Phàm nhân tu tiên - Chương 0576 - 0577
Chương 576: Hắc Ám Kỳ Ngộ.
Hàn Lập vô cùng kinh hãi, thân thể hắn bị ném bay từ trên cao
hơn mười trượng xuống bãi loạn thạch dưới đất, nhưng thân thể lại đột nhiên
xoay một vòng một cách quỷ dị, hai chân đạp vào nhau làm điểm tựa rồi “vù.” một
tiếng bắn về phía một cây đại thụ ở phụ cận, đứng vững chắc trên ngọn cây.
Mồ hôi lạnh túa ra đầy trên trán
của hắn.
May cho hắn là đã học qua La Yên
Bộ, không cần linh lực pháp lực gì, nếu không chuyện một tu sĩ Kết Đan Kỳ bị
ngã chết sẽ trở thành trò cười cho cả tu tiên giới!
Nhưng bất quá tu sĩ Trúc Cơ Kỳ
khẳng định sẽ không được may mắn như vậy, sợ rằng không chết cũng sẽ bị thương
nặng.
Hắn đang cố gắng ổn định tâm thần
thì “cảng, cảng” hai tiếng từ vùng phụ cận truyền đến, khiến cho Hàn Lập phải
quay lại nhìn. Đó chính là hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm rơi xuống cách
đó không xa, bên cạnh là tám mảnh gương vàng, hoa lam cổ bảo cùng với một cái
chung nhỏ màu bạc.
Hiện tại trông chúng vô cùng ảm
đạm, mất hết linh khí.
Hàn Lập rùng mình, vội vàng
truyền ra một tia thần niệm quét qua bảo vật, kết quả khiến cho tâm trí của hắn
vô cùng lạnh lẽo.
Thần thức cường đại trong cơ thể
hắn hiện tại không thể phát động, không thể đưa ra ngoài một chút nào.
Hàn Lập hít sâu một hơi khí lạnh.
iện tại pháp lực cùng thần thức
đồng loạt mất đi, hắn so với người bình thường chẳng khác biệt gì.
Đừng nói là thi triển pháp lực,
mà ngay cả mở Túi trữ vật cùng Túi linh thú hắn đều không thể làm được.
Hàn Lập quay mặt nhìn sang, thấy
một màn hắc vụ ngập trời thì không khỏi biến sắc.
Lấy tốc độ hiện tại của quỷ vụ
kia thì với thân thể bình thường này, hắn hoàn toàn không có chút khả năng chạy
trốn nào. Hàn Lập suy tình một chút, rồi cắn răng đến chỗ mấy bảo vật, rồi hốt
hết ôm vào nơi tay.
Vì không thể sử dụng Túi trữ vật
nên hắn đành nhét mọi thứ vào trong áo, cũng may là mọi thứ đều không quá lớn,
nếu không Hàn Lập cũng khó mà thu vào hết được.
Ngay khi Hàn Lập đem bảo vật thu
hồi xong, thì ở trên cao trăm trượng của đảo, hắc vụ kia cũng đã đến nơi.
Hàn Lập mới đứng lên, liền cảm
thấy một hấp lực vô cũng lớn phát ra từ quỷ vụ, khi hắn còn chưa biết chuyện gì
xảy ra thì đã bị hút về phía nó.
Trong lòng hắn hiện vô cùng sợ
hãi, thân hình giẫy giụa, định dùng La Yên Bộ bỏ chạy nhưng không hề có chút
hiệu quả nào.
Một lát sau, hắn bị hút vào trong
một vùng sương mù đen đặc, kế đó là vô số tia chớp màu đen đan xen vào nhau tạo
một cái lưới, nhốt hắn vào bên trong.
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên,
Hàn Lập hiện đang ở trung tâm hắc vụ thì đột nhiên cùng với quỷ vụ biến mất.
Hàn Lập hai tai ong ong u u, nhiều
loại âm thanh hỗn loạn cứ dội vào bên trong đầu hắn, thân thể hắn bị xoay nhiều
vòng liên tục, hắn căn bản là không hề thấy bất cứ chuyện gì, chỉ có thể cảm
thấy trước mắt tối đen.
Đột nhiên thân thể Hàn Lập không
còn điểm tựa nữa, rơi xuống dưới.
“Bịch.” Một âm thanh trầm muộn
vang lên, thân hình rơi mạnh xuống một chỗ, cũng may hắn rơi tại nơi vô cùng
mềm và dày nên cũng không có bị thương tổn nhiều, điều này khiến cho Hàn Lập
cũng từ từ yên tâm trở lại.
Hai mắt vẫn chỉ có thể cảm nhận
màu đen, nhưng lại có thể ngửi thấy một cỗ tinh khí nồng đậm, chui vào trong
mũi.
Hàn Lập không nói lời nào, cảm
nhận dưới chân có gì đó dinh dính, còn có gì đó chui qua chui lại.
Hắn đang ở nơi có cá và tôm tập
trung, tôm cá này còn sống, nhảy lên điên cuồng.
Hàn Lập nhướn mày, định đứng dậy,
nhưng đầu hắn đột nhiên như nứt ra, đồng thời tay chân cũng nhũn ra, một trận
choáng váng dâng lên trong lòng.
Hàn Lập thầm kêu khổ không ngừng,
biết đây là hậu quả của việc không có pháp lực hộ thân mà dám truyền tống quá
mức.
Sợ rằng trong nửa khắc tới cũng
không thể hoạt động được.
Nếu đã thế, hắn đánh giá một hồi,
rồi bất động nằm trong đống tôm cá, tiết kiệm thể lực, chờ tứ chi hồi phục.
Nhưng khi Hàn Lập đầu vừa chạm
vào đất, thì một đoàn tia chớp đen xuất hiện.
Trong ánh sáng yếu ớt, Hàn Lập
thấy rõ ràng cách đỉnh đầu mười trượng là một loại đá kì lạ, chỗ này có vẻ như
là một ngôi mộ, bên trong đám chớp đen quỷ dị kia hình như là có một vật gì đó.
Hắn thấy thế, trong lòng suy tính.
Kết quả là đám chớp đen đó lóe sáng vài lần rồi biến
mất, từ bên trong thoát ra một vật gì đó hướng tới chHàn Lập bị dọa cho giật
mình, muốn tránh khỏi nhưng lại vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn vật kia hạ
xuống.
Một tiếng nữ tử kêu rên trong gió truyền xuống, sau đó
một mùi hương tràn ngập cõi lòng, một thân thể mềm mại áp chặt vào người Hàn
Lập. Đây là một cô gái cũng bị truyền tới chỗ này.
Cô gái này dường như vô cùng hoảng loạn, không hề phát
hiện Hàn Lập ở bên dưới, xoay người bò lên, vô tình nắm lấy tóc của hắn.
Hàn Lập bị dứt đi một nắm tóc vô cùng đau đớn, khẽ rên
lên.
“Ai vậy?” Cô gái này bây giờ mới phát hiện ra có người
bên dưới mình, nhưng lại là mọt nam nhân xa lạ nhất thời kinh ngạc hét lên vội
vàng rời khỏi thân thể của hắn. Nhưng thân thể bị thoát lực chỉ có thể nhổm lên
được một chút rồi lại ngã xuống.
Chẳng những không rời khỏi Hàn Lập, mà còn rơi xuống
ngực của hắn, hiện ra một đôi mắt vô cùng trong sáng nhìn thẳng vào Hàn Lập.
Nhìn qua hình như tuổi cũng vẫn còn trẻ.
“Người là ai?” Cô gái run rẩy hỏi, trái tim đập “thình
thịch.” gấp gáp, âm thanh trong bóng tối yên tĩnh vang lên nghe vô cùng rõ.
“Nam nhân!”
Thanh âm của cô gái vô cùng êm tai nhưng lại hoàn toàn
xa lạ, vì không thấy rõ dung mạo của cô ta nên nhất thời khiến Hàn Lập nổi hứng
muốn trêu ghẹo.
“Ngươi?”
Cô gái nghe lời này trong mắt ngập tràn vẻ xấu hổ,
hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Lập nhưng bởi vì tay chân bủn rủn nên cũng chỉ có
thể miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nàng cố gắng muốn làm cho khuôn mặt của mình rời
càng xa Hàn Lập càng tốt, nhưng lại hoàn toàn phí công.
Tuy vậy, hơi thở thơm ngát tỏa ra từ miệng cô gái lại
tràn đến mặt Hàn Lập. Hàn Lập thấy một cảm giác bất thường, đồng thời thấy thân
thể của co gái này quả là vô cùng mềm mại, hắn hoàn toàn không hề phát giác ra
có vài địa phương của mình cũng đang cục cựa.
“Ngươi đang làm gì?” Cô gái thấy thân thể Hàn Lập bất
thường thì sự xấu hổ trong mắt ngày càng đậm, hung ác trừng mắt nhìn hắn, nhưng
lại càng khiến cho Hàn Lập cảm thấy cô gái này vô cùng đáng yêu.
“Không phải ta đang muốn làm gì, mà bởi vì pháp lực
bản thân đã mất nên có muốn làm quân tử cũng không có cách nào làm được. Mà ta
là một nam nhân bình thường, phản ứng như thế trong tình huống này là không thể
tránh được.” Hàn Lập cười khổ một tiếng thì thào nói.
Cô gái nghe thế thì hừ một tiếng, có vẻ như là không
nghe thấy lời giải thích của Hàn Lập. Cũng may mà Hàn Lập cũng không thể nhúc
nhích, nàng dù cực kỳ xấu hổ nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Nhất thời, khung cảnh yên tĩnh lại quay trở lại, chỉ
có hai tiếng tim đập lần lượt vang lên.
Kinh nghiệm lần này đối với Hàn Lập đúng là chưa bao
giờ có.
Bên dưới thân thì cá tôm lộn nhộn, trên người thì lại
có một vị nữ tử xa lạ, mà trong lòng lại tràn ngập ấm áp. Đây đúng là chuyện vô
cùng hoang đường.
“Ngươi là đồng đạo cũng tiến vào đảo này?” Im lặng một
lúc, cô gái đột nhiên hỏi.
“Coi như là vậy đi.” Hàn Lập nghe câu hỏi thì nhớ lại,
ở bên ngoài xông vào tiểu đảo có đến hơn mười tu sĩ. Xem ra cô gái này cũng là
một trong số đó.
“Hừ! Cái gì là coi như vậy đi? mắt cô gái ánh lên sự
nghi hoặc, hỏi lại.
Hàn Lập nghe thế thì đang định hoa ngôn xảo ngữ nói
cho qua chuyện, thì xa xa lại truyền tới rất nhiều tiếng bước chân, tiếp theo
là một cây đuốc xuất hiện tiến lại gần nơi này. Hình như bên dưới nó còn có một
cái bóng đen đang di động.
Hàn Lập thấy cảnh này thì trong lòng chợt rùng mình!
Tất nhiên là chỗ này còn có những người khác, có vẻ
như đây cũng là những tu sĩ bị quỷ vụ nọ nuốt vào.
Trong lúc đó thì cây đuốc đã đi hơn nửa lộ trình tới
chỗ hai người.
Đồng tử trong mắt Hàn Lập thu nhỏ lại, thấy rõ người
cầm đuốc là năm tên nam tử cao lớn dị thường, so với Hàn Lập hơn cả nửa cái
đầu, đều là những trung niên ba bốn mươi tuổi.
Bọn họ mặc trang phục màu xanh biếc, tay cầm binh khí
hình đao kiếm, sau lưng lại có vài túi tiền vô cùng lớn đang vội vã chạy nhanh
hướng tới nơi này.
Hàn Lập thấy thế thì thầm kinh ngạc, thầm suy đoán lai
lịch của những người này. Trên mặt một đám tóc lướt qua, cô gái kia cũng nhìn
thấy những người đang chạy về phía mình, thân thể mềm mại hơi run, tựa hồ có
chút bất an.
Hàn Lập thấy cảnh này, cau mày, ngón tay hơi động có
chút khí lực. Xem ra thân thể đang rất nhanh hồi phục trở lại.
Chương 577: Vô Danh Chi Địa.
Một lát
sau, ánh đuốc cũng đến phụ cận nơi này.
Theo ánh sáng, Hàn Lập thấy một chút cảnh vật ở đằng
xa.
Phụ cận tôm cá phủ dày một tầng trên mặt đất, mà hắn
cùng cô gái lại nằm trên một đống cao nhất.
Còn ở đằng xa, do có một tảng đá chặn lại nên không
cách nào biết rõ, chỉ có thể cảm nhận nơi này vô cùng rộng lớn, cũng không thể
nhìn thấy những thứ bên trên vách động.
Mấy tên nam tử kia cách Hàn Lập hơn hai mươi ba mươi
tượng, liền dừng bước.
Bọn họ nhanh chóng đem áo da trải xuống mặt đất, trừ
một người đang đứng canh gác thì những người còn lại cắm đầu thu gom tôm cá vào
bên trong bao.
Thấy cảnh này, Hàn Lập có chút ngạc nhiên.
Cô gái kia cũng kêu lên một tiếng, nhưng bởi vì thanh
âm quá nhỏ nên vẫn chưa bị mấy tên nam tử kia phát hiện, theo bản năng Hàn Lập
nhìn lại cô gái này.
Kết quả là một khuôn mặt vô cùng tú lệ, mơ hồ hiện ra
trong bóng tối.
Cô gái này lập tức phát hiện ra hành động của Hàn Lập,
mặt hơi ửng đỏ, lẩn trốn đi chỗ khác, khuôn mặt lần nữa lại bị che khuất, chỉ
còn lưu lại một đôi mắt sáng đang ngượng ngùng.
Hàn Lập thấy thế không khỏi có chút buồn cười.
Cô gái này cũng có chút ý tứ, khi không thấy khuôn mặt
thì nàng ra vẻ vô cùng thẳng thắn, có chút điêu ngoa. Nhưng sau khi bị nhìn
thấy thì lập tức trở nên nhát gan, xấu hổ.
Làm cho sự hung hăng của hắn không còn một chút nào.
Đúng lúc đó, một tiếng hét kinh hãu từ xa truyền đến.
“không hay rồi, nhanh chóng rút lui, có Hỏa Lân Thú đến.”
Nam nhân canh gác kia đột nhiên quay đầu lại nhìn những người kia hét lên.
Nhất thời tất cả mọi người liền đem túi vác lên trên
lưng nhanh chân chạy như điên về một hướng khác. Tại chỗ chỉ còn lại hai người
và một cây đuốc sáng cắm trên mặt đất.
Đồng thời, từ xa hình như có vài tiếng rú vang, hình
như có vật gì phát hiện mấy người, tiếp theo
“bịch, bịch.” có tiếng vật nặng rơi xuống đất, cấp
bách truyền tới.
Một thân ảnh đỏ sậm dài chừng mấy trượng gấp rút từ
trong bóng tối lao ra, sau một lúc lại biến mất.
Rất nhanh Hàn Lập đã được thấy tận mắt Hỏa Lân Thú
kia, đúng là một quái thú dữ tợn, lân giáp trên người màu đỏ hồng, răng nhe ra,
há miệng để lộ hàm răng nhọn hoắt, hình như vô cùng hung hãn.
Trong nháy mắt, nơi này khôi phục lại sự yên tĩnh.
Hàn Lập thở ra một hơi, may mà quái thú kai không phát
hiện ra bọn họ, đúng là trong họa có phúc.
Trải qua một khoảng thời gian ngắn, Hàn Lập tay nắm
nhẹ lại, lập tức đem nữ nhân trước ngực ôm lấy, từ từ đứng lên.
Hắn cuối cùng cũng trở laị bình thường, có thể tự do
hành động “Ngươi buông ta ra, ta có thể tự hành động” Nữ nhân trong ngực Hàn
Lập mặt đỏ bừng, thấp giọng nói.
“Cô không sợ dính mùi tanh hôi của cá sao, ta thì
không sao rồi.” Hàn Lập nhíu mày nhìn cô gái này, thản nhiên nói.
Cô gái nghe thấy lời này thì cúi đầu nhìn mặt đất đầy
tôm cá thì hơi do dự, sau đó cũng không nói gì nữa.
Lúc này, Hàn Lập ôm nữ nhân này nhẹ nhàng nhảy khỏi
đống tôm cá, hướng về phía ngọn đuốc.
Mặc dù không biết đây là chỗ nào, nhưng nếu không có
ánh sáng thì đúng là rất phiền phức.
Hơi nghiêng người, Hàn Lập rút cây đuốc giơ cao xem
xét một chút, rồi khuôn mặt hiện lên vẻ trầm tư, đi tới phía trước.
“Người buông ra được rồi, ta đã có thể vận động” Sau
một lát, cô gái nhỏ giọng nói.
Hàn Lập nghe thế cũng không nhiều lời, nhẹ nhàng thả
cô gái xuống đất. Sau khi sửa sang lại quần áo một chút, nàng cầm lên một cây
đuốc khác, cũng đánh giá bốn phía.
Mà Hàn Lập lại đi về hướng mà những người lúc nãy bỏ
đi.
“Ngươi muốn đi đâu?” Cô gái thấy cảnh này thì không
khỏi hoảng hốt mà hỏi.
“Ta không muốn ở nơi này chờ quái thú trở lại, tất
nhiên là đi tìm một chỗ an toàn hơn.” Hàn Lập không quay đầu lại nói.
Cô gái nghe thấy quái thù hoàn toàn có thể trở lại,
thì khuôn mặt hiện lên vài phần sợ hãi, vội vàng đuổi theo sau Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy cũng không nói gì, vẫn hướng về phía
trước.
Sau khi đi được hơn trăm trượng, mặt đất cũng không
còn tôm cá, ngược lại hai chân lại bước lên một loại đất đen xốp.
Nhưng chỉ vài bước thì Hàn Lập dừng lại, đem cây đuốc
chiếu sát mặt đất, trên đó còn in rõ ràng vài dấu chân.
Đúng là dấu chân của mấy tên nam tử kia.
Nữ nhân ở phía sau không để ý, chút nữa thì đã đụng
trúng lưng Hàn Lập, không khỏi giật mình.
“Có chuyện gì vậy?” Nàng thì thào hỏi.
Hàn Lập không có trả lời mà ngồi xổm xuống, tay bốc
lên một nắm cát trên mặt đất, ngửi ngửi vài lần sau đó hiện ra thần sắc quái
lạ.
“Mùi máu tươi nồng đậm, nơi này đúng là không có gì
tốt đẹp.” Hàn Lập mặt không thay đổi nói một câu, sau đó theo dấu chân của nam
tử để lại mà đi tới.
C nghe thế thì trong lòng sợ hãi, không dám rời xa Hàn
Lập.
Hai người một trước một sau, sau thời gian chừng một
bữa cơm rốt cuộc ở xa xa cũng thấy một mảng ánh sáng.
Mắt Hàn Lập nheo lại, chân bước nhanh hơn.
Mãi về sau mời phát hiện, trong khoảng không đen đặc
trống rỗng phía trước có một miệng hang lóe ra lam quang, mặc dù chỉ là hơn nửa
trượng, lớn nhỏ không đều nhưng cũng đủ để người đi lọt qua.
Hai người thấy thế thì tinh thần vô cùng phấn chấn,
nhanh chóng đi tới.
Trong nháy mắt, hai người một trước một sau ra khỏi
hang, nhưng khi Hàn Lập vừa mới rời khỏi thì bạch quang lóe lên, bảy tám thanh
kiếm đồng thời đặt lên trên cổ hắn, trong tai vang lên một âm thanh lạnh lùng.
“Các ngươi là ai, đám người A Hổ đâu? Chẳng lẽ là
người từ ngoài vào?” Thanh âm này hơi khàn khàn nhưng cũng làm cho Hàn Lập giật
mình.
Xung quanh có hơn hai mươi thanh niên nam nữ đang vây
quanh hắn, người nào cũng cầm trong tay binh khí tỏa ra ánh sáng kì dị, vài tên
nam tử mặc một màu áo lục giống nhau, thần sắc dị thường nhìn Hàn Lập.
Mà người hỏi hắn là một trung niên gầy gò khoảng bốn
mươi tuổi, mắt hiện dị sắc nhìn Hàn Lập.
Về phần mỹ nữ theo sát sau hắn thì cũng bị vây quanh ở
bên kia, không thể động đậy.
“Ta nghĩ, chúng ta đúng là những người mới đến. Nơi
này cũng thường có người ngoài tiến vào như vậy sao?” Hàn Lập sờ sờ mũi, cười
khổ nói.
“người không nói ta cũng đoán được. Cái loại trang
phục quái dị này chỉ có những người bên ngoài như các ngươi mới mặc. Nhưng dù
sao thì gặp chúng ta cũng coi như các ngươi may mắn. Dù sao, phần lớn người
ngoài đến nơi này, còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã làm mồi cho quái thú
rồi.” Trung niên kia nghe Hàn Lập nói thế thì thần sắc thoáng hòa hoãn lại,
nhưng thanh âm vẫn lạnh như băng nói.
Sau đó hắn khoát tay, toàn bộ kiếm bao quanh đều đã
được thu lại.
Hàn Lập sờ sờ cổ, nhìn mấy binh khí đó, mặt lộ vẻ kinh
ngạc vô cùng.
Vừa rồi thông qua tiếp xúc hắn cảm nhận trên binh khí
tỏa ra một loại cảm giác nóng rực, như là đao kiếm mỗi người đều là sắt nung
vậy, quái dị vô cùng.
Đồng thời, Hàn Lập cũng nhìn về bốn phía xem xét, mới
phát hiện ra bản thân đang ở trên một núi đá nhỏ, lúc nãy là từ bên trong lòng
núi đi ra, xa xa là một sa mạc vô cùng rộng lớn.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn trời thì lại càng sững sờ.
Chỉ thấy trời tối đen, tất cả đều là mây đen, không
thể nhìn thấy bất kì cái gì, trong mây kia thỉnh thoảng lại hiện lên vài tia
chớp màu lam bắn ra, đem mọi thứ chiếu sáng thành màu lam nhạt, vô cùng yêu dị.
Hàn Lập chưa xem hết, hán tử gầy gò đối diện lại lên
tiếng.
“các ngươi lúc đi ra có thấy những người khác không?
Bọn họ là bạn của chúng ta!”
“Có thấy, nhưng bọn họ bị quái thú đuổi theo, chạy
trốn theo rất nhiều hướng khác nhau.” Hàn Lập không do dự đáp.
“Quái thú? Là loại quái thú gì?” Hán tử gầy nghe thế
vô cùng khẩn trương, không kìm chế được xiết chặt binh khí trong tay.
“Ta nghe những người đó nói là Hỏa Lân Thú.”
“Hỏa Lân Thú! Cũng tốt. Bọn họ ứng phó với nó cũng
không có vấn đề. Nhưng vì an toàn, ngươi người vào đó tiếp ứng một chút.” Hán
tử gầy gò bình tĩnh lại, lập tức phân phó.
Một gã da đen thui như thiết tháp không nói câu gì,
dẫn theo vài tên nam nữ vội vàng chạy đi.