Phàm nhân tu tiên - Chương 0572 - 0573
Chương 572: Bát Môn Kim Quang Kính.
Ngưng thần nhìn cự chung đang hạ
thấp xuống kia, tay Hàn Lập nhẹ nhàng điểm lên hoa lam cổ bảo trước người một
cái, ngay tức khắc vật ấy hóa thành bạch khí bắn lên trên đỉnh đầu của hắn.
Cùng lúc đó trên cự chung phát ra
một tiếng “Boong.”
Âm thanh này không hề lớn nhưng
lại hướng thẳng về phía Hàn Lập đang ở dưới chung, khiến cho đầu hắn trầm
xuống, thân hình chút nữa phải ngã lăn ra.
Lại là công kích âm thanh mà hắn
nghét nhất.
Trong lòng Hàn Lập mắng to một
tiếng, nhưng lại không dám chậm trể thúc dục cổ bảo trên không trung.
Hào quang chợt lóe lên, bên trong
bạch khí hiện ra nguyên hình của hoa lam.
Hoa lam này sau khi xoay tròn một
cái liền phun ra một đạo ánh sáng mờ màu trắng quấn lấy cự chung sau đó hướng
về lam hoa kéo lại.
Ngân chung đương nhiên sẽ không
có bị kéo đi dễ dàng như vậy, quanh thân phát ra ngân quang chói mắt. Từng
tiếng chuông nối tiếp nhau vang lên không ngừng, nhưng do bạch khí bao quanh
nên Hàn Lập nghe được mặc dù có chút không thoải mái nhưng cũng không có lão
đảo người như vừa rồi.
Lúc này Hàn Lập mới không chú ý
đến hai kiện cổ bảo trên đỉnh đầu, chuyển ánh mắt nhìn lên người nam tử đối
diện.
Thần sắc của Lục đạo Thiếu Chủ
một lần nữa trấn định lại, tự đánh giá một màn chân ma hóa thân kia bị hóa giải
bởi kim quang, sau khi thần sắc vừa động bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Hàn Lập.
“Ích Tà Thần Lôi! Ngươi có được
pháp bảo Kim Lôi Trúc?” Trong thanh âm của Ôn Thiên Nhân tràn ngập sự kinh sợ.
Ngoại trừ Ích Tà Thần Lôi chuyên
khắc chế Ma công trong truyền thuyết ra, hắn thật sự không thể đoán được có
loại lôi điện nào lại có năng lực nghịch thiên như thế, trong nháy mắt liền phá
vỡ chân ma hóa thân. Kim Lôi Trúc này từng tạo nên một hồi “ tinh phong huyết
vũ” trước kia không ngờ lại xuất hiện.
Lại còn bị người khác luyện chế thành pháp bảo. Điều này khiến cho vị Lục Đạo
Truyền Nhân này khiếp sợ không thôi.
Nghe được Ôn Thiên Nhân gọi ra
tên Ích Tà Thần Lôi, thần sắc của Hàn Lập khẽ chuyển nhưng sau khi cười lạnh
một tiếng liền bình thường trở lại. Chỉ là thúc dục hoa lam pháp bảo trên đỉnh
đầu. Muốn thu lấy ngân chung này.
Ôn Thiên Nhân thấy như vậy liền
biết rằng mình đoán không có sai, nhất thời sắc mặt trắng bệch ra.
Thân là đệ nhất truyền nhân của
ma đạo. Hắn biết được sự đáng sợ của Ích Tà Thần Lôi, không phải là tu sĩ bình
thường có thể so sánh được. Đối với thần lôi này lại càng kiêng kị vô cùng.
Hơn nữa lại thấy Lục Cực Chân Ma
dưới sự công kích của Ích Tà Thần Lôi ngay cả một chút hoàn thhề có. Hắn chỉ
nghe truyền lại rằng đây chính là khắc chế của ma công. Quả thực là một điểm
khuyếch đại cũng không hề có, đối phương chỉ cần có được thần lôi này cũng đủ
để khắc chế tám chín phần tà thuật của hắn.
Ôn Thiên Nhân hít sâu một hơi,
nhìn thẳng vào khuôn mặt không thay đổi chút nào của Hàn Lập, sắc mặt bắt đầu
âm trầm, trong lòng xuất hiện một tia bất an.
Hắn mơ hồ cảm thấy người đối diện
chính là đại địch của cuộc đời hắn. Chẳng những tu vi không hề dưới hắn lại có
được Ích Tà Thần Lôi có thể khắc chế được công pháp của chính hắn. Đây là điều
khiến cho hắn không thể nhịn được.
“Mặc kệ là phải tổn thất bao
nhiêu, hôm nay tuyệt không thể để cho đối phương còn sống rời khỏi đảo này.
Pháp bảo Kim Lôi Trúc chỉ có thể nắm trong tay của chính mình mới có thể hoàn
toàn yên tâm.” Ôn Thiên Nhân nhìn Hàn Lập, trong lòng bắt đầu tàn nhẫn hơn.
Ngay lúc này, thiếu nữ tuyệt sắc đứng ở phía xa xa bị cảnh tượng Hàn Lập cùng
với Ôn Thiên Nhân đấu pháp khiến cho kinh sợ trợn mắt há mồn.
Thiếu nữ này ngay khi Hàn Lập khu
động Phệ Kim Trùng liền đã đoán được thân phận của Hàn Lập, trong lòng tự nhiên
kinh ngạc vô cùng.
Chỉ là hơn mười năm không gặp,
Hàn Lập tu vi từ Kết Đan Sơ Kỳ tăng lên đến Kết Đan Hậu Kỳ thật sự làm cho
thiếu nữ này khó có thể tin được. Nhưng sau đó nàng lại nghe được Hư Thiên Đỉnh
dường như đang ở trong tay của Hàn Lập thì trong lòng cũng có chút thoải mái
hơn.
Nhưng cho dù là như vậy thiếu nữ
này lúc đầu căn bản không hề xem trọng sự tranh đấu của Hàn Lập và Ôn Thiên
Nhân. Nàng cho rằng Hàn Lập nhiều nhất cũng chỉ có thể cầm cự trong nửa khắc mà
thôi, sẽ đại bại mà bỏ chạy. Nhưng tuyệt đối lại không hề nghĩ được đấu pháp
đến hiện tại Hàn Lập lại có thể chiếm được thượng phong. Đặc biệt khi lôi điện
màu vàng của Hàn Lập vừa hiện ra nhất thời đánh tan ma công của Ôn Thiên Nhân
lại càng khiến cho thiếu nữ này linh sợ thêm. Cảm giác được đầu óc có chút
không tốt lắm.
Ích Tà Thần Lôi! Nàng dường như
là nhận ra lai lịch của lôi điện màu vàng kia trước cả Ôn Thiên Nhân.
Bởi vì nửa đoạn Thiên Lôi Trúc
ngàn năm trước kia là do nàng tự tay giao cho Hàn Lập. Nhưng bây giờ lại có thể
biến thành Kim Lôi Trúc? Chẳng lẽ là do Hàn Lập từ một địa phương khác đoạt
được? Đây là đáp án duy nhất mà thiếu nữ này có thể đoán được.
Tuyệt sắc thiếu nữ này tự nhiên
chính là Tử Linh tiên tử đã từ biệt ở Hư Thiên Điện.
Thiếu nữ này biến đổi dung nhan,
lại cùng với Ôn Thiên Nhân ở cùng một chút thoạt nhìn có chút không tình
nguyện. Không biết bên trong đã xảy ra những chuyện gì.
Lúc này hàm răng của Tử Linh tiên
tử cắn chặt lại. Đôi mắt đẹp nhìn về phía xa xa không chớp một cái, mơ hồ cảm nhân
được trận tranh đấu này vẫn còn phải tiếp tục.
Ôn Thiên Nhân thấy ngân chung
cũng bị Hàn Lập thu vào bên trong hoa lam. Thần sắc rốt cục cũng biến đổi, kim
quang trên trán đột nhiên sáng chói lên, sau đó dường như được hóa thành thực
chất kéo dài ra.
Trong nháy mắt, một cái sừng tinh
xảo trên trán của Ôn Thiên Nhân đột ngột xuất hiện ra. Kim quang chói mắt kèm
theo những phù văn khó hiểu, thoạt nhìn không hề có chút ma khí nào ngược lại
có bộ dáng tràn ngập linh khí.
Nhìn một sừng đầy yêu dị của đối
phương, Hàn Lập híp mắt lại, trong lòng rùng mình.
Hắn không suy nghĩ hướng đến hai
thanh cự kiếm ở xa xa chỉ một cái, lại đánh ra hai đạo pháp quyết.
Thanh sắc cự kiếm sau khi phát ra
âm thanh “ vù vù.” liền giải thể ra, một
lần nữa hóa thành hơn hai mươi thanh tiểu kiếm. Tiểu kiếm này sau khi bị Kiếm
Ảnh Phân Quang Thuật thúc dụng, lần nữa huyễn hóa thành ba đạo kiếm quang, sau
đó bay trở lại, trong nhắt mắt liền xuất hiện bên người của Hàn Lập bay lượn
không ngừng tạo ra một vòng bảo hộ.
“Tốt, rất tốt! Không nghĩ đến
ngươi có thể bức ta đến như thế này. Vốn ta cho rằng thế gian này ngoại trừ lão
quái Nguyên Anh Kỳ ra thì trong Kết Đan Kỳ sẽ không có một ai là đối thủ của
ta. Nhưng bây giờ xem ra ta quả thật có chút tự đại. Bất quá bây giờ gặp được
ngươi coi như là vận khí của ta không tệ. Nếu không sau khi ngươi tiến vào
Nguyên Anh Kỳ mà muốn tiêu diệt ngươi thì lại càng khó.” Ôn Thiên Nhân nhìn
hành động của Hàn Lập như không có gì, ngược lại thần sắc bình tĩnh xuống mà
thản nhiên nói.
Trên trán hắn sau khi xuất hiện
một cái sừng màu vàng dường như tràn ngập tự tin. Một tia kinh hoàng ban đầu ẩn
ẩn kia đã biết mất vô ảnh vô tung.
Trên mặt của Hàn Lập không lộ ra
chút khác lạ nào, nhưng thần thức của hắn hướng đến trên người của đối phương
đảo qua một lần.
Kết quả ngoại trừ cái sừng trên
trán hắn ra, thì tu vi của hắn cũng không tăng vọt lên hoặc có biến hóa gì
khác.
Hàn Lập nhướng mày, trong lòng
nghi hoặc, càng thêm cảnh giác lên.
Hắn không cho rằng những lời nói
của đối phương chỉ là hù dọa mà thôi. Chiếc sừng vàng kai khẳng định là có điều
quỷ quái ở bên trong.
Không chờ cho Hàn Lập hiểu ra thì
Ôn Thiên Nhân ở phía đối diện liền mở hai tay ra, từ trong tay áo của y trực
tiếp bắn ra tám ngọn lửa màu vàng.
Kim diễm này lớn khoảng một bàn
tay, ánh sáng chói mắt bắt đầu quay tròn quanh người Ôn Thiên Nhân.
Thấy đối phương thả ra một vật
như vậy. trong lòng Hàn Lập thở dài một hơi có chút buồn bực.
Hắn rất rõ ràng, mặc dù bảo vật
trên người của mình, trong các tu sĩ đồng cấp tuyệt đối là đếm trên đầu ngón
tay. Nhưng cùng so sánh với đối phương mà nói khẳng định là không cùng một cấp
bậc. Dù sao đối phương với thân phận là Thiếu chủ của Nghịc Tinh Minh, ma đạo
đệ nhất truyền nhân thì có được một ít bảo vật cũng là chuyện bình thường.
Hắn cũng không thể tiếp tục liều
mạng đi so bảo vật với đối phương, phải nghĩ ra một phương pháp vây khốn đối
phương lại, một kích phải giết chết.
Hàn Lập cũng không biết rằng ngay
khi hắn nghĩ như vậy thì trong đầu Ôn Thiên Nhân cũng cơ hồ xuất hiện một ý
nghĩ giống như vậy. Hắn đối với tầng tầng thủ đoạn của Hàn Lập cảm thấy có chút
sợ hãi. Bởi vậy hắn cũng không đơn giản dùng bảo vật khác mà trực tiếp thi
triển ra đòn sát thủ của mình, đem tám kim sắc hỏa diễm này đi ra.
Lúc này kim diễm như được đông
cứng lại, hiện ra tám cái cổ kính thuần kim. Cái kính này lớn khoảng ba bàn
tay, một mặt như nước, kim quang ẩn ẩn lưu động trên đó. Mặt còn lại đầy vết
nhăn, rất gồ nghề, có vẻ xấu xí vô cùng.
Hàn Lập nhìn thấy vậy dị sắc
trong mắt chợt lóe lên, mơ hồ đã từng nghe nói qua cổ kính này nhưng nhất thời
lại không nhớ rõ.
“Bát Môn Kim Quang Kính!” Một
tiếng thét kinh hải từ phía sau Ôn Thiên Nhân truyền đến, sau đó lập tức ngưng
lại.
Hàn Lập ngẩn ra, theo ánh mắt
nhìn lại quả đúng là tuyệt sắc thiếu nữ đang dùng hai tay che miệng, vẻ mặt
kinh ngạc nhìn cổ kính màu vàng này.
“Bát Môn Kim Quang Kính?” Hàn Lập
cảm thấy tên này có chút quen thuộc, trong giây lát liền nhớ đên lai lịch của
nó, trong lòng liền như chết lặng đi.
“Nếu bạn gái ta đã gọi ra lai
lịch của tấm kính này, vậy ngươi cũng biết được sự lợi hại của nó. Bây giờ
ngươi chết chắc rồi.” Ôn Thiên Nhân quay đầu, nhìn Tử Linh tiên tử một cái đầy
thâm ý, sau đó quay lại lạnh lùng nói. Chiếc sừng màu vàng trên trán của hắn
chợt lóe sáng lên, đột nhiên phun ra một đạo kim quang, bắn lên trên tấm kính
gần hắn nhất, sau đó kim quang kia lại bắn lên một tiểu kính khác.
Trong nháy mắt bắn ra tám lần,
mỗi một lần bắn ra thì kim quang lại lớn mạnh hơn vài phần, sau khi bắn lên cổ
kính cuối cùng thì kim quang đã lớn bằng bàn tay của trẻ em.
Chương 573: Kim Quang Thần Diễm
Sắc mặt của Hàn Lập lúc này đang
rất khẩn trương, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của
đốiphương, tay nắm chặt Ngọc Như Ý hai màu hồng hoàng kia. Đồng thời ngân quang
sau lưng chợt lóe, hai cái cánh trắng hiện ra sau người.
“Bát Môn Kim Quang Kính! Như thế
nào đối phương lại có được đồ vật nghịch thiên này?” Khóe miệng của Hàn Lập
không khỏi hiện ra một tia cười khổ.
Khi nhớ được lai lịch của món đồ
này, ý niệm đầu tiên trong lòng hắn chính là không thể đón đỡ được pháp bảo
này.
Cùng ngạnh kháng với bảo vật
trong truyền thuyết này, trừ khi đầu của hắn ở nên ngu ngốc mới đi làm chuyện
ngu xuẩn như vậy.
“ Bát Môn Kim Quang Kính.” này từng tiêu diệt qua tuyệt đỉnh pháp bảo một
đời của người đứng đầu Tinh Cung, từng đi theo một vị tu sĩ công pháp thông
huyền, uy chấn cả Loạn Tinh Hải mấy trăm năm. Trong những năm đó, vị tu sĩ này
một mình đối kháng với cả thế lực của Tinh Cung mà không bị rơi xuống hạ phong,
quả thực là Tinh Hải đệ nhất tu sĩ hàng thật giá thật.
Mà nó lại có danh tiếng lớn như
vậy, chủ yếu là “ Thiên Kính Tán Nhân.” này tu vi rất cao, tại tinh hải khi đó có một
không hai. Bất quá bổn mạng pháp bảo của hắn “Bát Môn Kim Quang Kính.” này uy
lực quá lớn, tất cả mọi người đều biết được, thậm chí khi đó được xưng là đệ
nhất pháp bảo công kích của Loạn Tinh Hải.
Những tu sĩ chết dưới kinh này
hằng hà sao số, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng có khoảng năm sáu vị chết dưới
nó. Có thể thấy được pháp bảo này kinh khủng bao nhiêu.
Đương nhiên tám mặt kính này của
Ôn Thiên Nhân khẳng định không phải là vật của “ Thiên Kíán Nhân.” năm đó, chỉ là một vật phẩm được phục chế mà
thôi.
Bởi vì lấy tu vi của Ôn Thiên
Nhân không có khả năng có thể khống chế được pháp bảo đầy uy lực nọ. Sợ rằng
muốn đem pháp bảo này hút được vào bên trong cơ thể đã bị uy năng cường đại của
nó phá hỏng cơ thể rồi.
Nếu như là vật thật thì Hàn Lập
không hề nghĩ ngợi lập tức chạy khỏi nơi đây. Căn bản không hề có ý niệm chống
đỡ nó trong đầu.
Nhưng là cho dù đối mặt với phục
chế phẩm đã giảm uy lực đi rồi này, Hàn Lập cũng không có ý định ngạnh kháng
với nó chút nào. Dù sao Tinh Hải đệ nhất pháp bảo công kích thật sự là rất dọa
người, thật sự không tiếp được, hắn chuẩn bị mượn tốc độ của Phong Lôi Sí tạm
thời tránh đi.
Hắn đối với tốc độ lôi độn của
Phong Lôi Sí này có vài phần tin tưởng. Cho nên mặt dù trong lòng rất khẩn
trương những cũng không có lộ ra vẻ bối rối.
Lúc này Ôn Thiên Nhân đang trải
qua một mặt kính cuối cùng bắn trở lại liền ngưng tụ thành một đạo kim sắc lớn
bằng cái đầu, lơ lửng trên không ở trước ngực hắn, hơn nữa chợt lớn chợt nhỏ
biến đổi không ngừng, dường như có thể tùy thời mà nổ tung ra.
Ôn Thiên Nhân không chút chần chờ
hướng đến quang cầu phẩy tay một cái, quang cầu “ vù.” một tiếng bay lên trên bàn tay của hắn.
Tay Ôn Thiên Nhân nâng quả quang
cầu này, liền liếc mắt nhìn Hàn Lập ở phía đối diện, ánh mắt rơi lên trên đôi
cánh sau lưng hắn thì trên mặt hiện ra một tia cổ quái nhưng sau đó liền biến
mất không thấy.
Lúc này, Tử Linh tiên tử nhìn
sang chiếc kim sừng trên trán của Ôn Thiên Nhân, sau đó lại nhìn sang đôi cánh
sau lưng của Hàn Lập, cảm giác được trong miệng có chút khô đi, ánh mắt đầy
phức tạp.
Một phen kịch đấu của hai người
này khiến cho nàng mở rộng tầm mắt, căn bản không thể so sánh với các tu sĩ
bình thường khác được. Mà lúc này hai bên cũng đã xuất ra tuyệt chiêu, hiển
nhiên muốn phân tranh sinh tử đây.
Dưới không khí khẩn trương này,
nàng không khỏi nín thở, chỉ yên lặng nhìn chăm chú không lên tiếng.
Về phần nàng ta rốt cuộc hi vọng
bên nào chiến thắn, chỉ sợ rằng có nàng mới biết rõ được.
Ôn Thiên Nhân đã động thủ.
Quang đoàn màu vàng hắn cầm trong
tay đột nhiên dâng lên trước ngực, sau đó tay kia nhẹ nhàng vỗ bên ngoài một
cái. Hai bàn tay cùng đánh lại với nhau, quang đoàn bị vỡ ra, vô số quang cầu
nhỏ khoảng ngón tay cái văng ra khắp nơi nhưng quỷ dị một điều là không một quả
nào không bắn lên trên tám mặt kính.
Nhất thời quang mang trên kim
kính đại thịnh, sau khí run rẩy một trận liền từ trong kính bắn ra tám cột sáng
màu vàng.
Cột sáng từ trong cổ kính này cơ
hồ vừa mới được bắn ra, liền xuất hiện trước mặt của Hàn Lập. Tốc độ cực nhanh
làm cho Hàn Lập phải biến sắc.
Âm thanh “Phụp phụp.” liên tiếp truyền đến.
Hơn mười kiếm quang được Kiếm Ảnhh Phân Quang Thuật
huyễn hóa ra vừa tiếp xúc với cột sáng này trong nháy mắt lập tức hóa thành hư
vô, do dù là bản thể Thanh Trúc Phong Vân Kiếm dưới sự trùng kích của kim quang
này khiến cho thanh quang toàn thân chợt lóe lên, sau đó không thể chống đỡ
được bay ra ngoài. Không thể ngăn cản kim quang này chút nào.
Ngũ hành cự hoàn ở phía sau hào quang chợt lóe lên
nhưng thật ra chỉ ngăn cản trong chốc lát sau đó phát ra âm thanh gào thét, hào
quang lóe lên, cự hoàn trước mặt Hàn Lập đã hỏng mất, hóa thành vô số bột phấn.
Trên mặt Hàn Lập hiện ra sự hoảng sợ, đồng thời trong
lòng có chút thương tiếc.
Ngũ Hành Hoàn này đối phó với tu sĩ cấp cao không có
tác dụng lớn lắm, nhưng dùng để đối phó với tu sĩ cáp thấp không có chút bất
lợi nào, phi thường tiện dụng, quả thật có chút đáng tiếc.
Mắt thấy kim quang sắc bén vô cùng này phá tan cự
hoàn, muốn đánh lên trên một màn hào quang cuối cùng.
Hàn Lập lại than nhẹ một tiếng, tiếng sấm cùng với
tiếng xé gió vang lên sau lưng Hàn Lập, Phong Lôi Sí sau khi động một cái khiến
cho cả người Hàn Lập biến mất tại chổ. Tám cột sáng kia bắn thẳng đến chổ hắn
đứng trước kia, xuyên thủng mà bay qua.
Sau một khắc cả Hàn Lập hiện ra ở trên không trung
khoảng mười trượng. Đồng thời âm thanh sấm sét kia lại vang lên, cả người một
lần nữa biến mất.
Ôn Thiên Nhân nhìn thấy như vậy đầu tiên là ngẩn ra,
nhưng sau đó như nhớ đến điều gì lập tức biến sắc, xích hỏa dưới chân chợt lóe
lên, “ Vù.” một tiếng bay đi, đảo mắt
liền xuất hiện cách đó không xa.
Trong nháy mắt hắn vừa rời đi, Hàn Lập lại hiện ra
ngay vị trí đó, thanh sắc kiếm quang trên tay chớp động, trên mặt hiện ra sự
ngạc nhiên nhưng sau đó hắn không khách khí lại “ oành đùng” một lần nữa, ngân quang biến mất.
Ôn Thiên Nhân lúc này không có phi độn chạy đi, nhưng
chiếc sừng màu vàng trên trán lần nữa bắn ra một đạo kim quang. Tám mặt tiểu
kính đồng thời bay lên trời, mặt kính hướng xuống dưới, kim quang sau khi bắn
vào trong một tiểu kính trong đó, đồng thời tám mặt kính phát ra âm thanh nhỏ.
Sau đó vô số kim quang từ trong kính rợp trời rợp đát bắn ra ngoài, hướng ra
bốn phía tạo thành một cái lồng giam.
Kết quả phía sau lưng ÔN Thiên Nhân hơn mười trượng,
thân hình Hàn Lập vừa xuất hiện, vô số đạo kim quang lập tức sáng lên, đem Hàn
Lập vây chặt vào trong.
Sắc mặt Hàn Lập đại biến, vội vàng thúc dục Phong Lôi
Sí ở phía sau, nhưng thân hình hắn đang ở trong kim quang giống như là bị đọng
lại, căn bản không cách nào di động được.
Vì vậy Hàn Lập không hề nghĩ ngợi vun hai tay lên, hai
thanh phi kiếm rời tay bắn ra ngoài, phóng lên kim quang khắp bốn phía, liền
chém lên đó một trận điên cuồng nhưng kim quang lại không chút sứt mẻ chút nào.
Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, vội vàng há mồn, một
đạo kim hồ lớn khoảng ngón tay phun ra. Kim quang bốn phía sau khi lóe lên một
chút liền bình thường trở lại, dường như không bị gì.
Lúc này, kim quang hộ thể cùng với cái lồng hai màu
hồng hoàng đan xen vào nhau, màn hào quang bắt đầu chớp động lên không thôi, bộ
dáng dường như cũng bị kim quang kia xuyên thủng qua.
Hàn Lập xanh mặt vung Ngọc Như Ý trong tay lên, rót
linh lực vào trong đó, màn hào quang bảo vệ màu hoàng hồng lập tức quang mang
đại thịnh, sau đó màu sắc bắt đầu thay đổi, sau một khắc liền hóa thành ngân
sắc chói mắt. Kim quang này nhất thời không thể đi đến thêm chút nào.
Ôn Thiên Nhân thấy như vậy cũng không có lộ ra vẻ
ngoài ý muốn, ngược lại vẻ dữ tợn trên mặt chợt lóe lên, hai tay bắt một pháp
quyết, tám tiểu kính đột hiên hướng lên trên đỉnh đầu Hàn Lập bay đi. Kim quang
bắn ra bốn phía, hóa thành tám ngọn kim sắc hỏa diễm xuất hiện trên đỉnh đầu
Hàn Lập.
Lúc này khuôn mặt Ôn Thiên Nhân hiện ra sự trịnh
trọng, hai tay không ngừng đánh ra các thủ ấn phức tạp, đồng thời trong miệng
vang lên âm thanh chú ngữ trầm thấp.
Sau đó hắn liền hé miệng, một ngụm máu tươi phun ra,
mỗi khi phun ra một lần sắc mặt hắn lại tái nhợt đi một phần, sau khi tám búng
tinh huyết phun vào kim diễm thì sắc mặt của hắn tái nhợt vô cùng, một tia
huyết sắc cũng không có nhìn thấy.
Nhưng tám đạo kim diễm kia trong nháy mắt liền phát ra
hỏa quang tận trời, uy lực như được tăng lên gấp đôi.
“Có thể chết dưới Kim quang thần diễm trong truyền
thuyết, ngươi xem như cũng xứng đáng. Bằng vào tu vi pháp lực của ngươi, có thể
sinh tồn trong kim diễm cao nhất chỉ có ba khắc, cho dù ngươi có bản lãnh lớn
đến cỡ nào.” Ôn Thiên Nhân lạnh lùng nhìn Hàn Lập bên trong màn hào quang một
cái, lạnh lùng nói.
Sau đó hắn không hề chần chờ nữa, hướng đến không
trung điểm một cái, tám đoàn kim diễm trên đỉnh đầu của Hàn Lập trước sau rơi
xuống dưới.
Hàn Lập lập tức bị kim sắc hỏa diễm hung hăng bao phủ
vào bên trong.
Thân hình Ôn Thiên Nhân nhoáng một cái liền hóa thành
một đạo kim quang phi độn lên trên ngọn lửa, khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó hai tay hắn kết một thủ ấn cổ quái, chiếc sừng
màu vàng trên trán hắn bắn ra một sợi tơ vàng nhàn nhạt rất khó thấy trực tiếp
bay vào trong kim diễm phía dưới, cùng với kim quang quanh thân Hàn Lập liên
kết với nhau, đồng thời hắn cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Hàn Lập trong hỏa diễm lúc này lại tỉnh táo vô cùng,
nhìn chằm chằm kim quang quanh thân cùng với kim diễm khắp bốn phía, vẻ mặt rất
ngưng trọng.
Kim diễm này ngay khi xuất hiện thì tốc độ tiêu hao
linh lực của hắn tăng lên gấp năm sáu lần, từ trên người điên cuồng tuông ra.
Nếu không màn hào quang ngân sắc kia sẽ hỏng mất.
Như vậy có thể đoán được đối phương muốn dùng kim sắc
hỏa diễm này khiến cho linh lực của hắn tiêu hao hết sau đó lại đem hắn luyện
hóa thành tro bụi.
Nếu không phải hắn tại hải ngoại tìm hiểu được phương
pháp bảo hộ của lang thủ như ý này, sợ rằng trong nhắt mắt hắn khó có thể bảo
toàn được cái mạng nhỏ.
Mà uy lực của Kim quang thần diễm này tựa hồ không
giống nhau, mặc dù không bằng Kiềm Lam Băng Diễm, không cách nào so sánh với Tu
La Thánh Hỏa. Nhưng lại không hề thấp hơn Thiên Đô Thi Hỏa của Cực Âm. Trong
lòng Hàn Lp âm thầm phân tích uy lực của kim diễm.