầu lâu giấu ở sau
người ra, hướng về phía đại hán hung ác mà vứt tới